Cậu là Tô Tân Hạo, khi đi đến trường hầu hết mọi người đều nhìn bằng con mắt khinh bỉ, lập dị. Điều này từ lâu đã được coi là điều bình thường, bởi vậy Tô Tân Hạo chỉ biết lờ đi ánh mắt ấy, cúi gằm mặt xuống mà đi.
Cậu có mái tóc mượt, với làn da trắng, nhưng ngày nào đi học cũng đeo cặp kính to đùng mặc dù không cận. Vì điều gì?
Căn trọ cũ xập xệ đã xuống cấp, mái tôn vào trời hạ tỏa ra làm căn nhà nóng đến tỏa nhiệt.
Mùa hạ ngày thường đã nóng rồi, còn có cả tiếng ve kêu inh ỏi, tiếng chó sủa ầm ĩ.
Tô Tân Hạo chỉ sống một mình, vừa bước ra cửa, một bé gái hàng xóm đã đợi ngay trước cửa, nhìn bé gái này chỉ tầm cỡ Tiểu Học, dáng người nhỏ nhắn. Bé gái ấy mang một chiếc váy màu hồng chấm chibi, kèm thêm chiếc bờm trắng trên tóc trông rất đáng yêu
Khi bước ra cửa, bé gái ấy ngoảnh đầu lại, trên tay còn cầm một hộp hoành thánh, bé gái nở nụ cười, nói: "Chào anh Tô Tân Hạo!"
Cậu mỉm cười, xoa đầu đứa bé: "Chào em Tiêu Nan, sáng sớm như này đến tìm anh có chuyện gì?"
Tiêu Nan đưa hộp hoành thánh bằng hai tay, "Tặng anh này, nhờ có anh hôm qua em mới thoát được đám người đó!"
Cậu nhìn hộp hoành thánh, nhớ lại chuyện tối qua, Tiêu Nan vì đi ăn sinh nhật bạn mà về muộn, trên đường có gặp hai thanh niên chuyên gia trêu ghẹo người, hai thanh niên nhìn bé gái. Sau đó tới gần trêu chọc, làm Tiêu Nan sợ hãi đến phát khóc.
Tình cờ hôm qua cậu đi làm thêm, lúc về thì tiện đường thấy, không nói gì nhiều mà đã lao ra bảo vệ đứa trẻ. Hai thanh niên chỉ tức giận, quay đầu đi nơi khác
Tiêu Nan là hàng xóm gần phòng trọ mà cậu đang thuê, cậu hỏi lại nhóc này: "Em ăn sáng chưa?".
Bé gái gật đầu: "Em ăn rồi! Anh cầm lấy ăn đi"
Bé gái dúi hộp hoành thánh vào tay Tô Tân Hạo, chạy về cửa nhà, cười tạm biệt: "Anh ăn sớm, em chuẩn bị đi học rồi! Tạm biệt anh!"
Cậu nhìn hộp thức ăn, sáng giờ nhịn đói quen rồi, cũng chẳng cần ăn sáng. Thôi thì gia đình bên đấy đã có lòng tốt, đành nhận vậy
Cậu mở chiếc hộp, lấy đũa ăn thật nhanh, ăn xong thì vứt vào thùng rác ngay cạnh.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn khoảng 10 phút nữa mới đóng cổng trường, vẫn sớm chán.
Cậu đi xuống bên dưới ghé vào một cửa hàng tạp hóa, mua một hộp sữa để uống. Cầm một hộp sữa ra quầy thanh toán. Bất ngờ va phải một người
"A..."
Người đó xuýt xoa xin lỗi, còn nói sẽ bồi thường nếu gặp lại.
Cậu bị va trúng, xương vai đang đau nhức vì làm việc quá sức thì giờ nó lại đau hơn. Tuy nhiên vẫn ngẩng đầu nói với người ấy ‘không sao, bình thường thôi’
Người đó vội vội vàng vàng đi ra khỏi tiệm, có lẽ là đang muộn giờ. Cậu không nghĩ nhiều, xoa xoa khớp vai, đi tính tiền
_____
Khi đến trường là tròn giờ vào, các học sinh thi nhau chạy vào cổng.
Trường tên Tư Thục Bán Trú, là trường trọng điểm về nơi gọi là thành thị xa hoa mang tên tỉnh Thành Đô.
Nhìn vào ngôi trường đắt đỏ này, cậu cố mãi mới vào được. Từ hồi cấp hai thì ở quê sống với ông bà, bị ba mẹ li hôn từ nhỏ vì không hợp nhau. Quyết định mang đứa con này đến với ông bà ngoại.
Tô Tân Hạo đã cố gắng rất nhiều, được học ở ngôi trường này không phải tự nhiên mà có. Mà là vì đã đỗ kì thi, dành được học bổng toàn phần, từ tiền sách đến tiền quần áo và kí túc xá. Mỗi tháng còn được chu cấp 2500 nhân dân tệ ( gần 9.000.000 VNĐ)
Nhưng cậu quyết định không ở kí túc xá, có thể 2500 tệ là số tiền lớn, nhưng với nơi đất khách phồn vinh như này thì số tiền đó chả là gì.
Cậu quyết định thuê trọ bên ngoài, đi làm thêm buổi tối, mỗi tháng ít nhiều cũng kiếm được 4000 tệ ( 14.000.000 VNĐ ).
Ít nhất như vậy mới đủ để sống được ở đất Thành Đô xa hoa đắt đỏ. Mỗi tháng còn phải gửi tiền về cho ông bà dưới quê 2000 tệ nữa, không dễ dàng gì!
Tô Tân Hạo đi đến cửa lớp, bắt gặp Bạch Ngụy đang chờ mình, đi đến: "Đợi tôi lâu không?"
Bạch Ngụy giật mình, cười nhẹ: "A, cậu đến rồi..". Cậu bạn cảm thấy cái kính trên khuôn mặt Tô Tân Hạo có đôi phần vướng víu, định nhấc tay lên tháo nó ra: "Cậu có bị cận đâu mà đeo kính, đeo làm gì cho vướng"
Tuy nhiên, cậu ngay lập tức né kịp, không để cái tay của Bạch Ngụy được như ý nguyện
Cậu bạn bĩu môi, "Có cái kính mà đeo mãi, thôi vào lớp"
Bạch Ngụy đi trước, Tô Tân Hạo đi ngay theo sau, cúi đầu xuống đất mà đi.
Về đến chỗ ngồi, cậu ngồi xuống ghế, bàn này chỉ có một mình cậu ngồi! Căn bản là trong lớp không ai muốn ngồi cùng một kẻ lập dị như Tô Tân Hạo, là giai đoạn lớp 12 rồi, cậu cũng đã quen.
Vẫn là nên yên lặng học hành tới nơi tới chốn, mai sau tìm một trường Đại Học, học tập đàng hoàng, sau đó về quê làm công việc nào lương khá một chút, ít nhất thì về quê rất thoáng đãng, không gian thoải mái, không khí trong lành, ở quê chi tiêu rất ít, không nhiều như trên đây
Đó chỉ là định hướng của Tô Tân Hạo trong tương lai, giờ thì cứ yên phận học hành là cách tốt nhất
Hôm nay là đầu tuần, tất nhiên sẽ phải ra ngoài tập trung đội hình. Học sinh trong trường đã chán ngấy mấy bài phát biểu của Hiệu trưởng, bên dưới sân thi nhau bàn tán sôi nổi chẳng quan tâm tới sự việc khi Hiệu trưởng phát biểu
Bất ngờ, cả trường im thin thít không phát ra một tiếng động, hầu hết mọi người đều giương mắt nhìn về phía cậu trai đang cầm tờ kịch bản mà nhà trường soạn sẵn lên phát biểu
Tô Tân Hạo thấy xung quang im ắng đến lạ, bèn ngẩng đầu lên, bất ngờ
Cậu trai kia đang đọc bài diễn văn vô cùng cảm động, hắn cầm mic phát biểu: "Chào mọi người, tôi tên Chu Chí Hâm, là người vừa đạt giải nhất hội thảo về Toán nâng cao trong tỉnh. Thành tích nếu xét về trường thì không có gì đáng nổi bật....."
Hắn vừa nói, vừa nhìn xuống phía dưới, nhìn đám học sinh cứ nhìn mình. Hắn lia sang chỗ khác, bắt gặp một cậu trai tóc qua lông mày, đeo một cặp kính to. Hắn nhận ra người đó rồi, là người mà sáng nay vô tình va phải
Chu Chí Hâm: "Là một học sinh, tôi không chỉ luôn phải nghe theo sự chỉ đạo sắp xếp của nhà trường, mà phải luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt..."
Kết thúc bài diễn văn, hắn đi xuống phía cánh gà. Khi bóng dáng của Chu Chí Hâm biến mất, mọi người lại sôi nổi lên một vụ bàn tán. Đa phần sẽ nói về dung nhan, tướng mạo.
Đôi mắt ấy sâu đến sắc bén trông rất có hồn, chiếc mũi cao làm nên sự đặc biệt cho khuôn mặt, xương quai hàm tinh tế rõ nét, đôi môi hình trái tym mỏng nhẹ, khi nói ra nhìn rất mê người
Mà đằng này, Tô Tân Hạo phát hiện từ khi hắn nhìn mình chằm chằm, lại cảm thấy rất bình thường, chắc có lẽ đã nhận ra chỉ vì một ánh nhìn
Kết thúc, tất cả học sinh quay trở về lớp học, học tiết tự học buổi sáng.
Vừa vào tiết, lão sư chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện, tất cả học sinh đứng dậy nghiêm túc cúi đầu chào
Chủ nhiệm là cô Hạ, tên Hạ Mẫn, là chủ nhiệm ba năm cao trung của lớp này. Lớp này thuộc lớp chuyên của ban xã hội, nhưng nhìn chung thì mặt bằng vẫn có sự tập trung, không phải một lớp cá biệt, đàn đúm gì cả!
Cô gật đầu, tiếp theo vào luôn lời nói: "Chào các trò, hôm nay trên toàn trường đã có một học sinh chia sẻ về bài diễn văn đúng không? Cậu ấy đã đạt giải Toán cao cấp trong cuộc thi tỉnh, và mới chỉ chuyển về đây được vài ngày. Chu Chí Hâm là học sinh mới của lớp H8"
Nói dứt câu, cả lớp trố mắt kinh ngạc, một nam thanh niên bước vào lớp, không cần giới thiệu cũng biết đấy là ai! Hắn cúi đầu chào
Cô Hạ cũng nhìn quanh lớp học, xếp chỗ, phát hiện chỉ có một mình bàn của Tô Tân Hạo là một người, cô để hắn xuống đấy ngồi
Học sinh nữ trong lớp ghen tị không thôi, hầu như ai cũng mong muốn được ngồi cùng Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm tới, ngồi xuống vị trí được sắp xếp, chào hỏi bạn cùng bàn, phát hiện bạn cùng bàn là cái người sáng nay hắn vô tình va trúng: "Chào cậu, cậu có phải người sáng nay---"
Tô Tân Hạo chen ngang: "Ừ, người sáng nay là tôi, không cần xin lỗi, chuyện bình thường"
"À, cho tôi biết tên cậu". Hắn hỏi
"Tôi tên Tô Tân Hạo". Cậu trả lời
Hắn gật gù, định hỏi tiếp nhưng đã đến giờ ra chơi, trống vừa vang lên, mấy học sinh nữ trong lớp đã nhốn nháo muốn xuống bàn dưới làm quen với Chu Chí Hâm
Tô Tân Hạo cảm thấy rất nhiều nữ sinh xuống đây, không chỉ ồn ào mà còn rất mất tập trung vào bài học, cậu nhăn mặt cảm thấy khó chịu
Bạch Ngụy đang định quay xuống mượn bài tập Tô Tân Hạo, nhận thấy cậu có điểm bất thường.
Bạch Ngụy đi xuống bàn cuối cùng, gõ lên bàn: "Tô Tân Hạo, đi xuống canteen chứ?"
Cậu gật đầu nhẹ, nhanh chóng cùng Bạch Ngụy thoát ra khỏi sự ồn ào này
Chu Chí Hâm đang định hỏi thêm Tô Tân Hạo, bất ngờ bị một đám học sinh nữ vây quanh, hắn còn chưa hỏi được gì đã thấy cậu đi ra ngoài cùng một người nào đó
Để mặc hắn ở đây với một đám đuông dừa này
Chu Chí Hâm hết lần này đến lần khác lịch sự từ chối, hắn định có chút lạnh lùng, vì ở trường cũ hắn cũng gặp tình trạng tương tự, không khá lên là bao
_____
Tô Tân Hạo cùng Bạch Ngụy đã xuống phía canteen, gọi một ly sữa nóng uống cho ấm bụng một chút
Bạch Ngụy là người bạn suốt từ hồi đầu cấp ba đến tận bây giờ. Vì bản tính hướng ngoại, ngay từ đầu biết Tô Tân Hạo dành được học bổng để đỗ vào trường này. Bạch Ngụy cảm thấy không tệ, rất cảm thán, muốn cùng Tô Tân Hạo làm bạn bè thân thiết, ai ngờ tính khí của Tô Tân Hạo vô cùng thất thường, mọi người trong lớp đều nói cậu là kẻ lập dị vì không một ai trong lớp muốn lại gần
Vì vẻ ngoài lập dị nên Tô Tân Hạo bị cô lập, chỉ có mình Bạch Ngụy là biết vì sao cậu lại bị như vậy!
Từ đầu Bạch Ngụy bám theo Tô Tân Hạo mọi lúc mọi nơi, làm cậu cảm thấy cực kì phiền nên đã quyết định nói chuyện rõ ràng với Bạch Ngụy là đừng bám theo mình nữa
Kết quả thì cậu ta vẫn luôn bám theo, tuy đã cảnh cáo, nhưng Bạch Ngụy là người mặt giày, làm gì biết sợ!
Mỗi ngày đều là bám theo Tô Tân Hạo mãi, không hỏi bài thì cũng là rủ đi chơi. Ngày ngày như vậy thành quen.
Tô Tân Hạo cảm thấy đều là chuyện bình thường, khi đó mới dần chấp nhận được Bạch Ngụy là bạn của mình chứ không phải thân thiết để lợi dụng
Nói là vậy, cậu bạn và Tô Tân Hạo khi vừa xuống canteen, cậu bạn đã quan tâm hỏi han: "Đầu lại đau à? Chắc tại ồn quá".
Cậu gật đầu, cầm cốc sữa lên uống một hơi.
Cậu bạn kia hỏi tiếp: "Cậu vẫn định đi làm thêm à? Không phải lúc trước vì bị chuột rút nên nghỉ rồi à? Sao giờ còn đi làm!?"
Cậu lại nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, nghỉ ngơi một ngày là được, nếu còn lười biếng thì không có tiền"
Thực ra mấy ngày trước vì đang đi phục vụ bàn tại quán ăn, vô tình trượt chân ngã, kết quả là bị chuột rút nên Tô Tân Hạo đành xin nghỉ. Nhưng lạ đời chân vẫn chưa khỏi, còn có dấu hiệu đi khập khiễng. Cậu đã vác xác đi làm, mọi người hỏi han, nhưng cậu thì nói ‘Là chuyện nhỏ, mọi thứ đều bình thường’
Bạch Ngụy cảm phục, "Tôi phục cậu rồi, Tô Tân Hạo, tôi hỏi cậu. Cậu vô cảm đến vậy à?"
Câu nói này khiến cậu bất ngờ. Phải! Có lẽ là đã vô cảm từ lâu chứ không đến tận bây giờ, nhớ lần cuối Tô Tân Hạo khóc là vào hai năm trước, khi đi đường mà lỡ lao trúng xe, cậu bị nhập viện thành ra khóc đến xưng mắt. Nhưng bây giờ có lẽ là không, chẳng còn giọt nước mắt nào cả. Tô Tân Hạo chỉ biết làm theo số phận sắp đặt, vừa học vừa làm, ngày sống qua ngày
Muốn sống ở thành phố Thành Đô này thì phải thật chăm chỉ, còn không thì sẽ chẳng được gì! Cậu phải ra ngoài kiếm từng đồng, tuy bây giờ đã tiết kiệm được kha khá để học Đại Học, nhưng cậu cảm thấy số tiền đó thực sự vẫn chưa đủ
Nên dù có phải thức đêm thức hôm, đi làm đến một hoặc hai giờ sáng mới về, cậu không thành vấn đề, miễn kiếm ra tiền. Tô Tân Hạo đều bằng lòng!
"Cậu vào rồi!"
"Ừ"
Tô Tân Hạo không nhìn người kia tới một cái, chăm chăm lấy bút và giấy gì đó, xem đi xem lại một tờ giấy được ghi
Cậu là đang dò xét buổi làm thêm, hôm nay là tới phiên cậu làm thêm buổi tối ca muộn, cậu thở ngắn thở dài, vết bầm trên vai còn chưa khỏi, khủy tay thì xưng lên một cục
Tô Tân Hạo nhìn lại mấy vết thương, chỉ nghĩ là vết thương ngoài da, bôi một chút thuốc vào là khỏi
Cảm giác đau đớn bây giờ dường như không tồn tại. Nhiều lúc ở nhà mệt mỏi mà đi ngủ, ngủ để quên đi mấy vết thương thường gặp, nhưng nước mắt vẫn cứ thế mà không rơi, nó như bị rút cạn, chẳng trào ra tới một giọt, trên khuôn mặt khi ấy chỉ biểu hiện thái độ thờ ơ, vô cảm
Chu Chí Hâm lúc này đã để ý, thấy Tô Tân Hạo nhìn chằm chằm vào trang giấy, chỉ nghĩ là đang học tập gì đó, không dám làm phiền!
Cứ vậy, ngày đầu tiên chẳng nói được với nhau câu nào. Tan học, Tô Tân Hạo chạy nhanh ra cửa. Nhanh chân chạy về căn trọ đang thuê
Tắm rửa sạch sẽ lại một lần, thu dọn đồ đạc, lấy thuốc bôi vào vết bầm trên tay, dùng che khuyết điểm để che đi vết thương
Cậu nhìn lọ che khuyết điểm, bất lực mà nói: "Tháng này mới mua lọ mới mà giờ sắp hết rồi?"
Cậu không dám nghĩ nhiều, quăng lọ che khuyết điểm vào hộc bàn
Tiếp đó chạy ngay ra ngoài đi đến quán ăn để làm việc, công việc hôm nay làm đến 12 giờ đêm, Tô Tân Hạo không dám kêu ca gì, vì làm ca đêm nhiều tiền hơn làm ca ngày, mà ca đêm muộn thế này kiểu gì cũng tăng được 10 phần trăm lương
_____
Đến quán, may mà kịp giờ. Cậu thu xếp đồ đạc, mặc đồng phục, đeo tạp dề của quán, nhận phục vụ bàn và order.
Điều đặc biệt khi Tô Tân Hạo đến quán làm, chính là cậu phải bỏ kính ra để phục vụ. Khuôn mặt lúc đeo và lúc tháo trông khác nhau một trời một vực
Lúc đầu tới đây xin việc, quản lí nhìn dáng vẻ này của Tô Tân Hạo định từ chối không muốn nhận, vì trông vẻ bề ngoài rất không được lòng khách, nhưng nhìn lại kĩ càng, quản lí bảo cậu bỏ kính ra
Cậu làm theo như lời người kia nói. Quản lí thì trầm trồ kinh ngạc, quyết định nhận Tô Tân Hạo tới làm luôn cho quán ăn.
Đây là quán ăn đêm, cũng là một tiệm đồ nhỏ giữa lòng Thành Đô, chủ tiệm vì thấy nhiều công nhân lao động vất vả mà về muộn tận đêm khuya nên quyết định hạ giá thành xuống một nửa, người lao động tùy ý gọi món
Tất nhiên, khi phục vụ phải luôn tươi cười với khách. Khác hoàn toàn với khuôn mặt thờ ơ, vô cảm ở trường. Thì trong quán ăn, Tô Tân Hạo như biến thành một người khác
Vì đồng tiền, cậu sẵn sàng thay đổi ngoại hình một chút, để không bị cho là lập dị. Từ mắt kính đã được tháo, khuôn mặt bơ phờ giờ đã trở nên vui vẻ, tươi tắn, đặc biệt là rất hay cười
Về việc phục vụ bàn, cậu không ngại ngần gì cả. Mà làm đến giữa trừng, quản lí kêu ra xe tải xách nguyên liệu mới nhập về vào trong bếp
Tô Tân Hạo nghe thấy có vẻ hơi dè trừng, nhìn lại, cánh tay trắng đã được phủ lên một lớp che khuyết điểm, lại nhìn mấy vết chai tay
Tuy là không muốn, nhưng cậu lại nở nụ cười, vui vẻ ra phía xe tải mà xách đồ vào
Từ thịt gà, thịt heo, thịt bò. Rất nặng
Nó được nhập về toàn là những nguyên liệu tươi mới. Mới xách được nửa trừng, vai có dấu hiệu xưng lên, nó tê dần tê dần, bắt đầu khớp vai có những tiếng lách cách giòn sụn như sắp gãy xương, cậu vội đặt nguyên liệu xuống, thở dốc, nhờ người khác làm hộ
Bản thân giờ đang ở trong nhà vệ sinh, lấy thuốc sát trùng, rồi lại lấy tiếp bông, khử trùng. Lấy thuốc giảm đau uống tạm hai viên.
Khớp vai chưa lành lặn, bây giờ chỉ sợ nói ra thì trừ tiền lương, cậu nhăn mặt một chút, cắn răng chịu đựng tầm 5 phút, vết đau trên vai cuối cùng mới lành được một ít
Tô Tân Hạo thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, nụ cười trên môi lại được cười rất tươi, tiếp tục đi làm công việc phục vụ bàn
Khi quán gần đến 12 giờ đêm, sắp đóng cửa, từ cửa bước vào là hai thanh niên trông nói chuyện với nhau rất vui vẻ
Cậu vừa nhìn là biết, đây là hai người hôm qua chuyên gia đi trêu chọc người khác, cậu cắn răng, cười lại: "Xin chào quý khách!"
Cậu đi lại bàn, đặt menu ra trước hai vị khách kia, một người trong số hai người kia nhận ra Tô Tân Hạo có chút quen mắt, gặng hỏi: "Cho tôi hỏi, tôi và cậu từng gặp nhau ở đâu chưa? Tôi thấy cậu rất quen!"
Câu hỏi này khiến da gà trong người cậu nổi lên, bình tĩnh đáp: "Không có, tôi cũng chưa gặp hai người bao giờ, có lẽ chúng ta là lần đầu tiên"
Hai tên đó nghe xong cũng gật đầu, gọi thức ăn.
Khi hai tên đó đang ăn giữa trừng, đồng hồ đã điểm tới 12 giờ đêm. Cậu xin phép quản lí cho mình về sớm một chút
Tô Tân Hạo tới phòng lấy đồ, mặc áo kĩ càng, đeo kính lên đồng thời rũ tóc xuống
Cậu đi ra khỏi quán thật nhanh. Nhưng thật không may, một trong hai tên đó phát giác ra điều quen thuộc, nói với tên kia: "Mày nhìn kìa, thằng nhóc đó không phải hôm qua vừa làm hỏng việc tốt của chúng ta à?"
Tên còn lại đưa mắt nhìn theo: "Vãi đệt! Đúng thật này. Mẹ nó chứ! Thế hóa ra cái đứa khi nãy là nó à? Tao không nhận ra đấy"
"Chúng ta chặn nó lại!"
Hai tên kia nhanh chóng ra quầy tính tiền, bước ra ngoài.
Tô Tân Hạo đi đến giữa đường, cảm nhận thấy sau lưng có tiếng bước chân. Trong lòng cậu đang nói có gì không ổn, quay người lại
Ai ngờ như cậu dự đoán, hai tên này đã tìm được đến tận đây rồi
Tên bên kia tiến lại, cười khẩy: "Là mày à nhóc con, hóa ra hôm qua dám phá bọn tao"
Cậu đưa ánh mắt hờ hững lên người tên kia, giọng vô cảm: "Thì sao? Là tao đấy!"
Tên kia tức chết, lao lên muốn đấm cậu một trận, cậu nhanh chân ưỡn người ra né được, sau đấy vo tay thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào gò má của tên kia
Tên kia gào lên: "MẸ MÀY!!!"
Hai tên lao lên cùng một lúc, cậu dùng đầu gối, thụi mạnh vào bụng tên còn lại, nhưng không để ý, tên kia đã dùng lực mạnh, đấm mạnh vào lưng cậu, làm Tô Tân Hạo mất thăng bằng một chút, kêu lên đau đớn
Tiếp theo lại đấm vào sống mũi của gã ta, làm gã gục xuống đất mà bất tỉnh nhân sự.
Cậu chạy vội đi, chân thì đã mỏi do đứng lâu, vết bầm trên vai chưa lành mà giờ còn vết thương ở lưng
Cậu thở dốc, cứ chạy một chút rồi sau đó nhìn về đằng sau. Biết rằng không có ai đuổi theo, khi đó mới yên tâm đi vào khu nhà trọ đang ở
*Cạch*.
Tiếng mở cửa kêu lên, bật đèn. Căn phòng trọ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ. Tô Tân Hạo cởi bỏ từng lớp áo, từ lớp áo khoác đến lớp áo phông. Khi nhìn lại trong gương, vùng lưng bây giờ đã thâm tím lại thành một mảng
Cậu lại cho đó là vấn đề bình thường, hoàn toàn thờ ơ trước mọi vết thương
Chỉ có bôi thuốc vào, chờ ngày lành lại là xong
Về đến nhà đã 1 giờ sáng. Lại lôi bài tập ngày hôm nay ra làm. Hầu hết thời gian xoay quanh chỉ có đi học và đi làm thêm, làm xong bài tập thì đã 3 giờ sáng.
Cậu đành tự nhủ chắc ngủ tầm 3 tiếng thôi là đủ. Vậy nên cuộc sống hằng ngày là thế, cậu làm việc cật lực, vừa học vừa làm, ngủ thì không đủ giấc. Cánh tay thì gầy thóp, dáng người cũng rất mảnh khảnh
Sáng ngày hôm sau, mở cửa ra, hôm nay đi sớm hơn một chút, lại chạy xuống cửa hàng tạp hóa dưới nhà mua một lọ kem che khuyết điểm
Vào nhà vệ sinh, dùng cây cọ che toàn bộ vết thương trên da thịt, nhìn lại làn da trong gương, cuối cùng mới hài lòng mà đi tới trường
_____
Đi đến trường, đứng xa xa ở cổng trường thôi cũng thấy các học sinh khác thi nhau chạy nhảy. Bạch Ngụy đang đứng chờ Tô Tân Hạo trước cửa lớp, như thói quen hằng ngày, cả hai gặp mặt nhau
Sau đó đi vào trong lớp, tuy nhiên, Bạch Ngụy đang đùa cợt, cánh tay bỗng nhiên vỗ nhẹ lên vai Tô Tân Hạo, cậu bất ngờ, vô tình kêu lên: "A..."
Bạch Ngụy hoảng hốt, hỏi lại: "Cậu sao không?"
Cậu thở đều, lấy lại bình tĩnh, xua tay: "Không sao không sao, đừng nghĩ nhiều, chuyện bình thường thôi"
Cậu bạn lại giận đến tím mặt, định kéo tay Tô Tân Hạo đi ra phòng y tế nằm một chút
Không ngờ, chỉ mới vừa nắm lấy khủy tay của Tô Tân Hạo, cậu lại bất ngờ kêu lên: "A."
Bạch Ngụy vội giật tay ra, nắm lấy bàn tay Tô Tân Hạo, có vẻ chỉ có bàn tay là không vấn đề gì, nhưng khi sờ lên đó, cảm giác bàn tay bị chai hiện lên rõ rệt, nó khô, thậm chí còn nhìn rõ mấy vết hằn lên tay do làm việc quá sức
Bạch Ngụy kéo tay Tô Tân Hạo ra nhà vệ sinh, kéo tay áo lên, nhìn thì lại không có vết bầm tím nào trên tay cả, cậu bạn nhíu mày: "Sao lại không có vết, hay là...."
Đang rối răm, tự nhiên Bạch Ngụy chạm nhẹ lên làn da ấy, nó trơn, như được bôi lên một lớp gì đó vậy
Tô Tân Hạo cắn răng không phát ra tiếng. Bạch Ngụy lúc này nhận ra không ổn, cầm tay cậu ra chỗ vòi nước, lấy nước và xà bông rửa đi vài lần. Quả nhiên, vết bầm tím hiện ra ngay trước mắt
Bạch Ngụy chỉ trích: "Cậu dùng che khuyết điểm để che mấy vết này à?"
Tô Tân Hạo rụt tay lại, kéo tay áo xuống kĩ càng: "Không sao, bình thường cả, cậu không cần lo"
Cậu bạn bất lực, làm gì có ai đau mà không biết khóc, khổ mà không muốn nói? Chỉ có mình Tô Tân Hạo mới làm được điều này!
Cậu bạn đứng đối diện cậu, lên tiếng: "Cậu không cảm thấy đau à? Vết đó rõ ràng một tháng trước tôi còn nhìn thấy, giờ không nhìn thấy nữa tưởng nó đã lành. Không ngờ cậu dùng che khuyết điểm để che đi, cậu thực sự không thấy đau sao?"
Tô Tân Hạo chỉnh lại quần áo, lại lấy lọ che khuyết điểm từ trong túi quần ra, bôi lại một lớp
Bạch Ngụy giữ tay: "Đừng bôi nữa, đi viện khám đàng hoàng đi"
Cậu lại như không nghe thấy, gạt cánh tay đang giữ kia qua một bên, bôi lại kĩ càng. Khi làm xong, kiểm tra lại, lớp da giờ đã không còn vết bầm tím, cậu mới yên tâm
Tô Tân Hạo hờ hững, nói: "Không phải chuyện của cậu, tôi đang muốn kiếm tiền để học Đại Học, mấy vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, 1 tháng không khỏi thì 2 tháng nó sẽ khỏi, không cần quan tâm nhiều như vậy"
Nói xong, Tô Tân Hạo đi ra khỏi nhà vệ sinh, bỏ mặc Bạch Ngụy đang đứng đó bất lực không nói thành lời
Từ khi cậu bạn quen biết với Tô Tân Hạo, chỉ thấy duy nhất một lần Tô Tân Hạo khóc là do tai nạn, còn những ngày còn lại biểu cảm trở nên lập dị, vô cảm với mọi người xung quanh
Tô Tân Hạo không biết đau sao?
Đau đớn? Không! Nó làm gì tồn tại...
Khi đã quay trở lại lớp, cậu ngồi xuống bàn. Nhanh tay lấy sách vở ra ghi chép, còn không quên đánh dấu mấy buổi đi làm thêm
Chu Chí Hâm bên cạnh trầm ngâm nhìn Tô Tân Hạo, nghĩ về lời nói mà hôm qua mấy nữ sinh đã nói với hắn, cái gì mà ‘Cậu không nên ngồi cạnh Tô Tân Hạo’, ‘Tô Tân Hạo, cậu ta là kẻ lập dị, cậu ngồi cùng cậu ta không trừng bị lây bệnh đấy!’, ‘Cậu ta là được học bổng, nhưng tính cách khác biệt, chẳng bao giờ tiếp xúc hay nói chuyện với ai, cậu nên tránh xa cậu ta ra một chút’
Những lời nói như này về bạn cùng bàn làm Chu Chí Hâm cảm thấy cực kì nghi hoặc. Nghi hoặc dáng vẻ đang cần mẫn kia
Để ý mới thấy, từ lúc ngồi cùng nhau đến giờ còn chưa bắt chuyện được 5 câu, hắn quyết định hỏi thử: "Tô Tân Hạo!"
Cậu quay đầu sang, "Chuyện gì?"
Chu Chí Hâm nhìn biểu hiện, tính cách này thực chất không phải lập dị, chỉ là ít nói, không hẳn là tự kỉ, chỉ là tâm lí không ổn định
Tô Tân Hạo nhìn đối phương, nhướn mày: "Không có gì cần nói à?"
Hắn lúc bấy giờ mới hoàn hồn, hỏi thử: "Tôi thấy cậu rất ít nói, tôi nghe người trong lớp nói cậu hay ngồi đây một mình?"
Cậu nhíu mày, chưa gì đã gặp âm binh: "Nếu cậu cảm thấy chỗ này không thích hợp thì có thể đổi, tôi không ép cậu ngồi cùng". Nói xong thì quay lại ghi ghi chép chép
"À không, ý tôi là....nếu cậu ít khi ngồi cùng ai, thì tôi làm bạn với cậu!"
Tô Tân Hạo tự cười nhạo, làm bạn hay làm bè? Vốn dĩ trong lớp này có ai mà không coi cậu như kẻ lập dị, làm bạn gì chứ! Tô Tân Hạo từ chối: "Tôi không thích nói chuyện với người lạ, đặc biệt là cậu!"
"Nhưng....". Chu Chí Hâm nhớ đã có ai đi cùng Tô Tân Hạo, ngẫm nghĩ lại cũng không phải là lập dị. Lời đồn chỉ là lời đồn, làm gì có kẻ lập dị nào mà lại có bạn chứ!
Chu Chí Hâm nghĩ ngợi, người này thực chất chỉ bị về vấn đề tâm lí, không hẳn là không thể kết bạn
Hắn biết thân biết phận, cả hai cứ ngồi đó, hôm nay vẫn thế. Cả hai không nói với nhau quá 10 câu
Bạch Ngụy cúi gằm xuống phía dưới ngăn bàn, nhắn tin:
[ Bạch Ngụy: Tân Hạo, lúc về đợi tôi ở phòng y tế, không cho cậu về trước ]
Di động đang ở trong cặp ‘ting’ lên một tiếng, lục lọi cặp sách. Thấy tin nhắn Bạch Ngụy, cậu nhắn lại:
[ Tô Tân Hạo: Làm gì? ]
[ Bạch Ngụy: Nhớ nghe theo tôi, không được về trước ]
Cậu lại thở dài, hôm qua có lẽ hơi mệt mỏi, giờ vẫn có chút gì đó buồn ngủ. Cậu để điện thoại sang bên cạnh, tháo kính ra, gục xuống bàn, chỉ nhắm mắt tầm 10 phút rồi dậy
Chu Chí Hâm bên cạnh thấy bạn cùng bàn đang ngủ ngon lành, thấy được tóc của đối phương rất mềm mượt, bồng bềnh. Thấy được cặp kính to của đối phương
Hắn tò mò cầm lên xem thử, cặp kính này rất to, nhìn có thể thấy nó còn to hơn mấy cặp kính khác
Nhìn tới nhìn lui, phát hiện có gì không đúng, hắn đeo thử. Là kính 0 độ?
Chu Chí Hâm ngạc nhiên, nhìn đi nhìn lại tròng kính, có nhìn thế nào thì nó vẫn như cũ, căn bản là đeo như không đeo
Hắn thắc mắc, Tô Tân Hạo rõ ràng không cận, nhưng luôn luôn đeo kính giả cận để làm gì?
Thấy cậu có giấu hiệu ngẩng đầu dậy. Hắn nhanh tay đặt lại chỗ cũ, vô tình nhìn được khuôn mặt lúc cậu không đeo kính, hình như có chút hơi khác, chưa nhìn được bao lâu thì Tô Tân Hạo với lấy chiếc kính, nhanh chóng đeo lên. Tùy chỉnh lại một chút
Giờ ra về, Tô Tân Hạo quên luôn lời của Bạch Ngụy, định ra đến cổng, bàn tay lại được Bạch Ngụy theo sau kéo lại
Bạch Ngụy không nhiều lời, trực tiếp kéo Tô Tân Hạo tới gần phòng y tế. Cậu kiên quyết phản đối, nhưng cả hai giờ đây đang đứng trước cửa phòng y tế. Cậu bạn đẩy cửa vào
Đưa Tô Tân Hạo xuống ghế, cậu bạn còn nói với y tá bôi thuốc và tiêm thêm vào người chất đề kháng.
Tô Tân Hạo được nhân viên y tá tiêm cho một loại thuốc, sau đó thoa thuốc vào. Khi được thoa thuốc, cậu lại cảm thấy thật thoải mái.
Nhìn lại tên thuốc, nói với người nhân viên: "Chị à, bán cho em lọ bôi đó được không?"
Y tá rất nhanh đã gật đầu, thuốc này có vẻ ổn áp hơn nhiều so với loại cũ mà cậu đang dùng. Tuy giá thành cao hơn nhưng nó rất nhanh lành, cậu sẽ không cảm thấy đau nhức!
_____
Trên đường, vô tình lại bắt gặp Tiêu Nan đang đứng phía dưới khu căn trọ nghịch đất.
Cô bé là giai đoạn trẻ con, biết vui chơi thế này thực sự rất đáng mừng
Tô Tân Hạo dè dặt đi tới hỏi han: "Chào Tiêu Nan"
Cô bé ngước lên, rất nhanh đã đứng dậy, cúi người lễ phép chào hỏi: "Em chào anh"
Cậu gật đầu: "Hôm nay sao lại nghịch đất ở đây? Ba mẹ em đâu?"
Cô bé lắc đầu: "Em không biết, chắc bà ấy đang đi chợ rồi!"
"Nhưng nghịch ở đây rất bẩn, hay em lên nhà đi"
Cô bé lắc đầu: "Nhưng nhà em không có ai. Hay là....". Đầu Tiêu Nan nảy ra một ý tưởng nào đó, hỏi: "Em có thể sang nhà anh chơi một chút được không?"
Tô Tân Hạo hơi bất ngờ, nếu như để Tiêu Nan ở đây nghịch ngợm cũng không hay, cậu gật đầu: "Được rồi! Anh dẫn em lên nhà anh chơi, được chứ!"
Cô bé cười khúc khích, gật đầu lia lịa
Tô Tân Hạo mở căn trọ nhỏ. Tiêu Nan phấn khích bước vào, vừa vào đã thấy một bức ảnh treo trên tường, một ban công nhỏ để phơi quần áo.
Giường là loại nhỏ giống như kí túc xá, đồ đạc hầu như rất ngăn nắp
Tiêu Nan tò mò, nhìn quanh khắp căn phòng, nói: "Phòng anh gọn gàng nhỉ, không như phòng em, mẹ em nói phòng em bừa bộn, mẹ còn nói em cứ bừa bộn thế này lớn lên sẽ không yêu được ai"
Tô Tân Hạo vốn dĩ mặt mày vô cảm, nghe thấy câu nói này, trong lòng có cảm giác hơi lạ, giống như đang chiều em gái vậy, cậu nói: "Con gái bừa từng lúc thôi, lớn lên chắc chắn sẽ không bừa nữa"
Cô bé hỏi: "Thật không ạ?"
Cậu gật đầu: "Thật"
Cô nhìn Tô Tân Hạo, thắc mắc: "Anh Tân Hạo, anh đeo cái kính to như thế làm gì? Về nhà không tháo ra cho đỡ vướng ạ?"
Cậu nhìn cô bé, xoa đầu: "Là quen rồi, không có nó liền cảm thấy không quen!"
Tiêu Nan đứng dậy, thử dùng tay với lấy cái kính mà Tô Tân Hạo đang đeo. Ai ngờ cậu không những không né tránh, mà vẫn để cho Tiêu Nan nghịch ngợm cái kính
Cô bé thử đeo lên, nhìn ngắm xung quanh: "Em thấy nó vẫn vậy, có khác gì đâu! Em tưởng giống cái kính mà mẹ em hay đeo, nó mờ đến lóa mắt luôn!"
"Ừ"
Cô tháo kính ra, định đưa lại cho cậu. Tiêu Nan đưa tới cái kính, bất ngờ lại rụt tay lại
Cô bé há hốc mồm, nói to: "Anh Tân Hạo đẹp trai thế!"
Là lần đầu Tiêu Nan được nhìn thấy dáng vẻ cậu không đeo kính, bất ngờ trên cả bất ngờ
Cô bé đặt kính xuống, nhìn ngắm kĩ: "Anh Tân Hạo à, anh đẹp thế này sao cứ đeo kính mãi thế, một năm em chuyển tới đây, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy mặt anh thế này"
"Vậy à!"
*Ting*
Chuông cửa bất ngờ vang lên, "Chắc mẹ em về rồi, mau về với mẹ đi"
Cô bé lắc đầu: "Không muốn về"
"Sao vậy?"
"Muốn ở đây chơi cùng anh"
Cậu đeo kính vào, đứng lên, đi ra mở cửa. Người đang đứng ở cửa đúng thật chính là mẹ của Tiêu Nan, bà là đang không thấy Tiêu Nan trong nhà, sợ chạy sang nhà hàng xóm chơi
Bà là Hoa Miễn, là một người phụ nữ tầm U40. Hoa Miễn thấy Tô Tân Hạo, hỏi: "Chào con Tân Hạo, không biết con bé Tiêu Nan nhà cô có ở đây không?"
Cậu gật đầu, đứng sang một bên: "Em ấy kia kìa cô!"
Tiêu Nan xị mặt xuống, khuôn mặt vô cùng giận dỗi, "Con muốn ở đây chơi"
Bà Hoa Miễn lại thuyết phục: "Bây giờ đang là buổi trưa, là giờ ăn cơm, con không định về nhà ăn cơm à?"
Cô bé bĩu môi, lắc đầu: "Hay con ăn cơm nhà anh Tân Hạo có được không?"
Cậu ngẩn người, lại nhìn bà Hoa Miễn, bà cười bất lực: "Không được, chiều anh còn đi học, anh đi học sớm hơn con rất nhiều, không được quấy anh"
Tô Tân Hạo bước đến, nhẹ nhàng: "Em cứ về đi, rảnh rỗi sang đây chơi với anh"
Tiêu Nan bị hai bên thuyết phục, căn bản là không còn lựa chọn nào khác, đành ngậm ngùi đi đến trước cửa
Trước khi đi về căn trọ kia, cô bé nói với mẹ, "Mẹ à, mai kia cho con lấy anh Tân Hạo làm chồng được không?"
Tô Tân Hạo bị Tiêu Nan làm cho ngẩn người
Bà Hoa Miễn thì ngạc nhiên không kém, quay sang nhìn cậu, bà hỏi: "Sao lại muốn lấy anh Tân Hạo làm chồng?"
Cô bé nói: "Tại anh ấy rất đẹp trai, mẹ không biết đâu, anh ấy tháo kính ra đẹp trai vô cùng, không giống với lúc đeo cặp kính to đùng kia chút nào!".
"Cái này thì con phải hỏi anh Tân Hạo chứ, sao lại hỏi mẹ!"
Tiêu Nan không nghĩ nhiều, lại nắm lấy góc áo cậu, nói: "Mai kia anh làm chồng em được không?"
Tô Tân Hạo cúi người xuống đối diện: "Để mai kia rồi tính, được không?"
"Anh không đồng ý là em không về đâu!". Cô bé thốt lên
Cậu bất lực, gật đầu: "Được rồi, mai kia anh là chồng em"
Tiêu Nan khi nghe xong thì vui sướng không thôi, vẫy tay lại chào cậu, nắm tay cùng mẹ về lại căn trọ
Khi bóng dáng hai người họ đi khuất. Cậu đột nhiên mỉm cười. Phải! chính là đột nhiên mỉm cười, nó không hề gượng ép, nó chính là bản năng tự nhiên
Cậu đóng cửa lại, đi vào trong phòng, định bụng nấu chút gì đó để ăn. Nhưng thấy đã 12 giờ trưa, mắt bây giờ đang rất buồn ngủ. Đành pha tạm gói mỳ, ăn cho qua bữa
_____
Chu Chí Hâm từ chiều nay đã tới rất sớm, chính vì tới sớm cho nên hắn không có gì để làm. Tự nhiên có cô bạn nào đó đi tới, gõ nhẹ lên bàn
Chu Chí Hâm ngẩng mặt lên, trên mặt mang dáng vẻ sâu kín, lạnh lùng: "Chuyện gì?"
Cô gái đó tên Tư Nghệ Diệp, là lớp phó học tập, cô ngỏ ý: "Chu Chí Hâm này, tôi xuống chỗ cậu ngồi chung được không? Dạo này tôi học Toán bị sa sút, muốn nhờ cậu kèm tôi. Cậu yên tâm, về tiền nong thì tôi rất sòng phẳng, tôi sẽ trả tiền dạy kèm, coi như cậu là gia sư cho tôi"
Chu Chí Hâm căn bản không muốn nghe, "Ý cậu là...muốn chuyển chỗ luôn xuống đây ngồi?"
Giọng Tư Nghệ Diệp hào hứng: "Phải phải, còn Tô Tân Hạo thì cậu ấy ngồi ở đâu cũng được, cậu cũng biết cậu ấy bị lập dị trong lớp mà, ngồi với ai chả được, cậu ấy không nói nhiều"
Hắn từ chối ra mặt: "Không được, tôi không đồng ý. Như vậy không khác nào là đuổi bạn cùng bàn của tôi đi à? Với lại tôi đang ngồi với cậu ấy rất tốt, không có chuyện lập dị như cậu nói"
Tư Nghệ Diệp bị từ chối thì tức ra mặt, chất vấn: "Cậu không thấy cậu ấy bất bình thường à, ngồi với cậu ấy chả khác nào ngồi với cục đá không biết khóc không biết cười!"
Chu Chí Hâm dần mất kiên nhẫn, liếc cô bạn muốn cháy mắt: "Tôi chưa cho phép, vả lại cũng chưa được sự đồng ý của Tô Tân Hạo, cậu không có quyền"
Cô bạn tức tối mà không dám làm gì, ngay khi định đi về chỗ, vô tình thấy Tô Tân Hạo cùng Bạch Ngụy đang bước vào lớp.
Tư Nghệ Diệp cố tình liếc khéo Tô Tân Hạo, nhìn thấy Tô Tân Hạo ngồi xuống vị trí bên ngoài bàn cuối, cô tức tối mà không thể làm gì..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play