Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bl] Trai Bao Thì Sao Chứ? Tôi Còn Tân Mà!!

Chương 1:

Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
*Lại đến nữa sao? Rõ ràng đã nói rằng hôm nay mình có lịch học mà*
Cậu có chút chán nản hướng ánh mắt về phía người phụ nữ trung niên có chút ục ịch nhưng trên người loại toàn đồ hiệu ngay trước cửa nhà
La Tống Hi
La Tống Hi
Con trai yêu dấu, chị Kiều lại đến tìm con nữa này~
Người này là mẹ cậu, vừa cười híp mắt vừa nhìn về phía Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Chị La, hôm nay tôi có chút tâm trạng, tôi kiếm cục cưng này được không?
Bà ta hướng ánh mắt về phía cậu, ánh mắt tràn đầy si mê khiến con người ta sởn gai óc
La Tống Hi
La Tống Hi
Ầy
La Tống Hi
La Tống Hi
Hôm nay thằng bé phải đi học, nhưng chị buồn thì kiếm Văn Nhi lúc nào cũng được
La Tống Hi
La Tống Hi
Làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chị được
La Tống Hi nói xong liền quay đầu nhìn về phía cậu, dù giọng nói ngọt ngào cất lên vẫn vậy nhưng gương mặt quay ngược với Kiều Hồng Hân nhìn cậu đầy đe doạ
La Tống Hi
La Tống Hi
Con trai yêu mau mau đến đây cùng chị Kiều
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Dạ
Cậu có chút không tình nguyện bước đến bên Kiều Hồng Hân
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Chị Kiều, hôm nay chị đến đột xuất, chờ em thay đồ rồi chúng ta đi nha
Vừa nói xong cậu quay vào nhà, để 2 người phụ nữ bên ngoài
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Aida, cô có đứa con đẹp quá, chỉ tiếc là chưa thịt được thôi
La Tống Hi
La Tống Hi
Chị cứ khen quá, thằng nhóc nhà em đúng là đẹp
La Tống Hi
La Tống Hi
Đến ngày đủ tuổi em ưu tiên chị trước tiên
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Cô hứa rồi đó nhé, tôi là tôi mê thằng nhóc này nhất rồi
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Đã đẹp mà còn tinh tế, đặc biệt là ngoan ngoãn,rất biết nghe lời
La Tống Hi
La Tống Hi
Chị nói gì cũng phải, mong là thằng bé không làm gì phật lòng chị
Hai người kẻ tung người hứng, dù sao cũng chỉ là lợi dụng đối phương
Một người cần đàn ông để thoả mãn tâm trí dần về già, một người cần tiền. Giống như khách hàng và người bán, còn cậu là hàng hoá trao đổi
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Hai người đợi lâu chưa?
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
NovelToon
Cậu bước ra khỏi phòng, ánh mắt Kiều Hồng Ân liền dính vào người cậu không rời
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
C-chị, đừng nhìn em như vậy mà
Cậu giả vờ ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đâu, vì đối diện với ánh mắt thèm thuồng liên tục dán chặt lên từng chuyển động của mình cũng khiến cậu sởn gai ốc
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
*Bà già háo sắc chết tiệt, bộ chưa nhìn thấy người đẹp sao?*
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
*Thật may vì mình chưa đủ tuổi*
Cậu trong lòng thì âm thầm mắng, bên ngoài vẫn mỉm cười với bà Kiều
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Xin lỗi cục cưng, vì em đẹp quá thôi, xoay một vòng cho chị xem nào
Cậu xoay 1 vòng, ánh mắt bà Kiều sáng lên, chỉ là biết ý biết tứ không còn dán chặt ánh mắt hay nhìn chằm chằm vào cậu nữa
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Mẹ nhớ xin nghỉ học cho con nha
Cậu nhìn La Tống Hi nhắc nhở, sau đó lại quay ra mỉm cười với Kiều Hồng Hân
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta đi đâu vậy ạ?
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Chúng ta đến chỗ cũ nhé, yên tĩnh dễ dàng tâm sự
Hai người vừa nói chuyện vừa lững thững bước ra khỏi cửa
La Tống Hi
La Tống Hi
Hừ, nhìn kinh tởm chết đi được
Bà ta vừa bước vào nhà vừa lẩm bẩm. Dù sao thì bà ta chẳng ưa cậu, càng chẳng ưa Kiều Hồng Hân, một kẻ chỉ có mỗi tiền
La Tống Hi
La Tống Hi
Chỉ là nhiều tiền mà thôi, đâu phải mỗi bà ta có
La Tống Hi
La Tống Hi
Rồi sẽ có ngày mình giàu hơn bà ta, bà ta sẽ phải ngước lên nhìn mình
La Tống Hi
La Tống Hi
Còn tên nhóc đó, cậu ta dạo này thiếu đánh thì phải
Bà ta cứ càu nhàu nói hết người này kẻ nọ đến khi chán rồi mới quay ra nghĩ đến sáng nay phải làm những gì mới ngừng lại
- - - - - - - - - -
-end chap-
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Hi mọi người
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Có thể gọi mình là Mốc, ờm cũng có thể gọi như tên acc là Ế
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Có lẽ chap truyện hơi nhạt nhỉಥ⁠‿⁠ಥ
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Do mình không giỏi văn xíu nào, từ miêu tả đến vốn từ:<
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Nhưng mình viết với niềm đam mê mãnh liệt lắm:))))
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Vì viết truyện giúp mình xả stress khá tốt, và mình viết đoản khá nhiều
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Nhưng để thoải mái thì mình viết tay ra giấy, tại toàn viết trong giờ học, cảm giác viết giấy cũng dễ nhập tâm và ko có hại cho sức khoẻ:>
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Quyết định viết bộ này lên đây vì do hay lướt điện thoại quá mà xem nhiều hại mắt, kiếm việc để chơi điện thoại lâu mà không khiến mắt mình đơ👉👈
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Nghe hơi lạ lùng nhưng là thiệt đó:))))
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Mà phần bên ngoài mình cũng nói rồi, truyện khá ngắn thui
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Vậy nên sẽ ít nhân vật lắm, tính ra không đến 20 người thì phải
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Và cốt sẽ trôi khá nhanh, có mở đầu, cao trào rồi kết lẹ thoi:>
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Với lại viết truyện xả stress, đừng ai toxic nhé, có góp ý gì thì nhẹ nhàng thôi, mình mong manh dễ vỡ lắmಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Mà có ai thắc mắc về embe nhà ta không nhỉ=)))
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Chứ cũng định để đầu chap giật gân mà thấy nó nhạt wa
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Pai pai mọi người:>
———————-
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Đây là phần đã chỉnh sửa nhé Huhu
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Do vết đến c7 rồi mới nhận là chưa có giới thiệu nhân vật😭
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Giờ thì đang ráng để lôi lại cuốn truyện rồi viết lại chứ thật sự là t cũng quên thông tin cơ bản luôn
——————————-
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
Tên: Trương Dục Văn Tuổi: 19 Ngày sinh: 15/4 -Từng là con trong một gia đình kinh doanh khá có tiếng. Có một em gái kém 2 tuổi. -5 tuổi ba mẹ mất. Bị người trong nhà hãm hại, cũng là lúc cậu bị bắt cóc.
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
-Được nhận nuôi sau vài ngày, nhưng gia đình không tốt đẹp. Vì nhan sắc của Dục Văn vừa với mắt họ, từ nhỏ đã nuôi cậu với mục đích kiếm tiền bằng cách bán 🌺 , nhưng muốn cậu đủ 20 tuổi mới bắt đầu cho có giá trị hơn nên bắt cậu cặp kè với người khác trước trong thời gian ấy để kiếm tiền. Học về tinhduc nhiều hơn kiến thức phổ thông
Trương Dục Văn
Trương Dục Văn
-Vì tính cách khá ương bướng nên thường bị đánh. Thiệu Sơn cũng có sở thích hành hạ người khác và dần dần xem việc đánh cậu là thú vui
Thiện Sơn Hải
Thiện Sơn Hải
Tên: Thiệu Sơn Tuổi: 43 -Là cha nuôi của Dục Văn -Thích đánh đập cậu vì thích cảnh Dục Văn đánh đau ra sao cũng không kêu la, xem rằng việc kêu la khi bị đánh là việc của kẻ yếu đuổi mới làm
La Tống Hi
La Tống Hi
Tên: La Tống Hi Tuổi: 40 - Là mẹ nuôi của Dục Văn - Ham tiền, cực kì ham tiền, và vô cùng thích tiền - Là một người hay càu nhàu, tâm ác, khinh thường tất cả mọi người dù là nghèo hay giàu hơn. Nhưng miệng rất dẻo, chỉ cần có lợi ích bà ta sẽ biến thành kẻ xu nịnh.
Kiều Hồng Hân
Kiều Hồng Hân
Tên: Kiều Hồng Hân Tuổi: 52 - Là "sugar mummy" của Dục Văn - Mê Dục Văn hơn mọi thứ, đặc biệt là nhan sắc của cậu
----------------------------
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Đến đây thôi nhaaa
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Xuất hiện thêm người thì giới thiệu thêm nè
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Không thì dài ói luôn ạ
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Nhưng mà mình muốn nó dài thiệt
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Do kiểu muốn kí hợp đồng nè
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Mà khổ cái cốt nhỏ quá, không kéo dài được gì hết trơn
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Nên pai pai mọi người nhá
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
😘😘😘
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Mình sẽ thành người lắm mỏ, đi sửa từng chap để thêm tin đâyy
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Yêu yêu
--------------

Chương 2: Quá Khứ

Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Hi nhô mọi người, lại là mình đây hihi
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Ngoi lên theo như chap trước đã nói nè:>>
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Giải thích quá khứ một chút nhaa
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Là quá khứ khi nhân vật chính của chúng ta mất ba mẹ á. Là khởi đầu của câu truyện này nè. Thiệt ra trong cốt truyện ban đầu không có vụ này, mình thêm vào trong lúc viết truyện để nó rõ ràng hơn. Nên là chắc chắn có sai xót, do tác giả còn không nhớ được đã viết cái gì😭
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Xà lơ vậy thôi nha, vào chuyện nàooo
--------------
Mọi chuyện bắt đầu từ 14 năm trước, năm mà Dụ Văn 5 tuổi
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Ba mẹ~
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Lẹ lên nào, chúng ta sắp muộn rồi
Cậu đứng ở cửa xe ô tô, háo hức nhìn về phía cửa nhà. Cậu sắp được đi chơi nên vui lắm.
Cậu chưa kịp thấy ba mẹ bước ra thì đã thấy một hình bóng bé nhỏ chập chững chạy về phía mình
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
anh anh, bế bế
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
bế em, bế
Cô bé dừng lại trước mặt cậu ngước lên dang rộng đôi cánh
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Nào cần thận chứ, bảo bối của anh đáng yêu chết mất thôi
Cậu vừa nói vừa bế Hi Ngọc lên, cọ cọ vào má cô vui vẻ mặc cô bé muốn đẩy ra mà không được.
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
2 đứa lên xe trước đi nào~
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Văn Nhi, con mà cọ nữa thì con bé sẽ khóc đó
Mẹ cậu cất tiếng vui vẻ nhìn 2 người, trong đầu cảm thấy tuyệt vời, sao cô có thể sinh ra được những bảo bảo đáng yêu vậy chứ
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
*Đúng là con của mình mà, đáng yêu chết mất thôi*
Trương Duy (Ba)
Trương Duy (Ba)
Em nghĩ gì mà mặt tự đắc vậy hả? Mũi dài lên tận trời rồi kìa
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Anh tự bê đồ đi, không chơi với anh nữa. Hừ
Băng Băng nhìn Trương Duy giận dỗi, dù thả hộp đồ trong tay cho Trương Duy bê nhưng tay khác lại lấy một chiếc túi mà chồng đang cầm rồi chạy về phía 2 bé
- - - - - - - - - -
Trên đường đi cả nhà vui vẻ cười nói, gia đình họ vẫn luôn hoà thuận như vậy
Chiếc xe nhà cậu đang đi trên cao tốc thành phố. Nhưng rồi phía trước đang xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn khiến ba cậu phải phanh lại.
Trương Duy (Ba)
Trương Duy (Ba)
May quá, chúng ta phanh kịp rồi
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Mẹ, con sợ, chúng ta quay đầu đừng ở đây nữa nha
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Được rồi, để ba quay xe- cẩn thận!!
Từ phía trước, chẳng biết tại sao lại có một chiếc xe bán tải ở phía ngược chiều lại vượt qua phía này, lao thẳng về phía cả đoàn xe đang dừng đợi đường thông.
Ba cậu cố gắng quay xe nhưng xung quanh đều là xe khác đang dừng lại. Mẹ cậu cũng chỉ biết bất lực ôm chặt 2 con.
Kétttttttt
Tiếng phanh xe kéo dài trên tuyến đường trước sự há hốc tất cả mọi người
Tại sao chiếc xe đó lại bẻ lái xuyên qua tấm chắn đường để tông vào đoàn xe bên này?
Cánh sát ở ngay trên đó lập tức gọi thêm cứu trợ và cấp cứu...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Mẹ... Mẹ chảy máu rồi...
Cậu nhìn mẹ đầu đầy máu đang ôm chặt lấy bản thân và em gái đè chặt xuống ghế, cậu cũng cảm thấy rất đau...
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Bảo bảo đừng lo, mẹ...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Mẹ ơi, ba-b....
Cậu nhìn về phía lái, đôi mắt vốn đau nhức giờ đây nhoè đi. Người ba đang ở ghế lái đầu gục xuống vô lăng, chỉ là máu chảy ròng ròng, đã biến dạng.
Mẹ cậu càng ôm cậu chặt hơn, cố ngăn nước mắt vùi 2 con vào trong lòng
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Văn Nhi ngoan nào... Đừng nhìn về phía đó... Nghe mẹ nói này
Cậu ngước đôi mắt ngập nước nhìn lại về phía mẹ, mẹ cậu cũng như cậu vậy, nước mắt cứ tràn ra, hoà cùng máu trên gương mặt. Lòng cậu bé dâng lên một cảm xúc chưa từng có...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
C-con không nhìn nữa...
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Hạ Băng Băng (Mẹ)
Dù thế nào cũng phải sống thật tốt nhé.. chăm sóc cho cả em gái nữa... Dù thế nào cũng nhớ rằng... Ba mẹ yêu 2 đứa nhất trên đời này
Mẹ cậu hôn nhẹ lên trán cậu và Hi Ngọc đang ngủ trong lòng một cái. Rồi lại nhìn về phía chồng, đưa tay cố với lấy tay đang buông thõng của chồng mà nắm chặt.
Cô cứ vậy ngất lịm đi. Tại sao chứ? Gia đình cô cứ vậy vỡ tan sao?
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Mẹ... Mẹ à...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
C-con... con sẽ bảo vệ Ngọc Nhi thật tốt....
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Con...
Cậu lẩm bẩm trong lòng thì nghe thấy tiếng khóc nhẹ của em gái. Cậu bừng tỉnh cố nhích cơ thể mệt nhọc ôm nhẹ rồi vỗ về lấy em.
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Không sao, còn có anh mà...
Cứ thế, Trương Ngọc Nhi tiếp tục chìm vào giấc ngủ
Cậu nhìn quanh.... Đầu xe biến dạng đâm cả vào ba cậu, mẹ cậu cũng bị đâm vào rồi... Sự sợ hãi dần dần nâng lên nhiều hơn nữa
Xung quanh đều bị kẹt, và không chỉ mỗi xe nhà cậu gặp chuyện, cậu nhìn thấy xe bên cạnh cũng có máu chảy ra
Cậu sợ hãi muốn hét lên để người khác đến cứu... Nhưng sự sợ hãi đó quá lớn khiến cơ thể cậu chẳng thế cất tiếng mà còn run rẩy...
- - - - - - - - - - - - - - - -
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Ư- *Đau quá*
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Ở đâu vậy...
Dụ Văn tỉnh dậy đã là 5 ngày sau hôm đó. Cơ thể đau nhức, nhưng may mắn chỉ gãy 1 chiếc xương sườn thôi
Rồi cậu bỗng nhớ về cảnh ngày hôm đó... Nước mắt cứ thế lăn dài. Muốn chạy ra ngoài nhưng lại ngã sầm xuống giường bệnh
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Ba à...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Hức... ba mẹ-
Dụ Văn khóc không thành tiếng, đứng dậy muốn chạy ra khỏi phòng thì bác sĩ cùng y tá bước vào bế cậu lại giường
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Bác sĩ: Cậu bé ngoan, mau lên lại giường
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
.... Ba- ba mẹ
Bác sĩ biết chuyện lần này, đau lòng xoa đầu cậu
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Bác sĩ: Không sao, ngồi im ở đây nhé. Không là bị thương đó, để ta gọi người nhà cháu
Cậu không dám chạy linh tinh nữa, ngồi im lì trên giường bệnh
Một lúc sau có một người bước vào phòng.
??
??
Dậy rồi?
----------------
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Tác Giả_Hãy gọi tui là Mốc
Đọc truyện vui vẻ nha các ní, yêu yêu

Chương 3: Quá Khứ (2)

- - - - - - - - - - - - - - -
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Bác?....
Người vừa bước vào tên Lưu Hoa, là bác dâu của cậu, chồng là Trương Long Hải_anh trai Trương Duy, nhưng cũng cũng chết từ lâu.
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Hừ, nằm như chết vậy, mau dậy rồi về đi, có biết tốn biết bao nhiêu tiền của tao rồi không?
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
... Ba m-
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Đều chết cả rồi, bà nội mày cũng sốc mà chết rồi. Mày mau dậy mà về
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Bác sĩ: Này chị, sao lại nói thẳng như vậy với thằng bé
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Thì sao? Liên quan đến ông à
Mặc kệ 2 ng họ nói qua nói lại, cậu cứ như rơi thẳng xuống địa ngục...
Những người đó là những người yêu cậu nhất, hiện tại chẳng còn ai nữa sao? Nước mắt Dụ Văn cứ thế lăn dài trên khuôn mặt. Cậu chẳng còn ai nữa.. A? Còn em gái
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Em... hức vậy- vậy Ngọc Nhi, e- em ấy
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Còn sống, đang ở nhà. Mày về mà gặp
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Bác sĩ: Cậu nhóc chưa được xuất viện-
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Vậy về, về thôi- hức...
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
*Đúng rồi, mình còn em ấy, mình đâu phải một mình chứ*
- - - - - - - - - - - - -
Đã 1 tuần từ ngày cậu ở viện về
Mọi thứ biến đổi hoàn toàn.
Trong thời gian mà cậu nằm viện, cổ phiếu công ty ba cậu có dấu hiệu tụt dốc nặng nề. Cứ nghĩ sẽ phá sản nhưng may mắn có một người bạn của ba mẹ cậu tại Pháp cố gắng giữ lại, lên nắm quyền trụ sở phụ tại nước ngoài mà điên cuồng cứu giúp.
Nhưng tình hình của cậu ở đây chẳng có ai giúp được cả.
Cậu trở lại ngôi nhà mà gia đình luôn ở, chẳng hiểu sao cả nhà Lưu Hoa lại chuyển vào. Họ lấy lí do là phải nuôi cậu nên ở lại, còn thẳng thừng tuyên bố từ giờ sẽ là nhà họ.
Nhưng rồi lại sai cậu như người ở, mặc cậu đang bị thương mà bắt cậu phục vụ mọi thứ. Đã vậy còn đay nghiến cậu vì cậu vô dụng, là người thừa kế nhưng chưa đủ tuổi thì công ty lại rơi vào tay người khác
Cậu cũng dần dần im lặng hẳn, không khóc không nháo, càng không một lời dám than thở
Hi Ngọc còn nhỏ, cả ngày cứ nhớ ba nhớ mẹ mà khóc, cậu phải lừa con bé rằng ba mẹ đi công tác đột xuất.
Cậu không muốn em gái mình khóc, nếu khóc thì sẽ bị mắng, có khi còn bị đánh nữa.
Nhưng cậu không ngốc, cậu loại người để người khác lợi dụng
Ngày cậu về đã lén vào máy tính ba trong đêm. Cậu nhận được mail nói rằng cậu chỉ cần cố gắng duy trì 1 tuần nữa. Vì người này đang tất bật vì công ty gia đình cậu. Vợ người đó là bạn thân của Hạ Băng Băng, đã nhập viện ngay lập tức vì biết tin đó. Và cô ấy còn đang mang thai nên chưa thể sang đón cậu ngay bây giờ. Nhưng dù sao chỉ cần 1 tuần nữa thôi.
Cậu biết người bác họ này rồi sẽ sớm bắt cậu nói ra tất cả bí mật công ty, rồi ngân hàng, tiền bạc...
Cậu biết tài liệu mật ba để đâu, ngay sau bức tranh, cậu lấy được rồi lấy điện thoại chụp ảnh lại, rồi lén đốt hết. Cậu chỉ để lại những thứ ko nhiều thông tin và hình ảnh gia đình. Nếu để trống hoàn toàn sẽ bị nghi ngờ mất
Sau khi đã dọn dẹp xong để mọi thứ lại như cũ cậu lẻn về phòng. Tất cả các ảnh chụp được cậu gửi hết qua cho bên kia. Cũng thông báo người đó không liên lạc nữa.
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
.....
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Em gái, chúng ta cố gắng một chút. Dù không gặp được ba mẹ hay bà nội, nhưng về bên nhà chú ấy chúng ta sẽ không chịu khổ nữa
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
...
Dục Văn nhìn em gái đang ngủ bên cạnh, nước mắt lại rơi, cậu cũng nhớ họ lắm chứ...
- - - - - - - - - - -
2 ngày trôi qua, cảm giác không khí hoàn toàn nghẹt thở
Vì họ không tìm được gì quan trọng liền đổ mọi thứ lên người 2 anh em. Thậm trí còn cầm roi đánh 2 người rồi lại bắt cậu làm việc
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Hừ! Sao mày lại vô dụng thế hả?
Lưu Hoa
Lưu Hoa
Còn nhìn gì? Không mau cút khỏi mắt t đi
Cậu đi lên trên phòng, cơ thể bị thương chưa khỏi mà cả ngày chạy đi chạy lại. Cậu thật sự rất mệt
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Anh đứng khóc, mai chúng ta được đi học lại rồi
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Sẽ không bị sai vặt vào ban ngày
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Ba mẹ cũng sắp về rồi, em sẽ mách để trừng trị bác thay anh
Hi Ngọc phồng hai má lên tức giận, có trời mới biết cô bé đã sợ thế nào, vậy nên cô càng ghét những người đó
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Bảo bảo không giận, chúng ta sẽ ổn thôi mà
Dục Văn xoa đầu Hi Ngọc, cậu nhìn nét mặt của em gái mà đau lòng. Đau lòng bao nhiêu lại tự trách bấy nhiêu. Cậu nói dối, nhưng làm sao nói dỗi mãi được? Cậu sợ bảo bối cậu trước mặt sẽ không chịu được
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Anh sao thế? Anh đừng buồn, em sẽ méc mẹ mà, không để anh chịu uất ức đâu
Hi Ngọc thấy anh trai buồn liền ôm chặt lấy cậu. Chỉ là cô chỉ cao đến ngực Dụ Văn thôi, tay ôm eo anh trai còn vỗ về mấy cái.
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Được được, lúc đó Ngọc Nhi bảo vệ anh nhé
Dụ Văn bật cười, cậu quay ra để chuẩn bị đồ đạc đi học lại. Cậu nghỉ cũng lâu quá rồi
Sau một lúc hì hục thì Dụ Văn đã chuẩn bị xong cho cả anh em. Cậu quay ra thì thấy em gái ngủ rất ngon, nhìn một lúc thì cũng lên giường để ngủ.
- - - - - - - - - - - - -
_Hôm sau_
Dụ Văn đi học với một nỗi lo rằng sẽ bị mọi người chỉ trỏ, trêu chọc. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng may mắn chẳng có chuyện gì hết. Cô giáo còn ưu ái hai anh em nhà cậu
Giờ về, cậu ra trước đã đứng sẵn ở cổng trường chờ em
(Hai con người này đều còn học lớp mầm nha)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Anhhh
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Bế em, em hôm nay vui lắm
Hi Ngọc chạy bổ về phía cậu, nụ cười tươi rói làm cậu cũng bất giác mỉm cười, dang hai tay đón lấy cô bé
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Vậy chút nữa lên xe kể anh nghe nhé, chờ một chút là xe đến rồi
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Dạ~
Nhưng rồi mọi người dần dần ra về hết, chưa có ai đến đón cả. Lòng Dụ Văn dâng lên một nỗi bất an, còn Hi Ngọc thì vẫn líu lo bên cạnh như con chim sẻ nhỏ
Bỗng có một chiếc xe đen đỗ ngay trước mặt hai người
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Người xấu 1: Hai bé, người nhà 2 bé bảo ta đến đón hộ, họ có việc đột xuất
Cậu thấy không chỉ một mình hắn bước xuống xe, dự cảm chẳng lành khiến cậu lùi lại.
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Các người là ai? Tôi không hề biết ba mẹ tôi bận
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Người xấu 2: Ta đã nói đột xuất mà, ba mẹ cháu bất đắc dĩ mới nhờ bọn ta
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
N-Nói dối, rõ ràng ba mẹ đi công tác có ở nhà đâu
Hi Ngọc hơi run, có vẻ đã bị doạ sợ, cô bấu chặt lấy áo Dụ Văn
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Người xấu 1: Vậy sao? Cũng thông minh đó, nhưng hai chúng mày chạy đằng trời
Những tên đó tiến về phía 2 anh em, cậu nắm chặt tay Hi Ngọc chạy về phía trong khuôn viên trường.
Tiếc là sức chạy không bằng người lớn, chằng mấy chốc đã bị bế lên.
Hai người kêu cứu thất thanh, đúng lúc bảo vệ từ phía sau phòng học nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra.
Những tên này thấy bảo vệ chạy đến cũng vội vàng rút lui. Nhưng chú bảo vệ nhanh chóng chạy đến
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Cứu em gái, cứu em gái cháu. Xin chú!!
Cậu vùng vẫy không được, bị bịt chặt miệng vác vào trong xe. Chú bảo vệ đến gần được cái tên đang chạy cuối cùng, cũng là tên đang vác Hi Ngọc, lập tức dùng súng điện làm hắn ngã lăn
Một số người thấy không ổn liền chạy đến. Nhưng tên bế Ngọc Nhi nhã ngay trước cửa xe nên chúng may mắn nhấc được hắn lên xe rồi phóng xe đi mất.
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Trương Hi Ngọc (3 tuổi)
Anh... Hức
Cô bé run rẩy bám chặt lấy tay chú bảo vệ đang bế mình mà khóc nức nở.
Cứ thế, hai người họ nương tựa nhau mấy nay đã bị tách ra.
Chẳng mấy chốc thì cảnh sát và Lưu Hoa cũng đến. Cảnh sát thì lấy lời khai và kiểm tra camera an ninh xung quanh trường học. Lưu Hoa giả vờ đau lòng mà bế Hi Ngọc dỗ dành. Trong lòng thì đang chửi thầm Dụ Văn không ngừng.
Lưu Hoa
Lưu Hoa
*Hừ, thằng nhóc rắc rối đáng chết, chỉ biết gây chuyện*
Cả đêm hôm đó Hi Ngọc bị vứt bỏ trong phòng một mình. Nỗi sợ hãi bủa vây trong lòng, cùng với nỗi nhớ anh khiến cô không ngủ được.
- - - - - - - - - - -
Dù đã hơn 1 ngày trôi qua, chẳng có tin tức gì về cậu hay những người bắt cóc. Vì chiếc xe đó đã được tìm thấy trong bài phế liệu, biển số cũng là giả, còn mặt thì không ghi lại được.Những tên đó chẳng hề liên lạc lại để đòi tiền chuộc hay gì cả. Mọi thứ dần vào ngõ cụt.
Hai người bạn kia cũng đến sớm hơn dự định. Nhưng khi biết tin thì cảm giác suy sụp nặng nề, nhất là người vợ. Cô mất đi người bạn thân nhất, cứ tường bản thân đến sớm nhưng lại muộn màng biết nhường nào. Rồi lại lâm vào trách bản thân vì nếu không phải vì cô thì 2 đứa nhỏ sẽ chẳng chịu cực khổ như thế.
Nhưng rồi họ vẫn giải quyết mọi thứ đang rắc rối, đuổi gia đình Lưu Hoa ra khỏi nhà, lên công ty để kiểm tra tài liệu. Đặc biệt là kiếm tìm Dụ Văn. Nhưng đều lực bất tòng tâm.
Cuối cùng họ chọn để người lại để giám sát mọi thứ, rồi đứa Hi Ngọc ra nước ngoài. Vì họ không rõ nơi đây, thế lực bên này không lớn mạnh, không thể bảo vệ chu toàn mọi thứ.
---------------------------------
_Bên Dụ Văn_
_Ngày bị bắt cóc_
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Trương Dụ Văn (5 tuổi)
Ư... *đầu mình đau quá, đây là đâu*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play