[Quỷ Khóc | Quỷ Xá] Cat Eat Fish.
«001» Mở Đầu Kinh Hoàng
【Chào mừng bạn đến với 𝕮𝖆𝖙 𝕰𝖆𝖙 𝕱𝖎𝖘𝖍
nơi thâm sâu nhất, không nhất thiết phải là vực thẳm.】
Dưới màn đêm hiu quạnh, làn gió thi thoảng thổi lên vài hơi cay lạnh buốt, vô hình vô dạng lay động vài cọng tóc vướng trên má.
Vân Huyên đưa mắt nhìn quanh, lặng lẽ quan sát đám người vừa mới đến.
Sau một hồi im lặng, cô xoay người bước đi, mũi khẽ hít hà một luồng khí lạnh rồi thản nhiên đẩy cổng định tiến vào.
Ngay lúc đó, có một giọng nam ồn ồn cao vút ngăn cản cô:
Lưu Thiên Bang.
Đợi đã, cô gái!
Lưu Thiên Bang.
Cô định làm gì vậy hả?
Vân Huyên.
Anh vừa hỏi tôi làm gì sao?
Vân Huyên.
Không thấy ư? Tất nhiên là vào bên trong rồi.
Vương Vũ Ninh.
Thật, thật sự phải đi vào bên trong à?
Vương Vũ Ninh.
Nếu bên trong không an toàn thì sao?
Cả bọn rơi thẳng vào trầm mặc, bởi ai cũng nghĩ những chuyện vừa xảy ra đều là do một tay chương trình thử thách, chơi khăm nào đó sắp đặt.
Nhưng khi nãy, lúc bọn họ đang ngồi trên xe buýt, tất cả đều chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng, khiến họ đồng loạt phải suy nghĩ lại.
Vì mới đây thôi, khi họ nhận ra trên xe buýt không có người cầm lái, tất thảy không hẹn mà cùng nhau rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc.
Vân Huyên nhìn bọn họ một lúc, mí mắt hơi nhíu lại.
Tiểu Nhất Bạch.
Tôi nghĩ chỉ còn cách đó thôi, chẳng lẽ các người định đi vào dải sương mù đó sao?
Tiểu Nhất Bạch.
Không nhớ ư? Người đàn ông nhảy ra khỏi xe đó.
“Hùm thiêng không sợ cọp” - có lẽ đây là câu đầu tiên Vân Huyên muốn giành tặng cho người đàn ông này.
Bản lĩnh có, bình tĩnh dư thừa.
Cô cảm thấy hắn ta sau này rất có triển vọng, cũng có thể sẽ là một phần trong số bọn cô.
Nhưng trước đó, Vân Huyên cần dẫn bọn họ đi sâu vào bên trong, bởi phía trước đang có một cung đường mòn mỏi dang tay chào đón họ.
Vân Huyên.
Tôi biết bây giờ các người đang rất sợ hãi, cũng rất hoang mang.
Vân Huyên.
Nhưng trước đó, có thể cùng tôi đi vào bên trong không?
Người đàn ông khi nãy mở miệng nhìn cô một cái, khẽ gật đầu xem như đáp lại.
«002» Đặt Chân Đến Quỷ Xá
Phía trước, Vân Huyên lặng lẽ dẫn đường.
Nhóm người chậm rãi đi trên con đường nhựa thẳng tắp, trải miên man đến một ngôi biệt thự trang trọng ẩn hiện mờ ảo sau lớp sương xám lạnh lẽo.
Hai bên đường là rừng cây rậm rạp, cành lá đan xen, thi thoảng vang lên tiếng gió xào xạc và âm thanh chói tai của lũ côn trùng đáng ghét.
Tiểu Nhất Bạch đảo mắt nhìn quanh, rồi nghi hoặc nhìn về phía của Vân Huyên, trông cô ấy rất quen thuộc với nơi này, bình thản xem như đương nhiên.
Điền Huân
Đến rồi à? Mau vào đi.
Vân Huyên.
Mời mọi người...
Tiểu Nhất Bạch.
Mời ư, ý của cô là sao?
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Tiểu Nhất Bạch lặng lẽ ghim cục bơ này vào lòng.
Ở đằng sau, đám nam nữ lúc này vẫn đứng dè dặt, lưỡng lự.
Điền Huân nhìn thoáng qua, liền nói một câu vô thưởng vô phạt:
Điền Huân
Các bạn cũng mau vào đi, dải sương mù bên ngoài thật sự rất nguy hiểm đấy.
Vừa dứt câu, cả đám ngay lập tức chạy thục mạng vào bên trong.
Điền Huân tiện thể né sang một bên, cũng là người cuối cùng khóa cửa.
Điền Huân
Chị đã giải thích gì với bọn họ chưa?
Nói rồi, Vân Huyên nghiêng đầu nhìn hai người còn lại đang ngồi trên ghế sofa.
Cả hai đều sa sầm nét mặt, lười nhìn tới đám người vừa mới đến.
Dần dà, bầu không khí trong căn phòng dường như co thắt lại.
Hơi lạnh không rõ từ đâu len lỏi qua từng khe cửa, từng kẽ hở trong tường, rồi trườn dọc theo sống lưng từng người một cách âm thầm rợn ngợp.
Rốt cuộc, cũng chỉ còn tiếng lách tách của đóm lửa là báo hiệu cho thấy - thế giới không bị ngưng động.
Tiểu Nhất Bạch.
Cô quen biết bọn họ sao? Và đây là đâu, sao chúng tôi lại ở đây?
Tiểu Nhất Bạch.
Có cách nào để rời khỏi nơi này không?
Tiểu Nhất Bạch.
Dải sương mù và xe buýt bên ngoài là như thế nào?
Tiểu Nhất Bạch một phát nói ra hết những thắc mắc, băn khoăn trong lòng.
Nhưng đáp lại hắn là sự im lặng, im lặng đến đáng sợ.
«003» Những Điều Kì Lạ
Ngay chính giữa phòng khách, ánh lửa từ lò sưởi thi thoảng bập bùng nhảy múa, đổ bóng chập chờn lên tường, lên những món đồ nội thất đậm màu.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài rực rỡ ấy, ba người ngồi trên ghế vẫn duy trì trạng thái an tĩnh, tỏ vẻ không liên can gì đến thế giới bên ngoài.
Lạnh lùng đến mức Vân Huyên phải chỉnh giọng, thay bọn họ trả lời Tiểu Nhất Bạch:
Vân Huyên.
Anh đã hỏi tận năm câu nhỉ?
Tiểu Nhất Bạch.
Cô biết chuyện gì đang xảy ra ở đây sao?
Vân Huyên không trả lời câu hỏi trên, mà cứ như một bộ máy được thiết lập sẵn, chậm rãi phơi bày những đáp án mà hắn mong muốn.
Vân Huyên.
Như anh thấy đấy, tôi quen biết bọn họ là thật.
Vân Huyên.
Nhưng như vậy thì có sao?
Vân Huyên.
Nếu các người muốn biết câu trả lời, thì hãy an toàn rời khỏi cánh cửa đẫm máu đầu tiên.
Vân Huyên.
Đến lúc đó, tôi sẽ giải đáp cho các người.
Tiểu Nhất Bạch.
Những điều cô nói thật kì lạ, đó là cái gì?
Vân Huyên.
Y tên, nó nằm ở tầng ba trong biệt thự.
Khẽ dừng lại, Vân Huyên liếc thoáng qua sáu người còn lại đang đứng hoang mang, híp mắt đầy ẩn ý:
Vân Huyên.
Nhanh đi, thời gian của các người không còn nhiều nữa.
Vân Huyên.
Có lẽ là năm phút sau, cánh cửa đẫm máu sẽ mở ra.
Vân Huyên.
Đến lúc đó, các người sẽ đặt chân vào một vùng đất đầy rẫy nguy hiểm tiềm tàng.
Vân Huyên.
Nhưng có một tin vui, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xe buýt sẽ đến đón các người quay trở lại.
Vân Huyên.
Thế nên cứ an tâm lên đường, và...
Tiểu Nhất Bạch.
Nếu bọn tôi không hoàn thành được thì sao?
Đây đã là lần thứ 𝘕 cô nghe thấy câu hỏi này, thế nên Vân Huyên rất bình tĩnh, nhướn mày thản nhiên:
Vân Huyên.
Đơn giản, chết.
Lời vừa thốt ra, cả đám người phút chốc im bặt.
Trong những tình huống như thế này, vẫn có một tên thích chơi trội, hỏi một câu khiến Vân Huyên phát ngán.
Tiểu Quý.
Nếu... nếu tôi không tham gia thì sẽ ra sao?
Vân Huyên.
Thì đừng ngủ nữa là được.
Vân Huyên.
Bởi cậu sẽ không thể tưởng tượng, điều kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play