Trương Cảnh Bách sinh ra trong một gia đình quyền thế, có bề dày lịch sử trong thế giới ngầm. Gia tộc Trương từ lâu đã nắm giữ nhiều thế lực và hoạt động trong các lĩnh vực từ tài chính, bất động sản cho đến các hoạt động ngầm như buôn bán vũ khí và các dịch vụ bảo kê. Cha của Trương Cảnh Bách, Trương Hải Minh, là người đã xây dựng và củng cố đế chế này, khiến gia tộc Trương trở thành một trong những gia tộc quyền lực và đáng gờm nhất trong giới mafia.
Mẹ của Trương Cảnh Bách, Lam Phương Dung, xuất thân từ một gia đình quý tộc truyền thống, nổi tiếng về sự thanh lịch và giàu có. Bà là người có vai trò quan trọng trong việc duy trì mối quan hệ ngoại giao giữa gia tộc Trương và các gia tộc lớn khác. Dù không tham gia trực tiếp vào các hoạt động của gia đình, bà luôn là người đứng sau hỗ trợ và bảo vệ cho con trai mình.
Trương Cảnh Bách lớn lên trong một môi trường đầy biến động, nơi mà quyền lực và bạo lực luôn song hành. Anh được đào tạo từ nhỏ về chiến lược, quản lý và nghệ thuật chiến đấu, khiến anh trở thành người thừa kế xứng đáng của gia tộc. Với trí tuệ sắc bén, khả năng lãnh đạo và sự tàn nhẫn, Trương Cảnh Bách đã nhanh chóng trở thành người đứng đầu gia tộc sau khi cha anh qua đời.
Tuy nhiên, trái với sự lạnh lùng và cứng rắn trong công việc, Trương Cảnh Bách lại mang trong lòng nỗi đau khi người anh yêu nhất. Hôm nay là ngày cưới của con trai cả của Lý gia và con gái út của Trình gia. Một cuộc hôn nhân thương mại để củng cố quyền lực giữa các gia tộc giàu có và quyền lực.
Trương Cảnh Bách là khách mời trong bữa tiệc này, anh và cô dâu là bạn quen từ nhỏ. Tiệc cưới diễn ra trong không gian lộng lẫy của một khách sạn sang trọng, nơi mọi chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ để thể hiện sự xa hoa và quyền lực của hai gia tộc. Ánh đèn chùm pha lê tỏa sáng lung linh, phản chiếu lên những bộ váy dạ hội lộng lẫy của các quý bà và những bộ vest chỉn chu của các quý ông. Tiếng cười nói vang lên, nhưng trong lòng Trương Cảnh Bách, tất cả đều như tiếng vọng xa xôi.
Anh đứng lặng lẽ bên góc phòng, đôi mắt sắc lạnh quan sát khung cảnh trước mặt. Ở giữa căn phòng, cô dâu trong bộ váy trắng tinh khôi đang đứng cạnh chú rể, nụ cười nở trên môi, nhưng ánh mắt cô dường như xa xăm, anh hiểu rõ nụ cười này của cô gái đó, anh hiểu hơn ai hết. Cô đang lo sợ!
Cô đang đứng đó, dưới danh nghĩa là vợ của người đàn ông khác, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, mà từ quyền lực. Tim anh nhói lên, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này, nhưng không ngờ cảm giác lại đau đớn đến vậy.
Trương Cảnh Bách và cô dâu Trình Tú Dao đã từng du học ở Úc, anh nhìn cô yêu người khác và bây giờ là cưới người khác…
Lòng anh trào lên một nỗi đau không tên, nhưng anh hiểu rõ vị trí của mình. Cô đã chọn con đường của mình, và anh cũng vậy. Dẫu vậy, khoảnh khắc này sẽ mãi khắc sâu trong ký ức anh, như một vết thương không bao giờ lành.
Trong mười năm Trương Cảnh Bách yêu thầm người con gái ấy, cô chưa một lần quay đầu nhìn anh. Trương Cảnh Bách cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt trở nên u ám. Không một lời chào, không một sự lưu luyến, anh lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc, để lại phía sau âm thanh của tiếng nhạc và tiếng cười nói vô nghĩa.
Tình yêu của anh thành một nỗi đau âm ỉ, như một vết thương không thể chữa lành. Trương Cảnh Bách không bao giờ trách móc cô, vì anh hiểu rằng cô cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy của những kỳ vọng gia tộc. Nhưng điều đó không làm giảm bớt nỗi buồn trong anh, ngược lại, nó càng khiến anh cảm thấy bất lực và trống rỗng.
Trương Cảnh Bách quyết định rời khỏi thành phố An Hải này trong đêm. Anh biết cho dù có đi xa hơn nữa thì hình bóng Trình Tú Dao vẫn sẽ ở trong tim nhưng nếu như ở đây thêm một giây một khắc nữa chắc chắn anh sẽ phát điên vì nhớ cô mất…
Lúc này, ở thành phố Vĩnh An. Đang cố một buổi diễn múa ballet thu hút rất nhiều người xem. Buổi diễn này không chỉ là một sự kiện văn hóa thường niên của thành phố mà còn là cơ hội để các nghệ sĩ trẻ thể hiện tài năng trước công chúng và các nhà tuyển chọn danh tiếng. Hồ Tịnh Nghi là một trong những vũ công chính của đêm diễn, và cô đã chuẩn bị suốt nhiều tháng để đảm nhận vai chính trong tác phẩm “Hồ Thiên Nga”.
Sân khấu được trang trí lộng lẫy với ánh đèn lấp lánh phản chiếu qua những bộ trang phục cầu kỳ, làm nổi bật từng chuyển động uyển chuyển của các vũ công. Âm nhạc du dương vang lên, và không khí trong khán phòng tràn ngập sự mong chờ. Khi Hồ Tịnh Nghi bước ra sân khấu trong bộ váy trắng tinh khiết, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Với từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, cô như hòa mình vào giai điệu, kể lại câu chuyện bi tráng qua từng động tác.
Đối với cô, buổi diễn này không chỉ là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp mà còn là dịp để cô khẳng định bản thân, vượt qua những giới hạn và định kiến đã theo cô suốt những năm qua.
Hồ Tịnh Nghi sinh ra trong một gia đình trung lưu, không quá giàu có nhưng cũng đủ để cô sống một cuộc sống ổn định. Mẹ cô là giáo viên dạy piano tại một trung tâm nghệ thuật nhỏ, trong khi cha cô là thợ sửa chữa máy móc, dành phần lớn thời gian làm việc xa nhà. Từ nhỏ, Tịnh Nghi đã bộc lộ năng khiếu đặc biệt với ballet, một phần do sự ảnh hưởng từ môi trường nghệ thuật mà mẹ cô tạo ra.
Dù cuộc sống không phải quá dư dả, mẹ của Tịnh Nghi luôn cố gắng dành dụm để cho con gái theo học các lớp ballet chuyên nghiệp. Bà tin rằng, dù thế giới bên ngoài có khắc nghiệt đến đâu, con đường nghệ thuật sẽ mang lại cho Tịnh Nghi một tương lai tươi sáng hơn. Từ khi lên 5 tuổi, Tịnh Nghi đã bắt đầu tập luyện nghiêm túc và nhanh chóng trở thành ngôi sao sáng trong các cuộc thi khiêu vũ ở địa phương. Cô đã phải vượt qua vô vàng định kiến của mọi người về xuất thân mới được đứng trên sân khấu lớn này.
Khi Hồ Tịnh Nghi bước vào phần quan trọng nhất của buổi diễn, sân khấu tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của khán giả. Cô chuẩn bị thực hiện cú xoay cuối cùng, đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và sức mạnh bền bỉ—một động tác mà cô đã luyện tập suốt nhiều tháng. Tuy nhiên, ngay khi cô bắt đầu xoay, chân cô trượt trên sàn do lớp dầu mỏng mà ai đó cố tình bôi lên.
Trong giây phút ngắn ngủi, thời gian như ngừng lại. Cô cố gắng giữ thăng bằng nhưng không thể. Cô ngã mạnh xuống sàn, tiếng thở hổn hển vang lên từ khán giả, và vở diễn đột ngột dừng lại. Những ánh mắt thất thần của bạn diễn, những lời xì xào từ phía khán giả, tất cả như những mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cô.
Cú ngã không chỉ làm tổn thương thể xác mà còn hủy hoại toàn bộ vở diễn. Không khí trang trọng của buổi biểu diễn bị phá vỡ. Bạn diễn vội vàng đến đỡ cô dậy, nhưng vết thương lòng còn đau đớn hơn vết thương trên cơ thể. Những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống khi cô nhận ra rằng buổi diễn quan trọng này đã bị hủy hoại, cùng với danh tiếng mà cô đã cố gắng xây dựng.
Trong cánh gà, những lời thì thầm bàn tán vang lên. Ai đó đã cố ý phá hỏng buổi diễn, và Tịnh Nghi trở thành nạn nhân. Nhưng trong khoảnh khắc đó, điều duy nhất cô nghĩ đến là nỗi thất vọng và đau đớn khi không thể hoàn thành vở diễn, cảm giác bất lực khi ước mơ tan biến ngay trước mắt mình.
...----------------...
Trương Cảnh Bách nhốt mình trong văn phòng suốt 1 tuần. Anh đầu tóc rũ rượi, người nồng nặc mùi bia rượu. Cách cửa phòng đột nhiên bật mở, đèn điện được bật lên thắp sáng cả căn phòng. Trương Tĩnh Hương là em gái của Trương Cảnh Bách cuối cùng cũng về nước và đi tìm anh trai mình sau khi nghe nói anh rời khỏi thành phố. Trương Cảnh Bách ngẩng đầu từ đống hồ sơ chất chồng trên bàn làm việc, ánh mắt mờ mịt và thiếu sức sống.
“ Anh định tự hành hạ bản thân đến khi nào?”
Trương Cảnh Bách lắc đầu, chẳng còn sức để phản bác, giọng nói khô khan và lạc lõng hỏi
“ Sao em lại đến đây?”
“ Em không đến đây thì để anh chết ở cái xó nào đó thần không biết quỷ không hay hả?”
Tĩnh Hương bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Cô nhìn anh với sự giận dữ và thất vọng, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự quan tâm sâu sắc.
“Anh không thể cứ mãi trốn chạy khỏi mọi chuyện như thế này. Đã một tuần rồi anh không liên lạc với bất kỳ ai, em đã phải tìm anh khắp nơi. Mẹ lo lắm đấy…về nhà đi”
“ Anh cần yên tĩnh”
Trương Tĩnh Hương đập bàn
“ Anh muốn gì? Anh và chị ta không thành đôi được đâu. Chúng ta là người của thế giới ngầm anh có hiểu không? Để Trình Tú Dao sống trong lo sợ bị ám sát bất cứ lúc nào…anh nhẫn tâm thế sao?”
“ Anh biết không đến được với nhau anh chỉ hơi say thôi…”
Trương Tĩnh Hương cũng chẳng biết làm gì với anh trai mình. Tại sao lại có người si tình như thế chứ? Cô còn việc bận nên đành rời đi, bước ra đến cửa lại dừng lại
“ Mẹ kêu em mai anh phải đi xem em biểu diễn nếu không thì anh khỏi về nhà luôn đi”
“ừ”
Trương Tĩnh Hương là một vũ công ballet, ngày mai là một ngày rất quan trọng vì đây là lần đâu cô được đảm nhận vai chính. Bà Trương không đến được nên bắt ép Trương Cảnh Bách đến.
Trương Cảnh Bách vẫn ngồi im lìm, ánh mắt hướng về những tờ hồ sơ bừa bộn, không nhúc nhích dù khi em gái rời đi. Sau khi Tĩnh Hương đóng cửa lại, anh lơ đãng nhìn quanh căn phòng, nơi chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn trần. Sự đau khổ và nỗi buồn đè nặng trên đôi vai anh.
Tĩnh Hương không rời đi ngay lập tức, mà đứng ở cửa một lát, lo lắng nhìn anh. Cô thở dài rồi bước ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng để lại Trương Cảnh Bách một mình đối mặt với sự cô đơn của chính mình.
Sáng hôm sau, mặc dù còn chút men rượu trong cơ thể, Trương Cảnh Bách vẫn quyết định đến buổi diễn của Tĩnh Hương. Anh hiểu rằng đây không chỉ là sự yêu cầu của mẹ mà còn là một cơ hội để anh tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình. Khi anh bước vào nhà hát, không khí vui tươi và ánh sáng của sân khấu đối lập hoàn toàn với tâm trạng của anh, nhưng anh vẫn cố gắng tìm cho mình một chỗ ngồi để chứng kiến em gái mình biểu diễn. Theo như tin nhắn của Trương Tĩnh Hương thì hôm nay cô sẽ biểu diễn vở Cinderella.
Trong cánh gà mọi chuyện khá rối ren, vai chính vốn được giao cho Trương Tĩnh Hương nay lại được giao cho một cô gái khác. Trương Tĩnh Hương chưa bao giờ bị chèn ép thế này, cô tức giận chạy đi tìm người đó tính sổ.
“ Này! Mày là người cướp vai của tao hả?”
“ Ai đây nhỉ?”
Tiêu Dung, người cướp vai chính của Trương Tĩnh Hương đang trang điểm, cô ta kiêu ngạo khoanh hai tay trước ngực nhìn người bị mình cướp vai đang mặt đỏ tía tai.
“ Mày về muốn gì?”
“ Là thiên nga đen thì nên chịu khó về múa vai quần chúng đi”
Từ vai lọ lem nay Trương Tĩnh Hương lại phải nhảy vai chị gái của lọ lem. Cô tức giận nhìn Tiêu Dung, chỉ mà một cô tiểu thư nhà giàu mới nỗi mà lại dám cướp vai của cô. Cô chưa bao giờ muốn phô trương gia thế nhưng đây là do Tiêu Dung không biết tự lượng sức, chọc phải tổ ong vò vẽ.
“ Mày, tao nói cho mày biết…cái công ty dược phẩm nhà mày còn đang nợ nhà tao đó, là mày tự rước họa vào thân”
Khi Trương Tĩnh Hương định tát Tiêu Dung thì có một bàn tay từ phía sau ngăn cô lại.
“ Đừng làm thế, vở diễn sắp bắt đầu rồi. Có gì nói sau đi”
Hồ Tịnh Nghi ngăn Trương Tĩnh Hương lại. Sau cú ngã ngày hôm đó cô đã bị đánh trượt múa chính của buổi diễn hôm nay. Trương Tĩnh Hương tức giận rời đi trong khi Tiêu Dung cứ châm chọc nói ở phía sau
“ Còn nợ tiền nữa cơ đấy, mày là ai hả? Tiêu thị tao mua cái nhà hát này còn được”
Hồ Tịnh Nghi quay sang lườm Tiêu Dung
“ Câm miệng lại đi, ở đây không có máy lọc không khí đâu”
Buổi diễn bắt đầu, ánh sáng sân khấu chiếu sáng toàn bộ nhà hát, tạo nên không khí đầy kỳ diệu. Trương Cảnh Bách ngồi trong hàng ghế VIP, cố gắng tập trung vào màn trình diễn. Mặc dù cơn say rượu chưa tan hoàn toàn, nhưng sự trang nghiêm của buổi diễn và sự nghiêm túc của các vũ công giúp anh giữ được sự tỉnh táo.
Trên sân khấu, các vũ công biểu diễn một cách điêu luyện, tạo ra những chuyển động mượt mà và duyên dáng. Trương Cảnh Bách chú ý đến Hồ Tịnh Nghi, người đang biểu diễn một vai phụ trong vở ballet.
Cô ấy…tại sao lại giống Trình Tú Dao đến thế? Những bước nhảy nhẹ nhàng và thanh thoát của Hồ Tịnh Nghi, cách cô nghiêng đầu và cúi người, tất cả đều gợi nhớ đến Trình Tú Dao trong những kỷ niệm của anh. Cảm giác này như một cú sốc, khi anh nhận ra rằng Hồ Tịnh Nghi có nhiều điểm tương đồng với người con gái mà anh từng yêu.
Những suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi buổi diễn kết thúc và ánh sáng sân khấu dần tắt. Trương Tĩnh Hương bực bội đi tìm anh trai.
“ Anh có thấy gì không? Cô ta cướp vai diễn của em. Em đã nỗ lực rất nhiều mới nhận được vai Cinderella còn cô ta cướp nó một cách trắng trợn. Anh phải làm gì đi, Trương Cảnh Bách!!!”
“ Cô ta là ai?”
“ Tiêu Dung, cái công ty đang nợ tiền nhà chúng ta ấy. Aisssss, đau đầu quá!!! Em là tiểu thư duy nhất của tập đoàn công nghiệp nặng Victoria, mà cô ta…aisss”
“ Rồi rồi, anh sẽ giải quyết”
Trương Tĩnh Hương vào trong xe ngồi còn ánh mắt của Trương Cảnh Bách chỉ chăm chú nhìn Hồ Tịnh Nghi từ xa. Cô ấy tới cử chỉ cũng giống Trình Tú Dao…
...----------------...
Hồ Tịnh Nghi vừa về đến cổng nhà thì thấy có rất nhiều người vây quanh nhà mình. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì các dì hàng xóm đã gọi cô lại với dáng vẻ gấp gáp. Cô cảm thấy không lành khi nhìn thấy xe cứu thương
“ Tịnh Nghi, mẹ con không hay rồi”
Cô vội vàng chạy đến, nhìn mẹ nằm trên cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch
“ Mẹ, mẹ ơi. Mẹ sao thế?”
“ Bà ấy đột nhiên ngất xỉu khi đang dạy piano, con mau lên xe cứu thương với bà ấy đi”
Cô vội vàng cùng mẹ vào bệnh viện, sau một lúc kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả. Cầm giấy kiểm tra trên tay cô sững người một lúc lâu.
“ Ung thư não nguyên phát giai đoạn 3”
Hồ Tịnh Nghi như suy sụp, cô hiện tại chỉ có mẹ là người thân duy nhất. Quá trình điều trị chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, cô chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu mẹ nhưng cô không có đủ tiền… tất cả tài sản trong nhà đều dùng để cô đi học ballet rồi.
Hồ Tịnh Nghi nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh mà lòng tự trách vô cùng.
Ở bên này bà Trương nghe tin con gái mình bị bắt nạt liền đích thân đến Tiêu gia nói chuyện ba mặt một lời. Tập đoàn công nghiệp nặng Phong Lăng vô cùng lớn mạnh, có thể nói là nắm quyền lực cao nhất trong giới tài phiệt thế mà lại bị một nhà mới giàu lên mặt sao?
Lam Phương Dung ngồi ở phía đối diện Tiêu phu nhân với nét mặt nghiêm nghị còn mẹ của Tiêu Dung thì mặt tái mét.
“ Sao phu nhân lại…đến đây?”
“ Hỏi con gái của bà là hiểu mà”
Tiêu phu nhân quay sang nhìn Tiêu Dung
“ Con không biết Trương Tĩnh Hương lại là…con gái của phu nhân”
“ Không biết thì bây giờ biết rồi nè”
Lam Phương Dung mĩm cười nói, bà cũng không phải người hẹp hòi. Tại con gái bà về nhà thì tức giận quá nên bà mới đến đây thôi
“ Hình như chồng bà cũng mới vay thêm tiền của nhà tôi thì phải, thu xếp trả nha. Con trai tôi kĩ tính lắm, để coi…ngày mốt tôi đên lấy tiền ha”
“ Chị Dung, số tiền chồng tôi mượn cũng không phải nhỏ, chị cho thêm nấy ngày được không?”
” Vậy thì phải xem con gái tôi rồi”
Lam Phương Dung nhìn qua phía Trương Tĩnh Hương đang đắc ý muốn thăm dò cô.
“ Không, lúc nảy còn ngông lắm mà sao bây giờ không lên tiếng? Mốt là mốt”
Tiêu phu nhân bám theo Lam Phương Dung đi ra ngoài. Ở bên ngoài Tiêu gia là một dãy các bật thang rất khó đi, bị Tiêu phu nhân làm phiền khiến Lam Phương Dung không chú ý mà rượt chân ngã từ trên cao xuống.
Giờ thì hay rồi, Lam Phương Dung phải nhập viện ngay lập tức vì gãy chân. Trương Cảnh Bách đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trương Tĩnh Hương, anh ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện.
“ Mẹ đâu?”
“ Đây”
Lam Phương Dung nằm trên giường bệnh với cái chân bó bột. Tay thì trầy xước trông rất tàn tạ…
Trương Cảnh Bách sau khi biết mẹ không có gì đáng ngại, chỉ cần vài ngày là xuất viện được nên anh rời đi sớm. Có rất nhiều công việc đang cần anh giải quyết…
“ Bệnh nhân 1905 vẫn chưa thang toán tiền viện phí nên chúng tôi phải dùng tới cách này thôi”
Hồ Tịnh Nghi đang ở bàn lễ tân chất vấn về vấn đề mẹ của cô bị bệnh viện trả về. Cô không biết đối mặt thế nào, trong nhà đã không còn tiền nữa rồi. Ngoài trời đang mưa tầm tả, cô lại không mang ô đành giầm mưa chạy đến trạm xe buýt. Chân cô không đi nỗi nữa mà gục xuống. Nước mưa liên tục tạt vào mặt Hồ Tịnh Nghi khiến cô bật khóc nức nở.
Trương Cảnh Bách cùng vệ sĩ đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe thì anh chú ý đến Hồ Tịnh Nghi đang không đứng vững. Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, tại sao cô gái này lại giống Trình Tú Dao đến vậy?
“ Kia hình như là người cùng đoàn múa với em”
“ cô ấy sao thế?”
” em không biết, mấy hôm trước cô ấy rời khỏi đoàn múa rồi cũng không đến luyện tập. Em nghe nói mẹ của cô ta bị bệnh, cần tiền nên cô ta phải đi làm thêm”
Nếu như không thể ở bên người mình yêu thì anh chỉ còn cách dùng người khác để thay thế.
Đang trong cơn tuyệt vọng thì một bàn tay được ra trước mặt Hồ Tịnh Nghi. Cô nhìn lên phía trên, một người đàn ông mặc vest đen đang che ô cho cô.
“ Tôi có thể giúp gì cho em chứ?”
...----------------...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play