Năm ấy, Đại Tống chiến loạn liên miên, biên cương khói lửa khắp nơi, vô cùng tàn khốc. Giữa lúc ấy, một nam tử dẫn theo mấy vạn binh, xông pha chiến trường. Với tinh thần chiến đấu anh dũng, chẳng mấy chốc quân địch đã phải rút lui. Cứ như vậy, chỉ trong vòng ba năm đã đánh lui vô số quân địch, giúp Đại Tống được yên bình. Bản thân hắn lại được người trong thiên hạ gọi là đại ác ma vì sự lạnh lùng, tàn nhẫn trên chiến trường. Và cũng là vì trong thiên hạ truyền tai nhau việc hắn từng thành hôn với rất nhiều cô nương. Thế nhưng lần nào cũng vào đêm tân hôn đã doạ con gái nhà người ta chạy mất khiến nhà ấy phải vội xin hủy hôn. Đến nay hắn cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa có thê tử.
Ngoài ra, lên chiến trường còn có một cô nương. Tuy là nữ tử nhưng cũng chẳng hề thua kém bất cứ nam nhân nào. Chỉ một trận chiến đã lấy mạng gần ba trăm tên địch. Xét về chiến công, chỉ có thua kém chủ tướng đại ác ma Triệu Vân Lan một chút. Sau ba năm chinh chiến, Triệu Vân Lan được hoàng đế thân phong làm Trấn Quốc tướng quân nhị phẩm. Còn nữ tử kia được phong làm đại tướng quân ngũ phẩm lấy biệt hiệu là Mộc Lan. Thế nhưng nữ tử này đeo mặt nạ, giấu kĩ thân phận. Tất cả mọi người đều chỉ biết cô ấy là một nữ tướng quân tài giỏi chứ không ai biết thân phận thật sự của cô là ai.
Ở nơi kinh thành nhộn nhịp, sau khi biên cương tạm thời yên bình. Hoàng đế cũng chiếu cáo thiên hạ về chiến công của họ trong suốt ba năm qua. Và lại lần nữa ban hôn con gái của tiền thừa tướng nhà Thượng Quan tên là Thượng Quan Ly Vân gả cho Triệu Vân Lan đến nơi biên cương xa xôi. Nhưng thực chất, đây cũng thỉnh cầu của nhị thúc cô. Bởi cả nhà nhị thúc cô đều ham mê lợi ích, muốn chiếm lấy Thượng Quan phủ nên mới vội tìm cách đuổi cô đi. Đó cũng là lúc cô vừa học tập từ Bạch Lộ thư viện trên núi Cẩm Khê trở về.
Vừa vào kinh thành đã nghe mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Họ đang nói về mối hôn sự giữa cô và Vệ Quốc tướng quân Triệu Vân Lan. Cô vội vàng trở về phủ đã thấy nhị thẩm dọn hết đồ đạc của cô ra khỏi phòng. Vừa thấy cô liền giả vờ vui vẻ đi đến cười nói với cô.
- Từ Lan Cơ: Ly Vân, cuối cùng con cũng về rồi, nhị thúc con nhớ con lắm đấy
- Thượng Quan Ly Vân: Nhớ ta nên vội dọn đồ đuổi ta ra khỏi phủ sao?
- Từ Lan Cơ: Không có mà, con sắp gả đi nên ta giúp con thu dọn đồ đạc thôi
- Thượng Quan Ly Vân: Không cần đâu, giờ ta sẽ vào cung
Nói rồi Thượng Quan Ly Vân liền rời phủ và vào cung diện kiến thánh thượng. Cô ở bên ngoài cung đợi rất lâu, cuối cùng hoàng đế cũng chịu gặp.
- Thượng Quan Ly Vân: Tiểu nữ Thượng Quan Ly Vân tham kiến hoàng thượng
- Lý Phong: Miễn lễ, có chuyện gì sao?
- Thượng Quan Ly Vân: Mối hôn sự này...?
- Lý Phong: Đây là do nhị thúc ngươi khổ sở cầu xin
- Thượng Quan Ly Vân: Vậy hôm nay tiểu nữ cũng muốn khổ sở cầu xin
- Lý Phong: Ngươi nói đi
- Thượng Quan Ly Vân: Nhị thúc năm xưa đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà tiểu nữ, nay cả nhà chỉ còn mỗi ta, xin bệ hạ giao cả phủ lại cho tiểu nữ
- Lý Phong: Nếu là vậy thật, ngươi muốn ai đi mà chẳng được?
- Thượng Quan Ly Vân: Với bản tính của nhị thẩm sẽ không dễ dàng rời đi, khóc lóc, làm loạn, treo cổ, việc gì cũng làm được
- Lý Phong: Được, ngươi về trước đi
Sau khi Thượng Quan Ly Vân về phủ không lâu. Công công bên cạnh hoàng thượng đã đến tuyên thánh chỉ. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước ý của thánh thượng. Từ Lan Cơ liền biết mục đích cô vào cung là gì. Nhanh chóng đứng dậy, đi đến tát cô nhưng bị cô cầm tay hất ra.
- Thượng Quan Ly Vân: Thánh chỉ đã nói rõ ràng rồi, mau dọn đi đi
- Từ Lan Cơ: Ngươi, cái đồ vong ơn, bây giờ ta sẽ ra bên ngoài nói chuyện này ra, xem cô còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa
Nói xong ả ta liền dẫn theo con gái là Thượng Quan Cẩm chạy ra ngoài khóc lóc ăn vạ. Bách tính đều vây quanh xem chuyện gì. Thượng Quan Ly Vân vẫn bình tĩnh bước ra ngoài đứng trước cửa nhìn. Nha hoàn trong phủ cũng nhanh chóng dọn xong đồ của ả vứt ra ngoài. Thấy vậy Thượng Quan Cẩm lại càng bất bình
- Thượng Quan Cẩm: Tỷ là đồ vong ơn bội nghĩa, cho dù nói thế nào thì mẹ ta cũng có ơn với tỷ, sao tỷ có thể đuổi mẹ con ta ra ngoài?
- Thượng Quan Ly Vân: Ơn gì? Là sau khi phụ thân qua đời thì ép chết mẫu thân ta sao? Hay là vội vàng gả ta đi để chiếm lấy phủ?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao khiến mẹ con họ vừa giận vừa xấu hổ
- Từ Lan Cơ: Nữ nhân gả đi vốn nên đến ở nhà mẹ phu quân, thế mà giờ ta lại bị cháu gái đuổi đi, làm gì có lý đó?
- Thượng Quan Ly Vân: Nhị thẩm quên rồi sao? Năm đó chính thẩm khăng khăng đòi về Từ gia, ép nhị thúc ở rể. Sao thế? Giờ Từ gia không chứa nên muốn đến đây giành phủ Thượng Quan của ta sao?
Vừa lúc nhị thúc là Thượng Quan Kiên về đến thấy cảnh này thì liền tức giận chạy đến.
- Thượng Quan Kiên: Ngươi... Ngươi đủ lông đủ cánh rồi thì muốn đuổi cả người thân đi có đúng không? Uổng công ta tìm cho ngươi một phu quân tốt
- Thượng Quan Ly Vân: Năm đó vì để ở rể Từ gia, thúc đã viết thư từ mặt cả nhà ta, còn tuyên bố rõ ràng là chẳng thèm dòm ngó đến Thượng Quan phủ cơ mà. Còn nếu thúc cảm thấy chàng rể đó tốt thì không bằng gả con gái mình đi, con gái thúc cũng mang họ Thượng Quan đấy thôi, nếu không thì thay tên đổi họ cũng chẳng ai trách thúc
- Thượng Quan Cẩm: Tỷ đừng hòng đẩy ta vào chỗ chết, muốn chết thì tỷ tự đi mà chết
- Thượng Quan Ly Vân: Hoá ra đây chính là phu quân tốt mà thúc nói, ai cũng biết nơi đó là hang hổ mà vẫn muốn đẩy ta vào, lại còn ở đây nói câu thúc cháu tình thâm, diễn cho ai xem chứ?
Mọi người xung quanh nghe vậy lại được dịp bàn tán về nhà Thượng Quan Kiên khiến hắn tức không chịu được
- Thượng Quan Kiên: Ngươi.....
- Thượng Quan Ly Vân: Đồ ta đã dọn xong rồi cũng trả lại rồi, mau chóng về Từ gia đi, sau này Thượng Quan phủ không tiếp người của Từ gia.
Nói rồi cô bỏ đi vào trong, bọn họ muốn vào cũng bị gia đinh ngăn lại đành phải cuốn gói về Từ gia.
Ba ngày sau, đoàn người đưa dâu của đã nhanh chóng khởi hành. Trước khi đi, Tô ma ma đã đưa cho Thượng Quan Ly Vân một cái hộp gỗ nhỏ.
- Tô ma ma: Tiểu thư, đây là món quà mà phu nhân đã chuẩn bị cho người trước khi qua đời để người xuất giá. Thật không ngờ, nhanh như vậy người đã phải gả cho người ta, lại còn là nơi biên cương xa xôi. Tiểu thư khi đến đó, làm gì cũng phải cẩn thận. Nơi đó lạnh giá, lão nô đã chuẩn bị áo ấm cho người rồi, chỉ hi vọng người được bình an. Sau này lão nô không thể đi theo hầu hạ tiểu thư nữa, Bảo Liên sẽ đi theo chăm sóc người.
- Bảo Liên: Tô ma ma, bà cứ yên tâm, Bảo Liên nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư chu đáo
- Thượng Quan Ly Vân: Tô ma ma, khoảng thời gian ta không có ở đây, giao cả phủ Thượng Quan lại cho bà quản lý ta cũng thấy yên tâm, sau này có thời gian ta nhất định sẽ về thăm.
Nói rồi Thượng Quan Ly Vân quay người lại, bước lên xe ngựa. Họ khởi hành đi đến biên cương phía nam của Đại Tống. Trải qua ba ngày đường vất vả, cuối cùng họ cũng đến được quân doanh. Vốn là thành hôn, thế nhưng biên cương vừa được yên ổn, Triệu Vân Lan cũng không thể rời đi liền tổ chức hôn sự ở quân doanh luôn. Vào lúc bái đường, Triệu Vân Lan lại đột nhiên dừng lại
- Triệu Vân Lan: Khoan đã, ta thân là tướng soái, biên cương vừa yên ổn không thể tự ý rời doanh. Thượng Quan cô nương nếu không chịu được gian khổ thì chúng ta hủy hôn đi
- Thượng Quan Ly Vân: Tướng quân nghĩ nhiều rồi, trên đời này còn có gian khổ gì mà Thượng Quan Ly Vân ta chưa từng trải qua? Chỉ sợ không phải gian khổ đuổi ta đi mà là tướng quân muốn đuổi ta đi
- Triệu Vân Lan: Đây là quân doanh, hôm nay thành hôn chỉ có binh sĩ tham gia, cô không xem thường chúng ta thô bỉ chứ?
- Thượng Quan Ly Vân: Thư sinh thì là người, chẳng lẽ binh sĩ không phải người sao? Ta xuất thân con nhà võ tướng, chẳng lẽ lại xem thường gia tộc mình?
Sau một lúc đôi co, cuối cùng Triệu Vân Lan cũng không thể nói thêm gì nữa. Lễ thành hôn cũng nhanh chóng diễn ra. Sau khi bái đường xong, cô được đưa vào lều của Triệu Vân Lan ngồi đợi. Bên ngoài náo nhiệt, uống rượu vui vẻ. Bởi binh sĩ trong lúc chiến loạn không được uống rượu. Với lại nơi biên cương hoang tàn này hiếm khi có chuyện vui như vậy. Mọi người đều rất vui vẻ mà không hề nghĩ đến tai hoạ chuẩn bị đến.
Ở bên ngoài, Triệu Vân Lan và Truy Ảnh đang đứng sang một bên nói chuyện gì đó.
- Truy Ảnh: Tướng quân, vậy thuộc hạ có cần đi hù doạ phu nhân nữa không?
- Triệu Vân Lan: Không cần, nữ nhân này ngươi không doạ được cô ta đâu
Đột nhiên, từ bên ngoài có một binh sĩ hốt hoảng chạy vào báo tin.
- Binh sĩ: Tướng quân, không hay rồi, tướng lĩnh Bắc Lương dẫn theo một nhóm binh tinh nhuệ đã đến trước doanh, họ nói nếu tướng quân không ra ứng chiến sẽ xông vào
- Truy Ảnh: Tướng quân, binh sĩ của chúng ta đều đã say cả rồi, chỉ còn vài người làm sao mà đánh
- Triệu Vân Lan: Chúng ta sơ suất rồi, lần này chỉ có thể liều một phen thôi
- Binh sĩ: Nhưng mà tướng quân, bọn họ có khoảng ba mươi người đều là binh tinh nhuệ, nhưng chúng ta chẳng có ai tỉnh táo để ứng chiến
Lúc này, Thượng Quan Ly Vân từ trong lều bước ra. Cô không nhanh không chậm đi đến trước mặt Triệu Vân Lan.
- Thượng Quan Ly Vân: Chỉ có vài con kiến nhỏ nhoi lẽ nào tướng quân sợ sao? Chẳng lẽ tướng quân cũng uống say rồi?
- Triệu Vân Lan: Bọn họ đến tập kích chắc là đã có kế hoạch từ trước, không phải trò đùa đâu, nàng mau về lều đi
- Thượng Quan Ly Vân: Tướng quân có dám đi cùng ta không? Chỉ cần hai chúng ta thôi?
- Triệu Vân Lan: Ta thì được, nhưng nàng lấy đâu ra tự tin này?
- Thượng Quan Ly Vân: Ta có tự tin không chút nữa sẽ biết
- Triệu Vân Lan: Truy Ảnh, ngươi ở lại đây canh giữ, nếu có chuyện gì thì đưa nữ quyến đi trước
- Truy Ảnh: Vâng
Nói rồi Thượng Quan Ly Vân và Triệu Vân Lan cùng nhau đi ra bên ngoài ứng chiến. Cô cũng không quên cầm theo thanh kiếm của Truy Ảnh. Cả hai vẫn đang mặc hỉ phục, tướng lĩnh Bắc Lương thấy vậy thì liền bật cười.
- Tất Minh: Tướng quân khinh thường ta sao? Lại dám một mình dẫn theo thê tử mới cưới ra ứng chiến?
- Thượng Quan Ly Vân: Ngài cũng đang xem thường phu thê bọn ta đấy thôi
- Tất Minh: Ta thấy các ngươi mau đầu hàng đi thì hơn, ngày đại hôn không nên đẫm máu, lại còn là mặc hỉ phục
- Triệu Vân Lan: Ta mặc kệ là ngày gì, đã đến thì phải đánh, kẻ làm tướng thà chết không hàng
- Thượng Quan Ly Vân: Vừa nãy ta còn vênh váo, bây giờ ngươi bảo ta hàng, mặt mũi ta giấu vào đâu?
- Tất Minh: Vậy thì đừng trách ta
Nói rồi Tất Minh ra lệnh cho đám binh sĩ đó xông lên. Đội binh tinh nhuệ đó tay cầm vũ khí hùng hổ chạy đến. Triệu Vân Lan và Thượng Quan Ly Vân cũng xông lên. Cả hai kết hợp khá ăn ý, chỉ trong phút chốc, đám binh sĩ đó đã gục xuống gần nửa số người. Tất Minh cũng không thể tiếp tục đứng nhìn liền rút kiếm lao đến tấn công.
- Triệu Vân Lan: Còn đánh được không?
- Thượng Quan Ly Vân: Không thành vấn đề
Hai bên giao chiến quyết liệt, cuối cùng đám người Tất Minh cũng phải vội vàng rút lui. Trước cổng doanh trại máu tươi nhuộm đỏ ra đất. Triệu Vân Lan và Thượng Quan Ly Vân tay cầm kiếm, mặt dính chút máu của kẻ địch. Cả hai đi vào trong với dáng vẻ mệt mỏi. Sau khi rửa mặt và tay sạch sẽ, cả hai vào trong lều. Nhìn thấy trên tay Triệu Vân Lan có vết thương do lúc nãy đỡ giúp cô.
- Thượng Quan Ly Vân: Cởi áo ra
Đám người Truy Ảnh và Bảo Liên cùng mấy binh sĩ ở ngoài nghe lén liền thấy phấn khích.
- Thượng Quan Ly Vân: Chàng ngại sao? Đến đây, mau lên, chàng có phải nam nhân không?
Thượng Quan Ly Vân ở trong băng bó vết thương cho Triệu Vân Lan. Đám người bên ngoài lều lại tưởng họ làm chuyện nên làm liền cười khúc khích
- Truy Ảnh: Tướng quân và phu nhân cũng lợi hại thật đấy, vừa đánh nhau xong đã vội.....
Nghe có tiếng động Triệu Vân Lan liền ra ngoài xem thì thấy Truy Ảnh đang thì thầm. Thấy y không mặc áo bước ra, Bảo Liên vội che mặt rồi quay người sang chỗ khác.
- Triệu Vân Lan: Vội gì?
Đám người họ chỉ cười cười rồi liền lảng sang chuyện khác
- Truy Ảnh: Thì ra phu nhân giúp tướng quân băng bó vết thương sao? Có cần thuộc hạ....?
- Triệu Vân Lan: Cút
Đám người Truy Ảnh vội chạy đi, Triệu Vân Lan đi vào trong đã thấy cô nằm ngủ trên giường thì đành đem gối xuống đất nằm.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, chiếu tia nắng xuyên qua khe hở rọi vào bên trong lều. Lúc này, Thượng Quan Ly Vân mới từ từ tỉnh giấc. Ở bên ngoài, Triệu Vân Lan đã bắt đầu luyện binh được một lúc. Thượng Quan Ly Vân từ phía lều đi đến chỗ y với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, miệng vẫn còn ngáp ngủ. Thấy cô đi đến với dáng vẻ ấy, hắn lại không nhịn được mà mỉm cười một cái khiến ai cũng bất ngờ mà lại không dám nói. Nhìn y nở một nụ cười, cô liền đi đến bên cạnh.
- Thượng Quan Ly Vân: Hoá ra đại ác ma như tướng quân cũng biết cười sao?
- Triệu Vân Lan: Vẫn còn mệt thì vào nghỉ ngơi đi, ở đây là biên cương, ngoài vũ khí ra thì chẳng có gì để nàng làm đâu
- Thượng Quan Ly Vân: Ở đây xem luyện binh cũng rất tốt
- Triệu Vân Lan: Truy Ảnh, mang ghế đến cho phu nhân đi
- Truy Ảnh: Vâng
- Thượng Quan Ly Vân: Xem như chàng còn lương tâm
Truy Ảnh đi lấy cái ghế đến, Thượng Quan Ly Vân ngồi xuống bên cạnh Triệu Vân Lan. Cứ thế, họ ngồi nhìn binh sĩ huấn luyện cả một buổi sáng. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều đã đói lã. Họ tay cầm đũa tay cầm bát ngồi ăn ngon lành. Cô và hắn cũng ngồi gần đó ăn cùng với bọn họ. Vừa ăn được một lúc thì cô nhìn sang đã thấy có vài binh sĩ đang thi nhau bắn tên. Cô vội đặt bát xuống, chạy đến nhìn họ chơi. Nhìn họ bắn được một lúc cô lại cảm thấy bắn vào bia quá nhàm chán. Cô lại nghĩ ra ý tưởng đặt một quả táo trên cọc gỗ, ai bắn trúng sẽ thắng và cô cũng tham gia cùng họ
Các binh sĩ trong quân doanh đều thích vị phu nhân này. Kể cả Triệu Vân Lan cũng có cái nhìn khác về thê tử mà mình vừa cưới. Truy Ảnh cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ trước tính cách phóng khoáng, gần gũi của vị phu nhân mới. Bởi lẽ những cô nương từng được gả đến đây chẳng mấy ai tốt tính. Có người xem thường binh lính là kẻ thô bỉ. Có người chê họ cả ngày luyện tập, ai nấy đều mồ hôi lấm lem. Có người tự cho mình cao quý, sai bảo họ đủ điều. Mặc dù tất cả tân nương đều là ngày đầu gả đến. Cứ như vậy, họ lần lượt bị Triệu Vân Lan doạ đến chạy không kịp phải vội hủy hôn ngay ngày thành hôn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ cảm thấy một cô tiểu thư nhà quyền quý lại gần gũi với họ như vậy. Không chê họ luyện tập ngày đêm, không xem thường họ thô bỉ.
- Truy Ảnh: Tướng quân, phu nhân có vẻ rất tốt, có cần tìm cách....?
- Triệu Vân Lan: Không cần, người như cô ấy không dễ tìm, cứ giữ lại đi, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Tính cách nàng ấy khá phóng khoáng hơn so với đám nữ nhân kia. Giữ lại cũng tránh được việc bệ hạ lại tiếp tục ban hôn cho ta, tránh nhiều rắc rối
- Truy Ảnh: Vâng
Ở phía bên kia, Thượng Quan Ly Vân vẫn đang vui vẻ chơi cùng các binh sĩ. Họ không hề biết Triệu Vân Lan đang đứng ở ngay sau lưng nhìn họ chơi. Chờ mãi cũng đến lượt của Thượng Quan Ly Vân. Tuy võ nghệ của cô cũng được xem là giỏi, thế nhưng tài bắn cung thì lại không ổn chút nào. Cô cầm lấy cung tên kéo ra rồi bắn nhưng ba lần lần nào cũng trượt. Cô bực tức lùi ra sau để người khác lên chơi thì vô tình lại trúng vào người y.
- Binh lính: Tướng quân có muốn chơi không?
Hắn không nói gì, hai tay cầm vào tay cô, giúp cô giương cung lên bắn một mũi liền xuyên qua quả táo. Cô quay mặt lại chút nhìn y, mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.
- Triệu Vân Lan: Nhìn ta làm gì, nhìn vào cung tên. Tay trái giữ chặt cung, tay phải dùng lực kéo căng dây cung ra, ngắm chuẩn mục tiêu.
Lại một mũi tên nữa được bắn ra, lần này vẫn là xuyên qua quả táo. Điều này khiến cô vô cùng phấn khích liền tự mình thử một lần. Thế nhưng lần nãy mũi tên vẫn lệch. Có điều thông qua sự chỉ dạy của y, mũi lên lệch không nhiều so với mấy lần trước. Nó đã trượt qua một lớp da bên ngoài quả, đó cũng được coi là một chút tiến bộ. Hắn nhìn vẻ mặt vừa có chút vui mừng lại vừa có chút thất vọng của cô liền an ủi
- Triệu Vân Lan: Muốn biết thì phải học, muốn giỏi thì phải luyện. Cố gắng luyện tập, tầm ngắm sẽ chính xác hơn đấy
Cô nhìn hắn rồi khẽ gật đầu. Hắn liền quay người rời đi và ra lệnh cho các binh sĩ quay lại tiếp tục tập luyện. Cô vẫn đứng ở đó miệt mài luyện tập bắn tên. Sau nhiều sự cố gắng cuối cùng cô cũng nhận được một chút đền đáp. Mũi tên cô bắn ra đã có thể đâm vào quả táo. Thế nhưng lực vẫn còn chưa đủ, mũi tên vẫn còn hơi lệch. Kết quả ấy tuy chưa khiến cô hài lòng nhưng cô vẫn rất vui mừng. Cô vẫn đứng đấy luyện, hắn từ xa cũng nhìn thấy được sự nổ lực của cô. Trong lúc tập luyện cô vô tình bị dây cung là xước tay thế nhưng cô vẫn cố gắng. Cho đến khi trời dần tối, hắn đi đến bên cạnh cô, mang áo khoác lên người cô, và đem bộ cung tên dẹp sang một bên. Triệu Vân Lan đưa cô về lều và giúp cô băng bó vết xước. Họ trò chuyện vài câu rồi liền đi ngủ, vẫn như đêm tân hôn, cô ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play