Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nghiệp Duyên.

Chương 1 : Ngày Thiên Thần Nhỏ Chào Đời.

Vào một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, đầy yên ả những mây trắng giữa bầu trời trong xanh bồng bềnh êm dịu yêu thương.

* Thành Phố A *

Tại một bệnh viện phụ sản lớn nhất nhì thành phố đang có một người phụ nữ quằn quại đau đớn bấu lấy tay người đàn ông dìu mình đi vào bên trong bệnh viện. Khi vào trong, các ý tá liền tấp nập chạy đến để dìu người phụ nữ ấy một cách cẩn thận và đầy kính trọng.

Người phụ nữ cố gắng gồng mình nén hạ cơn đau cơn gò chuyển dạ cất giọng nói.

" Đau...Đau quá! "

Một nữ y tá nói lớn với giọng đầy khẩn trương.

" Nhanh băng ca đâu! Vỡ ối ! Vỡ ối rồi nhanh lên! "

Một chiếc băng ca được đẩy lại và các bác sĩ lẫn y tá đỡ người phụ nữ lên và đẩy đi một cách gấp gáp vào một phòng sanh. Người đàn ông đi theo bấy giờ đã đầy lo lắng mồ hôi nhễ nhại, ông chạy theo nhưng chẳng được vào trong, đành ngồi lại hàng ghế bên ngoài để chờ người vợ.

Ông ngồi xuống, hai đôi bàn tay đan vào nhau và nắm chặt lại, đầu gục xuống thầm cầu nguyện.

" Ông trời ơi, hãy cho vợ con của con được mẹ tròn con vuông có được không ông. "

Xung quanh im lặng như tờ, vài phút sau bỗng có một tiếng khóc oa oa phá vỡ bầu không khí yên ắng đó.

Người đàn ông nghe tiếng khóc liền đứng bật dậy đôi mắt đầy sự mong chờ nhìn vào phòng sanh. Từ trong bác sĩ trưởng đi ra người bác sĩ đặt tay lên vai ông cười niềm nở nói.

" Chúc mừng cha đứa bé, mẹ tròn con vuông rồi!!! "

Người đàn ông nhận được lời chúc và câu nói ấy gương mặt lo lắng nay đã hạnh phúc vô cùng, ông nắm tay bác sĩ cúi đầu giọng đầy xúc động.

" Cảm ơn bác sĩ ! Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ! "

Sau một hồi sắp xếp phòng hồi sức ổn định, ông đứng trước cánh cửa đưa đôi bàn tay run rẩy mở cửa và bước vào trong. Có một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào cất lên.

" Chồng à, anh lại đây xem con chúng ta này, thằng bé giống anh lắm đó. "

Người đàn ông với trái tim tràn ngập niềm hạnh phúc bước lại gần chiếc giường có người vợ và đứa con đang nằm, ông ngồi trên chiếc ghế cạnh giường ánh mắt đầy niềm vui nhìn đứa con của mình rồi lại nhìn vợ bằng ánh mắt như đau lòng nhẹ giọng nói.

" Anh xin lỗi, anh không biết sanh con lại đau đến thế,...vợ à, anh xin lỗi. "

Người vợ vừa hạnh phúc vừa bất lực chỉ đành cười nhẹ lắc đầu rồi nói.

" Không sao đâu mà, vì vậy hãy yêu thương thành tích này của anh đi, tiểu bảo bối đã ra đời rồi mà, anh hãy là người ba tốt nhất nhé? "

Người chồng gật đầu giọng đầy chắc chắn nói.

" Dạ vợ! Anh sẽ là người chồng tốt, sẽ là người ba yêu thương con nhất ! "

Cả hai vợ chồng cười trong sự hạnh phúc và ấm áp này, người chồng nhẹ nhàng bế đứa bé trên tay quay sang nhìn người vợ trong hạnh phúc và nói.

" Em đã nghĩ tên con chưa vợ à? "

Người phụ nữ nhẹ gật đầu.

" Thằng bé sẽ tên là Đường Thiên Di. "

Người chồng gật đầu cười và nói.

" Tên đẹp, tên vợ đặt rất đẹp. Từ giờ con là Đường Thiên Di, là Tiểu Bảo Bối nhà họ Đường! Con trai của ba. "

Đứa trẻ cất tiếng khóc oa oa như đáp lại lời nói của ông.

Đúng vậy người đàn ông này chính là chủ tịch của công ty Đường Hoa, là một trong những công ty lớn có doanh thu khủng của xã hội và là người có danh tiếng lừng lẫy.

Đường Thiên Di là cái tên mà phu nhân nhà Đường vừa đặt cho con của họ, một cái tên ngọt ngào và rộng lớn cho tương lai của con trai họ.

Hôm nay ngày 17 tháng 4 năm 20XX ngày mà cậu con trai cả nhà họ Đường ra đời. Các báo chí truyền thông đã tập trung bên ngoài bệnh viện đông đảo. Đã rất nhanh một số thông tin đứa bé chào đời đã được lan truyền rộng rãi.

Với một bài báo đưa tin Chào Mừng Tiểu Thiên Thần Của Nhà Họ Đường Chào đời!

Từ ngoài cửa phòng hồi sức có một bóng người gõ cửa. Ông Đường đi lại mở cửa và khi mở ông đã phải bất ngờ.

" Ôi ! Ông bạn của tôi đây mà vào trong, vào trong đi. "

Cả hai vui vẻ bước vào trong. Phu nhân nhà Đường bà nhẹ giọng nói.

" Là bác Phó đấy à,...mà phu nhân bác đâu rồi ở nhà giữ đứa nhỏ rồi sao. "

Ông Phó nhẹ lắc đầu nở một nụ cười khổ nói.

" Chuyện không nên nói, nhưng rất tiếc phải nói rằng...phu nhân của tôi....cô ấy mất cách đây 1 tháng rồi. "

Cả bầu không khí liền trầm lặng yên ắng. Ông phó cười nhẹ phá vỡ sự yên lặng đó.

" Haha, đừng cứ trầm mặc như vậy cô ấy biết là sẽ la đấy, ôi chu choa, đứa bé thấy ghét chưa kìa."

Bầu không khí dần ổn định hơn sau lời nói của ông Phó, thời gian cứ trôi những lời chia buồn an ủi ông Phó rồi đến chúc mừng quan tâm đến đứa nhỏ Thiên Di.

Ông Phó cười rồi nói.

" Đợi sau này khi giới tính O và A của hai đứa nhỏ rõ ràng thì chúng ta tính chuyện thông gia chứ hả?! "

Ông Đường cười tay chỉ chỏ nói.

" Được được! Sau này rõ ràng sẽ sắp xếp. "

Chương 2 : Những Ngày Nhẹ Nhàng.

Sau khi nằm hồi sức được 1 tuần thì bà Thẩm đã được bác sĩ cho xuất viện ra về, ngày bà về nắng dịu dàng và gió cũng thật nhẹ nhàng.

Khi trời chỉ vừa mới rạng nắng trước cổng bệnh viện phụ sản đã có vài chiếc xe đỗ sẵn và dẫn đầu là một chiếc xe Mercedes - Benz AMG G63 màu đen trong rất sang trọng.

Mặt trời đã thức giấc và lên cao, hành lang bệnh viện đang xôn xao, ông Đường cận kề bên cạnh bà Thẩm còn trong lòng bà là một thiên sứ nhỏ tên là Thiên Di.

Nắng sáng đang tự mình đùa vui với muôn loài cho tới khi bà Thẩm bước ra khỏi bệnh viện thì những tia nắng ấm áp đó đã được một đám mây nhỏ đang bay lượn theo gió mà đến đây che đi mất để một khoảng trống mát mẻ.

Những bước chân đang tiến về phía xe, cánh cửa xe được mở ra, ngồi vào xe là một làn gió mát từ máy lạnh thổi ra đồng thời bên ngoài đám mây kia cũng đã bay đi mất để lại khoảng trống đầy nắng vàng.

—————————

Vỏn vẹn một tháng sau khi Thiên Di về nhà cũng đã sắp trôi qua, chỉ còn 1 ngày nữa là đã đầy tháng của cậu, ông bà Đường đã bàn bạc về đám của cậu, một cái đám đầy tháng lớn và vang danh.

Thiên Di với mái tóc đen, đôi má bầu bĩnh vẫn đang còn lim dim trong chiếc nôi êm ái, thân hình tròn trịa dễ có thể làm tan chảy cả một trái tim người khác. Bà Thẩm ngồi một bên cạnh chiếc nôi nhìn cậu với đôi mắt dịu dàng chứa sự yêu thương vô bờ bến, ánh mắt của bà nói lên tất cả tình thương của bà dành cho cậu con trai nhỏ này.

Bên ngoài là tiếng lá cây nhảy múa dưới làn gió xào xạc tạo lên thanh âm êm dịu nhẹ nhàng và thoải mái.

Nhanh chóng một ngày trôi qua, ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cậu cũng đã đến.

Ngày hôm nay thật nhộn nhịp, buổi sáng ông bà Đường vẫn cúng ở nhà như những người khác, cho đến khi buổi chiều đến với trang phục đầy tinh xảo và phụ kiện đắt tiền được mặc lên người của ông Đường và bà Thẩm, Thiên Di cũng không ngoại lệ.

Tại buổi tiệc ở nhà hàng thật sang trọng và lộng lẫy, trước cổng nhà hàng là những chiếc xe hơi đầy mùi tiền đang lần lượt đến rồi đi. Sau đó là những quý ông, quý bà, thiếu gia và tiểu thư con nhà quyền quý bước xuống từ những chiếc xe đó và đi vào trong buổi tiệc.

Những quý ông với những bộ vest màu đen bảnh bao bước vào trong, kế đó là những quý bà khoác lên mình một chiếc đầm được thiết kế riêng đầy tinh xảo và sang trọng, cổ đeo trang sức đắt tiền, tay cầm ví hiệu và đeo nhẫn đính hột xoàn, chân mang đôi cao guốc bước những bước chân cao quý đi vào trong bữa tiệc.

Những bông hồng gai phải cúi chào trước thiên thần nhỏ.

Từng ánh nhìn đều dồn vào Đường Thiên Di, đứa nhỏ gây náo động giới thượng lưu cả tháng nay, nằm trên chiếc đệm êm ái được đặc ở trên cao hai bên có vệ sĩ, đó là Thiên Di tiểu thiếu gia nhà họ Đường.

Chỉ là nhìn thấy Thiên Di và nghe đến thanh danh được ban của cậu mà rất nhiều người đã đến muốn kết thông gia từ nhỏ và các quý bà đi đến làm thân với bà Thẩm.

Một ngày đặc biệt đã được tuyên bố xong xuôi bây giờ chỉ còn lại tiếng nhạc và những ly rượu đỏ được cầm trên tay và phía sau đó là cậu nhóc Thiên Di nhà ta đang đánh một giấc say mê.

Sau ngày hôm đó là những ngày kế tiếp bình yên chẳng có gì xảy ra, ngày nào cũng êm dịu nhẹ nhàng trôi qua. Gió nhẹ, mây trắng bồng bềnh, bầu trời trong xanh, ai đó nhẹ qua hôn nhẹ mái tóc lưu luyến mùi hương em.

—————————

**4 năm trôi qua**

**Ngày 10 tháng 4 năm 20XX**

Những ngày tháng yên bình ấy trôi nổi dập dìu cho đến hôm nay. Một ngày nắng ấm có một cậu bé mái tóc màu đen, sống mũi cao, đôi mắt long lanh và đôi môi nhỏ hồng hào đang chơi ở ngoài vườn sau nhà.

Dáng người cậu nhỏ nhắn, trên môi nở nụ cười rạng rỡ tựa như ánh sáng ban mai, đó là Đường Thiên Di năm nay cậu đã 4 tuổi rồi. Đứa trẻ ngày nào còn đỏ hỏn nay đã lớn lên vô cùng khỏe mạnh và mang theo mình một vẻ đẹp ngây thơ rạng ngời.

Giữa một ngày thơ Thiên Di chầm chậm bước về phía một đóa hoa sự chú ý của cậu va phải một bé bướm, cánh bướm nhỏ có đường vằn qua tia sáng, Thiên Di háo hức lên tiếng nói.

" Oa! Mẹ ơi là bươm bướm đó ạ! "

Giọng nói của Thiên Di thanh thoát và ngọt ngào dễ thương, bà Thẩm thì lại dịu dàng gật đầu và mỉm cười với cậu, Thiên Di đúng là tựa như bầu trời, cánh bướm nhỏ cũng không ngại ngần hay né tránh ngón tay bé xíu kia của cậu đang dần chạm tới nó, con bướm vẫn im lặng đậu một chỗ trên cánh hoa.

Tiếp đó xung quanh vọng lên tiếng cười thích thú và vui mừng của Thiên Di, một cậu bé ngây thơ và hồn nhiên nô đùa cùng thiên nhiên vô vàn thú vị.

Đến trưa khi nắng đã gắt gao hơn, bà Thẩm gọi Thiên Di vào nhà nghỉ ngơi, vào đến nhà một giọng nói trẻ con của Thiên Di cất lên.

" Mẹ ơi mẹ ơi, Thiên Di thương mẹ nhất luôn đó ạ!!! "

Thật hạnh phúc.

Chương 3 : Lần Đầu Gặp Gỡ.

Bà Thẩm mỉm cười trong sự hạnh phúc đáng có này, Thiên Di đi lại ghế ngồi, bàn tay nhỏ bé của cậu cầm cốc sữa tươi ấm áp và uống một cách ngoan ngoãn.

Ông Đường đã ra ngoài từ sớm, trước khi đi ông có nói hôm nay nhà sẽ có khách đến chơi khiến Thiên Di rất háo hức, ngồi uống sữa trên ghế mà chân cậu đung đưa giữa không trung đầy mong đợi và thích thú.

" Chao ôi, tiểu bảo bối của mẹ à, có điều gì khiến con vui tới mức uống sữa quên lau mép luôn vậy hả? "

Giọng bà Thẩm dịu dàng cưng chiều, tay thì lại nhẹ nhàng lau đi bọt sữa dính trên mép cho Thiên Di. Cậu mỉm cười khúc khích với mẹ rồi nói.

" Khi sáng ba nói hôm nay nhà sẽ có khách đó ạ! Ba còn nói khách đó rất quan trọng nữa ạ! "

Lời nói ngoan ngoãn, giọng cười khúc khích vui vẻ và ngây thơ khiến bà Thẩm lại thêm cưng chiều mà chạm nhẹ vào đầu mũi của Thiên Di rồi giả vờ ngạc nhiên như thể bà chưa biết gì.

" Ồh, vậy à, ba nói như thế chắc chắn là khách đó quan trọng lắm rồi đây, vậy bây giờ Thiên Di lên phòng chơi để mẹ dọn dẹp nhà đón khách nhé? "

" Dạ mẹ. " - Thiên Di ngoan ngoãn trả lời.

Leo xuống ghế đôi bàn chân nhỏ được bảo vệ bởi đôi dép lông mang trong nhà đầy ấm áp lon ton đi lên phòng, căn phòng thứ nhất trên lầu một là dành cho Thiên Di, phòng có màu xanh da trời, thêm những miếng bông gòn trang trí thành đám mây bồng bềnh trên tường.

* Cạch *

Mở cánh cửa bước Thiên Di bước vào trong phòng của mình, căn phòng luôn được bật điều hòa mát mẻ và hòa hợp với không khí trong nhà khiến cậu không bị sốc nhiệt.

Thiên Di đang có tâm trạng rất háo hức mong chờ vị khách mà ông Đường đã nói, chiếc não nhỏ 4 tuổi đang trầm ngâm suy nghĩ.

' Sao Thiên Di lại có cảm giác nôn nóng quá vậy ta ? Lạ quá đi à. '

Vì không muốn ở yên trong phòng Thiên Di đã mở cửa ban công để đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành khiến cậu vui vẻ hơn, đứa trẻ chỉ vừa cao bằng thanh chắn của ban công đang đứng nhìn xuống cổng chính với bao nhiêu cảm xúc đợi chờ.

Cành cây ở gần ban công của Thiên Di đang vui đùa nhảy múa cùng làn gió mát mẻ, lá cây đung đưa trong gió tạo nên những âm thanh quen thuộc êm tai, thật không ngờ đó là cách gió chơi đùa với những thứ xung quanh khi lướt qua.

Chỉ một lúc sau, trước cổng chính của căn biệt thự nhà cậu có một chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đen với bánh mâm màu xám nổi bật viền trắng phiên bản giới hạn đang chạy vào sân nhà cậu đó là xe của ba cậu, ông Đường.

Theo sau là chiếc Pagani Huayra Codalunga phiên bản giới hạn khác cũng chạy vào sân nhà cậu, Thiên Di chỉ biết xe của ba mình còn chiếc phía sau theo bản năng cậu chắc ăn đó là xe của vị khách quý mà ông Đường đã nói.

Ông Đường bước xuống xe với bộ vest đen bảnh bao và sang trọng, kế đó là một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia, đó là ông Phó và đứa con trai của ông.

Thiên Di biết ông Phó nhưng đứa trẻ kế bên ông Phó khiến cậu thắc mắc, Thiên Di lon ton vào lại phòng rồi đi xuống cầu thang, đứa nhỏ không xuống hẳn mà đứng lại ngay gốc cầu thang có vẻ tò mò nghe ngóng tình hình.

Đứa nhóc với mái tóc có màu gỗ nâu đi vào nhà cùng ông Phó, cậu ta khá cao, cao hơn Thiên Di và mặc một chiếc quần short màu đen áo thun bên trong màu trắng kèm theo một chiếc áo sơ mi khoác ở bên ngoài màu đen thật đơn giản.

Bà Thẩm tinh ý đã nhìn thấy Thiên Di đứng lấp ló ở bức tường cầu thang bà nhanh chóng chào hỏi ông Phó và cậu nhóc kia rồi đi lại chỗ Thiên Di, cậu thấy mẹ mình đi lại thì có chút giật mình vì biết bản thân bị phát hiện rồi lúng túng núp lùi lại vào trong.

" Bảo bối ra đây đi con, khách đến rồi sao con lại núp vậy nè? " - Bà Thẩm ngồi xổm xuống nhẹ nhàng cất giọng hỏi.

Thiên Di có chút nhút nhát đi vào vòng tay của bà Thẩm ánh mắt đôi lúc hay liếc nhìn cậu nhóc đi cùng ông Phó, giọng Thiên Di tò mò và nhút nhát khiến cậu hơi ngọng mà hỏi.

" Đó dà ai dậy mẹ? " ( Đó là ai vậy mẹ? )

Bà Thẩm liền biết con trai mình muốn hỏi ai, bà nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu dắt cậu lại ghế lớn ngồi vừa đi bà vừa nói.

" Đó là con trai của bác Phó đó con, Thiên Di phải gọi bằng anh đấy nhé. "

Thiên Di gật đầu đã hiểu, cậu mặc một cái áo trắng và bên ngoài một cái quần yếm màu nâu nhạt, mái tóc đen nổi bật trong bộ quần áo khiến cậu trong dễ thương và đẹp đẽ.

" Con chào mọi người ạ! " - Thiên Di cúi đầu lễ phép

Ông Đường nhanh chóng bế đứa con trai bé bỏng lên ghế ngồi cạnh mình, ánh mắt Thiên Di vẫn đôi lúc đưa về hướng cậu nhóc ngồi cạnh ông Phó, cậu ta trong có vẻ lạnh lùng và nhạt nhẽo.

' Anh ấy nhìn trông hung dữ quá đi, lại còn hướng nội nữa chứ. Hic sao mà im lặng dữ dạ? '- Thiên Di thầm nghĩ

—————————

Ngoài lề :

Thiên Di là con trai

Thiên Di là con trai

Thiên Di là con trai

Điều quan trọng nhắc lại 3 lần :))

Mọi người đoán cậu nhóc đi cùng ông Phó là ai nào?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play