Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong : Gặp Lại Cố Nhân

Dược Vương Cốc

Dược Vương Cốc
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
....
Tân Bách Thảo nhìn phía xa thở dài một thơi đầy bất lực
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Haizz
Hắn Bước đi giọng điệu diệu dàng cắt lên
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Phong Nguyệt, dậy đi
Theo giọng nói của Tân Bánh Thảo , những cánh hoa đang nhảy múa trong gió rơi xuống dưới góc cây
Một nữ tử thân mặt Bạch y ngũ quan hài hòa xinh đẹp tựa thần tiên trên trời nàng say giắc ngủ dưới cây cổ thụ
Những cánh hoa rơi xuống càn khiến cảnh sắc chở nên huyền ảo rung động lòng người hơn
Theo tiếng gọi của Tân Bách Thảo nàng khẻ động mí mắt , mơ hồ tỉnh dậy
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
....
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
đến giờ uống thuốc rồi , lại đây nhanh lên
Tân Bách Thảo để chén thuốc trên tay xuống , khuôn mặt hứng khởi nhìn Phong Nguyệt
Nhưng dừng như nàng chẳng có chút động gì vẫn thờ ơ nhìn những cánh hoa rơi
Thấy nàng như thế Tân Bách Thảo thở dài bất lực hắn dường như đã quen với điều này rồi
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
lại gặp ác mộng rồi à
Vừa nói Tân Bách Thảo vừa ngồi xuống gót một chén trà vừa uống vừa đưa mắt nhìn sắt mặt nàng thế nào
Mặt nàng không biến sắt , chỉ cắt giọng nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Không phải
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
vậy còn ngồi đó làm gì , đến uống thuốc nhanh
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
ta không muốn uống
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Không uống, ngươi muốn chết sao
Phong Nguyệt không trả lời , nàng chỉ ngẩn ngơ nhìn những cách hoa rơi xuống
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Nếu muốn chết cũng đừng chết chỗ ta , mất công Tân Bách Thảo ta mang tiếng
Nghe thấy giọng điệu của Tân Bách Thảo , nàng thở dài một thơi , cuối cùng cũng bước đến ngồi xuống đâu mặt Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
ngoan ngoãn từ đầu chẳng phải tốt hơn không
Nói xong Tân Bách Thảo lấy giỏ thuốc ra , bất đầu công việc của mình , những vẫn đưa mắt nhìn Phong Nguyệt uống thuốc chưa
Nàng đưa chén thuốc lên một hơi uống hết , mặt nàng nhắn nhó lại cảm thán một câu
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Sao lại đắng hơn trước rồi
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
ngươi chưa từng nghe câu thuốc đắng giả tặc à
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
chịu đắng xíu , sẽ mau hết bệnh
Phong Nguyệt quay qua nhìn Tân Bách Thảo nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Thật sự hết sao
Nghe đến đây Tân Bách Thảo khựng người lại , đôi tay cũng nắm chặt nhánh thuốc trên tay
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Sẽ hết thôi
Phong Nguyệt nhìn chén thuốc mãi một lúc mới vội nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
hôm nay nữa là đến kỳ hạn rồi , nếu bệnh của ta không trị được
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Vậy thôi bỏ đi
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
ngươi có ý gì?
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Ta từ bỏ rồi , không trị nữa
Tân Bách Thảo tức giận đứng dậy nói ,trong đầy bất bình
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Ngươi đây là xem thường tay ghề của ta à
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
Cái bệnh nhỏ này ,ta không trị khỏi chắt
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
từ bỏ bây giờ chẳng phải uổng công sức của ta mấy năm qua sao
Phong Nguyệt đôi mắt chợt buồn ung dung nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
bởi thấy người vất vã nhiều năm vì ta nhưng lại chẳng có chuyển biến nào ,nên ta mới từ bỏ
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
người là dược sư , người nên hiểu rõ hơn ai hết
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Bệnh của ta hết cứu được rồi , đúng chứ
Tân Bách Thảo nhìn Phong Nguyệt, trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều điều khó nói hết
đôi môi người khẽ rung muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi chẳng nói được
Thấy Tân Bách Thảo như thế Phong Nguyệt nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
nhiều năm qua thật sự cảm ơn người

Rời Cốc

Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
niềm năm qua thật sự cảm ơn người , vì nhiều năm qua đã không từ bỏ cố gắp cứu ta
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
công ơn này ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
vậy nên người cũng từ bỏ đi , đừng tốn thuốc ở một kẻ như ta nữa
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
mà hãy dùng nó cứu lấy người cần cứu hơn ta
Tân Bách Thảo nhìn vào mắt Phong Nguyệt , y đau lòng nói
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
chỉ một năm nữa thôi ta có thể trị hết bệnh của ngươi
giọng ông ngẹn ngào cầu khẩn , Phong Nguyệt nhìn ông rồi ngước mặt lên trời nhìn
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
ta không thể ở lại nữa , ta nhất định phải đi
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Bởi vì vẫn còn duy nguyện của sư phụ ta để lại , ta phải đi thực hiện nó
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Với lại...
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Ta không muốn chết ở một nơi thế này ta muốn được một lần sống tự do tự tại
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Muốn đến những nơi ta chưa từng đến , muốn làm những đều ta chưa từng làm
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Ta muốn Tận hưởng từng khoản khắc của cuộc sống mới khó khăn lắm ta mới có được này
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
ta không muốn lãng phí nó ở một nơi như thế này
Tân Bách Thảo nghe thấy lời Phong Nguyệt nói đau lòng mà tức giận mà rơi nước mắt
ông quay người đi , giọng điệu tức giận nói
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
ta tận lực giúp ngươi nhiều năm như thế , ngươi nói nhẫn tâm. ói những lời như thế với ta
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
nếu ta biết ngươi là kẻ bạc tình như thế , ta sẽ không cứu ngươi từ đầu rồi
Tân Bách Thảo
Tân Bách Thảo
được rồi ngươi muốn đi thì đi đi , ta không cản ngươi , nếu đi rồi thì đừng quay lại nữa
ông mặt đầy tức giận rời đi , nhưng ông sẽ không biết Phong Nguyệt đang dõi theo bóng lưng của ông rời đi mà lặng lẽ rơi nước mắt
________________
Nàng Đứng nhìn ngôi nhà gỗ đó một hồi lâu , mặt đầy không nỡ rời đi thầm nghĩ về rất nhiều chuyện trước đây
Nàng và y vốn là người xa lạ , có lần nàng chỉ tình cờ được y cứu dưới trân núi , đưa về chửa trị thời gian thấm thoát dần trôi
Nàng cứ nghĩ thời gian qua y tận lực cứu nàng , đối tốt với nàng khổ cực tận lực với nàng , tất cả y làm đều vì y có tấm lòng bồ tác muốn cứu chúng sinh mà thôi
Chỉ là y thương sót cho kẻ đang thương như nàng thôi ,nàng cứ nghĩ Ai y cũng sẽ đối như thế không riêng mình nàng
nhưng chỉ mãi sau này nàng mới biết y chỉ đối sử như thế với mình nàng , ngày ngày sớm tối trò chuyện với nhau y đã xem nàng như người thân , vốn y có ý định muốn nhận nàng làm đệ tử
Nhưng vì biết trong lòng nàng vẫn còn hoài bảo tâm nguyện chưa hoàng thành , cũng biết lòng nàng hướng đến là thế gian rộng lớn ngoài kia , chứ không phải nơi nhạt nhẽo nhỏ bé này
Nên bèn giấu đi ý nghĩ đó trong lòng , nàng nhiều lần muốn rời đi nhưng lo cho bệnh tình của nàng mà tìm nhiều lý do dữ chân nàng lại
nàng biết dữ chân nàng lại vì y xem nàng như con gái , nàng biết nhưng thời gian qua vẫn luôn tỏ ra xa cách và thờ ơ vô số lần với y, không phải nàng không thích y
Mà nàng biết tất cả đều y làm cho nàng ,đều muốn tốt cho nàng , Nàng biết chứ nàng cũng rất cũng cảm động trước tấm lòng của y, cũng luôn xem y như người thân của mình ,nhưng lại không giám bọc lộ cho y biết
Vì nàng biết độc trong người nàng không trị được sớm hay muộn cũng sẽ có ngày độc phát tác giết chết nàng mà thôi
Nàng sợ y đặt quá nhiều tình cảm cho nàng , nên nàng luôn giấu đi cảm xuất trong lòng , giờ tuyệt tình rời đi như thế khiến y tức giận cũng tốt , như thế khi nàng chết đi y sẽ đỡ đau lòng hơn
Và một phần vì nàng biết y đã đặt quá nhiều tình cho mình nên Nàng mới quyết định rời đi vì nàng không muốn chết ở đây trong vòng tay của y , như thế y sẽ đau lòng chết mất
Y là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của nàng , nên nàng không thể để y có mệnh gì
nàng nhìn xung quanh lòng không bở rời đi đau khôn xiết không nói thành lời ,đôi mắt đầm đìa nước mắt nhìn về hướng căn nhà nhỏ ấy
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Not support
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
NovelToon
Nàng quỳ xuống , chấp tay lại đôi mắt ngấn lệ nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
ta Phong Nguyệt tạ ơn cứu mạng của người
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Công ơn nhiều năm qua ta nguyện khắc nghi thật xâu vào trong tim , sẽ một ngày ta sẽ báo ân người
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
Nhưng hôm nay cho kẻ bạc tình bất hiếu như ta kính người ba lại , từ biệt tại đây
nàng cúi đầu chấp lại ba cái , giọng nói ngẹn ngào nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
xin người bảo trọng
Phong Nguyệt đứng dậy quay người rời đi , trong nhà gỗ có một người dõi theo hình bóng nàng rời đi qua khẻ hở của cửa

Lữ Khách Phương Xa

NovelToon
( Đông Quy )
NovelToon
Một nam tử khuôn mặt chán nản cắn những hạt dưa
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh
Thì thấy một nam nhân khuôn mặt hung tợn đang chặt thịt
Hắn quay qua phải thì thấy một bà lão đang mai đồ bán hàng rong
Hắn nhìn qua hướng khác thì thấy một đôi tình nhân đang đưa mắt tán tỉnh nhau
Thấy như thế tay hắn chóng càm , chán nản thở dài
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Haizzz
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Sao lại như này chứ
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Không phải nghe nói , thành Sai Tang cực kỳ phồn hoa sau
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
đến đây được 13 ngày rồi
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Mà chẳng có lấy một vị khách
Hắn chán nản ngã người về sau cảm thán
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Ta dù sao cũng là , tiểu bá vương ở thành Càn Đông
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Tội gì phải tới nơi xui xẻo này chịu khổ chứ
Hắn vừa dứt câu , đã đứng dậy phủi tay bốp bốp , bổng từ xa hắn thấy có gì đó
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Gì thế
Hắn nhìn kỷ hơn , thì thấy một bóng giáng của một con bạch mã đang đi đến gần , nhưng bắt mắt hơn là người cưỡi trên con bạch mã đó
người đó toàn thân mặt hồng y mũ tre cả khuôn mặt những vẫn không giấu được khí chất hơn người
Khung cảnh càn diễm lệ hơn khi cơ gió thổi tu là áo lữ khách trong gió
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Có khách đến ( hứng khởi )
Bách Ký Đông Quân hứng khởi vui ra mặt , hắn mãi mê nhìn lữ khách kia mà không nhìn thấy sắt mặt của những kẻ xung quanh
Bọn họ cùng lượt đưa mắt nhìn lữ khách đó , khi Bạch Mã đến gần Bách Lý Đông Quân mới thấy rõ Lữ khách đó hơn
bạch mã ngừng lại trước mặt Bách Lý Đông Quân , Bách Lý Đông Quân nhìn lữ khách đến ngây ngốc
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
" là Nữ Tử "
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
" trong thật khí phách "
Thấy Bách Ký Đông Quân ngây ngốc một hồi lâu , lữ khách cắt tiếng nói
Phong Nguyệt
Phong Nguyệt
ở đây có bán rượu không
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
( giật mình )
Nghe thấy Giọng Phong Nguyệt Bách Lý Đông Quân giật mình cảm thán một câu
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
" giọng nghe hay quá "
Thấy Bách Lý Đông Quân không đáp Phong Nguyệt mắt kiên nhẫn phóng ngựa đi
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
ê khoan đã
Bách Lý Đông Quân xong đến chăn ngựa Phong Nguyệt lại
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Cô nươg sao vội rời đi thế
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Cô nương cần rượu , bọn ta có
Phong Nguyệt đưa mắt nhìn Bách Lý Đông Quân một lúc , Nàng xuống ngựa , giắt Ngựa đậu một bên
Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân
Cô nương mời đi theo ta
Nói xong Bách Lý Đông Quân bước đi Phong Nguyệt đi theo sau

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play