Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao

chương 1

Trong căn phòng tối tăm khép kín cô khẽ lay động đôi mi mảnh và đen nhánh cong dài của mình. Đôi tay mảnh khảnh khẽ động quờ quạng xung quanh như thể tìm kiếm nguồn ánh sáng. Cô sờ thấy chiếc điện thoại ở đầu giường liền bật đèn flas lên để soi sáng căn phòng. Sau khi tìm thấy công tắc đèn và bật nó lên thì ánh sáng trắng từ bóng đèn điện làm cô khẽ cau mày. Sau khi nhìn rõ xung quanh thì cô xác định đây chính là căn nhà trọ của cô nhiều năm về trước. Đây là căn nhà trọ gồm 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 1 phòng ngủ khép kín cô thuê khi còn đang học đại học cùng một người bạn nữa. Sau cô bạn ấy học xong thì đã về quê còn cô ở lại để làm việc.

"Quái lạ thật! Sao mình lại ở đây?" Thầm cảm thán trong lòng 1, 2 câu cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng để xem xét tình hình.

Đang thất thần thì cô nghe thấy có tiếng nói vọng từ phía sau lưng "Yến Nhi sao em lại ra đây? Không phải em nói em thấy mệt trong người sao? Mau mau vào trong đi, anh mua phở cho em rồi này."

Quay lại phía sau và xác định giọng nói đó đúng là của tên chồng cũ đáng chết của cô thì cô đã thực sự bàng hoàng. Không phải họ đã li dị nhau được 6 năm rồi sao. Hơn nữa trong suốt 6 năm cô nuôi con 1 mình thì tên đàn ông chết tiệt đó không hề gọi điện hỏi han tới mẹ con cô lấy 1 lần. Tại sao hôm nay lại bỗng nhiên nhiệt tình như vậy. Vả lại rõ ràng hắn đã phát phì sau khi cô và hắn lấy nhau rồi mà. Sao hiện tại nhìn hắn lại có vẻ gầy hơn và trẻ hơn như vậy?

Phùng Thị Yến Nhi mở to đôi mắt nâu sậm hai mí của mình nhìn về phía hắn chậm chạp mở miệng : "Võ Hoàng Nam? Sao anh lại ở đây?"

"Em đang ngái ngủ à? Em kêu thèm phở bò thì anh đã chạy đi mua về cho e rồi đây." Nam vòng tay qua eo cô định ôm cô quay trở lại phòng. "Nào nào mẹ nó, mau vào phòng ăn thôi"

 Yến Nhi cau mày né tránh vòng tay của hắn ta, nhìn hắn ta chằm chằm với ánh mắt ghét bỏ. Cánh tay trong không trung của hắn ngượng ngùng thu lại.

Nam khô khan nói " em mệt lắm à? Vậy thì cũng phải ăn chút gì đó cho con có chất rồi lại ngủ tiếp chứ."

Sau đó thì hắn ta chủ động đi vào nhà và đổ phở ra tô mặc kệ Yến Nhi cô đang ngẩn ngơ sờ bụng ngoài sân.

Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn vào chiếc bụng xẹp lép của mình. Bàn tay trái không ngừng xoa nhẹ lên bụng trong vô thức. Rõ ràng đã có chuyện gì đó rất lạ đang xảy ra với cô.

Như nghĩ ra gì đó, cô chạy chậm vào phòng khách nhìn tên đàn ông mà cô căm ghét đang ngồi bấm điện thoại không ngừng, sẵng giọng hỏi "hôm nay là ngày tháng bao nhiêu, năm nào đấy?"

Nam sửng sốt vì câu hỏi cọc cằn trỏng lỏn không chủ ngữ vị ngữ của cô. Hắn ta ngừng bấm điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô khó hiểu " em ăn nói kiểu gì vậy? Tự dưng cáu kỉnh với anh là sao? Hỏi ai? Ăn nói phải có chủ ngữ vị ngữ chư!"

Yến Nhi không kiên nhẫn dật lấy chiếc điện thoại trên tay hắn ta để xem ngày tháng. Cô như chết lặng khi thấy bản thân đã quay về thời gian gần 8 năm về trước. Thời điểm này là lúc cô mới cấn bầu hơn 1 tháng, bụng vẫn chưa bị lộ.

Nam bực bội giật lại điện thoại của mình từ tay cô quát lớn " em điên à tự nhiên giằng lấy điện thoại của anh! Đừng tưởng có thai thì thích làm gì thì làm nhá!"

Nói xong hắn bèn đứng dậy đi vào phòng đóng sầm cửa lại, leo lên giường nằm nghịch điện thoại tiếp. Miệng không ngừng lầm bầm trách móc về hành động của cô.

Còn cô thì dường như không hề nghe thấy những gì hắn nói. Yến Nhi cứ đứng chôn chân ở đó không ngừng tự đặt câu hỏi. " tại sao lại như vậy chứ? Mình quay về quá khứ thật sao?"

Cô tự véo vào má mình. Cảm giác đau từ 2 bên má truyền qua khiến cô như bừng tỉnh sau cơn mơ ngủ. Đôi mắt cô chợt sáng lên như ngôi sao mai tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối. Đôi tay thon gầy nhỏ bé của cô đặt lên chiếc bụng phẳng của mình. Hướng mắt về phía cửa phòng ngủ đang đóng kín, nơi mà bên trong đang có Nam đang nằm thầm quyết tâm. "Nhất định mẹ sẽ không để quá khứ tồi tệ của kiếp trước xảy ra ở kiếp này với mẹ con ta đâu. Mẹ sẽ bảo vệ con và sống một cuộc đời rực rỡ, tự do."

Mở tung cửa phòng ngủ đi vào bên trong, Yến Nhi tiến về phía tủ quần áo và bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

" em đang làm cái quoái gì vậy hả? Đột nhiên phát điên cái gì đấy? Đừng có mà điên khùng nữa đi!" Nam không vui nhìn cô chất vấn.

Cô vẫn không thèm để ý tới hắn mà chỉ tập trung thu dọn đồ đạc của mình. Mặc kệ tên khốn Võ Hoàng Nam đó đang gào thét chất vấn cô ở trên giường cô vẫn bỏ ngoài tai. Sau khi thu dọn được một nửa, nhìn những túi đồ to to nhỏ nhỏ dưới chân cô quay đầu nhìn hắn ta dõng dạc nói "tôi sẽ về nhà và sẽ trả phòng nên anh cũng dọn hết đồ của anh ra đi."

chương 2

Nam đứng hình mất mấy giây sau câu tuyên bố hùng hồn của cô. Sau khi lấy lại tỉnh táo thì hắn liền chồm dậy khỏi giường túm lấy tay cô gằn giọng nói "Yến Nhi! Em đừng được nước mà làm tới. Dù anh có đồng ý chịu trách nhiệm với mẹ con em thì em cũng không nên lên giọng với anh. Đừng dở tính trẻ con hay giận dỗi ở đây. Mới nói to 2 câu đã đòi về nhà mẹ thì sau cưới làm sao ở được với bố mẹ anh. Hai ông bà là người có nề nếp lắm đấy."

Yến Nhi giật tay mình ra khỏi cái tay đang nắm chặt tay cô đến phát đau ra. Cô cau mày khẽ xoa nhẹ cánh tay bị nắm đến đau nhức của mình mỉa mai nói "ai bảo tôi sẽ lấy anh vậy hả! Tôi không muốn cưới nữa. Thà làm mẹ đơn thân còn hơn làm dâu nhà anh. Phòng trọ này là của tôi thuê vậy nên anh mau thu dọn đồ đi để tôi trả phòng."

Nam nghe cô nói những câu đó thì giận tím mặt. Hắn ta giơ tay lên tát mạnh vào má cô 1 cái vang dội. "Mẹ con điên! Mày vừa vừa phải phải thôi. Trước tao bảo mày phá mày đòi đẻ bằng được tao đã không muốn rồi. Giờ bố mẹ tao biết mày có bầu rồi, cũng đến nhà mày hỏi cưới rồi thì mày lại dở chứng à."

"Dù sao thì anh cũng đâu muốn có đứa con này đâu. Cứ nói với bố mẹ anh là tôi phá thai rồi không cần cưới nữa là được." Yến Nhi nhìn người chồng cũ tệ bạc của mình ở kiếp trước đang giận giữ, mặt không đổi sắc thờ ơ nói.

Sau đó cô mặc kệ gương mặt đang sưng đỏ một bên má của mình dọn dẹp nốt số đồ còn lại, và ra ngoài phòng khách trước sự sửng sốt tột độ của hắn. Rút điện thoại ra, Yến Nhi gọi điện thoại cho bên chuyên phụ chuyển nhà thuê để thuê họ chở đồ đạc của cô về quê. Cô cũng gọi điện cho bên chủ nhà trọ nói về việc cô muốn trả phòng ngay trong ngày.

Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì lòng tự trọng của mình hắn cứ để mặc cô thích làm gì thì làm. Hắn ta nghĩ việc cô nói không muốn tổ chức đám cưới nữa cũng chỉ là hù dọa hắn để hắn dỗ dành cô mà thôi. Hắn cũng quay ra thu dọn đồ đạc của mình trong tủ đồ. Lòng hắn chắc mẩm rằng chỉ cần vài ngày thôi là cô sẽ phải tìm hắn để xin lỗi và cầu xin hắn cưới cô.

(Với một đứa con gái 22 - 23 tuổi vừa ra trường chưa lâu, công việc thì chưa ổn định thì việc làm mẹ đơn thân không dễ. Trong khi đó bố cô ta cũng vừa mới mất được hơn 3 tháng thì đâu có chuyện mẹ cô ta để cô ta thành đứa con gái không chồng mà chửa được.)

Ôm suy nghĩ đó trong lòng, tên cặn bã Võ Hoàng Nam xách 2 chiếc túi đồ cỡ nhỡ của mình nghênh ngang rời khỏi khu nhà trọ. Vì hắn ta thỉnh thoảng mới ở lại nên cũng không có quá nhiều đồ đạc ở chỗ cô. Trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Yến Nhi bằng ánh mắt thách thức như thể muốn nói "có giỏi thì đừng có xin tôi cưới cô lần nữa."

Phùng Thị Yến Nhi - cô là ai chứ. Cô chính là người trọng sinh về quá khứ. Chuyện trong tương lai 7 - 8 năm tới cô có thể biết trước được 1, 2. Vì vậy mà sẽ không bao giờ có chuyện cô quay lại xin hắn cưới cô, sẽ không bao giờ về làm dâu nhà hắn. Cô sẽ không bao giờ quay lại nơi địa ngục trần gian ấy thêm một lần nào nữa. Dù đầu cô có bị úng nước cũng sẽ không quay lại với tên Võ Hoàng Nam đó. Không bao giờ!

Sau khi thu dọn lại căn nhà trọ của mình cũng đã xế chiều. Chiếc xe tải nhỏ của bên chuyển nhà cũng vừa tới nơi. Chú lái xe và 1 chú nhân viên mặc đồng phục của bên chuyển nhà giúp Yến Nhi bê đồ đạc của cô lên thùng xe. Đồ đạc của cô cũng không quá nhiều. Toàn quần áo, giày dép của cô cùng xoong nồi bát đũa, tủ lạnh... Một chuyến xe là chở hết.

Xong xuôi đâu đó thì cô cũng đã gửi địa chỉ nhà của cô cho chú lái xe để họ vận chuyển đồ của cô về trước. Còn cô thì đi tìm bà chủ trọ để trả chìa khóa.

Bà chủ trọ đang ngồi ngoài sân vừa nhặt rau vừa nói chuyện với mấy bà cô cũng là người thuê trọ trong cùng khu trọ với Yến Nhi. Nhìn thấy cô đi tới bọn họ nhao nhao mỗi người một câu hỏi về vụ việc cô cãi nhau với anh người yêu ở trước của nhà hồi ban sáng. Mỗi người một miệng còn hơn cả cái chợ Ninh Hiệp tầm phiên khiến cô đau hết cả đầu. Cô không nói gì chỉ cười nhẹ lắc đầu tỏ ý không có gì. Cô đưa trả chìa khóa nhà trọ của mình và thanh toán hết tiền thuê trọ cho bà chủ trọ rồi lễ phép chào hỏi ra về.

Mấy cái camera chạy bằng cơm vẫn không ngừng bàn tán về cô sau lưng của cô. Dù sao cũng đã sống đến sang kiếp thứ 2 này rồi thì cô cũng không còn trẻ trâu như cái thời xưa mà tranh cãi phân bua với họ. Cô vẫn nhẹ nhàng bước đi về phía chiếc xe đạp điện của mình.

Cô lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra và gọi cho mẹ cô, thông báo cô đang về và việc cô trả trọ. Cô không nói gì thêm về việc của cô và Nam. Cô muốn nói chuyện trực tiếp với mẹ của cô về việc đó. Hơn nữa cô cũng chưa nghĩ ra lí do cho việc hủy đám cưới.

chương 3

Không thể nói cô trọng sinh trở về nên biết tương lai sau khi cô cưới Nam cuộc sống sẽ rất kinh khủng được. Đến cô là người trọng sinh trở về còn thấy khó tin nữa là mẹ cô -:một người bình thường.

Cô tặc lưỡi "thôi thì vừa đi vừa nghĩ lý do vậy." Cất điện thoại trở lại túi quần cô mở khóa xe, đội mũ bảo hiểm vào, Yến Nhi vít tay ga thẳng tiến về nhà. Nơi mà mẹ cô đang đợi cô về. Nơi mà cô có thể tự do và an tâm ngủ ngon giấc.

Trên đường về cô suy nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cái nào cũng khiến cô phải nhăn nhó lắc đầu. Đến khi về tới trước cửa nhà rồi mà cô vẫn còn rất mông lung về mấy cái lý do để chống chế với mẹ của mình.

"Thôi thì nước dâng thì nâng nền vậy." Tự trấn an bản thân xong cô hắng giọng gọi lớn "mẹ ơi con về rồi, mẹ mở cổng cho con".

Nhà của Yến Nhi đúng kiểu nhà cổ ở quê với sân trước rộng cổng cao, nhà là nhà 3 gian mái ngói và có sân sau xây công trình phụ. Gian giữa của ngôi nhà là phòng khách với 1 cái tủ cao đặt ban thờ gia tiên bên trên. Gian bên trái là phòng ngủ của cô, gian bên phải là phòng ngủ của bố mẹ cô. Sân sau nhà cô có xây 1 cái bếp nhỏ kết hợp phòng ăn, bên cạnh là phòng tắm và phòng vệ sinh xây gộp. Sân sau còn có 1 mảnh đất trống bố mẹ cô dùng để trồng vài loại rau và cà chua.

Nghe thấy tiếng cô gọi bà Nguyễn Thị Liên - mẹ cô liền chạy ra đón với nụ cười hiền từ treo trên môi. "Sao giờ này mới về? 7h tối rồi đây. Con gái đi xe đêm 1 mình nguy hiểm lắm. ". mẹ cô khẽ trách.

"Đồ đạc chuyển về mẹ dọn dẹp sắp xếp tàm tạm cho con rồi đấy. Quần áo các thứ cho vào phòng con rồi, xoong nồi, tủ lạnh kinh tinh thì nhét tạm vào bếp." bà Liên kể lại.

Nhìn mẹ mình đứng ngay trước mắt Yến Nhi mắt hơi ươn ướt thầm nghĩ trong lòng " hiện giờ mẹ mình vẫn còn khỏe, tóc vẫn còn đen. Chỉ cần mình cố gắng thì mẹ sẽ không cần phải vất vả lo nghĩ cho mình và con gái nữa. cũng không cần lao lực vì kiếm tiền trả nợ cùng mình như kiếp trước nữa."

Cô ôm chầm lấy mẹ của mình nghẹn ngào khẽ nức nở. Bà Liên thấy con gái như vậy cũng không nỡ trách, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ lưng của cô.

Sau khi 2 mẹ con Yến Nhi vào trong nhà, ngồi vào bàn nước cô mới khẽ giọng nói " con nhớ mẹ lắm, thương mẹ lắm".

Bà Liên khi nhìn thấy 1 bên má cô sưng đỏ dấu tay thì chỉ thầm thở dài không hỏi gì cả. Cô không thấy mẹ hỏi về việc trả trọ dọn về nhà thì cũng không nói gì . Cô cầm cốc nước mẹ cô rót cho cô khẽ nhấp một ngụm.

Mẹ nào mà chẳng thương con. Thấy cô con gái của mình như vậy bà Liên cũng không thể cứ hỏi dồn cô được. Thôi thì khi nào con gái bình tĩnh lại, muốn kể thì người làm mẹ này sẽ nghe.

"Con đi rửa mặt rửa tay chân đi rồi đi ăn cơm". Bà Liên vỗ vai con gái dịu giọng nói.

Yến Nhi khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi về phía sân sau. Sau khi rửa mặt và tay chân xong thì cũng đi vào bàn ăn. Mâm cơm mẹ nấu chả có gì, chỉ có bát canh cua đồng, đĩa thịt rang cháy cạnh cùng bát cà pháo muối sổi giản đơn. Nhưng không hiểu sao Yến Nhi lại lấy nó ngon đến lạ. Còn ngon hơn cả những món sơn hào hải vị mà cô đã ăn trên thành phố.

Tối đó cô xin được ngủ cùng mẹ. Nằm trong vòng tay của mẹ, hít hà mùi hương dầu gội và sà phòng của mẹ Yến Nhi thấy lòng chợt bình yên hơn. Cô nhẹ nhàng dần chìm vào giấc ngủ.

Dường như trong cơn mê man ấy cô đã nhìn lại cuộc đời mình của kiếp trước.

Lúc đó Yến Nhi vẫn còn là sinh viên đại học năm cuối và chưa từng yêu ai. Cô tình cờ quen Nam trong lần thực tập cuối cấp. Cô học trường Đại Học Kinh Tế Quốc Dân ngành ngân hàng còn hắn là cựu sinh viên trường Cao Đẳng Du Lịch Hà Nội.

Hôm đó hắn ta đến ngân hàng cô đang thực tập xin vay vốn để mở công ty du lịch nhưng không đủ điều kiện cho vay. Thấy hắn còn trẻ như vậy mà đã có trí hướng thành lập công ty cô rất ngưỡng mộ. Nhưng hai người thực sự gặp mặt nhau và có nói chuyện với nhau là lúc ở quán bún đối diện ngân hàng cô thực tập. Hắn ta không ngừng gọi điện thoại trong khi bát bún của hắt đang trương lên.

Vì là tầm giờ cơm trưa hơn nữa quán bún ấy lại mở gần các xưởng máy, công ty nên rất đông khách. khi cô vào thì đã hết bàn trống, chỉ còn mỗi cái bàn của hắn là có một mình hắn ngồi. Cô liền lại gần ngỏ lời muốn ngồi cùng.

Nghe thấy giọng nói của thiếu nữ ở gần mình hắn liền ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn nhìn cô chăm chú một hồi rồi cũng khẽ gật đầu sau đó liền tập trung ăn bún. Thỉnh thoảng hắn lại ngầm liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục ăn. Nhưng đôi mắt hắn nhìn cô dường như muốn thăm dò cô vậy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play