[ Nguyên Văn] Ba Nuôi
Chương 1
Ngôi trường trọng điểm số 1 Hồ Nam, trước cổng trường đang một nhóm học sinh tam trung đang tụ tập trước một bức tường cũ rêu phong, chắn đường hai thiếu niên.
NV/nam
Thâm Hải: Má nó Trương Quế Nguyên mày dám cướp bạn gái tao?
* Mắng chửi *
Cả nhóm học sinh đều mặc đồng phục trường nhưng quần áo lôi thôi, tay áo xắn lên, tỏ vẻ thách thức. Gió nhẹ thổi qua nhưng không khí trở nên ngột ngạt bởi sự lạnh lẽo hiện rõ trong ánh mắt của hai thiếu niên đang đứng trước nhóm kia.
Tả Kỳ Hàm «gã»
Anh trai à, bạn tôi cướp bạn gái anh khi nào vậy?
* cười cợt *
NV/nam
Thâm Hải: Nó sáp lại Uyển Hân bạn gái tao rõ ràng như ban ngày mày còn chối?
* bực mình *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Xin lỗi anh, nhưng tôi không hề đến gần cô ta
* nghiêm túc *
NV/nam
* đưa tấm hình chụp cả hai gần nhau *
Thâm Hải: Mày không sáp? Mày đang đùa với ai vậy?
Trương Quế Nguyên «hắn»
Đây là lút cô ta nhờ tôi chỉ bài tập
* thờ ơ *
NV/nam
Thâm Hải: vậy sao bạn gái tao nói mày quấy rối tình dục em ấy?
* tức giận *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Ê anh trai! Anh kêu bạn gái anh nhìn lại mình đi, đã xấu còn xộn lào nữa!
Tả Kỳ Hàm «gã»
Bạn tôi là con cái nhà lành, trong đầu nó chỉ có học và học thôi~
* khoác vai hắn *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Nhớ nhé! Mốt kêu bạn gái anh hại người khác đi chứ , hại nhầm thần học thì sai rồi.
* khoác vai hắn bỏ đi *
Nhóm người đứng nhìn theo bóng dáng của hai thanh niên rời đi, khuôn mặt thay đổi liên tục, xanh rồi đỏ, như bị nỗi giận dữ dồn nén đến mức không kiềm chế được. Trong lòng họ không khỏi dâng lên ý hận, chỉ muốn lập tức xông tới mà dạy cho cả hai một bài học.
Tả Kỳ Hàm «gã»
Tối nay đi nhậu không?
* cười cười *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Không được rượu, bia rất hại cho cơ thể
* từ chối *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Nhát thế, sợ ba Văn của mày à?
Trương Quế Nguyên «hắn»
ừm
* bước nhanh *
Tả Kỳ Hàm «gã»
được rồi, vậy tối nay tao đi một mình vậy
* vuốt mái tóc *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Say rồi đừng gọi tao đo 🐦
Tả Kỳ Hàm «gã»
Má nó mày đúng là học thần, cái gì cũng nhớ!
* tức giận *
Giới thiệu về 2 thanh niên này
Tả Kỳ Hàm «gã»
Tả Kỳ Hàm 17 tuổi, thiếu gia họ Tả , đẹp trai 4 tế gã có đủ, nhưng có sở thích quái đản là khi say hay đo 🐦
Trương Quế Nguyên «hắn»
Trương Quế Nguyên 17 tuổi, trẻ mồ côi, được nhân nuôi năm 7 tuổi, học bá của trường số 1 Hồ Nam, đẹp trai mỗi tội hơi khờ.
Sau một lúc, hắn cũng về tới nhà. Cánh cửa vừa được mở ra, hắn bước vào, chiếc mũi nhỏ khẽ khịt khịt, lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp gian phòng, khiến lòng người bất giác ấm áp hơn.
Dương Bác Văn «anh»
Em về rồi sao Quế Nguyên?
* bưng đồ ăn ra bàn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Hôm nay ba nấu món gì thế ạ?
* tháo giày, bước vào *
Dương Bác Văn «anh»
Gà nướng mật ong , là món em thích đó
* cười nhẹ *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Thật ạ?
* phấn khích *
Dương Bác Văn «anh»
Ừm, mau lên tắm đi rồi xuống ăn tối
* bưng đồ ăn *
Hắn mỉm cười vui vẻ, vội bước nhanh lên phòng. Sau khi tắm rửa qua loa, hắn liền nhanh chóng đi xuống, lòng tràn đầy háo hức hướng về bữa tối thơm phức đang chờ sẵn
Trương Quế Nguyên «hắn»
Thơm quá đi, ba Văn nấu ăn chỉ có đỉnh
* khen ngợi *
Dương Bác Văn «anh»
Được rồi ông tướng ăn đi
* gắp thêm cho hắn *
Dương Bác Văn «anh»
Hôm nay kết quả thi thế nào?
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vẫn đứng nhất ạ
Dương Bác Văn «anh»
Vậy sao em muốn thưởng gì không? Anh mua cho em
* cười nhẹ *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em cần thêm sách tiếng anh nâng cao ạ!
* vui vẻ *
Dương Bác Văn «anh»
Ngoài học ra đi , anh thấy em học riết ngốc luôn rồi
* gõ đầu hắn *
Hắn suy nghĩ rất lâu, đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí, rồi cuối cùng mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng khẽ khàn đặc.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em muốn cuối tuần này cùng ba đi công viên...
* ngại ngùng *
Dương Bác Văn «anh»
Đi công viên? Để anh sắp xếp công việc cuối tuần sẽ đi với em~
* bóp má hắn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Thật...thật sao ạ?
Dương Bác Văn «anh»
Ừm cuối tuần chuẩn bị đi anh đi với em
* cười nhẹ *
Hắn vui mừng đến mức không thể che giấu nụ cười tươi rói trên gương mặt. Ăn vội xong, hắn lập tức giúp anh dọn dẹp bát đũa mà chẳng cần nghĩ ngợi. Sau đó, hắn nhanh chóng lên phòng, trong lòng dường như vẫn còn vang vọng niềm vui vừa trải qua, khiến bước chân nhẹ nhàng hẳn đi.
Hắn vui vẻ như vậy vì anh thường xuyên bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian để ở bên hắn. Mỗi lần anh dành thời gian cho hắn, dù là nhỏ, đều trở thành những khoảnh khắc quý giá và hiếm hoi. Chính vì thế, khi có cơ hội ở bên anh, hắn cảm thấy niềm vui tràn đầy, như thể đây là một món quà quý giá mà hắn không muốn bỏ lỡ.
Giới thiệu về anh chút nào
Dương Bác Văn «anh»
Dương Bác Văn 27 tuổi, là người nhận nuôi hắn, dịu dàng, khá nghiêm khắc, đặt biệt rất thương hắn.
Chương 2
Buổi tối ở Hồ Nam, trăng sáng ngời như dát bạc, những dải ánh sáng mỏng manh chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, phản chiếu hình ảnh lung linh như trong một bức tranh thủy mặc.
Tiếng xe cộ ồn ào, những âm thanh náo nhiệt của thành phố vẫn vang lên không ngớt, nhưng dường như chúng chỉ là những âm vọng xa xăm trong không gian yên tĩnh của căn phòng.
Thiếu niên ngồi lặng lẽ bên bàn học, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm lên gương mặt thanh tú và đôi mắt trầm ngâm đầy suy tư. Vẻ đẹp của cậu tựa như một tấm ngọc sáng lấp lánh, vừa thanh lãnh lại vừa đầy mê hoặc.
Trong căn phòng vang lên một hồi chuông điện thoại , hắn dừng đôi tay đang viết lại, mà xem điện thoại
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Chuyện gì? ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Rước tao... ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Bị gì? Giọng mày lạ quá đấy Tiểu Kỳ ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Bị bạn gái cắm cho 2 cặp sừng! ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Ngu! ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ có rước tao không thì bảo? ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ ở đâu? ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Quán bar Nam Hải ]
Nghe được địa chỉ, hắn không nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng khoác áo ngoài rồi xuống lầu .
Tiếng động làm thiếu niên ngồi phòng khách phải dừng tay, nhìn hắn
Dương Bác Văn «anh»
Tối rồi em còn đi đâu thế Nguyên?
* nhíu mày *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em đi đón Tiểu Kỳ, nó say rồi, Ba Văn ngủ sớm đi đừng thức khuya quá.
* mang giày *
Dương Bác Văn «anh»
Ừm đưa thằng bé về đây đi, giờ về Tả gia có lẽ không khả thi
* đứng dậy *
Dương Bác Văn «anh»
Anh đi nấu ít canh giải rượu cho thằng bé
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* ra ngoài *
Còn gã bên đây liên tục uống cạn hết ly này đến ly khác, bất kể ai can ngăn cũng không chịu dừng. Khuôn mặt gã hiện rõ sự phẫn uất, ánh mắt đỏ ngầu vì cơn giận và nỗi đau bị gái đá dồn nén.
Hắn nhanh chóng bước đến chỗ gã sau vài phút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mặt. Gã đang ôm một cậu nhóc nhỏ hơn mình khoảng hai tuổi, gương mặt cậu nhóc hiện lên vẻ ngây thơ nhưng lại có chút e dè.
Trần Tuấn Minh «em»
Buôn em ra....
* run rẩy *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mày đang làm gì quái gì vậy hả?
* kéo em ra *
Hắn lên tiếng rầy la, giọng nói nghiêm khắc nhưng không quá lớn, từng chữ như lưỡi dao sắc bén.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Đã bảo đừng uống rượu rồi mà uống cho cố vào!
* đỡ gã đứng lên *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Đang vui mà~
* say khướt *
Hắn tán đầu gã một cái rõ đau, khiến gã nhăn nhó, xong lại quay qua nhìn em, giọng vẫn trầm tĩnh.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Nó có làm gì quá đáng không?
Trần Tuấn Minh «em»
Khi nãy em đi ngang, tự nhiên anh ta kéo em vào đây, rồi ôm ấp đủ thứ...
* sợ hãi *
Trần Tuấn Minh «em»
Còn...còn bảo nhà anh ta giàu, đẹp trai, 🐦 to, như biến thái vậy á!
* chỉ gã *
Hắn quay lại, liếc nhìn con ma men đang khoác vai mình ngủ say với vẻ mặt không hài lòng, rồi từ từ cuối đầu, thành khẩn xin lỗi em.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Cậu đừng quan tâm, những gì nó nói, nó chỉ bị thần kinh khi say thôi. Có gì khi nó tỉnh lại tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu!
Trần Tuấn Minh «em»
Vâng ạ...anh mau đem anh ta về đi
* bỏ đi *
Hắn đỡ gã ra xe taxi đã gọi sẵn, rồi cùng gã đi thẳng về nhà mình.
Sau vài phút di chuyển, hắn và gã cuối cùng cũng về tới nhà. Ngôi nhà vẫn sáng đèn, ánh sáng dịu dàng từ những bóng đèn chiếu rọi khắp không gian.
Trên ghế sofa, một thân ảnh cao gầy đang chăm chú làm việc, ánh sáng từ bàn làm việc tỏa ra làm nổi bật sự tập trung trong nét mặt của người đó.
Dương Bác Văn «anh»
Về rồi? Mau đỡ thằng bé lên phòng đi
* ngước nhìn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Ba Văn chưa ngủ sao?
* tháo giày cho gã *
Dương Bác Văn «anh»
Đợi em về
* tháo gọng kính *
Dương Bác Văn «anh»
Thuốc giải rượu trong bếp, anh đi lấy em đỡ thằng bé lên đi.
* vào bếp *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* đỡ gã lên *
Sau một lúc chật vật, cuối cùng hắn cũng đỡ được gã lên giường nằm. Gã nằm bất động, hơi thở nhẹ nhàng nhưng không còn sức lực.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Tướng ngủ quá xấu.
* ghét bỏ *
Dương Bác Văn «anh»
Thuốc giải rượu đây, em mau cho thằng bé uống đi
* để lên bàn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Để đó đi ạ
* đắp mền cho gã *
Dương Bác Văn «anh»
Tối nay em qua ngủ với anh đi, cho thằng bé ngủ ở đây
* xoa tóc hắn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em...em ngủ ở đây cũng được ạ không sao
* xua tay *
Dương Bác Văn «anh»
Anh biết em ghét mùi rượu!
* nghiêm túc *
hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới đáp lại anh
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ, làm phiền ba vậy...
Dương Bác Văn «anh»
Không phiền, chúng ta là người một nhà mà
* bóp má hắn *
Chương 3
Tại phòng anh, ánh sáng từ đèn bàn chiếu xuống một không gian ấm cúng và ngăn nắp. Anh sắp xếp gối một cách cẩn thận, từng cử chỉ của anh toát lên sự quan tâm và chăm sóc.
Khi gối được đặt xong, anh đứng dậy, nhìn vào nơi hắn sẽ nghỉ ngơi với ánh mắt hài lòng. Không khí trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh và cảm giác an toàn, phù hợp với giờ đêm khuya.
Dương Bác Văn «anh»
Xong rồi sao? Mau vào ngủ
* lên giường *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* chậm chạp *
Đây không phải lần đầu tiên hắn ngủ chung với anh. Hắn nhớ lại những ký ức từ thuở nhỏ, khi anh ôm chặt hắn và vỗ về trong những đêm khuya.
Những cái ôm ấm áp và những nụ hôn dịu dàng của anh lúc đó đã mang lại cho hắn cảm giác an toàn và yêu thương.
Dương Bác Văn «anh»
Ngủ đi~
* ôm hắn vỗ về *
Hắn nằm bất động, cảm nhận sự ấm áp khi anh ôm chặt mình. Cảm giác này làm hắn nhớ lại khoảng thời gian đã trôi qua đã 6 năm rồi kể từ lần cuối cùng anh ôm hắn như thế.
Mái tóc đen mượt của anh rũ xuống gối, lông mi dài tinh tế tạo nên một nét dịu dàng trên khuôn mặt. Dù sắp bước vào tuổi 30, khuôn mặt anh vẫn giữ được vẻ trẻ trung, vỏn vẹn như một người 19-20 tuổi.
Trương Quế Nguyên «hắn»
“ ba chỉ có thể thuộc về em...”
* nhỏ giọng *
Trương Quế Nguyên «hắn»
“ em không cho phép ai đụng vào ba ”
* hôn nhẹ lên trán anh *
Hắn yêu anh, yêu đến mức gần như phát điên. Tình cảm của hắn trở nên cuồng si, đến mức không còn lý trí.
Hắn biết mình biến thái, khi âm thầm ủ mưu, muốn chiếm đoạt ba nuôi của mình, biến anh thành của riêng hắn.
Hắn ôm chặt anh vào lòng ngực, sự chắc chắn trong cái ôm như muốn giam anh mãi mãi bên mình.
Mỗi vòng tay của hắn đều thể hiện sự quyết tâm không để anh có cơ hội chạy trốn, như thể chỉ có sự gần gũi này mới có thể thỏa mãn cơn khát yêu thương của hắn.
Tả Kỳ Hàm «gã»
Oẹ....
* nôn thốc nôn tháo *
Buổi sáng tại Hồ Nam thật yên bình, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu vào phòng. Hắn thức dậy khá sớm, không gian vẫn còn tĩnh lặng.
Trương Quế Nguyên «hắn»
“ vẫn còn ngủ ”
Nhìn anh vẫn đang say ngủ bên cạnh, hắn không thể kiềm lòng mà cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn thật nhẹ.
Bước xuống lầu, hắn liếc nhìn thân ảnh lù lù ngồi trên ghế, đôi mắt thâm quầng và mệt mỏi, trông thật tiều tụy và u ám.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Còn sống sao?
* ngồi xuống *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Chứ không lẽ chết hả thằng kia!
* liếc gã *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Đã bảo rồi, mà mày cứ uống cho cố vào
* rót ly nước *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Ừ mà hôm qua mày có nhớ gì không?
Tả Kỳ Hàm «gã»
Không? Tao làm gì sao?
* hoang mang *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mày say rượu, bắt được nhóc nào đó rồi ôm ấp, còn khoe 🐦 to nữa đấy
* cười khinh bỉ *
Tả Kỳ Hàm «gã»
What the hell??
* há hốc mồm *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Nhìn trong cậu nhóc chỉ tầm 15 tuổi thôi, coi chừng chút nữa có nguyên đám cảnh sát đế hỏi tội mày đấy.
* đi xuống bếp *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Chết mẹ tao rồi
* ôm đầu *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Ngu thì chịu
Hắn bỏ mặc gã đang ôm đầu vì tội lỗi, không thèm nói một lời. Hắn bước thẳng xuống bếp, tâm trạng bình thản, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng.
Tả Kỳ Hàm «gã»
Cứu tao đi Nguyên ơi~
* chấp tay *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mày tự tìm nhóc đó xin lỗi đi
* bưng đồ ăn ra bàn *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Tao có nhớ mặt thằng nhóc đó đâu
* ủy khuất *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Tự mài mò trí nhớ đi
* bình thản *
Trên lầu, anh nghe thấy tiếng ồn ào từ dưới vọng lên.
Dương Bác Văn «anh»
Ồn quá...
* khó chịu *
Khó chịu từ từ mở mắt, cảm giác mệt mỏi . Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, anh chỉnh trang lại bản thân một chút rồi bước xuống lầu.
Dương Bác Văn «anh»
Mới sáng sớm làm gì ồn ào thế?
* nhíu mày *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Là thằng Kỳ Hàm đó ạ!
* liếc gã *
Gã thấy anh bước xuống lầu, lập tức gào lên ầm ĩ rồi lao đến ôm chặt lấy chân anh, nước mắt lăn dài.
Tả Kỳ Hàm «gã»
Huhu Văn ca em sắp bị còng đầu rồi huhu
* thảm thiết *
Dương Bác Văn «anh»
Làm sao? Nín đi nào
* đỡ gã dậy *
Gã cứ ôm anh, khiến hắn cảm thấy ghen tỵ đến mức gần như muốn phát điên. Cơn ghen trong hắn ngày càng bùng cháy, chỉ hận không thể phát tiết sự tức giận bằng cách đánh gã cho thỏa mãn.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mau buôn ra vào ăn sáng
* tách cả hai ra *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Đang ôm mà?
* khịt mũi *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mày muốn ôm không?
* liếc gã *
Gã câm nín, ngừng không còn kêu la nữa, rồi bước vào bàn ăn sáng.
Dương Bác Văn «anh»
việc gì mà thằng bé khóc la thảm thiết thế?
* gắp thức ăn cho hắn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Hôm qua nó say, nó hiếp một cậu nhóc 15 tuổi
* bình thản *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Êy êy chưa hiếp nha!
* bất lực *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Chỉ...chỉ ôm thôi mà!!
* gắp thức ăn *
Dương Bác Văn «anh»
Như vậy cũng không được
* nghiêm túc *
Dương Bác Văn «anh»
Cậu nhóc đó chỉ 15 tuổi còn chưa thành niên đấy!
Tả Kỳ Hàm «gã»
Tại...tại em say quá
* rén *
Dương Bác Văn «anh»
Mai mốt uống ít lại đi, không uống thì càng tốt
* đặt đũa xuống *
Dương Bác Văn «anh»
Nếu lỡ em quá mất kiểm soát rồi làm gì con người thì làm sao? độ tuổi của các em là độ tuổi nổi loạn, rất hay mất kiểm soát đấy!
Tả Kỳ Hàm «gã»
Em biết...rồi ạ
* sợ hãi *
Dương Bác Văn «anh»
Quế Nguyên em cũng vậy đấy nghe chưa?
* nhìn hắn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* cười mỉm *
Dương Bác Văn «anh»
Được rồi hai đứa ăn nhanh lên, anh đưa đến trường
Bữa ăn sáng trôi qua thật nhạt nhẽo
Download MangaToon APP on App Store and Google Play