[ Jensoo ] Áo Cưới Giấy
chap 1
Đã có bao giờ bạn bị rượt đuổi bởi những thứ ma quỷ không sạch sẽ trong chính giấc mơ của mình hay chưa?
Dù cho bạn đã cố dùng hết sức lực để chạy trốn nhưng bạn vẫn bị nó bắt lại,
đáng sợ hơn là giấc mơ khủng khiếp ấy vẫn hay lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong một khoảng thời gian dài để rồi mỗi khi tỉnh giấc tay chân bạn cứng đờ,
thân thể vô cùng đau nhức, nỗi sợ ấy cứ thế tồn tại mỗi khi bạn sắp chìm vào khoảng thời gian mà mọi người cho đó là thư giãn sau một ngày làm việc mệt mói.
Và người ta cũng thường hay nói,
khi còn sống nếu chưa hoàn thành được tâm nguyện lớn lao mà bản thân theo đuối, thì khi chết đi tức khắc biến thành ma quỷ.
Việt Nam, năm XXXX, 00 giờ 00 phút.
Trân Ni giật mình choàng tỉnh bởi tiếng sấm rền vang, tim em đập mạnh từng hồi,
cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi môi khô khốc khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt,
ngoài trời mưa như không ngừng trút nước,
ngọn đèn dầu lập lòe như sắp tắt đến nơi vì cơn gió bên ngoài thổi luồn vào bên trong căn phòng,
Trân Ni thở ra một hơi trấn tĩnh bản thân sau giấc mơ kì lạ,
em bước đến bên cánh cửa sổ định đóng nó lại ngăn không cho gió thổi tắt đi cái đèn dầu đang cháy.
Em rất sợ bóng tối, em cũng chưa bao giờ dám đi ngoài đường một mình vào ban đêm,
đám tiếu thư chơi cùng luôn bảo em nhát gan và bản thân Trân Ni cũng chẳng hiểu vì sao em lại chạy trốn như thế,
em luôn cảm giác có thứ gì đó dõi theo em mỗi khi màn đêm buông xuống.
chap 2
ngoài vào ban đêm, bên cạnh em luôn có người hầu đi cùng nhưng nó cũng không khiến em an tâm hơn là bao,
Trân Ni luôn quay đầu nhìn về mảnh tối đen phía sau,
em cũng không hy vọng bản thân sẽ gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ,
chỉ là bản năng mách bảo em, phía sau... hình như có gì đó.
Bất chợt một tia sét đánh thẳng vào cái gốc cây phía trước sân tạo nên một ngọn lửa xanh, em nheo mắt nhìn đến vị trí mà ông trời vừa giáng xuống cơn giận dữ
dưới màn mưa lẫn vào chút ánh sáng từ những tia sấm hiện lên thân ảnh mặc trên người bộ đồ kì lạ, rách tươm, Trân Ni dụi mắt mình vài lần, trời đã quá khuya lại còn mưa lớn, căn bản khiến em không thể nhìn rõ
Biến mất rồi, có lẽ là do em bị ảo giác.
Dứt khoác đóng lại cánh cửa sổ, em xoay người đi về phía giường ngủ, ngọn đèn dầu dù không có gió vẫn tắt ngấm, lắn sét cho em chút ánh sáng, lần này kèm theo bóng người đứng ngoài cửa số in hằn rõ rệt, Trân Ni kinh hãi hét lớn.
Con Hạnh ngủ dưới bếp nghe thấy tiếng em liền cầm theo cái đèn chạy như bay vào phòng, Trân Ni lúc này đã bó gối ngồi vào một góc giường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Trân Ni
"Có gì đó...có gì đó ngoài cửa số..”
Trân Ni
“không đầu...không có đầu..."
Con Hạnh tức tốc châm lại cái đèn, nó biết cô hai nhà nó sợ bóng tối, nói đoạn nó đi đến cửa sổ kiểm tra, hoàn toàn không gì thì mới an tâm cài lại.
Con Hạnh
"Cô hai, không có gì đâu."
Trân Ni
"Tao thấy...chính mắt tao thấy..."
Con Hạnh
"Cô bị ảo giác thôi, ngủ đi cô."
Trân Ni
"Mày ở đây, đừng đi đâu hết, tao sợ lắm."
Con Hạnh
"Dạ, con ở đây canh cho cô, cô ngủ đi, để ông bà mà dậy là không hay đâu cô."
Có con Hạnh ngồi bên cạnh em mới an tâm đắp chăn chìm vào giấc ngủ, đến khi cả hai ngủ say, họ hoàn toàn không biết rằng, cái bóng không đầu đó đã không còn ở ngoài cửa sổ.
Nó đang đứng ngay trên đầu giường.
chap 3
Bà Hội
“Ông bà đi chợ, ở nhà nhớ coi chừng cô hai."
Con Hạnh cúi người mở cổng cho ông bà hội đồng Kim rồi nhanh chân chạy vào phòng xem xét cô hai của nó.
Trân Ni vì ám ảnh chuyện của buổi tối hôm qua nên đã dậy từ rất sớm,
em chải chuốt lại mái tóc, thay một bộ đồ bà ba, cất tiếng gọi con Hạnh đang dọn dẹp cái thau rửa mặt bên cạnh.
Trân Ni
"Hôm qua tao lại nằm mơ."
Con Hạnh
"Nữa hả cô? Đã hơn hai năm rồi."
Trân Ni
"Tao nghĩ tao nên lên Sài Thành một chuyến."
Con Hạnh
"Xa lắm cô ơi, cô còn bị say xe."
Trân Ni
"Chứ nó cứ như vầy quài chắc tao chết."
Con Hạnh
"Mèn đét, cái miệng cô hai thúi quắc, chết chóc gì."
Con Hạnh nó vắt cái khăn lên vai, tay bưng thau nước, tay còn lại dìu Trân Ni đứng lên.
Con Hạnh
"Cô hai có niềm tin là sẽ tìm ra nguyên nhân giấc mơ hả?"
Trân Ni
"Tao cứ thấy cái nhà bự chảng đó”
Trân Ni
“rồi có thêm mấy người nữa áp giải một người, cái máy chém hạ một phát thì tao giật mình tỉnh lại."
Con Hạnh
"Rồi cái tòa nhà đó ở Sài Thành hả cô?"
Trân Ni
“hôm qua tao qua nhà chị Lệ Sa chơi, thấy cái ảnh, nó y như đúc mày ạ."
Con Hạnh
"Con không tin cô đâu”
Con Hạnh
“cô hay nói dóc để đi chơi dữ lắm."
Trân Ni
"Mày không thấy gần hai năm nay tao ngủ không ngon hay sao?"-cau mày
Con Hạnh
"Cô nói mà không thấy kì cục hả, cô mới là người sợ, tự nhiên đổ thừa cho con."
Trân Ni
"Cái con nhỏ này."
Con Hạnh lách người né cái cú đầu của em, nó bĩu môi.
Con Hạnh
"Cô hai hung dữ muốn chết."
Trân Ni
"À ..hôm qua tao còn nằm mơ tao mặc một bộ áo cưới màu đỏ nhưng tanh mùi máu lắm…”
Trân Ni
“Mà nó còn được làm bằng giấy nữa mày."
Trân Ni chau mày nghĩ ngợi,
áo người sống mặc mà làm bằng giấy, chẳng khác gì là dành cho người đã chết,
trong giấc mơ em chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người muốn cưới em là ai,
cả bóng lưng chỉ là một mảnh đen mờ ảo, có thể là do người ta không muốn em thấy mặt sao?
Rồi chợt hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu,
vốn là người tò mò, em thiết nghĩ có lẽ em phải liên quan mật thiết đến người ta dữ lắm thì mới nằm mơ thấy người ta trong suốt mấy năm trời.
Vậy rốt cuộc vì sao người ấy lại muốn em thấy giấc mơ này?
Vì sao em lại mặc trên người bộ áo cưới?
Là người ấy muốn bắt em đi hay sao?
Trân Ni trước giờ không tin vào ma quỷ nhưng giờ thì chắc niềm tin bị lung lay thật rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play