Lichaeng - Một Người Thương
01: homophobia
Trong con hẻm nhỏ gần trường trung học, ánh sáng len lỏi của các ánh đèn không đủ làm sáng lên bầu không khí nặng nề của buổi tối
Chaeyoung thở dốc ngồi bệt xuống dưới mặt đường, gương mặt trắng trẻo có thêm nhiều vết bẩn cùng với mái tóc bạch kim rối bời
Những tiếng cười khúc khích và những lời lẽ châm chọc vang lên, Chaeyoung càng thêm căng thẳng, cắn răng nén cơn đau tê tái từ bàn tay truyền đến
...
con đồng tính gớm ghiếc, lẽ ra mày không nên học ở nơi này!
parkchaeyoung
mình đã làm gì để các cậu phải làm như vậy...?
...
chỉ đơn giản vì mày đéo phải là người bình thường
Chaeyoung không thể hiểu nổi con người, như thế nào là người bình thường đây?
Nàng dùng số sức lực còn lại để đi lên, nhưng lại bị tên khác gạt chân mà té nhào xuống lần nữa
...
/tát một cái thật mạnh/
...
chà~ gương mặt này mà thích con gái, uổng thật nha
Hắn ta nở một nụ cười mang theo chút ý khinh miệt
...
tiếc quá, tao chưa muốn vào tù, nếu không quần áo của mày chẳng còn trên cơ thể non nuột này đâu
parkchaeyoung
/rụt cổ lại/
...
/nhìn ra/ nhóc quen con nhỏ này sao?
Minyoung đưa mắt nhìn sang người con gái đang đau đớn ôm lấy bàn tay của mình rồi quay sang nhìn hắn
...
/cười khẩy/ đừng nên dính líu tới nó, em sẽ bị lây đó
parkminyoung
cảm ơn vì đã nhắc nhở, em cần cô ấy đưa về
Minyoung hai tay nắm lấy dây cặp, chỉ dùng ánh mắt hờn hợt nhìn hắn mà nói chuyện
...
là chị em à, nhìn cái mặt láo y chang nhau
...
được rồi về đi, hôm nay tạm tha cho mày /bỏ đi/
Đợi ba tên bắt nạt đi khuất, Chaeyoung mới dám ngồi dậy rồi bước đến chỗ em
parkchaeyoung
không phải chị đã bảo là chờ một chút sao?
parkchaeyoung
em có biết ở đây nguy hiểm như thế nào không?
parkminyoung
đây là nguyên nhân của những vết thương trên lưng chị à?
parkminyoung
và lý do là chuyện đó?
parkchaeyoung
chắc là vậy, em không cần biết làm gì đâu
parkchaeyoung
/phủi áo/ về thôi, mẹ đang đợi chúng ta ở nhà
Chaeyoung đưa tay nắm lấy tay Minyoung nhưng lại bị em hất ra, nàng đành rụt tay tự nắm lấy bàn tay đang bị thương của mình
parkchaeyoung
" sau này khi lớn, em đừng giống họ nhé Minyoung "
parkchaeyoung
" và xin em cũng đừng giống chị... "
bầu không khí không một tiếng người, chỉ có những âm thanh của xe cộ chạy ngoài đường lớn
một người đi trước, một người theo sau cho đến khi đến một ngôi nhà nhỏ liền dừng lại
parkchaeyoung
/thở một hơi dài/
charliepark
hai đứa tắm rửa rồi lại ăn tối nhé, mẹ đã nấu xong hết rồi
Mẹ Park nhìn Chaeyoung rồi lại đau lòng, ngày nào nàng cũng mang cái bộ dạng thê thảm đó về nhà khiến bà không thể không xót xa
charliepark
con chỉ được lau mình thôi đấy, xong thì gọi mẹ sơ cứu các vết thương cho
parkchaeyoung
con cảm ơn mẹ /cười tít mắt/
Charlie chỉ biết lắc lắc đầu thở dài, bà đã nhiều lần đòi báo cảnh sát bắt hết lũ bắt nạt Chaeyoung và nói việc này đến hiệu trưởng nhưng Chaeyoung lại ngăn cản
Với lí do là sắp tốt nghiệp rồi, nàng sẽ không còn ở Hàn Quốc nữa, nên bỏ qua cho bọn họ đi
charliepark
Mới hôm qua đã hứa sẽ lành lặn trở về, mà hôm nay lại như thế
charliepark
" giá như ông vẫn còn sống để giúp tôi bảo vệ con bé thì tốt biết bao.... "
charliepark
/gắp thịt cho nàng/
charliepark
ăn nhiều vào, mẹ thấy con gầy nhiều hơn trước rồi đó
charliepark
có thấy Minyoung không? tròn tròn dễ thương biết mấy
parkminyoung
/dầm cơm/ ra đường người khác còn tưởng con dành hết thức ăn của chị ta không đó
charliepark
/nhíu mày/ con nói chuyện không thái độ được không?
parkchaeyoung
được rồi, con có làm sao đâu
parkchaeyoung
mẹ cứ ăn đi, đừng lấy cho con nữa
charliepark
chậc! xin lỗi con nhé, mẹ sẽ giáo huấn con bé này sao /liếc xéo Minyoung/
Hai chị em họ tuy có yêu thương nhau, nhưng khoảng cách của cả hai như bị ngăn lại bởi thứ gì đó
Chaeyoung nghĩ, có phải là vì nàng không giống người bình thường như bao người nói không?
Buổi ăn kết thúc, cũng đã gần tám giờ rồi. Chaeyoung quyết định làm bài tập xong thì tranh thủ ôn bài thi một lát rồi đi ngủ
parkminyoung
tối nay chị đừng khóc, em ngủ không được
parkminyoung
ngày mai có bài kiểm tra quan trọng
Chaeyoung không nói, nàng gật đầu như đồng ý rồi tiếp tục làm bài
Minyoung leo xuống giường, đến phòng khách xem phim với mẹ
parkchaeyoung
cố lên Chaeyoung, chỉ một tuần nữa thôi mày sẽ được giải thoát rồi!
Giấy tờ đã làm xong xuôi, chỉ đợi qua kì thi tốt nghiệp nàng sẽ bay thẳng sang Úc học đại học và định cư, làm việc ở đó
Một đều khiến nàng buồn nhất chính là mẹ và Minyoung sẽ không đi cùng nàng mà ở lại Hàn Quốc để làm việc
Nhưng không sao, nàng đã quá quen với cảm giác cô đơn và lạc lõng nên nàng sẽ không buồn nhiều đâu
Ở phòng khách, Charlie không nhịn nổi sự tò mò của bản thân liền giảm âm lượng TV rồi nhìn sang em hỏi nhỏ
charliepark
này Minyoung, tại sao con lại cư xử như thế với chị hai?
parkminyoung
vì con không thích chị ấy
nhắc đến nàng em lại cảm thấy không vui, nhăn mặt đáp lại mẹ
parkminyoung
con ghét cái cách chị ta nhút nhát, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng mặc dù người khác có lớn tiếng hay chửi mắng!
Mẹ Park nhíu mày nhìn đứa con nhỏ
charliepark
con kì lạ quá nhỉ?
parkminyoung
con là như thế, nếu chị ấy không thay đổi, khi lớn con cũng không muốn bảo vệ đâu
Charlie khó hiểu trước lí do ganh ghét của em, kiểu này chắc phải xa nhau một thời gian dài mới có thể hết được quá
charliepark
mẹ không nói nổi con, nhưng mà đừng tổn thương chị hai đó
charliepark
con bé chịu khổ nhiều rồi, biết chưa? /cốc đầu em/
parkminyoung
/ôm đầu/ là tại chị ta quá yếu đuối!
charliepark
không nói nữa, mau tắt TV rồi ngủ đi
charliepark
sáng mai còn phải đi học
Mẹ Park bỏ đi để Minyoung nhắn nhó ngồi ở sofa lèm bèm lẩm bẩm
parkminyoung
mẹ không lo cho Chaeyoung kìa, suốt ngày học tới khuya rồi nằm khóc tới gần sáng mới chịu đi ngủ
parkminyoung
aiss, bao nhiều đây có nhằm nhò gì với Chaeyoung đâu mà mày cũng thấy đau /tự đánh vào đầu mình/
Mẹ Park đứng ở trên tầng trên đã nghe thấy hết rồi nhé
Bà biết con của bà sẽ không phải là người xấu mà
02: Mang về cho mẹ
Nắng chiều rọi xuống sân trường, phủ lên tất cả mọi lớp học ánh sáng vàng rực rỡ
Chaeyoung đứng mãi trước phòng bảo vệ, ngắm nhìn ngôi trường mà mình đã đến mỗi ngày suốt ba năm học
Chợt những ký ức chợt ùa về, những hình ảnh khiến tim nàng thắt lại
Đó là những tổn thương mà nàng nhận được từ những lời châm chọc, miệt thị của thầy cô và bạn bè
parkchaeyoung
/quẹt đi những giọt nước mắt/
Chaeyoung quay lưng, bước đi trên con đường quen thuộc với một tâm trạng tốt hơn vừa nãy
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì thi tốt nghiệp, cũng là kì thi mà nàng hạnh phúc nhất
Trong những ngày thi nàng sẽ không bị bắt nạt nữa, vì các bạn còn phải học mà
charliepark
Chaeyoung hả con?
charliepark
mẹ đã mua vé máy bay, con soạn đồ đi nhé
charliepark
sáng mai là bay rồi
parkchaeyoung
vâng, con đi ngay
Chaeyoung hôn má mẹ một cái rồi chạy đến phòng của mình
parkminyoung
/đảo mắt/ cho chị kẹo nè, em không ăn hết
parkchaeyoung
chị cảm ơn Minyoung nha /nhận lấy/
parkminyoung
chỉ là em ăn không hết thôi, nếu hết sẽ không cho
Chaeyoung chỉ bật cười, tiếp tục xếp số quần áo mình vừa lấy
parkminyoung
/chu môi/ chị khi nào mới chịu về?
parkchaeyoung
khi nào thành công chị sẽ về
parkminyoung
chị sẽ không bao giờ thành công đâu
parkminyoung
nhìn thụ muốn chết!
parkchaeyoung
/cốc đầu em/
parkchaeyoung
nghiêm túc một chút không được sao, chị sắp đi mất tiêu rồi đó
Minyoung ôm lấy đầu mình, nhăn mặt bỏ chạy ra ngoài
Chaeyoung bật cười, mang số kẹo em vừa cho bỏ vào một túi nhỏ rồi gói cẩn thận, hiếm lắm nàng mới nhận được quà từ tay Minyoung nên phải trân trọng
parkchaeyoung
đã xong rồi, còn phải nhớ mang theo tình yêu của mẹ nữa, nếu không mình sẽ rất cô đơn
Chaeyoung đến nhà bếp, mùi thức ăn thơm ngon mẹ vừa nấu bay thẳng vào mũi nàng
charliepark
được rồi, rửa tay rồi thưởng thức buổi ăn cuối cùng mẹ nấu đi
parkchaeyoung
/bĩu môi/ mẹ định đuổi con đi luôn hả
charliepark
biết đâu lúc con về mẹ không còn sống thì sao
parkchaeyoung
không có đâu, mẹ còn trẻ mà!
Chaeyoung ôm tay mẹ lắc lắc, mặt xụ xuống như em bé hờn dỗi mẹ
charliepark
mẹ đùa thôi, lo ăn đi kìa
charliepark
làm riết mẹ tưởng Minyoung mới là chị con không đó
Chaeyoung tay gắp rau vào chén, miệng thì lèm bèm
parkchaeyoung
bà cụ non...
parkminyoung
/ngoan ngoãn ăn/
Chaeyoung đứng trước sân bay, balo đeo sau lưng và vali để bên cạnh
Trái tim nàng đập loạn nhịp, quay sang nhìn mẹ Park mà nước mắt lưng tròng
charliepark
/mỉm cười lau nước mắt cho nàng/
charliepark
hãy tự chăm sóc bản thân và học tập thật tốt nhé, mẹ biết con sẽ làm được mà
Chaeyoung cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của mẹ, nàng cố nuốt nước mắt ngược vào trong rồi gật đầu đáp
parkchaeyoung
mẹ cũng nhớ giữ sức khỏe nhé, con sẽ gọi điện về thường xuyên
parkchaeyoung
cả em nữa, Minyoung
Nàng nhìn sang em gái nhỏ, nó từ nãy giờ chỉ biết nhìn hai mẹ con sắp chia xa đang thi nhau rơi nước mắt
parkminyoung
đã biết rồi mà
charliepark
sắp đến giờ rồi, con mau đi đi
parkchaeyoung
mẹ và em có mong muốn gì khi con trở về không?
parkchaeyoung
con chắc chắn sẽ thực hiện
charliepark
hm...mang về cho mẹ một đứa con dâu là được rồi, mẹ muốn nhìn thấy con hạnh phúc
parkminyoung
mang cho em một Chaeyoung mập mạp, mạnh mẽ hơn
parkminyoung
nếu chị không làm được thì ở bển luôn khỏi về
parkchaeyoung
/bật cười/ đã rõ
parkchaeyoung
tạm biệt mẹ và Minyoung, con đi nhé
charliepark
tạm biệt con...
Mẹ Park nhìn theo bóng lưng của nàng
Chaeyoung kéo vali bước đi mà lòng nặng trĩu
Nàng sẽ nhớ gia đình nhỏ này lắm!
parkchaeyoung
" con đường đang bước đến sẽ mở cho mình một chân trời mới, Park Chaeyoung nhất định sẽ thật thành công, sẽ không phụ lòng mẹ "
parkchaeyoung
" ... và nhất định sẽ cho những người đó thấy, mình không phải là cặn bã của xã hội "
Máy bay cất cánh, nàng nhìn lại đất nước của mình lần cuối cùng rồi nhắm mắt nghĩ ngợi
Nghĩ về một tương lai tươi sáng phía trước
Ở nơi nàng sắp đặt chân tới đây sẽ không còn bị khinh miệt nữa
Nàng sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống tự do với là chính mình
Nơi đó rất thoáng, Chaeyoung không cần phải giấu bí mật của bản thân
Rằng nàng chính là một đồng tính nữ...
03: Xin việc
Thấm thoát đã bốn năm trôi qua
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng mùa hạ, Chaeyoung hít một hơi thật lâu trước khi bước vào tòa nhà cao đồ sộ trước mắt
roseannepark
mình sẽ làm được thôi!
Chaeyoung vừa tốt nghiệp đại học đã hớn hở sửa soạn hồ sơ để xin việc làm ở một công ty bật nhất nước Úc
Nàng đã chuẩn bị rất kĩ càng cho ngày hôm nay, từ việc học cách trả lời các câu hỏi phỏng vấn đến việc lựa chọn cho mình bộ trang phục đẹp mắt nhất
Chaeyoung có chút căng thẳng vì lần đầu bước vào một công ty lớn, nhưng khi bước vào tòa nhà không khí mát lạnh từ điều hòa khiến nàng thoải mái hơn
roseannepark
" cũng may mắn rằng mình đã đến sớm, nếu đến trễ một chút không biết khi nào mới được về " /nhìn dòng người xếp thành một hàng dài ở phía sau lưng/
Với kiến thức và kỹ năng của mình, Chaeyoung khá tự tin khi đến lượt phỏng vấn
Mọi người xung quanh đều lo lắng, căng thẳng, trong lòng thầm ngưỡng mộ Chaeyoung, sao có thể trả lời tốt đến như thế chứ?
Chaeyoung đứng dậy chào người đàn ông trước mặt rồi bước ra về
roseannepark
/mỉm cười/ tuyệt lắm Chaeyoung, tuần sau sẽ có kết quả
roseannepark
tao tin rằng mày sẽ được nhận mà
Nàng vui vẻ, chạy nhảy đến tiệm cafe nhỏ đã nuôi sống mình suốt bốn năm đại học
Chaeyoung làm nhân viên của quán cũng khá lâu rồi, hôm nay vẫn chưa có công việc mới nên nàng vẫn phải đến đây tiếp tục làm việc để chống đói
roseannepark
em chào chị ạ
...
nhìn mặt tươi như thế, chắc là phỏng vấn ổn rồi đúng không?
roseannepark
em nghĩ là vậy
...
chức mừng em nhé, khi nào làm tổng tài rồi phải nhớ đến chị đấy
roseannepark
/bĩu môi/ em không có đam mê cái đó đâu
...
/bật cười/ đùa em thôi, mang cái này đến bàn số 8 giúp chị nhé, cảm ơn em
roseannepark
việc này của em mà, chị không cần cảm ơn đâu /nhận lấy/
Chị gái đó chỉ mỉm cười, nhìn cô gái trước mắt rất có tố chất làm người lãnh đạo nha. Phải tôn trọng trước để sau này còn được hưởng phúc đúng không?
roseannepark
của quý khách đây /đặt nhẹ nhàng xuống/
kangseulgi
cảm ơn, cho tôi thêm một ly cappuccino nữa nhé
roseannepark
vâng ạ, sẽ có ngay
kangseulgi
/gật đầu rồi xem tài liệu/
roseannepark
" cô ấy đẹp gái quá! "
Chaeyoung nhanh chóng pha cappuccino mang ra cho vị khách soái tỷ, mà bên cạnh còn xuất hiện thêm một người nào đó
Chaeyoung gật đầu nhận lời cảm ơn rồi lui vào trong, nàng nhìn mấy cái giấy tờ trên bàn mà muốn hoa mắt chóng mặt
Nhiều như thế, cô ấy định đóng cọc ở đây luôn sao?
...
được rồi, hợp tác vui vẻ /đưa tay ra/
kangseulgi
/mỉm cười bắt tay lại/
Đợi người đó rời đi, Seulgi mới ngồi xuống tiếp tục lật tài liệu mà gạch đỏ liên tục
kangseulgi
nhân viên bây giờ làm sao vậy trời?
kangseulgi
không thấy sao mà hỏi
Lisa vuốt ve chú mèo nhỏ trên tay, đưa mắt nhìn về phía người con gái đang mệt mỏi nằm dài trên sofa
kangseulgi
làm ơn quay lại làm việc với đúng chức vụ của mình đi, không có cậu nhân viên liền đi xuống
lalisamanobal
tớ nhường chức cho cậu, nhân viên nghe lời chủ tịch hơn mà
lalisamanobal
tớ không đùa
kangseulgi
ba cậu sẽ nghĩ gì khi ở trên đó?
Là ông ấy đã ép buộc cô ngồi vào cái ghế đấy, sẵn sàng phá hoại ước mơ của con gái mình để bắt cô nối nghiệp
Lisa không thích kinh doanh, vì vậy cô luôn tỏ ra hờn hợt với chức vụ chủ tịch mà mình đang có
Cô chẳng muốn mình thành người nổi tiếng nhưng cũng chẳng thể bỏ bê cơ ngơi mà ba cất công gầy dựng đến khi mất đi, vì thế cô đã chọn làm việc ở công ty với chức vụ là người đứng đầu nhưng danh nghĩa lại là thư ký của phó chủ tịch
lalisamanobal
/mím môi/ cho tớ thêm thời gian để sẵn sàng
kangseulgi
nhanh nhé, một mình tớ lo không nổi hết cả công ty đâu
Từ ngày chủ tịch cũ mất, nhân viên công ty ngày càng lơ là công việc vì không ai quản
Phó chủ tịch bận xem xét các hợp đồng và hồ sơ nhân viên cũng không có thời gian quản lý bọn họ
Lisa chỉ an nhàn giúp đỡ Seulgi giải quyết tài liệu và hợp đồng, tuyệt đối không liên quan gì đến nhân viên
Nhưng bọn họ chính là vấn đề lớn nhất khiến công ty xuống dốc, Seulgi bận rộn không có thời gian để bàn bạc với nhân viên của mình liền hết cách cầu cứu Lisa
roseannepark
chào chị em về nhé /vẫy tay/
Chaeyoung ở lại quán làm đến chiều tối mới chịu về
Nàng đã học xong rồi nên nếu không đi làm thì ở nhà sẽ rất chán
Chaeyoung bước chân trên con đường lớn để đến trọ
Nàng vẫn chưa có đủ khả năng mua nhà nên đành thuê trọ ở tạm, cũng may mắn rằng nơi nàng thuê có giá cả hợp lí
Chaeyoung nhìn chú chó nhỏ trước căn trọ của mình mà không khỏi thắc mắc
roseannepark
sao em lại ở đây?
roseannepark
" chắc là bị bỏ rơi rồi, tội quá đi "
Nhìn người nó lấm lem bùn đất, đi đến nhụi vào chân nàng, Chaeyoung thấy thương liền lấy viên kẹo trong túi mở ra cho nó
roseannepark
chị nghèo lắm, không có tiền nuôi em đâu
Chaeyoung mím môi bỏ đi vào trong nhà, nàng không có khả năng nuôi nó đâu
roseannepark
/nhìn lại rồi thở dài/ vậy thì chịu khó một thời gian nhé
Nàng đến bế nó lên, vuốt ve vào cái rồi mang vào nhà tắm
roseannepark
không có sữa tắm, tạm thời rửa hết vết bẩn thôi
roseannepark
ngồi ngoan đấy, nếu không chị sẽ mang em đến trạm cứu hộ
Chú chó nghe nói xong liền ngồi im cho Chaeyoung tắm rửa
roseannepark
/bật cười/ dễ thương quá
Download MangaToon APP on App Store and Google Play