Biệt thự của Hàn Phong, một ngôi biệt thự sang trọng nằm bên bờ biển, đang nhộn nhịp với không khí của bữa tiệc sinh nhật lớn của anh. Hàn Phong, 25 tuổi, là một Enigma mạnh mẽ và cuốn hút, nổi tiếng với sự hào phóng trong chi tiêu. Bữa tiệc được tổ chức với quy mô hoành tráng, thu hút nhiều khách mời đến tham dự.
Khi bữa tiệc đang diễn ra trong không khí vui vẻ, một tiếng quát lớn vang lên từ phía Hàn Phong, khiến mọi người trong phòng đều phải chú ý:
"Chu Vân, sao cô lại xô ngã Lệ Quyên như vậy?"
Chu Vân, với vẻ mặt bình tĩnh và nhẹ nhàng, đáp lại:
"Em không hề đẩy cô ấy. Cô ấy tự ngã mà."
Một cơn im lặng bao trùm bữa tiệc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Vân, người đứng lặng lẽ giữa không gian căng thẳng. Đối diện nàng là Lệ Quyên, đang nằm trên sàn, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn. Một số khách mời bắt đầu xì xào, bàn tán về sự việc không hay này.
Hàn Phong, với ánh mắt đầy giận dữ, bước tới gần Chu Vân. Anh giữ khoảng cách gần, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Những lời nói của anh không còn giữ được sự bình tĩnh:
"Đừng đùa với tôi, Chu Vân. Cô đã làm gì để khiến Lệ Quyên bị thương?"
Chu Vân giữ vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong sự bình tĩnh đó là một cơn bão dữ dội. Nàng biết rằng bữa tiệc này, cùng với sự hiện diện của các khách mời quý tộc, chính là nơi Hàn Phong không thể để mất mặt. Nhưng không thể ngờ rằng, sự việc nhỏ này lại trở thành tâm điểm của sự tranh cãi.
"Em không có đẩy cô ấy. Là cô ấy tự ngã."
Câu nói ấy chỉ đổ thêm dầu vào lửa, khiến Hàn Phong giận dữ hơn. Anh tát mạnh vào mặt Chu Vân, làm nàng ngã ra sàn, rồi tuyên bố:
"Tôi hủy hôn ước với cô. Tôi không muốn có một cô vợ ngoan cố như cô."
Cả phòng bữa tiệc ngơ ngác trước hành động bất ngờ của Hàn Phong. Một sự im lặng ngột ngạt lan tỏa, chỉ có âm thanh của những tiếng xì xào từ đám đông và những ánh mắt đầy kinh ngạc. Chu Vân, bị tát và ngã ra sàn, ánh mắt nàng đầy sự đau đớn không chỉ vì cú tát mà còn vì sự nhục nhã.
Hàn Phong không còn quan tâm đến Chu Vân nữa mà chỉ lo lắng đỡ Lệ Quyên dậy, hỏi han cô với sự quan tâm. Nụ cười hài lòng thoáng qua trên gương mặt của Lệ Quyên, dù không lâu. Chu Vân cảm thấy như mình bị bỏ rơi giữa sự nhục nhã và tổn thương. Nàng không biết phải nói gì, khi người yêu không yêu mình và còn công khai sỉ nhục mình.
Ngay khi không khí đang căng thẳng, cánh cửa đại sảnh mở ra và Hàn Nguyệt bước vào. Cô nói lớn:
"Hàn Phong, chúc em sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi vì chị đến muộn."
Hàn Phong và các khách mời đều ngơ ngác khi thấy Hàn Nguyệt bước vào.
"Hàn Nguyệt, em còn tưởng chị không đến."
"Chị có việc bận nên đến muộn. Mà sao mọi người nhìn chị dữ vậy? Có chuyện gì sao?"
Hàn Phong ấp úng không đáp, nên Hàn Nguyệt hỏi một người bạn thân của anh và nhanh chóng hiểu được tình hình. Cô nghiêm túc hỏi:
"Vậy là em từ hôn Chu Vân thật sao?"
"Em quyết định rồi. EM KHÔNG YÊU CÔ TA. EM MUỐN HỦY HÔN VỚI CÔ TA."
Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ trước phản ứng của Hàn Phong, làm anh và mọi người bối rối. Cô không giải thích thêm, mà tiến đến trước mặt Chu Vân, người vừa đứng dậy, quỳ một chân xuống rồi lấy ra một hộp nhẫn đắt tiền trong túi ra, mở hộp để lộ chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, đưa đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói:
"Chu Vân, em trai nhu nhược của tôi đã từ hôn với em. Liệu... liệu em có thể bỏ qua chuyện đó mà đồng ý làm vợ của tôi không?"
Sự im lặng bao trùm đại sảnh khi Hàn Nguyệt quỳ gối trước Chu Vân, ánh mắt nghiêm túc và chân thành. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai người, sự căng thẳng trong phòng đã chuyển hướng từ vụ việc trước đó sang khoảnh khắc bất ngờ này.
Chu Vân đứng lặng, đôi mắt mở to trong sự ngạc nhiên và không tin. Cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn vượt ra ngoài sự mong đợi. Lời cầu hôn từ Hàn Nguyệt, người mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, khiến nàng cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ kỳ lạ.
Hàn Nguyệt, với vẻ mặt điềm tĩnh và chân thành, tiếp tục giữ nguyên tư thế quỳ gối, đưa hộp nhẫn về phía Chu Vân. Cô không hề vội vã, chỉ chờ đợi câu trả lời từ Chu Vân với sự kiên nhẫn và tôn trọng.
"Chị... chị không đùa chứ?" Chu Vân cuối cùng lên tiếng, giọng nói vẫn còn đầy sự bất ngờ và nghi ngờ.
Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự chân thành: "Một Enigma nghiêm túc như chị không mang mấy chuyện quan trọng ra đùa giỡn. Nếu em đồng ý, chị sẽ là người bên cạnh em suốt đời và chúng ta có thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời của nhau."
Tại thời điểm này, cả Hàn Phong và Lệ Quyên đều đứng im lặng, không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống kỳ lạ này. Hàn Phong, với gương mặt đầy sự khó chịu và ngạc nhiên, không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào khi thấy sự quyết đoán của chị gái mình.
Chu Vân, cảm giác bị lạc lối giữa sự tổn thương và sự bất ngờ, nhìn vào hộp nhẫn quý giá. Nàng biết rõ giá trị của món đồ này và cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời cầu hôn của Hàn Nguyệt. Tuy nhiên, nàng vẫn cần thời gian để tiêu hóa toàn bộ sự việc.
Sau một hồi im lặng, Chu Vân từ từ cúi xuống, cầm lấy hộp nhẫn từ tay Hàn Nguyệt. Ánh mắt nàng lướt qua Hàn Nguyệt, thấy được sự chân thành trong đôi mắt của người phụ nữ trước mặt.
"Chị Hàn Nguyệt," Chu Vân nói, giọng vẫn còn run rẩy, nhưng có vẻ đã quyết tâm hơn. "Nếu đây là điều chị thực sự muốn, thì em... em đồng ý. Nhưng em cần có thời gian để tìm hiểu, không muốn vội vàng."
Hàn Nguyệt mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng đứng dậy và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Chu Vân. Cô đứng đối diện với nàng, ánh nhìn đầy sự trìu mến, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên môi Chu Vân.
"Từ giờ, em là vợ chưa cưới của tôi. Tôi sẽ luôn cho em thời gian để thích nghi với sự thay đổi này," Hàn Nguyệt nói, giọng đầy sự trìu mến và chắc chắn.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra với một không khí đầy căng thẳng và sự xôn xao. Khách mời, dù vẫn nán lại để chứng kiến diễn biến, đều không khỏi cảm thấy bối rối trước tình huống bất ngờ này. Hàn Nguyệt, sau khi hôn nhẹ Chu Vân, từ từ quay trở lại chỗ mình với sự tự tin và bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt nghi ngờ của đám đông.
Hàn Phong đứng lặng lẽ ở một góc phòng, ánh mắt không thể rời khỏi hình ảnh chị gái mình và Chu Vân. Sự tức giận và xấu hổ hiện rõ trên gương mặt anh, và lòng tự trọng của anh bị tổn thương nghiêm trọng trước mắt các khách mời quý tộc. Lệ Quyên, đứng bên cạnh, không thể che giấu sự hài lòng trên khuôn mặt mình khi chứng kiến sự thất bại của Chu Vân, mà giờ đây đã bị thay thế bằng sự thỏa mãn của Hàn Nguyệt.
Chu Vân, sau khi được đeo nhẫn và hôn, cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão tâm lý. Nàng cần thời gian để tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra. Mặc dù nàng đã đồng ý với lời cầu hôn của Hàn Nguyệt, nàng cảm thấy khó khăn khi đối mặt với thực tế rằng mình vừa trải qua một cú sốc lớn và giờ đây đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình.
Hàn Nguyệt nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt Chu Vân và nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo nàng ra khỏi đám đông và ra khỏi đại sảnh. Cả hai đi qua các hành lang hẹp của biệt thự, hướng tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh ở phía sau. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của những chiếc đèn lồng, không khí trở nên ấm áp và dễ chịu hơn.
Khi đến khu vườn, Hàn Nguyệt dẫn Chu Vân đến một chiếc ghế dài dưới bóng cây. Cô ngồi xuống bên cạnh, để Chu Vân có không gian riêng để cảm nhận và suy nghĩ.
"Em không cần phải vội vàng," Hàn Nguyệt bắt đầu, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng. "Chị hiểu rằng tất cả những gì vừa xảy ra có thể là quá sức với em. Chị chỉ muốn em biết rằng chị thực sự nghiêm túc trong việc này và sẵn sàng dành thời gian để làm cho em cảm thấy thoải mái."
Chu Vân ngồi im, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm về phía những ngọn đèn mờ ảo trong vườn. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hàn Nguyệt, nhưng sự tổn thương và nhục nhã vẫn còn rõ ràng trong tâm trí nàng.
"Chị Hàn Nguyệt," Chu Vân lên tiếng, giọng nói trầm lắng. "Em không biết phải cảm ơn chị như thế nào. Nhưng em thực sự cần thời gian để suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Cảm ơn chị vì sự chân thành và sự đề nghị này, nhưng em cần phải tự mình làm quen với ý nghĩ này."
Hàn Nguyệt gật đầu, ánh mắt đầy sự thông cảm. "Chị hiểu. Em cứ dành thời gian cho mình. Chị sẽ chờ đợi, và bất cứ khi nào em sẵn sàng cứ nói với chị."
Hai người ngồi im lặng một lúc, hòa mình vào sự yên tĩnh của khu vườn. Trong khi Chu Vân đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, Hàn Nguyệt vẫn giữ khoảng cách tôn trọng, không tạo thêm áp lực nào.
Cảm nhận sự ấm áp từ sự chân thành của Hàn Nguyệt, Chu Vân dần cảm thấy an tâm hơn, dù nỗi lo lắng về tương lai vẫn còn hiện hữu.
Một lúc sau, Hàn Nguyệt đứng dậy, khẽ vươn tay ra và mỉm cười với Chu Vân. "Nếu em cần chị, em chỉ cần gọi. Chị sẽ luôn đến cạnh em, mỗi khi em cần."
Chu Vân gật đầu, chậm rãi đứng dậy. "Cảm ơn chị. Em sẽ suy nghĩ về tất cả những điều này."
Hàn Nguyệt dẫn Chu Vân ra khỏi khu vườn và trở lại bữa tiệc, nơi mọi người vẫn đang bàn tán về sự thay đổi đột ngột trong diễn biến của sự kiện. Cô cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phong theo dõi mình từ xa, nhưng cô không để ý nhiều, tập trung vào việc làm cho bữa tiệc tiếp tục một cách suôn sẻ.
Sau bữa tiệc, Chu Vân đã say mềm, Hàn Nguyệt dìu nàng ra xe rồi lái xe đưa nàng về nhà.
Chiếc Rolls Royce lướt qua những con phố vắng, ánh đèn thành phố phản chiếu qua cửa kính xe, tạo ra những vệt sáng mờ ảo. Hàn Nguyệt chăm chú lái xe. Thỉnh thoảng, nhìn xem Chu Vân có ổn không. Nàng vẫn đang say mềm vì men rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn thành phố bên ngoài cửa xe.
Con gái khi say rượu thật kì lạ. Rượu đã khiến Chu Vân trở nên lả lơi, và nàng không nhìn thành phố nữa mà không ngừng bám lấy Hàn Nguyệt, thì thầm những lời làm cô cảm thấy bối rối.
“Chị Hàn Nguyệt,” Chu Vân nói, giọng lơ đãng nhưng đầy quyến rũ, “chị không biết đâu, nhưng... em luôn ngưỡng mộ chị. Thực sự, em cảm thấy như mình đang mơ.”
Hàn Nguyệt đỏ mặt, cố gắng tập trung vào việc lái xe mà không để ý đến sự ngọt ngào và ấm áp trong lời nói của Chu Vân. “Chúng ta sắp đến nhà rồi. Em hãy cố gắng nghỉ ngơi một chút, được không?”
Chu Vân lắc lư người, quấn chặt lấy tay Hàn Nguyệt hơn. “Chị Hàn Nguyệt, đừng đi vội... Em muốn ở bên chị lâu hơn. Chị thật tuyệt vời.”
Cảm nhận sự nũng nịu và sự nhẹ nhàng của Chu Vân khiến Hàn Nguyệt càng thêm bối rối. Cô không nghĩ Alpha khi say rượu lại nũng nịu thế này. Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng đôi tay cô hơi run khi cố gắng làm chủ vô lăng. Được một lúc, Hàn Nguyệt quyết định rằng tốt nhất là đưa Chu Vân về nhà của cô, vì cô không biết đường về nhà của Chu Vân và cũng không muốn gặp phải tình huống xấu hơn khi đưa nàng về.
Khi đến nhà riêng của Hàn Nguyệt, cô vội vàng ra khỏi xe, mở cửa và nhẹ nhàng đỡ Chu Vân ra ngoài. Dù đã cố gắng hết sức để giữ cho Chu Vân không lảo đảo, nàng vẫn loạng choạng, và sự yêu mến từ nàng khiến cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Hàn Nguyệt cố gắng kéo nàng vào trong nhà, rồi đưa lên lầu.
Hàn Nguyệt đặt Chu Vân nhẹ nhàng lên giường, nhưng nàng không ngừng quấn quít và kéo tay Hàn Nguyệt lại gần. “Chị Hàn Nguyệt,” Chu Vân thầm thì, “chị không biết đâu, nhưng em cảm thấy rất thoải mái khi ở bên chị. Em... em không muốn chị rời đi. Em muốn chị ở lại với em..."
Hàn Nguyệt cố gắng tránh né những cử chỉ thân mật của Chu Vân, nhưng nàng vẫn không chịu buông tha. Chu Vân mạnh dạn kéo áo của Hàn Nguyệt ra, lộ ra những đường cong quyến rũ của cô, rồi úp mặt vào khe ngực cô. “Chị thật đẹp. Em không thể rời mắt khỏi chị,” nàng thì thầm, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ của phòng.
Hàn Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, và cô lo lắng khi thấy sự chủ động của Chu Vân. Cô không biết phải làm gì để kiểm soát tình hình và không làm tổn thương cảm xúc của Chu Vân. Cô biết nếu cứ để thế này bản thân cũng không kiềm chế nổi mất. “Chu Vân,” Hàn Nguyệt nói với giọng nghiêm khắc, “em cần phải nghỉ ngơi. Đừng làm thế này.”
Tuy nhiên, Chu Vân không nghe và tiếp tục có hành động bạo dạn. Nàng đè Hàn Nguyệt ra giường, đôi tay nàng khám phá cơ thể Hàn Nguyệt với sự tự tin mà chỉ có rượu mới có thể mang lại. “Chị Hàn Nguyệt, em thực sự muốn ở bên chị, ngay bây giờ. Ở lại với em một đêm thôi..."
Hàn Nguyệt cảm thấy mình bị dồn vào tình thế khó xử, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh và kiểm soát tình hình. “Chu Vân, em cần phải dừng lại. Đây không phải là lúc để làm điều này,” Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói, cố gắng khôi phục sự bình tĩnh cho cả hai.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn và chân thành của Hàn Nguyệt đã khiến Chu Vân lùi lại. Nàng nằm xuống bên cạnh Hàn Nguyệt, cơ thể vẫn hơi run nhưng tâm trạng đã dịu lại. Hàn Nguyệt, dù vẫn còn cảm thấy xấu hổ và căng thẳng, nhưng cô ngồi xuống cạnh Chu Vân, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.
“Em hãy nghỉ ngơi,” Hàn Nguyệt nói, giọng tràn đầy sự dịu dàng. “Sáng mai, chị sẽ ở đây với em để cùng em giải quyết mọi việc.”
Chu Vân khẽ gật đầu, đôi mắt nàng từ từ nhắm lại. Sự ấm áp và chân thành của Hàn Nguyệt dần làm dịu đi những lo lắng và nỗi sợ hãi của nàng. Hàn Nguyệt ngồi đó, bên cạnh nàng, không rời đi, cảm nhận được sự gần gũi và sự kết nối mà cô vừa bắt đầu xây dựng.
"Alpha khi say bạo dạn thật sự còn hơi cả Enigma như mình luôn..." Hàn Nguyệt thầm nghĩ trong khi xoa đầu nàng.
Một lúc sau, khi chắc chắn rằng Chu Vân đã ngủ say, Hàn Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng sắp xếp lại phòng, thay quần áo mới và trải nệm dưới sàn để ngủ. Cô biết rằng cuộc sống của cả hai sẽ có nhiều thử thách và sự thay đổi, nhưng sự chân thành và quyết tâm của cô sẽ giúp cả hai vượt qua mọi khó khăn phía trước.
......................................
Sáng hôm sau, Chu Vân dậy sớm. Đầu nàng đau nhưng búa bổ sau cơn say rượu. Nàng nhìn xung quanh thì phát hiện ra đây không phải là phòng của mình.
Chu Vân hoang mang nhìn xung quanh, phát hiện ra Hàn Nguyệt đang ngủ dưới sàn. Nhưng kí ức khi say ùa về làm nàng ngượng ngùng không thôi, vội vàng vào trong phòng tắm trong phòng để rửa mặt cho tỉnh táo.
Hàn Nguyệt cũng đã thức dậy. Cô đi xuống tầng một để rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Chu Vân nhìn mình trong gương, nước lạnh từ bồn rửa mặt đang dội qua những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Ký ức về đêm qua ùa về, từng khoảnh khắc hiện rõ ràng khiến nàng đỏ mặt. Nàng nhớ đến sự thân mật, những lời nói và cử chỉ bạo dạn mà nàng đã dành cho Hàn Nguyệt. Chu Vân vừa ngại ngùng, vừa bối rối, không biết phải đối diện với Hàn Nguyệt như thế nào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play