Trên một chiến trường đẫm máu, vũ khí và con người hòa quyện trong hỗn loạn. Những người vô tội lần lượt ngã gục, tạo nên một cảnh tượng tàn bạo và đẫm máu. Giữa cảnh hỗn loạn đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tám, bốn mươi tuổi đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Nụ cười hiểm ác trên môi hắn ta như phản ánh sự thỏa mãn và tàn nhẫn, trong khi xung quanh là sự sụp đổ và sự tàn phá không thể tránh khỏi.
- Dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những ai biết đến cuộc chiến này đều phải chết.
Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ Phong Hàn Lương – lão đại của bang Bạch Ưng.
- Rõ, thưa lão đại.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí, khiến thuộc hạ của người đàn ông lạnh lùng phải run rẩy trước cảnh tượng khủng khiếp ấy. Họ nhanh chóng chia nhau ra dọn dẹp hiện trường, hối hả rời khỏi khu vực đáng sợ này. Ở một góc nhỏ cuối bức tường, tiếng khóc nức nở của một cô bé sáu tuổi vang lên. Khuôn mặt cô bé lấm lem, quần áo dính đầy máu. Cô bé ấy ôm chặt một người phụ nữ vào lòng, dường như tìm kiếm sự an ủi và bảo vệ trong cơn hoảng loạn.
- Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà...
Người phụ nữ nằm yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào đứa con gái bé nhỏ. Bà cố gắng nói những lời trăn trối cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào và yếu ớt:
- Bảo… bảo bối của mẹ, con phải sống. Con hãy đi tìm Cao Minh Nguyệt…
Mỗi từ bà nói đều chứa đựng nỗi lo lắng và yêu thương sâu sắc dành cho đứa con gái mà bà yêu quý hơn cả mạng sống của mình. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thể hiện sự đau đớn, nỗi lo lắng và lòng mong mỏi của một người mẹ trước giờ phút cuối cùng của cuộc đời.
Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã buông tay, để thân thể mình lả xuống. Nhìn mẹ ra đi, cô bé không kìm nổi sự hoảng loạn, khóc nấc lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ướt đẫm nước mắt khi ôm chặt thi thể lạnh lẽo của mẹ, gào khóc trong nỗi đau tột cùng:
- Mẹ… mẹ ơi!
Những tiếng khóc vang lên trong không gian, phản ánh sự mất mát và nỗi buồn sâu sắc của một đứa trẻ đang phải chứng kiến sự ra đi của người mẹ yêu thương.
Từ xa, thuộc hạ của Phong Hàn Lương khi nghe thấy tiếng động lạ thì vội vã chạy đến. Khi họ tới nơi, chỉ thấy một cái xác nằm bất động trên mặt đất. Họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi rời đi. Trong lúc đó, một người đàn ông khác, bế cô bé trong tay, tiến lại gần thi thể của mẹ cô bé. Anh quỳ xuống bên thi thể, nước mắt tràn đầy, thì thầm:
- Chị… em xin lỗi vì không giúp được gì cho chị.
- Mẹ ơi… hức…
Những giọt nước mắt và tiếng khóc hòa quyện trong nỗi đau xót và sự mất mát. Người đàn ông đó là Lỗ Thuyên – người mà mẹ cô bé đã cứu sống năm năm trước. Ông chú sau đó trở thành thuộc hạ của Phong Hàn Lương và trong trận chiến này, chú đã tận mắt chứng kiến người chị nuôi bị bắn chết mà bản thân không thể làm gì. Điều duy nhất ông có thể làm cho người chị quá cố là bảo vệ bí mật của con gái chị – Trần Bích Diệp. Ông nhìn cô bé với ánh mắt đầy âu lo và nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta phải đi thôi.
Cô bé đáp lại với giọng nấc nghẹn:
- Nhưng mẹ của con…
Nước mắt vẫn đọng trên gương mặt lem luốc của cô bé, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Lỗ Thuyên kiên nhẫn an ủi:
- Ngoan nào, Tiểu Diệp. Mẹ con đã hi sinh để bảo vệ con. Con phải sống, hãy theo chú rời khỏi đây.
Khi nghe lời nói của Lỗ Thuyên, cô bé bỗng nhận thức rằng “mình phải sống”. Cô bé nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, đứng dậy và ngoan ngoãn đi theo chú đến một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố A. Lỗ Thuyên đặt cô bé ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt đầy nghiêm túc. Ông nói:
- Tiểu Diệp, từ giờ tên của con sẽ là Lâm Diệp. Con hãy nhớ kỹ cái tên này và quên cái tên Trần Bích Diệp kia đi.
Cô bé ngẩng lên, ngơ ngác hỏi:
- Tại sao vậy chú?
Lỗ Thuyên đáp, giọng đầy lo lắng:
- Vì có thể những người đã hại mẹ con sẽ quay lại tìm con và giết chết con.
Cô bé gật đầu, nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình:
- Vâng, con hiểu rồi.
Cô bé nhớ lại lời mẹ đã nói trước khi ra đi: tìm người tên Cao Minh Nguyệt. Người đó là ai chứ? Trần Bích Diệp chỉ có thể nhờ cậy Lỗ Thuyên để tìm hiểu về người này. Cô bé ngẩng lên hỏi:
- Chú Lỗ, Cao Minh Nguyệt là ai ạ?
Lỗ Thuyên bất ngờ khi nghe tên Cao Minh Nguyệt. Ông lắp bắp hỏi lại, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên:
- Sao…sao cháu biết Cao Minh Nguyệt?
Cô bé đáp:
- Trước khi mẹ ra đi, bà ấy đã dặn cháu phải tìm người tên Cao Minh Nguyệt.
Lỗ Thuyên chấn động và kinh ngạc khi nghe Trần Bích Diệp nhắc đến Cao Minh Nguyệt. Mẹ cô bé sao có thể quen biết với Cao Minh Nguyệt được? Cao Minh Nguyệt là phu nhân của Lãnh Gia, hiện đang giữ chức chủ tịch tập đoàn Lãnh Thị – một trong ba tập đoàn lớn nhất trong nước, chỉ đứng sau Âu Dương Thị và Phong Thị. Khi thấy Lỗ Thuyên im lặng, Trần Bích Diệp lay lay tay chú, lo lắng hỏi:
- Chú Lỗ, chú sao vậy?
Lỗ Thuyên lấy lại bình tĩnh, đáp:
- À, chú biết người đó. Ngày mai chú sẽ đưa con đi tìm.
Cô bé gật đầu, ôm chặt lấy Lỗ Thuyên. Giọng nói của cô bé trầm lặng và trưởng thành, khiến người khác khó tin đây là một cô bé sáu tuổi:
- Ba con mất khi con còn trong bụng mẹ. Mẹ đã nuôi con đến tận bây giờ. Giờ mẹ cũng bỏ con đi, con chỉ còn chú là người thân. Chú đừng bỏ con nhé.
Lỗ Thuyên xúc động trước lời nói của Trần Bích Diệp, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má chú. Chú không dám tưởng tượng nếu bị Phong Hàn Lương phát hiện chú phản bội thì mạng sống của chú sẽ ra sao? Và ai sẽ chăm sóc Trần Bích Diệp. Lỗ Thuyên nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, âu yếm nói:
- Tiểu Diệp, chú sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con.
BANG BẠCH ƯNG
Trong căn phòng u tối, người đàn ông ngồi lặng lẽ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn lồng mờ nhạt chỉ đủ để làm sáng khuôn mặt của hắn. Tay hắn cầm ly rượu đỏ thẫm, lắc nhẹ để quan sát sự chuyển động của chất lỏng. Hắn lắng nghe báo cáo với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt sắc bén chăm chú vào thuộc hạ.
- Lão đại, tất cả đã được xử lý gọn gàng.
- Lỗ Thuyên đâu? Cậu ta chưa về?
- Dạ chưa. Lỗ Thuyên nói có việc gấp phải đến thành phố T, nên đã lái xe đi rồi ạ.
- Khi nào cậu ta trở về, bảo cậu ta vào gặp tôi. Lui đi.
- Rõ.
Phong Hàn Lương nhếch môi cười một cách thâm độc, ánh mắt hắn lấp lánh sự tính toán. Hắn nhấp một ngụm lớn rượu từ ly rồi uống cạn, ra lệnh cho thuộc hạ:
- Điều tra về Lỗ Thuyên ngay lập tức.
Hắn biết rõ những gì đang diễn ra. Là người thâm hiểm và tinh tế như Phong Hàn Lương, không ai có thể qua mắt hắn. Ông ta không hề ngu ngốc để không nhận ra rằng Trần phu nhân chính là chị nuôi của Lỗ Thuyên. Phản bội? Ông ta thừa hiểu rằng, với những thông tin này, sự phản bội có thể đã bắt đầu từ lâu.
***
TẬP ĐOÀN LÃNH THỊ
Trần Bích Diệp khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi. Chiếc váy trắng của cô bé được trang trí với những họa tiết nhẹ nhàng, tôn lên vẻ ngây thơ và thuần khiết của tuổi thơ. Trong tay, cô bé cầm một bức ảnh gia đình duy nhất của mình, bức ảnh thể hiện sự kết nối sâu sắc và quan trọng với gia đình. Với dáng vẻ chăm chú và quyết tâm, Trần Bích Diệp bước từng bước nhỏ về phía quầy tiếp tân, ánh mắt lấp lánh một sự tò mò và mong đợi. Cô bé có vẻ như đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhân viên tiếp tân, và bức ảnh trong tay như một phần quan trọng của hành trình mà cô đang thực hiện.
- Cô ơi, cho cháu hỏi phòng làm việc của chủ tịch Cao ở đâu ạ?
Cô tiếp tân cúi người xuống một chút, để mắt có thể ngang tầm với cô bé, và hỏi với giọng nói nhẹ nhàng và ân cần:
- Chào con, con có hẹn trước không?
- Dạ có ạ, con là Lâm Diệp.
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng mở máy tính, truy cập vào các hệ thống quản lý với vẻ chăm chú. Cô nhanh nhẹn gõ phím, ánh mắt tập trung vào màn hình. Đôi tay cô di chuyển điêu luyện và tự tin, cho thấy sự quen thuộc với quy trình tìm kiếm thông tin. Sau một lúc, cô dừng lại và xem xét kết quả, sẵn sàng cung cấp thông tin cần thiết cho Trần Bích Diệp.
- Con ơi, phòng của chủ tịch nằm ở tầng 51, phòng số 5102. Con đi bằng thang máy phía bên trái nhé!
- Dạ con cảm ơn cô ạ.
***
Cùng lúc đó, Lỗ Thuyên đã bị Phong Hàn Lương phát hiện đã để con gái gia tộc Trần sống sót. Chú bị tra hỏi và đánh đập một cách dã man. Trong căn phòng tối tăm, Phong Hàn Lương đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng và đầy tức giận. Hắn ra tay không thương tiếc, đánh đập Lỗ Thuyên trong khi hỏi bằng giọng lạnh lùng và căm phẫn:
- Nói! Mày giấu con bé đó ở đâu?
Lỗ Thuyên nằm gục trên mặt đất, máu và vết thương làm gương mặt chú biến dạng. Với giọng nói yếu ớt và đầy đau đớn, chú cầu xin:
- Lão đại, xin hãy tha cho con bé. Nó còn quá nhỏ.
Phong Hàn Lương không hề lay chuyển, ánh mắt vẫn đầy sự tàn nhẫn:
- Những ai mang họ Trần đều phải chết. Mày giấu nó ở đâu?
Hắn tiếp tục tra hỏi, sự tức giận và quyết tâm trong giọng nói của hắn khiến không khí càng trở nên căng thẳng và nguy hiểm.
Người đàn ông bị đánh đập nằm trên sàn, cơ thể cường tráng của hắn giờ đây chỉ còn là một hình ảnh đau đớn và tàn tạ. Những thanh gậy sắt rắn chắc và những sợi dây thừng cứng rắn đã in hằn lên làn da hắn, để lại những vết bầm tím và vết thương chằng chịt. Máu từ các vết thương chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh hắn.
Cơ thể hắn co rúm lại, những cơ bắp vốn rắn chắc giờ đây trở nên căng cứng và đau đớn. Hơi thở của hắn dồn dập, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn, mồ hôi và máu lấm lem trên khuôn mặt. Hắn cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ, nhưng những cơn đau không ngừng quật ngã hắn, đôi mắt hắn thì nhắm chặt, gương mặt méo mó vì đau đớn và sự kiên quyết không hé lộ bất kỳ thông tin nào.
Mặc dù từng cơn đau tê tái, sự im lặng của hắn là một minh chứng cho sự quyết tâm, nhưng trong ánh mắt đau đớn ấy, một sự kiên cường không khuất phục cũng hiện lên rõ ràng. Trước sự im lặng của chú khiến Phong Hàn Lương càng thêm giận dữ, ra lệnh:
- Chết tiệt, giết nó!
***
Tại phòng làm việc của Cao Minh Nguyệt, không khí có phần trang trọng và lạnh lẽo. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lấp lánh, tạo nên những vệt sáng nhạt trên những bức tường trắng tinh. Trong không gian này, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, từ các tập tài liệu được xếp thành hàng ngay ngắn trên bàn làm việc cho đến những chiếc ghế bọc da đen bóng loáng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói lạnh lùng nhưng quyền lực cất lên từ bên trong, chờ đợi người vào. Trần Bích Diệp nhẹ nhàng mở cửa và bước vào với dáng điệu kín đáo, bàn chân cô không tạo ra bất kỳ tiếng động nào trên nền gỗ bóng loáng. Cô bé bước đến trước mặt Cao Minh Nguyệt, cúi đầu 90 độ một cách cung kính, trong khi giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên đầy nghiêm túc:
- Xin chào, chủ tịch Cao. Con là Trần Bích Diệp.
Cao Minh Nguyệt – một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài sang trọng và khí chất mạnh mẽ, nghe thấy cái tên quen thuộc liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt bà sắc sảo và đầy sự tò mò khi quan sát Trần Bích Diệp từ đầu đến chân. Sau khi đánh giá cô bé một cách kỹ lưỡng, Cao Minh Nguyệt đứng dậy và đi đến ghế sofa, ngồi xuống với vẻ bình thản.
- Lại đây cô bé, ngồi xuống đi.
Trần Bích Diệp nhanh nhẹn di chuyển về phía ghế, rồi từ từ ngồi xuống. Trong khi ngồi, cô bé không quên nói lời cảm ơn bà. Được Lỗ Thuyên dặn dò là nói tên thật với Cao Minh Nguyệt, Trần Bích Diệp không cảm thấy ngại ngần và tự tin trình bày thông tin của mình.
- Con là con gái của Liễu Liễu?
Câu hỏi của Cao Minh Nguyệt vang lên với vẻ quan tâm, như đang chờ đợi một câu trả lời rõ ràng. Trần Bích Diệp gật đầu đáp lại:
- Vâng ạ.
Sự đối đáp đơn giản nhưng thể hiện sự kính trọng và tôn trọng, trong khi Cao Minh Nguyệt tiếp tục quan sát cô bé với ánh mắt đầy suy tư. Lúc này, Trần Bích Diệp bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Cao Minh Nguyệt, với từng chi tiết chân thực và đau lòng. Cô bé mô tả rõ ràng về đêm tối kinh hoàng khi mẹ cô ra đi, từng giây phút tuyệt vọng và đau đớn mà gia đình cô trải qua. Giọng nói của Trần Bích Diệp nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc khi kể về việc Lỗ Thuyên đã cứu cô bé như thế nào, cũng như việc cái tên Lâm Diệp đã được đặt cho cô như một cách để che giấu danh tính thật của cô.
Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Cao Minh Nguyệt đỏ hoe, như chứa đựng bao nỗi đau. Bà cảm nhận rõ ràng sự mất mát to lớn và đau đớn mà người bạn thân của mình đã phải trải qua trong suốt ba năm qua, mà bà không hề hay biết. Cao Minh Nguyệt không thể tin nổi rằng trong thời gian ngắn như vậy, cuộc sống của Trần phu nhân đã bị đảo lộn đến mức nghiêm trọng đến vậy. Nhớ lại những ngày tháng mà Trần phu nhân đã giúp đỡ bà vực dậy tập đoàn Lãnh Thị sau sự ra đi của chồng mình, lòng bà đầy sự tiếc thương. Thật không may, bà chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn của mình thì Trần phu nhân đã ra đi mãi mãi.
Khi Cao Minh Nguyệt nghe Trần Bích Diệp nói rằng mẹ cô bé đã nhờ cô đến tìm bà, bà càng thêm đau lòng. Cô bé tiếp tục đưa ra một bức thư từ trong chiếc mũ của mình, như là một phần của di nguyện của mẹ cô. Trần Bích Diệp nói thêm:
- Chú Lỗ có gửi bức thư này cho người. Chú ấy nói với con là phải tận tay đưa cho người.
Cao Minh Nguyệt nhận lấy bức thư từ tay Trần Bích Diệp, cười nhẹ với sự cảm thông và nghiêm túc. Bà mở bức thư ra, ánh mắt bà chăm chú dõi theo từng chữ viết:
“Chủ tịch Cao,
Tôi không biết chị Liễu Liễu có quan hệ gì với người nhưng mà xin người hãy giúp đỡ cho Tiểu Diệp. Con bé bây giờ đang gặp nguy hiểm nếu như để Phong Hàn Lương phát hiện nhà họ Trần còn người sống sót thì Tiểu Diệp sẽ phải chung số phận với chị Liễu Liễu. Tôi đã cố gắng hết sức ẩn đi tất cả thông tin về Tiểu Diệp rồi. Đọc xong bức thư này có lẽ tôi đã đi đến gặp mẹ của Tiểu Diệp, Phong Hàn Lương chắc chắn đã biết đến con gái của Trần gia còn sống nhưng không biết con bé là ai. Vậy nên người hãy cứu lấy con bé. Di chúc của mẹ Tiểu Diệp tôi gửi lại cho người. Xin hãy cứu Tiểu Diệp.
Lỗ Thuyên”
Đọc xong bức thư, Cao Minh Nguyệt cảm nhận được trọng trách nặng nề và sự cần thiết phải hành động ngay lập tức. Bà nhìn Trần Bích Diệp với sự quyết tâm trong ánh mắt, sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để bảo vệ cô bé và thực hiện di nguyện của người bạn đã khuất. Cao Minh Nguyệt rút ra một tờ giấy từ bên dưới các tài liệu trên bàn, đó là đơn di chúc của bạn thân bà. Bà cẩn thận mở bức thư, nhưng trước khi đọc, bà quyết định bước đến gần Trần Bích Diệp. Đặt tay nhẹ nhàng lên lưng cô bé, bà bế Trần Bích Diệp lên và ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng đặt cô bé vào lòng mình. Với sự âu yếm và đau lòng, Cao Minh Nguyệt nhìn vào mắt Trần Bích Diệp và bắt đầu nói:
- Tiểu Diệp, chú Lỗ của con đã hy sinh rất nhiều cho con. Bây giờ chú ấy đã… đã đến gặp ba mẹ con rồi. Vì vậy…
Chưa kịp nói hết câu, Trần Bích Diệp đột ngột òa khóc, tiếng khóc của cô bé vang lên trong phòng như một tiếng gào xé trong lòng. Cô bé hét lớn:
- Không, chú Lỗ đã nói không bỏ con rồi mà…
Nghe tiếng khóc của Trần Bích Diệp, Cao Minh Nguyệt cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại. Bà cảm nhận sâu sắc sự mất mát và đau đớn của cô bé, khi giờ đây cô bé đã mất đi tất cả người thân. Sự đau khổ trong mắt Trần Bích Diệp khiến Cao Minh Nguyệt không khỏi lo lắng cho tương lai của cô bé. Những suy nghĩ về cuộc sống đơn độc và không biết điều gì đang chờ đợi phía trước làm bà xót xa.
- Là Phong Hàn Lương làm đúng không?
Khi câu hỏi vừa thốt ra, Trần Bích Diệp vẫn đang khóc nức nở, nhưng giọng điệu của cô bé bỗng trở nên căm phẫn và đầy thù hận:
- Trả thù…con sẽ trả thù…
Cao Minh Nguyệt ngạc nhiên trước sự quyết tâm và căm thù trong lời nói của Trần Bích Diệp. Bà nhìn vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt của cô bé, cảm nhận được sức mạnh và sự kiên cường mà cô bé đang thể hiện. Cảm giác bất lực và đau lòng hòa quyện trong tâm trí Cao Minh Nguyệt và bà biết rằng mình phải làm tất cả những gì có thể để bảo vệ và giúp đỡ Trần Bích Diệp, đồng thời tìm cách giải quyết mối đe dọa mà Phong Hàn Lương đang gây ra.
***
TẬP ĐOÀN PHONG THỊ
Bầu không khí trong phòng lúc này nặng nề và im lặng, chỉ còn lại âm thanh thở của từng người, tạo nên một sự căng thẳng gần như có thể cắt đứt bằng dao. Mỗi hơi thở, mỗi tiếng động nhỏ đều trở nên rõ rệt trong sự tĩnh lặng, làm tăng thêm sự u ám bao trùm không gian. Đột nhiên, âm thanh cứng rắn và đầy sát khí của Phong Hàn Lương phá vỡ sự yên lặng:
- Có một đứa bé thôi sao mà không tìm thấy? Thật vô dụng.
Lão ta đập bàn thật mạnh, tiếng gỗ và kim loại va chạm vang lên như một cú lốc, làm rung chuyển không khí trong phòng. Ánh mắt của Phong Hàn Lương sắc lạnh và chứa đựng sự tức giận không thể che giấu. Khuôn mặt lão ta trở nên đáng sợ, với những đường nét trở nên cứng rắn và nghiêm nghị. Đôi mắt lão ta như bừng cháy với ngọn lửa của cơn thịnh nộ, ánh nhìn của lão khiến mọi người trong phòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
- Sau ngày hôm nay không tìm thấy nó thì các người tự động chết đi. Ra ngoài!
Giọng nói của lão ta vang lên với sự ra lệnh không thể chối cãi. Những từ ngữ thốt ra như những nhát dao sắc bén, sắc lệnh của Phong Hàn Lương đầy đe dọa và nghiêm khắc. Mỗi từ đều mang một áp lực nặng nề, như thể lão ta đang chịu đựng một thất bại nghiêm trọng và không thể chịu đựng thêm bất kỳ sai lầm nào nữa.
Khuôn mặt của ông ta lúc này thật đáng sợ, với sự tức giận không thể kiềm chế. Sự nhẫn nại của lão ta đã đến mức giới hạn và sự thất bại này là điều không thể chấp nhận được. Phong Hàn Lương không thể tin rằng một thành viên trong gia tộc Trần gia lại có thể bị bỏ sót. Đối với lão, đây là một sự sỉ nhục lớn chưa từng xảy ra trước đây. Lão cảm thấy bị Lỗ Thuyên chơi một ván đau đớn và không thể chịu đựng nổi sự thất bại này.
***
LÃNH GIA
Cao Minh Nguyệt bế Trần Bích Diệp đi vào bên trong ngôi nhà lớn, nơi từng chi tiết và đồ đạc đều toát lên vẻ xa hoa và sang trọng. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lấp lánh phản chiếu lên các bức tường tinh tế, tạo nên một không gian lấp lánh và huyền bí. Căn phòng rộng lớn với các món đồ nội thất tinh xảo khiến cho Trần Bích Diệp cảm thấy như bước vào một thế giới hoàn toàn mới mẻ và đầy thú vị. Cô bé không khỏi mở to mắt, dõi theo từng chi tiết xung quanh với sự thích thú và ngạc nhiên.
Sự xuất hiện của Trần Bích Diệp ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong gia đình Cao Minh Nguyệt. Những ánh mắt tò mò và bất ngờ đổ dồn về phía cô bé. Các câu hỏi nhanh chóng lướt qua trong đầu của họ, từ những người con của Cao Minh Nguyệt đến các thành viên khác trong gia đình. Những câu hỏi như “Đứa bé này là ai?” và “Sao Lãnh phu nhân lại bế đứa bé này về nhà nhỉ?” vang lên trong tâm trí của họ.
Tuy nhiên, Cao Minh Nguyệt không để mọi người băn khoăn lâu. Bà nhẹ nhàng đặt Trần Bích Diệp xuống ghế, quay về phía tất cả và cất tiếng:
- Đây là Lâm Diệp, con nuôi của tôi. Từ bây giờ con bé sẽ sống ở đây. Tất cả mọi người hãy đối đãi với con bé thật tốt.
Trần Bích Diệp nở một nụ cười tươi tắn, như một cách chào đón nồng nhiệt đến tất cả mọi người trong gia đình. Cô bé nhìn quanh với ánh mắt ngây thơ và vui vẻ, như thể muốn khám phá thế giới mới này.
Cao Minh Nguyệt tiếp tục giới thiệu:
- Lâm Diệp, đây là anh chị của con. Ba đứa làm quen với nhau đi nhé! Mẹ trở về công ty có việc.
- Vâng ạ.
Sau khi Cao Minh Nguyệt rời đi, hai người con của bà bắt đầu làm quen với Trần Bích Diệp. Lãnh Nhạc Huân, người anh trai, mỉm cười và chào:
- Chào, anh là Lãnh Nhạc Huân.
Trần Bích Diệp gật đầu tươi cười, đáp lại với sự vui vẻ và thân thiện. Sau đó, cô bé hướng mắt lên nhìn người chị gái.
- Chị là Lãnh Nguyệt Tâm. Rất vui được biết em.
Ba đứa trẻ bắt đầu trò chuyện và đùa giỡn khắp nhà. Tiếng cười và sự vui vẻ của họ làm ấm lên cả ngôi nhà. Quản gia đứng bên cạnh, ánh mắt đầy hạnh phúc khi chứng kiến cảnh tượng này. Từ khi Lãnh lão gia qua đời, ngôi nhà đã thiếu vắng tiếng cười của bọn trẻ. Lãnh Nhạc Huân và Lãnh Nguyệt Tâm thường xuyên trầm ngâm và ít giao tiếp vui vẻ như trước đây. Đặc biệt là Lãnh Nhạc Huân, cậu ngày càng trở nên lạnh lùng và ít nói. Nhưng giờ đây, với sự xuất hiện của Trần Bích Diệp, mọi thứ dường như đã thay đổi. Ba đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ, mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.
Quản gia nhìn về phía bức ảnh của Lãnh lão gia treo trên tường, lòng tràn ngập cảm xúc. Ông cảm thấy như thể mình muốn gửi lời nhắn đến người đã khuất:
“Lão gia, hai người con của ông bây giờ rất vui vẻ. Ông hãy an tâm yên nghỉ nhé.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play