Hối Hận Quá Muộn [BJYX]
1.
Vương Nhất Bác
"Tiêu Chiến, ly hôn đi!"
Vương Nhất Bác cầm xấp giấy tờ đập mạnh vào bàn.
Tiêu Chiến
"Tại sao?" Tiêu Chiến lẳng lặng nở một nụ cười có chút nhợt nhạt.
Vương Nhất Bác
"Tôi không thích anh, anh ép tôi sống với anh bao nhiêu năm nay vẫn chưa đủ để thỏa mãn cái tính cách bẩn thỉu đó của anh sao?!"
Tiêu Chiến
"Anh sẽ không bao giờ ly hôn với em đâu."
Nói xong Tiêu Chiến đi lên lầu, bước đi có chút loạng choạng lại còn ho rất nhiều.
Vương Nhất Bác đứng ở dưới tức đến đỏ mặt tía tai, cậu nhăn nhó mà ra ngoài lái xe đi mất.
Tối hôm đó, căn phòng lớn nhưng lại lạnh lẽo đến tột cùng, Tiêu Chiến cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, cơn đau từ tim lan tỏa đến khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, thế mà anh vẫn không thốt ra một tiếng than thở nào, đôi môi kia cũng bị cắn đến nát bấy, mùi máu tanh cứ thoang thoảng trong miệng anh.
Chính xác thì vài ngày trước, Tiêu Chiến đi đến bệnh viện khám, thế nào mà lại bị rối loạn nhịp tim, rồi còn bị ung thư dạ dày nữa chứ. Anh không muốn Vương Nhất Bác tốn tiền chữa bệnh cho mình nên cũng im lặng mà chịu đựng những cơn đau đớn đến tột cùng vào mỗi đêm tối. Ngày hôm đó, Tiêu Chiến bình tĩnh đến kì lạ, vẫn nấu những món mà cậu thích, nhưng cậu vẫn không về.
Anh cuộn trong chăn co mình đến mức không thể thả lỏng một chút nào, cơn đau quằn quại như một cây búa lớn liên tục đập nát xương cốt của anh.
Buổi sáng hôm sau, anh kìm chế cơn đau mà lê lết xuống lầu, nấu một bữa cơm đầy đủ cho Vương Nhất Bác, nấu xong, anh ngồi chờ, đến khi đồ ăn đã nguội trời cũng chập choạng tối, Tiêu Chiến mới đành hâm nóng lại một chút rồi ăn, nhưng cũng không nhiều, nói đúng hơn là không thể ăn nhiều hơn bởi vì ăn nhiều thì anh vẫn sẽ nôn ra, tối lại rất đau bụng.
Ăn xong Tiêu Chiến lật đật chạy lên lầu, mở máy tính rồi làm việc, công việc này rất ổn dù lương không cao lắm nhưng nếu năng xuất tốt thì lương sẽ cao, ngày nào cũng vậy, từ sáng tới tối, cứ ngồi lì trên ghế không sớm thì muộn cũng bị vấn đề về cột sống, cuối cùng thì nó cũng đến.
Một ngày kia Tiêu Chiến vừa làm xong đứng dậy thì mặt mày tối sầm, thắt lưng đau đến run rẩy, anh ngã ra sàn, đồ ăn vừa mới ăn cũng bị nôn ra, nôn hết thì anh lại nôn khan, Tiêu Chiến vẫn cố lấy đồ dọn lấy đống bừa bộn mình vừa bày ra. Đã được vài tuần Vương Nhất Bác chưa về nhà, anh ngày nào cũng nấu cơm chờ cậu về nhưng lúc nào cũng đợi tới nguội lạnh vẫn chẳng thấy cậu đâu.
Cố Từ
"Tiêu Chiến!" Cố Từ mở cửa đi vào trong nhà.
Tiêu Chiến từ trên lầu chạy xuống, mặc cho cái lưng đang đau nhói của mình.
Tiêu Chiến
Cố Từ, sao cậu tới đây!?"
Cố Từ
"Hơ hơ mấy tháng không gặp, sao mà lại quên anh đây rồi."
Tiêu Chiến
"Gì mà anh chứ?! Cậu bằng tuổi tôi đó!"
Cố Từ
"Haha được được, này cái tên Nhất Bác kia đâu, cái thằng suốt ngày đâm đầu vào công việc đó lại để cậu ở nhà một mình nữa nhỉ?"
Cố Từ
"Thế thôi, tôi dẫn cậu đi chơi chút cũng chẳng sao nhỉ?"
Cố Từ kéo tay Tiêu Chiến rồi đẩy lên xe, không ngờ chỉ đẩy nhẹ thôi mà Tiêu Chiến đã đau đến nhăn mặt.
Cố Từ
"Này, tôi chỉ đẩy nhẹ thôi mà, sao không vậy?"
Tiêu Chiến
"K..không sao."
Cố Từ
"Thế mà kêu không sao, nói còn hụt hơi, mặt thì xanh như tàu lá, cầm cái tay thôi đã thấy gầy như cây que rồi, nhìn là biết có chuyện ai lại không nhìn ra chứ, đi bệnh viện với tôi."
Tiêu Chiến
"Này, không, đợi đã."
Anh chưa kịp từ chối thì đã bị Cố Từ đóng cửa xe chở đi rồi. Ngồi trên xe Cố Từ cứ hỏi tới tấp làm anh trả lời không kịp.
Cố Từ
"Mới có mấy tháng mà sao lại ốm đi rồi, ăn uống có đàng hoàng không vậy hay là suốt ngày cắm mặt vào lo xây dựng cái tổ ấm rách nát đó của cậu?"
Tiêu Chiến
"Bình thường mà, cái gì mà tổ ấm rách nát, cậu còn chưa có lấy một người bạn gái mà kêu ca cái gì?"
Cố Từ
"Nè, sao lại chọc vào đúng chỗ đau vậy?"
Tiêu Chiến
"Tôi đây đi guốc trong bụng cậu mà!"
Chẳng bao lâu liền tới bệnh viện, Tiêu Chiến không muốn vào vì sợ tốn tiền, mỗi tiền thuốc tim và dạ dày thôi mà đã tốn rất nhiều rồi.
Cố Từ
"Đi!!! Sao mà lì quá!" Cố Từ kéo tay của Tiêu Chiến đi nhưng anh lại hết sức chống cự.
Cố Từ
"Cậu mà không đi xem, tôi có kéo chân cậu vào không?!"
Nghe vậy thì anh cũng đành đi vào, xét nghiệm tổng quát tốn biết bao nhiêu là tiền, đã vậy còn lâu nữa, Tiêu Chiến sợ rằng hôm nay Vương Nhất Bác sẽ về mà mình lại không có ở nhà thì toang anh mất, vì có một lần cậu về nhà mà anh ra ngoài mua đồ lúc về thì thấy Nhất Bác, cậu đi lại túm tóc anh lôi vào nhà, đánh cho anh một trận sống dở chết dở.
"Kết quả xét nghiệm của Tiêu Chiến, mau lại lấy đi ạ!!!" Cô y tá cầm tờ giấy nói lớn.
Cố Từ cầm lấy tờ giấy nhìn qua một lượt, sắc mặt liền trở nên khó coi, tay cậu có chút run run.
Tiêu Chiến
"Sao vậy?" Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu.
Cố Từ
"Rốt cuộc cậu chăm sóc mình kiểu gì thế?!!! Để ung thư dạ dày đến giai đoạn ba, rối loạn nhịp tim, còn bị thoái hóa cột sống nữa chứ, chân trái còn có dấu hiệu bị nứt và viêm?!!!"
Tiêu Chiến
"Tôi...tôi...ừm như cậu thấy thôi."
Cố Từ
"Mau đi chữa trị đi, ít nhất còn sống được vài tháng."
Tiêu Chiến
"Không cần làm như vậy đâu...dù gì cũng chỉ sống được thêm vài tháng..." Tiêu Chiến cúi mặt, nói nhỏ tới mức phải ghé sát tai lại gần mới nghe thấy.
Cố Từ
"Cậu điên rồi sao?!" Cố Từ đỡ trán thở dài.
Cố Từ lấy điện thoại ra định gọi cho Vương Nhất Bác thì bị Tiêu Chiến ngăn lại.
Cố Từ
"Cậu!!! Trời ơi, đã như này rồi mà còn thương hoa tiếc ngọc cái gì nữa?! Mà từ trước tới giờ cậu ăn cái gì thế, cậu nấu đồ ăn đầy đủ lắm mà?!"
Tiêu Chiến
"Tôi..ăn mì gói, cơm nguội..."
Cố Từ
"Tôi cũng cạn lời với cậu đấy, cậu có biết thằng nhóc đó dạo này đi ra ngoài ăn chơi trác tán không hả?!"
Tiêu Chiến
"Gì cơ?" Tiêu Chiến ngẩn mặt lên nhìn Cố Từ.
Cố Từ
"Haizz, xem ra là chưa biết rồi. Tuần trước, tôi thấy nhóc đó ngồi ăn trong nhà hàng với tên nào ấy, nhìn cũng nhỏ bé ưa nhìn, ăn mà cười nói rồi còn nắm tay nhau nữa chứ, tôi cũng cố nhịn dữ lắm rồi, tưởng rằng cậu biết rồi đi đánh ghen, ai mà ngờ cái thân thể này từ khi nào mà ốm tới mức này, cậu còn bao nhiêu chuyện muốn giấu tôi đây hả?!"
Tiêu Chiến
"Ừm...thôi, tìm được người mới là tốt rồi dù sao tôi cũng chẳng sống được mấy tháng nữa, đúng không?!" Tiêu Chiến nhìn Cố Từ đôi mắt thụy phượng híp lại, đường cong cong ở khóe mắt từ đâu xuất hiện, nụ cười nhợt nhạt nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không dính dáng dù chỉ một chút chuyện của phàm nhân.
Cố Từ không biết phải nói gì, đành đem cái thân thể yếu ớt đó chở về nơi cậu ta muốn.
Tiêu Chiến
"Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi đi nhé!"
Cố Từ
"Không phải cảm ơn, chăm sóc cho tốt, mỗi tuần tôi đến một lần."
Nói xong Cố Từ rời đi, Tiêu Chiến thu lại nụ cười trên môi, anh quay đầu đi vào cửa thì chợt run rẩy. Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa trong nhà, phòng không bật đèn.
Tiêu Chiến chẳng dám lên tiếng, anh nhẹ nhàng đi qua chuẩn bị bước lên cầu thang...
2.
Phần trước: Tiêu Chiến chẳng dám lên tiếng, anh nhẹ nhàng đi qua chuẩn bị bước lên cầu thang...
Vương Nhất Bác đứng dậy đi lại chỗ anh, ánh mắt cậu lộ rõ sự khó chịu.
Vương Nhất Bác
"Đi chơi với trai vui không?" câu hỏi đó khiến lòng Tiêu Chiến không khỏi thắt lại.
Tiêu Chiến
"Anh...anh không có..."
Giọng nói của Tiêu Chiến nhỏ dần trả lời chưa xong thì nước mắt đã ra trước. Anh biết rằng dù có giải thích thế nào, Vương Nhất Bác cũng sẽ không tin nên chỉ quanh đi quẩn lại ba chữ anh không có.
Vương Nhất Bác
"Đừng có đùa, tôi hỏi vui không?!!!"
Sự sợ hãi đang gặm nhấm anh, khiến mồ hôi ứa ra trên trán. Tiêu Chiến chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến
"Hức...hức k..không có mà, em...em đừng đánh an..." anh lắp ba lắp bắp, tay run rẩy không thể kiểm soát.
Một cú quật mạnh, anh ngã xuống sàn nhà cứng, cảm giác như mình vừa bị đánh bay cả linh hồn. Cơn đau nhức lan tỏa từ dưới chân truyền lên đến từng ngóc ngách của cơ thể.
Vương Nhất Bác
"Có vui không?!"
Anh chỉ có thể há miệng, nhưng âm thanh lại tắc nghẹn nơi cuống họng. Cái chân trái tê dại, những cơn đau dồn dập liên tục. Anh không thể biết rõ, vì sao lại có thể nghiêm trọng đến mức này…
Vương Nhất Bác
"Ha, anh thì hay rồi, ở nhà chẳng làm gì rảnh rỗi nên đi chơi với trai sao?!"
Nói xong Vương Nhất Bác càng đánh mạnh hơn, đến khi tiếng răng rắc vang lên, cậu mới dừng tay, ném xuống đất một tấm thẻ ngân hàng, kêu anh tự mà bò đi bệnh viện.
Môi của Tiêu Chiến bị cắn chặt tới mức muốn đứt ra một mảng thịt, suốt cả quá trình không la lên một tiếng nào, tay anh cố với lấy chiếc điện thoại trên đất, nhấn gọi cho Cố Từ...
Cố Từ
"Sao thế, mới đi mà nhớ tôi rồi sao Tiêu Chiến?!"
Cố Từ
"Tiêu Chiến?!!! Tiêu Chiến!!!"
Anh lúc này đã ngất đi vì đau đớn rồi, không trả lời được nữa...
Lúc Cố Từ tới, Tiêu Chiến nằm trên sàn, bên cạnh còn có một tấm thẻ ngân hàng, cậu như phát điên gọi cho xe cấp cứu, trong lòng liên tục mắng tên cặn bã kia.
"Bíp bíp bíp-" tiếng máy đo nhịp tim lúc lên lúc xuống...
Cố Từ
"Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, sao cậu ngốc thế, lại đi yêu một thằng không ra gì?" Cố Từ nhìn Tiêu Chiến đang bị bó bột một chân mà lẩm bẩm.
Tiêu Chiến mơ màng mở mắt, ánh sáng chói lòa kia lại như bảo anh ngủ tiếp đi, dậy rồi cũng chẳng ai yêu đâu.
Anh nghe loáng thoáng bên tai tiếng của Cố Từ, người bạn thân nhất của anh.
Cố Từ
"Bác sĩ, tỉnh rồi tỉnh rồi !!!"
Chiếc mặt nạ oxy kia không để anh nói chuyện được, Cố Từ nhìn thấy cũng ra hiệu cho anh yên tâm đi.
Ở viện được một tuần, chỉ có cậu chăm sóc anh, ăn cháo cũng đút cho anh từng muỗng, thậm chí còn thổi cho nữa, nhưng ăn bao nhiêu thì anh lại nôn ra hết, thế mà Cố Từ không hề ghét bỏ bộ dạng xấu xí này của anh. Tiêu Chiến thật sự quá yếu, không thể làm phẫu thuật để hóa trị được nên cũng không thể sống được quá lâu nữa, Cố Từ dự định đưa anh đi chơi, đi du lịch khắp nơi để anh có thể thấy được thế giới này xinh đẹp tới mức nào không chỉ quay quanh Vương Nhất Bác.
Hôm đó là một ngày chủ nhật, nắng ấm chiếu qua khung cửa sổ bệnh viện, Cố Từ lại đến thăm anh, buổi tối đôi khi cậu sẽ ngủ lại cho anh đỡ chán, tử tế đến mức khó hiểu.
Sau khi Tiêu Chiến biến mất vài tuần, Vương Nhất Bác vẫn không tới.
Gần một tháng, vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu...
"Tút-" tiếng điện thoại vang lên trong căn phòng bệnh, Tiêu Chiến bắt máy, đó là Vương Nhất Bác gọi cho anh.
Vương Nhất Bác
"Tiêu Chiến, anh đi đâu rồi hả?! Mau cút về nhà cho tôi !!!"
Cố Từ đang gọt trái cây bên cạnh nghe thấy liền giật lấy điện thoại, chửi cậu ta một trận xối xả, thế mà Nhất Bác vẫn ngoan cố, cứng đầu.
Cuối cùng vẫn là phải cúp máy trước.
Vài phút sau, cậu tới bênh viện, giận dữ đẩy mạnh cửa.
Vương Nhất Bác
"Tiêu Chiến!!!" Vương Nhất Bác bước vào, vẫn chưa nhận thấy điều gì bất thường.
Vương Nhất Bác
"Anh hay quá, bữa giờ biệt tăm biệt tích thì ra là ở đây, còn tên trả lời điện thoại hôm bữa là ai?!"
Cố Từ
"Là tôi." Cố Từ đi vào, ánh mắt không thể che dấu nổi sự ghét bỏ và khinh bỉ ra mặt.
Vương Nhất Bác
"Ha, được lắm!!!"
Tiêu Chiến
"Em..., Cố Từ đừng chấp với em ấy..."
Cả hai có vẻ không nghe thấy, như phát điên mà lao vào nhau.
"Này hai anh kia, không được đánh nhau trong bệnh viện!!!" cô y tá chạy tới nên hai tên đang đánh nhau hăng say này mới dừng lại.
Vương Nhất Bác
"Cố Từ, anh được lắm dám ve vãn vợ người khác."
Cố Từ
"Mày cũng chẳng thua kém gì, đi ngoại tình với một thằng nhóc con ở nhà hàng, để vợ mày ngày nào cũng nấu cơm chờ mày về, làm việc nhiều tới mức đau cũng chẳng dám than lấy một tiếng!!!"
Vương Nhất Bác quay mặt qua chỗ giường bệnh mà anh đang nằm, cười khẩy.
Vương Nhất Bác
"Haha, anh lại định làm gì nữa đây, chiêu trò cũ nát này sao cứ dùng đi dùng lại mãi vậy?"
Lúc này cậu mới để ý thấy cái cái chân của anh, rồi thốt lên một câu:"Xấu thật!" sau đó quay lưng bỏ đi.
Vài ngày sau anh cũng về, Tiêu Chiến phải năn nỉ thiếu điều muốn quỳ lạy Cố Từ và bác sĩ nên họ mới đồng ý cho anh về đấy, tuy chân vẫn chưa hoàn toàn lành lặn nhưng ít nhất vẫn còn đi được.
Tiêu Chiến nấu xong đồ ăn rồi, dọn lên bàn sạch sẽ tinh tươm, cứ nghĩ là cậu không về đâu, ai mà ngờ vừa thoáng qua cái suy nghĩ đó thì Vương Nhất Bác đẩy cửa đi vào.
Tiêu Chiến
“A!? Em về rồi sao, lại ăn đi.” cả người đi khập khà khập khiễng vậy mà anh vẫn cố nấu một bàn ăn đầy đủ cho cậu.
Vương Nhất Bác không nói gì chỉ ngồi xuống ăn, anh ngồi bên cạnh miệng vừa ríu ra ríu rít nói chuyện trên trời dưới đất tay vừa róc xương cá ra cho cậu, lại phát hiện Nhất Bác đang nhìn mình, mặt anh chợt đỏ bừng mà im bặt.
Tiêu Chiến
“Em…em không ăn đi mà nhìn anh làm gì?!”
Vương Nhất Bác
“Này, anh róc xương cá làm gì vậy?”
Tiêu Chiến
“Cho..cho em ăn.”
Vương Nhất Bác
“Ha…haha, anh ảo tưởng vừa thôi chứ! Mọi thứ mà anh đụng vào đều khó nuốt cả, với lại anh đừng ngồi ở đây, thấy mặt anh tôi buồn nôn lắm, ăn không ngon.”
Tiêu Chiến
“Um, anh biết rồi…, em ăn một miếng đi, đừng để gầy quá.”
Tiêu Chiến chật vật đứng lên, miệng nở một nụ cười nhè nhẹ.
Trong lòng anh thật chất nghe xong câu này liền xóa tan tất cả ảo tưởng về cậu, đôi lúc anh cũng nhận ra mình đối với cậu có cũng được mà không có cũng không sao thế nhưng Tiêu Chiến cứ ngoan cố làm kẻ bám đuôi, chấp nhận mình chính là một người xấu xa ràng buộc cuộc đời của Vương Nhất Bác vì...anh quá yêu cậu…
3.
Phần trước: Tiêu Chiến chật vật đứng lên, miệng nở một nụ cười nhè nhẹ.
Trong lòng anh thật chất nghe xong câu này liền xóa tan tất cả ảo tưởng về cậu, đôi lúc anh cũng nhận ra mình đối với cậu có cũng được mà không có cũng không sao thế nhưng Tiêu Chiến cứ ngoan cố làm kẻ bám đuôi, chấp nhận mình chính là một người xấu xa ràng buộc cuộc đời của Vương Nhất Bác vì anh quá yêu cậu
Buổi hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu những ánh nắng cuối cùng vào trong căn phòng mà Tiêu Chiến đang làm việc, lưng của anh ngày càng đau nhưng với cái tính cách và suy nghĩ đó thì đương nhiên là vẫn ngày ngồi 15 tiếng, ngủ 4 giờ còn thời gian còn lại dùng để nấu ăn, dọn nhà.
Đột nhiên tiếng gõ cửa khiến anh giật mình, Tiêu Chiến vội vã chạy à không đúng phải nói là cẩn thận chạy chứ chân anh ấy cũng không lành lặn gì mà đi xuống cầu thang, thế nào mà lại xém té.
Anh mở cửa ra đó là một người mà anh không quen không biết, nhìn có vẻ là nhỏ tuổi hơn anh, gương mặt thanh tú nhưng có gì đó rất đanh đá.
Hạ Dư
“A, chào anh Tiêu nhé!”
Tiêu Chiến
“Sao cậu lại biết tên tôi?!”
Hạ Dư
“Thì tôi là người mà Vương Nhất Bác yêu mà, nên chắc chắn phải biết tên vợ của anh ấy rồi ạ!!!”
Nói xong cậu ta đẩy cửa bước vào không kiêng nể ai hết, thậm chí còn chẳng thèm cởi giày ra, thẳng thừng ngồi lên chiếc sofa.
Hạ Dư
“À quên giới thiệu với anh, tôi tên là Hạ Dư.”
Hạ Dư
“Nè nè, anh mau đi gọt trái cây cho tôi đi.”
Tiêu Chiến nghe xong liền bực bội vì anh có quen cậu ta đâu, tại sao phải tuân lệnh chứ.
Hạ Dư
“Này này, anh đi đâu đó?! Không phải tôi nói anh đi gọt trái cây cho tôi sao?!!!”
Tiêu Chiến
“Cậu đừng có mà quá đáng, tôi không phải người hầu.”
Hạ Dư thấy thế liền thẹn quá hóa giận, đi tới đẩy anh, Tiêu Chiến ngã ra sàn nhà, cái eo của anh đập xuống, nhức nhối lên từng hồi.
Hạ Dư
“Cho anh chừa, tôi nói cho anh biết, tên Vương Nhất Bác ấy chỉ yêu mình tôi thôi, anh không là cái gì cả nên tự biết thân biết phận mà rút lui đi!”
Cậu ta thấy anh nằm trên sàn, sẵn tiện lấy chân đạp mạnh lên bụng anh một cái nữa mới chịu rời đi.
Tiêu Chiến quằn quại dưới sàn, anh đau lắm, mà chẳng ai tới cứu anh cả…
Anh ngất tới sáng hôm sau mới tỉnh, cũng không phải là tỉnh bình thường, do bụng anh với nằm dưới sàn nên cơ thể biểu tình dữ dội tới mức tỉnh ngủ thôi.
Tiêu Chiến
“A…đau quá…” // lồm cồm ngồi dậy, cố gắng đứng lên.//
Tiêu Chiến
“Ôi… cái lưng già này, còn phải đi dọn nhà nữa chứ.”
Bây giờ đến những việc tưởng chừng đơn giản như cúi người thì anh cũng không làm nổi. Trong lòng lại thầm trách mình tại sao lại bị bệnh…
Tiêu Chiến
“Haizz, cái thân thể này sớm chết đi cho rồi, sống làm gì cho tốn tiền chữa bệnh, lãng phí.”
Tuần sau Cố Từ lại tới, lần này anh còn ốm hơn trước, không biết có phải do Hạ Dư đạp vào bụng anh không, mà anh ăn không nổi, bình thường còn có thể ăn được nửa chén, bây giờ một muỗng cũng không vào.
Cố Từ
“Tiêu Chiến ~ Tôi lại tới rồi đây, sao rồi, có mập lên tí nào không?”
Tiêu Chiến
“Cậu lại tới đây nữa sao?”
Tiêu Chiến đang đứng nấu ăn trong bếp thì ló đầu ra nhìn.
Cố Từ
“Sao hả? Không muốn tôi tới chơi với cậu à?”
Cố Từ
“Này, lạnh lùng quá đi, để tôi vào giúp cậu nấu.”
Cố Từ chạy vào trong bếp, mặc dù cậu không biết nấu ăn nhưng vẫn cố làm, báo hại nguyên một nồi canh mặn chát.
Tiêu Chiến
“Hahaha, cậu tự làm tự ăn đi, mặn như này ăn cho sỏi thận à?”
Tiêu Chiến nếm xong mà cười nghiêng ngả, cái vị như này chỉ có một mình Cố Từ có thể nấu ra được.
Cố Từ
“Tiêu Chiến, cậu đừng cười nữa, để tôi ăn là được chứ gì?”
Tiêu Chiến
“Thôi, bỏ đi chứ sao mà ăn được.”
Cố Từ
“Ê, tôi muốn ăn trứng xào cà chua.”
Đó là món mà Cố Từ thích nhất, lúc trước anh có nấu một lần khiến cho cậu ăn mãi không quên, nhưng mà món này lại là món mà Vương Nhất Bác không thích…
Cố Từ
“Không sao, thằng nhóc đó chưa chắc gì hôm nay đã về mà cậu lo cái gì, nấu đi tôi ăn.”
Tiêu Chiến
“Được được, chiều cậu.”
Chẳng mấy chốc, mùi hương thơm lừng bay khắp nhà cùng với tiếng cười ở dưới căn bếp, Vương Nhất Bác đi từ bên ngoài vào, tay còn cầm chiếc áo khoác.
Vương Nhất Bác
“Tiêu Chiến, anh nấu trứng xào cà chua sao?!”
Giọng nói vừa cất lên thì tiếng cười bỗng im bặt, Tiêu Chiến tay đang cầm chảo cũng run lẩy bẩy.
Cố Từ bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thằng oắt con làm cho bạn mình thành người không ra người, ma không ra ma này mà cười khẩy.
Vương Nhất Bác
“Sao anh lại ở đây?”
Vương Nhất Bác
“Ừ, mau về đi, ở lại làm gì?”
Vương Nhất Bác có vẻ bực bội hơn, đi vào nhà bếp, thấy Tiêu Chiến thật sự đang xào trứng với cà chua, mặt liền tối lại.
Vương Nhất Bác
“Anh xào cho ai? Tôi đâu thích ăn món này.”
Cố Từ
Cố Từ đứng dựa vào tường, hai tay khoanh lại, nói:”Cho tôi, tôi thích ăn.”
Vương Nhất Bác
“Đúng vậy sao? Tiêu Chiến?”
Tiêu Chiến
“hu…hức…h..ức, a…đ…đừng đánh…anh…anh, xin lỗi…”
Không biết từ lúc nào, Tiêu Chiến đã khóc tới mức đỏ cả mắt, sụt sịt nhìn như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, rất dễ thương.
Vương Nhất Bác thấy vậy thì không biết muốn làm cho Cố Từ khó chịu hay là thấy Tiêu Chiến đáng yêu mà lại ôm anh vào lòng.
Cái ôm đầu tiên từ khi kết hôn tới giờ.
Tiêu Chiến
“A…a?! Vương Nhất Bác em làm gì vậy?!”
Vương Nhất Bác
"Ôm, ngoan, đừng quậy."
Cố Từ
Cố Từ thấy thế cũng phẩy phẩy tay, nói:”Thôi đi, giả vờ vừa vừa.”
Vương Nhất Bác
“Ai giả vờ chứ.”
Vương Nhất Bác thả anh ra, Tiêu Chiến ngại đến đỏ hết cả mặt.
Cố Từ
“Thôi, dọn lên ăn đi.”
Cố Từ đi lại, bưng chảo trứng của mình lên trước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play