Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiếu Niên Ca Hành

Tuyết Lạc Sơn Trang

Tuyết Lạc sơn trang không phải là một tòa sơn trang mà chỉ là một quán trọ, hơn nữa còn là một quán trọ vô cùng rách nát, trong phạm vi một trăm dặm chỉ có duy nhất một quán trọ này. Nó tựa lưng vào một ngọn núi cao, mặt hướng ra một con sông lớn. Muốn vượt qua ngọn núi đó cần mất rất nhiều thời gian, mà đi qua con sông này cũng không phải dễ dàng, cho nên người đi đường muốn vào thành sẽ phải chọn tạm dừng chân nơi này.
Thế nhưng, mấy tháng nay việc làm ăn của Tuyết Lạc sơn trang không được thuận lợi. Bởi vì, giống như tên của nó, tuyết rơi dày đặc, cản trở đường đi lối về. Tiêu Sắt mặc áo khoác lông cừu màu trắng ngồi tựa bên cửa, nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài một hơi.
Tiếng thở dài uể oải tiêu điều, cũng giống như tên của hắn vậy – Tiêu Sắt.
Đám tiểu nhị tụm năm tụm ba đang gục đầu xuống bàn ngủ gật, thỉnh thoảng tỉnh lại cũng là vì quá rét, nghe thấy chợt run rẩy giật mình bừng tỉnh, nhìn quanh một lượt, vẫn chỉ có ông chủ tự phụ đang ngồi chỗ cũ ngắm tuyết, liền tiếp tục khoác chiếc áo cũ đắp lên người ngủ tiếp. Đương nhiên cũng không nhịn được âm thầm oán giận trong lòng: Lúc đầu trong quán còn có một vài người khách không muốn phải đi lại giữa trời đông rét mướt, nhưng vì ông chủ vẫn tiếc không bỏ tiền tu sửa quán, thế nên phòng nào cũng bị gió lùa, đám khách sau vài ngày không chịu nổi gió rét hàng đêm đã dứt khoát lên đường.
Ông chủ tên Tiêu Sắt này đã từng răn dạy bọn họ:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Quán trọ của chúng ta, lưng tựa núi xanh, mặt hướng nước biếc, nếu như trong phòng có thêm vài phần lụi tàn, thì lại càng thêm vài phần phong nhã. Đó mới là cảm giác những lữ khách đi đường yêu thích
Bọn tiểu nhị không hiểu, hỏi:
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Rốt cuộc đó là cảm giác gì?
Tiêu Sắt giả vờ cao thâm lắc đầu:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Aizz, đương nhiên là cảm giác đang trên đường rồi
Đám tiểu nhị nửa hiểu nửa không, gật gật đầu
Mãi cho đến một ngày, một vị khách thực sự không chịu nổi tiếng cửa kêu kẽo kẹt vì gió thổi lúc nửa đêm, đã đấm thủng một gian phòng. Sau đó, bị ông chủ giữ lại phạt làm công một tháng. Không phải vị khách kia không phản kháng, chỉ là hắn vừa vung nắm đấm đã bị Tiêu Sắt đánh văng ra cửa. Hắn mới lồm cồm đứng dậy, đã thấy Tiêu Sắt tiện tay nhặt một cây gậy, cây gậy kia còn chưa đánh xuống, vị khách liền quỳ rạp xuống đất
Thực ra, về chuyện rốt cuộc cây gậy kia có đánh xuống hay không, bọn tiểu nhị từng bàn luận rất sôi nổi. Có kẻ nhanh mắt nói, hắn phảng phất nhìn thấy cây gậy đó vút một đường, múa ra mấy đường côn hư hư ảo ảo, trong nháy mắt, khiến quán trọ lung lay như sắp đổ này đung đưa một vòng. Thế nhưng, dù sao nhìn vị khách kia cũng không thấy có vẻ như bị đánh trúng, nên rốt cuộc cũng không thể xác định được cây gậy kia có đánh xuống hay không. Chỉ là trong khoảng thời gian một tháng đó, hắn cũng không dám nhiều lời. Người khác có hỏi, hắn liền bỏ chạy
Sau khi Tiêu Sắt thở dài xong, bắt đầu tính sổ, hắn đang tính bán quán trọ này đi, dù sao Lý viên ngoại ở trấn trên cách đây trăm dặm đã đề cập qua mấy lần, nhưng bây giờ dù có người muốn mua, cũng phải tìm người khác mới được. Hoặc là cho vài tiểu nhị nghỉ việc, nhưng giờ đang trời đông giá rét, sợ rằng đám tiểu nhị không có võ công đó bị sa thải xong lại chẳng có chỗ đi. Đột nhiên, Tiêu Sắt lóe lên một ý nghĩ, đám tiểu nhị sau khi bị sa thải, không phải là không có chỗ có thể ở, ở lại thì chính là khách, đương nhiên phải hốt bạc. Vấn đề không phải đã được giải quyết rồi sao? Trên mặt Tiêu Sắt bất giác lộ ra nụ cười vui mừng
Ngay lúc hắn suy nghĩ thông suốt, trong lòng vô cùng thoải mái, đột nhiên trông thấy phía xa có thấp thoáng vệt màu đỏ lóe lên. Hắn chớp mắt một cái, nghĩ là mình nhìn nhầm, nhưng vệt màu đỏ đó lại càng ngày càng rõ ràng. Hắn chớp mắt thêm lần nữa, rồi chậm chạp hô:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Có khách đến kìa
Một tiếng này, dù nghe có thấy thờ ơ đến đâu, nhưng hết thảy đám tiểu nhị đều vội vàng đứng bật dậy
Cái vệt màu đỏ kia lúc này đã vọt tới trước mặt Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Vị khách quan này, nghỉ trọ hay là…
Cái người mặc đồ đỏ đi lướt qua mặt Tiêu Sắt
Tiêu Sắt chỉ cảm thấy tuyết rơi càng lúc càng lạnh
Đám tiểu nhị vẫn ngây người đứng đó.
Bên ngoài gió tuyết trập trùng, thế nhưng người tới lại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng màu đỏ, lồng ngực rộng mở, tiếc là không phải bộ ngực sữa mê người mà lại là một khuôn ngực rắn chắc. Khuôn mặt tuấn tú lạ thường, nhìn qua cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, một đôi mắt trong sáng, còn đẹp hơn những cô gái tầm thường mấy phần
Nhìn tổng thể, lại thấy sự rắn rỏi kết hợp hoàn mỹ với vẻ mềm mại, nhưng khiến người ta sợ hãi thầm than chính là dù mặc áo phong phanh đi trong trời đông giá rét, thế mà người này lại tỏa nhiệt khí toàn thân. Hắn cứ thế đặt mông ngồi xuống, bọn tiểu nhị còn cảm nhận được một luồng khí nóng hôi hổi bốc lên từ phía đằng sau hắn, khiến cái quán trọ lạnh lẽo này dường như ấm áp lên vài phần.
Lúc đầu tâm trạng Tiêu Sắt rất khó chịu, vì cảm thấy thiếu niên này thật bất lịch sự, hơn nữa dáng vẻ hắn lại đẹp không kém gì mình. Thế nhưng hắn nhanh chóng ổn định tâm tình, bởi vì hắn nhìn thấy túi đồ của người kia, đó là một gói hành lý rất dài và lớn. Đi lại giữa thời tiết thế này, người bình thường sẽ không mang nhiều đồ, có cầm cũng phải cầm thứ gì đó đáng giá.
Cho nên, trong gói đồ kia chắc chắn phải có thứ gì đó. Vì vậy, chắc chắn vị khách này là người có tiền
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Vị khách quan này, xin hỏi, ngài muốn dùng gì ạ?
Tiểu nhị cũng đã quen với tình cảnh này, lập tức chạy tới ngọt ngào tiếp đón
Thiếu niên áo đỏ sang sảng nói:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Một bát mỳ Dương Xuân, một bát rượu Lão Tao
Suýt chút nữa tiểu nhị ngã sấp mặt xuống. Cánh tay đang tựa trên cửa sổ của Tiêu Sắt cũng nhất thời xê dịch một chút
Thiếu niên áo đỏ lại lấy từ trong túi ra 6 đồng tiền, cẩn thận đếm từng đồng đặt lên bàn:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Đúng sáu đồng, không sai chứ?
Tiểu nhị ngập ngừng:
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Khách quan, mì Dương Xuân giá năm đồng, rượu Lão Tao ba đồng, tổng cộng tám đồng
Thiếu niên áo đỏ ngẩn người:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Sao có thể như vậy? Ta từ trấn Hồng Lộ tới đây, bên đó mỳ Dương Xuân chỉ cần bốn đồng, rượu Lão Tao chỉ mất hai đồng mà thôi!
Tiểu nhị nghiêm mặt:
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Khách quan đi ra ngoài, cứ đi thẳng về trước, chỗ bán rượu Lão Tao hai đồng cũng không xa đây lắm, chỉ khoảng trăm dặm thôi
Thiếu niên áo đỏ đỏ mặt, đầu hơi rũ xuống, cau mày suy nghĩ một lát, do dự nói:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Vậy… Bỏ rượu Lão Tao, cho ta bát mì đi
Nói xong, hắn nhanh tay cất đi một đồng
Tiểu nhị không kìm được ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tiêu Sắt. Chỉ thấy Tiêu Sắt đã sớm dứt khoát xoay người, tiếp tục quay ra ngẩn người ngắm trời tuyết
Một lúc lâu sau, nghe thấy sau lưng không ngừng vang lên tiếng húp mỳ xùy xoạt, Tiêu Sắt cũng cảm thấy hơi đói bụng, đang định gọi tiểu nhị, thì lại thấy mấy bóng người từ đằng xa, hắn định thần nhìn kỹ, dường như có đến mười mấy người. Hắn buồn cười nhưng rồi nhanh chóng không còn cười được nữa.
Bởi vì mấy kẻ này vừa nhìn đã biết là không có tiền.
Thiếu niên áo đỏ tuy keo kiệt nhưng Tiêu Sắt liếc mắt một cái đã nhìn ra chất liệu tạo ra cái áo đỏ kia chính là vải Phượng Hoàng lửa, nếu không phải là cửa tiệm lớn như Dục Tú phường ở kinh thành thì chỉ mua một tấm thôi cũng phải bán cả cửa hàng mới mua được. Nhưng những kẻ đang tới kia đều mặc áo khoác bằng vải thô, mặt mũi dữ tợn, hơn nữa bọn họ đều mang đao.
Đám người kia quan sát kỹ Tiêu Sắt vài lần, sau đó mới bước vào
Cái nhìn đó khiến Tiêu Sắt cho rằng, đám người này mới đúng là bọn vô phép. Hắn rất tức giận nhưng vẫn tươi cười như cũ, dù sao hắn cũng là chủ của quán trọ này, cần nghiêm chỉnh thực hiện chức trách
Tuy việc này thường là do bà chủ làm
Tiểu nhị đon đả đi lên, mấy người kia liền cao giọng hô:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Mang rượu đắt nhất, thịt ngon nhất trong quán ngươi tới đây
Tiểu nhị vội vàng gật đầu:
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Các vị khách quan muốn bao nhiêu ạ?
Đại hán cầm đầu hô:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Có bao nhiêu mang bấy nhiêu
Tiểu Nhị
Tiểu Nhị
Cái này....
Tiểu nhị do dự.
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Làm sao?
Đại hán trừng mắt nhìn hắn
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Vị khách quan này, quán trọ chỗ chúng ta phải trả tiền trước thì mới đưa đồ lên. Vì lẽ đó, tốt hơn nên nói rõ dùng mấy cân thịt, mấy lạng rượu thì hay hơn
Tiêu Sắt mỉm cười nói với bọn hắn
Đại hán trừng mắt:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Ngươi là ai?
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Tại hạ Tiêu Sắt, là ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang
Tiêu Sắt vẫn mỉm cười như cũ, giọng nói vô cùng lễ phép.
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Ta không có tiền
Đại hán cầm lấy thanh đao trên bàn
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ồ?
Tiêu Sắt thản nhiên lên tiếng
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Nhưng ngươi chắc chắn có tiền!
Đại hán chỉ thẳng vào Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt bỗng nhiên lắc đầu:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Thực sự không dám giấu diếm, quán đã gần một tháng không mở hàng. Ngay cả tiền công cũng còn đang khất nợ…
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Ta không cần biết!
Đại hán đập tay xuống bàn:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Dù ngươi không có tiền, nhưng cái áo khoác bằng da của ngươi cũng đáng giá trên dưới một trăm lượng bạc
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Vớ Vẩn!
Sắc mặt Tiêu Sắt thay đổi, trừng mắt lên quát lớn
Ngược lại, đại hán kia lại giật mình hoảng hốt đến nỗi run rẩy toàn thân.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ngựa hoa năm sắc, áo lông cừu giá ngàn vàng! Cái áo khoác lông này của ta chính là do Dục Tú phường ở đế đô làm, chỉ riêng thời gian gia công đã mất ba tháng, vận chuyển mất một tháng, trên dưới trăm lượng bạc sao? Mua một cái tay áo của ta cũng chẳng đủ
Tiêu Sắt lạnh lùng nói
Đại hán kia ngẩn người một lát, rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, rút đao lên chém xuống mặt bàn, một đao chặt thành hai nửa
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi có nghe hiểu lời ta nói hay không?
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Hai lượng bạc
Tiêu Sắt cau mày
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Cái gì hai lượng bạc?
Đại hán lại đờ người ra.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ta nói cái bàn này, giá hai lượng bạc
Tiêu Sắt quát lên
Đại hán nhất thời khó thở, khuôn mặt ức đến mức đỏ hồng:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Tiểu tư ngươi, hôm nay lão tử tới đây chính là để cướp! Không phải nghỉ trọ! Mang rượu thượng hạng, thịt ngon nhất, lại đem toàn bộ đồ đáng giá giao ra đây, nếu không sẽ giết người của ngươi, đốt tiệm của ngươi
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ăn cướp à?
Thiếu niên áo đỏ đặt bát mỳ trong tay xuống, lau đi vết nước canh bên khóe miệng
Đại hán liếc mắt nhìn hắn, quơ quơ đao:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Đúng thì sao?
Thiếu niên áo đỏ nghiêm trang đứng dậy:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Vậy thì ta không thể không quản rồi
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Ngươi… ngươi là ai?
Thiếu niên áo đỏ mỉm cười, ngẩng đầu lên:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Hắn nói rất tự tin, rất vang dội, thậm chí mang theo vài phần kiêu ngạo. Mười đại hán kia giật mình lặp lại:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Lôi Vô Kiệt!
Thiếu niên áo đỏ gật gật đầu:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Đúng vậy!
Chỉ có đại hán cầm đầu nhíu mày, mở miệng:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Là… ai?
Cái tên này vốn có vài phần bá đạo, mà thiếu niên khi nói ra cũng rất cuồng ngạo, thế nên bọn họ đều cho rằng cái tên này hẳn là thuộc về một người rất lợi hại, nhưng họ nghĩ hết lần này đến lần khác đều không ra
Thiếu niên áo đỏ cười nói:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Đây là lần đầu tiên ta trải nghiệm giang hồ, đương nhiên các người chưa từng nghe qua tên của ta. Nhưng không sao, rất nhanh thôi, cái tên này sẽ vang danh thiên hạ
Thiếu niên áo đỏ nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Nhưng mà lại khiến đám đại hán nổi giận.
Hóa ra chỉ là một thằng nhãi con mới gia nhập giang hồ.
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Cái gì mà Lôi Vô Kiệt! Tiểu bối vô danh mà cũng dám giả ngu trước mặt đại gia ta?
Một gã đại hán cầm đao chém về phía thiếu niên
Thiếu niên khẽ động, ngón tay lướt nhẹ nhàng trên lưỡi đao kia, lại mượn lực của gã đại hán lách ra ngoài
Mà giờ phút này đại hán kia thầm run sợ trong lòng, vì hắn cảm giác được thiếu niên kia chỉ là hơi chạm vào lưỡi đao của mình, nhưng lại giống như hút đi hết khí lực của hắn, lưỡi đao không thể nhích lên được một phân. Tuy chỉ cần tiến lên một phân là có thể chém xuống tay thiếu niên. Hắn trơ mắt nhìn thiếu niên dễ dàng tránh khỏi một đao của mình như thế
Hắn không phục, muốn đuổi theo đánh.
Một thanh âm vụn vỡ rất rất nhỏ, từ trên đao hắn truyền đến.
Không chỉ mình hắn nghe thấy, tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Dường như chỉ là tiếng đao nứt mà thôi, tuy lúc bắt đầu rất rất nhỏ, nhưng đột nhiên càng ngày càng lớn dàn, càng ngày càng nặng nề.
Đại hán cầm đầu vội vàng hét lên:
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Ném đao đi
Người kia lập tức dừng lại, quăng đao lên không trung.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn truyền đến, lại thấy đao kia trong nháy mắt nổ thành mấy chục mảnh trên không trung, lưỡi dao bay lượn, mọi người trong quán vội vàng tránh né, đám tiểu nhị vội vã chui xuống gầm bàn.
Chỉ có thiếu niên áo đỏ thản nhiên chắp tay đứng nơi đó, nhìn mấy gã đại hán đang trợn mắt há hốc mồm.
Lôi Vô Kiệt, tuyệt đối không phải hạng người vô danh tiểu tốt. Chí ít, họ của hắn rất nổi danh trên giang hồ, vang đến mức mọi người nghe thấy họ này không thể không né rất xa, nếu không sợ rằng chết không toàn thây.
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Phong đao phủ kiếm Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia!
Đại hán cầm đầu lập cập nặn ra được mấy chữ này.
Thiếu niên áo đỏ gật gật đầu:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Đúng vậy. Lôi gia Lôi Vô Kiệt

Ông Chủ Cao Thâm Khó Lường

Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đời đời nghiên cứu chế tạo thuốc nổ có lực sát thương cực lớn, trước kia tổ tiên bọn họ đã ra di huấn “phong đao phủ kiếm”, quyết chí vứt bỏ hai món vũ khí thường dùng nhất trong võ lâm, mà chuyên tâm nghiên cứu súng đạn, một mình đi riêng một con đường. Năm đó, không ai cho rằng một gia tộc có thể không cần đao kiếm mà có thể vươn lên. Nhưng Phích Lịch đường Lôi gia đã làm được, bọn họ thành công đem thuốc nổ trở thành một loại vũ khí, biến chuyện không thể thành có thể, trở thành gia tộc khiến người ta chỉ cần nghe tên đã phải nghiêng mình kính nể.
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Đã đắc tội Phích Lịch đường, chúng ta cũng biết việc này không có cách nào cứu vãn, cho dù không phải đối thủ chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết!
Đại hán cầm đầu biết người Phích Lịch đường chưa từng hạ thủ lưu tình với bất cứ ai đắc tội bọn họ, lòng càng thêm quyết tâm, nắm chặt đao trong tay.
Lôi Vô Kiệt cười lắc đầu:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Vừa rồi ta mới chỉ ném vài viên Phích Lịch lên trên đao của vị huynh đài kia mà thôi, nếu các người còn dám vô lý như thế, ta sẽ ném luôn trên người các ngươi…
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Xông lên!
Đại hán cầm đầu vung đại đao trong tay, mười mấy người cùng nhau xông lên.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Các người…
Lôi Vô Kiệt trợn mắt
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Chẳng lẽ không sợ chút nào sao?
Ba thanh đao đã đồng thời chém xuống đầu Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt giận dữ, hai nắm đấm vung lên trên, lại một quyền chém đứt ba thanh đao thép, chấn động mạnh đến mức khiến ba người kia bay ra ngoài
Bọn đại hán
Bọn đại hán
Thuốc nổ lợi hại quá!
Đám người kinh hãi
Lôi Vô Kiệt bực bội quát:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Không phải thuốc nổ, là quyền pháp ta đánh ra chưa đúng cách! Đương nhiên, nếu như các người muốn thấy thuốc nổ…
Lôi Vô Kiệt nhảy phắt lên, trong tay lóe lên vệt sáng, ném xuống vài viên bi nhỏ.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng vang vang, những gã đại hán kia từng người một bị nổ bay cả lên, rồi lại rơi cả xuống đất, không ngừng chảy máu không thể đứng dậy nổi.
Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng đáp từ trên không xuống, hai tay chắp sau lưng:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Sao nào? Giờ đã có thể ghi nhớ ta rồi chứ? Hãy nhớ lấy, bản đại gia tên là Lôi Vô Kiệt. Còn không mau cút đi?
Mấy người kia nghe thế thì giật mình, nhìn nhau vài lần, bọn họ vốn cho rằng thiếu niên này chắc chắn sẽ lấy mạng bọn họ, nhưng nghe giọng điệu này, dường như lại thả cho họ một con đường sống.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Còn chưa cút?
Lôi Vô Kiệt nhíu mày. Theo như hắn dự đoán, lẽ ra đám người này bị dọa cho sợ chết khiếp, phải hoảng hốt mà chạy đi mới đúng, nhưng sao lại có dáng vẻ sống chết không chịu đi thế này.
Bọn đại hạn nghe thế vội vàng cố gắng đứng dậy, từng người vịn lẫn nhau chạy trốn ra ngoài
Lôi Vô Kiệt rất hài lòng gật đầu, từ đống bàn ghế đổ nát lôi ra bọc đồ của mình, đeo lên lưng rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng, lại có một bàn tay ngăn hắn lại.
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp của ông chủ nọ, dáng vẻ lười biếng ẩn sau lớp áo choàng lông, chỉ duỗi ra một bàn tay phải, lười biếng từ từ vung lên, ngăn cản đường đi của hắn.
Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm tay:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Đại ân đương nhiên không lời nào cảm tạ hết được! Nhưng ở đời, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là việc nên làm. Cũng không cần quá khách khí, ta đang vội lên đường, mong sau này còn có dịp gặp lại!
Tiêu Sắt nheo mắt, nhíu mày:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Đại ân? Không lời nào cảm tạ hết được ư? Rút đao tương trợ ấy à?
Lôi Vô Kiệt cảm thấy vô cùng hoang mang:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Nếu không phải ta, đám người kia đã sớm chiếm quán của ngươi, thậm chí ngay cả mạng của các ngươi cũng khó lòng mà giữ nỗi. Chẳng lẽ không phải đại ân hay sao?
Tiêu Sắt phất tay chỉ đống bừa bộn xung quanh, bực bội nói:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ngươi nhìn kỹ lại xem!
Lôi Vô Kiệt xoay người nhìn quanh, chỉ thấy trong đại sảng, mười mấy cái bàn cả to cả nhỏ đều bị nổ đến vỡ nát, mấy tiểu nhị khác bị các mảnh vỡ đập vào đầu rơi máu chảy, ngay cả trên mặt đất cũng bị nổ lộ ra mấy cái hố nhỏ.
Tiêu Sắt chỉ chỉ đống bừa bộn, cau có nói
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ngươi nhìn quán của ta xem, có khác gì bị đập phá không? Còn mấy người kia, muốn lấy mạng của ta sao? Hừ!
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Cái này…
Lôi Vô Kiệt đỏ bừng cả mặt, nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Một trăm lượng bạc!
Tiêu Sắt chìa tay về phía Lôi Vô Kiệt, bàn tay trắng toát, năm ngón tay thon dài, nhưng trong mắt Lôi Vô Kiệt, nó còn dọa người hơn cả những thanh đao của đám đại hán vừa rồi.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ta không có tiền!
Lôi Vô Kiệt lùi một bước.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ồ?
Áo choàng của Tiêu Sắt hơi rung nhẹ, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ cửa quán trong nháy mắt đóng sầm lại.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Công phu này…
Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt cũng không thể không thừa nhận, dường như những người kia không thể làm gì ông chủ cao thâm khó dò này được.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Nhưng mà ta có thể có được số tiền kia sớm thôi!
Chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Lôi Vô Kiệt sáng lên, nói chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ồ?
Tiêu Sắt vẫn lười nhác ậm ừ với hắn, nhưng ánh mắt không tự chủ đánh giá túi đồ của Lôi Vô Kiệt một lượt.
Lôi Vô Kiệt tiếp tục nói:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ta muốn đến một nơi, chỉ cần đến đó, ta sẽ có tiền
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ở đâu?
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Thành Tuyết Nguyệt
Lôi Vô Kiệt kiêu ngạo nói.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Thành Tuyết Nguyệt ư?
Tiêu Sắt giật mình. Thành Tuyết Nguyệt không phải là môn phái truyền thống trong giang hồ, nó giống một liên minh hơn, đây là nơi do mấy đại môn phái đứng đầu thiên hạ lập ra cùng các đại gia tộc dựng lên. Từ ngày thành Tuyết Nguyệt xuất hiện, quy củ giang hồ đều do bọn họ quyết định. Mà con cháu của các gia tộc, môn phái đều sẽ đến thành Tuyết Nguyệt bái sư. Nhiều năm trôi qua, thành Tuyết Nguyệt nghiễm nhiên trở thành thế lực độc lập một phương, nơi đây không chỉ dạy võ học mà các môn phái khác không có, nghe nói, còn dạy cả pháp thuật.
Nếu như thiếu niên này thật sự đến thành Tuyết Nguyệt, với thân phận con cháu Lôi gia Phích Lịch đường lấy trăm lượng bạc từ Thành Tuyết Nguyệt đương nhiên không thành vấn đề. Mà thằng nhãi này có vẻ không giống như đang nói dối. Nhìn thế nào đi chăng nữa, ngoài võ công cao cường ra thì cũng chỉ là một gã đần mà thôi.
Tiêu Sắt âm thầm toan tính một lúc, gật gật đầu, rồi nói:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Được, nhưng mà ta phải đi cùng ngươi
Lôi Vô Kiệt gật gật đầu:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Được
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Còn nữa…
Tiêu Sắt chớp mắt, nhếch miệng cười gian xảo
Bọn tiểu nhị âm thầm thở dài thương thay cho thiếu niên võ công cao cường mà đầu óc thật thà đơn giản kia.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Sau khi trả nợ xong, còn phải trả cả lãi. Ta muốn năm trăm lượng
Tiêu Sắt cao giọng nói ra.
Lôi Vô Kiệt đần mặt đứng đó.
Còn Tiêu Sắt thì chẳng buồn chờ hắn trả lời, nhẹ nhàng vung tay, cửa quán trọ mở ra, hắn nhìn tuyết bay đầy trời, khẽ thở dài, hạ giọng giống như nói với chính mình
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Đã lâu lắm rồi không ra ngoài.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Người đâu! Chuẩn bị ngựa
Cưỡi trên hai con ngựa tốt, một người mặc áo lông chồn che kín toàn thân, người còn lại chỉ mặc áo đỏ mỏng manh, trong gió rét phơi bày lồng ngực cường tráng. Hai người cứ như thế đạp tuyết hướng về phía thành Tuyết Nguyệt
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ngựa của ngươi đúng là tuyệt thật đấy, lớp tuyết dày như vậy mà vẫn có thể chạy băng băng
Lôi Vô Kiệt cảm thán
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Ngựa hoa năm sắc, áo lông cừu giá ngàn vàng. Đồ của Tiêu Sắt ta, đương nhiên phải là loại tốt nhất
Tiêu Sắt quay đầu nhìn về quán trọ, ở nơi đó hắn đã để lại một khoản tiền để đám tiểu nhị tu sửa lại quá, chờ hắn lấy tiền từ thành Tuyết Nguyệt sẽ quay về. Nhưng Tiêu Sắt mơ hồ cảm giác, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không quay trở lại nơi này.

Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người

Đường Liên
Đường Liên
Lục nghị tân phôi tửu. Hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết. Năng ẩm nhất bôi vô?
Một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên xe ngựa, tay nâng một chén rượu, cười cười nhìn đám người trước mặt.
Tổng cộng có mười sáu người, ai ấy cũng cầm một thanh đao sáng loáng như tuyết.
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Huynh đài thật có nhã hứng
Đao khách cầm đầu cười cười
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Thế nhưng, rượu chúng ta có thể uống, tuy nhiên đồ vật trên xe, ngươi phải để lại
Đường Liên
Đường Liên
Hử?
Người kia nhếc môi
Đường Liên
Đường Liên
Trời tuyết lớn thế này mà các ngươi đi theo ta suốt dọc đường cũng thật quá vất vả, nhưng đồ các ngươi muốn lấy chắc chắn sẽ không lấy được, nên mới định mời các ngươi chén rượu này, sau đó…
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Sau đó thì sao?
Đao khách nhướng mày, siết chặt thanh đao trong tay.
Đường Liên
Đường Liên
Sau đó đi chết đi!
Nam tử áo đen nhảy lên, trong tay lóe lên ánh sáng bạc
Đao khách nâng đao lên, gầm một tiếng thét lớn
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Xông lên
Đường Liên
Đường Liên
Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia. Tối ngày tuyết xuống bất kỳ. Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu?
Chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm vang lên âm thanh trong trẻo, thứ trong tay người kia trực tiếp chém xuống lưỡi đao của đao khách.
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Chỉ Tiêm nhận.
Đao khách hít vào một ngụm khí lạnh, dường như hắn nghe thấy thanh âm của đồ vật đang rạn nứt dần, hắn vội vàng lùi lại, nhưng đã không kịp, thanh tuyết đao trong tay hắn nháy mặt bị bẻ gãy.
Nam tử áo đen cười cười nâng tay lên, đao khách liền nhìn thấy lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận mỏng như cánh ve bên trong tay nam tử múa ra đường dao vô cùng tuyệt đẹp như những đóa hoa, một đóa, hai đóa, ngay sau đó hóa thành ngàn đóa vạn đóa hoa, giống như sen phật nở rộ trong nháy mắt vô cùng mỹ lệ. Nhưng đao khách đã không kịp nhìn thấy, lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận đã nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn rỉ máu. Nam tử áo đen nhún chân, nhảy ra xa ba bước, đầu của đao khách đều đồng loạt rơi xuống, máu tươi phun ra xối xả.
Đường Liên
Đường Liên
Người phái các ngươi tới có lẽ không nói cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai
Nam tử áo đen trở lại trên xe ngựa, một lần nữa cầm lấy chén rượu vừa mới đặt xuống
Đường Liên
Đường Liên
Có lẽ giờ các người chịu uống chén rượu cuối cùng này rồi chứ?
Bọn áo đen
Bọn áo đen
Chỉ Tiêm nhận, ngươi là người của Thục Trung Đường môn?
Đám đao khách hốt hoảng lùi lại.
Đường Liên
Đường Liên
Có lẽ vậy
Nam tử áo đen vung ống tay áo lên, trong nháy mắt một mũi tên đuôi đỏ nhỏ cắm trên trán gã đao khách nọ.
Đường Liên
Đường Liên
Ngươi nói ta là người của Đường môn, vậy một mũi tên Chu Nhan này tặng cho ngươi
Không gian yên tĩnh đến nỗi phảng phất chỉ còn lại thanh âm tuyết rơi khẽ khàng xuống đất. Còn mười ba tên đao khách đứng đó, nhưng không ai dám lên tiếng, ai cũng lo sợ không biết ám khí tiếp theo có thể bay về phía mình hay không, mỗi người bọn họ căng thẳng nín thở, dưới ám khí của Đường môn, cơ hội sống sót chỉ có một.
Nam tử áo đen nhếch môi cười, nhẹ cầm dây cương
Đường Liên
Đường Liên
Đi
Xe ngựa kia đạp tuyết mà đi, mang theo tiếng thở phào đầy vui mừng của mười ba đao khách đứng dưới đất, không có người nào dám bước lên ngăn cản.
Cho đến khi xe ngựa đi được hơn ba dặm, nam tử áo đen vẫn nhếch môi mỉm cười khi nãy rốt cuộc cũng đặt chén rượu xuống, nặng nề ho khan, cười khổ:
Đường Liên
Đường Liên
Không biết lần này sư tôn lệnh cho ta áp tải món hàng gì, tại sao trên đường lại dẫn tới nhiều cao thủ đến vậy
Nam tử dùng sức vung dây cương, nghiêng người, nhảy lên nóc xe. Mà bên trên nóc xe, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, người kia khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc bạc trắng bay trong gió, tay cầm một thanh kiếm ngọc, có vài phần tiên khí.
Bạch Phát Tiên
Bạch Phát Tiên
Đường Liên?
Người kia quay đầu nhìn về phía nam tử khẽ cười, mũi chân nhún nhẹ một cái, từ trên nóc xe nhảy ra ngoài, ung dung tự tại đứng trên một cành cây.
Mà Chỉ Tiêm nhận trong tay nam tử lóe sáng, đã phóng ra tiếc là lại vồ hụt.
Đường Liên
Đường Liên
Ngươi biết tên của ta?
Nam tử nheo mắt.
Bạch Phát Tiên
Bạch Phát Tiên
Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nam tử tóc trắng cũng không trả lại câu hỏi của hắn, khẽ cười.
Lúc này xe ngựa đạp thẳng một đường tuyết trắng chạy đi.
Đường Liên
Đường Liên
Tóc bạc, ngọc kiếm, khinh công trác tuyệt. Sao chưa từng nghe thấy sư tôn nhắc tới giang hồ có một cao thủ như vậy?
Bấy giờ đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày. Đường Liên cho xe đi vào một ngôi miếu cũ nát, nhóm một đống lửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng hắn vẫn cứ mải suy nghĩ đến người mới gặp ban ngày, khi người đó nhảy lên nóc thùng xe, sát khí lớn đến mức hầu như gió tuyết phải đổi hướng, nhưng khi Đường Liên đối diện quyết đấu với hắn, dường như hắn không hề có ý đánh nhau, với trình độ khinh công và sát khí lớn như vậy, Đường Liên không nắm chắc phần thắng
Đường Liên
Đường Liên
Đúng là một người kỳ quái
Đường Liên ném túm cỏ trong tay vào lửa, mà đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng ngựa hí. Đường Liên vung hai tay lên dập tắt đống lửa, cả người nhảy lên không trung, ngồi trên xà ngang
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Tuyết rơi lớn quá, không biết bao giờ mới ngừng rơi nữa
Một người lớn tiếng oán trách vọt vào trong miếu, đặt mông ngồi xuống, nghe giọng dường như là một thiếu niên vẫn còn non nớt.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Hừ. nếu không phải ngựa của ta là ngựa tốt nghìn con chọn một, chúng ta sớm đã bị chôn vùi trong tuyết
Một người khác chậm rãi đi vào, giọng nói biếng nhác, nghe giọng thì lớn hơn người kia mấy tuổi.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Này, này, này, có mỗi chuyện này mà ngươi nhắc bao nhiêu lần rồi, ngươi là người bán ngựa chắc?
Thiếu niên không kiên nhẫn phản ứng lại.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Đi nhóm lửa đi
Người kia không quan tâm đến hắn, trực tiếp yêu cầu.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Có vẻ trong miếu cũng không lạnh lắm
Giọng của thiếu niên có phần hoang mang
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Dường như…
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Mới có người vừa nhóm lửa sao?
Người kia cúi người, nhẹ tay chạm vào tro trên đất, quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Vẫn còn nóng
Đường Liên nãy giờ vẫn nhắm mắt nằm trên xà ngang liền mở choàng mắt, hắn nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ đáp xuống đất, Chỉ Tiêm nhận kẹp trong tay, chỉ thẳng về phía người kia.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Quá tốt rồi. Càng tiện
Thiến niên hớn hở ra mặt
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ta còn sợ cỏ ướt, đang không biết phải làm thế nào đây.
Đường Liên sứng sờ, thầm nghĩ: chẳng lẽ chỉ là hai người đi đường bình thường thôi sao? Hắn vội vàng phóng ra một sợi dây từ trong tay áo, quấn lấy xà ngang, lại kéo bản thân quay trở lại vị trí cũ.
Ở bên dưới, hai người đã nhóm lửa xong, bắt đầu ngồi hơ tay cho ấm. Đường Liên nhìn theo ánh lửa, chỉ thấy một người mặc áo đỏ phong phanh, khuôn mặt đẹp đẽ, người còn lại mặc áo khoác lông dày cộm, cả người núp trong đó, lười nhác tựa vào cây cột.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Lôi Vô Kiệt, ngươi nói muốn dẫn ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng đã đi nhầm đường đến hai lần, lần này ngươi chắc chắn đi đúng rồi chứ?
Hai người rời khỏi Tuyết Lạc sơn trang đã hơn mười ngày, bởi vì gió tuyết quá lớn nên hai người vẫn chưa đến nơi.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ cười cười:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng ta thề, chắc chắn lần này đi đúng đường
Nghe thấy ba chữ thành Tuyết Nguyệt, Đường Liên bất giác nhìn về phía Lôi Vô Kiệt.
Hắn họ Lôi ư? Vậy là đến từ Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường sao? Nhưng cái tên Lôi Vô Kiệt này, sao chưa từng nghe ai nhắc qua bao giờ?
Tiêu Sắt nhếch môi cười mỉa, cũng không thèm để ý tới Lôi Vô Kiệt nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Tiêu Sắt…
Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhíu mày, dùng sức hít hà trong không khí
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Mùi gì?
Tiêu Sắt mở mắt, hít mũi một cái
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Là hương hoa, hoa tường vi
Lôi Vô Kiệt đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Chẳng lẽ trong tuyết rơi mà tường vi vẫn nở được sao?
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Đương nhiên là không. Đây là mùi thơm của Tường Vi lộ, xuất xứ từ Đại Thực, Chiêm Thành, Trảo Oa, nước Hồi Hồi, chỉ có thể tới Bách Hoa các ở đế đô mới mua được…
Tiêu Sắt không đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có một người con gái đứng đó không biết từ lúc nào.
Cô gái đó rất đẹp. Nàng mặc bộ y phục màu tím, gió nhẹ nhàng thổi qua làn váy, ánh trăng màu bạc chiếu trên người nàng, phản chiếu làn da trắng muốt như ngọc, nàng khẽ mỉm cười, mùi hương tường vi thơm mát nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, càng thêm dịu nhẹ.
Giọng nói của nàng cũng vô cùng dịu dàng:
Nguyệt Cơ
Nguyệt Cơ
Không ngờ ở nơi hoang vu thế này, cũng có người am hiểu phong nhã đến vậy. Ta năn nỉ Bách Hoa các chủ nhiều ngày, nàng ấy mới chịu bán cho ta một bình, ngươi lại có thể dễ dàng nhận ra đến vậy
Tiêu Sắt cười cười:
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Đêm khuya gió lạnh, chúng ta đang nhóm lửa bên trong, rất ấm áp, cô nương muốn vào ngồi cùng chứ?
Nguyệt Cơ
Nguyệt Cơ
Không cần
Cô gái vẫn dịu dàng cười, đưa tay vuốt vuốt tóc mai
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Cô rất đẹp, khi gió thổi qua tóc mai, loại phong tình như này càng thêm đẹp
Tiêu Sắt quay đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt.
Tiêu Sắt
Tiêu Sắt
Thế nhưng vị tiểu huynh đệ này của ta, một lòng chỉ ôm mộng làm anh hùng, e rằng hắn không hiểu tâm tư mỹ nhân
Lúc này trong tay Lôi Vô Kiệt đã kẹp lấy một tấm thiếp bạc, đó là khi cô gái đưa tay lên vuốt tóc đã ném tới, tốc độ cực nhanh, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng phải kinh hãi. Lôi Vô Kiệt nhìn tấm thiếp bạc, chỉ có duy nhất một chữ vuông vức.
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Chết
Lôi Vô Kiệt nhớ tới một câu chuyện, tuy đây là lần đầu tiên hắn vào giang hồ, nhưng từ nhỏ đã thích nghe chuyện trong giang hồ. Chẳng hạn như, giang hồ từng lưu truyền một câu nói:
Lôi Vô Kiệt
Lôi Vô Kiệt
Nguyệt Cơ cười đưa thiếp. Minh Hầu giận giết người

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play