Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Baby Hả Anh Tới Chưa?

*。1 ෆ

[ ۝ ]
Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn treo trên trần nhà
Tô Kiều Lam run rẩy đứng trước mặt Lục Khải Minh, lòng tràn ngập sự sợ hãi
Trên người cô đầy vết thương, những vết đỏ bầm tím loang lổ khắp nơi
Cô không thể tin rằng người đàn ông trước mặt
Người mà cô từng rất tin tưởng và yêu say đắm...
Không ngờ lại trở nên tàn nhẫn như vậy
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
(trừng mắt)
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Cô nghĩ cô có thể thoát khỏi tôi sao?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Em...không có...(run rẩy)
Không đợi cô kịp phản ứng
Khải Minh bất ngờ lao tới, túm lấy cổ tay cô một cách thô bạo
Kéo cô về phía mình
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Đ-Đừng...(hét)
Nhưng tiếng kêu của cô nhanh chóng bị dập tắt khi hắn giật mạnh
Khiến cô ngã xuống sàn nhà cứng lạnh
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Cô xem tôi như một thằng ngu à? (gầm lên)
Hắn dùng chân đạp mạnh vào người cô
Mỗi cú đạp như một nhát búa giáng xuống
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(đau đớn)
Không dừng lại ở đó, Khải Minh cúi xuống
Nắm chặt mái tóc dài của Kiều Lam
Giật mạnh khiến cô phải ngẩng đầu lên
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Từ giờ, cô phải nghe theo lời của tôi (nâng cằm cô)
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Đừng nghĩ đến việc phản kháng hay bỏ trốn
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Nếu không...(cười nhếch)
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Cô sẽ phải trả giá
Ánh mắt đầy sát khí đó của hắn khiến cô vô cùng tuyệt vọng
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(vùng vẫy)
Hắn ta dùng sức mạnh của mình đè ép cô xuống sàn nhà
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
Ngoan nào, đừng cố làm điều vô ích nữa
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
(hôn lên cổ)
Cơ thể cô lúc này hoàn toàn kiệt sức, không phản kháng được nữa
Hắn để nụ hôn ấy kéo dài, tạo nên một vệt đỏ ửng trên cổ cô như dấu ấn của sự chiếm hữu
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(rùng mình)
Bàn tay Khải Minh nhanh chóng lướt xuống
Siết chặt lấy eo Kiều Lam rồi kéo cô vào sát cơ thể rắn chắc của mình
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(chảy nước mắt)
Ngay khi hắn định xé toạt áo của cô thì đột nhiên có một tiếng động mạnh phát ra từ cửa phòng ngủ
*Rầm*
Cánh cửa phòng bị đẩy mở tung
Một người đàn ông bước vào trước sự bất ngờ của cả 2
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Thả Kiều Lam ra! (giận dữ)
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
M-Mày...(lắp bắp)
Trịnh Thiên Vũ nhanh chóng lao về phía Khải Minh rồi túm chặt cổ áo hắn
Kéo mạnh ra xa khỏi Tô Kiều Lam
*Bụp bụp bụp bụp*
Anh không ngừng tấn công, mỗi cú đấm đều đầy sức mạnh và chính xác
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Thiên...Vũ...? (đơ người)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Mày dám hành hạ Kiều Lam sao? (bóp cổ)
Lục Khải Minh
Lục Khải Minh
T-Thả...t-tao...(chống cự)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Dừng...lại đi...(mệt mỏi)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(buông tay)
Thiên Vũ lấy chân đá mạnh vào đầu khiến hắn ngã gục trên sàn
Cảnh tượng hỗn loạn dần trở nên yên ắng
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(đi tới)
Ánh mắt của anh dịu dàng hơn khi nhìn vào Kiều Lam
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(ôm cô)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Mày có sao không?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(lắc nhẹ đầu)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
K-Không sao
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Cảm ơn mày!
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(lau nước mắt)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Đừng khóc nữa, có tao ở đây rồi
Thiên Vũ giữ chặt cô trong vòng tay
Nhìn người con gái trước mặt phải chịu nhiều đau khổ như vậy khiến tim anh nặng trĩu
Anh hận là không thể giết chết Khải Minh ngay lập tức
Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi và đau đớn dường như bị gạt bỏ, chỉ còn lại sự an ủi và tình cảm chân thành từ Thiên Vũ

*。2 ෆ

[ ۝ ]
Trịnh Thiên Vũ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra những vết thương
Mặc dù không có chấn thương nghiêm trọng
Nhưng những vết bầm tím và nỗi đau tinh thần của cô không thể nào chữa lành chỉ sau một đêm
・・・
Trong phòng bệnh trắng xóa, Tô Kiều Lam ngồi tựa lưng vào gối
Ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(thẫn thờ)
Anh đứng bên cạnh giường bệnh của Kiều Lam
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(lo lắng)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Thôi không sao đâu (nhẹ giọng)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Bây giờ tốt nhất là mày phải nghỉ ngơi cho khỏe
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(nhẹ gật đầu)
Thiên Vũ từ từ ngồi xuống kế cô
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(nắm tay cô)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
...? (ngạc nhiên)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Lam, tao biết thời gian qua mày phải chịu khổ nhiều rồi
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Không cần phải đối mặt với chuyện này một mình
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Tao luôn ở đây, bên mày
Kiều Lam cúi đầu, nước mắt chực trào ra
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Tao không biết phải làm sao nữa, Vũ à
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Tao đã tin tưởng anh ấy... nhưng cuối cùng...(nức nở)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Anh ấy lại đối xử với tao như thế
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(siết chặt tay)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Hãy để tao giúp mày
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Hãy để tao là nơi mà mày có thể dựa vào
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(cười nhẹ)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Xin lỗi nhé, làm phiền đến mày nữa rồi
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(xoa đầu cô)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Ngốc thật, tao không thấy phiền thì thôi
Những lời nói chân thành của Thiên Vũ như thấm vào trái tim đầy thương tích của cô
Từ thuở nhỏ đến hiện tại, chỉ có một mình Trịnh Thiên Vũ luôn ở bên cạnh mỗi khi cô gặp khó khăn
Đó cũng là thanh mai trúc mã duy nhất trong đời của Kiều Lam
...
Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng, không cần nói thêm lời nào nữa
Một cảm giác ấm áp len lỏi vào tâm hồn cô, như một tia nắng sớm chiếu rọi vào bóng tối của đêm dài
・・・
Một tuần sau khi rời khỏi bệnh viện
Tô Kiều Lam vẫn đang cố gắng khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình
Cô trở lại công việc và tham gia các hoạt động hàng ngày
Nhưng sâu thẳm trong lòng, vết thương từ những gì đã xảy ra vẫn chưa lành
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Alo, chiều nay mày rảnh không?
Bạch Châu
Bạch Châu
📲 Chiều tao hơi bận
Bạch Châu
Bạch Châu
📲 Mà mày khỏe lại chưa?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Ổn rồi, định rủ mày đi ăn lẩu bò
Bạch Châu
Bạch Châu
📲 Chiều nay ăn lẩu bò à
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Haha, thôi mai đi cũng được
Bạch Châu
Bạch Châu
📲 Sorry bé, tại công việc lu bu quá
Bạch Châu
Bạch Châu
📲 Mai tao bao cho
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Ừ ừ biết rồi
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Thôi làm việc đi, bye
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(cúp máy)
Sau khi tan làm, Kiều Lam quyết định ghé vào một quán sách cũ gần công viên
Cô cần tìm cho mình một chút yên tĩnh
Không gian yên bình, thoải mái của quán sách làm Kiều Lam được chữa lành một ít
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(chăm chú đọc)
Đột nhiên cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(ngẩng đầu lên)
Bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đứng cách đó không xa
Anh ta trông rất điển trai, với dáng người cao lớn và khuôn mặt góc cạnh
Đôi mắt sâu thẳm như muốn nói điều gì đó
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(bối rối)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
"Biến thái hay gì?"
Tô Kiều Lam nhanh chóng quay lại với cuốn sách
Mặc kệ sự hiện diện của tên đó
Nhược Nam
Nhược Nam
(tiến tới)
Nhược Nam
Nhược Nam
Xin lỗi, tôi thấy cô đang cầm cuốn sách mà tôi yêu thích
Nhược Nam
Nhược Nam
Cô có thường ghé qua quán sách này không? (cười)
Người đó tên Nhược Nam, một doanh nhân trẻ tuổi vừa trở về từ nước ngoài
Giọng nói trầm ấm và dễ chịu của anh khiến Kiều Lam không thể từ chối mà trả lời
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
À, tôi chỉ tình cờ ghé qua đây thôi (ngại)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Mà anh có cần đọc cuốn này không?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Tôi lấy cuốn khác cũng được
Nhược Nam
Nhược Nam
(lắc đầu)
Nhược Nam
Nhược Nam
Không không, tôi chỉ hỏi thôi
Nhược Nam
Nhược Nam
Cô cứ đọc thoải mái đi
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(gật gù)
Anh ta đứng nhìn Kiều Lam, cảm thấy sự ngại ngùng trong giọng nói của cô thật đáng yêu
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(lúng túng)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
"Mắc gì nhìn dữ vậy ông nội"
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
À...Anh ngồi xuống ghế đi
Nhược Nam
Nhược Nam
(giật mình)
Nhược Nam
Nhược Nam
Được
Nhược Nam
Nhược Nam
Cảm ơn cô (cười nhẹ)
Nhược Nam
Nhược Nam
(ngồi xuống)
...
Nhược Nam
Nhược Nam
Nhân tiện, cho hỏi cô tên gì nhỉ?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Nhược Nam
Nhược Nam
(gật đầu)
Nhược Nam
Nhược Nam
Cứ gọi tôi là Nhược Nam
Nhược Nam
Nhược Nam
Tôi mới từ nước ngoài trở về
Nhược Nam
Nhược Nam
Cho nên không rành mấy chỗ này lắm
Kiều Lam vốn không định tiếp tục nói chuyện với anh ta
Nhưng cô có cảm giác hơi khó tả khi tiếp xúc gần với Nhược Nam
Phải chăng là một sự an toàn?
Nhược Nam bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thanh khiết và nét buồn man mác trong ánh mắt cô
Đó là khoảnh khắc mà anh biết, trái tim mình đã bị chiếm đoạt từ cái nhìn đầu tiên
Nhược Nam
Nhược Nam
Cô trông dễ thương thật đó (chống cằm)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(cười gượng)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
C-Cảm ơn anh
Nhược Nam
Nhược Nam
Tôi mới phát hiện ra một điều
Nhược Nam
Nhược Nam
Cô biết đó là gì không?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(tò mò)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Là gì?
Nhược Nam
Nhược Nam
Có lẽ tôi đã tìm thấy một điều thú vị hơn cả sách rồi (cười nhẹ)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(ngạc nhiên)
...
Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm vài phút, từ những sở thích cá nhân đến những kỷ niệm ngắn ngủi trong cuộc sống
Kiều Lam cũng dần thoải mái hơn trong lúc trò chuyện
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có chút đề phòng
Vì sự việc với Khải Minh đã để lại một vết thương sâu sắc mà cô chưa thể quên
・・・
Khi chuẩn bị ra về, Nhược Nam đã để lại một tờ giấy trên bàn
Nhược Nam
Nhược Nam
Đây là số điện thoại của tôi
Nhược Nam
Nhược Nam
Cần gì thì alo nhé?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Được (gật đầu)
Nhược Nam
Nhược Nam
Không phải ngại
Nhược Nam
Nhược Nam
Cứ coi tôi như bạn trai cô là được mà
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
H-Hả...? (kinh ngạc)
Nhược Nam
Nhược Nam
Ấy nhầm
Nhược Nam
Nhược Nam
Cứ coi như bạn thân thôi (gãi đầu)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(cười gượng)
Nhược Nam
Nhược Nam
See you later (vẫy tay)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Bye (vẫy tay)
Nhược Nam
Nhược Nam
(rời đi)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(thở dài)

*。3 ෆ

Vào sáng Chủ nhật
Trong khi Tô Kiều Lam đang còn say giấc
Điện thoại ở trên giường đột nhiên reo lên
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(mở mắt)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Ai gọi giờ này vậy? (dụi mắt)
...
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(bắt máy)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
📲 Alo, tao đây
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(ngồi dậy)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Gọi tao làm gì?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
📲 Đi chơi không?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Lười lắm (ngáp)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
📲 Mày ngủ như heo ấy
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
📲 Đi ra công viên cho mát
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
📲 Ừ rồi
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(cúp máy)
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà
・・・
Họ cùng nhau bước đi dưới những tán cây xanh mát
Không gian tĩnh lặng và yên bình giúp Kiều Lam cảm thấy thoải mái hơn
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Thấy đỡ hơn chưa?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Cũng ổn rồi (gật đầu)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(cười thầm)
Khi cả hai dừng lại bên một hồ nước nhỏ
Ngắm nhìn những chú cá đang bơi lội
Tô Kiều Lam bất ngờ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(ngoảnh đầu nhìn)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
"H-Hả?" (ngạc nhiên)
Nhược Nam đang đứng cách đó không xa
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(nheo mắt)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Nhìn gì vậy?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(giật mình)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
À...
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Không có gì
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(nhướng mày)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Thấy trai đẹp à?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(quay đầu lại)
...
Khi thấy Nhược Nam, vẻ mặt của anh lập tức thay đổi
Từ sự bình thản chuyển sang khó chịu
Thiên Vũ không nói gì
Nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh
Nhược Nam
Nhược Nam
(đi tới)
Nhược Nam
Nhược Nam
Lại gặp nhau rồi, Kiều Lam (cười)
Nhược Nam
Nhược Nam
Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
C-Chào anh (bối rối)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(cau mày)
Thiên Vũ đứng chắn trước mặt cô, dường như đang muốn khẳng định vị trí của mình
Nhược Nam
Nhược Nam
Ồ, lâu rồi không gặp
Nhược Nam
Nhược Nam
Thiên...
Nhược Nam
Nhược Nam
Vũ (cười nhạt)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(ngạc nhiên)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Mày ngồi ở đây một lát
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Tao sẽ quay lại sau
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
À ừ...(ngơ ngác)
Nói rồi anh kéo Nhược Nam đi ra một chỗ vắng vẻ
Kiều Lam hơi khó hiểu về mối quan hệ của 2 người họ
Rõ ràng thì cũng không giống bạn bè thân thiết cho lắm
Nhược Nam
Nhược Nam
Thì ra cậu quen Kiều Lam à?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Tới đây làm gì? (trầm)
Nhược Nam
Nhược Nam
Ha, đi dạo không được sao?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Không còn gì thì biến đi (siết chặt tay)
Nhược Nam
Nhược Nam
(nhún vai)
Nhược Nam
Nhược Nam
Nào, tôi chỉ tới chào hỏi Kiều Lam thôi mà
Nhược Nam
Nhược Nam
Cậu đâu cần cảnh giác đến thế
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(túm cổ áo)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Đừng nghĩ đến việc lợi dụng Kiều Lam
Nhược Nam
Nhược Nam
(nhếch mép)
Nhược Nam
Nhược Nam
Nhạy cảm quá rồi đấy
Nhược Nam
Nhược Nam
Đừng lo chuyện bao đồng nữa
Nhược Nam
Nhược Nam
(hất tay)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(nghiến răng)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Đụng tới 1 sợi tóc của cô ấy thì coi chừng tôi
Nhược Nam
Nhược Nam
Nhược Nam
Nhược Nam
Bạn trai à?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Cậu không cần biết nhiều
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Chỉ cần biết là Kiều Lam quan trọng với tôi thôi
Nhược Nam
Nhược Nam
Hahaha (cười lớn)
Nhược Nam
Nhược Nam
Quan trọng?
Nhược Nam
Nhược Nam
(nhíu mày)
Nhược Nam
Nhược Nam
Vậy cậu giải thích thế nào về vết bầm trên tay cô ấy đi?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(sững sờ)
...
Nhược Nam
Nhược Nam
Không nói được à?
Nhược Nam
Nhược Nam
Thứ quan trọng với mình mà giữ còn không xong
Nhược Nam
Nhược Nam
(ghé sát tai)
Nhược Nam
Nhược Nam
Vẫn vô dụng như lúc trước
Thiên Vũ đứng hình ngay tại chỗ, lời nói của Nhược Nam như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh vậy
Thứ mà anh căm hận nhất chính là quá khứ của mình
Chính bởi quá khứ đen tối ấy đã khiến Thiên Vũ bị trầm cảm nhiều năm liền...
Nhưng cũng chính Tô Kiều Lam đã kéo anh ra khỏi bóng tối đáng sợ đó
Nhược Nam
Nhược Nam
Giữ cho cẩn thận đấy (liếc)
Nhược Nam
Nhược Nam
(bỏ đi)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(thở mạnh)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Chết tiệt
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(chạy tới)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(giật mình)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Có chuyện gì vậy?
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Tao thấy 2 người nói chuyện lâu nên hơi lo
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Không có gì đâu (lắc đầu)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Chỉ là lâu ngày không gặp thôi mà
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(gật gù)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Mà Nhược Nam là bạn thân của mày hả?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
(thở dài)
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Không thân
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
À...
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Nhưng mà nghe tao nói này
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Hả?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Tên đó không phải là người tốt
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Tao không muốn mày phải dính líu tới cậu ta nữa
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(bất ngờ)
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
Ý mày là sao?
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Cũng không phải là giống cái tên Lục Khải Minh
Trịnh Thiên Vũ
Trịnh Thiên Vũ
Nhưng mà con người đấy phức tạp lắm
Tô Kiều Lam
Tô Kiều Lam
(khẽ gật đầu)
Lòng cô đầy những suy nghĩ mâu thuẫn
Cô không biết tại sao mối quan hệ giữa Thiên Vũ và Nhược Nam lại căng thẳng đến vậy
Có lẽ họ là kẻ thù của nhau?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play