Cực Hàng | Từng Yêu
Chương 1
NgHann (tác giả)
Lần đầu tiên tớ viết truyện, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua và góp ý cho tớ biết với ạ.
NgHann (tác giả)
Mọi người đọc truyện vui vẻ.
Năm mà Tả Hàng và Trương Cực vẫn đang còn ngồi trên ghế của nhà trường.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp và ấm áp. Vì vậy nên Tả Hàng quyết định tự tay làm một hộp bánh siêu đáng yêu để tỏ tình Trương Cực lần thứ ba.
Tả Hàng
Tôi thích cậu, làm người yêu tôi nha?
Trương Cực
Aiyaa, cậu đúng là phiền phức thật đó.
Trương Cực
Tôi không thích cậu. Dù cậu có tỏ tình tôi hàng ngàn lần đi nữa tôi cũng không bao giờ chấp nhận.
Trương Cực nghe xong những lời này thì vô cùng khó chịu, mặt mày nhăn nhó quát người trước mặt, thẳng tay vứt hộp bánh vào thùng rác rồi xoay người bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Trương Cực
Tôi nói rồi, tôi không thích cậu, cậu đừng theo đuổi tôi nữa, phiền lắm!!
Cho đến năm ra trường, em và hắn có hôn ước từ trước, nên về chung một nhà (nhưng chưa kết hôn).
Trương Cực
Mẹ nó, cậu nấu mặn thế này ai ăn cho được hả?
Tả Hàng
Em xin lỗi, em sẽ nấu cái khác cho anh.
Trương Cực
Có mỗi việc nấu cơm thôi cũng không xong.
__________________________
Trương Cực
Cút đi, đừng để tôi thấy mặt cậu thêm một lần nào nữa, tôi chán ngấy cái bản mặt của cậu rồi !
Một cú tát trời giáng từ bàn tay to lớn của Trương Cực giáng xuống khuôn mặt trông muốn búng ra sữa của Tả Hàng, khiến ai nghe thấy âm thanh này cũng phải xót xa.
Trương Cực
Cậu là thứ vô dụng, vô tích sự.
Tả Hàng lặng thinh, chỉ biết cắn răng chịu đựng một mình.
Trương Cực
Tại sao tôi phải lấy một người như cậu về làm chồng nhỏ nhỉ? Thật phiền phức !!
Sau giấc mơ đó, Trương Cực tỉnh dậy với trạng thái không ổn định.
Tả Hàng (em) mất từ đó đến nay chắc cũng đã được ba năm rồi. Trương Cực (hắn) liên tục nằm mộng thấy em vì nhớ, hắn bây giờ luôn cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cho rằng là người gián tiếp hại chết Hàng Hàng.
Vào cái ngày định mệnh của 3 năm về trước đó, hắn bắt em đi ra ngoài mua đồ, trong khi em đang sốt cao đến mức không biết trời trăng mây gió gì.
Lúc đầu Tả Hàng từ chối, nhưng vì bị Trương Cực ép quá nên cũng phải lết cái thân đang sốt 38.5 độ mà đi ra ngoài. Đây là một việc làm hết sức nguy hiểm.
Sau khi mua xong, em trả tiền cho người ta rồi ra về.
Nhưng sao mắt cứ mờ dần mờ dần và...gần như không thể thấy gì nữa, Tả Hàng sắp ngất đi vì mệt rồi.
Lúc đó có một chiếc xe ô tô không biết vô tình hay cố ý, chạy vượt quá tốc độ cho phép và lao thẳng về phía Tả Hàng.
Nhưng mắt đã mờ, kèm theo cơn đau đầu dữ dội khiến bản thân không kịp trở tay, kết cục là bị chiếc xe đó tông trúng. Cả người văng ra xa khoảng chừng hơn 2 mét rồi tiếp đất với một cách nặng nề. Mọi người xung quanh hiện trường trở nên hoảng loạn, cuống cuồng gọi xe cấp cứu.
Nhưng tiếc thay, xe cấp cứu chưa kịp đến nơi, Tả Hàng đã ngưng thở và không qua khỏi do xuất huyết não, gãy xương sườn, xương chậu và nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.
Máu không ngừng chảy ra từ mũi và miệng.
Điều đáng nói ở đây là sau khi gây ra tai nạn, người cầm lái chiếc xe ô tô bí ẩn đó nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vì thấy em đi lâu quá vẫn chưa về nên Trương Cực vội chạy đi kiếm, ai ngờ lại chứng kiến cảnh người dân tập trung lại xì xào bàn tán trước hiện trường, và cả...Tiểu Hàng đang nằm bất động trên đường nữa. Cảnh sát chưa thể đến nơi do bị tắc đường.
Trương Cực tức tốc đi đến, ôm lấy thân thể của người chồng sắp cưới, trong suốt bao năm qua đã chịu đựng sự ngang ngược của mình như thế nào, không hiểu sao mà oà lên khóc nức nở như một đứa trẻ.
Máu từ cơ thể Tả Hàng thấm đẫm cả một mảng áo sơ mi trắng của Trương Cực, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm.
Tất cả nhân chứng chứng kiến vụ tai nạn vừa rồi chỉ dám đứng một góc khóc thương cho số phận của chàng trai trẻ xấu số. Một phần vì thông cảm cho hoàn cảnh của Trương Cực lúc bấy giờ.
Nhưng...đó có lẽ chỉ là sự thương hại họ dành cho em mà thôi.
Cho đến mãi sau này, hắn luôn tự trách bản thân mình. Giá như hắn nhận ra tình cảm mình dành cho em sớm hơn, giá như hôm đó hắn không bắt em đi ra ngoài mua đồ cho mình thì đâu có xảy ra cớ sự của ngày hôm đó, dẫu biết rằng em ấy đang ốm.
Được một lúc thì cảm xúc của Trương Cực cũng đã ổn định trở lại.
Vệ sinh cá nhân, quần áo tươm tất rồi thì rời khỏi nhà.
Trên đường đi, Trương Cực có ghé mua một bó hoa cẩm tú cầu mà Tả Hàng thích nhất, sau đó đặt lên tấm bia mộ lạnh ngắt kia.
Trương Cực
Tả Hàng, anh thua rồi, đừng chơi trốn tìm với anh nữa mà.
Trương Cực
Nếu có kiếp sau, xin em cho anh thêm một cơ hội. Anh nguyện yêu em và sẽ bảo vệ cho em.
Trương Cực cảm nhận được rằng, có một làn gió thổi nhẹ lướt ngang qua mặt mình như một lời an ủi mà Tả Hàng từ nơi xa xôi nào đó, có lẽ là thế giới bên kia gửi đến.
Trương Cực
Tả Hàng, em ở đây ngoan nhé, anh phải đi làm đây. Chiều anh sẽ đến đây nói chuyện với em.
: gọi cấp cứu gọi cấp cứu mau lên!!
Sau khi tan làm, hắn đang trên đường chạy đến chỗ của em với tốc độ ánh sáng, bên ghế phụ là bó hoa cẩm tú cầu, loại hoa mà bảo bảo của hắn yêu thích nhất. Sáng một bó, chiều một bó.
Khi chạy đến khúc cua, vì quá tốc độ cho phép nên xém chút xíu nữa đã tông vào một chiếc xe khác đang lưu thông ở phía ngược chiều.
Tuy né được nhưng tốc độ của xe rất nhanh khiến Trương Cực không kịp đạp phanh, liền tông vào một cái cây bên vệ đường.
Xe thì hư hỏng nặng, đầu đập mạnh vào vô lăng, máu chảy ra khắp nơi. Kính chắn gió thì bị vỡ, bay tứ phía. Có một số miếng còn cứa vào mặt và cơ thể, tạo ra những vết thương khá sâu, làm Trương Cực mất rất nhiều máu.
Một lúc sau, hắn cũng dần mất đi ý thức và sau đó...không còn biết được những gì sẽ diễn ra sau đó nữa.
_________________________
NgHann (tác giả)
Chap đầu xàm tới đây được rồi he =))
Chương 2
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức từ trên chiếc bàn học gỗ reo lên inh ỏi. Chàng trai nằm trên giường giật mình tỉnh giấc, bực dọc đứng dậy tắt đồng hồ báo thức trên bàn.
Trương Cực
“Đây là phòng của mình cách đây 10 năm trước mà..?”
Trương Cực, tại sao lại ở đây nhỉ?
Trương Cực
“Tại sao mình lại ở đây?”
Trương Cực
“Chẳng phải mình đã chết rồi sao?”
Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Rõ ràng, Trương Cực chỉ vừa mới ngủ được có một giấc mà lại xuyên không về quá khứ rồi?
Trương Cực
“Trùng sinh là có thật?”
Trương Cực
Chuyện khó tin này thế mà cũng có thể xảy ra á?
Hắn há hốc mồm ngạc nhiên.
Trương Cực
Nếu vậy thì càng tốt, mình sẽ bù đắp cho em ấy và làm lại từ đầu.
Trời cao có mắt, có lẽ ông trời đã cảm nhận được sự hối hận đến tận cùng của Trương Cực. Chính bản thân hắn cũng đã nhận ra được lỗi lầm của mình nên có lẽ, thượng đế đã cho hắn thêm một cơ hội cuối cùng để có thể chữa lỗi.
Trương Cực
Chào buổi sáng mẹ nha.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Ừ, lại đây ăn sáng đi rồi đi học.
Ngọc Liên rõ ràng là đã chờ Trương Cực từ rất lâu, vừa thấy hắn xuống là vội dọn chén đũa, bày đồ ăn ra bàn.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Nghe bảo hôm nay con có bài kiểm tra đúng không?
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Đã ôn bài kĩ chưa?
Bà gắp một miếng thịt bỏ vào chén Trương Cực rồi nói tiếp.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Lo mà học hành cho đàng hoàng, dạo này mẹ thấy con học hành sa sút lắm đấy.
Trương Cực
Ấy chết trễ giờ rồi, thưa mẹ con đi học.
Hắn chỉ kịp chào mẹ mình một cái rồi lập tức mang giày chạy đi ngay.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Cái thằng bé này thiệt tình.
Tại trường trung học Nhất Trung.
Trương Trạch Vũ vừa thấy Tả Hàng vào cổng là chạy lại khoác vai bạn mình ngay.
Trương Trạch Vũ
Heyy, Tả Hàng.
Tả Hàng
Tiểu Bảo, chờ tao lâu chưa?
Trương Trạch Vũ
Nay sao lại đi học sớm vậy hả bạn tôi.
Tả Hàng
Sắp vào lớp rồi đấy ông tướng, sớm cái gì nữa.
Trương Trạch Vũ
Bây giờ trễ rồi, lát nữa ra chơi tao bao bù lại hôm trước cho.
Tả Hàng
Nhớ nha trời, mày mà bịp như đợt trước nữa là coi chừng nha.
Trương Trạch Vũ
Biết rồi, tao đây uy tín đó giờ mà.
Y lấy tay tự vỗ ngực mình ra vẻ đầy tự hào làm em cũng không biết nói gì với cậu bạn tự luyến của mình.
Trương Tuấn Hào
Nay tới trễ vậy bạn.
Trương Cực
Thích vậy á, làm sao?
Trương Tuấn Hào
Thích gì cơ? Mày thích em nào khối dưới à?
Trương Cực
Nói nữa là đừng trách sao cuốn sách này vào mồm mày.
Trương Cực buông lời cảnh cáo.
Trương Cực
Lo học đi, lát nữa đừng có mà kêu tao gánh.
Trương Tuấn Hào
Biết rồi mà, nói quài.
Trương Tuấn Hào
Giá như tao chung lớp với Tiểu Bảo thì hay biết mấy ha. Mày suốt ngày cục súc với tao thôi, chẳng bao giờ dịu dàng được chút nào cả.
Trương Cực
Nếu muốn thì xin mời.
Trương Tuấn Hào
“Cái tật ngang như cua vẫn không bỏ mà.”
đa nhân vật nữ
Giáo viên : Thôi các em nghỉ đi, bài này hôm sau chúng ta sẽ học tiếp. Nhớ ôn bài và làm bài tập đầy đủ, tiết sau cô sẽ kiểm tra tiếp.
đa nhân vật nữ
Giáo viên : lớp mình còn rất nhiều bạn chưa có điểm miệng nhé.
Cả lớp : Dạ tụi em biết rồi.
Sau khi dặn dò đám học trò quậy phá của mình xong thì cô cũng dọn dẹp sách và đồ đạc của mình vào túi rồi rời đi.
Nghe tiếng chuông, tất cả học sinh trong trường đồng loạt ào ra khỏi lớp như một bầy ong vỡ tổ.
Trương Trạch Vũ
Ra chơi rồi, xuống căn tin đi, tao bao mày như đã hứa.
Tả Hàng
Hehe đi liền đi liền.
Trương Tuấn Hào
Đông quá, hết chỗ ngồi rồi.
Trương Tuấn Hào liên tục nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm chỗ ngồi.
Cuối cùng, anh chỉ tay vào bàn của hai thiếu niên ngồi trong góc phía bên tay trái.
Trương Tuấn Hào
Ê ê, còn chỗ của Tiểu Bảo và Tả Hàng.
Trương Tuấn Hào
Trương Cực mày có....
Anh chưa kịp nói hết câu liền bị hắn ngắt lời.
Trương Tuấn Hào
“Thằng này nay lạ nhỉ? Mọi hôm nó thấy Tả Hàng là nó né như né tà mà ta.”
Trương Cực
À, tôi có thể ngồi ở đây được không?
Cả em và y vẫn đang vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên.
Trương Trạch Vũ
“Là Thuận Thuận à.”
Tả Hàng
“Lại còn có cả...”
Tả Hàng
“Trương Cực cơ á?”
Trương Tuấn Hào
Aiyaa, tôi nhớ cưng lắm đó nha.
Trương Tuấn Hào kéo ghế ngồi ngay cạnh Trương Trạch Vũ, tiện tay ôm chầm lấy y.
Trương Cực = Hắn
Tả Hàng = Em
Tuấn Hào = anh
Trạch Vũ = Y
Trương Trạch Vũ
Đang ở căn tin đó, anh làm gì vậy?
Trương Tuấn Hào
Cho anh ôm xíu đi.
Trương Cực vốn không quan tâm lắm, kéo ghế ngồi cạnh em. Điều này khiến Tả Hàng có chút giật mình, nhích ghế của mình cách xa ghế hắn theo phản xạ có điều kiện.
Hắn có hơi khó chịu, kéo ghế em lại gần rồi nói.
Trương Cực
Tôi không làm gì cậu đâu mà cậu lo.
Trương Cực
Đừng sợ, cậu đừng sợ.
Trương Cực
Tôi không làm gì cậu đâu mà.
Tả Hàng
“Hôm ấy cậu ấy lạ thật.”
Hàng chục, hàng ngàn, hàng trăm, hàng triệu, hàng tỉ câu hỏi chạy qua đầu em.
Tả Hàng vô cùng thắc mắc và khó hiểu. Bình thường chỉ cần em lại gần hắn thôi là hắn đã tức giận lên và quát vào mặt em rồi. Vì sao nhỉ?
Trương Cực sợ bản thân sẽ động lòng, vì sợ bố mẹ sẽ phản đối tình yêu đồng giới. Vốn dĩ hắn không hề thích con gái.
Tả Hàng nhớ rõ ràng em vừa tỏ tình hắn lần thứ ba vào ngày hôm qua, hắn còn mắng em phiền nữa mà sao sáng nay lại chủ động nói chuyện với em, còn chịu ngồi gần với em nữa. Hay là...
Em đưa tay sờ trán người bên cạnh.
Trương Cực
Cậu làm gì vậy?
Trương Cực chụp lấy tay của em Tả Hàng.
Tả Hàng
Xem thử hôm nay cậu có bị ấm đầu không đó.
Tả Hàng
Rõ ràng hôm qua...
Trương Cực
Hôm qua khác, hôm nay khác.
Ánh mắt Trương Cực đầy ý cười, tiện tay xoa đầu Tả Hàng một cái làm mặt em đỏ như trái cà chua.
Kiểu này về là chắc không dám gội đầu luôn quá ta.
Trương Cực
Ăn đi, nhìn tôi làm gì.
NgHann (tác giả)
ahihi có sai sót chỗ nào thì mong các sốp hoan hỉ hoan hỉ cho tui nè.
Chương 3
Trương Cực
Không lo tập trung ăn đi, sao lại nhìn tôi?
Hai cái má sữa của Tả Hàng cứ núng nính làm sao, nhìn vào là muốn cắn một cái, buộc Trương Cực phải dành cho em hai chữ "đáng yêu".
Tả Hàng
Cậu đừng xoa đầu tôi nữa.
Tả Hàng
Cậu mà xoa đầu tôi là tôi không cao lên được nữa đâu đó.
Trương Cực nhìn người bên cạnh, nhịn cười một lúc rồi lên tiếng.
Trương Cực
Ai nói với cậu xoa đầu là không cao được nữa vậy?
Tả Hàng không nói gì, chỉ lườm hắn một cái là Trương Cực lập tức im lặng ngay.
Trương Cực
Thôi được, tôi không xoa nữa. Ăn nhanh đi, sắp vào lớp đến nơi rồi.
Phía đối diện, Trương Tuấn Hào và Trương Trạch Vũ trợn tròn mắt lên nhìn hai người trước mặt, bắt đầu thì thầm với nhau.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trương Tuấn Hào
Ôi mẹ ơi, cái gì thế này?
Trương Tuấn Hào
Nay nó uống nhầm thuốc à?
Trương Trạch Vũ
Chuyện động trời thế này cơ mà.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Trương Trạch Vũ
Thôi xong.
Tả Hàng
Tui ăn còn chưa xong mà.
Tả Hàng nhìn đống đồ ăn vẫn còn dư rất nhiều trên bàn, mặt mếu máo trong sự tiếc nuối.
Trương Cực khẽ cong môi, ý cười tràn ngập trong đáy mắt, lại nhắc nhở Tả Hàng, còn xoa đầu người ta nữa chứ.
Trương Cực
Mau lên lớp đi nhé, Tiểu Hàng.
Cách hành xử của hắn ngày hôm nay đã làm cho anh và y không thể tin được vào mắt mình.
Trương Tuấn Hào
Ê ê đợi tao với coi.
Trương Tuấn Hào thấy mình bị bỏ lại thì hét lớn, vẫn không quên nhắc nhở người yêu.
Trương Tuấn Hào
Anh đi trước nha, mau về lớp đi nhé.
Trương Trạch Vũ
Em biết rồi, anh đi trước đi.
Nhận được câu trả lời, anh ôm y một cái rồi lập tức đuổi theo thằng bạn thân.
Trương Trạch Vũ
Lên lớp thôi.
Tả Hàng
Huhu tao chưa ăn xong nữa mà, bánh chẻo của tao.
Trương Trạch Vũ không để Tả Hàng lải nhải thêm câu nào, lập tức kéo tay em chạy một mạch lên lầu.
Đã muộn rồi còn càm ràm nữa chứ, thật là hết nói nổi mà.
Giờ ra về F4 của chúng ta lại tập trung ở cổng trường.
Trương Tuấn Hào không biết chui từ đầu ra khoác lấy vai y.
Trương Tuấn Hào
Bé con, về thôi.
Trương Trạch Vũ
Nhưng em đã hứa với Tả Hàng là hôm nay sẽ về cùng cậu ấy rồi, anh về cùng với Đậu Kỷ một hôm đi.
Hắn có vẻ không hài lòng, lườm Tiểu Bảo một cái rồi nhìn chằm chằm vào em.
Trương Tuấn Hào
Haha..để Tả Hàng về chung với Trương Cực cũng được mà.
Anh cười trừ rồi quay sang nói nhỏ với y.
Trương Tuấn Hào
Em cứ yên tâm đi, sẵn cho hai đứa nó có không gian riêng tư.
Tiểu Bảo im lặng, nhưng trong lòng đã ngầm đồng ý rồi.
Trương Trạch Vũ
Tiểu Hàng, hay là cậu về chung với Đậu Đen nhé?
Lại còn chớp chớp mắt dụ dỗ người ra nữa cơ đấy.
Trương Trạch Vũ
Nha nha, đi nha.
Tả Hàng nhất thời vô cùng bối rối, vô tình đánh mắt qua Trương Cực, trông thấy hắn từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn mình thì ngậm ngùi đồng ý.
Tả Hàng
Được rồi được rồi mà.
Trương Tuấn Hào
Thế nhá, tao và Tiểu Bảo đi trước đây.
Trương Trạch Vũ
Tạm biệt Tả Hàng nha.
Chờ cho hai người kia đi khuất, Trương Cực mới lên tiếng.
Trương Cực
Sao còn đứng đấy, có về không?
Tả Hàng
Nhưng mà nhà cậu có cùng đường với nhà tôi không?
Trương Cực
Cậu không phải lo về vấn đề đó.
Trương Cực
Nếu không tại sao tôi lại phải cất công đi cùng cậu?
Tả Hàng
Vậy mình về nhà thôi.
Không khí lúc này giữa hai người đang rất ngượng ngùng, không ai dám nói với ai câu nào.
Đột nhiên Trương Cực cất tiếng làm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó.
Trương Cực
Cho tôi xin Wechat của cậu được không?
Hắn lấy điện thoại của mình ra quét mã WeChat của em.
Cái tên "Soả Soả" đập ngay vào mắt, hắn khẽ cười thành tiếng.
Trương Cực
Đặt tên cũng dễ thương quá ha.
Tả Hàng ngại ngùng gãi đầu, gò má bắt đầu đỏ ửng.
May thay là đã tới nhà rồi, nếu không mặt em sẽ đỏ như trái cà chua mất, chưa kể còn bị người đi cạnh chọc ghẹo mới đau cơ chứ.
Tả Hàng
À, tới nhà tôi rồi.
Tả Hàng
Tôi vào nhà nhé, cậu về cẩn thận đấy.
Trương Cực
Biết rồi, tôi không phải là con nít.
Chờ cho em vào nhà, Trương Cực mới rẽ sang con đường khác để về nhà.
Thế mà ban nãy bảo nhà cùng đường đồ đó ha, quả nhiên Tả Hàng quá tin người.
Tả Hàng vừa mở cửa, liền thấy ba của mình đang ngồi vắt chéo chân vừa uống trà vừa đọc báo.
Tả Hàng
Thưa ba con mới đi học về ạ.
Tả Tuấn Thần (ba Em)
Ồ, con trai về rồi đó hả? Tắm rửa đi rồi ăn cơm.
Trương Cực
Là lá la là la.
Phía bên này, Trương Cực vui mừng không kém, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Chà, nay trông con vui quá ta. Có chuyện gì mà khiến con vui dữ vậy?
Trương Cực
Dạ không có gì đâu mẹ.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Bộ dạng của con lúc này là không bình thường. Thích bạn nào trên lớp rồi phải không?
Trương Cực
Nhưng mà con thú thật, con có thích một bạn.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Xời, con trai của tôi thường ngày bị nói là lạnh lùng nay cũng biết yêu rồi đó ha. Là ai vậy? Con có thể cho mẹ biết không?
Trương Cực
Chắc là mẹ biết Tả Hàng đúng không?
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Con thích Tả Hàng?
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Tiến triển tới đâu rồi?
Trương Cực
Vẫn là bạn bè bình thường ạ.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Mẹ không đồng ý con yêu như vậy.
Trương Cực
Mẹ, đây là cuộc sống của con, con lớn rồi, con yêu ai là do con quyết định. Mẹ không có quyền được cấm cản con!
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Không phải, ý của mẹ không phải như thế.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Ý của mẹ là con thích mà sao không thổ lộ với người ta?
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Sao mà mẹ cấm con được. Con yêu ai là quyền của con, mẹ không cấm. Đây là cái thời đại nào rồi mà con còn nghĩ mẹ cổ hủ như thế hả?
Trương Cực
Con thấy bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để thổ lộ tình cảm với em ấy.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Mẹ cũng khá ưng Tả Hàng. Vừa dễ thương, vâng lời, lại còn chăm chỉ nữa.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Chứ đâu như con, lười như heo, phòng ốc thì bừa bộn.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Lo mà giữ cho kĩ, con mà làm vụt mất chàng dâu tương lai này là chết với mẹ.
Trương Cực
Vâng con biết rồi, con lên phòng đây.
Ngọc Liên (mẹ Hắn)
Ừ, một lát nữa nhớ xuống ăn cơm đấy.
NgHann (tác giả)
hú hú há há hí hí
Download MangaToon APP on App Store and Google Play