Chap 1: Lưu lạc
--------------------
Ngày hôm nay, ngày mà quyết định Châu quốc có đổi chủ hay không, thời thế loạn lạc. Hoàng đế đương triều – Lục Đình đang lao đao vì việc Thái sư – Cố Lạc đang khởi binh tạo phản. Ngay lúc này trong hoàng cung, Hoàng hậu – Diệp Nghi đang lâm bồn, hạ sinh hoàng trưởng tử. Lục Đình lo lắng vô cùng, bên ngoài thì lại cung biến, đại thần mưu nghịch tạo phản. Lục Đình hạ chỉ, nếu hoàng hậu sinh ra con trai thì hoàng trưởng tử này sẽ chính là hoàng Thái tử. Sau suốt mấy canh giờ chờ đợi, cuối cùng bên trong phòng kia cũng òa lên tiếng khóc trẻ con. Cung nữ bế đứa trẻ ra, trước mặt hoàng thượng đang một thân giáp bào chuẩn bị nghênh chiến phản thần, chỉ mong có thể nhìn thấy con 1 lần rồi sẽ đích thân ngự giá thân chinh. Cung nữ từ trong bước ra nói:
“ Hoàng thượng là một hoàng tử. “ Tố Tâm nói. Tố Tâm cung nữ cận thân của hoàng hậu, gả theo hoàng hậu vào cung và cũng là tỷ muội tốt lớn lên bên hoàng hậu từ nhỏ.
“ Tốt, tốt lắm, nó sẽ là hoàng Thái tử, tên là…Lục Dịch.“ Lục Đình vui vẻ nói.
Lục Đình đang bế đứa trẻ trên tay đang ngắm nhìn nó thì tên công công bên cạnh lên tiếng:
“Hoàng thượng người nhìn xem, trên cánh tay của hoàng Thái tử có một vết bớt hình rồng.“ tên công công nói.
“ Quả không hổ là trưởng tử của ta, sinh ra đã có ấn kí của 1 hoàng đế. “ Lục Đình vừa nhìn vào vết bớt vừa nói.
Đang vui vẻ thì tên thị vệ bên ngoài chạy đến báo:
“ Bẩm hoàng thượng cửa cung sắp ko giữ được rồi.“ tên thị vệ gấp gáp bẩm báo.
Vừa nghe xong thì trong phòng hoàng hậu cũng có tiếng hét lớn của các ma ma và cung nữ:
“ Không hay rồi, hoàng hậu nương nương mất máu quá nhiều, lại thêm sinh khó, e là không qua khỏi. “. Vị ma ma nói từ trong phòng vọng ra.
Lục Đình cũng bàng hoàng, đưa đứa bé trên tay cho Tố Tâm rồi chạy nhanh vào trong, đến bên giường nắm lấy tay hoàng hậu. thấy Lục Đình hối hả hoàng hậu nói:
“ Hoàng thượng thiếp sắp không xong rồi, hứa với thiếp chăm sóc cho con thật tốt, đừng để nó chịu thiệt thòi. “
Nói rồi hoàng hậu từ từ ra đi trong vòng tay của Lục Đình, chưa khỏi đau thương, bên ngoài lại chạy vào cấp báo:
‘ Hoàng thượng Thái sư sắp đánh đến đây rồi. “ tên lính vội vã cấp báo quân tình.
Lục Đình đứng dậy, đi đến chỗ Tố Tâm đang bế đứa trẻ, gấp gáp nói :
“ Tố Tâm, mau đưa Dịch nhi đi khỏi đây, nhanh lên, ta không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn đến mức nào, Dịch nhi chính là hi vọng duy nhất của ta, ngươi mau đưa nó đi bảo vệ nó an toàn, ngay lúc này ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, ta nói cho ngươi 1 bí mật, phía sau cung hoàng hậu có 1 mật thất, ngươi cứ men theo đó mà đi con đường đó dẫn ra khỏi thành, đi mau." Nói xong Lục Đình lấy ra một cái ngọc bội nói tiếp.
"Đây là vật gia truyền các đời vua của Châu quốc ta miếng ngọc bội này cùng vết bớt đó chính là minh chứng cho thân phận Thái tử của Dịch nhi."
Sau đó ông đeo vào cổ đứa bé và bảo:
"Tố Tâm đi mau nhanh lên không đi sẽ không kịp nữa.”
Tố Tâm tay ôm chặt đưa bé rời đi khỏi, ánh mắt Lục Đình chùng xuống, Tố Tâm làm theo lời hoàng thượng nói, đi vào mật thất, cô đi mãi đi mãi cuối cùng cũng ra khỏi thành, cô ngày đêm ôm đứa trẻ chạy đi, đi về hướng Thần quốc.
Trong cung.
Lúc này loạn thần tặc tử đã đem binh đến tận cửa. Lục Đình ngự giá thân chinh, sau hai ngày hai đêm ròng rã chinh chiến, cuối cùng Lục Đình cũng chiến thắng, chính tay đâm chết tên phản thần Cố Lạc kia. Nhưng không may thay vì thương thế quá nặng mà hôn mê hết 1 tháng và phải nằm tịnh dưỡng 1 năm mới hoàn toàn bình phục.
--------------------------------------
Thần quốc
Một năm sau kể từ khi Tố tâm Chạy khỏi Châu quốc, chạy đến Thần quốc, trên đường chạy bị bọn người Thái sư phát hiện, đuổi cùng giết tận. Đang lúc nàng ôm đưa bé thật chặt tưởng chừng như sắp cùng Thái tử toi mạng thì có một thanh kiếm chắn ngay trước mặt. Một thiếu niên một thân giáp bào, không ai khác đó chính là Bùi tướng quân của Thần quốc đang trên đường trở về triều, ra tay cứu giúp. Vị Bùi tướng quân này thấy họ đáng thương nên đã đem theo họ cùng về Thần quốc, sau một tháng được Bùi tướng quân cứu giúp, Tố Tâm và vị Bùi tướng quân này lại phải lòng nhau, tướng quân lấy Tố Tâm làm thê tử. Bùi tướng quân luôn xem đứa trẻ đi cùng cô như con ruột của của mình, đã nhiều lần gặn hỏi thân thế đứa trẻ nhưng Tố Tâm chưa hề tiết lộ một lời nào, nhưng cô cũng cương quyết đó không phải là con của mình.
Sau một năm chung sống, họ có với nhau một công tử, nhưng người bên ngoài đều nói nhà Bùi tướng quân đã có hai công tử. Lục Dịch sau khi đến đây cũng được hơn 1 tuổi, Bùi tướng quân không biết gì về đứa trẻ này chỉ biết nó tên Lục Dịch, nhưng vì tránh lời đàm tiếu bên ngoài nên đã đổi thành Bùi Dịch, và con của hai người tên Bùi Cẩn.
----------------------------
20 năm sau
Lục Dịch mang trên người thân phận đại công tử nhà Bùi Tướng quân, Bùi Dịch càng lớn càng thông minh, giỏi giang, tướng mạo hơn người, phẩm mạo đoan chính, nhưng tính cách lại khó gần, gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sắt bén, trong ánh mắt luôn ẩn chưa sự hờ hửng không đặt ai vào trong mắt. Từ nhỏ vì có tư chất thông minh hơn người nên thường được Bùi Tướng quân dắt theo vào cung để thỉnh an hoàng đế Thần quốc – Hạ Trường Thanh. Hoàng đế vì thấy hắn tương lai nhất định sẽ là một nhân tài cho nên đã đặt cách cho hắn tự do ra vào cung và cùng với các hoàng tử công chúa cùng nhau học hành.
Trưởng công chúa _ Hạ Thuần Nhã năm nay cũng đã 18 tuổi, cùng Bùi Dịch từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng vị trưởng công chúa này chỉ thích cải nam trang, vì bản tính hoạt bát nên hay cải nam trang để tiện cho việc trốn ra ngoài chơi, nàng lấy tên Viên Kim Hạ để ra ngoài vui chơi cho thuận tiện, nhưng nàng là ai chứ? Nàng là Trưởng công chúa, chuyện nàng làm đâu phải không ai biết, hoàng thượng cũng mặc kệ cho nàng vui chơi thoải mái. Sở dĩ nàng lấy họ Viên vì đó là họ của mẹ nàng cũng là hoàng hậu đương triều – Viên Ngân Hoa .
Kim Hạ tính tình hoạt bát lại luôn thích giả làm nam nhân nhưng đâu ai biết khi khoác lên mình y phục công chúa thì sẽ thế nào? Chỉ những cung nữ cận thân mới biết Kim Hạ là người có sắc đẹp mĩ miều, dịu dàng mà thanh nhã đơn thuần trong sáng đúng với cái tên Thuần Nhã của nàng, Kim hạ giỏi hết tất cả cầm, kỳ, thi họa, tri thư đạt lễ, thêu thùa may vá không một môn nào mà Kim Hạ không biết làm, không những biết mà còn rất giỏi. Nàng không chỉ giỏi chuyện của nữ nhân, những chuyện của nam nhân nàng cũng biết, vì từ nhỏ nàng đã theo phụ hoàng học cưỡi ngựa, bắn cung, luyện kiếm. Phải nói nàng chẳng hề thua kém một hoàng tử nào, vì thế rất được hoàng thượng thương yêu.
Trong tất cả các công chúa chỉ có mỗi Kim Hạ là thích học những thứ này, các công chúa khác chỉ thích thêu thùa may vá, viết văn làm thơ, đối chữ, suốt ngày chỉ ở trong điện. Còn Kim Hạ, nàng thường trốn ra ngoài cung chơi, hôm nào không trốn được thì chạy đùa khắp cả hoàng cung trêu ghẹo mọi người. Trong đó người bị trêu chọc nhiều nhất chính là Bùi Dịch. Tuy nhiên hắn không biết Kim Hạ là công chúa . Mỗi khi Kim Hạ xuất hiện trước mặt hắn còn chưa kịp nói gì thì hắn đã trưng ra bộ mặt lạnh như tảng băng, nói:
“ Điện hạ thần còn có việc, xin cáo lui trước.“ hắn lảng tránh Kim Hạ mà nói.
Vì mỗi lần Kim Hạ gặp hắn đều lôi hắn đi chơi cùng, đến nỗi mỗi lần Kim hạ và hắn gặp nhau thì hắn đều tìm cách tránh đi vì hắn cảm thấy thật là phiền phức, hắn tự hỏi, một tên nam nhân sao tính tình lại phiền phức như thế chứ? Riết rồi hắn cũng quen, tuy bày ra vẻ mặt có ý từ chối nhưng hắn cũng biết có từ chối thế nào cũng không thoát được. Vì hắn biết với tính cách của Kim hạ thì đâu dễ dàng gì mà tha cho hắn đi. Kim Hạ thấy hắn cứ đứng đó liền nói:
“Ngươi thì có việc gì bận chứ, việc của ngươi là đi chơi với ta.“ Kim Hạ vui vẻ.
Hắn đâu biết tên nam nhân mà hằng ngày lôi hắn ra ngoài chơi rồi còn lén uống rượu cùng với hắn, thật ra là một nữ nhân, lại còn là một công chúa cao quý, hắn cũng đâu biết có cô nương nhà nào đó đã đem lòng yêu hắn từ lâu lắm rồi mà hắn thì không biết, chỉ xem người ta như huynh đệ, mà cùng nhau ra ngoài chơi.
---------------
Lúc này tại Châu quốc
Thắm thoát đã 20 năm trôi qua, kể từ khi Lục Đình thành công dẹp loạn bọn loạn thần tặc tử Cố Lạc, rồi bị thương, hôn mê, tịnh dưỡng. Sau khi khỏe lại không lúc nào Lục Đình không nhớ đến người vợ đã mất và đứa con vừa mới chào đời ngay trong ngày cung biến. Vì ngày đó mà ông đã để lạc mất con trai của mình. 20 năm nay chưa một ngày nào ông ngừng nghỉ tìm kiếm tung tích của Lục Dịch và Tố Tâm, nhưng bấy lâu nay cũng không có chút manh mối nào. Tuy trong 20 năm qua, ông đã có thêm vài vị hoàng tử, nhưng chưa lúc nào ông quên Lục Dịch, là con trai đầu lòng của ông, là hoàng trưởng tử của hoàng cung này và là hoàng Thái tử của Châu quốc. Ông không biết Lục Dịch cùng Tố tâm còn sống hay đã chết nhưng ông vẫn nuôi hi vọng là Lục Dịch còn sống, tình cảm cha con giữa hai người nói cho ông điều đó. Trong đầu Lục Đình luôn mang 1 ý nghĩ: ”Dịch nhi, con đang ở đâu, con sống có tốt không.“ Các đại thần trong triều đều biết Thái tử Lục Dịch là vết thương lòng của Lục Đình, cũng đã nhiều lần khuyên ngăn lập Thái Tử khác, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị Lục Đình tức giận đuổi ra ngoài. Sự cố chấp về đứa con này của Lục Đình khiến các đại thần trong triều cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
Chap 2: Thi đấu – Bùi Dịch chàng thật giỏi!
------------------------
Thần quốc
Ở Thần quốc đang mở ra một cuộc thi bắn cung giữa các hoàng tử và các công tử con trai của các đại thần tướng quân trong triều. Nếu ai chiến thắng trong cuộc thi lần này sẽ là người dẫn đầu và lo liệu cho chuyến đi săn vào mùa hạ sắp tới.
Cuộc thi được tổ chức vô cùng sôi nổi, các hoàng tử, công tử đều ngày đêm tập luyện mong lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng, vì nếu được hoàng thượng để ý thì đối với các hoàng tử sẽ có cơ hội làm Thái tử, còn các công tử thì con đường thăng quan vô hạn, rạng danh tổ tông.
-------------------------
Cuối cùng ngày thi đấu cũng diễn ra, mọi người đều háo hức, các hoàng tử công tử thì đang chuẩn bị lên sân, còn hoàng thượng cùng các phi tần và các công chúa thì ngồi trong lều che để xem thi đấu.
Hôm nay Kim Hạ cũng vậy, cũng đến xem vì nàng là người thích náo nhiệt, vẫn cải nam trang, nhưng hoàng thượng không cho phép Kim Hạ thi đấu vì dù gì thì Kim Hạ vẫn là một công chúa. Tuy Kim Hạ có tiễn thuật hơn người, nàng cũng rất tự tin nếu nàng thi thì nhất định sẽ thắng, nhưng đây lại là cuộc so tài tranh giành vị trí Thái tử của các hoàng tử, hay cuộc tranh giành sự mở mày mở mặt thăng quan tiến chức của các công tử. Nên nàng cũng không mấy buồn bã khi không được tham gia thi đấu.
Khi Kim Hạ đang đi vòng vòng trường thi để cổ vũ cho các hoàng huynh, hoàng đệ thì bắt gặp Bùi Dịch cũng đang cầm cung tên chuẩn bị thi đấu. Nàng cố tình chạy đến chỗ hắn hỏi:
“Ngươi cũng thi đấu à?” Kim Hạ hỏi.
“Tất nhiên, một cuộc thi lớn như vậy sao ta có thể không tham gia! “ Bùi Dịch trả lời.
“Vậy ngươi có muốn thắng ko? “ Kim hạ lại hỏi.
“Người đoán xem.“ Bùi dịch trả lời với vẻ mặt đắc thắng.
“ Hứ, làm như kiểu ta đây đã nắm chắc phần thắng vậy. “ Kim Hạ bĩu môi.
Bùi Dịch liếc Kim hạ, sau đó hỏi:
“Người cũng là hoàng tử sao lại không thấy chuẩn bị thi đấu.“ Bùi Dịch thắc mắc hỏi.
Lúc này mặt Kim hạ đột nhiên biến sắc, ậm ờ trả lời:
“Tại … tại phụ hoàng không cho ta thi.“
“ À, ta biết rồi, chắc tại hoàng thượng thấy người tiễn thuật không bằng ai nên mới không cho thi đấu, đỡ phải làm mất mặt.“ Bùi Dịch nhếch môi cười chế giễu nói.
Kim hạ tức đến đỏ mặt quát:
“Sao ngươi dám ăn nói với bổn công ………”
Kim hạ đột nhiên dừng lại, Bùi dịch lại nói:
“Công cái gì? “
Kim Hạ lại nói tiếp, mặt kênh kiệu:
“Với bổn điện hạ như vậy hả?“
Bùi Dịch chỉ nhếch môi, nói:
“Ta chỉ nói sự thật thôi.“
Kim hạ đã tức nay lại còn tức hơn, lớn tiếng:
“Ngươi …………..”
Chưa kịp nói hết câu thì có tiếng nói từ xa vọng lại:
“Cuộc thi sắp bắt đầu, mời các hoàng tử, công tử vào vị trí của mình, chuẩn bị thi đấu.“
Kim Hạ gầm mặt xuống, nói:
“Ngươi đợi đó …” Nói xong quay lưng bỏ đi vào lều che ngồi cùng hoàng tượng.
Trọng tài bước ra tuyên bố thể lệ cuộc thi:
“Thể lệ cuộc thi chính là: ta sẽ tung 4 đồng xu cùng một lúc, ai xuyên qua được hết 4 đồng xu này cùng 1 lúc thì tính là người đó thắng. Mỗi lần thi là 2 người. Sau đây ta tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu."
Cây cờ đầu tiên phất lên: “Hai người đầu tiên, xin mời bước lên sàn đấu.“
Hai tên đó bước lên, vươn cung ra bắn, tên đầu tiên chỉ trúng có 1 đồng xu, tên thứ 2 thì xuyên qua được ba đồng xu. Cứ thế lần lượt từng cặp từng cặp bước lên nhưng không ai bắn xuyên qua được hết 4 đồng xu 1 lúc. Cặp cuối cùng là Bùi Dịch và tên công tử họ Vương – Vương Ngọc Chân, con trai của Vương thừa tướng, nghe nói tên này bát học uyên thâm, tài nghệ xuất chúng, tiễn thuật cũng khá nổi trội, đoán chắc đây là đối thủ khá mạnh đối với Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhường hắn bắn trước, hắn bắn 1 phát cả 4 đồng xu đều xuyên qua. Mọi người xung quanh đều vỗ tay, hết lời khen ngợi. Mọi người đều nghĩ hắn đã xuyên qua được cả 4 đồng xu rồi còn phải thi gì nữa. Nhưng Bùi Dịch còn chưa thi thì đấu sao có thể tính là hắn ta thắng được. Mọi người xung quanh xì xào đã bắn đúng theo thể lệ đưa ra rồi còn phải thi thố gì nữa. Bùi Dịch quay sang nhìn Sầm Phúc gật đầu 1 cái – Sầm Phúc cánh tay đắt lực bên cạnh Bùi Dịch, Sầm Phúc liền đem lên sàn đấu 1 dải băng bịt mắt màu đen, Sầm Phúc giúp hắn bịt mắt lại, tên trọng tài tung đồng xu lên, hắn dùng tai cảm nhận âm thanh của đồng xu rồi vươn cung lên bắn 1 phát cả 4 đồng xu đều được xuyên qua còn trúng luôn con chim bồ câu vừa bay ngang. Hắn mở bịt mắt ra, nhìn mọi người xung quanh đang mắt chữ A mồm chữ O mà trầm trồ nhìn hắn xì xào:
“Quả không hổ là đại công tử nhà Bùi tướng quân đúng là tài giỏi hơn người.“
Hoàng thượng thấy vô cùng thích thú phá lên cười, nói:
“Ha ha ha. Tốt … rất tốt trẫm không nhìn nhầm ngươi, giỏi lắm Bùi Dịch. Vậy chuyện đi săn sẽ……..”
Đột nhiên Vương Ngọc Chân lên tiếng:
“Hoàng thượng đây làm sao có thể tính là thắng, không đúng thể lệ cuộc thi.“
Tên họ Vương này trước giờ bản tính đố kị, không muốn thua ai, quả nhiên đúng, luôn có lòng ganh ghét không phục.
“Vậy ngươi muốn thế nào?“ Hoàng thượng lên tiếng.
“Thần muốn đấu thêm 1 trận nữa.“ Vương Ngọc Chân nói.
“Bẩm ………..” Vương Ngọc Chân nói tiếp.
Chưa kịp nói hết đã bị Bùi Dịch xen ngang:
“Vương công tử nếu đã không phục, vậy ta sẽ cùng công tử đấu thêm một trận nữa, ta có ý này, chúng ta tìm 1 người miệng ngậm 1 cành hoa, phi ngựa về phía người bắn, ai bắn trúng cành hoa xem như người đó thắng, ngươi thấy thế nào.”
Vương Ngọc Chân lúc này cảm thấy hơi lo nhưng cũng lớn tiếng:
“Được, cứ như vậy đi, nhưng lỡ có ai đó bắn không trúng hoa mà làm bị thương người cưỡi ngựa thì sao?”
Bùi Dịch trả lời hắn:” Vậy thì cứ dùng tên không đầu là được rồi."
Sau đó Bùi Dịch quay sang nhìn hoàng thượng nói:
“Hoàng thương người thấy chủ ý này thế nào?”
“Được, rất đặc sắc, các ngươi cứ thi.” Hoàng thượng vui vẻ đáp.
Hoàng thượng vốn là người thích các chủ ý lạ lẫm, đặc sắc, nay lại thấy 2 tài tử so tài, quả là thích thú. Rồi khoác tay cho người đem ngựa hoa và gọi 1 tên thị vệ giỏi cưỡi ngựa đến.
Lúc này Kim Hạ mới lên tiếng, nãy giờ trong lòng Kim Hạ đã rất khó chịu cái tên họ Vương này rồi, ai bảo hắn hết lần này đến lần khác làm khó người nào đó trong lòng ai đó chứ.
“ Phụ hoàng để con cưỡi ngựa cho.“
Vừa nói xong đã chạy nhanh xuống sân đấu chưa kịp để hoàng thựơng lên tiếng là có đồng ý hay không. Hoàng thượng bật cười, thì thầm trong miệng:
“Con bé này …”
Kim Hạ chạy đến leo lên lưng ngựa, cầm lấy cành hoa trong tay từ trong tay tên thị vệ, rồi đưa lên cắn trong miệng.
Lần này Bùi Dịch đòi bắn trước, nhưng tên họ Vương kia lại giành bắn trước, tên này bản tính đố kị không muốn xếp sau người khác cái gì nên lại giành bắn trước. Kim Hạ vốn đã không vừa mắt hắn, nhưng cũng không thể vì Bùi Dịch mà gian lận để cho tên họ Vương này thua được, nên cứ mặt cho số trời vậy, nhưng nàng tin Bùi Dịch nhất định sẽ thắng.
Tên họ Vương kia vươn cung lên và nói:
“Điện hạ,đắt tội rồi.”
Rồi hắn bắn 1 phát mũi tên bay xẹt ngang mặt Kim Hạ mà không trúng cành hoa, Kim Hạ dừng ngựa, mỉm cười vui vẻ, kèm theo ánh mắt khinh bỉ dành cho Vương Ngọc Chân.
Lúc này Bùi Dịch vào vị trí, Kim Hạ phi ngựa chạy về chỗ cũ, chuẩn bị phi ngựa về phía hắn, Kim Hạ nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, nói lớn:
“Cứ phi đi..... tin ta.“
Hắn cũng không biết tại sao mình lại thốt ra hai chữ ‘tin ta‘. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy có 1 dòng cảm xúc bất thường chạy qua trong tim hắn. Kim Hạ cũng vậy, nàng cảm thấy hai chữ ‘tin ta’ đó thật là ngọt ngào làm sao.
Bùi Dịch vươn cung lên, Kim Hạ phi ngựa tiến thẳng về phía hắn. Tiếng ‘vụt’ phát ra, mũi tên bay về phía Kim Hạ, xẹt một cái cắt đứt cành hoa, rơi xuống đất. Tuy là mũi tên không đầu nhưng lực và tốc độ cũng đủ để cắt đứt cành hoa mềm. Kim Hạ dừng ngựa, xung quanh tiếng vỗ tay rầm rộ, tiếng hò hét khen hay, khen giỏi. Kim Hạ mỉm cười, nụ cười ngọt ngào. Bùi Dịch nhìn Kim Hạ thấy cô cười trái tim hắn bỗng lỡ mất 1 nhịp. Hắn giật mình bình tâm lại tự hỏi
“Ta bị gì thế này? “ Hắn bình tĩnh quay sang nhìn hoàng thượng thấy hoàng thượng đang cười nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, rồi hoàng thượng nhìn sang Vương Ngọc Chân hỏi:
“Sao? Vương công tử có còn bất bình gì hay không?”
Hắn thức thời cúi đầu hành lễ nói:”Thần ko dám !!!”
Tên Vương Thừa tướng thấy vậy liền bước lên tỏ vẻ lo sợ nói:
“Hoàng thượng, là nhi tử đã thất lễ làm hoàng thượng chê cười rồi."
Hoàng thượng vui vẻ đáp:
“Vương ái khanh, không có gì, lâu lâu mới có ngày vui như vậy, cứ để bọn trẻ so tài, không sao đâu!“
Vương thừa tướng kính cẩn đáp:”Tạ hoàng thượng thứ lỗi.“
Bùi tướng quân thấy vậy cũng bước nói:
“Hoàng thượng là nhi tử của thần đã thất lễ với hoàng thượng, thừa tướng và công tử, thật là không có phép tắc, chút tài cán này mà nó cũng dám đem ra trước mặt hoàng thượng thể hiện thật là …. “
Chưa kịp nói hết câu thì Bùi tướng quân bị hoàng thượng cắt ngang, xen lời:
“Ây, Bùi ái khanh đừng quá khiêm tốn như thế, Bùi Dịch đúng là một nhân tài, cứ để cho nó phát huy.“
Hoàng thượng cười xong lại nói tiếp:
“Vậy cuộc thi kết thúc ở đây, người chiến thắng trong cuộc thi hôm nay là Bùi Dịch. Vậy cuộc đi săn trong mùa hạ sắp tới sẽ do khanh hoàn toàn phụ trách, phải làm cho thật tốt, đừng phụ lòng trẫm và cha khanh.“ Hoàng thượng vỗ vỗ vai Bùi Dịch nói.
Bùi Dịch vui vẻ tạ ơn, xong cùng mọi người ra về, nhưng hắn đâu biết sau lưng hắn có người đang nhìn theo bóng lưng của hắn mỉm cười và nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, ngưỡng mộ và thầm nghĩ.
“Bùi Dịch chàng thật giỏi."
-------------------
Chap 3: Rốt cuộc ta là ai ?
-----------------------
Sau khi về đến nhà Bùi Dịch bị Bùi tướng quân mắng:
"Tại sao con lại phô trương tài nghệ ra trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ con đã đắt tội với Vương thừa tướng rồi, chuyện nhỏ ko nhịn sao làm được chuyện lớn, con cứ hiếu thắng như thế này sẽ rất dễ rước họa vào thân lắm có biết ko hả?"
Nói xong Bùi tướng quân tức giận quay mặt đi chỗ khác, Tố Tâm thấy vậy đến khuyên ngăn:
"Tướng quân người đừng tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, với lại con nó có tài mà thể hiện 1 chút cũng không sao, chàng không cần quá lo."
Bùi Cẩn đứng kế bên thấy mẹ nói vậy cũng hùa theo:
"Phải đó cha, cha đừng mắng đại ca như vậy, chỉ là tài bắn cung thôi ko có gì to tát đâu cha đừng lo."
Bùi tướng quân liếc Bùi Cẩn:" Con im đi."
Bùi Cẩn ngậm miệng im phắt lùi ra phía sau vài bước. Tố Tâm thấy vậy liền lên tiếng giải vây cho 2 con:
"Thôi tướng quân, chàng đừng giận nữa, sáng giờ ra ngoài cũng mệt rồi ta đưa chàng về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong Tố Tâm liền kéo Bùi tướng quân đi thẳng về phòng. Bùi Dịch thì mặt đằm đằm sát khí bỏ về phòng. Còn Bùi Cẩn cũng nhúng vai 1 cái rồi bỏ về thư phòng đọc sách.
Bùi Dịch về đến phòng lặng lẽ lấy miếng ngọc bội mà hắn đeo trên cổ từ nhỏ ra ngắm nghía. Tự nhiên trong lòng hắn có 1 dòng cảm xúc cuộn trào, tâm trạng bỗng trở nên hụt hẫng. Đang thất thần thì Bùi Cẩn từ đâu đẩy cửa xông vào. Bùi Dịch nhìn Bùi Cẩn khó chịu nói:
"Sao đệ lại tự ý xông vào phòng ta."
Bùi Cẩn gãi đầu:
"Ko phải tại đệ gấp quá sao!!!"
"Đệ đến đây có chuyện gì?" Bùi Dịch tiếp lời
Bùi Cẩn vội chạy lại ngồi kế bên Bùi Dịch, đặt lên bàn 1 cuốn sách. Bùi Cẩn nói:
"Đại ca huynh xem ta mới tìm được cuốn sách này ở thư phòng, ta thấy bên trong đó toàn những hình ảnh kì quái, chữ viết trong đó ta cũng ko hiểu, đại ca huynh giỏi như vậy huynh xem thử giúp ta trong đó là cái gì."
Bùi Dịch mở cuốn sách ra xem, lật được vài trang thì thấy hình miếng ngọc bội của mình trong đấy, phía dưới còn có 1 dòng chữ Phạn 'Ngọc bội chân truyền Châu quốc'. Nó được viết bằng tiếng Phạn, chỉ có Bùi Dịch đọc được vì trước đây hắn từng học qua 1 ít tiếng Phạn. Bùi Cẩn tuy thích đọc sách nhưng lại không có hứng thú với tiếng ngoại quốc nên không biết bên trong đó viết gì. Nhìn 1 hồi rồi Bùi Cẩn bổng nhiên lên tiếng:
"Ể, sao hình trong sách với cái ngọc bội của huynh y chang vậy, nó có ý nghĩa gì?"
Lúc này trong lòng Bùi Dịch đột nhiên có 1 dự cảm chẳng lành và kèm theo đó là 1 bụng nghi ngờ, rồi nói:
"A Cẩn đệ về phòng trước đi, cho ta mượn cuốn sách này 1 chút. "
Bùi Dịch nói xong Bùi Cẩn cũng đứng dậy nói:
" Vậy được, huynh cứ từ từ mà xem, ta về trước đây, huynh nhớ là xem xong phải giải thích cho ta đó."
Bùi Dịch chỉ im lặng, mặt hắn lúc này đầy vẻ nghi ngờ. Tuy Bùi tướng quân luôn xem hắn như con ruột, nhưng trong lòng hắn luôn cảm giác được có cái gì đó ngăn cách tình cảm cha con giữa hắn và Bùi tướng quân. Từ trước tới nay Bùi tướng quân luôn rất hà khắc với hắn, bắt hắn luyện tập học hành văn thao võ lược nhưng luôn miệng dặn hắn không được để lộ tài năng ra bên ngoài. Trong lòng hắn trước nay luôn có hoài nghi. Tại sao cha hắn lại đối với hắn như vậy còn Bùi Cẩn thì dễ giải hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi bỗng đứng dậy cầm miếng ngọc bội và cả cuốn sách đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi vừa nghĩ: "Chắc chắn có cái gì đó mờ ám ở đây ta phải đến hỏi mẹ mới được."
Đi vừa đến cửa phòng của cha mẹ, hắn chưa kịp gõ cửa thì đứng bên ngoài nghe được những lời nói từ bên trong vọng ra.
"Chàng đừng giận như vậy, hại sức khỏe Dịch nhi nó có tài chàng cứ để cho nó thể hiện đừng bắt ép nó quá. Chàng xem Cẩn nhi đi, suốt ngày chỉ biết đọc sách, học võ công thì không tới đâu, không bằng một nửa của Dịch nhi ". Tố Tâm nói.
"Cẩn nhi thì không sao cứ mặc kệ nó, ta chỉ mong nó sống một đời làm 1 viên quan nhỏ nhàn hạ, không cần làm võ tướng giống ta, cả đời chinh chiến sa trường không biết mất mạng lúc nào." Bùi tướng quân nói.
Tố Tâm chỉ cười nhẹ nhìn Bùi tướng quân.
"Phu nhân ta có chuyện muốn nói với nàng, phu nhân dù sao Dịch nhi cũng không phải con ruột của chúng ta. Nàng nói cho ta biết, nó rốt cuộc là ai, thân thế như thế nào? " Bùi tướng quân nói tiếp.
Bùi Dịch đứng bên ngoài nghe như sét đánh ngang tai ,tinh thần suy sụp. Tay siết chặt miếng ngọc bội và quyển sách.
Bên trong Tố Tâm đổi sắc mặt nhìn Bùi tướng quân, nàng lớn tiếng:
"Bao nhiêu năm nay chàng đã hỏi ta chuyện này bao nhiêu lần rồi, ta không thể nói được chàng đừng ép ta. "
Nói xong Tố Tâm tức giận đùng đùng bước ra ngoài định ra khỏi phòng cho khuây khỏa để nén cơn giận xuống, vừa mới mở cửa ra gặp Bùi Dịch đang đứng như trời trồng ngoài đấy, lòng không khỏi bàng hoàng. Bùi tướng quân và Tố Tâm nhìn nhau rồi nhìn gương mặt sắc lạnh kia của hắn có chút lo sợ. Tố Tâm lên tiếng rồi nắm lấy tay Bùi Dịch:
"Dịch nhi con sao con lại ở đây, con đã nghe hết rồi sao ..... Con nghe ta giải thích,đây ......"
Chưa nói hết câu Bùi Dịch hất mạnh tay Tố Tâm ra lớn tiếng:
"Hai người đang nói gì vậy hả, con không phải con ruột của hai người vậy con rốt cuộc là ai, người mau nói đi, nói đi chứ."
Tố Tâm mắt ngấn lệ nhìn hắn nói:
"Dịch nhi chuyện này không phải như con nghĩ đâu, nghe lời ta quên nó đi."
Bùi Dịch tức giận nhìn Tố Tâm, đưa miếng ngọc bội và cả cuốn sách ra trước mặt Tố Tâm rồi nói:
"Vậy người nói cho con biết miếng ngọc bội này từ đâu mà có, người giải thích cho con biết đi, trên sách này nói miếng ngọc bội này là vật chân truyền của Châu quốc, người mau nói đi con rốt cuộc là ai hả có liên quan gì đến Châu quốc. "
Tố Tâm hai hàng nước mắt chảy dài nhìn hắn nói:
"Dịch nhi ta xin lỗi ta ko thể nói được."
Nói xong Tố Tâm đi nhanh ra khỏi phòng không để cho Bùi Dịch hỏi thêm câu nào nữa vì cô không biết phải đối diện với hắn như thế nào.
Bùi Dịch tức giận hậm hực trở về phòng, trên tay còn đang cầm chặt cuốn sách và miếng ngọc bội như thể muốn đem chúng bóp nát ra từng mảnh.
Về đến phòng đang ngồi suy nghĩ:" Rốt cuộc ta là ai ???" Và những chuyện vừa mới xảy ra thì đột nhiên thánh chỉ của hoàng thượng tới. Gia nhân trong phủ đến phòng gọi mọi người và hắn ra tiếp chỉ. Hắn đứng dậy đi ra sảnh trước quỳ xuống tiếp chỉ cùng mọi người, tên công công tuyên thánh chỉ xong còn nói:
"Bùi đại công tử đây là thánh chỉ chính thức giao việc đi săn cho ngài phụ trách, mong công tử đừng phụ lòng kì vọng của hoàng thượng. Ta xin cáo lui."
Bùi Dịch tạ ơn xong nói:" Công công thong thả."
Nói xong hắn đứng dậy cầm thánh chỉ về phòng chẳng quan tâm đến những người xung quanh đang còn đứng đó định chúc mừng hắn. Thái độ này của hắn không khỏi làm cho Bùi tướng quân và Tố Tâm cảm thấy chạnh lòng.
Hắn trở về thư phòng đặt thánh chỉ lên bàn, ngồi xuống suy nghĩ: " trước mắt ta phải lo liệu ổn thỏa chuyến đi săn này, chuyện thân thế của ta đi săn xong về ta sẽ điều tra."
Suốt nửa tháng chuẩn bị việc đi săn cho hoàng thượng, hắn đi sớm về khuya, ra ra vào vào hoàng cung không nói chuyện với bất cứ ai trong phủ, trong hòang cung cũng vậy, phàm là những ai bắt buộc phải giao thiệp thì hắn mới mở miệng còn ko thì hắn lơ hết tất cả mọi người đến Kim Hạ cũng bị hắn làm lơ luôn.
Kim Hạ tìm hắn đi chơi hắn luôn diện lí do việc đi săn được giao chưa lo xong nên thẳng thừng từ chối Kim Hạ. Chứ không như lúc trước cho dù có từ chối thì cuối cùng cũng im lặng mà để Kim Hạ kéo đi.
Từ lúc hắn biết mình không phải con trai Bùi tường quân tâm tình hắn thay đổi lúc trước hắn vốn đã lạnh lùng sắt đá, nay sắc mặt lại càng lạnh lẽo vô tình hơn trước. Ai đi ngang qua hắn thôi cũng đã thấy lạnh hết sống lưng.
Có lần Kim Hạ bám theo hắn, hắn tức giận quát vào mặt Kim Hạ:
"Điện hạ người đừng theo thần nữa."
Kim Hạ bị hắn quát cho rưng rưng nước mắt. Tự nhiên lúc đó hắn lại thấy con tim mình đau nhói. Rồi hắn nhẹ giọng xuống nói:
"Điện hạ thần đã lớn tiếng mong điện hạ thứ lỗi. "
Nghe hắn nói vậy nước mắt Kim Hạ cũng lắng xuống. Mắt Kim Hạ vừa hết đỏ hắn lại bồi thêm cho một câu:
"Sao một tên nam nhân như người động tí là khóc thế, thật chẳng khác gì nữ nhân."
Kim Hạ bị hắn nói làm cho chột dạ ấp úng nói:
" Ta .... ta làm gì giống nữ nhân, ta chỉ là người dễ xúc động thôi. "
Hắn nhếch môi, lắc đầu bỏ đi. Kim Hạ lại chạy theo hắn hỏi:
"Dạo này ngươi có chuyện gì sao, ta thấy ngươi không giống mọi khi, hay là lo liệu nhiều việc quá nên bệnh rồi hay là ta bảo phụ hoàng bớt công việc lại cho ngươi nha."
Hắn nhìn Kim Hạ nói:
"Điện hạ thần không sao, thần còn rất nhiều việc phải xử lí, điện hạ người đừng đến làm phiền thần nữa."
Kim Hạ nghe hắn nói vậy bỗng đứng lại nín lặng nhìn hắn bước đi trong lòng thầm nghĩ:" Ta đáng ghét đến vậy sao ???"Rồi cô quay đầu buồn bã bỏ đi.
Nhưng cô đâu biết người kia đang vừa đi vừa cười trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Lúc này Bùi Dịch đột nhiên cảm thấy mỗi lần gặp Kim Hạ tâm trạng của hắn tốt lên trông thấy.
----------------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play