Kaiser Michael, đứa trẻ bất hạnh mang trong mình những tổn thương tâm lí và thể xác. Thứ để em giải tỏa sau những trận đòn roi của lão cha nát rượu chỉ đơn giản có mỗi đá bóng. Lão cha già ấy chẳng những đánh đập chửi mắng mà nhiều lần còn muốn giở trò đồi bại với em. Em không muốn chịu đựng nữa nhưng với một đứa nhỏ 10 tuổi như em thì có thể làm được gì chứ? Nếu giờ em bỏ đi, đi khỏi ngôi nhà đó thì liệu có nơi nào chứa chấp và cưu mang em chứ?
Kaiser Michael, cái tên thật đẹp, con người em cũng rất tốt đẹp. Dẫu có sinh ra và được nuôi nấng trong vũng bùn lầy nhưng em vẫn giữa được cái tính tốt bụng và cái dáng vẻ ngoan hiền. Nhưng lâu dần sống trong vẫn bùn bẩn thỉu em trở nên rụt rè hơn, cẩn trọng hơn.
Kaiser Michael, dứa trẻ bất hạnh bị chúa trời bỏ quên. Liệu sẽ có ai tới và yêu thương em chứ. Chắc là sẽ có thôi. Em vốn chỉ ôm mộng tưởng giản đơn như vậy, cũng chẳng nghĩ nó sẽ thành sự thật đâu. Cho tới ngày ấy..
Cái này mà em quyết định bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấy, ôm theo trái bóng đã sứt xẹo cùng với khát vọng được yêu thương. Chạy thoát khỏi ngôi nhà sập xệ hôi mùi rượu cùng mùi thuốc lá, chạy thoát khỏi con hẻm tăm tối ngập mùi ẩm mốc. Đôi bàn chân rách toạc cùng máu thấm đẫm trên nền tuyết trắng mỗi nơi em chạy qua. Đây là những bước đầu tiên nếu em muốn thoát khỏi tên cha già đáng ghét, đáng khinh kia.
- Mệt thật đấy, đã chạy xa như vậy rồi, chắc ông ta sẽ không đuổi tới nữa đâu phải không? Mặc kệ vậy, nếu còn đuổi tới thì mình sẽ tiếp tục chạy.
Thân ảnh nhỏ bé ngồi thụp xuống trước bức trường của một của hàng bánh ngọt trên con phố tấp nập. Em khẽ co chân lên, tay siết chặt lấy quả bóng đá ở trong lòng, em muốn tự an ủi và tự sưởi ấm bản thân. Có lẽ vì chạy quá lâu nên em cũng không cảm thấy quá lạnh dù trời đông tháng 11 đang trút xuống trận tuyết đầu tiên. Đôi bàn chân tím tái do chạy lâu trên tuyết lạnh và do mất máu, nhưng kì lạ thật, em lại chẳng thấy đau chút nào cả. Có lẽ dạo gần đây cơ thể em vốn đã lạ rồi. Dạo đây khi lão cha ấy còn đánh còn quật em lại chẳng có cảm giác đau gì cả, có thể là do em đã quen nên trở nên nhờn đòn.
- Khó chịu thật đấy. Đói quá đi mất thôi, đói quá.
Bụng không ngừng đánh trống thúc giục chủ nhân nhỏ mau chóng đi ăn bữa tối. Nhưng hiện tại em chỉ là đứa nhỏ vừa mới bỏ trốn khỏi nhà thì đồ ăn ở đâu ra chứ. Đang lơ mơ chuẩn bị ngủ để quên cơn đói thì em chợt khựng người khi nhìn thấy một đôi giày da sáng loáng dừng trước mũi chân mình kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp cất tiếng hỏi.
- Này cháu bé cháu ổn chứ? Cháu có cần giúp gì không?
Em yên lặng không đáp lại người đàn ông, có lẽ do đói quá nên em gặp phải ảo giác rồi, đúng là nên đi ngủ thôi. Đang chuẩn bị nhắm mắt vào đánh một giấc thì em liền thấy mũi giày da sáng loáng đã không còn mà thay vào đó mà một bên đầu gối hạ xuống tiếp theo đó là một bàn tay vừa to vừa ấm đang xoa nhẹ lên mái tóc xơ rối của em. Người đàn ông đó lại nói tiếp.
- Nếu cháu không muốn nói chuyện cũng được. Nhưng ta nghĩ cháu nên về nhà sớm đi, chút nữa tuyết sẽ rơi dày hơn đấy. Còn ở ngoài đây lâu sẽ bệnh, người nhà cháu sẽ lo lắng đấy bạn nhỏ.
- Không phải bạn nhỏ. Thêm nữa cháu chẳng còn nơi nào để về nữa rồi ạ...
Em mím môi e dè đáp lại lời của người đàn ông. Nhà ư? Em làm gì còn nhà để về chứ. Làm sao em có thể về lại nơi mà mình đã phải liều mạng mới có thể bỏ trốn được chứ. Chân trời góc bể nơi nào em cũng có thể ở được dù cho có là hẻm hẹp hay là cạnh thùng rác di chăng nữa chỉ cần không phải quay về ngôi nhà đó thì đều được cả.
- Vậy bạn nhỏ của muốn theo ta về nhà không? Không thể ngồi đây mãi được đâu. Vết thương của cháu cũng cần được băng bó lại đấy.
Em nghe người đàn ông nói vậy liền ngẩng đầu lên mà nhìn. Trước mắt em là một người trẻ tuổi, với mái tóc màu trắng, trên người vận một bộ tây trang, có lẽ là vừa đi làm về người này liền ghé vào tiệm bánh ngọt này mua đồ. Thật đẹp, từ trước tới nay em chưa từng thấy người nào đẹp như này, đúng là ờ khu ổ chuột thì toàn kẻ nghèo kẻ đói thì làm sao mà có người đẹp như này được chứ. Hắn thấy người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm liền có chút ái ngại nhắc lại lời đề nghị trước đó.
- Bạn nhỏ muốn theo chú về nhà chứ?
Em nghe hắn hỏi liền giật mình, tầm mặt lại di rời nhìn xuống nền đất phủ tuyết trắng. Em lí nhí hỏi.
- Cháu thật sự có thể theo chú về nhà sao ạ?
Hắn mỉm cười xoa đầu em nhỏ.
- Tất nhiên là có thể rồi. Chúng ta mau đi nhanh một chút, phải về nhà trước khi tuyết rơi dày hơn. Để ta bế cháu nhé? Chân cháu bị thương rồi, cần hạn chế hoạt động.
Em vội lắc đầu, thật khó có thể ngờ lại có chuyện tốt như này. Người này sao lại có thể tốt với một đứa trẻ vừa mới gặp được như vậy chứ. Không phải là có ý đồ gì đấy chứ? Dạo này bắt cóc trẻ con cũng nhiều lắm em làm sao tin được người này nhỉ? Đánh bạo hỏi thẳng là cách mà em chọn.
- Chú là người xấu sao? Chỉ có người xấu muốn dụ dỗ bắt cóc trẻ con mới nói những lời đó với một đứa trẻ lần đầu gặp thôi.
Hắn bật cười khi nghe lập luận đầy sự trẻ con của em nhỏ trước mắt. Một đứa bé mà có tính cảnh giác cao như này thật sự rất thú vị. Hắn xoa đầu em, nhẹ nhàng cất tiếng giải thích.
- Chú không phải kẻ bắt cóc. Chú thấy cháu có chút chật vật nên mới muốn giúp đỡ. Đâu có ai lại chối bỏ việc giúp đỡ một đứa trẻ tội nghiệp chứ. Cả nghi quá thì chính cháu sẽ là người thiệt thòi. Nếu cháu không muốn về chung thì thôi vậy. Cái bánh này cho cháu, chú vừa mới mua, không có gì độc hại đâu.
Hắn đứng dậy xoay người chuyển hướng định đi về nhà thì đột nhiên đuôi áo bị nắm lại. Hắn nhìn xuống liền thấy bàn tay nhỏ lấm lem bùn đất của bé con vừa từ chối lời mời của mình. Hắn lại một lần nữa khuỵu xuống để vừa tầm mắt của bạn nhỏ. Gầy gò, xanh xao đó là tất cả những gì mà hắn thấy. Em thấy hắn im lặng, một tay ôm quả bóng đá, một tay vò vò góc áo nhăn nhúm của bản thân, em lí nhí cất giọng.
- Cháu... cháu muốn đi với chú.. Làm ơn. Làm ơn hãy dắt cháu đi ạ.
Hắn nhìn đứa nhỏ trước một chút rồi lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bời.
- Chú là Noel Noa, cứ gọi là chú Noa, năm nay chú 20 tuổi, rất vui vì cháu đã tin tưởng chú.
Em nghe hắn giới thiệu xong liền gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Chất giọng non nớt được cất lên em đáp lại lời giới thiệu từ hắn.
- Gọi chú hơi sai chút, em xin phép sửa lại ạ. Em là Michael Kaiser, em 9 tuổi, nhưng sắp sinh nhật nên cứ coi em 10 tuổi đi ạ. Cảm ơn vì đã giúp đỡ em.
Hắn mỉm cười nhìn bé con đang tự giới thiệu bản thân một chút, sau đó liền đứng dậy, thuận tay bế em lên luôn.
- Tôi cách em 10 tuổi, cứ gọi là chú đi. Còn giờ thì về thôi, bên ngoài đã lạnh hơn rồi.
Vừa nói hắn vừa đem áo khoác của bản thân mở ra rồi bọc em vào. Em nhỏ vừa tiếp xúc với thân nhiệt ấm áp của người đàn ông liền vô thức ngáp hai cái muốn ngủ. Hắn thấy vậy liền đưa một tay xoa đầu bé con.
-Ngủ đi, khi nào về, chú sẽ gọi em dậy.
Em khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại nghe lời hắn ngủ một giấc. Hắn nhìn bạn nhỏ ngoan ngoãn trong lòng khẽ mỉm cười rồi rảo bước bế bạn bé về nhà.
Giữa cơn mưa tuyết trắng em đã tìm được ánh sáng của cuộc đời mình. Người mà em có thể dựa vào khi em cô độc nhất, tuyệt vọng nhất. Em tin là mọi thứ sẽ dần tốt lên nhờ người này. Noel Noa, hy vọng của em.
Tới nhà rồi, nhưng hắn chẳng nỡ gọi bé con đang ngủ ngon trong vòng tay mình dậy. Có vẻ như em đã mệt lắm rồi thì phải. Hắn mở cửa nhà ra một tay ôm em một tay đưa xuống tháo giày cởi tất.
- Anh Noa về rồi ạ? Công việc ổn chứ?
- Anh có mua bánh về không đấy?
- Hai đứa kia ồn quá, trật tự cho anh ấy vào nhà đã.
Tiếng chí chóe khiến hắn phải lắc đầu thở dài. Xếp giày ngay ngắn, xong hắn liền xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà. Ngẩng mặt lên hắn liền nhìn thấy ba thiếu niên. Một người với mái tóc màu nâu đỏ vẫn còn đeo tạp dề tay cầm theo một cái vá múc canh. Người thứ hai thì vẫn mặc trên người bộ đồng phục học sinh, mái tóc có hai cọng vểnh lên. Người còn lại có mái tóc màu hồng đỏ được thắt bím một bên, trên tay vẫn còn cầm theo túi snack đang ăn dở.
- Yoichi, Ness, Kurona. Ba đứa đừng lộn xộn nữa.
Hắn lên tiếng nhắc nhở muốn cắt ngang cuộc tranh cãi ngớ ngẩn của ba đứa học trò. Cả ba người đều hướng mắt nhìn về phía anh. Ness là người chạy về chỗ anh đứng đầu tiên, cũng là người đầu tiên nhìn thấy em nhỏ mà anh đang ôm.
- Đứa nhỏ này là ai vậy ạ? Để em bế giúp cho.
Cậu đưa tay muốn giúp anh bế đứa nhỏ đang ngủ say kia. Hắn đưa em cho cậu bế trước khi trao tay còn dặn dò.
- Đứa bé này là anh đưa từ tiệm bánh về, không có nhà ở còn bị thương nữa. Bế em ấy vào sofa phòng khách đi. Yoichi đi lấy chăn cho em ấy. Còn em giúp anh xem vết thương của bé ấy nhé. Anh thay đồ xong sẽ xuống.
Ness nhận việc bế Kaiser vào sofa phòng khách. Yoichi thì lấy chăn đắp cho em trong khi Ness giúp em xem xét vết thương ở chân. Cả ba nhìn thấy vết rách trên hai bàn chân tím tái của cậu liền lặng người. Kurona là người lên tiếng đầu tiên.
- Rửa vết thương trước đi để lâu sẽ nhiễm trùng đấy. Tao đi tìm Kenyu lấy băng gạc.
Nói xong anh liền rời đi để lại Yoichi với Ness ở đó giúp cậu lau lót vết thương. Một lúc sau Kurona quay lại không chỉ cầm theo băng gạc mà còn kéo theo được một người nữa tới xem đứa nhỏ mà Noel Noa mang về. Kenyu nhìn đứa bé đang ngủ say dù cho bị chạm vào vết thương đau liền nhíu mày hỏi
- Chúng mày cho đứa nhỏ uống thuốc ngủ à?
- Thằng khùng.
Kurona đánh bốp một cái vào đầu của kẻ vừa phát ngôn. Nói nhăng nói cuội là giỏi. Hai người đó quay ra chửi nhau chí chóe, cùng lúc đó Noa sau khi thay xong một bộ đồ thoải mái cũng từ trên lầu đi xuống. Hắn đến bên cạnh khẽ lay nhẹ muốn bạn nhỏ đang trong cơn mơ tỉnh dậy.
Em đang ngủ yên thì bị đánh thức liền nhíu mày chậm rãi ngồi dậy. Tay nhỏ đưa lên dụi dụi mắt do ngái ngủ. Noa thấy em tỉnh liền đưa tay xoa đầu em và nhắc nhở.
- Dụi nhiều đau mắt đó bé con.
Em nghe hắn nói xong liền luống cuống bỏ tay xuống. Hiện tại trước mắt em không chỉ có hắn mà còn có thêm bốn người nữa. Được nhiều người lạ vây quanh khiến em có chút hoảng loạn. Tay nhỏ siết chặt lấy tấm chăn mỏng quấn quanh người. Noa thấy em sợ liền ngồi xuống ghế ngay bên cạnh em, tay cũng thuận tiện mà ôm em lên đùi mình.
- Không cần phải sợ, đều là học trò của chú. Ở đây đều là người tốt, ban nãy họ còn giúp em băng bó vết thương ở chân đấy.
Được về lại với vòng tay, với cái ôm ấm áp của người đàn ông khiến em cảm thấy an tâm hơn đôi chút. Em chớp chớp mắt rồi lại nhìn chăm chăm vào những người trước mặt.
- Chào ạ.. Cảm ơn vì đã giúp em ạ.
Giọng non nớt của trẻ nhỏ cất lên khiến mấy thanh niên điêu đứng luôn. Yoichi phấn khích nắm lấy tay em ngỏ lời giới thiệu.
- Chào bé cưng, anh là Isagi Yoichi. Bé cứ gọi anh là Yoichi. Còn thằng mặc tạp dề kia là Ness, thằng có răng nhọn nhọn là Kurona, còn cái thằng đeo kính đen giống chú báo vệ kia là Kenyu. Còn bé con tên là gì thế?
Mặc kệ việc Yoichi đang bị mấy người còn lại lườm muốn lé mắt, em ngoan ngoãn đáp lại lời giới thiệu của cậu.
- Em là Michael Kaiser, năm nay 10 tuổi ạ..
- Uầy, 10 tuổi á, anh đây còn tưởng nhóc mới chỉ 5 hay 6 tuổi thôi cơ. 10 tuổi gì mà bé tẹo vậy em?
Kurona lên tiếng trước khi Yoichi kịp nói tiếp. Em nghe vậy liền mím môi không muốn trả lời. Phía sau bàn tay của Noa không ngừng xoa xoa với vuốt vuốt tấm lưng nhỏ. Hắn nói.
- Em không muốn nói thì thôi, Kurona cũng không có ý gì đâu.
- Kaiser, em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng vào ăn cơm nhé?
- Chẳng phải bảo sẽ chờ cừu xanh với trái cam về rồi mới ăn cơm hả?
- Trẻ con ăn muộn không tốt, sẽ rất tệ nếu em ấy chưa ăn gì mà còn phải ăn muộn.
Nhìn Ness và Kurona lời qua tiếng lại về chuyện ăn uống của bản thân em thấy có chút áy náy, vội nói.
- Không sao ạ, em không đói ạ.
Noa vỗ nhẹ vào lưng em nhẹ giọng hỏi han.
- Kaiser, chân em làm sao mà bị rách như thế kia?
- Em.. em giẫm phải miểng chai ạ.
- Em có bằng lòng kể chú nghe những chuyện đã xảy ra chứ? Nếu em không muốn thì thôi nhé. Chúng ta đi ăn cơm.
Từng lời nói, từng lời hỏi han của gã trai như xoa nhẹ lên những tổn thương trong lòng em. Em không biết nữa, em lo lắng rằng nếu em nói ra thì có bị bọn họ ghét không nữa, một đứa trẻ chỉ vì những chuyện cỏn con mà bỏ cha bỏ nhà đi.
- Chuyện là...
Tuy em đắn đo nhưng em vẫn muốn kể cho họ nghe. Em không nên lừa dồi hay phớt lờ những người đã giúp đỡ mình. Dù kết quả sau câu chuyện này có ra sao đi chăng nữa thì em vẫn sẽ chấp thuận nó một cách hiển nhiên.
Em luôn như vậy, luôn đắn đo những chuyện liên quan tới bản thân nhưng lại đối với suy nghĩ của người khác lại luôn nghĩ tốt giúp họ. Đúng là đứa trẻ tốt.
Câu chuyện về 10 năm sống chật vật của em nhanh chóng kết thúc chỉ trong nưa tiếng tóm tắt.
- Em kể xong rồi ạ.
Không gian yên lặng khiến em cảm thấy có chút e ngại. Không lẽ họ thật sự sẽ nghĩ em là đứa trẻ hư sao?
"Bộp"
Đột nhiên hai bên vai bị chộp lấy, em ngước lên nhìn người đang tóm lấy hai bên vai mình. Là Ness, cậu chàng đang khóc, nhìn đôi mắt đỏ hoe ấy kìa. Em đưa tay lên khẽ đặt bàn tay mình lên xoa nhẹ lên bàn tay ở trên vai. Ness thấy thương, thương cho quá khứ của đứa trẻ này. Một đứa trẻ quá bất hạnh.
- Bé cưng, anh thương bé quá đi mất thôi.
- Ngày mai dắt anh đi gặp lão già đó, anh sẽ báo cảnh sát giúp em bắt ông ta. Không có người cha nào lại ngược đãi con mình như vậy hết.
- Bé con, giờ em ổn rồi. Bọn anh sẽ bảo vệ em.
Lần lượt từ Ness rồi tới Yoichi, tiếp đó là Kurona, bọn họ đều lên tiếng xoa dịu an ủi em. Kenyu chẳng nói gì cả, anh chỉ dịu dàng xóa đầu em với vẻ mặt cảm thông. Noa sau khi em kể chuyện, động tác vuốt lưng cho em cũng khựng lại. Hắn chẳng nghĩ được một đứa trẻ như em đã phải trải qua nhiều điều tồi tệ đến vậy.
Kaiser ngồi trong lòng hắn nhận lấy từng lời an ủi động viên tới từ mọi người. Thật ấm áp quá đi mất. Nếu đây mà là một giấc mơ thì em thật sự không muốn phải tỉnh lại.
- Cảm ơn vì đã an ủi em ạ.
Em cúi đầu nói lời cảm ơn với tất cả. Em không nghĩ bản thân sẽ nhận được sự thương cảm từ mọi người, em cũng không nghĩ sẽ nhận được những lời an ủi, hỏi han thay vì những lời đánh giá em là một đứa trẻ hư, một đứa trẻ không hiểu chuyện. Có lẽ do em đã nghĩ quá nhiều nên những suy nghĩ tiêu cực ấy mới luôn bủa vây lấy em.
- Sau khi kể chuyện xong em đã cảm thấy ổn hơn rồi chứ?
Noa cất tiếng đánh thức bạn nhỏ đang mải mê chạy theo những dòng suy ngẫm ngu ngơ.
- Em.. em ổn hơn rồi ạ.
- Hừm, nếu em đã rời khỏi ngôi nhà kia rồi thì kế tiếp em sẽ làm thế nào để có đồ ăn, để có chỗ ngủ?
Kenyu nói ra điều mà bản thân băn khoăn. Nghe tới đây em liền khựng lại. Nhưng sau đó lại vui vẻ nói tiếp.
- Em không biết nữa ạ. Em cũng chưa nghĩ tới tiếp theo bản thân sẽ phải làm gì. Nhưng em biết, chỉ cần em không bị bắt quay lại nơi ở trước đây thì cuộc sống em cũng sẽ ổn hơn ạ. Không tính chỗ ngủ, nhưng có lẽ em sẽ được ăn nhiều hơn một chút.
Nhìn ánh mắt của em kìa, chỉ những điều đơn giản không rõ ràng như thế cũng khiến em thấy hào hứng tới vậy sao? Từng lời nói của đứa trẻ ngây ngơ ấy giống như từng mũi kim đâm vào trái tim họ vậy. Em không xứng phải nhận đãi ngộ tệ bạc như vậy. Một đứa trẻ hiểu chuyện như em cần được đối đãi tốt hơn thế.
- Cho em hỏi, quả bóng của em hiện đang ở đâu ạ? Đó là người bạn duy nhất của em, em không muốn em và nó phải tách nhau ra quá lâu ạ.
- Quả bóng của em hiện đang ở kệ để giày, nó có chút bẩn, chút nữa chú sẽ rửa sạch rồi đưa lại cho em.
- Dạ em cảm ơn ạ.
Em lại lần nữa cúi đầu lễ phép cảm ơn hắn. Người đâu mà tốt quá chừng. Sau này nếu gặp lại em chắc chắn sẽ tìm hắn trả ơn.
- Em xin phép ngồi đây thêm một lúc nữa để chờ lấy bóng. Nhận bóng xong em sẽ đi ngay ạ, sẽ không làm phiền mọi người đâu ạ.
Em xin phép họ cho em ở lại thêm chút nữa thôi. Em không thể làm phiền họ mãi như thế được, như vậy em sẽ thấy áy náy lắm.
- Nếu em muốn thì em có thể ở lại đây. Ở đây vừa có chỗ ngủ, vừa có thức ăn ngon. Bọn anh cũng sẽ dạy em chơi đá bóng nữa. Em sẽ không cần phải chịu lạnh chịu đói nữa. Em muốn ở lại chứ?
Ness lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của em. Bọn họ hiện tại muốn chăm sóc cho em, muốn bảo bọc em. Chẳng biết tại sao cậu lại có cảm tình, có suy nghĩ như vậy đối với đứa trẻ mình mới chỉ gặp lần đầu nữa. Nhưng đó là do lí trí mách bảo nên cậu sẽ nghe theo.
- Em... em..
Kaiser cảm thấy bối rối. Em thật sự chẳng nghĩ được gì cả, sẽ có chuyện tốt như vậy sao? Thật khó tin quá đi mất.
- Kaiser, em thấy thế nào? Em muốn ở lại chứ?
Lần này là Noa. Em vẫn đang suy nghĩ về lời đề nghị ấy. Em muốn ở lại, em muốn được ở cùng họ. Em muốn nhận được sự yêu thương từ họ. Em muốn sự quan tâm ấm áp này sẽ luôn tồn tại. Em muốn bản thân được xoa dịu bởi sự dịu dàng của họ.
- Em.. em muốn ở lại ạ. Xin hãy cho em ở lại. Em có thể làm việc nhà giúp mọi người ạ. Em ăn cũng rất ít nên mọi người sẽ không phải lo tốn cơm đâu ạ. Em cũng sẽ không làm phiền mọi người quá nhiều đâu ạ.
Noa xoa nhẹ gò má em, tiếng nói cất lên tựa như vui mừng.
- Em ở đây mọi người sẽ đối xử tốt với em. Muốn ăn cứ ăn, muốn chơi cứ chơi. Việc nhà em không cần làm cũng chẳng sao. Sẽ không ai la mắng, hay đánh đập em. Chú biết em là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện. Nhưng với mọi người ở đây em không cần quá hiểu chuyện đâu. Như vậy đâu còn giống trẻ con nữa.
- Đúng rồi đó. Anh Noa nói hay quá chừng.
Noa vừa dứt câu Yoichi ở một bên liền phụ họa lại một câu. Ness bế em khỏi vòng tay của Noa, anh đang rất vui nên nụ cười có phần rạng rỡ hơn bình thường.
- Được rồi, chúng ta mau đi ăn thôi. Bữa cơm hôm nay sẽ là bữa cơm chào đón thành viên mới của nhà chúng ta nhé.
- Không chờ cừu xanh với quả cam hả mày?
- Chờ làm gì, về thì tự biết vào ăn chứ, lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà còn phải chờ với chả đợi.
Ness nói xong liền bế em vào phòng ăn trước, tiếp đó là Noa rồi lần lượt những người còn lại bước về phía phòng ăn. Ness để em ngồi cạnh Noa, trước khi ăn cậu còn lấy khăn ấm giúp em lau mặt và lau tay. Tóc mái rối bời lòa xòa trước mắt, đều đã được Kenyu giúp em chải chuốt lại rồi buộc gọn thành một chỏm nhỏ.
- Nhìn chỏm tóc xẻ ra làm hai kìa, em có hai cái mầm tóc giống anh đấy Kaiser. Dễ thương lắm.
Yoichi vừa nói vừa chỉ lên đầu mình biểu thị cả hai có kiểu tóc giống nhau, xong còn bon miệng khen em thêm một câu. Kaiser ngại ngùng cúi mặt lí nhí đáp lại bằng một câu cảm ơn.
Bữa ăn vừa bắt đầu diễn ra thì bên ngoài có tiếng vọng vào.
- Bọn em về rồi đây. Anh Noa và mọi người ăn cơm trước mà không chờ bọn em đấy hả?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play