Ngày 12 tháng 2 năm 2202 thế giới đã thay đổi hoàn toàn, hàng loạt thiên thạch không rõ nguồn gốc xuất hiện, đáp xuống Trái Đất tạo ra những cái hố lớn. Khói đen bốc lên từ chúng, vỏ ngoài thiên thạch bắt đầu nứt vỡ và các sinh vật kì lạ xuất hiện. Hình dạng của chúng rất phong phú, tấn công con người một cách điên cuồng. Chỉ trong vòng 3 ngày, địa phận của con người đã bị chiếm một nửa, con số người chết đã dài tới nỗi không thể liệt kê được nữa.
Công nghệ hiện đại cũng không tạo ra để trưng bày, nhờ có các thiết bị bảo vệ như: “Màn chắn” ngăn không cho sinh vật vào khu vực của con người, “Khuếch tán” làm nhiễu các giác quan nhạy bén của chúng,...Nhờ đó mà con người vẫn có thể tồn tại, tiêu diệt dần sự xuất hiện của các sinh vật.
Ngày 10 tháng 10 năm 2215, tại khu vực nằm ngoài sự bảo vệ của thiết bị và quốc phòng, khu vực sinh sống của các loài sinh vật bí ẩn còn được gọi là khu cấp S1. Dựa và số lượng và độ nguy hiểm của chúng mà chia thành nhiều cấp độ khác nhau, cấp nguy hiểm nhất là SS. Khu S1 là ít nguy hiểm nhất, các thợ săn bình thường cũng thường xuyên được cử đi tiêu diệt chúng.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường của các thợ săn, họ sẽ đi theo một đoàn khoảng tầm năm người để tiện giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nay lại có chút khác biệt khi Hạ Tiêu mang theo Minh Triết đi làm nhiệm vụ. Hai người vốn dĩ là bạn thân từ nhỏ, mối quan hệ khá thân thiết. Chuyến đi này Minh Triết muốn học cách làm thợ săn để có thêm thu nhập thay cho công việc viết tiểu thuyết.
“Minh Triết, xíu nữa mà gặp quái vật thì em cứ theo sát anh, anh sẽ bảo vệ em.” Hạ Tiêu tươi cười xoa đầu cậu.
Lời nói vừa dứt thì cả nhóm liền bị “Kiến Đa Màu” tấn công. Nó mang thân hình của một con kiến ma thuật, kích thước của nó lớn gấp nhiều lần so với con người. Các thợ săn dùng súng bắn loạn xạ vào thân hình của nó. Vỏ ngoài của Kiến Đa Màu rất cứng nên các viên đạn không thể đoạt mạng của nó.
Sau một lúc chiến đấu khốc liệt, nhóm người quyết định rút lui trước khi bị con quái vật giết chết. Họ chạy về phía chiếc xe chiến để trở về khu dân cư. Rất may là chỉ gặp một con Kiến Đa Màu, nếu cả đàn thì cả bọn sẽ khó mà sống được.
Sức khoẻ của Minh Triết vốn dĩ không tốt, cậu đã vấp ngã khi đang chạy trốn. Vốn dĩ Hạ Tiêu có thể cứu được cậu, thế nhưng sự đáng sợ con quái vật đang lù lù ở đằng sau khiến hắn đã lạnh lùng quay lưng bỏ chạy.
Chân của Minh Triết cũng vì thế mà đã bị thương, cậu vừa chật vật đứng dậy thì bị Kiến Đa Màu xiên thẳng qua ngực bằng cái chân cứng ngắc đầy gai độc, cậu đã ngã xuống vũng máu của chính bản thân mình, đôi mắt xanh thẳm, trống rỗng nhìn về hướng có bóng lưng của Hạ Tiêu. Trong lòng cậu giờ đây chỉ còn sự thất vọng tràn trề và đau đớn.
Kiến Đa Màu đã bắt được con mồi nhưng có vẻ nó không có ý định tha cho đám người còn lại, nó tiếp tục di chuyển, đuổi theo chiếc xe chiến đang tháo chạy.
Cơ thể Minh Triết lạnh lẽo nằm trên bãi cỏ xanh thẳm đã bị nhuộm đỏ. Cậu hướng mắt nhìn lên bầu trời đêm tối, lấp lánh những ánh sao sáng. Cậu sắp chết rồi, chết một cách đau khổ, cô đơn, trong thù hận. Giá mà cậu đã không tới đây thì tốt rồi...nếu có thể, cậu muốn có thêm một cơ hội để sống.
Đôi mắt Minh Triết nhắm nghiền lại, đón nhận cái chết đến gần. Trong tiếng xào xạo của rừng cây, một con dơi biến dị xuất hiện đã cứu lấy sinh mạng của Minh Triết.
Vẫn bãi cỏ đấy, vẫn bầu trời đầy sao đó, chỉ là chẳng còn vũng máu hay cơ thể lãnh buốt nào đang nằm ở đó nữa. Minh Triết đã sống lại, thay vào đó trí nhớ và cả thế chất của cậu cũng đã thay đổi, cậu đã trở thành ma cà rồng khát máu, cậu chẳng nhớ gì ngoài cái tên “Minh Triết” của mình.
Đôi mắt xanh ngọc lờ đờ nhìn xung quanh một cách xa lạ. “Đây...là đâu? Tại sao mình lại ở đây?”
Minh Triết cố gắng lục tìm kí ức đã mất của mình, cơn đau đầu bất ngờ lại ập đến khiến cậu ôm đầu một cách đau khổ, nước mắt cậu đã rơi những chẳng nhớ được gì.
“Chẳng có gì cả...thật trống rỗng...”
Loạt xoạc..
Ngay trước mắt cậu lại xuất hiện con Kiến Đa Màu, có vẻ như nó không bắt được đám người kia nên đã quay trở lại tìm cậu để lót dạ. Minh Triết chẳng có phản ứng gì cả, cậu vẫn đứng đó, đôi mắt xanh ngọc vô định nhìn con quái vật từ từ tiếp cận mình.
Trước khi bị Kiến Đa Màu đâm lần thứ hai, một phát súng đã bất ngờ nổ lên, viên đạn trúng ngay vào mắt con quái vật. Chỉ một phát súng đó thì không nhằm nhò gì với nó, chân nó vẫn nhắm thẳng về phía Minh Triết. Tuy nhiên, tiếng súng vừa nãy đã thức tỉnh ý chí muốn được sống của cậu, Minh Triết nhanh chóng né sự tấn công của nó, chạy đi một cách điên cuồng. Bản thân cậu không biết mình nên đi đâu, nhưng cậu biết khát vọng của mình là phải sống.
Minh Triết chạy được một đoạn đường, tiếng nổ lớn từ phía sau cậu vang lên một cách bất ngờ. Cậu đã không chạy nữa, đôi chân dừng lại, quay người nhìn về phía có đám khói đen mờ mịt bốc lên.
“Là bom sao? Bộ quốc phòng đã tới đây à? Cũng phải, thế giới đã xuất hiện các sinh vật nguy hiểm mà.”
Cậu tạm thời nhớ được một chút kiến thức về tình hình hiện nay của thế giới loài người. Minh Triết bất ngờ bị một vòng tay kéo lên xe chiến nhanh chóng.
Cậu được ném vào ngồi ghế phụ, trên chiếc xe có thể chở được khoảng năm người nhưng chỉ có một người tài xế, thêm cả cậu nữa thì chỉ có hai người. Vậy có nghĩa là những người còn lại đã chết rồi.
“Tôi là Tích Quân, cậu tên gì?” Người tài xế vừa lái xe vừa hỏi cậu.
“À, tôi là Minh Triết.”
“Một người không có vũ khí phòng thân như cậu sao lại ở nơi nguy hiểm như thế này chứ?”
Minh Triết ngập ngừng đáp: “Ờm...tôi không nhớ nữa, tôi bị mất trí nhớ rồi.”
Tích Quân liếc mắt quan sát biểu cảm của cậu, vẻ mặt có chút đượm buồn, đôi mắt rất đẹp nhưng lại vô cùng trống rỗng. Tích Quân cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của cậu.
“Bị đồng đội bỏ rơi, đúng chứ?”
Câu hỏi này của anh làm cậu có chút giật mình, nhưng cũng chẳng nhớ thêm được gì, “Có lẽ là như vậy.”
Tích Quân cũng không hỏi thêm gì, mất trí nhớ rồi thì khó mà sống sót ở cái thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm này được. Cuộc đối thoại kết thúc, họ im lặng suốt cả chặng đường dài.
Minh Triết mơ hồ nhìn ra cửa sổ, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Về khu dân cư, nếu cậu mất trí nhớ thì chắc là vẫn giữ thẻ danh tính của mình đúng chứ?”
Cậu loay hoay lục tìm trong túi áo, đúng là có một cái bảng tên, ghi rõ thông tin và cả nơi ở của cậu. Tạm thời thì không cần phải đau đầu về chỗ ngủ nữa rồi. Minh Triết thấy trong lòng khá vui, nhưng có chút buồn, tại sao vậy nhỉ? Bản thân cậu cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc rối loạn của mình.
Cậu bất giác quay sang hỏi Tích Quân: “Anh có gia đình chứ?”
“Có, tôi muốn sống sót để trở về thăm họ mà.” Anh vui vẻ đáp lại cậu.
“Thật tốt nhỉ?” Minh Triết nhỏ giọng đáp.
Nụ cười trên khoé miệng Tích Quân dần tắt, nụ cười đó vẫn còn nhưng lại có chút sự gượng gạo, “Nhưng mà phải vượt qua cuộc khảo sát của quân đội trấn giữ cửa khu dân cư. Nếu bị sinh vật cắn thì sẽ bị biến dạng giống bọn chúng, sẽ bị bắn chết.”
Minh Triết không có kí ức về chuyện đó, cậu cũng không xác định bản thân có phải là con người nữa không...nhưng mà cậu mong cả bản thân và Tích Quân có thể vượt qua bài kiểm tra của quân đội.
Cậu nở nụ cười trìu mến an ủi Tích Quân: “Không sao đâu, chúng ta sẽ sống sót thôi.”
Tích Quân bật cười trước câu nói của cậu, “Ha ha ha, cảm ơn cậu.”
Sau hai ngày, hai người đã đến khu dân cư. Khi tới cửa khẩu, họ được đưa đi xét nghiệm gen, kiểm tra toàn thân để đảm bảo không có bất kì sai sót. Thời gian chờ kết quả mất khoảng một tiếng. Minh Triết được xắp xếp ngồi ở phòng chờ.
Nhân viên y tế nhắc nhở cậu: "Đừng chạy lung tung đấy, súng đạn không có mắt đâu.”
“Ơ nhưng mà sao tôi không thấy Tích Quân vậy?” Cậu cất giọng hỏi.
"À, người đó đã bị Thiếu tướng bắn chết rồi. Ngài ấy vừa liếc nhìn một cái là biết tên đó bị sinh vật cắn.”
Minh Triết có chút rùng mình, cậu không ngờ Tích Quân đã bị bắn chết chỉ vì một cái nhìn của Thiếu tướng. Cậu lại tiếp tục hỏi về người đó:
“Chỉ nhìn thôi mà có thể bắn chết người sao? Lỡ đâu ngài ấy bắn nhầm.”
“Không có đâu, ngoài trực giác rất cao ra thì ngài ấy có thiết bị quét toàn thân nữa, không thể sai được. Cậu cứ lên mạng mà tìm hiểu, tôi phải đi làm việc đây.”
Nhân viên y tế đưa cậu một cái điện thoại để tìm hiểu, sau đó quay lưng rời đi. Minh Triết mở điện thoại lên tìm thông tin về vị Thiếu tướng đó. Trang tìm kiếm hiện lên đầy đủ thông tin của người đó, còn có cả hình ảnh nữa.
Đôi mắt Minh Triết không thể rời được hình ảnh của Thiếu tướng, trông anh ta rất soái. Cặp lông màu rậm, có chút đáng sợ, mái tóc ngắn đen mượt, đôi mắt hồng ngọc vô cùng hút người, khuôn mặt hình trái xoan cùng với biểu cảm nghiêm túc toát lên vẻ uy quyền của một vị Thiếu tướng đầy quyền lực.
Bộ quân phục trên người anh rất sang trọng, khác hoàn toàn so với quân phục của những người canh cổng cậu đã gặp. Mặc dù anh rất đẹp trai nhưng cũng rất nguy hiểm, giữ chức vụ cao nhất trong quân đội, là người duy nhất được tuỳ ý sử dụng súng để xử lý mọi chuyện. Phát súng của ngài ấy chưa bao giờ sai, người trúng đạn luôn là kẻ bị sinh vật kí sinh lên người thông qua các vết cắn nhỏ.
“Dục Phong, cái tên cũng hay phết đấy nhỉ?”
Đó là tên của Thiếu tướng, thông tin về Dục Phong rất nhiều, còn có cả những chiến tích của anh đếm cũng không xuể. Cơn buồn ngủ dần ập đến, đôi mắt Minh Triết dần khép lại, nằm gục xuống bàn chờ, điện thoại vẫn sáng, chiếu nhẹ lên làn tóc đen của cậu.
Thời gian trôi qua, kết quả xét nghiệm đã có, nhưng người mang giấy báo cáo cho Minh Triết không phải là cô y tá lúc nãy nữa, một người đàn ông cao ráo, mặc quân phục bước đến chỗ cậu.
“Cậu là Minh Triết, 20 tuổi, sống ở khu dân cư số 8 đúng chứ?”
Giọng nói của anh khá trầm, nhưng rất có phong thái cao lãnh của một vị tướng cấp cao. Minh Triết lờ mờ tình dậy và ngay trước mắt cậu lúc này là vị Thiếu tướng giết người chỉ bằng một cái nhìn đó.
Cậu giật mình đứng dậy, ánh mắt có chút hoảng, “À vâng, tôi là Minh Triết.”
Dục Phong liếc nhìn thân hình gầy gò của cậu từ đầu tới chân, có thể kết luận cậu là một người ốm yếu, không có nguy hiểm gì đáng lo ngại. Đối với trực giác của anh thì lại nói kẻ trước mặt anh là một mối nguy hiểm, không phải là con người 100%
“Kết quả đã có, cơ thể cậu không có gì đáng ngại.”
Thiếu tướng vẫn cầm trên tay giấy xét nghiệm gen của cậu. Minh Triết lúng túng ngẩng đầu hỏi:
“Thế...tôi có thể đi được chưa?”
“Chưa được.” Dục Phong lạnh lùng đáp.
“Tại sao?” Cậu ngơ ngác nhìn anh.
“Người y tá vừa nãy đã bị tôi bắn chết, cậu cũng đã tìm hiểu về tôi thì chắc biết rõ nguyên nhân nhỉ?”
“Vâng.” Ánh mắt Minh Triết bất giác nhìn về chỗ khác.
“Giờ cậu bắt buộc phải đi xét nghiệm lại thêm một lần nữa.”
Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cậu, lôi đến chỗ Mộ Thần. Anh không đưa cậu về chỗ xét nghiệm vừa nãy là do các thiết bị đang cần được làm sạch lại. Thời gian làm sạch cũng chỉ mất 10 phút, nhưng trong lòng Dục Phong không thể đợi được nữa, lỡ tên nhóc này biến dạng thì khó mà xử lý tàn cuộc.
Mộ Thần vừa thấy hình bóng của Thiếu tướng thì có chút ngạc nhiên.
“Ái chà, mọi khi ngài chỉ dùng súng để giải quyết mà, sao hôm nay lại đưa người đến thế?”
Dục Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Cậu không cần phải biết, làm nhanh đi, tôi rất bận.”
Mộ Thần là một người trong viện nghiên cứu các sinh vật bí ẩn. Đã có đóng góp nhiều trong nền sinh học. Anh cũng có quan hệ rất tốt với thiếu tướng Dục Phong, chỉ là tính cách cởi mở và thân thiện hơn nhiều so với vị thiếu tướng điển trai kia.
Minh Triết lại một lần nữa nằm lên chiếc máy quét cơ thể, cậu cũng chỉ biết thở dài nằm trong đó một lúc. Dù sao cũng đỡ hơn là để chiếc súng của Thiếu tướng xác minh.
Sau khi quét xong, Minh Triết lại trở về phòng chờ. Ở đây còn có vị thiếu tướng cao lãnh đang liếc nhìn cậu.
“Được rồi, chờ chút là sẽ có kết quả ngay, Thiếu tướng đừng có doạ sợ bạn nhỏ này đấy.”
Dục Phong chỉ liếc nhìn Mộ Thần một cái và không nói gì thêm. Mộ Thần chơi với anh lâu năm nên cũng hiểu tên “Tử Thần” này đang đe doạ mình vì nhiều chuyện đây mà.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng sau khi Mộ Thần rời đi. Minh Triết không dám đối diện với Dục Phong, cậu lặng lẽ quay người hướng về chỗ khác, điều này làm cho anh có chút khó chịu.
“Cậu, quay người lại.”
Chần chừ một lúc, Minh Triết mới từ từ quay lưng lại, “Ồ, anh có chuyện gì sao?”
“Cậu sợ tôi?”
“Ừm, sợ anh.” Cậu thẳng thắn đáp.
“Tại sao lại sợ?” Dục Phong vẫn giữ giọng nói lạnh lùng hỏi cậu.
Minh Triết ấp úng, “Sợ anh...bắn tôi...cái đó...anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Đang trò chuyện về nỗi sợ của Minh Triết thì cậu lại đột ngột đổi sang hỏi thăm thông tin của Dục Phong làm anh rất khó hiểu.
“Cậu hỏi làm gì?”
“Tôi...chỉ buột miệng thôi...” Ánh mắt Minh Triết lại lảng đi chỗ khác.
Dục Phong nhìn vẻ mặt lo lắng khôn nguôi của cậu mà chỉ biết thở dài, “Hồi nãy cậu có tra tư liệu của tôi, chẳng lẽ không thấy sao?”
“Thật ra...tôi mải ngắm anh nên chỉ đọc được chút ít thông tin là ngủ rồi.”
Câu trả lời dứt khoát không cảm xúc của Minh Triết làm Dục Phong im lặng trong chốc lát. Anh không hiểu sao người trước mặt mình lại có chút thú vị đấy chứ. Nói chuyện không hề có chút kiêng dè gì, chỉ là cái lá gan hơi nhỏ thôi.
Dục Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Tôi năm nay tròn 28 tuổi, cậu có thể chăm chú nhìn ảnh của tôi mà không dám nhìn con người thật ngay trước mặt mình sao?”
Minh Triết nhỏ giọng đáp: “Không phải, chỉ là khí chất của anh rất là đáng sợ, nhìn ảnh với người thật thực sự rất khác nhau đấy.”
“Khác chỗ nào?”
Cậu lúc này không biết phải trả lời làm sao cho vừa lòng của Thiếu tướng nữa, nếu nói anh ta có vẻ mặt của “Tử Thần” thì sẽ như thế nào nhỉ? Trong ảnh chỉ có vẻ cao lãnh và quan trọng là không có nhìn thấy súng, ngoài đời thì lại toả ra khí chất làm cho người khác phải khiếp sợ...
“Nè nè, không khí này là sao đây, Thiếu tướng nhà ta lại bắt nạt bạn nhỏ trong lúc không có tôi ở đây đó à?”
Vừa hay, đúng lúc Mộ Thần cầm bản kết quả từ trong đi ra, giải vây cho Minh Triết. Dục Phong cũng không ép buộc cậu phải nói ra suy nghĩ của mình nữa, anh đi đến xem bản kết quả để nhanh chóng quay lại trụ sở làm việc tiếp.
“Không có gì bất thường, cậu bạn này là con người 100%, anh vẫn không tin à?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play