Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Làm Dâu Hào Môn

CHƯƠNG 1: HÔN LỄ HÀO MÔN

Đầu mùa xuân cũng là ngày diễn ra hôn lễ của Hải Quỳnh con gái độc nhất của Qúy gia và đại thiếu gia Trịnh Lâm Phong. Mục đích chính đó là củng cố địa vị là một cuộc hôn nhân chính trị, một phía cần cô con dâu cho con trai đã ngoài 30, một phía lại muốn tăng tiến hơn trong công việc và địa vị của mình trong giới kinh doanh.

Hải Quỳnh từ nhỏ đã hiền đoan trang nhã, cô luôn là một đứa con gái an phận vâng lời bố mẹ, cô lớn lên trong sự dạy dỗ khắt khe, vì họ muốn đào tạo cô trở thành một người phụ nữ xứng đáng để gả vào hào môn thế thịnh, cô cơ bản là mẫu người chu toàn về mọi mặt kể cả trinh tiết, giờ giấc của Hải Quỳnh được quản rất nghiêm ngặt, cô được học cắm hoa và một chút nghệ thuật đó là đàn vĩ cầm, từ nhỏ Hải Quỳnh đã sống rất nguyên tắc. Cô là một phiên bản hoàn hảo mà bố mẹ tự hào nhất. Nhưng đó chỉ là những gì họ muốn, Hải Quỳnh là một đứa con nuôi nên cũng chẳng giám nổi loạn chống đối lại bố mẹ nên cô đã chôn vùi ước mơ của mình để sống theo những gì bố mẹ muốn.

Tiết trời hôm nay thật dễ chịu, mùi hương của gió xuân vẫn khiến cho con người có chút tiếc nuối không nỡ buông bỏ, Hải Quỳnh mặc trên người chiếc váy cưới đắt tiền được gia đình nhà chồng thiết kế riêng cho cô, cơ thể không gầy cũng không quá thừa cân được chiếc váy che đậy càng tôn lên nét đẹp tươi mới thanh thuần của một nàng thiếu nữ, mái tóc đen được nuôi dày tự nhiên được uốn nhẹ tăng thêm sự mỹ miều cho máu tóc, chiếc trâm cài đính đá lấp lánh được gắn vào mái tóc càng tăng thêm sự nữ tính. Trang sức bạc được nhân viên cẩn thận đeo lên người Hải Quỳnh, cô nhìn mình trong gương thật sự bản thân cô cũng nhận ra mình là nhân vật chính trong buổi lễ hôm nay, nhưng tại sau trong lòng lại chẳng có chút vui vẻ nào, thay vào đó là một sự lo lắng vì cô không hề biết người đàn ông sẽ cùng mình nên duyên là ai.

Hôn lễ được diễn ra, bên ngoài quan khách đã đến đông đúc, tiếng nhạc náo nhiệt đánh thức Hải Quỳnh quay về thực tại, cô được nhân viên hỗ trợ bước ra bên ngoài, đứng trước nhiều người khiến cho trái tim của Hải Quỳnh không thể nào ngồi yên được, bố đưa tay đến dìu cô đi đến lễ đường, người đàn ông đứng ở cuối đường thật sự rất nhạt hòa, cô cẩn thận bước cùng bố tiến về phía người đàn ông sẽ làm chồng cô sau ngày hôm nay.

Đến nơi Hải Quỳnh đã có thể nhìn rõ người đàn ông, anh có đôi đồng tử màu nâu, mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận, ngũ quan hài hoài, kết hợp tạo ra một gương mặt vô cùng hoàn mỹ vì đã ngoài 30 có sự nghiệp vững chắc trong tay nên Lâm Phong rất có khí chất quý ông cao ngạo, cô chỉ nghe thoáng qua từ một vài người, đại thiếu gia của Trịnh gia là một cực phẩm, đồng nghĩa với việc bóng hồng bám xung quanh anh cũng không ít, cô cũng chẳng quan tâm đến những lời đó, cô chỉ muốn sống bình yên làm một cô con dâu mẫu mực và làm tròn bổn phận của một người vợ, vì đó cũng là mong ước của bố mẹ cô.

Lâm Phong đảo mắt nhìn cô vợ được bố mẹ sắp đặt, có đôi phần hài lòng làn da trắng mịn và mái tóc đen đã vô tình gây sự chú ý đến vị mỹ của Lâm Phong, anh đưa tay đón lấy bàn tay mềm mại vô thức vuốt ve lên mu bàn tay của Hải Quỳnh, cô chuyển sang trạng thái e ngại khi sánh bước cùng Lâm Phong. Cô nhìn vào phần giới thiệu thì biết được người chồng của mình tên là Lâm Phong. Trong suốt quá trình chuẩn bị cho hôn lễ cô vẫn chưa một lần được nhìn thấy chồng tương lai vì anh luôn từ chối vì công việc bận rộn phải đi công tác thường xuyên. Buổi lễ được diễn ra trong sự hài lòng của hai bên gia đình, bố mẹ nhìn về phía Hải Quỳnh đầy tự hào và mãn nguyện vì cuối cùng cuộc đời của Hải Quỳnh đã đi đúng những gì bọn họ mong muốn.

Quan khách bên dưới không ít, vì Trịnh gia muốn cho mọi người được chiêm ngưỡng sự sang trọng xa hoa khi cháu trai của nhà họ kết hôn vì Trịnh gia là gia tộc đứng đầu trong thương trường tập đoàn lớn mạnh theo từng thời đại. Lâm Phong là một trong những vị thiếu gia được bà nội yêu thương trọng dùng, hôm nay tìm được cho anh một cô vợ vừa có đủ khí chất để bước vào ngưỡng cửa hào môn, vừa là một cô gái đức hạnh toàn diện khiến cho bà rất hài lòng.

Hai người kết thúc nghi thức bằng một nụ hôn, Hải Quỳnh không hề đề phòng, cô bị đối phương đưa hai cánh tay kéo eo cô lại cần rồi cúi đầu xuống hôn cô, Hải Quỳnh cứ nghĩ sẽ chỉ là hoa loa cho mọi người biết, cô cũng nhắm mắt đón nhận, nhưng Lâm Phong lại muốn trêu chọc cô, anh nói nhỏ vào tai của Hải Quỳnh.

“Há miệng ra.”

Cô cũng khá bất ngờ về lời đề nghị của anh, nhưng đã làm theo yêu cầu của Lâm Phong, anh càng hôn càng không muốn rời bỏ đôi môi ngọt ngào này, có một sức hút không thể nào cưỡng lại được, đôi môi đỏ đã khiến cho người đàn ông càng trở nên mất kiểm soát, Hải Quỳnh bị hôn đến mức không thở được, cô đành đẩy nhẹ ẩn ý không muốn tiếp tục nữa, Lâm Phong hiểu được ý muốn của cô nên đã dần nới lỏng bàn tay, trước khi rời khỏi đôi môi của Hải Quỳnh, anh đã cố tình cắn nhẹ lên môi dưới của cô. Đôi má của Hải Quỳnh vì thế đã ửng đỏ lên vì ngại ngùng.

Cô cảm thấy người đàn ông này thật thô lỗ, nhưng chẳng còn đường nào để trốn tránh, vì bố mẹ là người hiếm muộn họ nhận cô về từ cô nhi viện và nuôi nấng Hải Quỳnh để khi cô trưởng thành trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tinh khiết, thì gả cô vào chốn hào môn ngập tràn danh vọng và mưu quyền. Hải Quỳnh càng nghĩ càng đau lòng cô đã rơi nước mắt vì bản thân đã không được sống như cách mình muốn và phải biết ơn công nuôi dạy để đền đáp của bố mẹ.

Lâm Phong nhìn sang người con gái bên cạnh, hàng mi rũ ướt anh biết bản thân đã mạo phạm đến cô khiến cho Hải Quỳnh khó chịu, anh cảm thấy cô gái này đối với mình vẫn là một ẩn số khó đoán, nhưng thời gian còn dài anh sẽ từ từ suy tính và đối đãi với cô vợ mới của mình.

Tiếng pháo chúc phúc nổ vang cả một vùng trời, mọi người bắt đầu nhập tiệc, trong suốt quá trình tiếp đãi quan khách Lâm Phong là người thay Hải Quỳnh uống rượu, anh uống không ít gương mặt đã trở nên ửng đỏ có lẽ đã say, Hải Quỳnh lo sợ anh không đứng vững được, cô cứ đứng nắm lấy cánh tay của Lâm Phong, anh cũng chẳng từ chối để mặc cho cô dìu lấy mình.

Buổi tiệc kết thúc cũng là 11 giờ đêm, bà đã nói sau khi kết hôn Lâm Phong được chuyển ra ngoài sinh sống nhưng vẫn phải nằm trong tầm kiểm soát của bà, anh đã lớn như vậy nhưng đối với Trịnh gia vẫn là một sự quản thúc nghiêm ngặt để tránh những tin đồn không hay gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Trịnh gia.

CHƯƠNG 2: XIN ĐỪNG RUỒNG BỎ EM

Chiếc xe dừng trước biệt thự Đông Tân, Lâm Phong loạng choạng bước xuống, Hải Quỳnh đã thay ra một bộ váy ngắn cho dễ di chuyển, cô phía sau Lâm Phong, nhìn dáng vẻ không được tỉnh táo của anh, bản thân cũng chẳng dám đến giúp vì cuộc hôn chớp nhoáng này khiến cho cô không thể nào thích ứng kịp thời.

Lâm Phong và Hải Quỳnh cùng bước vào bên trong, người hầu đồng loạt cúi đầu nói lớn.

"Chúc mừng hôn lễ của thiếu gia và thiếu phu nhân."

Hải Quỳnh cảm thấy khá trịnh trọng, ở nhà cô có người giúp việc nhưng không nhiều đến như thế, có lẽ đây là sự khoa trương mà nhà họ Trịnh muốn cô cảm nhận được khi gả vào đây .

Hai người đi lên phòng tân hôn, cánh cửa mở rộng để đón chào đôi vợ chồng trẻ, Lâm Phong vừa bước vào đã nằm xuống giường để những cánh hoa hồng văng tung lên không trung, Hải Quỳnh đứng đó quan sát căn phòng một lúc, chưa đầy một phút Lâm Phong đã chìm vào giấc ngủ, cô đi đến nhìn anh, quần áo trên người vẫn chưa thay ra giày cũng chẳng màng đến, Hải Quỳnh ngồi xổm xuống để cởi giày ra giúp Lâm Phong, anh vẫn nằm im bất động, cô biết anh đã uống không ít nên cảm thấy rất khó chịu, Hải Quỳnh cởi từng cúc áo cho anh, cô cố gắng đỡ Lâm Phong để kéo chiếc áo ra, nhưng cơ thể của anh quá nặng không hề chuyển động, cô chỉ còn cách nói nhỏ bên tai của Lâm Phong.

“Có thể ngồi dậy để cởi áo ra không?”

Lâm Phong vẫn nằm yên, Hải Quỳnh vừa định từ bỏ anh lại ngồi bật dậy khiến cho cô giật mình mà ngã xuống sàn nhà, Lâm Phong mơ màng nhìn Hải Quỳnh, cô vội vàng ngồi dậy cởi nốt áo của anh, cơ thể của người đàn ông đã lộ diện trước mắt cô, đôi má của Hải Quỳnh ửng đỏ, dáng người cao ráo không quá ốm của anh cũng có đôi phần cuống mắt, Hải Quỳnh mặc áo vào ngủ vào cho anh, còn phần quần cô lại chẳng có đủ can đảm để đưa tay cởi bỏ phần thắt lưng, Lâm Phong trong suốt quá trình vẫn nhắm mắt, anh vẫn còn chìm trong men say, mẹ có căn dặn cô không được làm cho chồng ghét bỏ mọi thứ điều phải do cô chủ động, chăm sóc cho chồng của mình, Hải Quỳnh lấy hết can đảm đưa tay sờ vào thắt lưng, cô cởi mãi cũng chẳng ra được vốn dĩ chuyện này cô thật sự chưa làm, đột nhiên bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy cánh tay đang cố gắng cởi thắt lưng của mình.

“Định làm gì?” – Lâm Phong lên tiếng tra hỏi, giọng nói của anh vô cùng trầm khàn, trong bầu không khí tĩnh lặng cô chính là bị giọng nói của anh làm cho giật mình.

Hải Quỳnh lặng lẽ nói.

“Giúp anh thay quần áo, mặc trang phục này cũng cả ngày rồi chắc anh khó chịu lắm.”

Lâm Phong quan sát nét mặt của Hải Quỳnh, lúc sáng cũng chỉ nhìn hoa loa, dù sao cũng là lấy về cho anh tại sao không chiêm ngưỡng rồi từ từ thưởng thức, Lâm Phong nâng gương mặt hoa phấn của cô lên cất giọng nói.

“Em cũng gan lắm, nguyện ý kết hôn với một người mà bản thân không hề biết rõ, em không sợ tôi là một người không tốt sao?”

Hải Quỳnh thừa biết những chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra nhưng cô làm gì có cơ hội để từ chối, đến một lời phản bát cô cũng chẳng nói được thì đừng nghĩ đến chuyện phản đối cuộc hôn nhân này.

“Em chỉ nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, nếu anh không tốt thì em cũng sẽ chấp nhận vì dù sao hôn lễ cũng đã hoàn thành có cách nào thay đổi được sao.”

Lâm Phong thích thú nói.

“Có thể đấy em có thể chạy khỏi đây trong đêm tân hôn, vốn dĩ tôi và em vẫn chưa động phòng em vẫn có thể kết hôn cùng người mình yêu.”

Hải Quỳnh lắc đầu nói.

“Không em không muốn, cho dù anh có ghét bỏ em thì em vẫn sẽ ở lại đây với tư cách là vợ của anh, nếu anh muốn đi ra bên ngoài phong lưu em cũng sẽ dung thứ vì em phải làm tròn nghĩa vụ như lời bố mẹ của mình đã nói khi bước chân vào Trịnh gia.”

Lâm Phong cảm thấy không vui vì những lời nói ngớ ngẩn của Hải Quỳnh.

“Vậy tôi hỏi em một chuyện, em kết hôn cho bản thân hay là cho bố mẹ của mình?”

Hải Quỳnh biết bản thân đã sai khi nói ra những lời đó cô vội vàng lên tiếng giải vây cho mình.

“ý của em không phải như thế mong anh đừng giận em.”

Lâm Phong không nói gì mà tiếp tục nằm lên giường, Hải Quỳnh không muốn người ngoài biết đêm tân hôn cô vẫn chưa được chồng động phòng, nếu ngày hôm sau người hầu vào dọn dẹp thì cô chẳng thể giấu nổi bí mật này.

Cô ngồi xuống bên cạnh đưa tay lắc lấy cánh tay của Lâm Phong.

“Chúng..ta không động phòng sao?”

Lâm Phong không trả lời mà lại nhắm nghiền đôi mắt để đáp trả cô, Hải Quỳnh buồn bã đứng lên đi vào phòng tắm, Lâm Phong mở mắt ra trong đầu ngập tràn suy nghĩ (cô gái ngốc này bà kiếm từ đâu vậy). Trước nay những người anh gặp điều là những quý cô phong tình thoáng đãng, hoa loa vài đêm rồi rời đi điều là người trưởng thành không ai bắt ép hay đeo bám. Tình nhân bên ngoài thì có thể rất nhiều nhưng để kiếm tìm một tri kỷ thì không có.

Hải Quỳnh bước ra từ phòng tắm, cô định sẽ ngủ ở phần giường bên cạnh chiếc váy ngủ cũng là do mẹ chuẩn bị buộc cô phải mặc vào đêm tân hôn, Hải Quỳnh thật sự không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng nó khá mỏng manh chất vải lụa, phần ngực khoét khá sâu, cô phải khoác thêm một chiếc áo để che đi cơ thể. Hải Quỳnh ngồi xuống giường đưa lưng về phía Lâm Phong, anh lười nhác mở mắt ra nhìn dáng mẻ của mỹ nhân trước mắt, sự mềm mại được anh thấy rõ, mái tóc được cô vén sang một bên để lộ ra phần gáy cổ trắng muốt, làn da của Hải Quỳnh thật sự rất trắng vì từ nhỏ mẹ đã chú trọng chăm sóc cho hình thể của cô, từ đầu đến chân điều hoàn mỹ, kể cả đồi núi phía trước cũng khá đầy đặn mịn màng khiến cho đàn ông phải tê dại khi nhìn thấy cơ thể của cô, Hải Quỳnh khẽ nằm xuống, mùi hương từ cơ thể của cô khiến cho nội tâm của Lâm Phong như bị cào cấu, anh vô thức nuốt nước bọt.

Lâm Phong mở mắt nhìn lên trần nhà, anh đã vô cùng tỉnh táo sao khi nhìn thấy mỹ cảnh vừa rồi, Hải Quỳnh trở mình cô vì lạ chỗ ngủ mới nên không tài nào ngủ được, ánh mắt hai người chạm nhau, Hải Quỳnh gượng gạo nói.

"Anh chưa ngủ à?"

Lâm Phong trầm lặng một lúc cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Không ngủ được?"

Hải Quỳnh không biết nên dỗ dành người đàn ông này như thế nào, vì dường như anh đang rất kiệm lời với cô.

"Anh có muốn ăn chút gì không?"

"Không đói "

Cách trả lời cục súc của anh càng khiến cho cô thêm khó xử.

"Vậy anh muốn em làm gì cho anh không?"

Lâm Phong quay sang nhìn cô.

"Vậy em nói xem có phải em sinh ra để phục vụ đàn ông không?"

Hải Quỳnh vô cùng mông lung trước câu hỏi của Lâm Phong, cô ngẫm nghĩ một lúc thì lên tiếng.

"Em cũng chẳng biết nữa, nhưng em biết được bản thân cần phải làm hài lòng chồng của mình."

Lâm Phong kéo tay của Hải Quỳnh, khiến cho cô áp vào người của mình.

"Em nói muốn động phòng có phải không?"

Hải Quỳnh ngại ngùng nói.

"Em.... không...phải, chỉ là em sợ mọi người sẽ có suy nghĩ không tốt về chuyện của chúng mình."

Lâm Phong nhếch mép cười nói.

"Em sẽ không hối hận chứ?"

Hải Quỳnh thật sự không có quyền lựa chọn, vì cô đã nợ bố mẹ rất nhiêu, nếu không có bọn họ có lẽ cô đã là một đứa trẻ lạc lõng giữa dòng đời xô đẩy này.

"Em không hối hận."

Lâm Phong đưa bàn tay vuốt ve gương mặt của Hải Quỳnh, sự non nớt khiến cho anh không nở tàn phá.

"Chúng ta vẫn chưa hiểu đối phương, em đã vội vàng muốn trở thành người phụ nữ của tôi sao?"

Hải Quỳnh thật sự rất khó xử trước những câu hỏi mang đầy ẩn ý của Lâm Phong.

"Em sẽ không hối hận vì đã gả cho anh xin anh đừng ruồng bỏ chán ghét em."

Cô vương người đến chạm môi mình vào môi của Lâm Phong, lúc đầu anh hơi khự lại nhưng sau đó lại đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Hải Quỳnh, cô chỉ chạm vào môi của anh ngoài ra không làm gì khác, Lâm Phong có đôi phần hụt hẫng, anh đẩy cô ra nói.

"Em chưa từng yêu đương sao?"

Hải Quỳnh lắc đầu ngây thơ nói.

"Lúc nhỏ em chỉ chăm chỉ học tập, khi lớn thì được gả cho anh."

Lâm Phong đưa tay đập nhẹ vào trán tự chất vấn bản thân.

(Chết tiệt! Bà lại kiến đâu ra một bông tuyết trắng đến để mình vấy bẩn như thế, điên mất thôi.)

Hải Quỳnh lo lắng Lâm Phong không thích mình, cô vội vàng giải thích.

"Em có tìm hiểu chỉ là chưa được thực hành thôi, anh có thể chỉ dạy cho em."

Lâm Phong định ngồi dậy đi ra bên ngoài, Hải Quỳnh vội vàng đẩy anh nằm lại giường cô ấm ức nghẹn ngào nói.

"Xin anh đừng rời khỏi phòng tân hôn của chúng ta, chỉ cần ngủ ở đây, nếu anh không thích ngủ cùng em thì em có thể ngủ trên sofa."

Lâm Phong thở dài nói.

"Không phải như thế nhưng em còn quá trẻ, tôi không muốn..."

Lời nói của anh đã bị Hải Quỳnh cắt ngang.

"Em đã 23 tuổi rồi không phải còn trẻ."

Lâm Phong ngây ngốc anh nhìn lại số tuổi tác của mình, nếu đêm nay anh ăn sạch cô thì chẳng khác nào cầm thú."

"Tại sao ba mẹ em lại có thể gả cho một ông chú như tôi chứ, em còn quá trẻ để kết hôn."

Hải Quỳnh ngây thơ hỏi

"Vì sao em không được kết hôn, kết hôn cũng là để trả ơn công nuôi dưỡng của bố mẹ mình."

Hải Quỳnh đắp chăn lên người Lâm Phong.

"Anh cứ ngủ ở đây đi."

Lâm Phong kéo tay của Hải Quỳnh để cô ngã lên người mình, đôi gò bồng mềm mại áp đảo lên khuôn ngực rộng của anh khiến cho Lâm Phong muốn động thủ.

Anh vuốt ve mái tóc đen của Hải Quỳnh, tiện tay đưa lên mũi ngửi.

"Thơm thật đấy."

CHƯƠNG 3: TÂN HÔN NÓNG BỎNG

Hải Quỳnh mỉm cười nói.

"Em đã chuẩn bị cho đêm tân hôn rất chu toàn, nhưng lại cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không làm được gì."

Nhìn nét mặt buồn rầu của Hải Quỳnh, Lâm Phong có chút thương xót, anh giữ lấy gáy của cô lên tiếng dạy dỗ.

"Há miệng ra hôn tôi đi."

Hải Quỳnh làm theo yêu cầu của Lâm Phong, cô tiến đến hôn lên môi của anh, Lâm Phong muốn chỉ dạy cho cô cách hôn lão luyện của mình.

Cánh môi của người đàn ông bao trùm lấy khoang miệng của Hải Quỳnh, đầu lưỡi liên tục trêu chọc khiến cho cô khó chịu, âm thanh cuống quýt vang rõ, bàn tay không kiểm soát được mà liên tục mân mê đường cong trên cơ thể của Hải Quỳnh, thật sự rất tuyệt nó khiến anh dần dần chìm sâu vào dục vọng tình ái.

Hải Quỳnh bị chồng dạy dỗ đến mức khó thở gương mặt đỏ ửng chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Phong, bàn tay của anh đang nằm trong váy ngủ của cô, một bên quả đào đã bị mạo phạm bóp mạnh, Hải Quỳnh hơi lo lắng, mặc dù cô biết những chuyện này sẽ sớm xảy ra.

Lâm Phong chuyển đổi tư thế để cô nằm xuống giường, cơ thể cao lớn đè lên người cô, Hải Quỳnh nắm lấy cổ áo của anh gương mặt đầy sự lo lắng, Lâm Phong cúi đầu hôn lên vầng trán rồi đến đôi má rồi mân mê mùi hương dưới cổ của Hải Quỳnh, đối với một bông tuyết như cô thì phải có một sự ân cần nhất định.

Phần dây áo bị kéo xuống, bầu sữa non mềm đã khiến cho người đàn ông tăng thêm ham muốn, Lâm Phong đưa tay vuốt ve hai khối thạch mềm mại đầy sức hút, ánh mắt vẫn nhìn biểu cảm của Hải Quỳnh, cô hèn mọn rụt rè trước sự táo bạo của người đàn ông, Lâm Phong đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy hạt đậu nhỏ đầy thích thú, bên còn lại đã bị khuôn miệng càn quét, Hải Quỳnh khẽ rên lên, cô cảm nhận được sự kì lạ bên trong cơ thể, bầu sữa bị múc cắn đến mức sưng đỏ, h/o/a nguyệt truyền đến một dịch nóng, cô lo lắng bản thân đến ngày diễn ra kinh nguyệt, nên có đôi phần lo lắng.

"Anh...Phong."

Hai chữ này này càng khiến cho Lâm Phong trở nên điên đảo, anh vẫn vùi đầu vào nơi mềm mại mà bản thân yêu thích.

Hải Quỳnh vẫn phải lên tiếng vì cô rất lo lắng sẽ khiến anh mất hứng.

"Phía...dưới của em có thể...em đã đến ngày diễn ra kinh nguyệt."

Lâm Phong không hề cảm thấy cản trở, còn thô bạo đưa tay lần xuống phía dưới.

"Để tôi kiểm tra cho em."

Lâm Phong càng cúi xuống thấp, anh quan sát điểm nhạy cảm của Hải Quỳnh, cô liền lúng túng đưa tay che lại.

"Đừng nhìn."

Anh nhìn dịch trắng chảy ra từ vách thịt hồng càng tăng thêm sự ham muốn bên trong anh, Lâm Phong đưa ngón tay đến mân mê nơi đó khiến cho Hải Quỳnh vô cùng ngứa ngáy, cô cắn môi thở dốc khi bị sờ soạng đến tê dại.

Lâm Phong đưa ngón tay thám hiểm vào bên trong, nhưng khoảng không vô cùng chật hẹp, Hải Quỳnh lo sợ lên tiếng nói.

"Đừng nhìn nơi đó bẩn lắm."

Lâm Phong biết cô vẫn là một xử nữ thuần khiết, anh đã vô cùng nhẹ nhàng.

"Không xấu, chẳng phải muốn tôi dạy em sao?"

Hải Quỳnh đành nằm im mặc sự giao phó cho Lâm Phong. Anh tiện tay đưa thức dịch đó lên môi niếm, Hải Quỳnh cảm thấy kinh hải cô ngại ngùng nói.

“Anh...”

Lâm Phong ép chặt khuôn ngực rắn rỏi vào bầu thạch của cô, nhìn đường cong hoàn mỹ này anh chỉ muốn chiếm trọn lấy cơ thể của cô trong đêm tối mê hoặc. Váy ngủ đã được người đàn ông cởi bỏ vứt xuống sàn, Hải Quỳnh đưa tay che chắn hai khối thịt mềm mại đế mê người của mình lại, Lâm Phong mỉm cười nói.

“Cũng chẳng phải chưa nhìn qua, nếu em muốn dừng lại thì có thể lên tiếng đề nghị.”

Hải Quỳnh lắc đầu nói.

“Không muốn dừng lại, em là của anh nếu anh không hài lòng thì cứ nói em sẽ sửa chữa.”

Lâm Phong không ngờ cô vợ nhỏ lại ngoan ngoãn đến mức anh chỉ muốn yêu chiều.

“Em ngoan thật đấy.”

Hải Quỳnh chủ động ôm lấy cổ của người đàn ông ngại ngùng nói nhỏ.

“Vì em đã là vợ của anh.”

Anh khẽ hôn lên đôi môi mọng đỏ chứa đầy dư vị của sự ngọt ngào khiến cho dục tình ngày càng dâng trào như một con sóng to. Lâm Phong muốn nâng niu cô một lúc vì Hải Quỳnh hoàn toàn trong sáng cô chẳng có chút kinh nghiệm về chuyện ân ái nam nữ. Đầu lưỡi lại càng quét trên khối thịt mềm, anh còn tham lam dùng bàn tay to lớn nhào nặng đến biến dạng, Hải Quỳnh bất giác phát ra những âm thanh phóng đãng đến mê người. Quần áo trên người cả hai đã biến mất, anh mang đến cho cô một nụ hôn nhưng không phải dò xét mà là chiếm lĩnh muốn có được cơ thể mềm mại này thật nhanh. Hải Quỳnh căng thẳng đến mức bàn chân co rút vào ga giường, cô mơ màng nhìn thấy thứ to lớn đang cao đầu của người đàn ông, ánh mắt hoảng loạn di chuyển mắt sang nơi khác, cô không hiểu được những chuyện ân ái thân mật này đành để Lâm Phong dạy dỗ mình.

Lâm Phong cúi người xuống ngậm lấy vành tai của Hải Quỳnh đây là nơi nhạy cảm nhất khiến cho cô sởn gai óc, giọng điều của anh khàn đặt nhuốm đầy hương vị tình ái.

“Mở chân ra đi, tôi sẽ làm cho em thoải mái.”

Hải Quỳnh chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh, cô mở hai chân ra cảnh xuân của người thiếu nữ như được mở ra lộ rõ, cô cảm nhận được thứ gì đó vô cùng nóng chạm vào tiểu huyệt của mình, cô bắt đầu lo lắng cơ thể căng thẳng, Lâm Phong đưa vật nam tính xâm chiếm vào bên trong, như huyệt nhỏ rất hẹp, chưa vào được sâu Hải Quỳnh đã rân rê nước mắt, cô cắn chặt môi dù rất đau nhưng vẫn cam chịu không dám phản kháng, Lâm Phong lo lắng bản thân sẽ khiến cô đau đớn, nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của cô dù có phạm tội anh cũng chấp nhận.

Lâm Phong nâng eo nhỏ của mỹ nhân lên cố đi sâu vào bên trong, đầu óc Hải Quỳnh trống rỗng cô chỉ cảm nhận được một cơn đau bất tận một tiếng “Phụt” gậy thịt đã đi vào hơn phân nửa, động nhỏ chật hẹp lại múc cắn lấy anh khiến cho Lâm Phong như phát điên, cô được dạy dỗ đến mức nào, cả cơ thể điều khiến anh chìm đắm đến như thế, Hải Quỳnh chỉ dám thúc thích cô không dám làm kinh động đến người đàn ông trên thân mình, Lâm Phong biết được cô vẫn là một xử nữ thanh thuần, trong lòng lại dâng lên một cảm giác tội lỗi, nhưng trong tình thế này nếu anh rời khỏi giường có lẽ chẳng phải là một gã đàn ông thực thụ, Lâm Phong muốn đi vào thật nhanh để cơ đau mau tan biết khiến cho Hải Quỳnh không cảm thấy khó chịu nữa.

Một lực cắm sâu anh đã xâm nhập qua lớp màn bảo vệ cuối cùng của cô, Hải Quỳnh đã trở thành người phụ nữ của đại thiếu gia nhà họ Trịnh, cô chính thức bước vào hào môn, tiếng nức nở nhỏ bé làm cho Lâm Phong biết cô đang cố chịu đựng, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô rồi lên tiếng an ủi.

“Nếu đau cứ la lên đừng chịu đựng, tôi thích nghe giọng của em.”

Hải Quỳnh tròn xoe mắt nhìn anh, nhìn điệu bộ ngây thơ này cả cơ thể của Lâm Phong như phát hỏa, anh bắt đầu luân chuyển một cách vô cùng nhẹ nhàng.

“Um....”

Âm thanh nhẹ nhàng càng khiến người đàn ông muốn chiếm lấy cô nhiều hơn, Hải Quỳnh có cơ thể thật hoàn mỹ, kết hợp cùng cô anh chỉ cảm thấy tê dại khó tả, một lực đẩy thật nhanh và mạnh đã khiến cho cô quay cuồng chỉ còn âm thanh hoa mỹ đến điên dại. Nước dịch đã chảy ra bôi trơn cả côn thịt để người đàn ông di chuyển dễ dàng hơn, anh nâng eo của Hải Quỳnh lên để cô cảm nhận sự xâm chiếm vô cùng mạnh mẽ của mình. Âm thanh va chạm khiến cho cô đỏ mặt, sự đau đớn chuyển đổi thành cơn tê dại, bên dưới vẫn đang rất kịch liệt, anh không khống chế được cơn thèm muốn tình ái của mình, nhưng lại không muốn làm tổn thương đến người con gái dưới thân mình, Lâm Phong có đôi phần đè nén, mồ hôi của người đàn ông đã chảy xuống chóp mũi rồi rơi xuống khóe môi của Hải Quỳnh, anh đang rất khổ sở trước cơ thể chật hẹp này, Lâm Phong muốn khám phá thật sâu để cảm nhận được hương vị xử nữ, anh đã dùng lực cắm vào thật sâu khiến cho Hải Quỳnh kinh hãi hét lên.

“A...”

Người đàn ông cúi đầu xuống ngậm lấy đầu nhụy căng cứng ra sức mút cắn thành tiếng, răng chạm vào để lại trên bầu sữa non mềm những dấu tích ửng hồng, thân thể quấn quýt quấn lấy nhau trên khung giường lớn tạo nên một khung cảnh mê hoặc, Hải Quỳnh bị anh ức hiếp đến thành ra bộ dạng thê thảm, mồ hôi nhờn nhớt cả cơ thể, mái tóc đen rối bời trước sự va chạm táo bạo, lực không giảm lại càng tăng nhanh, đêm nay có lẽ là đêm đáng nhớ nhất của Lâm Phong, cô mang đến cho anh một khoái cảm vô cùng tuyệt vời, tiếng thở dốc của người đàn ông, bên dưới đã dừng lại thức chất lỏng nóng hổi đã lan trong huyệt nhỏ, rồi lại chảy thấm ra ga giường một mảng.

Người đàn ông nằm sang một bên nhưng vẫn còn lưu luyến khối thịt mềm mại bàn tay vẫn đặt ở chỗ đó xoa nắn một lúc mới chìm vào giấc ngủ sâu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play