[Văn Hàm/WenHan] Không Đơn Thuần Là Bạn
chương 1
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè trước khi quay trở lại với môi trường giáo dục và thầy cô "thân mến"
Tầm giờ đang giữa trưa, cái giờ mà con người ta chui rúc ở trong nhà tránh cái nắng nóng ngoài trời lại có một dáng người gầy cao chạy một cách vội vã hướng đến một căn nhà.
mẹ Hàm-Minh
Là Văn Văn đó à?
mẹ Hàm-Minh
*Mỉm cười nhìn anh*
Dương Bác Văn (anh)
Chào cô ạ
Dương Bác Văn (anh)
Con đến gặp Hàm Hàm, cậu ấy đâu rồi ạ?
mẹ Hàm-Minh
À , thằng bé còn ngủ ở trên phòng
mẹ Hàm-Minh
Văn Văn vào nhà trước đã nào
Dương Bác Văn (anh)
*Gật đầu, vào trong nhà*
Dương Bác Văn (anh)
Con lên phòng Hàm Hàm gọi cậu ấy dậy được không ạ?
mẹ Hàm-Minh
Tất nhiên là được a!
mẹ Hàm-Minh
//Văn Văn lễ phép quá đi, thật sự rất duyệt đó//
Anh lên lầu đến trước cửa phòng cậu rồi mở cửa phòng đi vào thản nhiên,có lẽ việc này quá đỗi quen thuộc rồi
Bác Văn đi đến giường nơi con nhím lười biếng kia đang chôn người vào giữa chăn gối mà ngủ ngoan không chút nào hay biết về hiện diện của anh
Dương Bác Văn (anh)
*Lay người cậu*
Dương Bác Văn (anh)
Hàm Hàm, dậy đi
Dương Bác Văn (anh)
Đã giữa trưa rồi còn ngủ à
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Không chút động tĩnh*
Dương Bác Văn (anh)
Tiểu Kỳ
Dương Bác Văn (anh)
Dậy mau lên
Dương Bác Văn (anh)
Hàm nhi
Dương Bác Văn (anh)
Tiểu Tả
Dương Bác Văn (anh)
Vẫn không chịu dậy ?
Dương Bác Văn (anh)
Tả Kỳ Hàm!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Giật mình, nhíu mày*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Dơ 5 ngón tay nhỏ lên*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Cho con 5 phút nữa đi mẹ...
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Vẫn còn là ngày nghỉ mà..-
Dương Bác Văn (anh)
*Cười bất lực trước biểu cảm làm nũng của cậu*
Thế rồi anh cũng chả buồn gọi cậu dậy nữa mà trực tiếp trèo lên giường nằm cạnh và ôm cậu
Dương Bác Văn (anh)
*Ôm cậu từ phía sau, mặt vùi vào hõm cổ cậu*
Dương Bác Văn (anh)
Thơm quá...
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Cựa quậy, tránh*
Dương Bác Văn (anh)
*Vòng tay ôm eo cậu chặt hơn*
Dương Bác Văn (anh)
Đừng quấy
Dương Bác Văn (anh)
*Hôn cổ cậu*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Nhột...nhột a...!
Cậu bừng tỉnh luôn rồi, vừa rồi là chuyện quái quỷ gì vậy?
Cậu nhanh chóng bắt được khoảnh khắc ai đó đang ôm chặt mình lại còn dụi dụi đầu vào cổ cậu, vội vùng ra nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào
Dương Bác Văn (anh)
Ừ, có gì lạ lắm sao
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Không phải...-
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Sao cậu không gọi tớ dậy?
Dương Bác Văn (anh)
Tớ đã gọi cậu mấy lần rồi nhưng cậu mè nheo muốn ngủ thêm
Dương Bác Văn (anh)
Tớ chỉ chiều theo cậu thôi
Dương Bác Văn (anh)
Không thích thế?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Cậu đúng là thích dính người a
Dương Bác Văn (anh)
Chỉ dính cậu
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Dụi dụi mắt*
Dương Bác Văn (anh)
*Giữ tay cậu lại*
Dương Bác Văn (anh)
Đừng dụi thế, đỏ mắt đấy
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Cậu quản tớ hơn cả mẹ rồi!
Dương Bác Văn (anh)
Không nói nữa, cậu đi vệ sinh rồi xuống ăn sáng đi
Dương Bác Văn (anh)
À, là ăn trưa
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*Gật đầu ngoan ngoãn*
Sau khi vệ sinh cá nhân xong cậu cùng anh xuống dưới nhà
mẹ Hàm-Minh
Mau vào ăn cơm trưa đi, hôm nay mẹ đặc biệt nấu những món Văn Văn thích đấy
Dương Bác Văn (anh)
*Mỉm cười nhìn mẹ cậu*
Dương Bác Văn (anh)
Con cảm ơn ạ
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Mẹ đây là đang thiên vị cậu ấy sao?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Đặc biệt nấu món cậu ấy thích cơ á
mẹ Hàm-Minh
*Bà đưa ra một cuốn sổ tay nhỏ, trên đó ghi toàn bộ các món Bác Văn đặc biệt thích ăn*
Dương Bác Văn (anh)
*Bật cười khúc khích*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Suy cho cùng tui cũng chỉ là con ghẻ trong nhà này thôi...
mẹ Hàm-Minh
Đứa nhỏ này, dù sao Văn Văn cũng là bạn từ thuở lên 5 của con mà. Thân thiết với chúng ta như người một nhà cả
mẹ Hàm-Minh
*Cười, nhìn cả cậu lẫn anh*
Anh vui vẻ ăn cơm còn không quên gắp hết món này đến món nọ cho cậu, còn cậu thì cứ giận dỗi hệt trẻ con
Ba người cùng nhau ăn cơm, mẹ cậu nói đủ thứ chuyện với anh.Anh thì vừa nói chuyện với bà vừa "chăm lo" cho từng miếng ăn của cậu
Rồi đột nhiên trên lầu có tiếng nói vọng xuống mang theo chút điệu bộ uể oải đáng yêu trong chất giọng sữa
?
Mẹ không gọi con dậy ạ...?
?
*xoa xoa mái tóc rối bù*
mẹ Hàm-Minh
Minh nhi, con dậy rồi à
Trần Tuấn Minh (em)
Âng ạ..- (Vâng ạ)
mẹ Hàm-Minh
Vì thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức con dậy
mẹ Hàm-Minh
Xuống đây ăn cơm cùng anh hai với anh Văn này
Trần Tuấn Minh (em)
*lê thân đi xuống lầu*
Trần Tuấn Minh (em)
Anh Văn lại đến ạ?
Dương Bác Văn (anh)
Anh đến tìm Hàm Hàm
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*mải mê lo ăn*
Trần Tuấn Minh (em)
Ngày mai nhập học rồi, em nghe anh Hàm nói anh học cùng lớp với anh ấy
Trần Tuấn Minh (em)
*vừa ăn vừa nói chuyện với anh*
Dương Bác Văn (anh)
Ừm, bọn anh học lớp 12A5
chương 2
Trần Tuấn Minh (em)
Phải rồi
Trần Tuấn Minh (em)
Văn ca, em trai anh năm nay cũng vào lớp 10 đúng không ạ? *vừa ăn vừa nói*
Dương Bác Văn (anh)
Ừ , nó học 10A3
Trần Tuấn Minh (em)
Thế thì chung lớp với em rồi!
Trần Tuấn Minh (em)
Được rồi!
Trần Tuấn Minh (em)
*Đột nhiên em đứng phắt dậy trong khi tay còn đang cầm đũa*
Kỳ Hàm và Bác Văn lẫn mẹ bị doạ một phen hú vía, cả ba ngước nhìn Tuấn Minh đang đứng kêu ca quyết tâm cái gì đó
Trần Tuấn Minh (em)
Em sẽ làm thân với cậu ấy!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Em lại thiếu bạn chơi cùng à?
Trần Tuấn Minh (em)
Bạn em không thiếu
Trần Tuấn Minh (em)
Nhưng không ai học giỏi bằng em trai Văn ca!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Lý thuyết vớ vẩn gì đây????
Trần Tuấn Minh (em)
Em không biết
Trần Tuấn Minh (em)
Nhưng em cần người bạn chất lượng như thế
Trần Tuấn Minh (em)
Quyết định vậy đi! *ngồi xuống ăn cơm tiếp*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
*quay sang nhìn anh*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Minh Minh từng gặp em cậu rồi à?
Dương Bác Văn (anh)
Chưa từng
mẹ Hàm-Minh
Là mẹ kể Minh nhi nghe đó
mẹ Hàm-Minh
Con chẳng để ý chút nào cả, anh em nhà họ Dương đứa nào cũng học rất giỏi
mẹ Hàm-Minh
Con nên trân trọng người bạn như Văn Văn đi *nói cậu*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Đúng thật là con chẳng để ý, em trai cậu ấy giỏi thì con công nhận
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Nhưng cậu ấy thì con không chắc *liếc anh, khiêu khích*
Dương Bác Văn (anh)
Vẫn giỏi hơn cậu *đáp trả với nụ cười "thân thiện"*
Trần Tuấn Minh (em)
Văn ca nói đúng thật mà anh *châm dầu vô lửa*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Tức chết bảo bảo rồi!!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Sao em trai lẫn mẹ của tớ đều hướng theo ngưỡng mộ cậu thế!?
Dương Bác Văn (anh)
Chắc tớ được lòng người nhà cậu đó *mỉm cười*
Buổi ăn kết thúc bằng sự đấu đá không ai thua ai của Kỳ Hàm và Bác Văn, cuối cùng cậu hậm hực bỏ ra sofa ngồi xem tivi còn anh phụ mẹ cậu dọn dẹp
Trần Tuấn Minh (em)
*cũng đi ra sofa ngồi cạnh cậu*
Trần Tuấn Minh (em)
Anh hai
Trần Tuấn Minh (em)
Em muốn biết danh tính em trai Văn ca
Trần Tuấn Minh (em)
Anh xin Văn ca dẫn chúng ta sang nhà anh ấy chơi được không aa
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Em tự đi mà hỏi anh ấy
Trần Tuấn Minh (em)
Sao mà được, anh thân với anh ấy từ nhỏ lại còn sang nhà anh ấy suốt thôi nên anh giúp em là hợp lí nhất!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Nè ai nói em anh sang nhà Văn Văn suốt đấy!!
Trần Tuấn Minh (em)
Có ngày nào anh không sang nhà ảnh hả?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
//Cũng đúng, ngoại trừ những hôm cậu lười ra đường thì hầu như ngày nào cũng sang nhà anh tìm người//
Trần Tuấn Minh (em)
Đi màaaa
Trần Tuấn Minh (em)
Điểm số của em ngày càng tuột dốc không phanh rồi!!
Trần Tuấn Minh (em)
Em phải cứu chữa nó!!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Vậy em nghĩ em trai Văn Văn sẽ kèm em học à?
Trần Tuấn Minh (em)
Văn ca tốt như thế thì em của anh ấy cũng vậy
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Rốt cuộc ai mới là anh của em thế?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Toàn khen Văn Văn
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Anh kèm em học cũng được mà
Trần Tuấn Minh (em)
Anh có học giỏi à?
Trần Tuấn Minh (em)
*lay lay tay cậu, làm nũng*
Trần Tuấn Minh (em)
Đi mà anh
Trần Tuấn Minh (em)
Chỉ là em muốn làm bạn với cậu ấy thôi!
Trần Tuấn Minh (em)
Giúp em điii *nhìn cậu với đôi mắt cún con*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Được được, để anh hỏi Bác Văn
Có em trai nhỏ thế này lại còn làm nũng nhờ mình giúp thì cậu cũng phải xiêu lòng thôi, thật sự là không cưỡng lại được sự dễ thương này!!
Dương Bác Văn (anh)
*vừa phụ mẹ cậu xong nên cũng ra sofa ngồi*
Dương Bác Văn (anh)
Hửm? *nhìn cậu*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Chúng ta đến nhà cậu đi, tớ đột nhiên muốn đến nhà cậu
Dương Bác Văn (anh)
Được thôi
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Cho Minh Minh đi cùng, được không? *hướng mắt nhìn em rồi lại nhìn phản ứng của anh*
Trần Tuấn Minh (em)
*ánh mắt long lanh*
Dương Bác Văn (anh)
Tất nhiên là được
Trần Tuấn Minh (em)
Hehehe
Thế rồi cả ba đi lon ton đến nhà Bác Văn, dù cậu đã chơi cùng anh từ khi còn nhỏ và đến nhà anh chơi cũng nhiều lần nhưng Tuấn Minh thì lại chưa từng đến nhà anh
Chỉ có Kỳ Hàm đã gặp em trai anh nhiều lần thành quen chứ Minh thì còn chưa biết mặt nữa
Dương Bác Văn (anh)
*mở cửa vào nhà*
mẹ Dương
Con về rồi à? *đang ở trong bếp*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Chào cô Dương ạaa
mẹ Dương
A là Hàm nhi à *vội lau tay đi ra ngoài*
Dương Bác Văn (anh)
Con vừa ghé nhà cậu ấy về, cậu ấy nói muốn đến nhà mình
mẹ Dương
Hàm nhi muốn qua lúc nào cũng được *mỉm cười*
mẹ Dương
Đây là..? *nhìn em đang đứng cạnh cậu*
Trần Tuấn Minh (em)
Chào cô ạ, con là em trai của anh Hàm
Trần Tuấn Minh (em)
Con tên Tuấn Minh
mẹ Dương
Đáng yêu quá đi mấttt *tiến lại gần em, xoa cái má đáng yêu đang phụng phịu*
Trần Tuấn Minh (em)
Dạ... *hơi ngại, cười*
mẹ Dương
Mấy đứa ăn gì chưa đấy? Có cơm trưa đây
Cả ba đồng thanh nói : Bọn con ăn rồi ạ
mẹ Dương
Vậy Hàm nhi và Minh nhi ra sofa ngồi chơi nhé, để cô lấy trái cây cho
mẹ Dương
Văn Văn con lên gọi em dậy đi, nó ngủ đến tận giờ này rồi
Dương Bác Văn (anh)
Vâng ạ *đi lên lầu*
mẹ Dương
Đây đây, trái cây đây *mỉm cười, đặt đĩa xuống bàn rồi xuống sofa*
Trần Tuấn Minh (em)
Oaaa có dâu tây kìa *sáng mắt*
mẹ Dương
*xoa đầu em* Nếu con thích thì sau này cứ cùng Hàm nhi sang nhà cô chơi
mẹ Dương
Cô mua thật nhiều dâu để phần cho hai đứa
Trần Tuấn Minh (em)
Cảm ơn cô ạaa *mỉm cười*
Trong khi cả ba đang vừa ăn trái cây vừa xem phim thì anh đi xuống theo sau là một cậu bé xinh trai còn đang mơ ngủ
Dương Bác Văn (anh)
Em ấy dậy rồi đây
chương 3
Dương Hàm Bác
Mẹ ơi con đóiii..
mẹ Dương
Ây để mẹ đi hâm nóng đồ ăn
Trần Tuấn Minh (em)
// uầy đáng yêu vậy trời //
Dương Hàm Bác
Chào anh Hàm ạ *mỉm cười*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Lâu rồi không gặp bé nhaa
Dương Hàm Bác
Mới không gặp hôm qua thôi ạ
Trần Tuấn Minh (em)
// cười chíc toi rồi // =)))))))))
Dương Hàm Bác
Mà bé đáng yêu này là..? *nhìn em*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Em trai của anh đó, tên Tuấn Minh
Tả Kỳ Hàm (cậu)
À mà..ẻm bằng tuổi em
Dương Hàm Bác
*nhìn con người nhỏ bé trước mặt*
Trần Tuấn Minh (em)
*nhìn Bác, gật đầu như thể trả lời đúng thế đó*
Dương Hàm Bác
Nhỏ nhỏ đáng yêu như cục bông vậy...
Trần Tuấn Minh (em)
Cậu nói ai nhỏ...!
Dương Hàm Bác
Nói cậu đấy *xoa đầu em*
mẹ Dương
Bác nhi, vào ăn cơm mauuu
Dương Hàm Bác
Dạaa! *bỏ đi*
Trần Tuấn Minh (em)
Này có thật là cậu ấy như lời mọi người nói không??
Trần Tuấn Minh (em)
Vẻ ngoài xinh trai thì có đấy, học giỏi thật hay không thì chưa biết nhưng tính cách lãnh đạm và tinh tế chuẩn con nhà người ta được mọi người truyền miệng đâu rồi???
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Làm sao mà anh biết được chứ!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Bình thường cũng không thấy em ấy khen người khác đáng yêu đâu
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Chuyện này lạ đấy
Trần Tuấn Minh (em)
Cậu ta là chê em lùn hơn với cậu ta thì có!!!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Chấp nhận đi em, vì em lùn thiệt
Trần Tuấn Minh (em)
Có thật là một người anh không ????
Dương Bác Văn (anh)
Đừng trêu em ấy nữa *bật cười*
Trần Tuấn Minh (em)
Chỉ có anh Văn là tốt!
Dương Bác Văn (anh)
Chỉ là do em ấy phát triển chiều cao chậm hơn so với Hàm Bác thôi
Trần Tuấn Minh (em)
Xin rút lại lời khi nãy
Trong khi ba người ngoài sofa đang chí choé nhau thì ở phòng bếp nơi Hàm Bác đang ngồi ăn
mẹ Dương
*ngồi đối diện nhìn cậu*
Dương Hàm Bác
Có chuyện gì ạ? *ngưng đũa nhìn bà*
mẹ Dương
A không có gì đâu
Dương Hàm Bác
Có việc gì mẹ cứ nói đi
mẹ Dương
Con có cảm thấy...
mẹ Dương
Anh con có chút xúc cảm vượt quá mức bạn bè với tiểu Tả không
Dương Hàm Bác
Có gì lạ đâu ạ, hai anh ấy thân thiết nhau cứ như người nhà rồi
Dương Hàm Bác
Đương nhiên không phải loại cảm giác bạn bè nữa
Dương Hàm Bác
Mà là xem nhau như một người rất quan trọng, rất thân thuộc
mẹ Dương
Chắc là mẹ nghĩ nhiều rồi..
mẹ Dương
Dù sao thì mẹ cũng rất thích Kỳ Hàm, đáng yêu pha chút nghịch ngợm
mẹ Dương
Bác Văn và con đứa nào cũng kiệm lời khó gần, nếu đổi lại là Kỳ Hàm và Tuấn Minh thì tốt biết bao
Dương Hàm Bác
Sau này cũng thành người một nhà rồi
Dương Hàm Bác
// chếc lỡ lời //
Dương Hàm Bác
Ý con là hiện tại anh Văn và hai người đó thân thiết lâu năm như người nhà rồi, sau này cũng tính là người một nhà của chúng ta
Dương Hàm Bác
Đúng không mẹ?
mẹ Dương
Ừm phải *mỉm cười*
Lại trở về nhóm ba người ngoài kia
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Chơi chán chưa, về nhà thôi
Trần Tuấn Minh (em)
Chưa được!!!
Trần Tuấn Minh (em)
Em vẫn chưa nhờ vả được Hàm Bác!!
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Vậy thì anh về, em cứ ở đây mà tìm cách
Dương Bác Văn (anh)
Ai cho cậu về mà về
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Hơ, muốn tới muốn đi là quyền đôi chân của tớ hoạt động
Dương Bác Văn (anh)
Cậu ở đây thêm chút nữa đi
Dương Bác Văn (anh)
Em cậu vẫn chưa muốn về mà
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Mặc kệ nó, khi nào thích về thì tự lết về
Trần Tuấn Minh (em)
// Có thật là anh không ta???? //
Dương Bác Văn (anh)
Cậu đến nhà tớ chỉ để ăn hết đĩa trái cây rồi về thôi à?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Tớ đến thăm mẹ cậu, thăm em trai cậu
Dương Bác Văn (anh)
Vậy còn tớ?
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Cậu cái gì mà cậu..!
Dương Bác Văn (anh)
Ở đây thêm chút nữa
Dương Bác Văn (anh)
Tớ mua đồ ăn vặt cho cậu
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Vậy thì được
Trần Tuấn Minh (em)
Anh cũng chỉ cần đồ ăn thôi!
Trần Tuấn Minh (em)
// À đúng rồi nhỉ! //
Trần Tuấn Minh (em)
*xích lại ngồi cạnh Văn*
Trần Tuấn Minh (em)
*nắm áo anh kéo nhẹ*
Dương Bác Văn (anh)
*nhìn em*
Trần Tuấn Minh (em)
*thì thầm với anh*
Đừng hỏi Kỳ Hàm đang ở đâu mà không tranh lại người thì cậu đang chăm chú vào phim Doraemon đang chiếu trên tivi rồi
Trần Tuấn Minh (em)
Em giúp anh giữ Hàm ca ở lại thêm chút nữa, anh giúp em nhờ Hàm Bác dạy kèm cho em được không?
Dương Bác Văn (anh)
Cũng được nhưng anh có thể ra điều kiện cao hơn chút được không?
Trần Tuấn Minh (em)
Điều kiện gì ạ?
Dương Bác Văn (anh)
Em làm cho Hàm Hàm chịu ở lại nhà anh đêm nay đi, anh giúp em việc kia
Trần Tuấn Minh (em)
Được, để đó em lo *nháy mắt*
Không chần chờ em liền lấy điện thoại ra mở khung chat rồi gửi tin nhắn cho mẹ yêu dấu
Trần Tuấn Minh (em)
💬 : Mẹ ơi
Trần Tuấn Minh (em)
💬 : Con muốn ngủ lại nhà anh Văn
mẹ Hàm-Minh
🗨️ : Được, còn anh con thì sao?
Trần Tuấn Minh (em)
💬 : Anh ấy không chịu, cứ nằng nặc đòi về
mẹ Hàm-Minh
🗨️ : Để mẹ gọi Hàm nhi
Trần Tuấn Minh (em)
💬 : Dạaaaa
Ngay sau đó điện thoại cậu đổ chuông, người gọi là "mẫu hậu đại nhân"
Tả Kỳ Hàm (cậu)
📞 : Con đây
mẹ Hàm-Minh
📞 : Tối nay mẹ có hẹn đi họp lớp cấp 3, có lẽ tối mẹ sẽ ở tạm nhà cô bạn
mẹ Hàm-Minh
📞 : Mẹ đã nhắn tin nhờ cô Dương trông chừng hai đứa rồi, tối nay ngủ lại nhà Văn Văn nhé
mẹ Hàm-Minh
📞 : Nhớ ăn cơm tối, ngủ sớm ngày mai bắt đầu đi học lại đó
Tả Kỳ Hàm (cậu)
📞 : Vâng ạ
Tả Kỳ Hàm (cậu)
// Cảm giác như có sắp xếp vậy ta?? //
Và rồi cậu và Minh phải tá túc lại nhà anh
Thật ra khi nhỏ cậu cũng thường xuyên ngủ lại nhà anh, thậm chí cả hai còn ngủ chung với nhau
Nhưng từ khi lên cấp 2 thì cậu không ngủ lại nhà anh nữa, sang chơi rồi về nhà
cậu và Tuấn Minh ăn chơi thoải mái dưới sự nuông chiều của mẹ Dương đến tận chiều tối
mẹ Dương
Mấy đứa tắm rửa đi, mẹ chuẩn bị bữa tối *nói vọng ra từ trong phòng bếp*
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Tớ đi tắm trước đâyy
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Ơ mà đồ đâu mà thay?
Dương Bác Văn (anh)
Mặc đồ của tớ đi
Dương Bác Văn (anh)
*đi lên phòng lấy quần áo cho cậu*
Trần Tuấn Minh (em)
Thế còn em thì sao??
Trần Tuấn Minh (em)
Em không có quần áo ở đây, đồ của anh Văn thì càng không thể vừa
Tả Kỳ Hàm (cậu)
Mặc đồ của Hàm Bác kìa *thản nhiên*
Dương Hàm Bác
Cũng được, có lẽ hơi rộng so với cậu nhưng vẫn chấp nhận được
Trần Tuấn Minh (em)
Cảm ơn cậuuu
Dương Hàm Bác
Để tớ lấy đồ cho
Và rồi tiết mục mong chờ đã đến, Tuấn Minh và Kỳ Hàm đã đi tắm với hai bộ đồ thuộc quyền sở hữu của anh em nhà họ Dương
Minh hoạ cảnh em mặc áo Hàm Bác, rộng thênh thang=))
Vừa vặn thoải mái he, áo b(r)ồ mà lại
Download MangaToon APP on App Store and Google Play