[Chu Tô] Trùm Trường Biết Yêu Rồi!
Tuyệt vọng
Tô Tân Hạo
/ôm đầu/ "hức, đau quá" /rơi nước mắt/
Nam
Ha, thằng l*n này nay vẫn dám đi học cơ à? Mày đúng là không biết điều. /cười khẩy/
Nam
Dám từ chối lời tỏ tình của nữ thần, mày không biết liêm sỉ à? Bao nhiêu người muốn có còn không được mà mày có lại chê à?
Nam
Mày đang ra vẻ với bọn tao đúng không? HẢ /quát lớn/
Tô Tân Hạo
"Không, không phải " / ôm đầu/
Nữ
/Đúng lúc đi qua và chứng kiến/
Tô Tân Hạo
/Nhìn thấy giống như 1 tia hy vọng/
Tại sao? Tại sao thế giới lại bất công với cậu như thế? Tại sao cứ hy vọng là lại tuyệt vọng?
Tô Tân Hạo là 1 cậu học sinh, là học bá của ngôi trường này. Thế nhưng, cậu luôn bị cười nhạo, bắt nạt trong trường. Lúc thì lý do không chỉ bài bọn chúng, lúc thì do không nghe lời, thậm chí có lúc chẳng vì lý do gì mà cậu vẫn bị tác động rất thô bạo. Điều này đã làm cho cậu mang 1 nỗi ám ảnh tâm lý. Thế nhưng, cậu vẫn luôn giữ trong mình 1 tia hy vọng dù ra sao. Nhưng rồi cũng trở thành tuyệt vọng. Cuộc sống trong gia đình cũng chả khá hơn là bao. Bố nghiện rượu, mẹ thờ ơ. Nhưng cậu vẫn luôn sống ấm áp, hoà đồng với mọi người nên mới được nữ thần của họ (chính là cô gái vừa rồi) yêu thích
Tô Tân Hạo
/hoàn toàn tuyệt vọng đành nhắm mắt chịu trận/
Bỗng có 1 tiếng nói vang lên. Mọi người bao gồm cậu đồng loạt quay về hướng phát ra của âm thanh. Từ xa, 1 người thanh niên trông rất đẹp mắt đi lại chỗ cậu.
Đột nhiên bọn chúng co rúm lại không dám nhúc nhích.
Nam
/Không nhận được câu trả lời liền quát lớn/ ĐIẾC À? CẦN TAO RẠCH MỒM CHÚNG MÀY RA KHÔNG?
Nam
Anh….Anh Chí, chúng em….
Tô Tân Hạo
"Anh Chí? Chu Chí Hâm hả?"
Vâng, đúng là vậy! Là con của 1 ông trùm khét tiếng giới Hắc Đạo, sau lưng có nhà họ Chu chống lưng cho.
Nam
/lớn gan đi đến trước mặt Chí Hâm/ Anh Chí, anh cũng đến góp vui à? /cười/
Tô Tân Hạo
/Nghe được lại càng tuyệt vọng gấp ngàn lần, đành nhắm mắt chịu trận/
Chu Chí Hâm
/Đấm tên đứng trước mặt/
Tô Tân Hạo
/giật mình mở mắt/
Chu Chí Hâm
Dơ bẩn/ phủi phủi tay/
Lũ kia: /run cầm cập nhìn tên đã bị đánh đến ngất đi kia/
Chu Chí Hâm
/Đi đến chỗ Tân Hạo/
Chu Chí Hâm
/ngồi xuống trước mặt cậu/
Tô Tân Hạo
/Bất giác lùi lại/
Chu Chí Hâm
Sao thế? Sợ à? /cười/
Tô Tân Hạo
/ run rẩy gật đầu/
Chu Chí Hâm
/đưa tay ra/ Đưa tay đây. /ôn nhu/
Cả bọn: /giật mình/ "liệu tay nó có bị phế không?"
Chu Chí Hâm
/Khó chịu/ TÔI NÓI KHÔNG NGHE THẤY GÌ À? /quát/
Tô Tân Hạo
/Giật mình, nhanh chóng đặt bàn tay mình lên bàn tay to lớn kia/
Chu Chí Hâm
/Cầm lấy và xem xét 1 hồi/ ai đánh cậu?
Tô Tân Hạo
/ngạc nhiên nhưng cũng thành thật khai/ Tên kia/ chỉ vào 1 tên/
Chu Chí Hâm
/Liếc/ bây đâu? /ra lệnh/
Từ trong con hẻm, 1 người đàn ông đi ra, sau lưng dẫn theo 1 dàn vệ sĩ.
Chu Chí Hâm
Xử lý, riêng nó/chỉ tên đánh Hạo cũng là tên cầm đầu/ PHẾ.
Trương Cực
Được rồi, đưa đứa nhóc này đi đi /chỉ Hạo/
Chu Chí Hâm
Khỏi nhắc /bế sốc Hạo lên, rời khỏi đó/
Tô Tân Hạo
Oáiiii…./tính vùng vẫy nhưng biết người kia là ai đành thôi"
Chu Chí Hâm
/mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cậu vào/
Tô Tân Hạo
/Hơi bất ngờ vì tưởng hắn sẽ ném cậu vào/
Chu Chí Hâm
/Ngồi cạnh cậu/ có sao không? /Đóng sầm cửa xe lại rồi ôn nhu hỏi/
Chu Chí Hâm
/Cọc/ Nói thật!! /có chút gắt/
Tô Tân Hạo
Đ…Đau/ lắp bắp/
Chu Chí Hâm
Bị nạt lâu chưa?
Cứ vậy, 1 người hỏi 1 người trả lời. Chiếc xe cứ vậy chạy băng băng trên con đường dài.
Tô Tân Hạo
"Hình như mình quên gì đó thì phải, chắc không sao đâu…"
Ờm…. Ngồi trên xe người lạ kìa con ơi.
Tô Tân Hạo
Sao…anh biết nhà tôi ? /rụt rè/
Chu Chí Hâm
Cần tôi vào cùng à?
Tô Tân Hạo
/Gật đầu lia lịa/ rất cần.
Chu Chí Hâm
/nhíu mày/ "rốt cuộc cậu bé này sống ở đây đã phải trải qua những gì?"
Người của tôi!
Cả 2 cùng đi vào trong. Vừa tiến đến cửa họ đã nghe thấy tiếng cãi cọ của bố mẹ Hạo. Anh định mở cửa đi vào nhưng bị con người kia kéo lại, hiểu ý liền dựa vào cửa lắng nghe.
Mẹ Hạo
Ha! Tôi thì lúc nào cũng đi làm này làm kia để gánh vác cái gia đình này, còn ông thì sao? Chỉ ngồi chơi tận hưởng thôi cũng mắc nợ được à? /lớn tiếng/
Bố Hạo
Vậy nên…ợ…tôi có cách này /say bí tỉ/
Bố Hạo
Bán thằng nhãi kia đi.
Chu Chí Hâm
"Đờ f*ck?? /Kinh ngạc không kém/
Mẹ Hạo
Được đấy, đằng nào chỉ là do sự cố thôi.
Tô Tân Hạo
/không tin được/
Có phải cậu đang nghe lầm không? Không, rõ mồn một từng câu từng chữ. Bao năm qua cậu luôn cố gắng làm 1 đứa bé ngoan, 1 người trưởng thành mà chỉ nhận được sự lạnh nhạt của mẹ, sự ghét bỏ từ cha. 4 chữ "chỉ do sự cố" này như cứa 1 nhát vào tim cậu. Cậu đã hoàn toàn bất lực, mất hết hy vọng sống rồi
Tô Tân Hạo
/Đã cố kìm nén nhưng nước mắt cứ chảy xuống/
Chu Chí Hâm
/nhẹ lau nước mắt cho cậu, nâng mặt cậu lên/ kìm lại 1 chút, chờ tôi /ôn nhu/
Tô Tân Hạo
/gật đầu, tay cứ lau nước mắt/
Chu Chí Hâm
/xót/ đừng làm thế, sưng đấy /cản lại, nhẹ nhàng lau giúp cậu/
Tô Tân Hạo
/tim cảm thấy ấm áp/
Tô Tân Hạo
/ngạc nhiên khẽ gật đầu/
Chu Chí Hâm
/nhận được cái gật đầu liền đạp đổ cửa/
Chu Chí Hâm
/kéo tay cậu đi vào/
Mẹ Hạo
Anh là ai? Sao lại đạp cửa nhà tôi? /quát/
Chu Chí Hâm
/Hiên ngang kéo cậu ngồi xuống ghế/
Tô Tân Hạo
/Lạnh lùng ngồi xuống/
Chu Chí Hâm
/Vắt chân/ Nghe nói 2 người định bán cậu ấy?❄️ /nói Hạo/
Mẹ Hạo
Chuyện nhà cậu à? Mà cậu là ai?
Chu Chí Hâm
Là ông nội mấy người ❄️
Bố Hạo
Việc nhà tao…ợ…không đến lượt mày…ợ…xen vào.
Mẹ Hạo
Tô Tân Hạo, ra đây. /ra lệnh/
Tô Tân Hạo
/Lạnh lùng liếc bà 1 cái/
Mẹ Hạo
Mày điếc à? Tao là mẹ mày đấy/quát lớn/
Tô Tân Hạo
Mẹ? Bà có xứng với chữ này không?❄️
Mẹ Hạo
Tao nuôi mày từ bé đến lớn rồi giờ mày dám như thế với mẹ mày à? /Quát/
Tô Tân Hạo
Là nuôi nấng hay hành hạ? Xin lỗi nhưng chữ 'mẹ' của bà quý giá quá, tôi không nhận nổi.❄️
Tô Tân Hạo
Ông không có tư cách chửi tôi.❄️
Chu Chí Hâm
Đủ rồi/gằn giọng/
Chu Chí Hâm
/Đứng phắt dậy, nắm tay cậu/ Từ giờ, cậu ấy là người của tôi, tiền…./móc ra 1 cái thẻ, ném thẳng mặt tên nghiện rượu kia/ 3triệu, cậu ấy là người của tôi.
Mẹ Hạo
/Vui mừng/ được, coi như chúng ta không quen biết.
Tô Tân Hạo
/Cúi gằm mặt xuống/
Cuối cùng, họ cũng chẳng có bất kỳ tình cảm gì với người con trai này. Có lẽ đúng như cậu nghĩ, cậu sinh ra chỉ là do sự cố thôi, tính mạng cậu chỉ đáng 3 triệu, cậu không đáng được sinh ra trên đời. Phải, hoàn toàn không.
Chu Chí Hâm
Đi dạo chút nhé? /ôn nhu hỏi/
Trời cũng đã chập tối, vì là vùng quế nên con đường khá vắng
Chu Chí Hâm
/Đột nhiên ôm lấy cậu/ Khóc đi. /nhẹ nhàng/
Tô Tân Hạo
/nghe được câu này không kìm nổi nước mắt nữa/ hức…oaaaaaaa…/khóc to như 1 đứa trẻ/
Chu Chí Hâm
/Vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu/
Tô Tân Hạo
Hức…oaaa…./ôm chặt anh/
Những giọt nước mắt cậu kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng rơi ra, như để giải tỏa những nỗi uất ức cậu đã phải chịu từ hồi còn nhỏ tới giờ. Có lẽ, đây là lần cuối cùng cậu khóc vì họ, vì gia đình, vì cuộc đời, vì bản thân của quá khứ. Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, hôm nay cậu cứ khóc cho thật đã, thật lớn rồi bắt đầu 1 cuộc đời mới.
Sau 1 hồi cụ thể là 1 tiếng rưỡi.
Chu Chí Hâm
Nín chưa nào? /ôn nhu/
Tô Tân Hạo
Hic /cố nín/ r…rồi.
Chu Chí Hâm
Vậy… chúng ta về nhé./nhẹ nhàng/
Chu Chí Hâm
/cười rồi kéo cậu ra xe/ vào đi, ghế phụ nhé.
Tô Tân Hạo
Ò…hic /mở cửa ngồi vào ghế phụ/
Chu Chí Hâm
/Đóng cửa rồi vòng qua ghế lái/ Thắt dây an toàn vào đi.
Chu Chí Hâm
/Bắt đầu lái xe/
Trên đường lên thành phố.
Tô Tân Hạo
Cậu…cậu muốn tớ làm gì? /ngập ngừng/
Chu Chí Hâm
? /hiểu mà vẫn cố trêu/ làm gì là làm gì?
Tô Tân Hạo
Thì…ý là muốn tớ làm việc gì ấy? Cậu đã thu nhận tớ rồi, tớ cũng phải làm việc cho cậu chứ?
Chu Chí Hâm
Hmm… việc gì cũng được à?
Tô Tân Hạo
/Gật đầu/ miễn đừng quá sức tớ là được.
Chu Chí Hâm
Chắc chắn chứ? /trêu/
Tô Tân Hạo
/Kiên quyết gật đầu/.
Chu Chí Hâm
Không được đổi ý nhé. /cười/
Chu Chí Hâm
/cười gian xảo, bật chế độ tự lái rồi quay ra nhìn cậu/
Chu Chí Hâm
/cười/ làm vợ tôi /không nhanh không chậm nói/
Tô Tân Hạo
Ừm… HẢ?? /ngơ ngác ngỡ ngàng/
Chu Chí Hâm
Cậu hứa rồi mà, không được chối./bày bộ mặt ỉu xìu nhìn cậu/
Tô Tân Hạo
/Đỏ mặt/ như…như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời cậu. Hôn nhân là chuyện của cả cuộc đời, không thể tuỳ tiện quyết định. Biết đâu cậu lại tìm được 1 người cậu yêu….
Chu Chí Hâm
/Ngắt lời/ không. /kiên định/
Tô Tân Hạo
Anh đừng thế chứ…
Chu Chí Hâm
Làm không thì bảo? /nghiêm giọng/
Tô Tân Hạo
L…Làm. /Đỏ mặt/
Chu Chí Hâm
/Cười hài lòng/
Tô Tân Hạo
/Quay mặt đi/ "Tên lưu manh"
Chiếc xe phóng vèo vèo trên đường phố Thượng Hải. Sau 1 hồi chưa đầy 30p chiếc xe đã có mặt tại 1 chiếc biệt thự lớn.
Vợ mày?
2 người xuống xe rồi đi vào trong.
Chu Chí Hâm
/Mở cửa vào thì thấy 2 ông bà Chu đang ngồi trên ghế/
Trác Ngọc Nghiên
Đi đâu giờ mới về?
Chu Tử Hàm
Mày quen đứa nào đúng không? Dắt về đây cho tao.
Chu Chí Hâm
/Thở dài ngao ngán kéo cậu vào/
Trác Ngọc Nghiên
/Kinh ngạc/ ai đây?
Tô Tân Hạo
/Đỏ mặt/ ai là vợ anh? /thì thầm/
Chu Chí Hâm
/Nghe được/ em. /cười/
Tô Tân Hạo
Cháu chào 2 bác ạ /cúi đầu sẵn tiện dẫm nhẹ vào chân con người kia/
Chu Tử Hàm
Vợ mày? /không tin nổi/
Chu Chí Hâm
Nhận hay không thì bảo…
Trác Ngọc Nghiên
Aaaaaa /chạy lại kéo cậu ngồi cùng mình/
Trác Ngọc Nghiên
/Đưa 2 tay nựng 2 bên má cậu/ gầy quá, phải bồi bổ nhiều hơn.
Chu Tử Hàm
Cháu….con à, con là 1 cậu bé dễ thương, sao lại vướng phải cái thằng này?
Tô Tân Hạo
/Bụm miệng nén cười/
Chu Chí Hâm
/thở dài/ khỏi phải nhịn, cười đi.
Tô Tân Hạo
Hahahahahahahahahaha /cười hơi lớn/
Chu Chí Hâm
/Nhìn nụ cười ấy mà bất giác cười rồi thôi, quay mặt đi hướng khác/ "cười đẹp vậy, sau này phải cười nhiều hơn nhé/
Trác Ngọc Nghiên
Mà mày kiếm đâu ra đứa nhỏ đáng yêu thế này?
Chu Chí Hâm
Bố mẹ cậu ấy cho con.
Chu Tử Hàm
/Nhìn thấy/ ta hiểu hoàn cảnh của con. Không sao, đã vào Chu gia thì con là con ta.
Trác Ngọc Nghiên
Sẽ coi con như con ruột. Ta không dám chắc có làm cho con phải chịu uất ức hay không, nhưng xin con hãy sống theo ý mình. Chúng ta là người 1 nhà.
Tô Tân Hạo
/Quay qua nhìn anh/
Chu Chí Hâm
/Cười gật đầu/
Tô Tân Hạo
/Nước mắt lại chảy xuống/
Trác Ngọc Nghiên
Ơ…con sao lại khóc? Ta làm gì sai sao? Hay ai bắt nạt con? Ta xử kẻ đó /luống cuống/
Tô Tân Hạo
Hức…/tay điên cuồng lau nước mắt/ không sao ạ
Chu Chí Hâm
/cản lại, xót/
Tô Tân Hạo
Đây…. đây là lần đầu con nghe được những từ này, chẳng qua nhất thời xúc động thôi.
Nghe được câu này ai cũng xót xa cho 1 đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương như cậu.
Trác Ngọc Nghiên
À quên mất chưa hỏi, con tên là gì? /Chuyển chủ đề/
Tô Tân Hạo
Dạ? Con tên Tô Tân Hạo, 17 tuổi ạ.
Trác Ngọc Nghiên
Ta là Trác Ngọc Nghiên, vị kia là Chu Tử Hàm, từ nay chúng ta sẽ là bố mẹ con.
Trác Ngọc Nghiên
Chắc con cũng mệt rồi, ăn tối chưa con?
Tô Tân Hạo
/Ngại đỏ mặt, 2tay ôm bụng/
Trác Ngọc Nghiên
/Phì cười/ thằng kia, đưa vợ mày đi ăn cơm.
Chu Chí Hâm
Đầu bếp đâu rồi mẹ? /Đi lại nắm tay cậu/
Trác Ngọc Nghiên
Nay ngày nghỉ con.
Chu Chí Hâm
Tất nhiên, nhưng nhà còn cơm không?
Chu Chí Hâm
/Bất lực kéo cậu vào bếp/
Tô Tân Hạo
/Ngoan ngoãn đi theo/
Chu Chí Hâm
Em ngồi đó đi, tớ nấu.
Tô Tân Hạo
Thôi, không phiền anh đâu, tớ tự nấu là được.
Chu Chí Hâm
Nghe lời /Hơi gắt/
Tô Tân Hạo
Vậy…Vậy tớ giúp anh
Chu Chí Hâm
Không. Việc của em là làm vợ tớ, không phải osin.
Tô Tân Hạo
/Mỉm cười/ được. /chạy qua ngồi trên ghế ngắm nhìn con người kia với 1 loạt thao tác./
Hình như…cậu bắt đầu rung động rồi.
Khoảng 1 lúc lâu sau, anh cầm trên tay 2 đĩa mì Ý và 1 đống thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng.
Tô Tân Hạo
/Cảm thán với tay nghề của anh/ Anh giỏi ghê á, ngon hơn cả tớ nấu trong 10 năm.
Chu Chí Hâm
/Ngồi xuống, tay cầm đũa liên tục gắp thức ăn cho cậu/
Tô Tân Hạo
Anh cũng ăn đi, đừng gắp cho tớ mãi thế.
Chu Chí Hâm
Em gầy lắm, phải ăn nhiều vào. /vẫn gắp đầy đĩa/
Tô Tân Hạo
/bất lực đành ngậm ngùi ăn/
Nhưng khổ nỗi ẻm mới ăn được 1 miếng anh đã đổ 1 đĩa thịt to chà bá vào đĩa mì của ẻm
Tô Tân Hạo
/Bất mãn/ anh tính vỗ béo tui hay gì? /phồng má/
Chu Chí Hâm
Thế thì càng tốt.
Tô Tân Hạo
/Tức nhưng đành ăn hết/ Riết chả giống yanglake xíu nào luôn. /thì thầm/
Chu Chí Hâm
/Nghe thấy/ muốn tớ làm yanglake à? /cười/
Tô Tân Hạo
Hong /vừa nhai vừa phồng má nói/
Chu Chí Hâm
/Cười/ "Dưỡng thê"
Tô Tân Hạo
Để tớ rửa bát cho. /Định dọn/
Chu Chí Hâm
Tớ đã mang quần áo cho em rồi, đi tắm đi. /Cản cậu lại/
Tô Tân Hạo
/Biết không đấu lại nên đành/ mà phòng tớ đâu?
Chu Chí Hâm
Phòng tớ. /Dọn/
Tô Tân Hạo
Thôi, phiền anh.
Chu Chí Hâm
Nhà hết phòng rồi.
Tô Tân Hạo
"Giề? Đùa à???"
Chu Chí Hâm
Em lên tắm đi. /rửa bát/
Tô Tân Hạo
Ò. /Chạy ra phòng khách/
Chu Chí Hâm
Ăn cơm xong không được chạy /nói lớn/
Tô Tân Hạo
Kệ tớ. /Vẫn chạy/
Trác Ngọc Nghiên
Ể Hạo Hạo?
Trác Ngọc Nghiên
Hửm? /nhíu mày/
Tô Tân Hạo
/Giật mình/ M…Mẹ.
Trác Ngọc Nghiên
Ơi con yêu. /cười tươi như hoa/
Tô Tân Hạo
Phòng của Chí Hâm ở đâu vậy ạ? /ngập ngừng/
Trác Ngọc Nghiên
/Cười lớn/
Trác Ngọc Nghiên
/Đứng lên kéo cậu đi/
Tô Tân Hạo
/Ngoan ngoãn đi theo/
Trác Ngọc Nghiên
/Mở cửa/ đây, vào đi con.
Tô Tân Hạo
Vâng ạ, phiền mẹ rồi.
Trác Ngọc Nghiên
Im miệng, người 1 nhà thì đừng có nói phiền.
Tô Tân Hạo
/Cười/ vâng ạ.
Cuộc đời cậu chưa từng được hạnh phúc như bây giờ. Ban đầu cậu cứ nghĩ anh thu nhận mình là muốn sau này cuộc đời mình phải khổ. Nhưng không, không những không khổ mà còn được yêu thương, được cưng chiều như thế này. Cậu rất trân trọng những phút giây như thế này, nó giống như để chữa lành cho quá khứ, để rồi mai này Chu Chí Hâm có người mà anh yêu, cậu sẽ ra đi không chút tiếc nuối nào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play