[ TF Gia Tộc F4 ] MỘT TIẾNG YÊU KHÓ NÓI THÀNH LỜI
Trốn về
Trần Dịch Hằng
Hello cạ nhà yêu của Jonathan
Trần Dịch Hằng
Ụa người đâu?
Cùng lúc đó, Trương Dịch Nhiên và Tả Kỳ hàm vừa mới ngủ dậy, định sẽ vệ sinh cá nhân xong rồi mò đi ăn sáng rồi đi học, vậy mà...vừa ra khỏi phòng đã thấy bóng dáng quen quen, dụi mắt vài cái thì phát hiện đây là Trần Dịch Hằng, bạn thuở nhỏ của họ, 5 tuổi sang Anh định cư, sau 13 năm đã về đoàn tụ với họ
Trương Dịch Nhiên
Aaaa....Trần Dịch Hằng *chạy lại ôm cậu*
Tả Kỳ Hàm
Trời ơi bạn tui, sao nói tuần sau mới về? *ôm cậu*
Trần Dịch Hằng
Thì cũng định tuần sau á, mà tại mắc về quá nên về lun:))
Trần Dịch Hằng
À, tui có đem về một xe tải lớn đồ ăn vặt lun á, lát người ta chở tới, quà tặng cho hai cậu á
Trương Dịch Nhiên
Uầy, hào phóng thế?
Tả Kỳ Hàm
Đại gia có khác ha, quà tặng toàn chở bằng xe tải:))
Trần Dịch Hằng
Bình thường mà, ở bên Anh toàn đi bằng xe bay thôi
Ờm thì...người giàu nói chuyện bình thường ghê ha:))
Trần Dịch Hằng
Ụa mọi người đâu hết òi? Chả thấy ai hết dợ?
Trần Dịch Hằng
Sao tui về mà hong ai ra mừng dị chùi, buần ghia ༎ຶ‿༎ຶ
Tả Kỳ Hàm
Ây, hong phải, hôm nay là thứ 2 mà Tử Tử, mọi người còn phải đi học chớ
Trần Dịch Hằng
Ủa dị sao hai cậu ở nhà? Trốn học hả?
Trần Dịch Hằng
Nè, nói gì đi chứ, tui đoán đúng rồi phải hơm?
Trương Dịch Nhiên
Tào lao, ai đâu trốn học, tại tụi tớ có tiết lúc hai giờ lận, giờ mới một giờ à, còn sớm
Tả Kỳ Hàm
Phải á, từ chung cư đến trường cũng gần nên hong vội
Trương Dịch Nhiên
Mà mọi người chắc cũng gần về rồi á, lên phòng cất đồ đi hồi đón mọi người sau
Trần Dịch Hằng
Ò, mà phòng tui....
Tả Kỳ Hàm
Yên tâm đi, dọn dẹp sạch sẽ chờ cậu dọn vào ở thôi đó
Sau khi Trần Dịch Hằng đi
Tả Kỳ Hàm
Ê Nhiên Nhiên, hình như tụi mình quên gì phải hôn?
Trương Dịch Nhiên
Quên gì?
Tả Kỳ Hàm
Tớ hỏng nhớ nên mới hỏi cậu nè:))
Trương Dịch Nhiên
Tớ cũng hong nhớ:))
Lúc này từ trên lầu truyền xuống hai tiếng hét thất thanh, Tả Kỳ Hàm và Trương Dịch Nhiên lúc này nhìn nhau mới giật mình nhận ra...ngoài bọn họ và Trần Dịch Hằng vừa về ra thì còn một người nữa cũng đang ở nhà.
Trương Dịch Nhiên
Mau lên cứu người, Tử Tử nó cắn thằng Nhiếp chớt bây giờ *chạy lên*
Trên phòng lúc này đang xảy ra một trận đại chiến, Trần Dịch Hằng đang ngồi ở trên giường dùng bộ nhá nguyên chất của mình gặm vào tay của cái người đang ngon giấc bị cậu đánh thức kia. Làm cho người ta giật mình lấy gối đập liên tục vô đầu
Lúc Tả Kỳ Hàm và Trương Dịch Nhiên lên thì đã là một cậu chuyện khác
Trần Dịch Hằng và Nhiếp Vĩ Thần sau khi đánh nhau xong thì ngồi chui lủi mỗi người gốc khóc huhu vì đau:))
Tả Kỳ Hàm
"Cái qq gì đang diễn ra vậy?"
Trương Dịch Nhiên
"Ai đó giải thích cho tau biết vì sao hai đứa nó khóc đi"
Thế là Tả Kỳ Hàm và Trương Dịch Nhiên phải đi vào khuyên nhủ các kiểu con đà điểu hai đứa zô tri kia mới chịu ra ngoài xuống phòng khách ngồi đàm đạo.
Trần Dịch Hằng
Hàm Hàm, Nhiên Nhiên sao hai cậu không nói cho tui biết trong phòng có người hả?
Tả Kỳ Hàm
Thì tại...quên ấy mà:))
Trương Dịch Nhiên
Tử Tử đừng giận nha, lỗi do bọn tớ bọn tớ sai khi không nói cậu trước
Tả Kỳ Hàm
Được rồi Tử Tử đừng giận nữa, đây tớ giới thiệu bạn mới cho cậu nha
Tả Kỳ Hàm
Đây là Nhiếp Vĩ Thần, nhỏ hơn chúng ta một tuổi, chuyển vào chung cư mình được một năm rồi, vì hết phòng nên cho ở phòng của cậu, nếu cậu thấy không tiện thì tớ đổi cho em ấy sang phòng tớ còn tớ sang phòng ngủ với cậu ha
Trần Dịch Hằng
Thôi khỏi đi, đổi cậu qua mắc công tên Bác Văn kia lại trách tớ dính cậu
Trần Dịch Hằng
Bỏ đi, dù sao cũng mới nên hong có biết
Trần Dịch Hằng
Nhiếp Vĩ Thần đúng không? Anh là Trần Dịch Hằng làm quen với em, anh ở đây được 5 năm thì sang Anh định cư, giờ về muốn viết tiếp tương lai ở quê nhà, dù sao cũng rời đi lâu như vậy rồi không còn nhớ gì nhiều, sau này mong em giúp đỡ
Trần Dịch Hằng
Còn chuyện kia....cho anh xin lỗi
Nhiếp Vĩ Thần
Ờm...không sao, trước lạ sau quen ấy mà, em cũng không trách anh
Đúng lúc này, cảnh cửa bật mở, nhóm người Trương Quế Nguyên quay trở về sau một ngày học mệt mỏi trên trường.
Trương Quế Nguyên
Aiya, ngồi cả ngày đau lưng chết đi được
Uông Tuấn Hy
Ủa chứ không phải bị thầy Lý phạt quỳ vì tội ăn trong lớp à?
Trương Quế Nguyên
Anh cho em chút mặt mũi được không Hy ca?
Trí Ân Hàm
Ủa chứ hong phải cái gọi là mặt mũi của anh anh đã vứt đi khi gặp Thụy ca rồi hả? *ngây thơ hỏi*
Vương Hạo
E hèm...Tiểu Trí, chuyện tế nhị để vào phòng rồi nói ha:))
Cũng ngay lúc này, Trần Dịch Hằng phi như một mũi tên lao tới ôm trầm lấy bọn họ, Trương Quế Nguyên còn tưởng có thích khách la lối om sòm, đến khi nhận ra là em trai liền....khóc huhu vì sau bao năm xa cách cuối cùng cũng gặp lại:))
Trương Quế Nguyên
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Trần Dịch Hằng
Ủa, em về anh hỏng vui hả Quế ca? sao khóc rồi? *ngơ ngác*
Quan Tuấn Thần
*Gõ đầu Trương Quế Nguyên* Đừng có để ý nó, nó lâu lâu lên cơn dị đó em
Trương Hàm Thụy
*dang tay* Chào mừng về nhà Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng định chạy lại ôm Trương Hàm Thụy thì....
Trương Quế Nguyên
*kéo Hàm Thụy vào lòng* Ai cho mà ôm, Thụy Thụy là của anh
Đó, tới khúc mắc kì thị ông này rồi đó
Vương Lỗ Kiệt
Làm gì cho ra dáng anh lớn coi:))
Dương Bác Văn
Làm gì cho người ta bớt kì thị lại coi
Trương Hàm Thụy
*đánh Trương Quế Nguyên* Bỏ ra coi, tui ôm em tui mà ông làm gì khó coi vậy?
Trương Quế Nguyên
Thôi thôi, Thụy Thụy đừng ôm nó, ôm anh đi nè
Trương Hàm Thụy
Tui vả cái chớt nha, anh em gì ở đây, tui với ông bằng tuổi đó
Trương Quế Nguyên
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Trương Quế Nguyên
Thụy Thụy không thương anh
Tả Kỳ Hàm
A Nhiên tụi mình đi học, ở đây thêm chắc tớ nôn ra hết bữa sáng.
Trương Dịch Nhiên
Cũng đúng á, đi nhanh
Trương Dịch Nhiên
Tử Tử ở nhà nha, chiều bọn tớ về
Nhiếp Vĩ Thần
*Đeo balo* Em cũng đi đây, nay có lẽ sẽ về trễ tại em có vài thi, mọi người đừng đợi cơm em nha
Vương Hạo
Đừng về khuya quá nha, quá 11h là không được đâu đấy
Trương Quế Nguyên
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Trương Hàm Thụy
Khóc gì khóc hoài dị?
Trương Hàm Thụy
Đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm
Trương Quế Nguyên đâu dám cãi, chạy vào vèo lên phòng tắm rửa sạch sẽ như lời Trương Hàm Thụy
Dưới này Trương Hàm Thụy cũng được dịp nói chuyện với Trần Dịch Hằng
Trương Hàm Thụy
Em trốn về đây đúng chứ?
Trần Dịch Hằng
Hả? Đâu có...làm gì có đâu anh
Trương Hàm Thụy
*ngồi xuống cạnh cậu* Đừng có lừa anh
Trương Hàm Thụy
Tuy xa nhau mười mấy năm nhưng dù sau chúng ta cũng rất thân, em không giấu anh được đâu
Trương Hàm Thụy
Nói đi, có phải bố em lại bắt em làm gì rồi phải không?
Trương Hàm Thụy
Hằng nhi, anh biết bây giờ em rất khó xử
Trương Hàm Thụy
Nhưng em đã chọn quay về đây thì cũng nên chọn cách mở lòng nói ra khó khăn của mình
Trương Hàm Thụy
Anh biết em có nổi khổ riêng, nhưng nếu nói ra không những anh mà mọi người còn có thể giúp đỡ cho em nữa đấy
Trần Dịch Hằng
Thụy ca ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Trương Hàm Thụy
*Ôm cậu* Ngoan, nói anh nghe nào
Trương Hàm Thụy
Mọi người ở đây là người nhà của em
Trần Tuấn Minh
Hằng ca đừng khóc nữa, kể tụi em nghe anh gặp phải chuyện gì đi, tụi em giải quyết giúp anh
Lý Gia Sâm
*vỗ vai Trần Dịch Hằng* Được rồi, khóc một chút rồi kể tụi này nghe chuyện của cậu nhé
Quan Tuấn Thần
Rồi, giờ thì nói bọn anh nghe nào
Quan Tuấn Thần
Em có chuyện gì?
Trần Dịch Hằng
Quan ca, mọi người
Trần Dịch Hằng
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Dương Bác Văn
Sao mà khóc hoài dị trời, nín đi
Uông Tuấn Hy
Ngoan ngoan nín nín
Trần Dịch Hằng
Hic...Thụy ca, bố mẹ em...bố mẹ bán em, họ muốn bán em cho một ông lão....họ muốn em phục vụ lão ta để củng cố địa vị
Trần Dịch Hằng
Em...hic...em không muốn nên trốn về đây
Trần Dịch Hằng
Cách đây hai tháng, em còn tưởng bản thân sẽ được về đây đoàn tụ cùng mọi người, nhưng mà bố mẹ lừa em...họ nói chỉ cần em đến ngồi tiếp rượu cùng lão ta, họ sẽ cho em về....nhưng mà...sau đó họ lại nhốt em lại, họ còn nói...
Trần Dịch Hằng
Họ còn nói....em sẽ mãi mãi không thoát ra được, sẽ mãi mãi không gặp lại mọi người
Trương Hàm Thụy
*nhíu mày* Cô chú sao lại....
Trần Dịch Hằng
Các anh ơi em sợ lắm....lão ta không có ý tốt, liên tục sờ mó người em, sợ cố vùng vẫy để chạy ra ngoài nhưng bị ông ta đánh....
Trương Quế Nguyên
*đập bàn* Ông ta dám đánh em!
Quan Tuấn Thần
Con mẹ nó, đúng là hết thuốc chữa mà, mang con mình dâng cho người khác...
Vương Hạo
*nắm tay Quan Tuấn Thần* Đừng nóng anh, từ từ rồi sẽ có cách giải quyết
Trần Dịch Hằng
Em trốn...em bỏ trốn ngay trong đêm hôm qua...
Trần Dịch Hằng
Em chỉ sợ....em sợ họ sẽ tìm đến đây bắt em đi
Trần Dịch Hằng
Thụy ca em sợ lắm....*khóc*
Trương Hàm Thụy
*ôm chặt cậu* đừng sợ, có anh ở đây, còn có mọi người sẽ không ai làm hại được em
Trương Hàm Thụy
Nào ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh dậy chúng ta tìm cách giải quyết ha, ngoan....
Khoảng mười lăm phút sau, Trần Dịch Hằng thiếp đi do khóc quá nhiều, Trương Quế Nguyên cũng vì vậy mà bế cậu lên phòng cho cậu ngủ
Trần Tuấn Minh
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Quan Tuấn Thần
Aiya, sao đến hai đứa cũng khóc rồi
Trần Tuấn Minh
Hằng ca đáng thương quá đi
Trí Ân Hàm
*gật gật* Hằng ca anh ấy sợ lắm...lúc nãy em cầm tay anh ấy, anh ấy run nhiều lắm, em thấy thương anh ấy quá đi
Vương Lỗ Kiệt
Tiểu Trí, đừng khóc nữa, Trần Dịch Hằng sẽ không sao đâu ha
Uông Tuấn Hy
Minh Minh cũng đừng khóc nữa em, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. *lau nước mắt cho Tiểu Minh*
Quan Tuấn Thần
Được rồi giải tán đi, anh sẽ gọi điện nói chuyện này cho các sư huynh và mấy đứa kia
Quan Tuấn Thần
Mấy đứa cũng đi tắm đi, Gia Sâm nhanh nhanh nấu gì đó cho cả nhà nha em, nay đến em đó, sẵn nấu gì đó dễ ăn cho Hằng nhi luôn, nó mới khóc chắc ăn không vô đâu
Phòng Quan Tuấn Thần và Vương Hạo
Quan Tuấn Thần
📱Mọi chuyện là vậy đó anh
Trương Chân Nguyên
📱Chậc, còn chưa kịp ăn mừng nó về mà nghe tin cái sốc ngang dị trời
Vương Hạo
📱Lúc nãy tụi em cũng sốc y chang anh dị đó
Quan Tuấn Thần
📱Em cho người điều tra rồi, lão già mà Hằng nhi nhắc đến là lão già nhà họ Diệp
Quan Tuấn Thần
📱Lão ta nổi tiếng hào sắc xưa nay, chỉ cần là mỹ nhân nam nữ đều không quan trọng với lão
Trương Chân Nguyên
📱Lão Diệp sao? Hèn gì lại cậy quyền như vậy, lão ta khó đối phó đấy
Quan Tuấn Thần
📱Khó cách mấy cũng diệt, đụng đến em trai em thì em cho mồ xanh cỏ hết
Trương Chân Nguyên
📱Cẩn thận, đám cảnh sát nhạy lắm đấy
Quan Tuấn Thần
📱Chưa đâu anh, em còn phải cho lão ta bị hành hạ từ từ để lão biết đánh em trai Quan Tuấn Thần này sẽ ra sao
Trương Chân Nguyên
📱Anh nghĩ mày còn chưa ra tay thì bị nẫng tay trên rồi *cười nhẹ*
Quan Tuấn Thần
📱Anh nói Trương Quế Nguyên à? Nó đang ôm Trương Hàm Thụy me nheo trên phòng kìa anh:))
Quan Tuấn Thần
📱Mà em thấy lúc nãy nó cũng phản ứng dữ dội lắm á, chắc nó cũng ra tay
Trương Chân Nguyên
📱Mấy đứa cứ từ từ thôi, chờ anh với, Trần Dịch Hằng nó cũng em trai anh mà:))
Quan Tuấn Thần
📱Bảo đảm chừa anh phần ngon nhất
Trương Chân Nguyên
📱Được rồi, anh cúp đây, đến giờ họp rồi
Mã Gia Kỳ
Sao vậy? Ai chọc giận gì mày à?
Nghiêm Hạo Tường
Sắc mắc mày chắc đám giắc báo ở nhà lại gây chuyện bị mời phụ huynh rồi đúng không anh?
Hạ Tuấn Lâm
Tính ra cũng báo dữ thần he:))
Trương Chân Nguyên
*lắc đầu* Không phải chuyện này
Tống Á Hiên
Vạy thì chuyện gì làm anh buồn bực?
Trương Chân Nguyên
Nhớ Trần Dịch Hằng chứ?
Lưu Diệu Văn
Trần Dịch Hằng? Cậu nhóc 13 năm trước chuyển đi Anh định cư đó à?
Trương Chân Nguyên
Ừm, bây giờ nó về rồi
Trương Chân Nguyên
Em nhận được thông báo phải một tháng nữa nó mới về
Trương Chân Nguyên
Nhưng mà vì một lúc đó mà nó buộc phải trốn về đây ngày trong đêm hôm qua
Đinh Trình Hâm
Trốn về? Ngay trông đêm sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm trọng nhỉ?
Trương Chân Nguyên
Nó bị gai đình ép buộc ở cùng lão Diệp
Tống Á Hiên
*nhíu mày* Lão Diệp?
Lưu Diệu Văn
*đập bàn* Quá lắm rồi, thằng nhóc nó chỉ vừa tròn 18 tuổi thôi
Đinh Trình Hâm
Bình tĩnh nào Văn, từ từ cũng có cách giải quyết thôi
Hạ Tuấn Lâm
Anh định thế nào Trương ca?
Trương Chân Nguyên
Trước tiên cứ để vậy, từ từ rồi tính, anh chưa thể manh động được, sẽ khiến họ có cớ bắt Trần Dịch Hằng đi nhanh hơn mà thôi
Tống Á Hiên
Một cậu bé đáng thương
Cô đơn
Chiều tối, phòng khách tại lầu 18
Các anh lớn cùng các em nhỏ đã có mặt đầy đủ
Chỉ thiếu mỗi Nhiếp Vĩ Thần vẫn còn thi ở trường và Trần Dịch Hằng đang ngủ trên phòng mà thôi
Trương Dịch Nhiên
Các anh nói thật sao? Mọi người sẽ chuyển về đây ạ?
Đinh Trình Hâm
*gật đầu* Ừm, về đây phụ trách an toàn cho mấy đứa
Nghiêm Hạo Tường
Trần Dịch Hằng đâu rồi?
Vương Hạo
Em ấy còn ngủ trên phòng á anh, nãy khóc dữ quá nên chắc dậu không nổi đâu
Tả Kỳ Hàm
Em đâu có ngờ cô chú lại làm vậy với cậu ấy chứ
Tả Kỳ Hàm
Nghĩ đến lại bực mình
Trần Tuấn Minh
Nhớ lại lúc nãy anh ấy khóc mà em muốn khóc theo luôn, đáng thương chết đi được *sụt sùi*
Uông Tuấn Hy
*xoa đầu Tuấn Minh* Đừng khóc, em khóc nữa lại càng rối thêm đó
Ngụy Tử Thần
Các anh định làm sao xử lí chuyện này?
Mã Gia Kỳ
Trước tiên cứ bình tĩnh đã
Mã Gia Kỳ
Sớm muộn gì gia đình Trần Dịch Hằng cũng sang đây để đón em ấy về, chúng ta từ từ đối phó
Hạ Tuấn Lâm
Phải đó, hơn nữa lão già họ Diệp kia chắc chắn sẽ không buông tha cho Hằng nhi, chúng ta tạm thời bảo vệ an toàn cho em ấy trước
Nghiêm Hạo Tường
Hạ nhi nói đúng, cứ tạm thời đừng cho em ấy ra ngoài, việc học cứ tạm gác qua một bên đi
Trương Chân Nguyên
*Xem máy tính* Theo nguồn tin cho thấy, 23h tối mốt lão già họ Diệp đó có một chuyến giao dịch ở Cảng B.
Lưu Diệu Văn
Lão già này....
Trương Hàm Thụy
Trương ca, em thấy như này anh coi coi có được không nhé
Cả đám chúm chụm lại với nhau nghe kế hoạch của Trương Hàm Thụy
Trương Chân Nguyên sau khi nghe xong liền gật đầu
Trương Chân Nguyên
Được đó
Trương Chân Nguyên
Nhưng anh thấy lấy Hằng nhi ra làm con mồi liệu có...
Tống Á Hiên
Anh thấy cũng hơi quá đáng đấy, dù sao Hằng nhi cũng vừa trải qua một cú sốc
Đinh Trình Hâm
Hay chúng ta đổi một người có võ đi, có gì thì dễ đối phó hơn
Trương Quế Nguyên
Võ công cao thì có Trí Ân Hàm và Vương Lỗ Kiệt
Trương Quế Nguyên
Hai đứa nó chả có đứa nào cũng kích thước cơ thể với Trần Dịch Hằng hết á anh, dễ lộ lắm
Nghiêm Hạo Tường
Hay là Ngụy nhi? Ngụy nhi không biết võ nhưng em ấy biết điểm huyệt
Dương Hàm Bác
Không được đâu anh, Ngụy Tử Thần tuy biết điểm huyệt nhưng em ấy sợ nơi đông người
Trương Quế Nguyên
Không không, Thụy Thụy không được, có chết anh cũng không cho Thụy Thụy đi làm mồi nhử. *nhảy sang ôm Trương Hàm Thụy chặt cứng*
Dương Bác Văn
Mình thuộc hội anh lớn đó anh, làm gì cho người ta bớt kì thị lại coi:))
Lý Gia Sâm
Bị mắc kì thị ông này
Vương Lỗ Kiệt
Nết dựt dọng y chang Trương ca
Trương Chân Nguyên
Gì lôi anh mày zô nữa
Tống Á Hiên
Ngồi không cũng dính đạn:))
Trương Quế Nguyên
Tóm lại là Thụy Thụy không được
Trương Quế Nguyên
Lỡ có nguy hiểm gì thì sao? Thụy Thụy nhà em em nuôi mười mấy năm trời giờ bắt đi làm mồi nhử, có chết cũng không cho
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên, cậu làm cái gì khó coi vậy hả? Bỏ ra mau *đánh anh*
Trương Quế Nguyên
Hong bỏ, anh bỏ ra rồi là Thụy Thụy sẽ đi làm mồi nhử *ôm cứng ngắc*
Quan Tuấn Thần
Thôi đi mày, ai dám bắt nó đi đâu, bắt đi cho mày giãy đành đạch như con cá mắc cạn à
Quan Tuấn Thần
Cứ để Hằng nhi đi, em ấy phải vượt qua nổi sợ của mình, nếu không sẽ ám ảnh mãi biến thánh bóng ma tâm ký dễ trầm cảm lắm
Đinh Trình Hâm
Nói cũng phải
Đinh Trình Hâm
Hmm....Chân Nguyên, đến hôm đó em đi theo sau bảo vệ Hằng nhi đi, em ấy không biết võ có em đi theo an toàn hơn
Trương Chân Nguyên
Cũng được
Mã Gia Kỳ
Rồi giải tán mưu sinh
20h Trường Trung Học Phổ Thông Phong Tuấn, tại lớp 11A
"Nhiếp Vĩ Thần em ngồi đây được hai tiếng rồi đấy, cuộc thi cũng qua lâu lắm rồi, em không định về nhà à?"
"Nhiếp Vĩ Thần em có nghe thầy gọi không?"
Nhiếp Vĩ Thần
Ờm...vâng ạ!
Nói rồi Nhiếp Vĩ Thần xách balo đi về, thật ra thì cuộc thi đã trôi qua được hai tiếng rồi, Nhiếp Vĩ Thần nhìn kết quả đạt được chỉ có 97 điểm liền nhíu mày, cậu chụp kết quả gửi cho ba mẹ. Tưởng chừng sẽ nhận được lời khen ngợi thì ngược lại là những lời quát mắng đến mức tổn thương
"Nuôi cho mày lớn bằng này, thuê gia sư cũng thuộc loại giỏi về dạy mày, vậy mà giờ lại có 97 điểm?"
"Mày học hành cái kiểu gì vậy hả?"
"Bao nhiêu công sức cha mẹ đặt lên mày mà giờ mày như thế này à?"
"Biết thế lúc đó tao đã không sinh mày ra, bỏ cho chết luôn cho rồi"
Nhiếp Vĩ Thần thất thần đi trên phố, hôm nay xe của Nhiếp Gia không đến đón, cậu đoán chắc được họ đã bỏ mặc cậu rồi. Cũng tốt, ít nhất cũng có một ngày không bị kiểm soát
Khoảng một tiếng sau, tiếng chuông điện thoại cậu reo lên, mở lên thì là số của Trương Hàm Thụy
Nhiếp Vĩ Thần
📱Em nghe đây Thụy ca
Trương Hàm Thụy
📱Sao giờ này chưa về nữa, nãy anh có gọi hỏi thầy thầy nói cuộc thi đã qua lâu rồi, sao em còn chưa về, đang ở đâu đấy anh đến đón
Nhiếp Vĩ Thần
📱Thụy ca....
Trương Hàm Thụy
📱Tiểu Nhiếp....anh biết chuyện rồi, về nhà đi ha, mọi người đang đợi em
Mười lăm phút sau, Nhiếp Vĩ Thần đã về đến chung cư, Trần Dịch Hằng cũng đã dậy ăn tối. Mọi người đang chăm lo cho Trần Dịch Hằng thì nghe được tiếng mở cửa, biết được Nhiếp Vĩ Thần về liền ra ngoài lôi cậu vào
Trương Quế Nguyên
Tiểu Nhiếp, vào đây nay Gia Sâm nấu nhiều món lắm, em không sợ bị đói đâu
Nhiếp Vĩ Thần
Em không....
Uông Tuấn Hy
*xoa đầu Nhiếp Vĩ Thần* Ngoan. vào ăn chút gì đi, em đã ăn gì từ trưa đến giờ đâu đúng chứ?
Nhiếp Vĩ Thần
*Nhìn quanh* Tiểu Minh, Tiểu Trí đâu rồi ạ?
Trương Dịch Nhiên
Hai ẻm mới vừa đi ngủ thôi đấy, nói gì mà đợi Nhiếp ca về, đợi đến mòn mỏi ngủ gục luôn, nãy Hy ca với Lỗ Lỗ đưa lên phòng ngủ rồi
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy ạ...*nhìn đến các sư huynh*
Hạ Tuấn Lâm
*cười nhẹ* Hôm nay có gì nặng lòng thì nói hết đi, bọn anh ở đây nghe em
Lưu Diệu Văn
Tiểu Nhiếp tuy chỉ mới gia nhập vào gia đình mình một năm nên em cũng được xem là một thành viên, đừng có tự ôm muộn phiền một mình nữa
Ngụy Tử Thần
Phải đó Nhiếp Nhiếp, cậu nói ra với mọi người đi, rồi chúng ta tìm cách giải quyết ha
Trương Hàm Thụy
Đừng sợ, ở đây ai cũng đứng về phía em hết *cười nhẹ*
Trương Quế Nguyên
Mày nói lẹ nhe, Thụy Thụy của tau chỉ chờ mày về thôi đó, mày còn không là tau đánh mày đó nghe
Trần Dịch Hằng
*im lặng lắng nghe*
Nhiếp Vĩ Thần
Hôm nay em thi được 97 điểm
Trương Dịch Nhiên
Uầy cao thế, còn cao hơn cả Thụy ca luôn á
Dương Bác Văn
Vậy tại sao em lại buồn?
Nhiếp Vĩ Thần
Em gửi về cho ba mẹ....em tưởng đâu họ sẽ khen em, nhưng mà họ lại nói em không nên sinh ra
Nhiếp Vĩ Thần
Họ bỏ tiền ra nuôi dạy em, cho em ăn học nhưng không được điểm tuyệt đối khiến họ thất vọng....
Lưu Diệu Văn
Như vậy mà còn thất vọng hả? Hồi đó còn đi học tổng trung bình tất cả anh mày còn chưa qua 50:))
Hạ Tuấn Lâm
Rồi sao mày lên lớp được hay dị em:))
Mã Gia Kỳ
*đưa chảo cho Đinh Trình Hâm* Chảo nè Đinh nhi:))
Đinh Trình Hâm
*cầm chảo* Cảm ơn
Lưu Diệu Văn
Làm người ai làm thế, em đùa thôi Đinh ca:))
Nói gì nói Lưu sư huynh vẫn bị ăn một phát chảo vào đầu giờ ngồi ôm Tống Á Hiên khóc huhu:))
Trương Hàm Thụy
Vậy nên em buồn sao?
Dương Bác Văn
Cũng dễ hiểu thôi, mỗi bậc cha mẹ sẽ có lối suy nghĩ khác nhau mà, suy cho cùng họ cũng chỉ muốn tốt cho quyền lợi của họ
Tả Kỳ Hàm
*đan tay vào Dương Bác Văn* Tớ hiểu cậu mà, đừng suy nghĩ lung tung nữa, có tớ ở đây.
Dương Bác Văn
*Cười* cảm ơn cậu
Vì sao Dương Bác Văn lại nói thế à? Ừm vì anh và Nhiếp Vĩ Thần giống nhau, bọn họ đều bị cha mẹ mình ép buộc học tập, Dương Bác Văn còn có khoảng thời gian bị trầm cảm nặng vì học quá nhiều. Cũng nhờ vậy mà anh được giải thoát khỏi sự "đùm bọc" của gia đình. Thoát ly ra khỏi cha mẹ và tìm được Tả Kỳ Hàm. Chính cậu đã cứu rỗi anh khỏi sự trầm cảm, cũng chính cậu đã mang đến ánh sáng mới mở đầu một trang sách mới cho anh.
Có thể nói, Dương Bác Văn may mắn hơn Nhiếp Vĩ Thần vì gặp được Tả Kỳ Hàm, còn cậu...cậu đơn cô thế cô một thân một mình chống chọi lại với gia đình mình, có lẽ Nhiếp Vĩ Thần cũng có giới hạn chịu đựng của mình...một khi nó vỡ ra, chẳng biết được Nhiếp Vĩ Thần rồi sẽ ra sao nữa.
Trần Dịch Hằng
Nhiếp Vĩ Thần này....em có tin vào phép màu không?
Nhiếp Vĩ Thần
*nhìn Trần Dịch Hằng*
Trần Dịch Hằng
*Cười nhẹ* Khi còn ở bên Anh, anh đã nghĩ rằng sẽ có một phép màu nào đó xuất hiện cứu anh ra cái lồng giam đó
Trần Dịch Hằng
Và nó đã xuất hiện, và anh bây giờ đã ở đây
Trần Dịch Hằng
Anh biết hiện tại anh cũng không khá hơn em là bao nhưng mà anh có thể nói với em hãy tin vào cuộc sống, nó lấy của em thứ này không phải vì em không xứng mà là vì nó muốn đổi cho em một thứ tốt hơn thôi
Trần Dịch Hằng
Bây giờ em có đại gia đình lầu 18 này rồi, bọn họ không chấp nhận em thì bọn anh chấp nhận em
Trần Dịch Hằng
Đừng nghĩ bản thân mình cô đơn muốn một mình chống lại mọi thứ vì em còn có mọi người còn có bọn anh, không ai sinh ra phải chịu cảnh cô đơn đến hết đời cả.
Trương Hàm Thụy
Hằng nhi nói phải đấy Tiểu Nhiếp, em còn có bọn anh
Trương Hàm Thụy
Đừng buồn nữa nhé
Nhiếp Vĩ Thần
Các anh...(●´⌓`●)
Lý Gia Sâm
*ôm lấy Nhiếp Vĩ Thần* Được rồi đừng khóc
Vương Hạo
Đừng khóc, Tiểu Trí và Tiểu Minh nhìn thấy tụi nó cười cho bây giờ *ôm Nhiếp Vĩ Thần*
Ngụy Tử Thần
Nhiếp Nhiếp đừng khóc ha *ôm Nhiếp Vĩ Thần*
Mọi người quay thành vòng tròn, sau đó ôm lấy nhau, bọn họ là thế đấy, dù có chuyện gì cũng phải bên nhau, đây chính là cái gọi là gia đình.
Trương Chân Nguyên
*lén lau nước mắt*
Nghiêm Hạo Tường
*vỗ vai Trương Chân Nguyên* Muốn khóc cứ khóc đi anh
Tống Á Hiên
Những đứa trẻ anh nuôi giờ trưởng thành rồi, phải vui chứ
Lưu Diệu Văn
Trưởng thành rồi *cười nhẹ*
Mã Gia Kỳ
*Ôm Đinh Trình Hâm vỗ lưng an ủi* Muốn khóc cứ khóc đi đừng nén lại, rất khó chịu
Đinh Trình Hâm
*rúc vào lòng Mã Gia Kỳ âm thầm khóc*
Trương Quế Nguyên
*ôm cậu đung đưa* Thụy Thụy...Tiểu Nhiếp và Văn Văn thật đáng thương
Trương Hàm Thụy
*nằm yên trong lòng anh* Ừm...còn có Hằng nhi nữa, bọn họ đều đáng thương
Trương Hàm Thụy
Phải chi em tìm ra chúng sớm hơn thì hay biết mấy
Trương Quế Nguyên
Không phải lỗi của em mà, dù sao cũng đến rồi mà, cùng chăm sóc bảo vệ chúng thôi
Trương Hàm Thụy
Quế Nguyên, em và anh nhất định phải bảo vệ lũ trẻ thật tốt
Trương Quế Nguyên
Được, bảo vệ những người thân của chúng ta
Trương Quế Nguyên
*hôn trán cậu* Bảo vệ cả em nữa
Trương Quế Nguyên
Thụy Thụy biết không? Lúc nghe em nói em muốn đi làm mồi nhử thay cho Hằng nhi, anh sợ lắm, sợ em gặp nguy hiểm, sợ lão già đó sẽ làm em sợ. Sợ rằng anh không đến kịp để cứu em *gục đầu vào vai cậu*
Trương Quế Nguyên
Sau này đừng tự đề cử mình vào con đường nguy hiểm được chứ? Anh không muốn mất Thụy Thụy, em là cả mạng sống của anh nên đừng rời khỏi anh có được không?
Trương Hàm Thụy
*cười nhẹ* Được, em không như vậy nữa, anh đừng lo
Trương Quế Nguyên
Phải lo chứ, Thụy Thụy của anh mà
Trương Hàm Thụy
Được được của anh thì của anh
Trương Quế Nguyên
*đan tay vào tay cậu* Thụy Thụy...
Trương Quế Nguyên
Anh muốn hôn....
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên, nay anh cũng biết xin à? Mấy lần trước toàn....ưm
Trương Quế Nguyên nhịn không được, nhìn bờ môi căng mọng của Trương Hàm Thụy cầm lòng không được mặc cậu nói, anh từ trên hôn xuống chặn lời cậu.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, Trương Hàm Thụy dần hết dưỡng khí, cậu đánh nhẹ vào vai anh, hiểu ý liền rời đi trong luyến tiếc. Cậu được thả ra liền hít lấy hít để không khí để điều hòa lại hơi thở của mình. Trương Quế Nguyên nhìn mà buồn cười
Ôm lấy eo của cậu kéo đến đối diện mình
Trương Quế Nguyên
Bảo bối, bao nhiêu lần rồi mà em còn không học được cách thở sao?
Trương Hàm Thụy
Đáng ghét, anh....
Lại lần nữa môi bị chiếm mất, Trương Hàm Thụy bị hôn đến điên đảo, không còn sức phản kháng mặc hắn muốn làm gì thì làm
Ừ thì....có một số người nào đó đang áp tai vào cửa nghe lén:))
Trương Dịch Nhiên
Đừng có chen coi
Tả Kỳ Hàm
Cậu nhỏ tiếng thôi, hai ổng nghe thấy bây giờ
Uông Tuấn Hy
Hai đứa bây cũng hay he, dám nghe lén thằng Nguyên, nó ra nó xách chổi dí từng đứa giờ
Trương Dịch Nhiên
Ông nhiều chuyện quá, phắn về với Tiểu Minh liền đi
Uông Tuấn Hy
Về thì về, Minh nhi ngủ cũng hay giật mình, anh mày còn phải chăm em ấy ngủ. *quay lưng bỏ đi*
Tả Kỳ Hàm
Ê nha, Tiểu Minh nhà tui mới 16 đó nha, đừng manh động
Uông Tuấn Hy
Manh động cái đầu mày, nói tau sao không nhìn sang thằng Kiệt kìa, Tiểu Trí nó mới 15 mà nó bắt thằng nhỏ ngủ cùng nó rồi.
Uông Tuấn Hy
Tau hỏng nói mỗi phòng điều có hai cái giường đâu:))
Vương Lỗ Kiệt
Ai chọc gì ông?
Trương Dịch Nhiên
Thôi mệt quá đi về ngủ dùm cái
Trương Dịch Nhiên
Hết chuyện rồi
Tả Kỳ Hàm
Về lẹ không Lý Gia Sâm chờ á
Tả Kỳ Hàm trêu Trương Dịch Nhiên xong chạy mất tiêu, Nhiên Nhiên nhìn theo mà bất lực rồi ai về nhà nấy
Tình hình hiện tại là...hai đứa nó đang nằm đối mắt với nhau trên hai chiếc giường cách nhau 1m:))
Trần Dịch Hằng
Tiếu Nhiếp không ngủ sao?
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy sao anh không ngủ?
Trần Dịch Hằng
Lúc chiều anh có ngủ rồi, giờ không ngủ lại được
Nhiếp Vĩ Thần
Em cũng không ngủ được
Nhiếp Vĩ Thần
Hay chúng ta nói chuyện đi
Trần Dịch Hằng
Nói gì giờ?
Nhiếp Vĩ Thần
Anh có ước mơ gì không?
Trần Dịch Hằng
Ước mơ sao? Có chứ....anh muốn trở thành một nhà thiết kế
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy à? Anh muốn thiết kế trang phục như thế nào?
Trần Dịch Hằng
Hong, anh muốn thiết kế vũ khí cơ
Trần Dịch Hằng
Gia đình anh chuyên mua bán vũ khí mà, nên nhìn nhiều cũng quen, có một lần anh cùng một người bạn....
Trần Dịch Hằng
Có xem qua vài mẫu thiết kế súng trường của gia đình, nên đâm ra thích đến giờ
Trần Dịch Hằng
Anh cảm thấy chỉ có những lúc thiết kế súng và vũ khí là khoảng thời gian anh thoải mái nhất
Trần Dịch Hằng
Còn em? Em có ước mơ gì?
Nhiếp Vĩ Thần
Em muốn làm bác sĩ
Trần Dịch Hằng
Tại sao vậy?
Nhiếp Vĩ Thần
Em muốn chữa bệnh cho mọi người
Trần Dịch Hằng
Lương y như từ mẫu, câu này nên giành cho em rồi
Nhiếp Vĩ Thần
*lắc đầu* Thật ra cũng không đến mức đó
Nhiếp Vĩ Thần
Thú thật với anh, lúc đầu em muốn trở thành bác sĩ để cứu bạn của mình
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ấy mắc một chứng bệnh nan y không thể chữa
Nhiếp Vĩ Thần
Mãi sau này em mới biết được bác sĩ cũng có cái khó của bác sĩ, có những căn bệnh có dùng cả đời nghiên cứu chữa trị cũng không khỏi được
Trần Dịch Hằng
Vậy cuối cùng người bạn đó của em đã...
Nhiếp Vĩ Thần
*gật* Đúng vậy, cậu ấy mất rồi ạ, cũng được 10 năm rồi
Nhiếp Vĩ Thần
Khi đó em 7 tuổi còn cậu ấy 6 tuổi
Nhiếp Vĩ Thần
Thật sự mà nói thì vào khoảnh khắc đó em nghĩ cậu ấy chỉ đi ngủ thôi
Nhiếp Vĩ Thần
Mãi sau này khi trưởng thành rồi em mới biết, cậu ấy mãi mãi không còn ở bên cạnh em nữa.
Nhiếp Vĩ Thần
Hằng ca, cảm ơn anh
Trần Dịch Hằng
Vì chuyện gì?
Nhiếp Vĩ Thần
Không biết nữa....em tự dưng lại muốn nói cảm ơn vậy thôi
Trần Dịch Hằng
Cảm thấy cô đơn rồi đúng không?
Trần Dịch Hằng
*Cười* Qua đây, cùng ngủ đi, anh truyền hơi ấm cho em, dù sao mùa này cũng lạnh
Nhiếp Vĩ Thần
*bật cười* Anh không sợ em làm gì anh à?
Trần Dịch Hằng
Em thì làm gì được anh chứ? Mau lên đi anh buồn ngủ rồi
Nhiếp Vĩ Thần cười, cậu ôm gối chạy sang giường của Trần Dịch Hằng chui vào trong chăn rúc đầu vào trong người Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tiểu Nhiếp ngủ ngon *dang tay ôm Nhiếp Vĩ Thần*
Nhiếp Vĩ Thần rụt rè muốn đưa tay ôm lấy Trần Dịch Hằng nhưng lại thôi. Cậu chính là không có dũng khí đó....bao nhiêu năm cô đơn như vậy nay lại có người tốt với cậu, cậu không dám làm gì khiến người ta sợ chạy đi mất...vậy thì cậu lại cô đơn rồi.
Trần Dịch Hằng như nhận ra, em kéo tay Nhiếp Vĩ Thần ôm ngang eo mình mỉm cười rồi ngủ. Em hiểu chứ, một đứa trẻ cô đơn luôn sợ...một bức tường vô hình rồi cũng hình thành chắn ngang đứa trẻ ấy. Nếu đứa trẻ ấy không muốn thoát ra thì chính em sẽ phá nát bức tường ấy kéo cậu ra.
Trần Dịch Hằng
Ngủ ngon...
Cứu người
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, dậy nào sáng chúng ta có tiết đấy
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, dậy nào
Dương Bác Văn
Dậy đi, nay Sâm Sâm làm sườn xào chua ngọt á
Dương Bác Văn
Sao vậy? Món cậu thích mà
Dương Bác Văn sau khi thay xong đồng phục tiến đến lay người Tả Kỳ Hàm, vừa chàm vào má cậu liền giật mình rút ra, cả người Tả Kỳ Hàm nóng muốn bổng tay.
Dương Bác Văn
*lo lắng* Hàm Hàm...cậu sốt rồi, mau tớ đưa cậu đến bệnh viện
Nói rồi hắn bế xốc cậu lên rồi đưa đi. Xuống dưới nhà mọi người cũng dồn sự chú ý đến hắn
Trương Chân Nguyên
Hàm Hàm sao vậy?
Dương Bác Văn
Anh ơi...lấy xe...Hàm Hàm cậu ấy...cậu ấy sốt cao lắm...
Trương Dịch Nhiên
Cái gì, Hàm Hàm sốt sao?
Trương Dịch Nhiên
Mau mau, ra đây tớ lấy sẵn rồi
Dương Bác Văn bế Tả Kỳ Hàm đang mê sảng nhanh ra xe, không một chút chậm trễ liền lái xe đi
Dương Bác Văn
Tôi...là tôi
Dương Bác Văn
Em ấy sao rồi bác sĩ?
"Bệnh nhân lên cơn co giật, liên tục gọi tên anh, chúng tôi đề nghị anh vào trấn an bệnh nhân"
"Chúng tôi không cách nào khiến cho bệnh nhân bình tĩnh được, mong anh hợp tác"
Dương Bác Văn
Được được....
Dương Bác Văn nhanh chóng được bác sĩ đưa đi. Một chút chạm trễ cũng không có, hắn bước vào. Nhìn thấy thân thể Tả Kỳ Hàm đang lên cơn co giật dữ dội, miệng lại liên tục gọi tên hắn. Lòng Dương Bác Văn có chút nhói, đến lúc sinh tử như thế này Tả Kỳ Hàm vẫn lựa chọn hắn.
Dương Bác Văn
*Bước đến nắm lấy tay Tả Kỳ Hàm* Hàm Hàm, tớ ở đây, tớ ở đây đừng sợ...có tớ ở đây với cậu
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, cố lên đừng kích động...cố lên.
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, tớ ở ngay bên cạnh cậu, chẳng đi đâu cả, ngoan đừng kích động...
Dương Bác Văn
Hàm Hàm cố lên *rơi nước mắt*
Ở bên ngoài, mọi người đứng nhìn vào nơi cửa kính kia. Lòng ai nấy đều không cầm được mà rơi nước mắt.
Đúng lúc này, Trần Dịch Hằng được Nhiếp Vĩ Thần đưa đến bệnh viện
Trần Dịch Hằng
*Lo lắng* Mọi người, Hàm Hàm thế nào? Cậu ấy làm sao rồi?
Nhiếp Vĩ Thần
Bình tĩnh chút đi anh *vỗ vai Trần Dịch Hằng*
Trần Dịch Hằng
Sao mọi người không nói gì hết? Hàm Hàm rốt cuộc là bị làm sao?
Vương Hạo
*Nắm vai Trần Dịch Hằng* Hằng nhi, em bình tĩnh nghe anh nói
Vương Hạo
Hàm Hàm em ấy đang cấp cứu...
Trần Dịch Hằng
Tại sao? Không phải chỉ là sốt thôi sao? Sao lại cấp cứu được?
Trần Dịch Hằng
Không....Hàm Hàm cậu ấy không phải chỉ sốt mà cấp cứu...các anh giấu em chuyện gì...?
Trần Dịch Hằng
Hàm Hàm cậu ấy bị bệnh....đúng không?
Trần Dịch Hằng
Bị bệnh...là bệnh gì, có nghiêm trọng không? Hạo ca...Nhiên Nhiên mọi người mau nói tôi biết đi mà....Hàm Hàm....
Nhiếp Vĩ Thần
*ôm lấy Trần Dịch Hằng* Bình tĩnh đi anh
Trần Dịch Hằng
Làm sao mà bình tĩnh được chứ? Hàm Hàm cậu ấy...*rơi nước mắt*
Trương Dịch Nhiên
*nắm tay Trần Dịch Hằng* Tử Tử....Hàm Hàm cậu ấy bị co cơ
Ngụy Tử Thần
*rơi nước mắt* Hằng ca, chuyện bắt đầu từ 5 năm trước
Ngụy Tử Thần
Khi ấy, Hàm ca có cuộc thi ở trường, anh ấy nói là sẽ về khuya nên bảo mọi người không cần đợi cơm. Bọn em lúc đó không có học nên xin anh ấy đi theo
Ngụy Tử Thần
Cuộc thi diễn ra rất suôn sẻ
Trần Dịch Hằng
Vậy thì tại sao cậu ấy lại bị như vậy?
Trần Tuấn Minh
Chuyện bắt đầu khi bọn em ra về, em cùng Tiểu Trí và Ngụy ca đi mua chút thức ăn về dự định ăn đêm
Trần Tuấn Minh
Nhưng mà...
Trần Dịch Hằng
Nhưng mà làm sao? Em nói ra đi sao cứ phải úp mở làm cái gì? *mất bình tĩnh*
Nhiếp Vĩ Thần
*giữ Trần Dịch Hằng lại* Nghe em ấy kể đi anh, đừng làm em ấy sợ.
Trần Dịch Hằng
*bình tĩnh trở lại*
Trí Ân Hàm
Hằng ca, lúc đó....bọn em bị một thầy giáo chặn đường, ông ta uy hiếp bọn em...muốn mang bọn em đi, bọn em chống lại.
Trí Ân Hàm
Anh biết đó, bọn em khi ấy còn quá nhỏ, với sức của một người lớn như ông ta bọn em căn bản không làm lại
Trí Ân Hàm
Bọn em bị mang đưa đi, đến phòng dành cho giáo viên...bọn em mới biết được lão ta là kẻ biến thái...lão ta muốn xâm phạm bọn em...*rưng rưng*
Vương Lỗ Kiệt
*dang tay ôm lấy Tiểu Trí*
Trí Ân Hàm
*nhìn Vương Lỗ Kiệt* Khi mà lão ta gần chạm được vào người của Ngụy ca thì Hàm ca xuất hiện, anh ấy đã chạy từ tầng 1 lên đến tầng 5 vì biết tin bọn em bị bắt ở đây
Trí Ân Hàm
Hàm ca lúc ấy cũng chưa biết võ, anh ấy một chút khả năng phòng vệ cũng không có, chỉ biết lao vào cứu bọn em....
Ngụy Tử Thần
Bọn em lúc đó bị trói, không thể giúp Hàm ca được...để anh ấy một mình chống chọi, kết quả...anh ấy cũng bị bắt. Lão ta biến thái tiêm thuốc kích dục vào người Hàm ca, còn với số lượng lớn.
Trần Tuấn Minh
Lượng thuốc đó cực kì lớn, tiêm hết vào người Hàm ca khiến anh ấy trở nên co cơ trầm trọng như bây giờ
Trần Tuấn Minh
Lão già đó sau khi xâm phạm Hàm ca và....Ngụy ca đã bỏ chạy....
Trương Hàm Thụy
Đến cả Ngụy nhi cùng....
Trương Hàm Thụy
Sao các em không nói cho bọn anh biết...
Ngụy Tử Thần
Là em không cho nói...người nguy kịch lúc đó là Hàm ca không phải em...em cũng không nên ích kỉ đến mức mạng sống của Hàm mà không màn đến.
Trương Dịch Nhiên
Vậy tại sao đến bây giờ cũng không nói?
Trương Dịch Nhiên
Em có còn coi mọi người là gia đình không hả? *rơi nước mắt*
Ngụy Tử Thần
*cúi đầu* Em...em....
Dương Hàm Bác
*lặng lẽ rời đi*
Trương Chân Nguyên
*ôm lấy Ngụy Tử Thần* Ngụy nhi...đừng khóc, không phải lỗi của em, mọi người chỉ đang lo cho em thôi.
Lý Gia Sâm
A Nhiên đừng kích động...*vỗ vai Trương Dịch Nhiên*
Quan Tuấn Thần
*ôm Vương Hạo an ủi*
Trương Quế Nguyên
*nắm tay Trương Hàm Thụy*
Trương Quế Nguyên
Việc cấp bách bây giờ là lo cho Hàm Hàm
Khoảng 1 tiếng sau, cửa phòng cấp cứu bật mở. Tả Kỳ Hàm đã qua cơn nguy kịch, đang được chuyển qua phòng hồi sức.
Dương Bác Văn cũng đi theo
Mà ở bên này, Trí Ân Hàm cùng Ngụy Tử Thần và Trần Tuấn Minh khóc nhiều nên ngủ rồi. Vương Lỗ Kiệt và Uông Tuấn Hy ở lại chăm sóc
Lúc này mọi người mới để ý đến sự vắng bóng của Dương Hàm Bác
Đinh Trình Hâm
Có ai thấy Bác nhi không?
Nghiêm Hạo Tường
Không thấy
Lưu Diệu Văn
Chắc chạy theo Dương Bác Văn rồi, nó cũng lo cho Hàm Hàm mà
Tống Á Hiên
Ừm, chúng ta cũng mau vào thăm em ấy thôi
Dương Bác Văn từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu đến giờ vẫn không buông tay Tả Kỳ Hàm ra. Giống như chỉ cần buông ra thôi là cậu không còn ở bên cạnh hắn nữa
Trương Hàm Thụy
Văn Văn, đừng lo lắng, Hàm Hàm nhất định sẽ tỉnh lại mà
Trương Dịch Nhiên
Hàm Hàm nhất định khỏe lại
Vương Hạo
phải đấy, Văn Văn đừng lo lắng quá nha
Vương Hạo nhìn ngoài mặt an ủi thế thôi nhưng sâu trong tiềm thức cậu vẫn lo cho Tả Kỳ Hàm và Ngụy Tử Thần
Tả Kỳ Hàm vì cứu em mà bị xâm hại, Ngụy Tử Thần lại vì người khác giấu chuyện mình bị chà đạp. Hai đứa trẻ này...thật đáng thương
Chưa kể đến năm năm trước, những đứa trẻ này chỉ mới có 12 13 tuổi, còn chưa đủ tuổi vị thành niên...vậy mà lão thầy giáo đó thật vô nhân tính, ông ta mang cái danh nhà giáo này thật là ô nhục mà.
Trần Dịch Hằng
*Đứng ngoài cửa nhìn vào*
Nhiếp Vĩ Thần
*bước đến* Tại sao không vào?
Trần Dịch Hằng
Không có dũng khí đối mặt với cậu ấy.
Nhiếp Vĩ Thần
Tại sao? Chuyện này cũng đâu phải lỗi của anh?
Trần Dịch Hằng
Nhưng anh đã không ở cạnh cậu ấy lúc cậu ấy đau khổ nhất
Nhiếp Vĩ Thần
Hằng ca, anh là đang tự trách mình không bảo vệ được Hàm ca đúng chứ?
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy em hỏi anh...Hàm ca anh ấy cứu ai?
Trần Dịch Hằng
Cứu bọn trẻ
Nhiếp Vĩ Thần
Anh ấy chính là bảo vệ bọn trẻ. nếu anh ở trong trường hợp đó, anh nhất định cũng chọn xông vào cứu đúng chứ?
Nhiếp Vĩ Thần
Hằng ca này, em không muốn nói điều này nhưng nó là sự thật.
Nhiếp Vĩ Thần
Hàm ca ấy rất mạnh mẽ nhưng cũng rất yêu đuối. Ở trước mặt chúng ta là một Tả Kỳ Hàm thông minh lanh lợi nhưng sau lưng chúng ta nhân cách mà chỉ có một mình Văn ca nhìn thấy chính là một Tả Kỳ Hàm yếu đuối dễ khóc.
Nhiếp Vĩ Thần
Hàm ca ấy rất thương bọn em, anh ấy không màn đến tính mạng cứu người, chứng tỏ anh ấy đã dự liệu được kết cục của mình
Nhiếp Vĩ Thần
Anh ấy chỉ hy vọng mọi người không dằn xé về chuyện này nên mới chọn cách nói ra hết toàn bộ sự thật và muốn mọi người không cần bận tâm đến nữa
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy mà bây giờ anh lại vì chuyện này không muốn nhìn mặt mọi người? Vậy mọi công sức của Hàm ca....chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển sao?
Nhiếp Vĩ Thần
*giữ vai Trần Dịch Hằng* Nhìn em này Hằng ca
Nhiếp Vĩ Thần
Chẳng phải hôm qua anh đã cười rất tươi nói với em rằng trên đời này không có ai sinh ra mà phải chịu cô đơn sao?
Nhiếp Vĩ Thần
Bây giờ anh chính là tự cô lập mình với mọi người đấy.
Trần Dịch Hằng
V...vậy sao?
Trương Hàm Thụy
Đúng đấy Hằng nhi, em đừng tự trách bởi vì ngay lúc đó bọn anh cũng không có mặt
Trương Hàm Thụy
Bọn anh cũng muốn cứu nhưng bọn anh hoàn toàn không biết chuyện
Trương Hàm Thụy
Cho đến khi Tiểu Trí chạy về trên người toàn là máu và những dấu vết bị đánh, bọn anh mới biết chuyện
Trương Hàm Thụy
Bọn anh đã rất giận...giận Tả Kỳ Hàm không quan tâm đến bản thân
Trương Hàm Thụy
Giận bản thân mình không bảo vệ được các em....
Trương Quế Nguyên
*ôm vai Trương Hàm Thụy*
Trương Quế Nguyên
Bọn anh đã cố gắng tìm tung tích của lão già đó
Trương Quế Nguyên
Nhưng mọi thứ đều vô vọng
Trương Quế Nguyên
Lão ta như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, một chút tin tức cũng không có
Vương Hạo
Hàm Hàm và Ngụy nhi đã chịu nhiều đau khổ rồi Hằng nhi à, nếu bây giờ em cũng cảm thấy có lỗi và bắt đầu xa lánh bọn nó...
Vương Hạo
Em nghĩ sau khi tỉnh dậy bọn nó sẽ đồng ý sao?
Quan Tuấn Thần
Hằng nhi, mọi chuyện qua rồi em, đừng tự trách nữa...*dang tay ôm lấy Trần Dịch Hằng*
Trương Hàm Thụy
Chúng ta...về nhà nhé!
Trần Dịch Hằng khóc, cậu khóc rất nhiều, dựa vào người Quan Tuấn Thần khóc đến ngất đi. Mọi người nhìn mà thương, ở cái lầu 18 này không có đứa trẻ nào mà không có quá khứ đau thương cả
Trần Dịch Hằng cũng suýt nữa thì bước vào vết xe đổ của Tả Kỳ Hàm và Ngụy Tử Thần rồi.
May mắn rằng phép màu xuất hiện, cậu bé ấy đã chạy thoát khỏi nanh vuốt của chính gia đình mình. Trở về đoàn tụ với bọn họ....
Trần Dịch Hằng đã tin tưởng họ sẽ bảo vệ được cậu thì chính là như vậy, bọn họ sẽ không để quá khứ đau thương ấy lập lại trong cuộc đời những đứa trẻ đáng thương này
Hôm nay là ngày Lão Diệp kia giao dịch
Tả Kỳ Hàm cũng đã tỉnh. Cậu muốn đi theo nhưng ai cũng không cho. Thế là giận dỗi khóa cửa ở trong phòng luôn đến Dương Bác Văn cũng không cho vào
Mọi người đành bất lực để cậu ở đó, cùng nhau chuẩn bị đến nơi đã nói trước đi.
Tiểu Ngụy cùng Tiểu Minh ở lại hack hệ thống camera của cảng, còn lại chia nhau ra hành động
Uông Tuấn Hy và Quan Tuấn Thần thuộc hệ dùng kiếm, nên trang bị họ xử lý phía bên ngoài
Dương Bác Văn cùng Trương Dịch Nhiên và Lý Gia Sâm mạnh về súng, họ yểm trợ từ phía sau cho Vương Lỗ Kiệt, Trí Ân Hàm và Vương Hạo vì họ thuộc trường phái võ thuật
Trương Chân Nguyên cùng Trần Dịch Hằng xâm nhập vào nơi giao dịch
Trần Dịch Hằng
Trương ca, nếu em bị bắt...anh phải nhanh chóng báo tính hiệu cho mọi người. Xong việc thì cứ chạy đi, em nhất định sẽ không sao nên đừng lo cho em nhé
Trương Chân Nguyên
Hằng nhi....em định làm gì?
Trương Chân Nguyên
Nếu em liều chết, anh nhất định không cho phép
Trần Dịch Hằng
Không đâu anh, chơi với một kẻ điên chắc chắn chỉ có cách điên hơn hắn mà thôi. Em sẽ không chết, anh yên tâm, em còn muốn về nhà đoàn tụ với mọi người mà
Nói rồi Trần Dịch Hằng cùng Trương Chân Nguyên tiến sâu hơn, nói mà lão già họ Diệp kia đang giao dịch
Nhìn kĩ mới phát hiện, thứ họ giao dịch là...một cậu bé
Trương Chân Nguyên
Đám người không có nhân tính này....
Trần Dịch Hằng
Trương ca, kế hoạch thay đổi, nhất định phải cứu cậu bé đó
Trần Dịch Hằng
Em không muốn nó phải giống như em ám ảnh quá khứ
Lúc này bên phía Trương Hàm Thụy
Trần Tuấn Minh đốt ngột nói qua bộ đàm
Trần Tuấn Minh
Thụy ca...Hàm ca anh ấy biến mất rồi
Trần Tuấn Minh
Em và Ngụy ca định sẽ lên xem tình hình của anh ấy, lên thì thấy cửa không khóa, bên trong cũng không có người...em nghi ngờ
Trương Quế Nguyên
Quả nhiên nó không chịu ngồi yên mà....
Trương Quế Nguyên
Nhanh tiến lên, Dương Bác Văn nhận lệnh, lập tức tách đoàn đi tìm Tả Kỳ Hàm
Dương Bác Văn
Nhận lệnh....
Ngay lúc này, giọng nói của Ngụy Tử Thần vang lên
Ngụy Tử Thần
Không xong rồi, Trần Dịch Hằng anh ấy muốn làm gì đó....không có trong kế hoạch
Trương Quế Nguyên
Aisss....rối càng thêm rối, yểm trợ tuyệt đối cho Trần Dịch Hằng, Trần Tuấn Minh không được lơ là Trần Dịch Hằng....
Trần Tuấn Minh
Không kịp rồi anh, anh ấy bị địch bắt rồi.
Bên này, Trần Dịch Hằng đã bị phát hiện, như lời cậu nói, Trương Chân Nguyên lập tức ra tín hiệu cầu cứu. Trần Dịch Hằng cũng bị đưa đi cùng với cậu bé bị mang ra giao dịch. Họ bị đưa vào một căn phòng. Nơi đây...Trần Dịch Hằng đã bước vào lần thứ hai rồi. Lần này cậu rất bình tĩnh, không hoảng như lần trước nữa. Bây giờ cậu chính là cứu tinh duy nhất của cậu bé kia. Nếu cậu cũng sợ e là...chẳng ai cứu được hai cậu ra nữa rồi.
Trần Dịch Hằng
Cậu bé, đừng sợ đừng khóc, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi
Trần Dịch Hằng
Hãy tin vào bọn họ...
Trần Dịch Hằng
Này cậu bé, em tên gì thế?
Trần Dịch Hằng
Đừng khóc cũng đừng sợ, bạn anh họ sẽ đến cứu chúng ta thôi
Trần Dịch Hằng
Em làm sao lại bị bắt đến đây vậy?
Trần Dịch Hằng khựng lại đôi chút, hóa ra cậu bé này cũng giống cậu, cũng bị bán cho lão già kia.
Vương Lỗ Kiệt và Trí Ân Hàm đã tấn công thẳng vào nơi giao dịch, bắt buộc chúng phải đầu hàng. Lão già họ Diệp kia chơi xấu, hắn ném quả bom về phía Trí Ân Hàm, cậu bé không kịp né giây phút quả bom nổ, một cánh tay vươn tới ôm lấy cả thân thể cậu vào lòng bảo vệ. Giây phút ấy cậu nhận ra được người bảo vệ mình là...Vương Lỗ Kiệt
Sau cú nổ đó, Vương Lỗ Kiệt và Trí Ân Hàm bị ảnh hưởng ngất đi. Vương Hạo nhanh chóng đến yểm trợ sau vụ nổ bom. Đưa Vương Lỗ Kiệt và Trí Ân Hàm ra bên ngoài giao lại cho Uông Tuấn Hy
Vương Lỗ Kiệt dùng cả thân thể che chắn cho Trí Ân Hàm, nên vết thương khá nhiều, ảnh hưởng quá lớn khiến lục phủ ngũ tạng của anh cũng chấn động một phen. Trí Ân Hàm suy cho cùng cũng được Vương Lỗ Kiệt ôm vào lòng bảo vệ nên chỉ ảnh hưởng và ngất đi mà thôi.
Lý Gia Sâm và Trương Dịch Nhiên bên này cũng chẳng khả quan hơn là bao nhiêu, Trương Dịch Nhiên bị súng bắn tỉa bắn vào bả vai và chân trái. Lý Gia Sâm thân thủ tốt nên né được hết nhưng do bảo vệ cho Trương Dịch Nhiên mà cũng bị một phát xược qua xương sườn
Lý Gia Sâm
A Nhiên ổn chứ?
Lý Gia Sâm
Chúng ta gần đến được điểm ra rồi
Trương Dịch Nhiên
Tớ ổn...
Lý Gia Sâm
Là do tớ bất cẩn
Trương Dịch Nhiên
Không phải do cậu, đừng tự trách, mau chóng ra ngoài thôi, việc cứu người cứ để lại cho mọi người...chúng ta chỉ có thể giúp đến đây thôi....
Nói rồi Trương Dịch Nhiên ngất đi vì mất máu quá nhiều, Lý Gia Sâm cũng nhanh chóng bế cậu lên đưa ra ngoài cùng với Vương Lỗ Kiệt và Trí Ân Hàm
Trương Quế Nguyên
Thụy Thụy....đừng quá sức
Trương Hàm Thụy
Đừng nhiều lời, phải nhanh chóng cứu Hằng nhi
Trương Quế Nguyên
Anh bảo em đừng quá sức có nghe không hả? *đỡ lấy Trương Hàm Thụy*
Trương Hàm Thụy
Nhưng...Hằng nhi nó đang chờ chúng ta đến cứu
Trương Quế Nguyên
Em quên còn có Trương ca sao?
Dương Hàm Bác
Tôi biết hai người lo cho nhau nhưng nếu chậm trễ quả bom được kích hoạt thì cả đám cùng chết
Dương Hàm Bác
Tôi học quân đội, tiếng súng hay tiếng bom đều đã nghe quá rồi
Dương Hàm Bác
Cả cái cảng này đã được lắp đặt bom hẹn giờ....
Đúng lúc này Ngụy Tử Thần nói qua bộ đàm
Ngụy Tử Thần
Bác ca nói đúng đấy ạ, quả thật có bom, hơn nữa chỉ còn 3 phút đến nó phát nổ.
Ngụy Tử Thần
Chúng chắc chắn sẽ có người phá vụ giao dịch nên mới chuẩn bị sẵn
Ngụy Tử Thần
Các anh cẩn thận
Trương Chân Nguyên
*nói qua bộ đàm* Quế Nguyên đưa Hàm Thụy ra ngoài đi, Tiểu Bác em đến phòng máy tính anh ở đây chờ em, còn nữa quả bom đó....Hàm Hàm nó lo rồi, chúng ta bây giờ là cứu người.
Trương Hàm Thụy
Trương ca, anh gặp Hàm Hàm rồi sao? Nó không sao chứ? Sức khỏe nó không tốt....
Trương Chân Nguyên
Thụy Thụy đừng lo, Hàm Hàm nó có Văn Văn bên cạnh.
Trương Chân Nguyên
Việc của em là ra ngoài ngay cho anh, cơ thể em đã không chịu nổi nữa rồi.
Trương Quế Nguyên
Được rồi, em sẽ đưa em ấy ra ngoài Tiểu Bác, em đến chỗ Trương ca đi
Trương Quế Nguyên
*bế Trương Hàm Thụy lên*
Dương Hàm Bác cuối cùng cũng đến được đây
Trương Chân Nguyên nhanh chóng cùng em mình đi giải cứu Trần Dịch Hằng
Trương Chân Nguyên
Tiểu Bác....
Dương Hàm Bác
Em biết bản thân nên làm gì, anh đừng nhiều lời nữa, chậm trễ sẽ không cứu được
Trương Chân Nguyên
.....Tiểu Bác, em thích Ngụy nhi đúng chứ?
Dương Hàm Bác
.....không biết nữa
Dương Hàm Bác
Ngụy Tử Thần là đứa em cùng em lớn lên, em không ngờ khi em không có mặt, em ấy lại bị chà đạp như vậy....em tự trách bản thân sao lại không bảo vệ được người thân duy nhất này của mình. Ngụy nhi chính là tri kỷ của em...bao nhiêu năm như vậy. Em lại không biết em ấy lại bị như vậy....
Trương Chân Nguyên
Anh hiểu mà Tiểu Bác, Ngụy nhi không nói chắc chắn em ấy có lý do của mình
Trương Chân Nguyên
Đừng buồn nữa, Ngụy nhi chắc chắn sẽ hiểu cho em mà
Phòng nhốt Trần Dịch Hằng và Trần Tư Hàn
"Chẳng ai cứu được tụi bây đâu đừng giẫy giụa vô ích, ngoan ngoãn phục vụ tao đi hahaha..."
Trần Dịch Hằng
Ông đừng có mơ
Trần Dịch Hằng
Sẽ có người đến cứu chúng tôi thôi, đừng có mơ tưởng đụng vào dù chỉ một cọng tóc của chúng tôi
"mạnh miệng thật...haha...lại lọt vào tay tao rồi để tao xem...mày chạy được bằng cách nào"
"Người đâu, mang hai đứa nó lên giường cho tao, tiêm loại thuốc mạnh nhất vào người tụi nó....tao phải cho tụi nó cầu xin khuất phục dưới chân tao"
Trần Dịch Hằng
Lão già chết tiệt....
Rồi Trần Dịch Hằng và Trần Tư Hàn bị ném lên trên giường, bọn người kia bước vào tiêm cho hai cậu mỗi người một liều thuốc kích dục, đáng sợ hơn...người tiệm thuốc cho Trần Dịch Hằng chính là...cha cậu.
Trần Dịch Hằng
Bố....sao lại như vậy, bố đừng làm vậy với con...bố...con là con của bố mà...bố đừng mà bố....*rơi nước mắt*
"Tao đã nói tao không phải bố của mày...."
Thuốc được tiêm vào người Trần Dịch Hằng là loại mạnh nhất, Trần Tư Hàn cũng tương tự nhưng nhẹ hơn một chút. Chỉ chốc lát sau, thân thể cả hai cậu đã rất nhanh có phản ứng, nóng dần lên ơi, lão già Diệp kia đứng nhìn các cậu cười ha hả.
"Haha....tụi bây rồi sẽ nằm dưới thân tao thôi, chờ hơi mà rên rỉ đi....haha"
Trần Dịch Hằng
Lão già chết tiệt, ông đừng có mơ
Khi mà lão già đó đang tiến hành lột đồ Trần Dịch Hằng ra thì từ đằng sau Trần Tư Hàn đã cố gắng gượng dậy. Cậu bắt lấy chiếc bình hoa ở cạnh đó đập vào đầu lão ta, tuy nhiên chỉ khiến cho lão ta kêu lên một tiếng rồi đổ dồn sự chú ý về cậu.
Đầu lão ta chạy xuống một dòng máu, lão ta đưa tay chạm vào đầu mình nhận biết được bản thân đã bị thương, gã liền bổ nhào đến Trần Tư Hàn đè cậu ra giữ nhà
"Con mẹ mày, thằng súc sinh ai cho mày cái gan đánh tao hả?"
Lão ta bóp lấy cổ cậu bé, Trần Tư Hàn chỉ có thể tuyệt vọng dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình đập vào đôi bàn tay gân guốc của lão ta đang đáng sợ bóp lấy cổ mình
Trần Tư Hàn
Khụ...khụ...thả...thả tôi ra....khụ
Trần Tư Hàn có vùng vẫy nhưng lão ta lại càng bóp chặt hơn
"dám chống đối tao...cho màu chết"
Sau một vài tiếng ho Trần Tư Hàn ngất đi, lão ta đạt được mục đích gã liền đổi mục tiêu qua Trần Dịch Hằng đang chật vật với cơ thể của mình
"Nhóc con, giờ thì chẳng ai cứu được mày rồi"
Tiếng cười của gã lại vang lên thật đáng sợ, lão nằm đè lên người Trần Dịch Hằng trực tiếp muốn cởi đi chiếc quần còn sót lại trên người cậu....
Cánh cửa bật mở, Nhiếp Vĩ Thần đạp tung cửa đi vào, trên mặt hiện rõ sự tức giận, từ lúc bắt đầu đến giờ cậu vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của lão già kia, chỉ chờ lúc này mới ra mặt.
Cậu bay lại đá lão ta một cái bay sang bên cạnh, đồng thời cũng cởi áo mình ra khoác vào cho Trần Dịch Hằng
Nhiếp Vĩ Thần
Đừng sợ...em tới cứu anh rồi đây
Trần Dịch Hằng
Hic....hic...bố anh...Tiểu Nhiếp bố anh ông ấy...ông ấy...hic....
Nhiếp Vĩ Thần
Em biết, ông ấy đã không còn là bố của anh nữa rồi ngoan, đừng khóc nữa em đưa anh ra ngoài
Cùng lúc đó Trương Chân Nguyên và Dương Hàm Bác cũng đến. Nhiếp Vĩ Thần bế Trần Dịch Hằng đưa cho Dương Hàm Bác. Trương Chân Nguyên bên này cũng vào bế cậu nhóc Trần Tư Hàn kia ra.
Dương Hàm Bác
Tiểu Nhiếp em không đi cùng sao?
Nhiếp Vĩ Thần
Quả bom chỉ còn 30 giây, em phải nhanh đến cứu Hàm ca và Văn ca, không còn thời gian đâu
Trương Chân Nguyên
Cẩn thận
Trương Chân Nguyên cùng Dương Hàm Bác bế người chạy đi. Bên này Dương Bác Văn đã tìm được Tả Kỳ Hàm, lúc tìm được Tả Kỳ Hàm đã tháo được một nửa số bom có ở đây, giờ chỉ còn một quả bom duy nhất cũng là quả có sát thương cao nhất
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn...tin tớ, tớ nhất định sẽ làm được
Dương Bác Văn cầm tay Tả Kỳ Hàm tiếp thêm dũng Khí cho cậu, tay kia của Tả Kỳ Hàm cũng không rảnh rỗi, cầm lấy cây kéo đưa đến hai sợi dây một xanh và một đỏ của quả bom
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, cậu chọn màu xanh sao?
Dương Bác Văn
Vì nó là màu mà Hàm Hàm thích đúng chứ?
Tả Kỳ Hàm
*bật cười* Đúng vậy, quả nhiên trên đời này chỉ có cậu là hiểu tớ nhất.
Dương Bác Văn
*cười theo* yên tâm đi Văn Văn sẽ luôn ở bên cạnh Hàm Hàm ủng hộ cho cậu mọi điều cậu làm
Khi quả bom chỉ còn 5 giây để phát nổ. Dương Bác Văn đã siết chặt tay Tả Kỳ Hàm mỉm cười với cậu, giây phút đó cậu biết bản thân đã chọn đúng người rồi
Sợi dây màu xanh bị cắt....
Dương Bác Văn ôm lấy thân thể Tả Kỳ Hàm nhảy ra xa nhất có thể, cả hai sau đó cũng bất tỉnh nhưng hai tay vẫn siết chặt lấy nhau không rời
Download MangaToon APP on App Store and Google Play