[Ninh Dương] Hẹn Em Kiếp Sau...!
Chap 01
"Một màu đen bao trùm cả người Tùng Dương, những người đứng xung quanh em đều không có mặt mũi, bọn họ chỉ là một cái bóng đen đang chỉ vào Tùng Dương la mắng, oán trách, Tùng Dương ngồi ôm đầu ở giữa bọn họ... Đừng, đừng nói nữa có được không, Tùng Dương không dám nữa..."
"Căn phòng tối um, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ từ ánh trăng dọi vào, thân thể bé nhỏ ngồi trên giường, hơi thở nặng nề, người ướt đẫm mồ hôi, giấc mơ đó lại đến với em... Em lắc nhẹ đầu rồi đưa mắt nhìn ra ngoài, bây giờ chỉ vừa qua nửa đêm một chút, em bước xuống giường, không mang dép mà để chân trần bước ra ngoài ban công..."
"Tùng Dương đưa mắt lên nhìn ánh trăng sáng kia, mắt em lia xuống những người canh gác bên dưới, bọn họ là đang canh gác cho nhà em, nhà Tùng Dương thuộc dạng giàu có, có tiền nhưng hạnh phúc thì không... Gia đình em không được êm ấm, BaMẹ em lúc nào cũng cãi nhau, từ lúc biết ba em ngoại tình, mẹ em như điên lên, lúc nào cũng cáu gắt, bà ghét em, mỗi lần nhìn mặt em bà đều muốn cào nát nó, khuôn mặt em giống ba em hơn bảy mươi phần trăm..."
: Ông đi đâu giờ này mới về hả?!
: Lại đi gặp con điếm đó đúng không!?
"Tiếng cãi nhau dưới nhà làm xóa tan màn đêm yên tĩnh, em biết ba em lại về trễ rồi, mẹ em lại nổi điên rồi, em bước lại vào phòng, ngồi xuống giường, lấy chiếc tai nghe bên cạnh đeo lên tai, em bật nhạc lên, bật thật lớn, bây giờ em chỉ nghe được tiếng nhạc, không còn tiếng cãi nhau nữa..."
"Tùng Dương ngồi tựa lưng vào thành giường, mắt em nhắm lại, vừa nhắm lại Tùng Dương mới sực nhớ, cởi phăng chiếc tai nghe ra em nhanh chân mở cửa chạy qua phòng của em trai mình, nó vừa lên tuổi thứ sáu... Mở cửa phòng đứa em trai nhỏ, đứa nhỏ đang ngồi dưới sàn khóc nức nở, em đưa tay bế đứa nhỏ lên, tay em vuốt nhẹ lưng đứa nhỏ..."
Nguyễn Tùng Dương (9)
Có anh hai ở đâu.. Không sợ nữa..!
"Đứa nhỏ ôm chặt lấy cổ Tùng Dương, khóc nãy giờ có vẻ mệt rồi, được anh trai dỗ dành một chút liền thiếp đi... Tùng Dương nằm xuống giường, để đầu đứa nhỏ lên tay, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, một mình em bất hạnh là được rồi, sao phải kéo thêm đứa nhỏ này vào..."
_____________________________________
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Cười mỉm)
: Hôm nay anh hai đưa em đi học nữa phải hông?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Ừm, anh hai đưa em đi học! (Nhẹ nhàng)
: Anh hai mua kẹo cho em nha?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Được..!
"Em ngồi khụy xuống cột dây giày cho đứa nhỏ trước mặt, đứa nhỏ nhìn em, đợi em cột xong liền ôm lấy cổ em, hôn vào má em, em cười mỉm nhìn đứa nhỏ, em trai nhỏ rất hiểu chuyện không đòi BaMẹ, đứa nhỏ chỉ đòi anh hai... Tùng Dương bế đứa nhỏ ra xe, ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn cho em trai nhỏ xong liền bảo tài xế chạy đi, đến trường, đứa nhỏ ngoan ngoãn chào bác tài xế trước, bác ấy mỉm cười chào lại, đứa nhỏ rồi mới quay qua anh trai, thưa anh rồi chạy lon ton vào trường..."
Bác Lưu: Hôm qua ngủ không ngon sao?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Có thể gọi là vậy ạ..!
Bác Lưu: Hazzz... BaMẹ con đấy!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Kệ đi bác ạ..!
"Trong căn nhà lạnh lẽo đó dường như chỉ có bác Lưu, tài xế lâu năm của Tùng Dương là ấm áp quan tâm hai anh em, đưa Tùng Dương đến trường, nhìn em đi vào rồi mới yên tâm lái xe đi..."
Bùi Anh Ninh (9)
Dương:3 (Chạy lại)
Kanzy
Bản nháp lên đến Chap 10 òi nên là sẽ ra thường xuyên^^
Chap 02
"Anh Ninh, bạn cùng lớp với Tùng Dương vào đầu năm lớp mười một, anh biết đến em vào năm lớp mười, lúc đó em đứng trên bục phát biểu, ánh sáng của em, anh có thể thấy được..."
Bùi Anh Ninh (9)
Sao nay cậu đến muộn thế?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Vẫn giờ mọi hôm mà?
"Giọng của em có chút lạnh nhạt với người trước mặt, đối với em, Anh Ninh rất phiền phức, từ lúc chuyển sang lớp em đến bây giờ, nói chuyện với em rất nhiều... Nghe em nói, anh xoa nhẹ tóc ráy, cười hì hì, anh muốn xách balo cho em nhưng lại bị em từ chối, Anh Ninh nhiều bạn nhưng suốt ngày lẽo đẽo theo em đi cái đuôi, em thấy phiền..."
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cậu tìm bạn cậu chơi đi!
Bùi Anh Ninh (9)
Thôi.. Khác lớp mà!
Bùi Anh Ninh (9)
Sao chơi chu..
Kan (7)
Ninhhhhhh! (Chạy lại)
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Liếc nhìn rồi quay lưng bỏ đi)
Bùi Anh Ninh (9)
Chúng mày đứng yên đó!
Bùi Anh Ninh (9)
Dươngggg! (Chạy theo em)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cậu đừng làm phiền đến tôi nữa được không vậy? (Nhăn mặt)
Bùi Anh Ninh (9)
Tớ chỉ muốn làm bạn thôi..!
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu làm bạn với tớ đi!
"Em không trả lời mà tiếp tục đi lên lớp, Anh Ninh ngồi cạnh em, đợi em vào chỗ ngồi liền ngồi xuống cạnh em, nếu nói thật thì Anh Ninh thích Tùng Dương lâu lắm rồi, lúc nhìn thấy em đứng trên sân khấu, Anh Ninh lúc đấy lại trúng tiếng sét ái tình mà thích em, học hết một năm lớp mười liền xin chuyển qua lớp em, xin ngồi cùng chỗ với em..."
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu ăn sáng chưa? (Chống cằm nhìn em)
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Lấy sách ra)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cậu câm một lúc không được à?
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu trả lời tớ đi!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Chưa ăn!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Câm mồm được rồi đấy!
______________________________________
Bác Lưu:📱: Hôm nay chú bận.. Cháu xem bắt xe về đi nhé!
Bác Lưu:📱: Tùng Anh chú đón đi với chú rồi!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Vâng ạ..!
Bùi Anh Ninh (9)
(Chạy xe lại)
Bùi Anh Ninh (9)
Chưa có ai đón hả?
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Bỏ đi)
"Anh Ninh lấy chân đẩy xe từ từ để kịp tốc độ đi bộ của Tùng Dương, anh nài nỉ em lên xe để anh đưa cho về, lắm mồm, làm phiền vừa thôi..."
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cậu!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Bớt làm phiền người khác không được à?
Bùi Anh Ninh (9)
Tớ đâu có..
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu lên đi, tớ đưa cậu về..!
Bùi Anh Ninh (9)
Đi bộ mõi chân lắm!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Anh Ninh!
Bùi Anh Ninh (9)
(Nhìn em)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Đến bao giờ cậu mới thôi phiền tôi đây?
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu lên xe đi..!
Bùi Anh Ninh (9)
Tớ không phiền cậu!
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Nhìn anh)
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Ngồi lên xe)
Bùi Anh Ninh (9)
Ngoan quá..!
Bùi Anh Ninh (9)
Nhà cậu..
Nguyễn Tùng Dương (9)
Chở tôi đến ×××× là được rồi!
Bùi Anh Ninh (9)
Không thể đến nhà hả?
Bùi Anh Ninh (9)
Thôi, nói một hồi cậu xuống xe mất! (Chạy đi)
_____________________________
"Đến chỗ em nói, anh dừng xe lại nhìn xung quanh, ở đây cũng tiện đường về nhà anh ấy chứ, nếu em đồng ý có thể đưa em đi học mỗi ngày cơ đấy... Em vừa bước xuống xe lại bị choáng váng mém chút đứng không vững, may mà anh đưa tay ra đỡ kịp..."
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu không sao đó chứ..?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không sao!
Bùi Anh Ninh (9)
Để tớ đưa cậu vào nhà!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không cần! (Bỏ đi)
"Anh Ninh đứng đấy nhìn theo bóng lưng em, đến khi em vào cổng nhà rồi mới chịu chạy xe về nhà, anh vui vẻ lắm cơ, được đưa người thương về thì còn gì bằng..."
_____________________________
Ông Nguyễn
Bà quá đáng vừa thôi!
Bà Nguyễn
Ông nói ai quá đáng!
Bà Nguyễn
Tôi bảo ông bỏ con điếm đó ngay!
Ông Nguyễn
Tôi bỏ lâu rồi bà không nghe à?
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Đi thẳng lên phòng)
Chap 03
___________________________
"Tùng Dương lên đến phòng, lấy đồ rồi bước vào nhà tắm, tắm xong em thả lưng nằm xuống giường, bây giờ là hơn bốn giờ chiều, em nằm đấy một hồi quyết định đi dạo, em mặc vào chiếc áo hoodie rồi đi ra ngoài, lúc em bước xuống nhà ông bà Nguyễn đã giải tán, em thản nhiên bước ra ngoài, đi dọc theo con đường trong sân vườn rồi đi thẳng ra ngoài..."
"Tim em đột nhiên lại nhói lên, nó bắt đầu đau sau đó, em ngồi sụp xuống sân nhà, cố gắng lớn tiếng gọi người, người làm thấy em như vậy liền hỏi em chỗ để thuốc rồi chạy nhanh lên lấy rồi chạy xuống đưa cho em, em uống vào rồi vẫn còn nhói, em là bị tim bẩm sinh, chắc chắn sẽ không sống được bao lâu nữa..."
"Ngồi đó một lúc em cảm thấy đỡ hơn liền đứng lên tiếp tục đi ra ngoài, em đi đọc theo đường đi bộ... Đi một hồi em lại thấy bóng dáng ai đó rất quen thuộc, người đó đang ngồi khụy một chân, hai tay xoa xoa lông chú chó trắng bên cạnh, em thở dài, oan gia thật đấy, em định quay lưng bỏ đi thì Anh Ninh đứng lên liền thấy em mà gọi lớn.."
Bùi Anh Ninh (9)
(Dẫn chó đi lại gần em)
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu đi dạo hả?
Bùi Anh Ninh (9)
Cho tớ đi cùng với..!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Tùy! (Bỏ đi)
Bùi Anh Ninh (9)
Ê đợi tớ chút!
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Khựng lại)
Bùi Anh Ninh (9)
(Gọi người đến dẫn chó vào nhà)
Đa Nhân Vật
: Thiếu Gia không dẫn theo nữa hả?
Bùi Anh Ninh (9)
Không chị ạ!
Bùi Anh Ninh (9)
Em đi với bạn em!
Đa Nhân Vật
: Vậy cậu đi vui vẻ! (Cười)
Bùi Anh Ninh (9)
(Chạy lại chỗ em)
Bùi Anh Ninh (9)
Đi thôi:3
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Bỏ đi)
Bùi Anh Ninh (9)
(Đi theo em)
_____________________________
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu muốn thử không? (Đút em ăn)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không ăn được!
Bùi Anh Ninh (9)
Sao lại thế?
Bùi Anh Ninh (9)
Ngon lắm á!
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không ăn được!
"Thứ Anh Ninh đút em là xiên cay, người có bệnh như em làm sao mà ăn được, em từ chối mãi anh mới thôi, Anh Ninh đưa Tùng Dương vào chợ đêm, bây giờ cũng hơn năm giờ, đương nhiên sẽ có người dọn ra bán..."
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cậu thường đi mấy chỗ này à?
Bùi Anh Ninh (9)
(Gật gật)
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu không đi bao giờ hả?
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu muốn ăn gì đó không?
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không ăn!
Bùi Anh Ninh (9)
Chán thế..!
"Đi một lúc, em đứng lại nhìn em người ta đứng bắn súng vào mấy con thú bông để lấy nó, Anh Ninh nhìn em rồi nắm tay em kéo lại gần đấy, em ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn cho tay mình, muốn rút tay ra nhưng anh nắm chặt quá... Đợi người kia chơi xong anh liền bỏ tiền ra chơi, trước khi chơi anh quay qua hỏi em thích con nào, em chỉ đại một con rồi đứng nhìn anh chơi, anh chơi rất giỏi quả nhiên lấy được con em chọn..."
Bùi Anh Ninh (9)
Của cậu này! (Dúi vào tay em)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Cảm ơn!
Bùi Anh Ninh (9)
Cậu còn thích cái nào không?
Nguyễn Tùng Dương (9)
(Nhìn xung quanh)
Nguyễn Tùng Dương (9)
Không có!
"Anh Ninh trên đường về luôn vui vẻ nhìn em ôm con gấu trong tay, món quà đầu tiên anh tặng mà em nhận, đến nhà em, em liền đi vào nhà mặc cho anh vẫy tay chào bên ngoài..."
Bùi Anh Ninh (9)
Nhận rồi:3
Bùi Anh Ninh (9)
Hehe..! (Vui vẻ đi về nhà)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play