Cẩm Vân Nga buồn chán ngồi ở bàn học gần cuối lớp bên cạnh cửa sổ đưa ánh mắt ý tình nhìn nam sinh cao 1m80, thân hình tuy gầy nhưng cân đối sau lớp áo sơ mi đồng phục. Anh đang cười nói vui vẻ bên cạnh hoa khôi Cao Thẩm Ly trước bao ánh nhìn đầy ngưỡng mộ. Một nam sinh anh tuấn, vẻ điển trai mang nét điện ảnh, ngồi bên cạnh là một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, tư thái nhẹ nhàng ôn nhu như tiểu bạch thỏ. Hai người ngồi đó cảm giác sinh ra là để dành cho nhau, xứng đôi vừa lứa, hào quang tỏa sáng. Cẩm Vân Nga xoay chiếc bút bi trong tay thở dài nghĩ lại về những kí ức trong quá khứ.
Cô quen biết Bách Tư Thành từ nhỏ, hai nhà Cẩm gia và Bách gia luôn có mối quan hệ tốt. Nhưng bỗng dưng đến năm Bách Tư Thành sáu tuổi bị bắt cóc. Lưu bạt suốt hai năm trời, Bách gia mới tìm được anh, lúc đó Bách Tư Thành nhìn như một xác sống, tóc tai bù xù, đôi mắt nâu trà vô hồn, cả người toàn là vết sẹo chằng chịt. Khi trở về, Bách gia tìm đủ mọi cách chữa trị cho anh, bồi bổ cơ thể cho anh. Nhưng vết thương về tâm lý thì không thể nào trị được, anh trở nên lầm lì, ít nói, không còn dáng vẻ ngây ngô tươi cười như trước đó. Những kẻ hành hạ anh đã nhận trừng phạt thích đáng, nhưng chúng nhất quyết không chịu khai đã dùng cách thức gì hành hạ anh. Ai cũng nhận ra có kẻ giật dây đằng sau. Nhưng Bách gia dù lớn mạnh cũng phải bất lực không thể tìm ra kẻ đó. Lúc Bách Tư Thành bị bắt cóc, Cẩm Vân Nga ngày đêm khóc nháo, hai năm không có anh, cô cũng ít nói hơn không còn tươi cười nữa. Nhưng lúc anh trở về, nhìn vết thương trên người anh, Vân Nga quyết tâm sẽ bảo vệ và chăm sóc anh. Bầu bạn bên anh giúp anh thoát khỏi nỗi sợ. Cô kiên trì hằng ngày chạy đến nhà anh, ngồi bên anh nói chuyện không ngừng mặc cho anh thờ ơ không đáp. Nhiều lúc còn đưa ánh mắt như muốn giết người về phía cô để khiến cô sợ hãi mà chạy về nhà. Nhưng hôm sau Cẩm Vân Nga vẫn không thấy khó mà lùi, tiếp tục đến làm phiền anh. Anh học trường nào, lớp nào cô liền xin vào lớp đó. Theo anh đến năm lớp mười, sau đợt nghỉ hè ba tháng, Bách Tư Thành bỗng lại đổi tính, anh chủ động nói chuyện với bạn học, học hành luôn đạt thành tích xuất sắc. Nên rất nhanh lên lớp mười một liền được bầu cử làm hội trưởng hội học viên. Cùng lúc đó Cao Thẩm Ly chuyển đến liền cùng anh có quan hệ như thân thiết nhiều năm. Cẩm Vân Nga bị đá ra xa, mỗi lần cố tiếp xúc với anh liền bị anh thờ ơ và chủ động đến tìm Cao Thẩm Ly. Cẩm Vân Nga sợ anh vì thấy cô phiền mà chuyển sang lớp bên cạnh cùng bạch nguyệt quang của mình. Nên cô bắt đầu lui bước về sau, đứng tại một góc ngắm nhìn và theo dõi anh một cách âm thầm lặng lẽ.
Nhiều lần bắt gặp anh đi riêng với Cao Thẩm Ly trong trường, tâm trạng cô lại trùng xuống. Về đến nhà cô cũng không thể sang nhà kiếm anh được nữa. Vì anh đã chuyển ra ở một mình tại căn hộ gần trường, còn địa chỉ ở đâu đến cả ba mẹ anh cũng không rõ.
Tiếng chuông reo kết thúc buổi học, Cẩm Vân Nga buồn chán dọn đồ ra về, cô bạn thân bàn trên tên An Nguyệt quay xuống mỉm cười nói với cô:
- Tiểu Vân Nga! Chúng ta đi dạo phố đi.
Vân Nga lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Không có tâm trạng! Nay tớ muốn đi một mình.
An Nguyệt bĩu môi nói:
- Vậy thì kệ cậu! Tớ đi ăn cùng Tuấn Vũ!
Vân Nga trợn mắt nói:
- Anh họ tớ? Cậu vậy mà hẹn hò với Cẩm Tuấn Vũ?
An Nguyệt chỉ cười vài cái rồi chạy biến khỏi lớp học. Vân Nga tức giận khoác cặp sách lên đi ra khỏi trường học, miệng không khỏi lẩm bẩm:
- An Nguyệt chết tiệt! Vậy mà còn hùng hổ nói không thích người ta. Giờ lại dám lén lút sau lưng mình đi hẹn hò. Đáng ghét!
Cẩm Vân Nga bần thần đi dạo phố, cuối cùng lại dừng ở một cửa tiệm hoa bắt mắt. Nhưng bên trong lại không hề bán hoa mà là nơi đọc sách. Cô thích thú đi tham quan một vòng, không gian thơ mộng mang theo hương hoa dịu nhẹ, có rất nhiều kệ sách được trưng bày ngay ngắn. Chỉ cần bỏ tiền ra mua vé vào cửa, cuốn sách nào đều có thể đọc. Cô lấy đại một cuốn sách ra ngồi đọc. Tên cuốn sách là " Đổi gió tư vị", cái tên nghe có chút nhàm chán nhưng Vân Nga vẫn mở ra đọc. Đọc một lần liền hết cuốn sách 50 trang, trời đã dần ngả màu tối. Cẩm Vân Nga ngồi bần thần chìm đắm trong nội dung cuốn sách vẫn chưa thể dứt ra. Chuyện tình của nữ phụ trong cuốn sách giống cô, đều là đơn phương đến đau khổ. Sau khi trao tất cả những gì mình có cho người mình yêu, nhưng người đó lại chỉ hướng mắt về một người con gái khác. Nữ phụ trong tay lúc này đã không còn gì, hèn hạ van xin chút tình yêu của nam chính nhưng bị anh hắt hủi xua đuổi. Nữ phụ bị cơn ghen che mờ lý trí liền tìm côn đồ giải quyết nữ chính nhưng bị nam chính phát hiện. Dùng gậy ông đập lưng ông, nữ phụ cứ vậy mà bị bọn đàn ông ghê tởm lấy đi sự trong trắng. Sau cùng đến bệnh viện thì phát hiện trên người mắc bệnh hiểm nghèo. Cận kề cái chết đau đớn nữ phụ mới hiểu ra, mối tình đơn phương này thật vô vị, đến cuối cùng mọi nỗ lực vẫn không có kết quả. Nếu có thể quay lại, quyết sẽ từ bỏ đoạn tình này. Kết cục của nữ phụ chính là gieo mình xuống biển mà chết.
Cẩm Vân Nga đọc mà nổi hết da gà, cô sợ hãi mình sẽ có kết cục như vậy nếu cứ đâm đầu vào mối tình đơn phương này. Cẩm Vân Nga lắc đầu nói:
- Không được! Không được! Đã đến lúc phải kết thúc mối tình đơn phương này thôi!
Lá gan Cẩm Vân Nga vốn nhỏ, cô không muốn bản thân có kết cục như trong cuốn sách này. Cất sách vào chỗ cũ, Cẩm Vân Nga ra về với tâm trạng thoải mái. Bởi vì cuối cùng, cô cũng có thể buông bỏ Bách Tư Thành!
Cẩm Vân Nga mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, trên cổ thắt nơ màu xanh lá đậm. Phối cùng chiếc váy xếp ly cùng màu dài đến gần đầu gối. Sơ vin thật chỉnh tề, cô búi gọn tóc thành củ tỏi. Vân Nga vui vẻ cầm cặp sách đi xuống lầu. Ba mẹ Cẩm thấy tâm trạng con gái cưng nay khá tốt khiến họ cũng vui theo. Cô ăn nhanh miếng sandwich rồi vội chạy ra khỏi nhà. Mẹ Cẩm gọi với theo:
- Tiểu Vân Nga! Không đợi chú Lý lái xe đưa con đến trường sao?
Vân Nga nói vọng lại:
- Dạ! Hôm nay con quyết định đi xe buýt. Mẹ bảo chú Lý không phải chờ con!
Nói xong, cô nhảy chân sáo đi ra khỏi cổng. Cảm giác buông bỏ được thứ gì đó không thuộc về mình thật nhẹ nhõm a! Vân Nga đứng trên xe buýt mà có chút bỡ ngỡ, đây là lần thứ hai cô đi xe buýt. Lần đầu tiên chính là đi cùng An Nguyệt để trải nghiệm. Cảm giác không tồi nha! Nhưng hiện tại có chút chen chúc, Vân Nga cố nép mình ở một góc để tránh động chạm tới những người khác. Trên xe buýt đa số là các bạn học sinh của vài trường lân cận. Trường cô thì khá hiếm, bởi vì ngôi trường đó đa số là các học sinh nhà giàu mới có thể vào học. Ngoài ra, ngoại lệ mỗi năm hiệu trưởng sẽ nhận khoảng ba học sinh theo diện học bổng vào trường. Tuy nhiên đề thi rất khó, có năm tuyển được có năm thì không.
Cẩm Vân Nga cầm chắc chiếc cột sắt gần đó để tránh bản thân bị ngã mỗi khi xe buýt dừng tại điểm. Nhưng cô tính không bằng trời tính, tài xế xe vì tránh một người già bất ngờ băng qua đường nên phanh gấp. Cả đoàn người theo quán tính lao người về phía trước, cô cũng không ngoại lệ. Cẩm Vân Nga vì không phòng bị kịp mà tuột tay lao cả người về phía trước. Tưởng chừng sẽ đâm sầm vào người đứng trước mà ôm mặt đất nhưng may mắn có một nam sinh, thân hình cao lớn, dơ cánh tay rắn chắc ra ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ của cô mà giữ lấy. Cẩm Vân Nga cũng theo phản xạ nắm chặt cánh tay của cậu ta để đứng vững. Cô quay ra mỉm cười nói:
- Cảm ơn cậu!
Cậu nam sinh cũng mỉm cười hòa hoãn đáp lại:
- Không có gì! Cẩn thận chút.
Cầm Vân Nga chỉ gật đầu nhẹ rồi trở lại vị trí ban đầu cô đứng, hai chân nhỏ khẽ dang ra để giữ thăng bằng. Tư thế như chuẩn bị sẵn sàng đối phó cho tình huống tương tự xảy ra. Cậu nam sinh cảm thấy có chút buồn cười nhưng phải cố nhịn lại, cánh tay vừa chạm vào cô vẫn còn tê dại. Cậu không nghĩ cô lại mềm mỏng đến vậy, cảm giác chỉ cần dùng lực một chút, chiếc eo có thể bị gãy làm đôi. Quá không chân thật! Trên người cô còn thoang thoảng mùi thơm, ngọt giống bánh cookies. Nhìn đồng phục cô mặc cậu có chút hụt hẫng, là trường tài phiệt. Cậu không thích những con người nơi đó, quá kiêu ngạo, luôn khinh thường trường khác. Mà trường cậu lại gần ngay bên cạnh, phải đi qua cổng trường cô. Vì vậy luôn nhận được những ánh mắt dè bỉu. Thậm chí nhiều người đi qua bị coi là chướng mắt nên bị những kẻ trường tài phiệt tìm đến và bạo lực. Xe buýt dừng lại ở điểm đến, cậu thu hồi cảm xúc vừa rồi đối với cô mà lạnh lùng đi xuống. Cẩm Vân Nga đúng lúc lại đi trước cậu, lúc xuống xe cô lúng túng bị người bên cạnh xô đẩy liền bước hụt mà ngả người về phía trước. Trong lòng thầm than, sao đi xe buýt mà cô toàn gặp xui không vậy? Hạ Tống Vũ bất đắc dĩ lần nữa giúp cô, cậu nhanh chóng tóm lấy cặp cô kéo cô lại về đằng sau. Cẩm Vân Nga đứng vững lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Cô ngoảnh ra muốn cảm ơn liền có chút bất ngờ, lại là cậu nam sinh vừa rồi đỡ cô trên xe buýt. Cẩm Vân Nga ngại ngùng gãi đầu nói:
- Cảm...ơn! Cậu giúp tôi hai lần rồi....hay là...hay là...tôi đãi cậu ly nước để trả ơn nhé!
Hạ Tống Vũ bật cười nói:
- Không cần! Đều là bạn đồng trang lứa. Giúp nhau là chuyện thường tình!
Cẩm Vân Nga cũng cảm thấy có lý, cô gật đầu nói:
- Ừm...vậy tôi đi trước nha! Tạm biệt!
Hạ Tống Vũ cũng gật đầu đáp lại:
- Ờm. Tạm biệt!
Lúc Cẩm Vân Nga đi xa cậu mới thì thầm nói:
- Có duyên gặp lại!
Hạ Tống Vũ cảm thấy Cẩm Vân Nga có chút khác biệt, gặp cô trên xe buýt chật chội đó là có sự khác biệt rồi.
Giờ đang là giữa mùa hè, Cẩm Vân Nga chán đầy mồ hôi chạy vào trong lớp. Cô bắt chuyến muộn nhất nên vừa vào cửa lớp thì thầy chủ nhiệm đã có mặt ở trong. Vân Nga cúi đầu lí nhí nói:
- Thưa thầy! Em xin vào lớp ạ!
Thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, cau mày nói:
- Cẩm Vân Nga! Tiết của thầy mà em dám đến muộn hả!
- Em xin lỗi ạ!
- Lần đầu nên thầy bỏ qua. Nếu còn tái phạm thì sẽ bị phạt!
- Dạ! Em cảm ơn thầy ạ!
Cẩm Vân Nga vui vẻ cúi đầu cảm tạ thầy chủ nhiệm rồi chạy về chỗ ngồi. Chuông reo hết tiết, An Nguyệt nhịn nãy giờ liền quay xuống hỏi cô:
- Cẩm Vân Nga! Cậu lại thức khuya sao mà đến lớp muộn vậy!
Cẩm Vân Nga khoanh tay, kiêu ngạo nói:
- Báo cho cậu một tin! Tớ chính thức chấm dứt mối tình đơn phương với Bách Tư Thành. Nên không có chuyện thức khuya đâu.
An Nguyệt nào có tin, cô nàng vỗ tay hưởng ứng, nhạt giọng nói:
- A! Chúc mừng! Chúc mừng!
Cẩm Vân Nga vỗ vào chán cô nàng rồi nói:
- Tớ đang nghiêm túc! Cậu không tin thì thôi!
An Nguyệt vội chuyển đề tài:
- Thế lý do gì cậu lại đến muộn!
- Tại tớ đi xe buýt, bắt hụt nên phải đi chuyến cuối cùng!
An Nguyệt tặc lưỡi nói:
- Sao lại đi xe buýt! Đi một lần rồi chưa thấy sợ hả!
Cẩm Vân Nga thở dài nói:
- Chưa! Đi xe buýt cũng vui! Từ giờ đến hết phổ thông, tớ sẽ đi xe buýt!
An Nguyệt biết không thể cản nên cũng chả buồn khuyên. Đúng lúc này Cao Thẩm Ly bước vào, nở nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai, cô nàng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Bách Tư Thành. Xung quanh lại bắt đầu bàn tán:
- Chết tiệt! Nữ thần quả là xinh đẹp tuyệt vời!
- Tớ nhìn mà ghen tị quá!
- Hai người họ rất xứng đôi nha!
- Mong sau này được thấy họ cùng nhau bước vào lễ đường quá! Chắc chắn là một bức họa tuyệt đỉnh!
- Ngày nào cũng thấy họ ở cùng một chỗ a!
- Thế này không phải có quan hệ thì hơi lạ đó!
- Thuyền này tớ đu chắc rồi!!!
-......
An Nguyệt đưa ánh mắt thương cảm nhìn về phía cô. Nhưng Cẩm Vân Nga nào có quan tâm nữa, đã nói buông bỏ thì liền có thể buông bỏ. Cô quay ra nhìn An Nguyệt, nhàn nhạt nói:
- Tớ đói, cậu muốn đi ăn gì không?
An Nguyệt biết cô lúc tâm trạng không tốt thường thích ở một mình nên cô nàng từ chối ngay:
- Không! Cậu đi đi!
Cẩm Vân Nga không để ý nhiều, một mình đi ra khỏi lớp. Tâm trạng tuy còn bức bối nhưng không quá mức khó chịu như mọi khi nữa. Cô thẫn thờ đi dạo một vòng ở sân trường, cuối cùng lại đi lạc ra phía sau dãy lớp học, nơi đó là nơi lý tưởng cho những thiếu gia, tiểu thư chơi bời làm những trò xấu như: bạo lực học đường, hút thuốc, bài bạc.... Thầy cô biết nhưng nhắm mắt làm ngơ, học sinh cũng không dám bén bảng đến khu vực này mà chọn đi đường vòng. Cẩm Vân Nga nuốt nước bọt quay đầu tìm đường ra khỏi đây. Nhưng bước chân khẽ khựng lại khi nghe thấy tiếng nói ngạo nghễ của một nam sinh từ đằng sau:
- Em gái! Định đi đâu thế?
Cẩm Vân Nga coi như không nghe thấy mà bước tiếp, bước chân gấp gáp thật nhanh. Nhưng không biết tên đằng sau làm bằng cách nào, không tiếng động đã giữ được vai cô. Giọng nói đầy mùi nguy hiểm:
- Đã đến đây rồi...thì vào chơi cùng tụi anh đi chứ...
Cẩm Vân Nga lúc này mới quay đầu lại, cô thầm chửi thề. Tên khốn này sao lại cao thế, không những vậy thân hình rất vạm vỡ, khuôn mặt thì điển trai, góc cạnh. Nếu không phải nghe thấy giọng cà chớn của hắn ta cô còn tưởng mình bị ảo giác. Cẩm Vân Nga hất tay hắn ra lạnh lùng nói:
- Lạc đường! Xin phép!
Đang định quay đi thì lần nữa bị hắn giữ lại, lần này không phải cầm vai mà là chạm vào eo. Cầm Vân Nga tức giận đến run người. Nhưng trong mắt những người kia lại đang nghĩ cô sợ hãi. Mấy tên đứng đằng sau bắt đầu lên tiếng đùa giỡn:
- Lâm Hiên đại ca! Anh làm em gái sợ rồi đó!
- Haha! Em gái đừng sợ! Ngoan ngoãn theo đại ca khéo khi còn được hưởng phúc lợi!
- Đúng! Đúng! Haha!
Lâm Hiên không nói gì, một tay chạm vào eo cô. Một tay cầm điếu thuốc lá vẫn còn đang cháy. Cẩm Vân Nga vốn đã tức giận lại còn nghe được những lời trêu đùa kia lại càng điên tiết hơn. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên quát lớn:
- Mấy tên cặn bã! Dám đùa giỡn lão nương!!!!!
Cẩm Vân Nga ngắm trúng em trai nhỏ của Lâm Hiên, không thương tiếc mà đưa chân lên giáng một chưởng thật mạnh. Lâm Hiên đau đớn ôm lấy hạ bộ mà rít lên:
-Aaaa....ức....
Cẩm Vân Nga hả hê làm động tác phỉ nhổ trừng mắt nói:
- Tên khốn! Đáng đời lắm!
Trước khi chạy, cô không quên tặng thêm cú đấm vào một bên mắt của hắn ta. Lâm Hiên ngã xuống, cơ thể bất động. Đàn em vội chạy lại xem xét tình hình đại ca. Còn Cẩm Vân Nga đã tốc biến chạy khỏi đây, chạy xa một đoạn rồi bản thân mới thấy hối hận. Vì quá nóng giận mà gây vào ổ kiến lửa, sau này đi học làm sao mà yên thân được đây! Không được! Không được! Cô chỉ cần ở yên trong lớp, tan học thì bảo chú Lý đến tận cửa đón. Như vậy hắn ta sẽ không có cơ hội tìm cô mà trả thù.
- Con nhỏ chết tiệt kia! Đứng lại!
Cẩm Vân Nga sợ hãi tăng tốc độ, nước mắt chảy ngược vào trong. Sân sau trường học từ bao giờ mà trở nên to lớn như vậy. Cô bị mù đường a, lối ra rốt cuộc ở hướng nào!!!!!!
Cẩm Vân Nga bán mạng mà chạy, đến lối rẽ bất chợt đụng phải Hạ Tống Vũ vừa lúc trèo tường nhảy vào. Nhưng cô nào có tâm trạng quan tâm, có người đang muốn mạng của cô. Nhưng ai ngờ bản thân lại rẽ vào ngõ cụt, đang lúc lúng túng muốn trèo qua tường. Hạ Tống Vũ rất nhanh liền hiểu tình cảnh hiện tại của cô, một tay ôm chắc eo cô, tay còn lại dùng sức bám vào thùng rác nhảy lên rồi bật lên tường mà nhảy sang phía bên kia. Cẩm Vân Nga đứng hình trước sức bật của cậu ta, không những thế, một tay còn nhẹ nhàng nâng được cô theo cùng. Cô tự biết bản thân không có nhẹ như tờ giấy mà dễ dàng đem theo như vậy. Sang được phía bên kia thế mà lại là trường nhà bên, nhìn đồng phục thể thao trên người cậu ta, cô đoán là nhân tiết thể dục liền trốn đi. Cẩm Vân Nga xoa xoa chiếc eo nhỏ có chút đau, cô nhìn bảng tên trên áo cậu rồi cảm kích nói:
- À....cái kia....Hạ Tống Vũ...cảm ơn cậu. Đây là lần thứ ba cậu giúp tôi rồi đấy!
Hạ Tống Vũ đút tay vào túi quần, mỉm cười nói:
- Ờm....người mà tôi gặp nhiều nhất trong ngày hôm nay lại là cậu.
Cẩm Vân Nga nhất thời chưa biết đáp lại thế nào. Hạ Tống Vũ tiếp tục lên tiếng:
- Khả năng bọn chúng sẽ còn tìm kiếm dài. Tôi đưa cậu đi bằng lối cổng chính.
Cẩm Vân Nga e ngại nói:
- Liệu có ổn không?
- Ổn hơn là phải gặp bọn chúng.
Nghe vậy cô liền gật đầu đồng ý, nam trước nữ sau đi băng qua sân trường. Vì bộ đồng phục của cô quá bắt mắt liền tạo sự chú ý. Cô cũng không biết rằng Hạ Tống Vũ vốn là một nhân vật được chú ý trong trường nên càng dễ dàng thu hút ánh nhìn và sự bàn tán. Cẩm Vân Nga cúi đầu nhìn bước chân của cậu mà đi theo, Hạ Tống Vũ đột nhiên dừng lại khiến cô không kịp phòng bị mà đâm mạnh vào lưng cậu. Tên này cơ thể như làm bằng sắt, chẳng mấy chốc mũi Cẩm Vân Nga liền đỏ lên còn có dấu hiệu chảy máu mũi. Hạ Tống Vũ hốt hoảng lôi khăn tay trong cặp ra, không chút kiêng dè, một tay đỡ lấy cô, tay còn lại dùng khăn bịt vào mũi cô ngăn cho máu chảy ra:
- Cậu ổn chứ? Tôi xin lỗi!
Cẩm Vân Nga đau liền trách móc:
- Hạ Tống Vũ! Sao đang đi lại đột nhiên dừng lại làm cái gì vậy hả!!!!
Hạ Tống Vũ vẻ mặt tội lỗi nói:
- Tôi chợt nhớ ra cậu đang mặc đồng phục trường bên, muốn hỏi cậu có để ý ánh mắt người khác không?
Cẩm Vân Nga tức giận nhưng không dám gào to:
- Đi đến giữa sân trường rồi còn hỏi câu vô nghĩa đấy hả?
Hạ Tống Vũ nhẹ nhàng lau vệt máu còn xót lại trên mũi cô, cậu ái ngại nói:
- Xin lỗi! Tôi sẽ đưa cậu về tận lớp học coi như đền bù.
Cẩm Vân Nga không ngần ngại liền đồng ý. Cô cũng đâu biết, nhỡ đâu mấy người kia bắt gặp cô ở sân trường liền tóm cô đi tính sổ thì sao. Cẩm Vân Nga còn đòi hỏi thêm:
- Lúc về cũng phải đến đón tôi!
Hạ Tống Vũ miễn cưỡng gật đầu. Trường học tuy tầng lớp cách biệt nhưng hiệu trưởng hai trường lại có tình hữu nghị. Nên việc ra vào cổng trường của học sinh hai bên đều dễ dàng.
Hình ảnh của hai người bị học sinh chụp từ góc độ mờ ám, liền biến thành cảnh hai người đang đùa nghịch tình tứ với nhau. Ảnh chẳng mấy chốc lên hot search của trường rồi lan sang trường bên. Cẩm Vân Nga và Hạ Tống Vũ vẫn chưa hề hay biết gì. Hạ Tống Vũ nắm cổ tay Cẩm Vân Nga đưa cô vào trường, cô cũng không ý kiến gì bởi vì mũi vừa chảy máu nên có chút choáng. Trước ánh mắt nhìn lạ lẫm, thú vị, khinh miệt, cô và cậu không để vào mắt. Tự nhiên đi dưới sân trường. Tiếng bàn tán rôm rả vang lên:
- Ôi trời! Chọc mù mắt tôi đi! Nữ sinh trường mình từ khi nào lại có quan hệ yêu đương với trường nghèo nàn ở bên.
- Nhìn nữ sinh có vẻ không phải thuộc diện học bổng! Khẩu vị mặn quá rồi! Haha!!!
- Chắc là chơi đùa qua đường mà thôi!
- Ôi! Nhìn thế kia thì chắc không phải qua đường đâu! Cậu ta nhìn khá đẹp trai.
- Không phải chính là Cẩm Vân Nga người đơn phương hội trưởng hội học sinh sao?
- Chuyển đối tượng yêu đương rồi à?
-......
Lớp cô vừa vặn từ cửa sổ có thể nhìn ra sân trường lẫn cổng trường, An Nguyệt đang tận hưởng đón những cơn gió trong lành cũng bị tiếng động bên dưới làm chú ý. Cô nàng bất chợt nhìn thấy bóng dáng đứa bạn thân yêu của mình đang tay trong tay với nam sinh mặc đồng phục trường bên. An Nguyệt không kiềm được liền hét lớn xuống dưới sân trường:
- Cẩm Vân Nga! Con nhỏ chết tiệt kia! Buông tay ra ngay!!!!!!!!!
Cả lớp học vì tiếng hét của cô nàng mà giật mình. Nhiều người thích hóng hớt liền ra cửa sổ xem tình hình rồi ồ lên đầy thích thú. Chưa kịp bàn tán thì bóng dáng cô đã khuất sau dãy lớp học. Nam sinh bàn trên, Bách Tư Thành không ngoại lệ cũng nghe được tiếng bàn tán rằng Cẩm Vân Nga đang cùng nam sinh trường bên tay trong tay hiên ngang dưới sân trường. Ai cũng đoán được, nam sinh đó đang đưa cô về lớp học. An Nguyệt vừa định thần lại liền chạy đến cửa thì đúng lúc bắt gặp Cẩm Vân Nga đang đứng nói chuyện với cậu nam sinh đó. Cô nàng lôi Cẩm Vân Nga lại mà gào thét:
- Cẩm Vân Nga! Cậu trốn học là để trèo tường sang trường bên gặp cậu ta hả!!!
Cẩm Vân Nga ngạc nhiên nói:
- Sao cậu biết?
An Nguyệt tức giận đến đỏ mang tai, cô nàng nhéo má cô nghiến răng nói:
- Cổng chính suốt tiết học tớ đều nhìn ra đó có thấy cậu đâu, muốn sang trường bên chỉ còn cách trèo tường ở sau dãy lớp học. Con nhỏ chết tiệt này!!!! Sao cậu dám hành động si ngốc đến thế hả?
Cẩm Vân Nga chậc lưỡi không quan tâm lời An Nguyệt nói, cô quay ra nhìn Hạ Tống Vũ nói:
- Tôi tan học muộn hơn trường cậu 20 phút.
Hạ Tống Vũ liền hiểu lời cô nói, chào tạm biệt cô xong liền quay đi. Cẩm Vân Nga lôi An Nguyệt đang còn ngơ ngác vào trong lớp. Cuộc trò chuyện giữa ba người đều được thu vào tai những người hóng chuyện đứng gần đấy. Kể cả Bách Tư Thành ngồi ngay bàn đầu gần cửa ra vào, anh không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe. Nhưng trên khuôn mặt vẫn không có cảm xúc gì khác lạ, động tác vẫn thuần thục viết lách trên giấy, miệng thi thoảng sẽ mấp máy nói với Cao Thẩm Ly ngồi bên cạnh. Cao Thẩm Ly vờ như vô tình mà nói:
- Vân Nga xinh như vậy, mà cậu nam sinh kia cũng rất điển trai. Bảo sao hai người dù khác trường nhưng vẫn nhìn trúng nhau. Cậu ấy lá gan không nhỏ, còn dám trèo tường nhà bên. Tư Thành, bạn học nhỏ ngày nào lẽo đẽo theo anh giờ lớn rồi. Đáng yêu quá đi!
Cao Thẩm Ly kết thúc lời nói, mắt không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt anh. Nhưng kết quả vẫn phải khiến cô ta thất vọng, tuy nhiên trong lòng thập phần vui sướng. Bách Tư Thành liền đối với chuyện của Cẩm Vân Nga không chút bận tâm. Anh vẫn chăm chú tiếp tục những vấn đề trong hội học sinh với cô ta.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play