Tiếng chim hót ngoài trời vừa hót cất chào mừng ngày mới, mọi người điều nhộn nhịp xôn xao cất bước đi làm, dòng người vội vã tấp nập. Những tiếng xe ồn ào, phía trong là những tiếng ồn ào của các bà mẹ đang làm đồ ăn sáng xen lần với những tiếng kêu gọi dậy đi làm.
" Hạ An à, con dậy chưa "
Tiếng kêu vang gọi đến phòng cô, cô liền ngồi bật dậy nhìn sang đồng hồ thì chỉ mới 6 giờ 20 phút. Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi xuống phụ bếp cùng mẹ.
" Hôm nay mẹ làm món gì để ăn sáng thế? Con phụ mẹ nhé! ".
Mẹ cô đáp lại rằng " Không cần đâu, con ngồi xuống đó đi, mẹ sắp xong rồi ".
Cô không đáp gì cả rồi ngồi xuống bỗng nhưng mọi thứ đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Hay là do mọi thứ đang đều đi vào một ngõ cụt? Bỗng cô cất tiếng nói " Hôm nay ba lại không về nhà sau?.
Mẹ cô không đáp lại câu hỏi cô mà cười nhẹ, lơ đi câu hỏi của cô để coi như mọi thứ đều im chuyện.
" Con ăn sáng đi rồi đi làm nhé ".
Mẹ và ba cô đang xảy ra những chuyện gì mà khiến mẹ cô buồn bã không thôi cơ chứ? Từ nhỏ cô cũng đã vô vàng chứng kiến những lần ba mẹ cô cãi nhau, thậm chí đánh đập lẫn nhau nhưng đối với cô đâu cũng vào đó không cần phải khuyên ngăn hay an ủi vì cô cảm thấy họ làm đều đó để mong cô thương hại mà thôi. Họ gieo cho cô những hi vọng vốn không nên có, mà đến tận bây giờ những tổn thương đó trong quá khứ khiến cô không thể nào nguôi ngoai được.
" Con ăn xong rồi con đi làm đây, tối nay con về hơi trễ không cần chờ cơm con đâu ".
Cô cũng chính là người lạnh nhạt đi thứ tình cảm gia đình này vì cô luôn có cảm giác không hề an toàn nếu cô không cảnh giác cũng có thể bị đâm sau lưng một nhát của sự phản bội của gia đình. Họ cũng có thể nhẫn tâm vứt cô trong một xó để mua vui cho họ xong rồi nhặt cô lại yêu thương coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bỗng dưng hôm nay cô cảm thấy mọi thứ xung quanh ở đây đều rất bình yên không như mọi ngày. Không có cả một tiếng chim hót, bầu trời lúc nào cũng âm ưu hay là do bản thân cô quá đề phòng với mọi thứ xung quanh ? Chuyện gì đã xảy ra với cô như thế nào mà khiến cô đã trở thành như thế này?
Khi vừa đến công ty cô chỉnh lại sắc thái gương mặt của mình từ lo lắng, ưu sầu đượm buồn trở thành một con người đầy năng lượng vui tươi như hai con người khác nhau vậy . Cô vừa đi chào hỏi từng người " Hôm nay thấy tốt không " cô xem đó cũng như là câu cửa miệng rồi.
Ở đâu đó có tiếng nói ồn về một người sếp mới đến chuyển sang bên ban phòng làm. Cô không quan tâm đến chuyện bao đồng, cô cứ mặc định làm tốt bổn phận công việc là được.
Mọi người bỗng nhiên há hốc mồm mắt chữ a mồm chữ i rằng " Sếp mới đó à " , " Anh ta đẹp trai thế mà " . Mọi người đều phải cảm thán vẻ đẹp của hắn ta, tung hô rất nhiều. Hắn ta đến giới thiệu và chào hỏi mọi người.
" Chào mọi người tôi là Dương Gia Hoàng, được cấp trên chuyển công tác đến đây mong mọi người giúp đỡ ".
Mọi người đều ở đó cảm thán rằng cậu ta còn trẻ như vậy mà đã lên làm sếp cũng có người đoán rằng hắn ta cũng chỉ bằng tuổi hoặc lớn hơn một ít tuổi.
Nhưng trái ngược với mọi người đều giao lưu với sếp mới này, Hạ An không hề quan tâm đến cũng không để ý đến mọi người làm gì rất châm chú nhìn vào phần công việc của mình được bàn giao. Chốc lát người đồng nghiệp hỏi nhỏ tai cô " Không chào hỏi sếp mới sao?"
Cô cười nhẹ rồi đáp " Sếp mới sếp cũ gì cũng là sếp người này vừa nghỉ người kia cũng sẽ có người khác thay thôi, quan tâm đến làm gì ảnh hưởng đến thời gian làm việc, tối nay tăng ca nữa nên tranh thủ làm không nên lơ mơ ".
Người đồng nghiệp kia của cô cũng không hỏi đến cô nữa mà cũng lo đến phần công việc bản thân đang làm dang dở. Mọi người cũng đều rất thắc mắc tại sao cô làm rất giỏi nhưng vẫn không được tăng lương cũng không được lên chức. Cô bán mình cho tư bản cũng coi như là cống hiến hết mình vì công ty vậy.
Bởi vì cô biết bản thân càng bận sẽ không nghĩ đến những chuyện trước đó nữa, không có thời gian suy nghĩ thì sẽ không khiến bản thân mình trong mệt mỏi uể oải hơn. Cô cũng đã dần quen với thực tại.
Từ phía xa có người nhìn cô với ánh mắt dịu dàng dù rất muốn đến làm quen với cô nhưng trong cô hiện tại không quan tâm gì đến hắn cả.
" Mọi người làm việc đi nha, tôi vào trong lo mấy cái hồ sơ đã ".
Hình như Gia Hoàng vừa chuyển đến làm cho không khí ở đó rất vui, ai cũng hăng say làm việc đến cả hắn cũng vậy. Đây có gọi là sự bán mình cho tư bản không nhỉ?
Tăng ca xong đi đã muốn rồi, trong phòng bây giờ cũng chỉ còn có cô và hắn, cô không biết ở đây vẫn còn một người đang tăng ca nên đã về trước tắt đèn tắt điện. Khi bước ra khỏi công ty cô bắt đầu mệt mỏi, những biết đi thẫn thờ của cô đang ở trên đường vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ những chuyện đã qua . Cô luôn cảm thấy sự sống của mình luôn là thứ gì đó cản trở mọi thứ, cô luôn nhận lỗi về mình mặc dù đó là cô đúng cũng không phải cô làm nó càng không liên quan đến. Bị vu oan thì có cố gắng giải thích mấy thì mọi thứ đều trở nên rất vô dụng.
Trên đường đi về cô không chú ý mọi thứ xung quanh đội nhiên có một chiếc xe tải lao về phía cô...
" Này cô ơi, cô có sao không? ".
Mọi thứ xung quanh đó hỗn lộn hết cả lên mọi người bu quây quanh người cô, trong đám đông đó lại có người hét to lên rằng" Gọi xe cấp cứu mau lên ". Dường như bản thân cô không còn ý chí để sống hay cô cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ xung quanh mình. Họ diễn xuất hay đến mức cô phải cảm thán rằng" những con người giả tạo " .
Cô đột nhiên lại nghe tiếng kêu của mẹ cất thanh vọng vào phòng cô rằng " Hạ An , không đi làm à " . Cô liền bật dậy nhìn lại ngày hôm nay cô không khỏi bàn hoàn lo lắng rằng.
" Mình...mình. Chẳng lẽ đây là mơ sao? Mình nhớ rõ ngày mình xảy ra tai nạn là ngày mai mà? Hôm nay...Có khi nào mình xuyên không trở về không? "
Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp hỏi mẹ
" Hôm nay ngày mấy vậy mẹ "
" 26 tháng 2 "
Cô đứng hình trong vài giây lát rồi đáp lại " Vậy ngày mai là 27 tháng 2? "
Mẹ cô lạnh nhạt đáp rằng " Ừ, chi đấy ".
Cô nói " À không có gì đâu, con sẽ dọn ra ngoài nên ba mẹ tự lo liệu, khi nào ông ấy về thì nói giúp con ".
Vẫn là lạnh nhạt đáp lại rất phũ phàng " Mày muốn đi thì cứ đi tao không ép uổng ".
Cô đột nhiên cười nhàn nhạt rồi nói " Dù sao đi hay ở mẹ cũng không quan tâm đến, ở cùng ba mẹ cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn phiền phức hơn nữa ". Cô vừa nói xong đi ra khỏi nhà tâm trạng cô lúc này không vui cũng không buồn chỉ cảm thấy nhẹ lòng hơn trước rất nhiều. Cũng không biết khi bản thân mình xuyên không lại để bắt đầu hay thay đổi số phận của mình, thôi thì cố gắng sống hết ngày mai nếu như không chuyện gì xảy ra thì phải bắt đầu lại cuộc sống mới thay vì thay đổi ba mẹ.
" Vũ Hạ An , cuối cùng bản thân mày sống lại 1 lần nữa vì đều gì đây? Ông trời muốn mình bắt đầu lại hay là muốn mình thay đổi cuộc sống này? Nếu được thì bản thân mình chỉ muốn bắt đầu lại 1 cuộc sống tốt hơn, không dính liếu gì đến người nhà mình cả. Dù có nói thế nhưng vẫn không thể bỏ mặc họ được..." Nghĩ thần trong bụng.
Khi cô vừa đến công ty mọi thứ xung quanh đều giống với trước khi cô chết. Cũng không nghĩ nhiều đến mức nó sẽ lập lại 1 lần nữa.
" Chào mọi người, hôm nay cảm mọi người cảm thấy thoải mái hơn không? ".
Có 1 người đồng nghiệp đáp rằng " Thoải mái thì có nhưng cô vui vẻ lên thì mọi người ở đây ai cũng vui hết đó. Đừng suốt ngày lao đầu vào công việc rồi ủ rũ thế, chuyện nào cùng có thể giải quyết mà ".
Cô cười nhẹ đáp rằng" Nếu như có thể giải quyết thì tôi cũng không suốt ngày ủ rũ cấm đầu bán mình cho tư bản cơ chứ ".
Người đồng nghiệp như đang đồng cảm với cô mà hỏi rằng " Quá khứ của cô tệ lắm sao?"
Cô cười thản nhiên, nhưng trong lòng thì tỉ máu mà nói." Nếu nói tệ thì rất tệ còn không tệ thì không hẳng là thế, cuộc sống mà nên học cách đối diện với chúng trốn tránh mãi thì hèn hạ quá ".Cô cũng không thể hiểu rõ rằng dựa vào đâu mà cô phải chịu những tổn thương đó, nó làm niềm ám ảnh lớn nhất cuộc đời cô.
Nói xong không đời người đối diện trả lời mà nói tiếp " Khu ở chỗ cô có cho thuê nhà không? ".
" À có, cô định dọn ra không sống cùng ba mẹ nữa sau? ".
" Ừm không sống cùng nữa, vậy cô thuê dùm tôi được không mai tôi có thể dọn qua ".
" Nếu cô muốn".
Vẫn không thể diễn ra cảnh ngày mai cô có...nhưng mà trong lòng cô vẫn có niềm tin rằng ông trời không triệt đường sống ai nên sẽ cho cô bắt đầu lại cuộc sống mà cô vốn có ngay cả tình thương.
Một ngày làm của cô hôm nay hình như trôi nhanh hơn bình thường rất lâu không sau đó cô và những người trong công ty cũng đã tan làm.
Cô đi về nhà với tâm trạng thất thần đầy mệt mỏi uể oải trên người cô. Nhanh chóng lên phòng dọn dẹp mọi thứ để ngày mai dọn đi. Cũng có một ngày cô can đảm bước ra khỏi căn nhà đầy u ám và mệt mỏi như vậy, cũng không biết rõ ngày tháng sau này bản thân có sống tốt hay không cũng có thể chưa kịp dọn đến đã lặp lại trạng thái như ban đầu. Vốn đã chết một lần rồi chết thêm một lần nữa không sợ chỉ có đều cô chưa làm được nhìn gì từ bé đã ước.
Sáng ngày hôm sau cô tranh thủ thức sớm nhất có thể để nhìn ngắm bình minh, có lẽ rất lâu rồi cô chưa được thấy thì phải. Là người đến công ty sớm nhất nên cô đã chuẩn bị nước sẵn cho mọi người. Cô nhớ không lầm là có lẽ hôm nay hắn ta sẽ đến nhận chức thì phải, có nên đến làm quen hay không? Dù gì thì cũng là sếp mới không làm quen cũng không sau lúc nào mà chả gặp. Nhưng đang trong quá trình thay đổi bản thân trước có lẽ nên phải cỡ mở nhiều hơn. Rất không lâu sau đó mọi người cũng đến đầy đủ bỗng nhiên có một đồng nghiệp cất tiếng nói. " Hôm nay Hạ An đi sớm thế à? ".
Cô nhìn rồi mỉm cười trả lời rằng " Đi sớm không tốt sau? ".
" À không! Chỉ là thường ngày cô là người đi rất đúng giờ nhưng hôm nay lại đi từ rất sớm nên tôi có 1 chút bất ngờ thôi ".
" Ai mà không thay đổi đâu đúng không? ".
" Rất đúng, cô nói gì cũng đúng ".
Đột nhiên cô quay sang hỏi người đồng nghiệp hôm qua " Cô thuê được chưa? ".
" Tôi thuê rồi, chiều nay cô có thể dọn qua ".
Cô rất vui mừng khi nghe được đã thuê được nhà rồi, sắc mặt cô hình như cũng đã có một chút gì đó thoải mái vui mừng toát ra một sự xinh đẹp nhã nhặn. Rất lâu rồi cô chưa được vui như thế này, hết lời cảm ơn người đồng nghiệp đó. Mọi người ở trong công ty cũng cảm thấy thoải mái khi cô cười, bình thường rất thấy nụ cười đó đa số chỉ là ngượng ngạo cũng thật là hôm nay cô lại nói chuyện rất nhiều so với trước kia.
Cô đột nhiên hỏi " Nghe nói hôm nay có người sẽ thay sếp Từ à? ".
" Cô cũng cập nhật tin tức đó sao, lạ quá ".
" Cuộc sống cả mà phải cập nhật thôi ".
Tiếng chân bước vào từ từ chậm rãi từ xa vang lên từ nhỏ đến lớn, mọi người không để ý rằng có ai đang đến cười đùa rất vui vẻ. Không khí hôm nay trong tốt hơn hẳn, đột nhiên hắn ta khẽ nói " Chào mọi người ". Ai đó ở đó cũng đừng hình một vài giây nhìn sang há hộc mồm mà hỏi " Anh là sếp mới? ".
Anh gật đầu cười mà đáp lại " Vâng là tôi ".
Mọi người ở đó ai cũng cho rằng :" Đã đẹp trai như vậy sao lại không làm chi nhánh chính mà lại làm sếp ở một chi nhánh nhỏ nhoi như thế này? ".
Sau đó anh lại nói tiếp " Chào mọi người tôi Dương Gia Hoàng được cấp trên chuyển công tác về đây mong mọi người giúp đỡ ".
Cô đột nhiên tiến lên phía đưa tay ra " Chào anh tôi là Vũ Hạ An là một nhân viên ưu tú ở đây rất vui được gặp anh".
" Rất vui được gặp cô " bắt tay cùng với cô.
Anh cười nhẹ nhàng rồi nói " Mong sau này cô nhớ chiếu cố nhiều nhé! ".
" Được thôi! Tôi làm việc nhé ".
Mọi người trong công ty đều thấy hôm nay cô rất khác thường ngày so với việc làm quen với người mới. Nhưng thấy cô như vậy họ cũng vui phần nào.
Lương Khiết bỗng nhiên nói rằng " Nhân dịp hôm nay sếp mới đến nhận chức tôi mời mọi người đi ăn có được không? ".
Tất cả mọi người đều đồng ý nhưng chỉ có cô thì " Thật ngại quá hôm nay tôi có việc nên đi không được, xin lỗi nhiều ".
" Có cần chúng tôi giúp không? ".
" À không đâu hôm nay tôi dọn ra ngoài ở nên cần phải về sớm dọn dẹp nên không có thời gian ".
" Vậy bọn tôi giúp cô ".
Gương mặt cô bắt đầu ngượng ngạo không biết nói gì để từ chối đây nữa.
" Tôi cảm ơn mọi người trước ".
Sau khi tất cả mọi người tan làm Lương Khiết thì mời sếp Dương còn tất cả mọi người còn lại đến nhà cô dọn giúp cô một số đồ dùng đến nhà khác. Mọi người ở đó đều rất vui cứ kiểu như là một gia đình vậy.
Cô cảm thấy rất ái náy khi thấy mọi người giúp đỡ cô nhiệt tình đến như vậy, thường cô chỉ biết công việc công việc không để ý đến mọi người xung quang ngay cả khi có người ngỏ ý giúp đỡ cô thì cô cũng phớt lời đi. Tưởng rằng những người trong công ty rất ghét cô nhưng mà bọn họ cũng hiểu được đa phần tại sao cô lại như vậy.
Sau khi dọn qua nhà được Như Thanh thuê giúp thì Lương Khiết đúng lúc đó cũng gọi đến " Mọi người xong hết chưa, tôi và sếp Dương đợi lâu quá ".
" Được bọn tôi đến ngay ".
" Hạ An đi cùng nhé ".
Cô mỉm cười mà đáp " Được thôi! Không say không về nhé ".
Một lúc sau bọn họ cũng đến, đồ ăn đồ uống đã được bày ra sẵn nhìn trong rất ngon mắt.
" Hai người đợi có lâu lắm không? ".
Sếp Dương vội trả lời " Không lâu mấy cụ thể chỉ có 1 tiếng thôi mà ".
" Sếp biết đùa ".
Mọi người cũng đã dần nhập tiệc với một không khí vui đến khó tả, cũng có thể coi như là hôm nay là một ngày vui nhất từ trước đến giờ của cô. Cơn say đã đi sâu vào từng người thì Lương Khiết hỏi cô " Sao cô lại không có bạn bè thế nhỉ? ".
Cô im lặng một hồi lâu, cười nhàn nhạt trả lời " Vì tôi không dám trao niềm tin của tôi cho ai, tôi cảm thấy tin tưởng một người quá nhiều thì sẽ bị coi thường. Thật ra lúc trước tôi cũng có rất nhiều bạn nhưng mà lần lượt từng người một đều phản bội tôi cả, đến cả người bạn cuối cùng tôi trao hết mọi niềm tin nhưng cuối cùng cũng phản bội tôi đấy thôi... ".
Mọi người im lặng nhìn cô như đang muốn hỏi rằng : Cuộc sống cô có thật sự ổn hay không? Có tốt không?.
Cô lại nói tiếp " Một mình như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ có đều...một mình thì cô đơn lắm dù sao cũng quen rồi ".
Không khí ở đây hình như cũng đã trầm hơn cũng không còn tiếng cười đùa ban nãy, có mọi người thương xót cho cô hay là đang thương hại cô vì có cuộc sống không được tốt như thế này?.
Cho dù có là một người như thế nào đi chăng nữa cũng chả ai chịu nổi cảnh cô đơn một mình không bạn không bè không gia đình như vậy cả. Gia đình cô đầy đủ nhưng lại chẳng có một chút tình thương nào để cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi càng không muốn trở về căn nhà địa ngục tăm tối đó. Bản thân thà sống với người ngoài cũng chẳng thể muốn sống với gia đình, cô chấp nhận bị người ngoài nói cô bất hiếu nhưng cũng chẳng có ai hiểu được những tổn thương những nỗi đau mà cô phải gánh chịu suốt bao nhiêu năm nay.
Dương Gia Hoàng nhìn cô với một ánh mắt đầy thương xót nhưng cũng chẳng có thể nói với cô một câu an ủi nào, cho dù hắn ta biết cô từ rất lâu...nhưng liệu cô có biết đến hắn hay là không? Từ tận đáy lòng của hắn muốn nói ra câu " Tại sao lại mạnh mẽ đến thế? Cũng có thể yếu đuối trước mặt tôi mà...". Hắn ta luôn cho rằng bản thân hắn có tất cả ngay cả cô nhưng mà hắn đã rất sai khi cho là như thế, bản thân hắn bây giờ là một người rất tốt rất hoàn hảo hầu như mọi người cho rằng hắn rất tài giỏi là biết bao nhiêu gu của các cô gái được nhiều người để ý đến hắn. Còn cô cũng chẳng nhìn lấy hắn mà càng không quan tâm đến.
Uống say đến mức chẳng con thấy trời chăng mây tối gì nữa, người thì đón taxi người thì tự chạy đi về cho đến khi còn một mình cô và hắn ở lại. Cô lịch sự chào hắn đi về nhưng đi được vài bước cô lại té ngã vì uống quá say.
" Để tôi đưa cô về ". Hắn đưa tay về phía cô.
Nhưng cô lại gạt bỏ cô nói " Không cần phiền đến sếp Dương đâu, tôi tự về cũng được nhà tôi vừa thuê cũng gần đây thôi ".
" Cô đi vài bước thì lại té mà bảo về được sao? ".
" Sếp quan tâm thế làm gì, chào sếp Dương tôi về đây ".
Những bước đi không vững của cô thì còn lâu mới về được nhà, trên đường về cô còn khựng lại để nôn ra bãi cô quay người lại phía sau nhìn thấy một bóng lưng cao to ở phía sau. Cô nói " Sếp về đi, đi theo tôi làm gì? ".
" Tôi đưa cô về ".
" Tôi bảo không cần rồi cơ mà anh không nghe thấy sao? ".
" Không nghe thì mới đưa cô về, trên đường về cô khựng lại lần thứ ba rồi bước đi thì không vững đến khi nào mới được về đến nhà? ".
" Sếp cứ yên tâm đi đây đến sáng cũng về đến nhà thôi, vã lại tôi cũng không đến công ti trễ đâu anh đừng lo. Anh nên nhớ anh chỉ quản được tôi ở công ti ngoài giờ lại thì không đâu nên anh về dùm tôi, xin cám ơn ".
Hắn nhìn cô rồi im lặng quay sang bế cô lên.
" Thả tôi xuống sếp điên rồi hả ".
" Tôi không điên chỉ là tôi đang giúp đỡ nhân viên của mình thôi mà ".
Cô cắn vào cổ anh thay vào thả xuống thì hắn tiếp tục bế cô đi mặc kệ cô phản kháng.
" Sếp tôi đề nghị anh thả xuống, sao anh lì quá vậy? ".
" Kệ tôi".
Cô liền nhảy xuống tát anh một cái rồi nói " Đây là kết quả của việc không nghe ".
" Cô...? ".
" Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhưng tôi nói không cần thì anh không nhất thiết đưa về đến nơi rồi tôi lên nhà, xin lỗi anh nhiều".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play