[Alldaniel] Tôi Chỉ Là Một Trị Liệu Sư Cấp B!
Chương 1
Cái kính của Jichang
Holaa các tình yêu
Cái kính của Jichang
Mặc dù đây là lần đầu thử sức với thể loại này nhưng tui sẽ cố gắng làm tốt
Cái kính của Jichang
Phần mở đầu khá quan trọng do dẫn đến sự tái sinh của Daniel nên tui sẽ làm hơi dài chút nhưng cũng không phức tạp lắm đâu nên các đọc giả yêu quý không cần lo
Cái kính của Jichang
Dài dòng đủ rồi chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ nè😚😚
/abc/: hành động *abc*: suy nghĩ #abc#: lời nói qua thiết bị [abc]: tin nhắn
Trong trận chiến cuối cùng của Hyung Suk và Choi Dong Soo để dành lại tờ giấy đỏ đã kết thúc chóng vánh bằng chính việc ông ta đã nhảy lầu tưj tưr.
Rốt cuộc thì mọi liên kết, mọi đầu mối về hai cơ thể và thế hệ 0 ngày càng trở nên ngắt quãng. Hiện tại, Hyung Suk có lẽ đã quen với việc có hai cơ thể, nhưng trong quá khứ, không ít lần cậu mường tượng ra cảnh bản thân cô đơn thế nào khi bạn bè chỉ coi trọng cơ thể thứ hai.
Thế giới này luôn vận hành như vậy.
Không có nhan sắc đồng nghĩa với việc không có tư cách gì trong xã hội cả
Giờ Hyung Suk có cả hai cơ thể hoàn hảo rồi, cậu yên tâm hơn chưa?
Cậu nhớ hôm đó trong tang lễ của chủ tịch Choi
Park Hyung Seok
ông ấy đến cuối cùng lại ra đi như vậy sao? Rốt cuộc vẫn là…chối bỏ trách nhiệm hay sợ hãi đây?
Park Hyung Seok
*Nhưng kể cả vậy…*
Park Hyung Seok
*Mình không muốn kết thúc thế này. Mình không muốn ông ấy phải chết*
Park Hyung Seok
*Soo Jung sẽ thế nào đây?*
Choi Soo Jung
Hyung Seok…
Park Hyung Seok
Soo Jung à. Xin lỗi cậu…vì đã để cậu chịu nhiều tổn thương…
Choi Soo Jung
Không đâu. Dù sao vẫn là sự ra đi…của một người tàn nhẫn thôi /cụp mắt/
Soo Jung cảm thấy thật kì lạ. Cô đang nghẹn lòng-nghẹn lòng vì đã mất cả cha lẫn mẹ, nghẹn lòng vì người cha nuôi lớn cô bấy lâu lại là người tàn độc đến vậy.
Sâu tận cõi lòng. Cô không thể kìm nén được nước mắt. Cô đã mất đi người thân còn lại trên cõi đời này. Liệu khi cha đến bên mẹ liệu bà ấy có oán trách không? Cô biết mình đủ dũng cảm để sống ở xã hội khắc nghiệt này…
….Nhưng không đủ can đảm để bước tiếp khi không có ai ở cạnh bên cô nữa.
Cái chết của chủ tịch Choi gây ra không ít biến động đến xã hội
Rắc rối nhất là khi có vài thế lực nhằm làn sóng này đã tung ra tin đồn về thí nghiệm “hai cơ thể”.
Tin đồn nhanh chóng bao phủ toàn Seoul. Vài kẻ có thế lực đang nhăm nhe những người có hai cơ thể để bí mật thí nghiệm và điều tra ngọn nguồn bởi họ cũng muốn được như vậy.
Điên rồ đến nỗi họ muốn không chỉ dừng ở hai mà còn có thể phát triển đến ba, bốn cơ thể khác nữa.
Bởi họ mù quáng tin rằng đó là <bất tử> là điều không phải ai cũng đạt được.
Hyung Suk trong thời gian này đã tìm mọi mạnh mối và đối tượng sở hữu hai cơ thể giống mình và Soo Jung.
Park Hyung Suk
/vò mái tóc/ Haiz! Đám người đó điên rồi!
Park Hyung Suk
Muốn tìm manh mối thì có thể nhờ mọi người
Park Hyung Suk
Nhưng mà đâu thể tiết lộ mình cũng có hai cơ thể được chứ?!
Cậu nhìn “Hyung Seok” đang ngủ say bên cạnh
Park Hyung Suk
Tôi à..Cậu và tôi lại gặp điềm gở rồi
Tin đồn ngày càng phủ rộng, cậu luôn túc trực xem tin tức trên TV và điện thoại.
Hiện tại trên điện thoại cậu hiện thị một bản tin
Hwang Gyong Doo
#Chào các quý vị buổi tối#
Hwang Gyong Doo
#Tôi là biên tập viên (BTV) Hwang Gyong Doo#
Hwang Gyong Doo
#Trên đây là bản tin nhanh về vụ việc mất tích bí ẩn của một nhóm Streamer sau khi phát tán nội dung liên quan đến “hai cơ thể”#
Hwang Gyong Doo
#Bên cạnh đó là những vụ án liên tiếp xảy ra, tất cả đều nhắm vào người nhà của những người liên quan đến bí mật “hai cơ thể”#
Hwang Gyong Doo
#Các thế lực hùng mạnh hiện đang nhúng tay vào chuyện này. Cảnh sát đã điều động lực lượng lớn để vào cuộc nhằm truy bắt hành vi giết người cướp thông tin v.v#
Park Hyung Suk
Không thể!?…Điên rồi ư?
Park Hyung Suk
Nhắm vào người thân..Mẹ?!
Park Hyung Suk
Không được mình phải đến đó
Nói rồi cậu chạy nhanh ra khỏi nhà. Đầu cậu hệt như bị nổ tung. Chỉ cần nghĩ đến việc mẹ gặp nguy hiểm là cậu không thể chịu được. Cậu không muốn! Dường như cầu đang cố ép mình chạy nhanh nhất có thể
5 phút sau <Ga tàu Youngsan-Gu>
NVP
Này cậu nghe gì chưa. Streamer Beol Young có mẹ ở quê bị mấy nhà bác học điên bắt đi rồi đấy
NVP
Kinh quá đi mất! Sao họ có thể làm như vậy chứ. Toàn nhắm vào người già yếu ớt
NVP
Thì ra..liên quan đến bí mật đó đầu có kết cục như vậy. Mấy người có quyền lực toàn lũ điên!
Mấy lời xì xào bàn tán lọt vào tai cậu hệt như tin dữ. Nó như thúc dục cậu phải nhanh đến chỗ của mẹ.
Park Hyung Suk
*Con sẽ tới nhanh thôi, mẹ đợi con nhé*
Park Hyung Suk
*Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì*
Đến nơi cậu vội vã chạy về nhà
Park Seonhui
Mấy-mấy người là ai? Mau thật tôi ra /vùng vẫy/
Mấy nhà bác học
Bà già im miệng dùm đi /bóp mặt bà Cheonhui/
Mấy nhà bác học
Nói nữa là t- Áaaaaa!!!!
Tên đó đang nói thì cánh tay đang bóp mặt của bà bị bẻ ngược ra sau
Park Hyung Suk
Mấy tên khốn này!
Cậu nhanh chóng xử lí đám người đó
Tiếc là đồng bọn đã kéo đến. Nếu bình thường thì cậu có thể nhưng đằng này còn có mẹ cậu đằng sau
Park Hyung Suk
Mẹ à mau đi thôi! /cõng bà Park đi/
Park Seonhui
Hyung Suk?! *thằng bé sao lại ở đây*
Park Seonhui
Đừng…bây giờ trời đã tối rồi sẽ không còn xe nào hoạt động đâu
Park Seonhui
Thả mẹ xuống đi
Park Seonhui
Nếu như họ muốn bắt mẹ thì cứ để họ vậy đi
Park Hyung Suk
Mẹ à mẹ đừng nói vậy mà!
Park Hyung Suk
Sẽ có người đến đón chúng ta thôi
Kítt!! Tiếng xe phanh gấp lại đỗ trước mặt hai mẹ con Park. Từ trong xe có một người bước ra
Chương 2
Kítt!! Tiếng xe phanh gấp lại đỗ trước mặt hai mẹ con Park. Từ trong xe có một người bước ra
Quay lại lúc Hyung Suk còn ở trên xe đi về nhà mẹ
Park Hyung Suk
*Mình đến đó một mình thì quá lộ liễu. Mình chỉ sợ nếu mất cảnh giác thì bọn chúng sẽ bắt mẹ đi mất*
Park Hyung Suk
/gục mặt xuống/ Bây giờ trông mình thật vô dụng…
Park Hyung Suk
*Mình có thể nhờ ai đây…mình không muốn bạn bè gặp nguy hiểm thêm nữa. Choi Dong Soo, đây là điều mà ông muốn thấy phải không?*
Park Hyung Suk
*Được rồi….Lần này tôi không để ông được toại nguyện đâu*
Bất chợt điện thoại của cậu reo lên. Trên đó hiện thị <Jae Yeol>
Park Hyung Suk
?!! /nhanh chóng nhấc máy/
Park Hyung Suk
/nói nhỏ/ Jae Yeol? Cậu gọi tớ có việc gì thế *Sao đột nhiên cậu ấy lại gọi vào lúc này nhỉ?*
Park Hyung Suk
/nói nhỏ/ cậu bảo mình ổn không? À mình…thật ra hiện tại không hề ổn chút nào hết…
Park Hyung Suk
Thật tồi tệ Jae Yeol à. Liệu lần này cậu có chấp nhận sự ích kỷ của mình không?
Park Hyung Suk
Cậu sẽ giúp mình bằng bất cứ giá nào sao? Cảm ơn cậu…vì mọi thứ /khẽ nhoẻn miệng/
Park Hyung Suk
Cậu tới thật đúng lúc
Nói rồi cậu không nhanh không chậm cõng mẹ vào xe của Jae Yeol.
Sau khi cả hai mẹ con cậu đều vào xe an toàn thì Jae Yeol tức tốc lái nhanh đi.
Park Seonhui
Hyung Suk…cậu bạn đó là Jae Yeol lần trước đến nhà mình sao?
Park Seonhui
Cảm ơn cháu nhé. Gia đình bác không có gì mà lại nợ cháu nữa rồi…Nhưng mà…
Park Seonhui
….Cháu làm vậy khác nào kéo mình gặp nguy chứ. Bác không thể trốn sau lưng bọn trẻ các cháu được! /nắm chặt góc áo nhăn nhúm/
Park Hyung Suk
Mẹ à là con nhờ cậu ấy /nhẹ nhàng trấn mẹ/
Park Hyung Suk
Mẹ có trách thì trách con này
Park Hyung Suk
Nhưng làm ơn..Mẹ, chỉ lần này thôi, hãy dựa dẫm vào con. Tin con nha mẹ. /áp trán mình vào mu bàn tay của bà/
Chiếc xe đang không ngừng tăng tốc nhưng Jae Yeol biết rõ sẽ không thể hết tốc lực hay thực hiện các khúc cua mạo hiểm bởi bà Park vẫn còn trên xe.
Những nhà bác học kia còn có cả đội vệ sĩ áp sát ngay phía đằng sau. Điều đó làm cho tình hướng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Hyung Suk và Jae Yeol đều cảm nhận điều đó nhưng đang cố trấn tĩnh để không làm kinh sợ bà Park.
Trấn tĩnh là vậy nhưng điều mà cậu không ngờ đến nhất là bọn chúng lại có cả lính bắn tỉa.
Park Hyung Suk
Mẹ! Cẩn thận! /Ôm người bà Park vào lòng/
Từng tiếng đạn xả vào phía xe của Jae Yeol như trút lũ. Mặc dù là kính chống đạn nhưng với tần suất đạn nhiều như vậy cũng khó mà tránh khỏi việc bị bắn trúng.
Hyung Suk lúc đó đã nhanh chóng ôm lấy mẹ để bảo vệ. Đạn sượt qua người cậu, to có, nhỏ có. Các vết thương bắt đầu rỉ máu thấm đẫm cả phần áo của bà Park.
Park Seonhui
H-Hyung Suk!….Máu, con đang chảy máu đó, mau thả mẹ ra! Con muốn chết hay sao!! /vùng vẫy kịch liệt/
Park Hyung Suk
/Giữ càng chặt hơn/ Mẹ. Nếu mẹ làm vậy vết thương của con sẽ càng nghiêm trọng hơn…Lần này hãy để con bảo vệ cho mẹ. Con sẽ ổn thôi.
Park Hyung Suk
Con không thể để mẹ gặp nguy thêm nữa /siết chặt lấy áo bà Park/
Nói đoạn cậu liền để ý phía trên ghế lái. Có vẻ Jae Yeol cũng không được thuận lợi gì.
Park Hyung Suk
*Hyung Suk. Là mày kéo họ vào cuộc chiến này. Giờ lại nói mấy lời tình nghĩa làm gì chứ!*
Một lúc sau đó, xe của họ đã rẽ vào ngõ nhỏ nhằm cắt đuôi đoàn xe phía sau
Lính bắn tỉa
/Ngừng bắn/ Mấy con chuột đó chạy rồi.
Mấy nhà bác học
Gì chứ?! /Nhăn mặt/ Mấy cậu xả súng nhiều như vậy mà không giết hay bắt nổi người hả?
Mấy nhà bác học
Haizz! Bọn khốn đó đã thấy mặt chúng ta rồi…Giết đi /Quay lưng về phía lính bắn tỉa rồi chỉ vào hộp màu đen ghế đối diện/
Mấy nhà bác học
Thí nghiệm với xác chết cũng rất đáng thử /đút tay vào túi áo blouse/
Lính bắn tỉa
Đợi đến lúc đó bọn chúng đã thành bãi thịt nhão mất rồi /cười khinh/
Két! Chiếc hộp mở ra. Bên trong có một thiết bị hình cầu với những linh kiện phức tạp…hệt như một quả bom.
Lính bắn tỉa
Dùng tốt đấy chứ? /nhướng mày nhìn mấy nhà bác học/
Hỏi như vậy nhưng tên đó vẫn châm một mồi lửa vào sợi thừng gắn trên bom. Xong xuôi, liền thẳng tay ném về phía xe của Jae Yeol.
Tiếng nổ lớn uỳnh uỳnh giáng xuống con hẻm nhỏ.
Tiếng linh kiện xe bể nát văng vào thành tường tạo nên tiếng vang chói tai.
Tiếng động vật hoang đi kiếm ăn đêm rít lên thảm thiết…Có vẻ như chúng không gặp may vào hôm nay.
Đầu Hyung Suk trống rỗng. Cậu không cảm nhận được mình đang đau do đạn bắn nữa rồi. Không thể cảm nhận được chất vải mềm đã có phần sờn đi của mẹ…
Cậu chỉ nhớ lúc đó khi nghe thấy tiếng vậy nhỏ và vào xe thì mọi viễn cảnh về sau, không còn hiện lên nữa.
Park Hyung Seok
Haa..!! /mở to mắt/
Park Hyung Seok
Mẹ?! Jae Yeol?! /Vội chồm người đứng dậy/
Park Hyung Seok
*Không đâu…Không đâu mà..*
Park Hyung Seok
*Mình…mình đã…*
Cậu vội chạy như con thiêu thân ra đường lớn. Trông đến thật đáng thương, cậu cứ vừa chạy vừa khóc. Đáng ra ngay từ đầu, cậu phải lường trước được điều này mới phải, chỉ tại cậu hấp tấp, chỉ tại cậu ích kỷ, chỉ tại cậu…vô dụng mới khiến họ rơi vào hoàn cảnh này.
Park Hyung Seok
Hứ..ức..hức /Đôi tay run rẩy cầm điện thoại lên/
Chỉ mong đó sẽ là lần cuối cậu cầu xin họ thế này
Bíp…bíp..Tiếng chuông vang ngân dài lòng cậu càng như ngồi trên đống lửa. Không thể ngồi yên.
Park Hyung Seok
*Chỉ lần này…Xin anh hãy giúp em với*
Chương 3
Park Hyung Seok
*Chỉ lần này…Xin anh hãy giúp em với*
Một hồi chuông đã qua. Cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
Kang Da Gyeom (DG)
Chà, hiếm khi thấy cậu chủ động gọi tôi như vậy.
Park Hyung Seok
Hức..a-anh DG. Làm ơn…hãy giúp tôi với../Nắm chặt điện thoại/
Kang Da Gyeom (DG)
*Khóc sao?!* Cậu đang ở đâu? ….Bình tĩnh chút, tôi sẽ tới ngay thôi.
Lời vừa dứt Da Geom liền tắt máy để đến chỗ cậu.
Còn về Hyung Suk, cậu đã ngừng khóc. Đôi chân chậm rãi bước đi trong vô định. Ánh mắt cậu thơ thẫn tựa như bị vong cướp mất ba hồn bảy vía.
Park Hyung Seok
*Tôi đã giết mẹ và Jae Yeol*
Park Hyung Seok
*Là mình hại họ ra nông nỗi này*
Park Hyung Seok
*Là tại mình ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mà không màng an nguy của bạn bè*
Park Hyung Seok
*Là mình thảm hại, vô dụng đến nỗi dù cho có hai cơ thể…cũng không cứu được mẹ*
Park Hyung Seok
Rốt cuộc thì còn cần hai cơ thể để làm gì chứ /Thì thào/
Park Hyung Seok
*Phải rồi. Chẳng phải mình luôn chỉ cho bản thân thôi sao. Mình chỉ muốn cơ thể này vì nó đã cho mình bạn bè, cho mình sức mạnh và cũng chính nó đã cướp đi tất cả*
Park Hyung Seok
*Phải…do mình không đủ can đảm để thay đổi bản thân nên mới trốn trong thân xác này*
Park Hyung Seok
Đáng ra cậu không nên xuất hiện “Hyung Seok” à /tay nắm thành quyền/
Cậu cứ đi mãi đi mãi, được đoạn lại quay trở về ngôi nhà mà mẹ đã mua cho cậu từ khi lên Seoul.
Park Hyung Seok
A-anh DG?!! /mở to mắt/
Kang Da Gyeom (DG)
Cậu muốn nhờ tôi việc gì? /Liếc thấy khoé mắt sưng đỏ do khóc lâu của cậu/. Có vẻ cậu đang gặp đả kích gì đó nhỉ, trông cậu thật tệ đi.
Park Hyung Seok
/Đi nhanh về phía DG/ Hãy chở tôi về nhà mẹ. Cơ thể kia của tôi..bị đánh bom rồi/đôi tay run rẩy nắm lấy cẳng tay của DG/
Kang Da Gyeom (DG)
Cậu nói thật?!!! /kinh ngạc/
Park Hyung Seok
Làm ơn..nếu không sẽ không kịp mất. Tôi phải cứu mẹ và Jae Yeol, tôi cầu xin anh.
Cậu như phát điên mà nắm lấy áo anh như phao cứu sinh. Chỉ cần có thể đưa cậu đến đó, chút hèn mọn này không đáng với cậu.
Kang Da Gyeom (DG)
Tôi sẽ đưa cậu đi. *Bị đánh bom sao? Thì ra lời đồn đã lan đến tận đây. Hyung Suk đã..*
Kang Da Gyeom (DG)
Tch! /Nhíu mày/
Da Geom nhanh chóng rồ ga theo chỉ điểm của Hyung Seok. Anh đang không vui, bọn chúng đã nhắm vào đồng minh của anh. Anh không nghĩ chúng điên đến mức sử dụng cả bom. Nếu bây giờ có đến kịp…chỉ e là không thể cứu nổi được.
Anh cảm thấy ngực thắt lại. Dù biết Hyung Suk có hai cơ thể nhưng dẫu sao đó cũng là cơ thể gốc của cậu. Nó nghiễm nhiên là sẽ khiến mọi người suy sụp trước tin đó và cậu chỉ có thể nhìn họ tuyệt vọng mà bất lực.
Ai sẽ tin khi cậu đứng đó mà nói mình chính là Hyung Suk, mình là người có hai cơ thể chứ. Chẳng phải vì nó mà cậu mới đánh mất bản thân sao.
Cậu có thể làm gì được đây…
Vì thế nên lần này, Da Geom sẽ giúp cậu, bởi anh cũng là người bắt đầu khiến cho cậu lao vào các cuộc chiến tàn khốc đó. Là anh có lỗi với cậu. Nhìn cậu như vậy, thật khiến anh có cảm giác đau nhói.
Về phía Hyung Seok. Ngồi trên xe DG, cậu thấp thỏm không thôi, cậu vẫn cầu mong rằng ít nhất khi họ đến nơi…họ có thể cứu được mẹ và Jae Yeol.
Park Hyung Seok
*Xin đừng xảy ra điều gì tồi tệ nữa. Mình phải đến đó nhanh, ai cũng được…hãy gọi cứu thương hay cảnh sát khi họ thấy gần đó có cháy nổ hay ít nhất là cứu sông mẹ và Jae Yeol*
Park Hyung Seok
*Cầu xin Chúa ban cho họ Phước lành* /khoé mắt rưng rưng/
Park Hyung Seok
Anh DG, lần này cảm ơn anh../nắm góc áo anh/
Kang Da Gyeom (DG)
Đây cũng là một phần do tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Park Hyung Seok
*Mẹ! Jae Yeol!* /vội lao xuống xe chạy về phía con hẻm/
Nơi đó hiện tại đang bị phong tỏa bởi cảnh sát, xe cứu thương đỗ thành hàng, biết bao nhân viên cứu hộ vội vã tách nạn nhân khỏi xe và đưa lên cán.
Vài người do tiếng ồn đã vây quanh đó từ lâu, có người xót xa, có người sợ hãi, cũng có người tức giận bởi hành vi mắn rợ coi thường luật pháp của những tên gây án.
NVP
Ôi chúa! Thật không thể hình dung nổi rằng họ đã đau đớn thế nào khi điều đó xảy ra
NVP
Này này kia không phải là người già sao!? Mấy tên đó điên thật rồi!
NVP
Thật tàn nhẫn, họ có tội tình gì cơ chứ.
Park Hyung Seok
Cho tôi qua….M-mẹ! /chạy về phía cán đưa bệnh nhân/
Bác sĩ
Phiền cậu tránh sang một bên /vội vã đưa bệnh nhân đi/
Cảnh sát
Cậu là người thân của bệnh nhân sao /đi đến chỗ cậu/
Cảnh sát
Phiền cậu đi theo chúng tôi để lấy lời khai.
Park Hyung Seok
/Nhìn mẹ và Jae Yeol lần cuối/ Được…hãy thẩm vẫn nhanh một chút. Tôi muốn gặp họ.
Da Geom khi thấy Hyung Seok đã đến nơi thì đã rời đi bởi thân phận của anh rất dễ gây phiền phức. Anh sẽ lo hậu sự cho Hyung Suk và mẹ cậu ấy. Khi đến thời điểm, có thể anh sẽ ra mặt ứng cứu cho cậu.
Trong tình huống này cậu đang gặp biến động, cảm xúc sẽ lấn át lí trí. Anh không thể để cậu gồng gánh một mình được.
Anh là đồng minh của cậu.
<Cục cảnh sát địa phương-Phòng thẩm vấn>
Cảnh sát
Cậu có quan hệ gì với nạn nhân. Vì sao cậu biết nạn nhân gặp chuyện mà đến. Nhìn cậu giống người Seoul, sao lại đến vùng hẻo lánh này. Cậu biết lí do nạn nhân đến đây chứ?
Park Hyung Seok
Tôi là bạn của con trai nạn nhân. Tôi thấy đột nhiên đêm hôm ra khỏi nhà…rất lâu không quay lại. Tôi thấy cậu ấy trở nên kì lạ ngay sau khi xem tin tức về bọn người xấu nhắm vào người thân của những người có bí mật hai cơ thể.
Cảnh sát
Cậu nói vậy khác nào nói bạn mình có liên quan đến bí mật hai cơ thể!?
Park Hyung Seok
À không…/siết chặt tay/ *Mình sơ suất rồi!*
Bỗng có tiếng cửa mở. Từ ngoài bước vào, cậu khẽ đưa mắt nhìn.
Park Hyung Seok
Sao cậu ta lại ở đây?!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play