Kết thúc chặng đường cùng hành trình gian nan tại thành Thiên Khải cả bốn người bỏ lại tất cả hào quang và vương giả quyền quý tại nơi đó mà rời đi.
Mọi thứ đã kết thúc có nhiều nỗi thương tiếc, đau buồn nhưng cũng có những bữa tiệc phải tan. Khi rời đi họ cũng mong muốn tiêu dao khắp nơi, mọi đấu đá vương quyền không liên quan tới họ. Trở lại giang hồ xông xáo mọi nơi.
Ngồi trên yên ngựa chạy một quảng xa Lôi Vô Kiệt cất tiếng hỏi người đang hờ hửng kế bên: “Tiêu Sắt, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?”
Hắn cũng không rõ bản thân sẽ đi đâu lạnh nhạt trả lời: “Vậy ngươi muốn đi đâu”.
Lôi Vô Kiệt khờ khạo cười trừ: “Ta cũng nói với Nhược Y muốn đi tiêu dao khắp nơi, ta muốn xông pha giang hồ”.
Diệp Nhược Y cũng bật cười, dù bao chuyện xảy ra tên ngốc này vẫn là ngây ngô đáng yêu.
“Huynh ấy muốn đi thành Cửu Tiêu, nơi có kiếm tiên lẫy lừng kia muốn học kiếm thuật mới”.
''Nhược Y à...''. Gãi đầu xấu hổ, Tiêu Sắt chỉ lặng thinh nhìn hắn sau đó nở nụ cười khoé môi.
''Không ai nói ngươi dù bao nhiêu vấn đề thì ngốc vẫn là ngốc sao''.
''Huynh đó, Tiêu Sắt lúc nào cũng nói xấu huynh ấy vậy. Đi tới thành Cửu Tiêu vì trước đó đã có nói với ta rồi với những ý định sau này''.
Nhược Y vẫn một mực bảo vệ, nói giúp khiến Lôi Vô Kiệt ấm lòng. Cô nương nhà hắn vẫn là quan tâm hắn đi.
“Ta nào có muốn vậy đâu, mọi người đi đâu ta sẽ đi tới đó thôi”.
Hắn cười ngây ngô làm Tiêu Sắt cũng không mặn mà kiêu ngạo nghênh mặt lên, đúng chất chẳng coi ai ra gì.
“Đúng là đồ ngốc, muốn đi thì đi, viện cớ nhiều làm gì, chúng ta đi thành Cửu Tiêu”.
Tư Không Thiên Lạc cũng nhìn sang, khó khăn nhỏ giọng: “Tới thành Cửu Tiêu sao? Ta lại muốn về thành Tuyết Nguyệt trước”.
Nàng trong lòng vì giải quyết mọi thứ cho Tiêu Sắt đã rất lâu chưa gặp cha, cũng rất nhớ ông ấy. Dù sao bây giờ thiên hạ thái bình, không ai đe doạ hay gây khó dễ cho Tiêu Sắt nên nàng muốn gặp cha sau đó sẽ cùng họ đi khắp nơi.
Không thể bỏ ông ấy không quan tâm. Cha canh giữ thành biết bao năm, cũng vất vả lo lắng cho đứa con gái này. Thoắt cái vì chạy theo nam nhân bỏ ông ấy cô đơn một mình. Nàng thấy nặng lòng, thấy bản thân có lỗi nhiều hơn.
''Sư tỷ nhớ tam sư tôn sao?''. Lôi Vô Kiệt cũng biết nàng nhớ cha rồi.
''Đúng vậy, ta đã rời đi lâu vậy. Ông ấy chắc lo lắng lắm''.
Nhìn Tiêu Sắt câu nói này chính là vì người này mà phải xa cha, là người lo lắng cho Thiên Lạc nhiều nhất.
''Cô muốn về thành Tuyết Nguyệt''. Tiêu Sắt cũng nhẹ nhàng hẳn đi, dù ánh mắt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trái tim lời nói nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
''Đúng vậy''.
Có vẻ không thể nào vì nàng mà khiến họ mất hứng, Thiên Lạc cười cười nói tiếp với họ.
“Vậy mọi người tới đó trước, ta quay về thành Tuyết Nguyệt sẽ đến tụ hợp cùng mọi người. Sẽ rất nhanh gặp lại”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc có chút buồn bã nói.
“Ây…sư tỷ chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau đi kia mà, tỷ nỡ bỏ mọi người mà quay về Tuyết Nguyệt một mình sao”
Nàng ngập ngừng bối rối, ánh mắt có chút thất thần: “Ta…ta cũng không muốn thế....nhưng ta nhớ cha ta...''
Tiêu Sắt thấy sắc mặt và giọng điệu kia bất giác nhìn phía trước cũng không có ý kiến gì nữa. Thấy tất cả người nào người nấy tiến thoái lưỡng nan.
Nhược Y phá vỡ thế khó: “Vậy chúng ta cùng về thành Tuyết Nguyệt với Thiên Lạc sau đó đến thành Cửu Tiêu được không?”
''Nhất trí''.
Tất cả cũng đồng loạt nhìn sang nhau, đây ý kiến cũng không tồi lắm, họ đã hứa cùng nhau thì sẽ không bất chợt bỏ ai hết. Họ sẽ bên nhau du ngoạn, dù có bất cứ chuyện gì cũng không chia xa.
Chưa đi được một đoạn đường tiến ngựa chạy rất nhanh về phía họ. Đầu người thấp thoáng không ai xa lạ là Tạ Cư Thụ đệ tử thành Tuyết Nguyệt, sao hắn lại xuất hiện ở đây. Không lẽ...
Thiên Lạc có chút bất ngờ hối thúc ngựa đi lên tiếng giục giã
“Tạ sư đệ. Sao đệ lại ở đây. Thành Tuyết Nguyệt xảy ra chuyện gì sao?”
“Thiên Lạc sư tỷ, ta tưởng sẽ hai ngày sau mới đến Thiên Khải tìm tỷ. Nhanh vậy lại gặp sư tỷ ở đây”.
Người kia bất giác vui mừng trên trán cũng lấm tấm mồ hôi nở nụ cười.
“Gặp ta, có chuyện gì sao, cha ta thế nào”.
Nàng có chút bất an, cha nàng gặp chuyện gì sao. Đã gởi liền mấy bức thư kể hết mọi thứ, hơn hết mấy thủ vệ của ông chắc cũng thông báo cặn kẽ. Sau còn phái Tạ Cư Thụ đến làm gì.
Hắn lắc đầu bước xuống ngựa chầm chậm bước tới “Ta có chuyện cần nói, tam thành chủ muốn ta đến gặp tỷ để nói một việc quan trọng. Không nói được trong thư”.
Nàng cũng bất giác lo lắng cũng bước xuống đi tới, nhìn ba người phía sau có nhiều dấu chấm hỏi phía sau.
“Chuyện gì thế?”
“Ta muốn nói riêng với sư tỷ. Đây là tin liên quan đặc biệt với sư tỷ”.
''Ta sao. Nói nhanh đi, cứ ấp úng khiến ta rối bời rồi ''. Thiên Lạc hơi ngạc nhiên, không gởi thư lại cử Tạ Cư Thụ đến. Vậy nó không đơn giản rồi.
''Mong mọi người đừng để ý, vì đây là tam thành chủ ra lệnh chỉ Thiên Lạc sư tỷ biết mà thôi. Thông cảm giúp cho ta''.
Tiêu Sắt cũng là người hiểu biết nên gật đầu, Tạ Cư Thụ sợ ba người họ hiểu lầm chất giọng khách sáo. Dù biết họ cũng trải qua sống chết, không giấu nhau bất cứ chuyện gì nhưng chuyện này tam thành chủ dặn dò rất kĩ lưỡng chỉ nói cho Tư Không Thiên Lạc nghe.
Lôi Vô Kiệt cười ngu ngốc: “Có gì chúng ta không biết sao?”
“Câm miệng lại Lôi Vô Kiệt, Tạ sư huynh nói chuyện với cô ấy chúng ta đợi ở đây”
Lần này Tiêu Sắt nhạt nhẽo cất tiếng ngăn Lôi Vô Kiệt lại, ánh mắt tia một nỗi lo sợ không hề nhỏ.
Hai người cứ thế đi xa ba người kia, chỉ một lát sau họ quay lại, rồi từ biệt nhau, nhưng họ để ý khi quay lại Thiên Lạc không hề nói câu nào, gần như yên lặng, giống như chuyện hai người thì thầm với nhau biến mất nhanh chóng.
“Thiên Lạc Sư tỷ, huynh ấy nói gì thế?”
Người tò mò nãy giờ cũng bất giác phá vỡ thế cục im lặng.
Thiên Lạc chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến ai cũng bất ngờ “Chúng ta đi đến thành Cửu Tiêu”.
“Lúc nãy nói về thành Tuyết Nguyệt kia mà, sư tỷ đổi ý mau hết biết…ha ha ha”.
Chỉ có Lôi Vô Kiệt không nghĩ nhiều cười vô tư, vậy là họ lại được đi bên nhau.
Nhìn vẻ mặt của Thiên Lạc cũng biết là có chuyện rồi. Tính nàng không phải là người giữ trong lòng mà không nói cho họ.
“Thiên Lạc sao vậy, hai người đã nói gì sao lại đổi ý”.
“Có chuyện gì sao?”
Đây là những câu hỏi của Tiêu Sắt và Nhược Y lo lắng cho Thiên Lạc, chỉ nhìn nàng mà khó hiểu, cuộc nói chuyện kia chắc có gì đó khiến Tư Không Thiên Lạc khi không lại đổi ý nhanh như vậy.
Thiên Lạc hờ hửng không có vẻ gì hứng thú “Không có gì mọi người đi đến thành Cửu Tiêu thôi”.
Nàng nặng trĩu bỏ qua ba người kia quất ngựa tiến về phía trước, bỏ hết mấy câu vô nghĩa mấy kia đặt ra mà chạy rất nhanh. Thiên Lạc bây giờ một mớ hỗn độn, không cách nào nghĩ quá nhiều trong một chuyện. Lượng tiêu thụ của việc suy nghĩ quá lớn.
Mấy người cũng không quản nhiều chỉ biết đi theo. Tính cách khó hiểu chỉ có Tư Không đại tiểu thư mới có, họ thở dài nhưng chắc chắn sẽ có lúc nàng sẽ nói với họ.
[ Thành Cửu Tiêu]
Quán trọ Thanh Khê là trạm dừng chân của bốn người, họ yên vị vào ghế gọi bốn bát mì Dương Xuân, cả chặng đường đến ngồi tại nơi này, Thiên Lạc vẫn không nói gì, mang một bụng tâm sự khó khăn.
Tiêu Sắt cũng chỉ hờ hững như không có gì, mà trong lòng cũng phức tạp khó nói. Thiên Lạc có tâm sự nhìn cô ấy đầy nỗi buồn khó nói.
Lôi Vô Kiệt thấy đồ ăn mắt lại sáng bừng bừng lên “Chúng ta cuối cùng có đồ ăn rồi”.
“Đúng là ngu ngốc hết sức”
Ngoài việc chê bai Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt chẳng biết nói gì vì tên này ngốc hết thuốc chữa.
Từ đầu đến cuối nàng lúc này mới lên tiếng nói khó khăn với cả ba, chắc chắn rằng nói xong họ lại muốn nàng giải thích.
“Mọi người hãy tạm nghỉ ở đây, chút nữa ta có việc phải đi, tối nay sẽ quay lại để chúng ta cùng ngắm pháo hoa ở đây, vì tối nay nghe đâu sẽ có màn bắn pháo hoa”.
Được Tiêu Sắt đưa một bát mì nàng cũng nhanh chóng ăn cho nhanh để còn đi. Lúc nãy vừa bước vào quán, theo quan sát có ánh mắt hừng hực theo dỗi nàng. Để đám người Tiêu Sắt an toàn Thiên Lạc phải giấu, cố tỏ ra không có chuyện gì.
“Cô muốn đi đâu? Chúng ta cùng đi”. Dù có việc gì hắn sẽ gánh vác với nàng.
''Xin lỗi ta chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người đừng quá lo lắng''.
Tiêu Sắt không thể ngồi im mãi, vừa nghe nàng nói đặt câu hỏi đầy băn khoăn.
''Có gì mà không thể nói ra. Cứ nói ta giúp cô''. Đúng ra hắn định nói, dù có chuyện gì, dù nàng muốn bướng bỉnh phá phách, phía sau còn hắn làm chỗ dựa.
Thiên Lạc cười nhẹ “Một số việc ta không thể nói được bây giờ, có thời gian sẽ giải thích với mọi người”
Lôi Vô Kiệt có chút bất mãn nhưng miệng vẫn húp ngon lành bát mì.
“Tại sao ....có chuyện gì tỷ cứ nói với chúng ta, khi nói chuyện với Tạ sư huynh, tỷ cứ như mất hồn vậy. Thật sự không sao đó chứ. Giấu mọi người ảnh hưởng tới tỷ, nói ra đôi khi tốt hơn cho tỷ đó”
''Ta....ta....nói chung ta không nói được. Chuyện này không liên quan mọi người ''.
''Vì sao? Chúng ta trải qua nhiều chuyện vậy, tỷ đừng lo cứ nói đi. Có Tiêu Sắt không gì là không thể cả ''. Lôi Vô Kiệt cũng là lo lắng cho Thiên Lạc.
Thiên Lạc bất giác nhớ lại lời nói Tạ Cư Thụ văng vẳng bên tai, đôi đũa chợt dừng lại, chỉ vừa động đũa lại cảm thấy trong lòng nuốt không trôi bát mì.
“Ta thật sự không thể giải bày với mọi người, ta đi trước, ba người hãy nghỉ ngơi đi. Rất nhanh ta quay lại, đừng lo lắng quá”
''Khoan đã... Đây là chuyện gì...Thiên Lạc sư tỷ...sư tỷ...''. Lôi Vô Kiệt ngỡ ngàng chỉ gọi tên nàng bất lực.
Rồi Tư Không Thiên Lạc nhanh chóng cầm thương bước đi trong sự ngỡ ngàng của ba người. Bây giờ trong mắt Thiên Lạc chỉ có một cõi tâm sự không giãi bày.
Tiêu Sắt không biết làm sao giúp được cũng có chút nhen nhói khó chịu.
Tiêu Sắt như có một hàn băng lạnh toản ra mạnh mẽ, Nhược Y cũng quan sát người đang mất bình tĩnh kia.
''Tiêu Sắt... chuyện này...''
Phải nói đây là lần đầu cô thấy hắn mất kiểm soát cơ thể. Tiêu Sắt im ắng ngồi đó, hỗn loạn trong lòng. Dường như bản thân hắn quan tâm nét mặt Thiên Lạc mà thấy khó chịu. Trước đây có gì đều là nàng nói cho hắn nghe.
Hôm nay ai cũng bất bình thường hết vậy, Lôi Vô Kiệt ngớ người nhìn người đã đi và mấy người ở lại.
“Sao lại đi rồi. Tỷ ấy lại làm sao vậy. Tỷ ấy hình như mang đầy tâm sự”
“Kệ cô ấy, ai mà biết”.
Đến lượt Tiêu Sắt cũng bỏ lên lầu khi nghe hắn gọi tiểu nhị sắp xếp phòng cho mọi người.
Lôi Vô Kiệt ngớ người ''Sao cả huynh cũng đi vậy. Mọi người bị làm sao cả rồi''
“Thiên Lạc muội đừng có chuyện gì đó”.
Dù Nhược Y biết Tiêu Sắt không thể hiện ra nhưng lại chú ý sự quan tâm cho Thiên Lạc, mà người này người kia quá sỉ diện mà bỏ lỡ thì không nên.
…….
Cuối con đường Thiên Lạc cầm trường thương như đang đợi chờ ai đó, nàng khó khăn sắc mặt rất khó coi. Lúc nghe Tạ Cư Thụ được cha truyền đến bất giác nàng chỉ biết cảm thán số phận.
Có phải không đây là con đường vòng không lối thoát của nàng. Đối diện một thân hắc y cầm đao đi về phía nàng, đôi mắt sắc lạnh nhìn đối phương, không chứa tia cảm xúc nào, phải nói rất lâu gương mặt này mới xuất hiện, thì ra cuộc gặp nhau năm đó lần nữa chậm rãi tiếp diễn.
“Đã lâu không gặp, Tư Không tiểu thư”.
Nàng nhíu mày tỏ vẻ chán ghét “Không lâu lắm, nhưng cái chính là ta không muốn gặp các người nhất”.
''Cô nương vẫn tính cách đó. Chúng ta cũng coi là bằng hữu kia mà''. Người kia nhìn nàng từ tốn, không thấy sự khó chịu chán ghét mà nhẹ nhàng đáp.
''Các người chung quy vẫn đấu đá, mạnh ai nấy chết như thế''.
Lời nói mỉa mai làm đối phương chỉ thở dài nhẹ nói, không thể hiện bất kính nào mà là sự kính trọng vô cùng.
''Chuyện đó lúc gặp cô nương lần đầu đã định sẵn. Họ với cô nương cũng là định mệnh''.
Thiên Lạc gằn giọng: ''Ta không tin vận mệnh đó. Các người chung quy chẳng nghĩ đến suy nghĩ ta có đồng ý hay không?''
Người kia cười như không nhìn nàng đánh giá “Nhưng theo ta lại thích cái gặp gỡ này, thời hạn đó dù chưa đến nhưng tôi lần nữa đến đây cũng vì nó”.
Đưa miếng ngọc bội chạm khắc hình rồng nàng vẫn đứng đó như pho tượng chậm chập không biết nói gì. Cơ thể căng cứng, đứng im bất động.
“Huynh ấy muốn gặp ta”. Chỉ một câu người kia lắc đầu.
“Ngài ấy sắp bị xử trảm”.
Chỉ thở dài không có bất kì dấu hiệu cảm xúc khiến cơ mặt và tay cầm trường thương nắm chặt muốn bật máu.
“Vậy các người tìm ta làm gì, không lẽ muốn ta an táng cho huynh ấy sao?”.
Tự chế giễu người trước mặt cũng nói chính bản thân mình, họ thật biết cách đùa với nàng.
“Cô nương nói đùa rồi, ta đến đây cũng mong cô nương hoàn thành trách nhiệm của mình, không thì ta bảo tam thành chủ thành Tuyết Nguyệt đến đó được không?”
Hắn lạnh nhạt đến mức nghe thấy từng chiếc răng nghiến lại, nàng lúc nãy giận dữ nắm chặt cổ áo: “Ngươi dám”.
“Ta còn gì để không dám”.
Sự khinh thường đó cộng ánh mắt như giết chết đối phương, Thiên Lạc giận dữ, tơ máu hiện rõ ràng.
“Chỉ vì một quy ước chết tiệt mà các người lại dám uy hiếp cha ta và ta sao?”.
Hắn mỉm cười “Không .,,,ta nào dám, nhưng dù sao cô nương cũng từng là bạn thâm giao lẫn tri kỉ, không vì điều gì hãy đến đó một lần cứu lấy ngài ấy đi”.
Hắn biết hết, người kia tính cách kiêu ngạo nào sẽ chịu đầu hàng, huống gì gặp Tư Không cô nương hắn còn muốn chết nhanh hơn nữa; thà chết nhanh thoải mái còn hơn chịu nhục.
Nàng hất hắn ra quát “Khốn khiếp...các người chính là muốn ép ta”.
Thiên Lạc không cam tâm, nàng chỉ muốn cùng Tiêu Sắt, Nhược Y lẫn Lôi Vô Kiệt cùng nhau xông pha giang hồ, bên cạnh nhau không rời, dù biết Tiêu Sắt tên hống hách và kiêu ngạo, chẳng hề thể hiện có chút tình cảm nào với mình, nói đúng ra là thờ ở cùng lãnh đạm, với Thiên Lạc dù có ra sao nàng cũng muốn theo họ.
''Chỉ có cô nương mới giúp được ngài ấy. Cũng có cô nương mới khiến ngài ấy lần nữa đứng lên. Ta xin cô nương, coi như lần này ta quỳ xuống...''
Hắn thế quỳ xuống làm Thiên Lạc sững người ''Ngươi nghĩ quá đơn giản, theo ngươi ta sẽ tròn trách nhiệm của quy ước chết tiệt. Còn bất công với bản thân vì nó mà không thoát ra''.
''Ta xin cô nương lần này. Hãy cứu lấy ngài ấy một lần''.
''Ngươi''.
Bây giờ đám người này tới muốn nàng cắt đứt với những người kia. Đó là sự tàn bạo và độc ác nhất, nàng đau đớn khó nói thành lời.
Nhưng hắn quỳ như thế, mà Thiên Lạc lòng dạ mềm yếu cũng khó khăn gật nhẹ đầu.
''Các người đúng là chủ nào tớ nấy''.
''Ta mắc nợ các người. Oan gia đúng là oan gia''.
Hắc y kia thấy nàng kích động cũng không nói nữa nói ra xong bỏ đi
“Nhưng chỉ có cô nương mới cứu ngài ấy”,
Nàng vẫn đứng bất động, ngàn nút thắt chặt trái tim nhói đau không kiềm lại khoé môi dòng chảy đỏ ngọt xông thẳng ra, khí huyết vì đau lòng mà ói ra máu. Lấy tay lau đi bất giác nở nụ cười khốn khổ.
''Thiên Lạc, cô cũng có ngày tiến thoái lưỡng nan sao''.
Trở lại quán trọ cũng đã trở tối, Thiên Lạc mang đủ loại suy nghĩ phức tạp, hỗn loạn cảm xúc bước lên lầu, mọi chuyện đến cuối vẫn là không như ý nguyện. Một lồng giam vô hình khác lại tiếp tục nhốt lấy mình.
Nếu không đến là bội ước bất nghĩa, nếu đến là địa ngục không bước ra. Huống gì tình cảm của nàng với Tiêu Sắt sao nói dừng là dừng, cả hai bỏ lỡ chính là hối tiếc, đau đớn.
Tại sao ông trời bất công với nàng như thế, không quan sát người đứng ở phía trước.
Chỉ một bước đã đụng mạnh đầu vào khuôn ngực của ai đó có chút giật mình lùi lại phía sau thì một bàn tay nắm lấy kéo mạnh về phía đối phương. Hoàng hồn nhìn nam nhân trước mặt.
''Tiêu Sắt''.
''Thiên Lạc...''
''...........''
''Thiên Lạc''.
Tiêu Sắt khó chịu, mỗi lần gọi tên nàng đều vui vẻ trả lời, sao lần này gọi tên mà đầu óc trên mây như vậy.
''Không sao chứ. Thiên Lạc đầu có đau không?''
“Tiêu Sắt….xin lỗi, ta ổn không sao hết”. Vẻ bối rối xấu hổ chỉ đành gọi tên hắn. Trả lời qua loa, dụng ý lãng tránh ánh mắt xủa Tiêu Sắt.
Nét hờ hững kèm theo giọng nói có chút trách cứ “Sao ta gọi nãy giờ cô không nghe, cứ như ai bắt mất hồn cô vậy”.
Thiên Lạc lắp bắp “À…do ta đang suy nghĩ…nên ta…xin lỗi huynh”.
Rút tay khỏi Tiêu Sắt đang nắm, các giác quan ngưng trệ lại có chút xấu hổ thất thố, nàng cứ vậy trước Tiêu Sắt bày ra toàn mấy thứ lạ lùng, hắn sẽ cười nhạo nàng, muốn nhanh chóng về phòng nhưng hắn nào cho.
“Nói cho rõ ra, từ lúc sáng đến giờ có biết cô rất khác lạ không?”
“Ta sao...”
Còn giả ngu, Tiêu Sắt muốn giận lắm muốn la mắng một trận nhưng cửa miệng lại không thể.
“Cô có gì thì cứ nói với mọi người giấu trong lòng không thấy khó chịu. Nhưng chúng tôi cảm thấy khó chịu đó”.
Nàng nhìn hắn muốn cười chua chát, bao nhiêu chuyện mà huynh ấy vẫn thấy nàng phiền sao chứ. Thật ra lòng nàng không hiểu mỗi lần bày tỏ trước Tiêu Sắt có vẻ như người này không hề bận tâm gì đến mình. Chỉ lãnh đạm không đoái hoài gì đến. Tâm ý mấy năm bên nhau, phút chốc tan theo mây khói.
“Ta thành thật xin lỗi, ta sẽ tự điều chỉnh cảm xúc của mình”.
''Chờ đã, ta không có ý gì hết. Thật ra...''
''Không sao, ta hiểu mà''.
''Cô nói hiểu mà hành động này là hiểu được bao nhiêu''.
''Ta xin lỗi, nhường đường ta muốn về phòng''
Nàng lạnh lùng bước qua để khuôn mặt Tiêu Sắt ngỡ ngàng không tin, tay muốn nắm lấy nàng lại chơi vơi giữa khoảng không.
Câu nói muốn quan tâm khó khăn nuốt xuống đành lòng nói một câu vô cảm, Tiêu Sắt ngươi bị ngu hay sao. Bóng dáng mảnh khảnh chứa đựng hết tất thảy, Tiêu Sắt thấy đau lòng, nàng có gì phải nói ra hắn có thể làm chỗ dựa của nàng kia mà.
......
Lôi Vô Kiệt nhìn một màn hai người trước mặt cảm thán “Họ lại bị sao thế, đi dạo thành Cửu Tiêu mà ai cũng một mặt nhăn nhó và bất cần như thế”.
Lúc bước ra quán trọ đã thấy lạ, không khí lạnh lẽo, chẳng mấy vui vẻ, một kẻ đi trước một người lặng lẽ đi theo sau không ai nói câu nào.
Nhược Y biết bọn họ có nhiều chuyện không thể nói cho đối phương biết, để ý nhau mà khiến mình cứ bước qua nhau, biết tính cách kiêu ngạo giấu trong lòng không bộc lộ ra của Tiêu Sắt.
Nhược Y cũng đâu thể gán ghép giúp họ, vấn đề của họ nên tự giải quyết, vướng vào tốt thì thành còn thất bại cả cơ hội để làm lại cũng không có.
Nói rõ hơn Tiêu Sắt thích người ta mà không nói, thờ ơ, độc mồm độc miệng. Chẳng lẽ chờ mất đi mới thấy hối tiếc.
''Lôi Vô Kiệt, ta nói huynh nghe cái này''.
''Sao vậy Nhược Y, có chuyện gì sao?''
''Huynh đừng chọc giận Tiêu Sắt vào lúc này, không sẽ lại bị mắng''.
''Ta chỉ lo cho họ, chúng ta vào sinh ra tử nhiều lần, ta cũng mong sau này vẫn vậy''. Thở dài buồn bực, Lôi Vô Kiệt cầu mong chuyện lần này mau chóng qua.
''Ta biết huynh cho lo họ. Nhưng nếu có người buột chuông phải có kẻ tháo chuông. Chuyện tình cảm đâu phải ai cũng thông minh''.
Nhược Y cũng nhìn tên ngốc này, nói người khác chi bằng suy nghĩ bản thân. Hắn còn ngốc hơn nhiều người nữa. Được cái bây giờ Lôi Vô Kiệt cũng biết nói mấy lời ngon ngọt làm say lòng thiếu nữ. Còn Tiêu Sắt...đợi hắn hiểu ra người ta đi mất.
''Muội đang nói họ sao. Tiêu Sắt với Thiên Lạc có tình cảm gì đặc biệt sao?''
Dấu chấm hỏi lớn trong đầu, hai người kia lại có mối quan hệ gì khác sao.
Nhược Y cũng không thấy khá hơn buột miệng trả lời qua loa “Huynh bớt cảm thán đi, họ đều có nỗi trăn trở khó giải bãy. Hết một lúc sẽ ổn thôi”.
“Nhưng họ cứ sao ấy…lúc rời Thiên Khải còn vui kia mà”.
Còn gì là xông pha giang hồ, ai cũng mặt mày ủ dột hắn chỉ lo lắng cho họ thôi.
“Được rồi, kệ họ đi. Chúng ta đi thả đèn lồng thôi”
Nhược Y kéo hắn bỏ hai người ngơ ngác nhìn mà rời đi. Quay sang nàng bất chợt thấy ánh mắt Tiêu Sắt chỉ chăm chăm nhìn nàng. Mọi điều muốn nói lại dừng, lời nói nuốt xuống cổ họng.
“Ta…có chuyện muốn nói”
“Ta…cũng có chuyện muốn nói”.
Cả hai cùng đồng thanh khiến không khí ngại ngùng hẳn đi.
Tiêu Sắt chỉ nhìn nàng có chút ôn nhu cưng chiều bất giác nói “Cô nói trước đi”.
Thiên Lạc bỏ hết mọi thứ cảm xúc dày xé, tan nát cõi lòng lần nữa đứng giữa thành cầu đem ánh mắt hướng đến Tiêu Sắt, tất cả giọng nói buồn bã như thay lời trong lòng.
''Thật ra có rất nhiều thứ muốn nói với huynh''.
Tiêu Sắt gật đầu, tiểu cô nương làm hắn nhớ lại Thiên Khải cũng rất nhiều lần, tâm ý kia hắn đâu phải không biết chỉ là không nói ra.
Âm thầm hài lòng vì bản thân cô nương tốt như vậy hắn đâu lí nào cầm lòng mà quên được.
''Cô nói đi. Ta sẽ lắng nghe''.
“ Tiêu Sắt,, nếu có một ngày ta rời đi không một lời từ biệt, huynh nhớ hãy sống thật tốt cho ta biết chưa?”.
Hắn chỉ nghe nàng nói rất nhẹ nhàng, không có than trách không có bất cứ vui vẻ hơn hết không một lời than trách, mà êm dịu như dòng nước bên dưới thả trôi tất cả mọi thứ. Sửng sốt nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
''Có ý gì''. Giọng đã trầm nay còn xuống hẳn âm độ.
''Ta muốn đi một nơi mà không từ biệt huynh. Nói đúng hơn là không có huynh bên cạnh ''.
Dừng lại nghe thấy cả tiếng thở, nàng vừa nói gì. Rời đi,…muốn đi đâu bỏ hắn lại, muốn rời xa hắn.
''Chắc không đâu, có lí nào không từ biệt chứ. Ngốc''.
''Ta nói có ngày ta rời không có mọi người bên cạnh. Ta mong huynh sẽ có cuộc sống tốt hơn''.
Ánh mắt sâu không có điểm dừng hơn hết đây không phải lời nói đùa.
Tiêu Sắt nhíu mày khó hiểu “Cô biết mình vừa nói gì không?”.
Ánh mắt tựa xa xăm, giọng nói thiết tha quyến luyến hắn ''Tiêu Sắt.. Tiêu Sờ Hà..mấy tên gọi này của huynh nghe thật êm tai và cũng là hồi ức khó quên''.
''Thiên Lạc, cô thật sự muốn nói gì?'' Đến đây trong lòng có chút sợ hãi, gấp gáp.
Thiên Lạc cười nhẹ nhìn khuôn mặt kia có nét chuyển biến, phút chốc sự bình tĩnh giấu nhẹm nhiều năm của Tiêu Sắt biến mất.
“Tiêu Sắt, huynh hãy sống thật tốt, Tiêu lão bản, ông chủ Tiêu keo kiệt,...hãy sống như trước đây chưa từng gặp ta. Hơn hết mong huynh hãy quên hết khoảnh khắc ta gặp huynh. Mong khi ta rời đi huynh không phải buồn lòng vì sự làm phiền của ta”.
Hắn vừa nghe cái gì, tay nắm chặt lại, không thể ngờ cô gái này dám nói mấy câu làm người khác ghét như thế này. Muốn bóp chết nàng nhưng lại kiềm chế, đè nén giận dữ ở đáy mắt.
“Muốn đi, cô nghĩ khả năng cao lắm ta cho cô rời đi, bản thân mình thoát khỏi ta được?”.
Thiên Lạc bần thần dụng ý câu này nàng nên hiểu theo nghĩa nào, hắn nghĩ cô bỏ lại hắn giận dữ thế này, vui hay nên buồn, hẳn có chút tình cảm bằng hữu không đành lòng nhìn nàng rời đi đúng hơn, họ là gì của nhau mà hắn nói giống như nếu dám trốn đánh gãy chân nàng vậy.
“Ta với huynh chẳng khác gì bằng hữu không hơn không kém, ta thành thực biết lúc ở Thiên Khải có nhiều lần bày tỏ tâm ý nhưng chung quy ranh giới chúng ta không thể bước qua được”.
“…….” Hắn chỉ biết im lặng mà nghe, nhưng cảm xúc lúc này muốn bùng phát.
“Ta nghĩ muốn cùng ba người các huynh tiêu dao thiên hạ, dù huynh không coi trọng ta như Lôi Vô Kiệt, đi đâu cũng dẫn theo hắn, ta ghen tị, nhưng dù sao có lúc ta muốn bên cạnh huynh mãi, mà con người cái chính là không ép buột họ bên mình”
''Thiên Lạc,, thật ra ta...''
Dứt lời nàng bình thản nói hết ra tất cả
“Tiêu Sắt, ta…thực xin lỗi…ta sẽ không thể đi cùng các huynh…chúng ta có lẽ từ đây nên chia tay nhau. Huynh và hai người kia cùng nhau đi phiêu bạt, sống thật tốt vào. Còn ta có con đường riêng ta”.
''Cô vẫn chưa nghe ta nói một lời. Vậy cô biết ta sẽ nói chuyện gì sao?''
''Việc đó đã không liên quan và với ta hiện tại không quan trọng nữa, ta không còn muốn nghe mấy câu vô cảm kia của huynh nữa''.
Lời nói khiến Thiên Lạc hiểu rõ bản thân ở vị trí nào trong lòng hắn rồi.
''Cô chưa nghe sao lại biết ta sẽ nói mấy câu vô nghĩa. Chẳng phải cô luôn muốn hỏi ta đối với cô, ta có cảm giác gì hay sao''.
Bây giờ đến lượt Tiêu Sắt hỗn loạn, ngôn ngữ muốn nói ra rất nhiều. Cô gái này hiểu lầm hắn cái gì mà muốn rời đi.
''Không cần nữa. Cám ơn huynh''.
Chỉ nhẹ nhàng bật ra. Ánh mắt có chút buồn bã nhanh chóng thờ ơ quay quắt đi.
Hắn đến giới hạn không thể giữ nổi bình tĩnh, hai bàn tay bấu chặt vào nhau kiểm soát độ nóng giận đến lạ kì. Hắn cực kì tức giận nhưng khuôn mặt không gợn sóng, người con gái này nói thật hay, thật khiến người khác muốn đánh cho vài phát.
Nàng nói gì chia tay nhau còn mình đi đường khác. Ai ngờ có ngày hắn lại gặp cảnh này.
“Thiên Lạc…”.
Gọi lớn tên cô kèm theo là ánh mắt giết người khiến Thiên Lạc xuất hiện ý chí chạy trốn.
“Ta cùng huynh ngắm hết pháo hoa hôm nay nhé”.
Nàng sợ nhưng tiếng pháo tung lên đúng thời điểm lửa giận Tiêu Sắt cháy đến tê dại. Nàng không nhìn hắn, tham lam nhìn lên bầu trời nở nụ cười nhìn những đốm sáng kia làm người kế bên bật cười thành tiếng.
Đến đây có nên nói Tư Không Thiên Lạc quá vô tình, nhẫn tâm. Còn hắn là kẻ si tình bại trận, lời chưa nói nàng cho nó là mấy câu vô nghĩa. Tiêu Sắt ngươi cũng có ngày rơi vào bức bách khó đỡ.
Có một chút chua chát tận tâm can, trái tim cứ như bị ai đó bóp lấy, nhào nát nó, chà đạp. Đây là cái giá khi đặt Tư Không Thiên Lạc vào chỗ sâu nhất của trái tim hay sao.
“Cô cũng đúng nhẫn tâm, muốn trả thù ta sao?”
Vì tiếng nói mọi người xung quanh, tiếng pháo hoa lấn đi tiếng hắn nhìn nàng con người xinh đẹp lại bất thình lình trở nên vô tình.
“……”.
“Xin lỗi, ta không thể không lựa chọn buông tay. Xin lỗi huynh, Tiêu Sắt”.
Dù nó rất nhỏ nhưng hắn nghe rất rõ lời nói kia của nàng, có xót xa cùng không đành lòng. Ánh mắt như chực chờ chảy dòng lệ chu sa.
Trái tim thổn thức quặn lại khó khăn vô cùng muốn đưa tay chạm vào lại dừng, ánh mắt lạnh căm đau đớn
“Thiên Lạc, rốt cuộc nàng bị làm sao.”
Ta có thể từ bỏ mọi thứ để đi cùng nhau miễn bên cạnh nàng. Ta từng vì quá nhiều cái thiên hạ, cũng vì bản ngã chính mình mấy lần không vượt qua, nhưng hình ảnh cô nương một mực bảo vệ đó hằn in sâu vào tâm trí. Chỉ hôm nay hắn mới cảm thấy cái dụng ý đôi khi lựa chọn một vài vấn đề khiến con người ta mệt mõi vô cùng.
Một màn pháo hoa rực rỡ nó lại làm trái tim hai người đau đớn vô cùng. Thật sự mà nói hắn cũng chưa hề hứa hẹn gì cho Thiên Lạc có quyền gì cấm cản hay là giữ nàng kế bên.
Ai cũng nhìn nàng hi sinh rất nhiều bảo vệ và lo lắng ra sao. Tại sao bây giờ hiểu ra người đó lại muốn rời đi, tâm trạng đó sao đến nay Tiêu Sắt mới cảm nhận rõ rệt.
Hắn cũng vì chữ kiêu ngạo mà đánh mất một cô nương xinh đẹp đáng yêu kia. Tiêu Sắt lặng lẽ ngồi uống rượu, nó mang vị cay mà uống vào ngọt nhưng lúc này đắng chát. Nụ cười chế giễu Tiêu Sắt ngươi cũng có ngày rơi vào tình huống này sao.
''Tiêu Sắt, ta thảm hại làm sao''
Lôi Vô Kiệt dựt lấy bình rượu có chút phàn nàn ''Rủ ta uống rượu. Huynh bị làm sao thế. Lúc về cảm giác đầy bất an là như thế này ''.
Thật không biết lí do mới đi ngắm pháo hoa về Tiêu Sắt khi không rủ uống rượu, tên đó như uống nước lã bao nhiêu vò rải rác, lăn lóc trên sàn rồi.
''Nói nhiều thế cứ uống đi. Nói nữa ta đuổi cổ ngươi đi bây giờ''.
''Dừng lại, Tiêu Sắt''
Lải nhải đau hết cả đầu, rủ tên này công cốc còn bị hắn làm cho đau đầu, biết vậy kệ hắn đi.
“Tiêu Sắt, huynh muốn chết sao? Coi rượu như nước mà uống thế à?”. Một mực ngăn cản không cho Tiêu Sắt uống nữa.
Hắn liếc mạnh giành lấy lại “Đưa đây,,,ngu ngốc, giành với ta. Có tin ta rút trường côn tẫn ngươi hay không?”
Lôi Vô Kiệt chỉ mặt mình “Huynh vừa nói gì, Tiêu Sắt huynh điên rồi…đừng uống nữa”.
Nhìn tình cảnh này hắn không biết nên nói gì từ lúc gặp Tiêu Sắt có mặt này đâu, bây giờ lại uống rượu giải sầu, còn đâu người lãnh đạm và kiêu ngạo kia. Hắn bị ma nhập hay sao.
“Đưa cho ta…Tránh ra, ta muốn uống”.
“Uống uống…huynh uống đến não bị úng nước rồi, Tiêu Sắt huynh muốn chết vậy sao”.
''Biến đi, ta đang rất tức giận''. Vì rượu mới khiến hắn bình tâm. Suy xét Thiên Lạc là cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, cái đó mới là đau nhất.
Lôi Vô Kiệt muốn đấm cho người kia, từ lúc sáng đến giờ ai cũng một mặt khó hiểu, cả Thiên Lạc sư tỷ mất hồn trên mây, Tiêu Sắt mất bình tĩnh. Họ là đang đóng vai gì, có ai nói để hắn hiểu chút giữa hai người kia thật sự là làm sao.
''Đừng mà Tiêu Sắt, huynh bình tĩnh. Nhược Y đi gặp Thiên Lạc sư tỷ rồi, đừng điên nữa''.
“Ngươi biến đi, cản trở ta, ta xử lí ngươi đó”.
Có vẻ đã ngà ngà say, lúc trước biết Tiêu Sắt ít khi say. Hôm nay vì lí do gì mà say bí tỉ thế kia.
Trời ạ, đây là Tiêu Sắt danh chấn thiên hạ kia. Giống một kẻ say rượu làm càn thì đúng hơn.
“Không được uống…ta mách Thiên Lạc để tỷ ấy đánh huynh bây giờ”.
Tiêu Sắt cười trừ “ Nếu nàng đánh chú ý tới ta một chút thì ta không thế này. Tránh ra”.
“Huynh điên rồi sao…đừng uống nữa”. Cứ nhắc đến Thiên Lạc hắn lại uống mạnh hơn và giọng nói chứa đựng khổ sở.
“Tên ngốc này ta bảo tránh ra kia mà, đưa đây cho ta”.
Hắn giật mạnh khiến bình rượu rơi xuống đất, Lôi Vô Kiệt quát lớn
“Cả Thiên Lạc sư tỷ và huynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao người về đóng cửa không tiếp xúc ai, người say bê bết hành hạ thân xác. Các người rốt cuộc bị sao?”
Ai cũng khiến hắn khờ khạo, biết trong chuyện này hắn không hiểu nhưng cả hai tự giày vò hành hạ mình có chút buồn bã.
Họ là người Lôi Vô Kiệt coi trọng nhưng tại sao không giống ý định ban đầu mà càng ngày bốn người lại thấy càng xa nhau.
“Đi mà hỏi cô ấy…Tư Không Thiên Lạc đồ vô tình,….lạnh lùng…tàn nhẫn…”
''Thiên Lạc sư tỷ mà nghe thấy thương của tỷ ấy gõ đầu huynh bây giờ''.
Lôi Vô Kiệt bất lực, có lúc Tiêu Sắt cũng nói xấu người khác sao. Mà quan trọng là người điềm tĩnh lại đi nói sư tỷ là vô tình, lạnh lùng. Hắn bị điên rồi hay sao.
''Ta chính là nói xấu cô ấy, ta chẳng thích cô ấy chút nào''.
Thật lòng muốn nói ta thích cô ấy mà nghẹn lại đổi thành câu này, bật cười tự nhủ đúng là ngươi không nói ra được. Người ta mới hiểu lầm. Tiêu Sắt ngươi là kẻ hèn nhất.
''Bây giờ hắn lại phát điên. Tiêu Sắt đâu mất rồi''.
Tiêu Sắt tiếp tục lải nhải chẳng hề dừng, mà không biết Lôi Vô Kiệt bất mãn nhìn Nhược Y đi xuống lắc đầu.
“Muội ấy không nói gì cả, chỉ nói chăm sóc Tiêu Sắt giúp cô ấy”
“Họ cãi nhau sao?”
Nhược Y cũng không hiểu, dù có thế nào họ cũng sẽ cùng vượt qua, mà tình cảnh này...
“Không, ta thấy chuyện này nghiêm trọng hơn”.
“Không cãi nhau mới là lạ. Thiên Lạc sư tỷ dù có gì vẫn nhẫn nhịn Tiêu Sắt kia mà hôm nay có vẻ tỷ ấy muốn dứt khoát với huynh ấy”.
Lúc về là Lôi Vô Kiệt đã hiểu ra, lần này đúng là có chút chạm tới giới hạn của Tiêu Sắt mới khiến hắn thành ra như này.
“Đây là lần đầu ta thấy Tiêu Sắt hụt hẫng như bây giờ, chẳng bao giờ xuất hiện như vậy”.
Nàng chính là thở dài, sao lại trở nên như vậy. Trước đó cũng đã biết tâm ý của huynh ấy với Thiên Lạc dù ai nhìn cũng thấy rõ chỉ một kẻ khờ không phát giác mà thôi.
Lôi Vô Kiệt hết cách gãi đầu nhìn Tiêu Sắt “Ta thật lo cho họ”.
“Huynh đừng bận tâm, chắc ngày mai có khi lại không có gì”.
Dù trước đây cãi nhau thấy được Tiêu Sắt cũng không nói gì hờ hửng nhưng Thiên Lạc vẫn vui vẻ đi theo Tiêu Sắt, hôm nay lại không hề nói câu nào với huynh ấy. Có thật là ổn không đây.
“Có không liên quan chuyện Tạ sư huynh đến gặp chúng ta lúc sáng”.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có vụ đó khiến Thiên Lạc như người mất hồn. Thêm vụ nàng bỏ đi giữa chừng nữa. Vò đầu bứt tai làm hắn khó chịu.
“Muội ấy không muốn chúng ta biết chắc có nỗi khổ”
Nhược Y cũng bất ngờ đang dự tính cùng nhau mà…thở dài nhìn khung cảnh hoảng loạn của vị hoàng tử kia bất lực thiệt sự.
Sáng hôm sau khi giải quyết mớ hỗn loạn tối hôm qua, Tiêu Sắt đứng trước phòng của Thiên Lạc bồn chồn khó chịu. Tại sao hôm qua không nói rõ cho nàng chỉ im như pho tượng, lỡ may nàng hiểu lầm thì không hay.
Nên giải thích, đặc biệt mấy lời hôm qua khiến hắn luôn bận tâm giống như lời từ biệt vậy. Tiêu Sắt quyết định gõ cửa
“Thiên Lạc…Thiên Lạc, ta có chuyện muốn nói”.
Vẫn không có tiếng động, hắn cũng có chút do dự sợ hãi
“Thiên Lạc, là ta Tiêu Sắt, hôm qua ta không đúng thật, ta có chuyện cần nói với cô, mở cửa đi”
Gõ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng ai hắn lẳng lặng đứng đó, dựa vào cánh cửa nhắm mắt, còn giận sao nhưng hắn còn tức hơn nữa mấy lời kia làm đau lòng tâm can của hắn. Nhưng ai bảo nàng nói mấy lời lẽ khiến hắn khó chịu chứ.
Lôi Vô Kiệt vươn vai bước ra khỏi phòng nhìn Tiêu Sắt “Mới sáng sớm huynh phát điên cái gì nữa”.
“Ngươi phát điên thì có, im miệng lại”. Vẻ kiêu ngạo đó lại xuất hiện
Lôi Vô Kiệt chỉ chỉ, đi nhanh lại phía kia hùng hồn muốn hét lớn “Hôm qua huynh đã…”
“Hử…”. Nhận ánh mắt yêu thương im bật lại.
Một nén nhang mà hai người đứng đó không nói gì mà bên trong cũng chẳng có động tĩnh. Sự nhẫn nại của Tiêu Sắt phút chốc mất hết gõ tiếp phòng Thiên Lạc làm người kế bên sửng người. Hắn muốn Thiên Lạc cầm trường thương đuổi giết hay sao.
“Ta thấy huynh nên từ từ…Tỷ ấy sẽ đánh chúng ta mất”
''Thiên Lạc, mở cửa''
''Thiên Lạc''.
''Ta lặp lại mau mở cửa ra. Thiên Lạc''
''Lần cuối cùng nếu cô không mở, ta đạp cửa bước vào''.
''Tiêu Sắt bình tĩnh, huynh phát điên. Thiên Lạc sư tỷ giận lên chúng ta chét chắc''. Muốn kéo hắn ra, bị hắn liếc một cái. Rồi hèn nhát đưa tay ý nói cứ tiếp tục.
''Ta xông vào. Có trách là do cô không mở cửa cho ta đó''.
“…..”.
Không nhận lời hồi đáp chỉ thấy hắn không nói nhiều đẩy cửa bước vào, Lôi Vô Kiệt muốn khóc tại chỗ má ơi tên này muốn chết dữ vậy sao.
Mà khoan sao căn phòng không có ai, đi nhanh vào trên bàn còn một lá thư tay để lại, sát lại phía Tiêu Sắt không biết viết gì mà cánh tay Tiêu Sắt muốn bóp nát lá thư đó, tiếng răng nghiến chặt kêu két két làm Lôi Vô Kiệt sợ hãi muốn lùi lại lắp la lắp bắp
“À thì…Thiên Lạc sư tỷ đã…đã nói gì vậy?”
Tiêu Sắt bùng phát tức thì “TƯ…KHÔNG…. THIÊN….LẠC”.
Vứt tờ giấy xuống đất phút chốc thân ảnh biến mất, Lôi Vô Kiệt một mình lụm tờ giấy mà hết cả hồn.
“Chúng ta không nên dính dáng đến nhau, ta có việc cần giải quyết. Mọi người hãy tự tiêu dao thiên hạ đừng quan tâm lấy ta, hẹn ngày gặp lại”.
''Trời ơi, tỷ ấy bỏ đi rồi. Lần này thảm rồi. Tiêu Sắt giận thật rồi. Thiên Lạc sư tỷ, sao lại bỏ rơi chúng đệ ở lại mà biến mất''.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play