QUÂN HÔN
Tác giả:Linh
(1)
Sáng sớm đồng hồ báo thức kêu,tôi cựa mình với tay tắt chuông. Mặc dù không muốn dậy nhưng quy tắc không cho phép tôi lười biếng. Cố gắng tỉnh táo xuống giường,kéo tấm rèm cửa sổ,ánh nắng chiếu vào khiến tôi nheo mắt. Ngày mới lại bắt đầu rồi. Thay quần áo,chuẩn bị tài liệu xong tôi lái xe tới công ty,đến bữa sáng cũng ăn vội vàng qua loa ở ngoài.
Hơn 10 năm nay đều như vậy rồi,tôi cũng đã 30 tuổi. Thời gian quả thật không chừa một ai thế nhưng thời gian cũng đã cho tôi rất nhiều thứ...sự nghiệp,tiền tài và cả nhan sắc nữa. Chỉ duy nhất một thứ tôi không có,cũng không cần...đó là tình yêu. Đừng thấy tôi 30 tuổi rồi mà cho rằng đã một nách hai con,tôi vẫn còn độc thân đấy. Phụ nữ ở cái tuổi này mà chưa lấy chồng đều bị liệt vào hàng ế già nhưng tôi trong mắt mọi người chính là sự ngưỡng mộ,họ ngưỡng mộ tôi tài giỏi,có tiền,quyền,nhan sắc. Đằng sau sự thành công của một người đàn ông là người phụ nữ nhưng đằng sau thành công của một người phụ nữ là cô đơn. Tôi cũng vậy thôi,càng ở vị trí cao càng cô đơn,càng thành công càng cô đơn nhưng tôi thích nỗi cô đơn đó. Không nghĩ sẽ yêu ai càng không nghĩ sẽ vì sự thúc giục của gia đình mà lấy một người tạm bợ.
Hôm nay sẽ phải gặp một đối tác lớn nên tôi lái xe có chút vội vàng,cũng thật không ngờ kinh nghiệm lái xe hơi mười năm mà vẫn gây ra một vụ tai nạn nhỏ. Cũng may cậu bé kia không sao,tôi đỡ đứa nhỏ dậy,nhìn khắp một lượt chắc chắn rằng nó không sao mới thở phào nhẹ nhõm:
-Này cháu bé đang đèn xanh mà,dù đường vắng cháu cũng không thể sang đường như vậy chứ...
Thấy đứa trẻ có lẽ bị dọa sợ rồi tôi cũng không nỡ trách cứ,gặng hỏi bố mẹ nó nhưng nó nhất quyết không trả lời. Mắt nhìn đồng hồ thấy mình đã sắp trễ mà đứa trẻ này cũng không chịu lên tiếng tôi đành phải đưa nó lên xe cùng tới công ty.
Giao nó cho thư kí,nhanh chóng vào phòng họp bàn bạc hợp đồng. Dự án này có chút phiền phức ở phần vốn, đối tác bên kia lại không chịu thỏa hiệp. Tôi ngồi trên ghế chủ vị trong phòng họp, nói qua nói lại đã rất lâu nhưng đối phương dường như không có ý nhượng bộ. Tôi nhẹ mỉm cười, nói một câu kết thúc liền rời khỏi phòng họp. Người ở trong không hiểu chuyện gì, vội đuổi theo. Tôi thẳng thắn:
-Hợp tác là dựa trên sự sòng phẳng, hai bên cùng có lợi. Các anh đã không có thiện chí đó thì chúng tôi cũng không cần vất vả đàm phán làm gì. Chúng tôi không thiếu những nhà hợp tác tốt hơn.
Tôi không để tâm đến vẻ mặt của đối phương, một đường đi thẳng ra khỏi phòng họp. Lúc đi ra đã thấy cậu bé đang chơi vui vẻ với nhân viên công ty. Tôi mệt mỏi day day thái dương,thật không biết nên làm gì với đứa trẻ này,vẫn là nên báo cảnh sát đứa trẻ này đi lạc. Chỉ vì đứa trẻ này mà tôi lại phải tốn thêm time đến phường,chờ bố mẹ nó đến.
Cả ngày trời không thấy đâu,bản thân tôi cũng đã hết kiên nhẫn muốn rời đi. Đúng lúc một người đàn ông bận trên mình quân phục,trên vai là hai sao hai gạch. Thấy anh ta,cậu bé nãy giờ vẫn lặng thinh đột nhiên hô to:"Bố..." rồi lao về phía đó. Người đàn ông lo lắng ôm lấy con trai mình,anh ta có vẻ cũng ngoài ba mươi rồi nhưng khuôn mặt vẫn phong độ,có sự hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Tôi cũng không để ý lắm,chỉ mau mau được về. Người kia rất lịch sự tới chào hỏi:
-Cảm ơn cô đã đưa thằng bé tới đây,làm phiền cô rồi.
Trên thương trường nhiều năm,nụ cười của tôi đã được tôi luyện tiêu chuẩn,tôi xua tay nói:
-Không sao,cũng do tôi đụng phải thằng bé trước. Đều là việc nên làm.
Cứ khách sáo qua lại vài câu,anh cán bộ mới đưa tờ giấy đến bảo tôi:
-Cô Mai kí giúp chúng tôi cái này là cô được về rồi.
Tôi gật đầu kí cái tên rồi quay ra lấy cái túi xách,gật đầu chào hỏi bố con người kia rồi chạy vội về. Đằng sau lại có tiếng gọi ú ới:
-Cô...cô ơi...
Tôi giật mình quay lại,đứa trẻ đã nhanh nhảu chạy tới:
-Cô ơi,bố Quân bảo con cảm ơn cô. Con cũng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.
Bố Quân cậu bé nói chắc hẳn là người đàn ông kia,tôi gật gù xoa đầu cậu,dịu dàng nói:
-Ngoan,lần sau đi đường chú ý nhé.
Với đứa trẻ này tuy tiếp xúc không nhiều nhưng tôi đặc biệt yêu quý,nó có vẻ trầm lặng nhưng lại rất ngoan ngoãn,hiểu chuyện nữa,bố lại là quân nhân nên chắc chắn thằng bé phải rắn rỏi hơn bạn cùng trang lứa rồi.
Vẫn là tư duy không suy nghĩ nhiều,tôi nhanh chóng quên đi chuyện ngày hôm đó. Vẫn đi làm đều đặn đúng giờ,gặp mặt đối tác rồi đi ăn uống. Khoảng một tháng sau,bố mẹ gọi tôi về nhà ăn bữa cơm gia đình. Nghe mùi là tôi biết họ muốn làm gì. Quả nhiên còn gọi cả ông bà nội đến,nói cái gì mà 30 tuổi đầu rồi mà vẫn còn trẻ con,không biết thương bố mẹ. Mẹ tôi khóc lóc om sòm,nói tôi phụ lòng bà. Kết cục chung quy lại vẫn chỉ có một mục đích...là ép tôi đi xem mắt. Dưới áp lực đó,tôi đành giơ tay chịu trói,nghe nói người lần này là quân nhân,rất đàng hoàng,tài giỏi lại chín chắn,trưởng thành.
Tôi biết vậy cũng nghiêm túc tới coi mắt xem thế nào nhưng...thật không ngờ đối tượng xem mắt vậy mà lại là ông bố một con lần trước. Đây có coi như là duyên nợ không?
QUÂN HÔN
Tác giả:Linh
(2)
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là đơ người vài giây,quả thật rất bất ngờ. Mà người đàn ông kia lúc này đã cởi bỏ lớp quân phục,trên người mặc chiếc áo sơ mi xanh cùng quần âu bớt đi vài phần khí thế,lại thêm vài phần hấp dẫn. Tôi nhanh chóng trấn tĩnh,duy trì thái độ hòa hoãn ngồi vào bàn. Đối diện với người đàn ông này có cảm giác hoàn toàn khác với những người trước đây tôi từng gặp,có lẽ là cảm giác do nghề nghiệp anh ta mang lại.
-Xin lỗi tôi tới trễ,để anh phải chờ rồi.
Thực ra tôi không trễ,thói quen nghề nghiệp nên tôi luôn đúng giờ,chỉ là do anh ta đến sớm thôi. Người kia cũng cười khách sáo đáp:
-Không sao,là do tôi đến hơi sớm. Trời đang mưa,tôi gọi giúp cô ly trà nóng cho ấm bụng nhé.
Tôi cười gật đầu,ấn tượng với anh ta không tồi,rất biết cách quan sát và quan tâm người khác. Cầm tách trà nghi ngút khói,tay tôi đã ấm lên vài phần,không khí cũng bớt ngượng ngùng.
-Lần trước cũng có gặp cô rồi nhưng hoàn cảnh đặc biệt. Vậy lần này tôi giới thiệu trước nhé... Tôi tên Quân,đã 35 tuổi rồi,là lính đặc công.
Đích thân ông nội tôi giới thiệu là đủ biết anh ta tài giỏi thế nào,lính đặc công chắc chắn không tầm thường. Tôi cười,cũng nhanh chóng tóm tắt về bản thân:
-Tôi là Mai,30 tuổi hiện đang kinh doanh riêng...
Tôi ngập ngừng chốc lát,kì thực trong lòng rất thắc mắc về anh và đứa trẻ. Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ đó,thẳng thắn mà nói:
-Cô Mai,đây là đi xem mắt nên tôi cũng cần thẳng thắn. Tôi đã góa vợ 7 năm nay rồi,mẹ thằng bé mất khi sinh nó. Tôi lại bận rộn công việc nên đến giờ vẫn ở vậy nuôi con.
Nhìn gương mặc góc cạnh vài phần đẹp trai kia lúc này rất nghiêm túc,tôi có phần thương cảm,gà trống nuôi con đúng là không dễ dàng. Tôi rất thông cảm nên cũng không đào sâu về chuyện gia đình,nói chuyện qua lại vài câu cũng coi như là hợp ý nhau. Tuy nhiên tôi không có ý định sẽ tiến xa hơn mối quan hệ xem mắt này mặc dù anh là một mẫu đàn ông lý tưởng để kết hôn. Cuối buổi thấy ngồi cũng đã khá lâu,tôi vẫn còn có việc nên xin phép đi trước:
-Tôi còn có việc,không ngồi cùng anh được nữa rồi. Tôi...
-Xin lỗi cô nhưng...
Anh đột nhiên ngắt lời tôi,dường như là có điều khó nói. Tôi cũng nán lại đôi chút,nghe anh nói xong.
-Tôi biết là có hơi đường đột. Chúng ta đều là những người đạt ngưỡng cửa 30 rồi,không còn trẻ nữa,gia đình cũng không ngừng thúc giục. Tôi nghĩ cả tôi và cô đều hiểu... Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể cho nhau một cơ hội.
Tôi sững sờ,không nghĩ anh sẽ chủ động đưa ra yêu cầu như vậy...
-Ý anh là...
-Đúng vậy,chúng ta cùng nhau kết hôn. Cô không cần quá lo lắng,tôi quanh năm xa nhà,sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống ngoài lề của cô.
Trong thoáng chốc tôi bật cười vì điều gì đó,anh có lẽ chưa hiểu hết con người tôi. Thoải mái ngả người vào ghế,tôi nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh nghiêm túc kia:
-Anh Quân...tôi biết khó ai có thể từ chối lời đề nghị của anh,anh cũng đoán rất đúng tâm lý của tôi. Nhưng với tôi lại khác,tôi đúng là không muốn kết hôn,đi gặp anh cũng là bị ép buộc. Tuy nhiên,tôi chính là thực sự không muốn kết hôn,dù bị thúc ép tôi không nghĩ sẽ lấy đại một người,tôi không thích đem cuộc đời mình đi mạo hiểm. Hôn nhân với tôi chính là sự nghiêm túc,cho nên đã kết hôn thì không có cái gọi là cuộc sống ngoài lề,tôi có tiền nhưng không có nghĩa tôi thích một cuộc sống chơi bời ngoài kia. Phải chăng anh đã hiểu sai về con người tôi rồi.
Anh có vẻ nhận ra điều không ổn trong lời nói của mình,bất đắc dĩ cười nhạt:
-Tôi hiểu rồi,do tôi sơ suất quá. Thành thật xin lỗi cô.
Tôi cũng không rảnh đôi co nhiều nữa,cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị ra về,đột nhiên nhớ đến một chuyện lại nói:
-À anh cũng đừng nghĩ tôi vì chuyện anh đã có con mà từ chối. Gia đình tôi đã không để ý điều đó mà giới thiệu anh tức là anh thực sự tốt. Vấn đề là ở tôi rồi,anh sẽ tìm được người phù hợp hơn thôi. Tạm biệt...
Không đợi anh đáp lại,tôi vội vã ra khỏi quán,lái xe đi. Ấn tượng với anh rất tốt,nếu tôi có ý định kết hôn thì có lẽ đã không do dự mà đồng ý.
Chuyện xem mắt không thành,tôi cũng bị mọi người trong nhà càu nhàu mất mấy ngày,sau cùng vẫn bị thái độ hờ hững của tôi làm nản lòng. Các cô gái khác tuổi này đều sẽ nghĩ vì bố mẹ mà lấy chồng nhưng gia đình tôi khác biệt,tôi cũng không kiêng nể mà làm theo ý mình. Vì tự lập từ sớm nên tình cảm với bố mẹ cũng không sâu đậm,chỉ có ông bà nội là thường xuyên ở bên tôi.
Cứ tưởng chuyện coi mắt như vậy là xong nhưng có lẽ lần này ông bà nội thật sự sốt ruột rồi. Đến mừng thọ 70 tuổi của ông tôi,vì ông cũng là quân nhân nhiều năm rồi,bạn bè quan chức nhiều nên tiệc mừng làm có vài phần rình rang. Tôi bận rộn nhiều việc nên về hơi muộn,trong sảnh tiệc thấy toàn một màu xanh quân phục,tôi lách qua chào hỏi một vài người quen,mang quà đã chuẩn bị sẵn đến tìm ông nội.
Trong phòng khách chính,ông nội cùng bà nội và cô gì chú bác trong nhà đã tề tựu,có vẻ còn đang đón tiếp khách quý. Tôi bước vào chào hỏi,nhìn ông cụ cũng mặc quân phục đang ngồi nói chuyện với ông mình,không quen nhưng vẫn lễ phép chào. Giây tiếp theo nhìn thấy hai người ngồi cạnh ông ấy,tôi cứng họng. Ông nội tôi chớp thời cơ,giới thiệu ngay:
-Đây là ông Minh,chiến hữu thân thiết của ông,bên cạnh là cháu trai và chắt của ông ấy. Lần trước con cũng đi gặp mặt rồi đấy.
Thì ra là bạn chiến hữu nên mới nhiệt tình giới thiệu như vậy,đến giờ vẫn không bỏ qua,xem ra ông thật sự chấm anh rồi. Ông cụ Minh tươi cười gật gù vẻ hài lòng,anh ngồi cạnh cũng gật đầu chào hỏi...còn có đứa bé lần trước cũng theo tới. Thấy tôi,cậu bé có vẻ vui mừng,chạy lại ôm chân tôi,hoạt bát hơn hẳn:
-Vui quá ạ. Cháu lại được gặp cô xinh đẹp rồi.
Nhìn đôi mắt long lanh cùng giọng nói trong trẻo ấy,lòng tôi cũng mềm nhũn,xoa đầu cậu bé cười:
-Ừ,cô cũng vui vì gặp được con.
Cả nhà đều cười vui vẻ,ông nội tôi chắc là rất thích thằng bé,không ngừng nói tôi với thằng bé giống nhau. Các cụ già thật sự phản công rồi,tôi cũng không kịp trở tay. Đây chắc chắn là muốn ép hôn tôi rồi còn gì nữa.
QUÂN HÔN
Tác giả:Linh
(3)
Câu nhóc tên là Khang,7 tuổi rồi,hôm gặp bé ở đường tôi cứ nghĩ nó không biết nói vì hỏi gì cũng im thin thít,thì ra là do bố dặn không nên nói chuyện với người lạ. Suốt buổi thằng bé quấn lấy tôi,đòi ăn cái nọ rồi cái kia,chả mấy khi trong nhà có con nít nên mọi người chiều thằng bé như con cháu trong nhà. Tôi cũng thích trẻ con,tận tình chăm sóc trông nom bé suốt buổi tiệc. Cái chính là dắt nó đi chơi quanh quanh nhà tránh bị người lớn trong nhà gọi tên,tránh cả anh nữa.
Nhưng gừng càng già lại càng cay,tôi trốn cũng không yên. Đang chơi với thằng bé ở sau vườn thì anh đi tới,tôi lúng túng cười gượng,chột dạ vì lần trước hơi thẳng tính. Anh cũng cười bình thản nói:
-Hai ông cụ kêu tôi ra gọi cô vào để trò chuyện,thằng nhóc này làm phiền cô cả buổi rồi.
Bị gọi tên rồi,hơn nữa lại còn để anh ra gọi tôi nữa,ý tứ càng ngày càng rõ ràng. Bé Khang tới ôm chân bố,hồn nhiên mà nói:
-Thủ trưởng ơi,cho con ở lại với cô xinh đẹp được không?
Tôi ngớ người,thằng bé này quý tôi đến vậy cơ à,từ khi nào mà tôi dễ được trẻ con quý mến vậy. Anh quỳ xuống mỉm cười nhìn con:
-Ngoan,cô xinh đẹp còn có việc,con ra kia chơi với các bạn đi,đến giờ về bố sẽ gọi.
Thằng bé bĩu môi nhưng vẫn rất vâng lời,đi qua còn không quên nháy mắt với tôi. Tôi bật cười vì hành động dễ thương đó,lại quên bên này vẫn còn một người nữa. Thu lại nụ cười, tôi cùng anh đi đến chỗ các cụ.
Trong phòng khách chính,không khí náo nhiệt hẳn. Thấy tôi cùng anh đi đến nhìn mặt ai cũng hớn hở như sắp có âm mưu vậy. Ông nội gọi tôi đến ngồi cạnh,trên mặt hiện rõ ý cười đậm. Tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo,tưởng có gì nghiêm trọng không ngờ ngồi nghe các ông các bà tán dóc chuyện kết hôn. Ôi nhức đầu thật,chủ đề câu chuyện của mọi người chỉ xoay quanh nào là cháu tôi đến giờ rồi vẫn không chịu kết hôn,không biết nghĩ cho mình,rồi là nó 30 tuổi rồi mà cứ như 20 ấy không biết lo cho bản thân.
Phải công nhận tôi chịu đựng giỏi,chán nản ngó nhìn xung quanh vô tình lại chạm vào ánh mắt của anh đang nhìn tôi. Đơ người vài giây,nhưng tôi cũng không chịu thua,nhìn lại anh với ánh mắt đánh giá. Anh bất đắc dĩ cười nhạt rồi chuyển tầm nhìn sang nơi khác,tôi đắc ý nghĩ mình tài thật. Cuối bữa tiệc rồi,điều gì nói cũng đã nói xong,coi như là đang làm công tác tư tưởng cho tôi.
Tiễn khách về hết,bà nội kéo tay tôi lại hỏi:
-Mai,con thấy cậu kia thế nào,bữa con gặp chắc tiếp xúc cũng nhiều rồi. Bà thấy cậu ấy được đấy,phù hợp với con. Tuy quanh năm xa nhà lại đã có con rồi nhưng rất môn đăng hộ đối lại biết chăm sóc gia đình.
Tôi cười trừ,từ từ luồn tay ra chuẩn bị chạy,ông nội lại từ đâu tới,cũng góp ít lời:
-Con lớn rồi,đừng cứ như vậy nữa. Lần này ông đã đích thân tìm mối cho con rồi. Ông nói luôn,ông với mọi người chấm cậu ấy làm rể rồi đấy,con mà không mau kết hôn thì đừng trách ông...
Giọng ông uy nghiêm hơn mọi khi,ông là quân nhân,lời nói ra đã là tối hậu thư rồi. Xem ra lần này tôi thực sự phải giải quyết cho xong,nếu không nhất định sẽ bị ông bà chỉnh.
Về đến nhà riêng,tôi mệt nhoài nằm dựa vào sofa,nhìn căn nhà trống trải này tôi cũng thấy mình đã sơ suất nhiều. Bản thân đã là phụ nữ 30,chưa chồng con quả thật khiến ông bà lo lắng nhiều lần. Đêm đó nằm trằn trọc trên giường,trong đầu tôi xoẹt qua lời đề nghị lần trước của anh. Cuối cùng thở dài ngao ngán. Phải giải quyết cho nhanh thôi.
Hôm sau,lấy được số điện thoại từ bà nội tôi gọi cho anh,hẹn anh tới quán lần trước nói chuyện. Tay tôi hơi lúng túng cầm tách trà,chưa biết mở lời ra sao. Đầu tiên hỏi anh trước:
-À,gọi anh ra thế này đã làm phiền anh rồi.
Anh gật đầu cười:
-Không sao,cô có chuyện cứ nói.
Tôi cố gắng trấn tĩnh,hít một hơi cuối cùng đi thẳng vào vấn đề:
-Chuyện đó... Lời đề nghị lần trước của anh...có còn tính không?
Tôi hơi xấu hổ khi nhắc lại,cảm thấy bản thân mình quá sai lầm rồi. Anh có lẽ hơi ngạc nhiên,lúc sau mới định thần lại trả lời:
-Tôi là quân nhân,lời nói ra như đinh đóng cột. Nhưng chuyện đó đối với cô hơi đường đột nên...
-Không sao không sao...
Tôi ngắt lời anh,ấp úng nói tiếp:
-Thật ra...hôm nay hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện này. Hôm trước anh tới nhà tôi cũng thấy rồi,lần này tôi thực sự không vượt nổi. Nếu anh đã đưa ra lời đề nghị như vậy...vậy...chúng ta kết hôn đi.
Nói ra lời này tôi đã dùng hết 17 phần dũng khí,không khí ngưng đọng vài giây. Tôi nhìn thấy vẻ mắt ngơ ngác đó của anh.
-Cô...cô chắc chứ?
-Tôi chắc.
Cứ như vậy,tôi tự dấn thân mình vào quân hôn với một người chỉ mới gặp bốn lần...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play