Chiêu Hoàng Nữ đế nhường ngôi cho chồng là Trần Cảnh (năm 1225), lấy hiệu là Trần Thái Tông, phong hiệu cho cha là Trần Thừa là Thái Thượng Hoàng.Loạn trong giặc ngoài, Trần Cảnh do tuổi còn nhỏ, triều đình phụ thuộc vào sự chống đỡ của người họ Trần đứng đầu là Thái Thượng Hoàng Trần Thừa và Thái Sư Trần Thủ Độ. Từ đây mở ra một lịch sử oai hùng cho đất Đại Việt.
Hoàng Thiên Long, một thanh niên đam mê lịch sử và võ thuật, đang tham gia một buổi triển lãm về lịch sử nhà Trần. Trong lúc say mê ngắm nhìn một cổ vật quý giá, anh vô tình chạm vào nó và cảm thấy một cơn lốc xoáy mạnh mẽ cuốn lấy mình. Khi mở mắt ra, Thiên Long nhận ra mình đang nằm giữa một cánh đồng lúa xanh mướt, không còn là thế kỷ 21 hiện đại nữa.
Thiên Long đứng dậy, nhìn quanh và thấy một người nông dân lớn tuổi đang cày ruộng gần đó. Người nông dân tiến lại gần, ánh mắt đầy tò mò và lo lắng.
“Chào cậu, cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” người nông dân hỏi.Thiên Long lúng túng trả lời, “Cháu là Hoàng Thiên Long. Cháu không biết tại sao lại ở đây. Bác có thể cho cháu biết đây là đâu không?”
Người nông dân mỉm cười hiền hậu, “Ta là Lâm Thìn, mọi người trong làng gọi ta là bác Lâm. Đây là làng Từ Xuyên, thuộc Châu Tuyên Quang Lộ Quốc Oai.
nằm ở biên ải giữa Đại Việt và Trung Hoa. Cậu có vẻ lạ lẫm với nơi này, có phải cậu đến từ xa không?”
Thiên Long gật đầu, “Vâng, cháu đến từ rất xa.Đây là năm nào vậy bác" Thiên Long hỏi
Đây là năm giáp dần, tháng chạp, Nguyên Phong niên hiệu, do vua Trần Thái Tông trị vì bác Lâm trả lời.
Thiên Long hỏi"Bác có thể cho cháu ở lại đây một thời gian không? Cháu sẽ giúp đỡ bác và dân làng.”
Bác Lâm vui vẻ đồng ý, “Được chứ, cậu có thể ở lại nhà ta. Chúng ta luôn cần thêm người giúp đỡ.”
Trong những ngày đầu ở làng Từ Xuyên, Thiên Long bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Một buổi sáng, bác Lâm giao cho Thiên Long nhiệm vụ dắt trâu đi ăn cỏ. Thiên Long, chưa quen với công việc này, loay hoay mãi mới dắt được con trâu ra đồng.
Khi đang dắt trâu đi, Thiên Long bất ngờ bị con trâu quay lại đuổi hút. Anh hoảng hốt chạy vòng quanh cánh đồng, vừa chạy vừa hét, “Bác Lâm, cứu cháu với!”
Bác Lâm và những người dân làng khác cười lớn khi thấy cảnh tượng đó. Bác Lâm chạy tới giúp Thiên Long, vừa cười vừa nói, “ha...ha...Cậu phải biết cách điều khiển trâu, không phải để nó điều khiển cậu!”
Thiên Long đỏ mặt, “Cháu xin lỗi, cháu chưa quen việc này.”
Bác Lâm vỗ vai Thiên Long, “Không sao, từ từ rồi cậu sẽ quen thôi.”
Một ngày nọ, khi đang làm việc, Thiên Long nghe nói về một người thầy dạy võ trong làng tên là Kim Lân. Kim Lân từng là một tướng thủ thành ở biên ải, nhưng vì đắc tội với một viên quan lớn trong triều đình nên bị cắt chức và đày về quê. Dù vậy, ông vẫn giữ được tinh thần kiên cường và tiếp tục dạy võ cho những đứa trẻ trong làng.
Thiên Long quyết định tìm gặp Kim Lân để học võ. Khi đến nhà ông, anh thấy một người đàn ông trung niên với dáng vẻ mạnh mẽ và ánh mắt sắc bén, ông đang múa 1 bài quyền pháp trong sân tập, xung quanh là những đứa trẻ nhỏ và một số người thanh niên đang nhìn ông một cách chăm chú.
Ông dừng lại nhìn về Thiên Long hỏi" Cậu là ai, đến đây có việc gì không?"
“Chào thầy Kim Lân, con là Hoàng Thiên Long. Con nghe nói thầy đang dạy võ học tại đay, con muốn đến xin học võ từ thầy?,” Thiên Long nói với sự kính trọng.
Kim Lân nhìn Thiên Long một lúc rồi gật đầu, “Được, nếu cậu thực sự muốn học, ta sẽ dạy. Nhưng phải nhớ, võ thuật không chỉ là sức mạnh mà còn là tinh thần và đạo đức.”
Thời gian đầu tiên,mỗi buổi sáng, anh dậy sớm để tập luyện thể lực, chạy bộ quanh làng và leo núi. Sau đó giúp dân làng tư xuyên làm việc, chiều đến anh lại đến võ đường của sư phụ Kim Lân, anh được luyện tập các bài tập cơ bản như đứng tấn, đánh cọc gỗ, né tránh..
Thiên Long với tài năng bẩm sinh anh tiếp thu những bài võ học cơ bản rất nhanh chống.
Sau ba tháng, sư phụ Kim Lân nhìn thấy Thiên Long là 1 kì tài võ thuật, ông bắt đầu dạy Thiên Long các kỹ thuật nâng cao hơn như Kiếm Pháp và Thương pháp.Khi còn trong quân đội, sở trường của Kim Lân sư phụ là *thiên khung tam thức kiếm Pháp* và *ngũ tuyệt phá kình thương*.
Ông nói" Kiếm là vương chi vương, có thể đâm chặc, chém, đỡ, người luyện kiếm linh hoạt,biến ảo điêu luyện thích hợp đối chiên cận chiến.Thiên khung Tam thức là ba chiêu kiếm ta vô tình học được từ 1 cao nhân ở Côn Lĩnh Sơn."
Ông nói tiêp" Kiếm nhanh,uyển chuyển, tuy chỉ 3 chiêu gồm đâm, chém, và chặt trên cao, nhưng nếu vận dụng tốt sẽ có thể làm đối thủ bất ngờ vì cái tốc độ và sự uyển chuyển của nó."
" còn về thương pháp thích hợp để chiến đấu trên chiến trường dùng giết địch,thương dài, đầu nhọn, thân nhẹ hơn đại đao,linh hoạt uyển chuyển dùng để quét vạn quân thì không còn gì thích hợp bằng"
Nhưng nhớ rằng, võ thuật không chỉ là về kỹ năng chiến đấu, kĩ năng giết chóc mà còn là về tinh thần và lòng dũng cảm.người học võ ngoài cường thân còn phải vệ quốc ” Kim Lân nói tiếp.
Thiên Long gật đầu, “con đã hiểu thưa sư phụ. Con sẽ cố gắng hết sức để trở thành một võ sĩ giỏi để bảo vệ quốc gia.”
Một ngày, anh cùng với Bác Lâm vào rừng để thăm bẫy thú đã đặt hai ngày trước. Từ xa, anh nghe thấy tiếng gầm gừ của một con hổ. Anh nhìn về phía 1 bụi cây gần đó .Bỗng nhiên, từ trong bụi cây một bóng đen nhảy vồ về phía Bác Lâm. Thiên Long nhanh tay lấy một cành cây gần đó, với những gì được dạy từ thầy Kim Lân, anh dùng hết sức đâm mạnh về phía con hổ.Hổ bị đâm mạnh bật lùi về phía sau. Con hổ bị mất con mồi, nó liếc nhìn về phía Thiên Long với con mắt giận dữ. Thiên Long cố gắng giữ bình tĩnh nhìn về phía nó để phòng bị, dù đã theo học võ từ thầy Kim Lân 3 tháng nhưng đây là lần đầu anh mới có dịp thực chiến, mà đối thủ là 1 con Hổ khiến anh hơi lúng túng và lo lắng.
Anh hô to" Bác Lâm chạy trước đi, về báo với dân làng đi".
Lúc đầu bác Lâm không đông ý, nhưng biết mình dù có ở lại cũng không giúp đươc cho thiên Long nên Bác Lâm lập tức chạy về làng.
Bác Lâm quay lại nhìn lo lắng nói với Thiên Long: “Con cố gắng đợi ta một chút.”
Tuy chỉ ở với Bác Lâm một thời gian ngắn nhưng Thiên Long xem Bác Lâm như cha ruột của mình. Ở thời hiện đại, anh là một cô nhi không cha không mẹ, anh phải chật vật một mình sống trong xã hội hiện đại cố gắng vươn lên để thi đỗ vào trường đại học danh giá của cả nước với danh thủ khoa. Khi xuyên không về đây sống với Bác Lâm, anh mới biết được như thế nào là sự quan tâm của người cha. Bác Lâm không còn gia đình,chỉ sống có 1 mình, con bác đi lính và chết trên chiến trường trong cuộc nổi dậy của Quách Bốc, nên bác coi anh như con mình mà đối đãi.
Khi Bác Lâm vừa chạy đi, con hổ lập tức nhảy về phía Thiên Long. Thiên Long đang liếc nhìn về Bác Lâm nên không kịp phòng bị , để con hổ tận dụng tấn công anh. Anh cố né qua một bên nhưng vẫn bị móng vuốt của con hổ cào sâu vào tay phải làm anh đánh rơi đi cành cây đang cầm. Cánh tay anh máu chảy không ngừng. Thiên Long biết mình không thể thắng được nên cố gắng bỏ chạy về phía trong khu rừng. Con Hổ tiếp tục đuổi theo anh, do cánh tay của anh bị thương khiến anh tiêu hao thể lực rất lớn. Đến gần một dòng thác, cùng đường anh quay lại phía sau nhìn con hổ đang đuổi đến. Anh quyết định nhặt lấy một cành cây để chống lại con hổ đang đuổi phía sau. Hổ thấy anh dừng lại, nó lấy thế nhảy vồ lên người Thiên Long. Thiên Long dùng chiêu thứ nhất trong Phá Kình thương pháp" nhất thương điểm thiên" đâm thẳng về phía con Hổ. Nhưng do cánh tay đang bị thương không trụ vững được nên anh bị hổ chiếm lợi thế gạt ngang qua chiêu thức và đè lên người anh, hổ nhe hàm răng sắc nhọn chộp tới cắn anh. Anh cố dùng cành cây chắn lại phía trước . Hàm răng sắc nhọn đầy uy lực của con hổ không ngừng cắn tới trước mặt anh như muốn xé sát anh ra. Hai bên giằng co quyết liệt, hổ không ngừng cạp tới, Thiên Long cố gắng vùng vẫy. Cuối cùng anh dùng chút sức lực cuốn lấy con hổ nhảy xuống dòng thác đang chảy siết. Dưới sức ép của dòng thác, Thiên Long và con hổ văng ra xa, hổ không biết bơi từ từ bị dòng nước nhấn chìm, Thiên Long vì kiệt sức mà cũng ngất đi, dòng nước cuốn anh đi đến trước 1 hang động.
Sau khi tỉnh dậy, Thiên Long thấy mình đang nằm trong một hang động.
Trước mặt anh là một ông lão, khoảng 60-70 tuổi,tóc bạc điểm sương, mặc áo dài trắng, đang ngồi xếp bằng quay lưng về phía Thiên Long
- "Tại sao cậu lại trôi sâu vào núi Côn Lĩnh này?" Ông lão hỏi.
Thiên Long , cố gắng lấy lại bình tĩnh và trả lời:
- "Thưa ông, con bị 1 con hổ tấn công, vì để bảo vệ mình mà cuối cùng con đã ôm con hổ đó nhảy xuống dòng thác gần đây . Dòng nước mạnh đã cuốn con đến đây? đây là đâu vậy ông"
Người đàn ông mới quay người nhìn Thiên Long cười nói:
-"Ta tên Thông Tuyệt, đang tu luyện trong hang đông này, ở đây là phía trong khu rừng của núi Côn Lĩnh. Con hổ mà cậu gặp tên là Hoàng Mao Thiết Hổ, một trong ngũ đại mãnh thú của khu rừng dưới Côn Lĩnh Sơn này. Những mãnh thú khác bao gồm Hắc Hùng Bạch Trảo, Hoàng Bì Thiết Hổ, Kim Tiền Báo, Độc Lang Huyết Nhãn và Cự Xà Lục Bích. Phía sâu trong Côn Lĩnh Sơn còn có một con Hắc Giác Cự Giao
, là yêu thú tu luyện trăm năm hóa giao, đứng đầu trong muôn thú ở Côn Lĩnh Sơn này. Cậu đã rất may mắn khi đã thoát chết từ móng vuốt của Thiết Hổ."
Thông Tuyệt chân nhân nhìn Thiên Long với ánh mắt tán thưởng và nói tiếp:
"Ta thấy cậu có cốt cách tinh kỳ, lại có sức khỏe phi thường, có thể thoát chết trong tay của Thiết Hổ một phần là may mắn 2 phần là năng lực. Vậy ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không? "
Thiên Long cảm thấy bất ngờ anh nhìn về phía Thông Tuyệt chân nhân. Anh cúi đầu trầm tư 1 lúc và quỳ xuống nói:
"Đệ tử xin bái tạ sư phụ, con nguyện theo học từ sư phụ . Đệ tử sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng sư phụ."
Thông Tuyệt chân nhân mỉm cười, gật đầu và nói:
- "Tốt lắm. Nhưng ta nói trước, con đường tu tập rất nhiều chông gai và khó khăn hi vọng ngươi sẽ cố gắng không phụ lòng ta."
Vào đầu thế kỷ 13, Thành Cát Tư Hãn sau khi thống nhất Mông Cổ đã phát động cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc. Năm 1253-1254, Hốt Tất Liệt đánh chiếm vương quốc Đại Lý (nay là tỉnh Vân Nam),Ông ra lệnh cho Ngộp Lương Hợp Thai tiến về phía nam để thuần phục các nước nhỏ, trong đó có Đại Việt . Quân Mông Cổ đòi đi qua Đại Việt để từ phía nam đánh Tống nhưng nhà Trần từ chối.
Nói về Thiên Long,sau khi bái Thông Tuyệt chân nhân làm thầy, Thiên Long bắt đầu tu luyện dưới sự chỉ dạy của sư phụ mình. Thông Tuyệt truyền cho anh * Thôn Thiên Tạo Hóa Khí Công*.
Ông nói :" môn công pháp này là cách thức thổ nạp linh khí, lấy linh khí trời đất thu vào cơ thể rồi chuyển hóa thành chân khí tích trữ ở đan điền để sử dụng.
Công pháp này chia thành bốn giai đoạn gồm: nhập môn, tiểu thành, đại thành, và viên mãn."
Giai đoạn nhập môn lại chia ra thành ba giai đoạn nhỏ:
*Giai đoạn Sơ nhập*: Người luyện công ban đầu sẽ cảm nhận linh khí trời đất xung quanh. Giai đoạn này giúp người luyện công tăng cường các giác quan. Đỉnh điểm của giai đoạn sơ nhập là khi người luyện có thể cảm nhận được khí trường và chuyển động của mọi vật trong bán kính 200m.
*giai đoạn Thổ nạp*: Người luyện có thể thu nạp linh khí vào cơ thể, sau đó chuyển hóa thành chân khí tích trữ ở đan điền. Giai đoạn này giúp cơ thể đào thải độc tố và các chất bẩn, tăng cường sức khỏe.
*Giai Đoạn Luân chuyển*: Người luyện sẽ luân chuyển chân khí đi khắp kỳ kinh bát mạch, giúp đã thông kinh mạch. Luân chuyển càng nhiều, càng lâu thì chân khí càng tinh thuần.
Khi nghe sư phụ diễn giải về pháp môn Tạo Hóa Công, Thiên Long nhắm mắt tọa thiền, cảm nhận lời của sư phụ thấm thấu vào thức hải của mình . Thông Tuyệt nhìn thấy như vậy, mỉm một nụ cười rồi cũng nhắm mắt nhập định. Thấm thoát ba ngày trôi qua, một ngày nọ, Thiên Long bỗng cảm nhận được không gian, thời gian xung quanh như trôi chậm lại. Anh có thể cảm nhận được từng sự di chuyển của các loài vật xung quanh hang,từng chiếc lá cây đang rơi,từng ngọn cỏ đang lây động, anh đều có thể cảm nhận được sự chuyển động chậm chạp của chúng 1 cách rõ ràng dù là đang ngồi trong hang động. Xung Quanh anh xuất hiện Bảy dòng khí lưu màu sắc rực rỡ lưu chuyển : lục sắc( mộc linh khí), lam sắc (thủy linh khí), đan sắc ( hỏa linh khí), hạt sắc (thổ linh khí), Kim sắc (kim linh khí), Bạch tinh sắc (dương tuyệt linh khí), và hắc huyền sắc (âm tuyệt linh khí). Thiên Long giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt đầy hoài nghi, ngước nhìn sư phụ và hỏi:
- "Sư phụ, con vừa trải qua điều gì vậy? Tại sao con có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh rõ ràng đến vậy?"
Thông Tuyệt chân nhân như cảm nhận được sự thay đổi xung quanh Thiên Long , mở mắt nhìn Thiên Long với vẻ mặt hiền từ và hỏi:
-" Đây là quá trình con tiến vào giai đoạn sơ nhập cảm nhân linh khí, con có thể cảm nhận được loại linh khí màu nào?"
-" con nhìn thấy có bảy loại khí, bảy màu sắc di chuyển chung quanh con" Thiên Long nói.
Thông Tuyệt trầm tư rồi nói với Thiên Long
- "Đối với người thường, chỉ có thể cảm nhận được một loại linh khí, nhưng con lại có thể cảm nhận đủ bảy loại linh khí, bao gồm ngũ hành linh khí và âm dương tuyệt linh khí. Điều này cho thấy con có thể chất đặc biệt, hỗn độn hoang cổ thể."
Thiên Long nghe vậy, lòng tràn đầy phấn khởi hỏi tiếp: Hoang cổ Hỗn độn thể là gì vậy sư phụ?
Thông Tuyệt chân nhân tiếp tục nói:
- "Hoang cổ hỗn độn thể là thể chất rất đặc biệt. Vào thời cổ đại, khi đất trời chưa phân, vũ trụ là một thể hỗn độn, khí hỗn độn còn tồn tại khắp nơi. Người mang thể chất hỗn độn có thể tu luyện nhanh chóng nhờ hấp thu khí lưu hỗn độn. Khi trời đất khai sinh, khí hỗn độn phân ra thành ngũ hành linh khí và song tuyệt linh khí âm dương. Dẫn đến người có thể chất hỗn độn nếu muốn tu luyện cần phải hấp thu toàn bộ bảy loại linh khí, chuyển hóa thành hỗn độn khí rồi mới hấp thu vào cơ thể chuyển thành chân khí. Người mang thể chất hỗn độn giai đoạn nhập môn sẽ khó tu luyện hơn người thường gấp trăm ngàn lần, nhưng khi qua giai đoạn hai thì sức mạnh cũng sẽ mạnh hơn người khác ngàn lần. Ta hi vọng con không vì điều này mà nản chí tu luyện."
Sau khi nghe sư phụ nói lòng Thiên Long trầm xuống tỏ vẻ thất thần ,một lúc sau ánh mắt quyết liệt nhìn về phía Thông Tuyệt chân nhân như hiểu ra điều gì anh nói
"Con đã quyết đinh đi trên con đường tu luyện này cùng với sư phụ thì dù chặng đường phía trước có bao chông gai con nguyện đập bằng mà tiến lên"
Thông Tuyệt nở 1 nụ cười lớn nhìn về phía Thiên Long đầy vẻ hài lòng! Sau đó ông tiếp tục nhập định tu luyện
Thiên Long cũng nhắm mắt tọa thiên cảm nhận 7 loại linh khí xung quanh rồi chuyển hóa thành linh khí hỗn độn hấp thu vào cơ thể,lúc đầu khi chuyển hóa 7 loại Linh khí làm một, anh luôn gặp sự phản khán mãnh liệt , linh khí không hợp lại rồi lại vỡ ra không cách nào chuyển hóa thành hỗn độn khí để hấp thu
. Cho đến 1 ngày của 3 tháng sau, Thông Tuyệt mở mắt nhìn về phía Thiên Long như cảm nhân được điều gì. Xung quanh Thiên Long 7 loại Linh Khi đang không ngừng tụ lại tiến nhập vào cơ thể của anh. Thiên Long cảm giác được sư phụ đang nhìn nên mở mắt nhìn sư phụ
Thông Tuyệt hỏi:" con đã có thể chuyển hóa 7 loại linh khí thành khí lưu hỗn độn rồi sau?"
Thiên Long trả lời" Vâng ah!"
" Con đã làm như thế nào"Thông Tuyệt hỏi tiếp:
Thiên Long lại nói :"con phát hiện trong mỗi loại linh khí trong ngũ hành linh khí đều có tồn lại 2 loại linh khí rất nhỏ âm dương trong nó, cho nên con đã thử cảm nhận sâu hơn vào mỗi loại linh khí và tách ra 2 loại âm dương đó trong từng loại linh khi rồi chuyển chúng thành dương tuyệt linh khí, và âm tuyệt linh khí rồi dung hợp 2 loại này và hấp thu vào cơ thể!"
Thông Tuyệt nở 1 nụ cuời nhìn về Thiên Long nói "Xem ra con đã hiểu đạo lý muốn xây thì phải phá, ha...hahaa..."
Sau ngày hôm đó, Thiên Long hấp thụ linh khí dễ dàng như nước chảy mây trôi , chẳng bao lâu anh đã bước vào giai đoạn 3 luân chuyển chân khí.
Hơn 1 năm trôi qua , Thiên Long cuối cùng cũng tiến vào giao đoạn tiểu thành "Chân Khí ngoại Phóng". Trong thời gian này ngoài việc chỉ dạy cho Thiên Long về *Thôn thiên tạo hóa công*. Sư phụ còn truyền dạy cho anh các loại binh pháp, sách lược hành quân đánh trận, ông nói với Thiên Long"Thời thế loạn lạc, người có năng lực lớn, càng phải có trách nhiệm lớn".
Sau khi cùng với Thông Tuyệt tu luyện trên núi được 1 năm, anh xin sư phụ cho mình về làng để báo bình an với Bác Lâm. Sư phụ đồng ý và còn cho anh 1 thanh kiếm để phòng thân, trên thanh kiếm có khắc Phá Quân. Thiên Long cảm tạ và khời hành về làng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play