Thủy Hỏa Giao Dung (Bách Hợp)
Chương 1
Thời điểm nhận được điện thoại, Chu Tử Du vừa mới hoàn thành hóa luận của mình
Trong lúc học, khi lão sư vừa giảng đến "tội gây tai nạn giao thông". Vừa nghe thấy tội danh này, Chu Tử Du chỉ cảm thấy mí mắt mình nháy lợi hại
Nhiều năm nhận được sự giáo dục chủ nghĩa duy vật Mã Khắc Tư (Các Mác), cho đến bây giờ nàng cũng không quá tin vào lời nói của người xưa "Mắt trái nháy là tài, mắt phải nháy là tai". Sau khi suy xét một hồi, tự nhiên cũng không đem việc mắt phải nháy trở thành chuyện lớn gì phải khiến mình sợ
Nhưng mắt phải nháy chính là một đại sự
Chính là sau khi nghe xong điện thoại, nàng liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn đến hai mắt của người anh từ nhỏ đến lớn yêu thương mình nhất đã muốn vĩnh viễn nhắm chặt, mà người chị hàng xóm cùng mình lớn lên cũng đang nằm ở trên giường bệnh không biết khi nào mới tỉnh lại, nàng rốt cuộc đã tin lời ông ngoại nói
Nguyễn Minh Kỳ nhẹ nhàng cầm tay Chu Tử Du, nước mắt giàn dụa, đem nàng kéo vào trong lòng mình
Nguyễn Minh Kỳ
Cậu muốn khóc...thì cứ khóc đi
Cũng không biết là vì đứng trong phòng x.á.c quá lâu, hay là vì chịu đả kích quá lớn, tay Chu Tử Du lạnh như băng, liền giống như những t.h.i t.h.ể trong phòng kia không có một chút độ ấm nào
Nước mắt một giọt xuống giọt tiếp theo khóe mắt chảy xuống, hàm răng trắng nõn căn chặt môi, Chu Tử Du hấp hấp cái mũi, tay vòng nhanh qua thắt lưng Nguyễn Minh Kỳ, im lặng mà khóc
Bác sĩ
Các cô chính là người nhà của bệnh nhân
Người đàn ông mặc áo dài trắng, hai tay đút ở hai bên túi đi đến chỗ hai người Chu Tử Du, ngữ khí vẫn đạm phong khinh (điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió) tựa hồ đối với những chuyện như vậy đã quá quen thuộc
Bác sĩ
Làm ơn đem tiền viện phí của bệnh nhân để chi trả đi
Chu Tử Du
Tiền viện phí...
Buông Nguyễn Minh Kỳ ra, Chu Tử Du tay xoa xoa nước mắt, rất là quật cường nhìn người đàn ông có vẻ cao ngạo trước mặt, lập lại một lần ba chữ kia, biểu tình nhất thời có chút mờ mịt
Bác sĩ
Bệnh nhân chính là Mục Hề Liên có đúng không?
Người đàn ông liếc qua phòng bệnh một cái, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như trước
Bác sĩ
Còn có tiền phí trị liệu, khi nào đến chỗ thu phí sẽ nói rõ ràng với cô
Cúi đầu, cắn răng, hai tay Chu Tử Du gắt gao nắm thành quyền, lông mi nhẹ nhàng nhíu chặt, hồi lâu sau mới nói
Chính là khi chữ này mới phun ra, Nguyễn Minh Kỳ đứng ở bên liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, tiến lên từng bước gắt gao ôm lấy thân mình ngã quỵ của Chu Tử Du
Người đàn ông nhìn Chu Tử Du, cau mày, ý bảo hộ sĩ bên cạnh qua hỗ trợ, liền trực tiếp quay người rời đi
Loại chuyện này... thân là bác sĩ, quả thật là đã quen thấy
Tại thời điểm tỉnh lại, Chu Tử Du phát hiện mình vẫn đang còn ở trong bệnh viện, Mục Hề Liên đang nằm trên chiếc giường cách nàng không xa, cách đây một ngày chị ấy vân còn ôn nhu, yếu ớt với mình giờ thì hai mắt nhắm chặt, thiệt bị chữa trị bên cạnh vẫn đang duy trì làm việc, trên đó là dãy số liệu biểu thị cho nhịp tim của Mục Hề Liên, mỗi lúc tiếng "Ting" phát ra, đều làm cho thân mình Chu Tử Du đi theo rung rung một chút
Thì ra... vài tiếng vừa qua, không phải là ác mộng mà chính là sự thật
Nguyễn Minh Kỳ từ bên ngoài tiến vào, trừ bỏ sắc mặt thoạt nhìn có vẻ tái nhợt ra, còn lại phần nhiều là bối rối cùng bất lực, nhìn đến bộ dáng Chu Tử Du nhìn Mục Hề Liên nằm bên giường, há mồm kêu
Nâng tay xoa xoa nước mắt ở hai hốc mắt, Chu Tử Du xoay người, nhìn bộ dạng cắn răng chần chờ của Nguyễn Minh Kỳ, lông mi run rẩy
Nguyễn Minh Kỳ
Bên chỗ thu phí nói...nói...cho chúng ta trong hai ngày phải...phải...
Tay rùn nhè nhẹ từ túi rút ra hóa đơn, Nguyễn Minh Kỳ cúi đầu, có chút không đành lòng đưa cho Chu Tử Du
Kinh ngạc nhìn chằm chằm hóa đơn kia, trong lòng Chu Tử Du tự nhiên hiểu được chi phí kia khẳng định không thấp, chính là...dựa theo lời nói của bác sĩ, Mục Hề Liên vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian...
Từng bước tiến lại gần Nguyễn Minh Kỳ, tay nàng nhẹ nhàng cầm tờ giấy, đầu một trận mê muội
Viện phí cao như vậy, nàng mới đọc đến con số thứ hai...đã không biết làm sao vác gánh nặng này?
Một đứa nhỏ từ nông thôn đi vào thành phố học giống như nàng... Ở nông thôn, cha mẹ đều đã q.u.a đ.ờ.i, người lớn trong nhà cũng chỉ còn lại ông bà ngoại, lúc trước kinh tế của cả nhà chỉ trông chờ vào một người, chính là tiền lương của anh trai nàng Chu Úc Sâm
Anh trai nàng làm việc tại tập đoàn nổi danh Kim thị, tiền lương khá cao. Trừ bỏ ăn uống ở ngoài, khoản còn lại đều cấp cho nàng làm phí sinh hoạt, đồng thời cũng gửi về quê cho ông bà ngoại...
Chu Tử Du luôn nghĩ rằng nàng nhất định phải nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng tìm một công việc, như vậy anh trai sẽ không phải vất vả như vậy. Nhưng mà nay...anh trai...còn không kịp đợi nàng tốt nghiệp liền...
Nghĩ đến anh trai từ trước đến nay đều tốt với mình, nước mắt Chu Tử Du một lần nữa chảy xuống, cúi đầu, hai tay nắm thành quyền, tờ giấy trong tay bị vờ nát thành một khối
Nguyễn Minh Kỳ khổ sở nhìn đến bộ dạng ẩn nhẫn khóc của Chu Tử Du, hạ mí mắt, hướng bên giường Mục Hề Liên đi đến, đứng ở bên giường nghiêm mặt nhìn người con gái sắc mặt tái nhợt nắm chặt hai mắt, cái mũi đau xót, ngồi xuống, tay cầm tay của người kia
Nguyễn Minh Kỳ
Chị Liên...
Viện phí kia...vô luận là Chu Tử Du, hay là nàng... đều không thể gánh nổi
"Thùng thùng..." Cửa phòng bệnh bị gõ vang, tiếp theo cửa bị đẩy ra, hai cảnh sát bước vào, phía sau còn có một cô gái đi theo, hai tay ôm ngực vẻ mặt lạnh lùng
Cảnh sát 1
Xin hỏi ai là Chu Tử Du?
Một vị cảnh sát trẻ tuổi trong đó mở miệng, trong tay còn cầm bút và vở, tựa hồ là tính ghi chép lại cái gì đó
Đem tờ viện phí đã bị mình võ nát vuốt phẳng trở lại, Chu Tử Du nhìn về phía hai người cảnh sát, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, thanh âm có chút khàn nói
Chu Tử Du
Cảnh quan...có chuyện gì sao?
Cảnh sát 1
Chu Úc Sâm có phải là anh của cô?
Lòng ngực co rút mãnh liệt, quặn đau trong nháy mắt làm cho Chu Tử Du không nhịn được nhắm chặt mắt lại, thanh âm có chút vô lực, đáp lời
Chu Tử Du
Phiền toái các anh cảnh quan...
Cảnh sát nói xong cầm bút
Cảnh sát 1
Cho tôi số điện thoại liên hệ cùng địa chỉ của cô, nếu có tin tức gì chúng tôi liền báo cho cô biết
Chu Tử Du mở mắt ra, đôi mắt vô thần, đem số điện thoại của mình nói cho cảnh sát
Cảnh sát 1
Nhà cô còn có ai không?
Vẫn là làm theo nguyên tắc mà hỏi, mắt thấy thân mình Chu Tử Du lại bắt đầu run, cảnh sát tựa hồ có chút không đành lòng, dừng một chút, lại không thể không mở miệng
Cảnh sát 1
Nơi này chỉ có mình cô sao? Còn có người nhà của Mục Hề Liên...
Chu Tử Du
Ba mẹ tôi đều đã q.u.a đ.ờ.i, ông bà ngoại đều ở dưới quê
Chu Tử Du há miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn cảnh sát, do dự, giãy giụa mở miệng
Chu Tử Du
Phải thông báo cho bọn họ sao?
Ngẩn người, hai người cảnh sát nhìn nhau, người cảnh sát trung niên nãy giờ vẫn không mở miệng thở dài
Cảnh sát 2
Là như vậy, người nhà Mục Hề Liên phải...
Chu Tử Du
Thân thể dì Mục vốn không tốt
Chu Tử Du trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta, cắn răng nói
Chu Tử Du
Nếu...nếu biết chị Liên...
Vị cảnh sát trẻ còn muốn nói cái gì, cô gái nãy giờ vẫn đang đứng ở một bên mặt không chút thay đổi đột nhiên nói chuyện, thanh âm lạnh lùng không có nửa điểm độ ấm nào
Kim Trí Tú
Cảnh quan, nếu Chu tiểu thư đã nói như vậy, vậy liền nghe theo lời nàng đi
Nghe được cô nói như thế, Chu Tử Du nhìn cô, trong đôi mắt vô thần rốt cục có một tia cảm kích
Chu Tử Du
Tôi...tôi nghĩ chờ chị Liên tỉnh lại...tôi liền nói cho dì Mục...
Nhưng nếu là Mục Hề Liên cứ bất tỉnh như thế thì sao?
Những người khác ở đây đều nghĩ như vậy, nhưng ai cũng không dám nói ra miệng, chỉ sợ làm cho người sắp chống đỡ không được là Chu Tử Du trực tiếp hỏng mất
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh một mảnh im lặng, hồi lâu sau, vị cảnh sát trung niên mở miệng
Cảnh sát 2
Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa...nếu có phát sinh chuyện gì nữa, chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho Chu tiểu thư
Nhìn hai người cảnh sát rời đi, Nguyễn Minh Kỳ nhìn Mục Hề Liên rồi lại nhìn Chu Tử Du
Nguyễn Minh Kỳ
Tiểu...tiểu Du...
Nàng hiểu được Chu Tử Du không muốn mẹ Mục Hề Liên chịu đả kích này...Nhưng mà, liền viện phí khổng lồ kia, Chu Tử Du không có khả năng gánh được
Chính là...cho dù thông báo cho mẹ Mục Hề Liên, bà có năng lực giải quyết sao?
Tài sản Mục gia, toàn bộ đều dùng cho việc chữa bệnh cho dì Mục
Chu Tử Du
Mình muốn đi ra ngoài yên tĩnh một chút
Chu Tử Du không có tiếp lời nàng, tay nắm chặt hóa đơn trực tiếp xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi phòng bệnh liền chạy chậm lại, mãi cho đến trước cửa phòng x.á.c liền đi vào, nhìn ai trai mình trên người bị vải bố bao trùm, rốt cục hoàn toàn nhịn không được quỳ trên mặt đất khóc rống lên
Cô gái vừa mới nói chuyện với Chu Tử Du lúc nãy, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cửa phòng x.á.c, tầm mắt đồng dạng dừng ở t.h.i t.h.ể Chu Úc Sâm, trong mắt hiện lên một chút phức tạp
Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi Chu Tử Du khóc khan cổ họng, cô gái kia rốt cục cử động, bước chân đi tới bên ngực Chu Tử Du, nhìn xuống nàng, thanh âm như trước lạnh lùng không có nửa điểm độ ấm
Kim Trí Tú
Muốn cứu Mục Hề Liên sao?
Chương 2
Chu Tử Du đang quỳ trên mặt đất lặng lặng ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình, nhất thời ngừng khóc, nét mặt thoạt nhìn có chút si ngốc, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết cô gái kia muốn nói cái gì, ngây ngốc ngửa đầu nhìn cô
Kim Trí Tú
Muốn cứu Mục Hề Liên sao?
Môi mỏng hơi nhếch lên, cô gái đem những sợi tóc do cô cúi đầu mà rủ xuống vén qua sau tai, cảm xúc nằm trong đôi mắt làm cho người ta chả phân biệt được gì, lại dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng lặp lại một lần
Hai tay có chút chật vật chống sàn đứng lên, sau đó dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, Chu Tử Du nhìn cô gái này
Hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng, cô gái cao thấp đánh giá Chu Tử Du một phen, khóe môi cong lên, lại có vẻ vô cùng trào phúng
Kim Trí Tú
Tôi là bạn gái Chu Úc Sâm, em tin không?
Thật vất vả cố gắng phục hồi sau chuyện của Mục Hề Liên, Chu Tử Du lần nữa kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp, cùng một thân trang phục mang theo bộ dáng người thành đạt, hồi lâu tinh thần cũng chưa kịp phục hồi
Đi đến vài bước, đến bên cạnh t.h.i t.h.ể của Chu Úc Sâm, cô gái cúi đầu, nhìn t.h.i t.h.ể kia bị vải bố bao trùm, khuôn mặt vẫn như trước lạnh lùng không thay đổi
Kim Trí Tú
Muốn cứu cô ta sao?
Giờ khắc này, Chu Tử Du rốt cục phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, trong đầu có trăm ngàn cảm xúc luân chuyển, sau một lúc nàng nói
Chu Tử Du
Muốn, nhưng là...
Kim Trí Tú
Tiền lương của Chu Úc Sâm là một vạn hai trăm, trừ bỏ cho em một ngàn năm trăm để làm phí sinh hoạt, ba ngàn gửi về quê cho ông bà ngoại, còn thừa lại bảy ngàn năm trăm, trong đó có bốn ngàn là dùng cho sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày, còn lại ba ngàn năm trăm...đều đưa cho Mục Hề Liên dùng chữa bệnh cho mẹ cô ta
Cô gái không biểu lộ cảm xúc gì nói xong, thật giống như một thứ máy móc bình thường
Kim Trí Tú
Tiền lương của Mục Hề Liên, trừ bỏ cho mình tiêu, toàn bộ đều gửi về cho Mục gia
Dừng một chút, cô gái lại tiếp tục nói
Kim Trí Tú
Nói cách khác, vô luận là Chu gia, hay là Mục gia, trước mắt đều không thể gánh vác tiền viện phí của Mục Hề Liên
Hai tay vô lực đặt tại bên người, Chu Tử Du cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, rõ ràng sớm nghĩ tới điều này, nghe cô gái này lặp lại như vậy, vẫn là cảm thấy ngực đau đến tột đỉnh
Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ mặc Mục Hề Liên sao?
Trước mắt s.i.n.h m.ạ.n.g của Mục Hề Liên vẫn cần dựa vào việc điều trị của bệnh viện mà duy trì, nếu là...nếu là bị đuổi là khỏi bệnh viện... Như vậy...
Khuôn mặt bất giác trắng bệch
Mặt lúc này càng lúc càng phát ra không có huyết sắc, Chu Tử Du gục đầu xuống, hô hấp hơi có chút dồn dập, thân mình lại một trận vô lực cơ hồ muốn té trên mặt đất
Chuyện như vậy...Anh trai nàng bỗng nhiên gặp t.a.i n.ạ.n xe mà q.u.a đ.ờ.i, chị Liên còn hôn mê chưa tỉnh, bất cứ lúc nào đều có khả năng n.g.u.y h.i.ể.m đến t.í.n.h m.ạ.n.g, trong nhà chỉ còn lại ông bà ngoại đã lớn tuổi, còn có dì Mục bị bệnh rất nhiều năm...
Giờ phút này người có thể gánh vác chuyện này, không phải chỉ có nàng sao? Nhưng là...Nàng như thế nào có thể gánh vác?
Cằm bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy, sau đó bị bắt ngẩng đầu, nhìn đến cô gái so với nàng cao hơn một chút đang cúi đầu nhìn nàng, mà khoảng cách như vậy, làm cho Chu Tử Du có chút không thể chấp nhận được
Tâm nghĩ muốn thối lui, mà cô gái đang nhìn nàng lại có chút cổ quái mị hí mắt
Kim Trí Tú
Muốn cứu Mục Hề Liên, cũng đừng lộn xộn
Thân mình nhất thời cương cứng lại, Chu Tử Du nhìn cô gái trước mặt, nhắm mắt lại, muốn làm cho tâm tình bối rối của mình có thể bình tĩnh lại một chút
Chính là ngay sau đó, hai mắt mới nhắm lại liền lập tức trừng to, Chu Tử Du nhìn cố gái gần trong gang tấc, cảm giác được cánh môi mềm mại dán trên đôi môi của mình, thân mình không thể tự kiềm chế liều mạng run rẩy, hô hấp cũng giống như lập tức đình trệ
Kim Trí Tú
Tôi có thể giúp em trả tiền viện phí
Cưỡng hôn Chu Tử Du xong, cô gái thấy nàng trợn mắt, thế này mới buông cằm Chu Tử Du ra, dùng âm thanh không cảm xúc nói xong, thật giống như người vừa mới cưỡng hôn Chu Tử Du không phải cô
Chu Tử Du
Sau đó thì thế nào?
Bị cưỡng hôn...Vốn là nên thập phần phẫn nộ, Chu Tử Du lại cảm thấy chính mình giờ phút này căn bản không có nửa điểm tức giận, chính là nhìn cô gái trước mặt lộ ra khí thế bức người, không có chút cảm tình nói
Chu Tử Du
Chị muốn tôi làm cái gì?
Kim Trí Tú
Tôi còn có thể cung cấp học phí và phí sinh hoạt cho em
Nâng tay nhẹ lướt qua trán Chu Tử Du, đem sợi tóc trên trán vén qua một bên, nữ nhân híp mắt lại nhìn chằm chằm hai má trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của Chu Tử Du, không nhanh không chậm nói
Kim Trí Tú
Phí chữa bệnh cho Mục Hề Liên, tôi sẽ chi trả cho đến khi cô ta tỉnh lại, có thể xuất viện mới thôi
Chu Tử Du không có nói nữa, mà là nhìn cô, chờ cô nói cho mình biết điều kiện
Trên đời này không ai có khả năng cho không ai cái gì, chị ta...nhất định là có yêu cầu gì. Mà yêu cầu này...
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên mang theo một cảm xúc hỗn độn, cô gái hay tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt sắc bén nhìn nét mặt người kia không chút thay đổi
Kim Trí Tú
Mãi cho đến lúc em tốt nghiệp
Môi rung động vài cái, hô hấp của Chu Tử Du lại một lần nữa ngưng trệ, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lại làm như có chút đoán ra được chuyện này
Trong phòng chỉ có hô hấp của hai người, ánh sáng u ám mà quý dị, xung quanh không chỉ có một t.h.i t.h.ể của Chu Úc Sâm, hoàn cảnh như vậy, làm cho người ra nhịn không được mao cốt tủng nhiên (cực kì kinh hãi), đối với hai người này lại tựa hồ không hề ảnh hưởng
Thấy Chu Tử Du trầm mặc, cô gái cũng không lại mở miệng nói chuyện, một lần nữa vòng thân mình, cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể Chu Úc Sâm, nhẹ tay kéo xuống bao vải bố, sau đó chậm rãi chạm vào hai má, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vừa mới làm qua với Chu Tử Du
Chu Tử Du
Tôi...đáp ứng chị...
Hồi lâu sau, Chu Tử Du rốt cục mở miệng, cổ họng lại giống như bị cái gì ngăn chặn mà khó có thể mở miệng bình thường, tựa hồ thực cố sức mới có thể hoàn chỉnh nói ra bốn chữ kia
Giống như sớm dự liệu được Chu Tử Du sẽ đáp ứng, trên mặt cô gái như trước không lộ ra vẻ mặt gì, bàn tay đang vỗ nhẹ hai má Chu Úc Sâm dừng lại động tác, động tác thong thả mà mềm nhẹ một lần nữa đem lớp vải bố kéo lên trên người Chu Úc Sâm, khóe môi gợi lên một chút độ cong, thoạt nhìn thực quỷ dị
Một ngày này chỉ trong vòng mấy tiếng Chu Tử Du lại bị đả kích nhiều lần, giờ phút này nàng muốn nắm thật chặt hai tay ý muốn làm cho chính mình không vô lực mà té trên mặt đất, nhìn cô gái vừa mới nói muốn mình kia chậm rãi đi tới chỗ mình, tim nàng đập nhanh hơn vài phần, thanh âm này khiến nàng cảm thấy vẻ yên tĩnh đáng sợ trong căn phòng này có vẻ làm rõ ràng thêm
Đi đến trước mặt Chu Tử Du, cô gái vươn bàn tay vừa mới chạm vào Chu Úc Sâm ra, bàn tay trắng nõn tinh tế dừng ở trong mắt Chu Tử Du, không hiểu sao liền làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi, không hiểu nhìn cô
Vẫn là giọng nói không chút cảm tình, cô gái không nhanh không chậm nói
Đem tờ hóa đơn bị vò không biết bao nhiều lần giao vào tay cô, Chu Tử Du đứng ở nơi đó, nhìn cô tiếp nhận hóa đơn xong trực tiếp đi qua mình, thật giống như chuyện xảy ra vừa rồi là không có
Mãi cho đến khi thanh âm của giày cao gót đi đến cửa phòng, Chu Tử Du đứng bất động nãy giờ bỗng dưng xoay người, nhìn thân ảnh cực đẹp của người kia từ sau lưng
Chu Tử Du
Chị...chị tên gì?
Cước bộ hơi chậm lại, sau đó không chút do dự tiếp tục bước đi, thoạt nhìn thập phần tao nhã, cô gái cũng không có quay đầu lại, lên tiếng
Có chút sửng sốt nhìn thân ảnh kia càng lúc càng xa, Chu Tử Du động tác chậm chạp quay trở lại, nhìn t.h.i t.h.ể anh mình
Chu Tử Du
Kim...Trí...Tú...
Nhưng mà...theo nàng biết...người mà anh thích là...
Là người đang nằm kế giường bệnh kia, có lẽ kế tiếp s.i.n.h m.ạ.n.g của cô đều sẽ phải nghe theo sự khống chế của Kim Trí Tú...chị Liên của nàng, không phải sao?
Ngay cả khi anh cùng chị Liên không có xác minh quan hệ, nhưng là...anh thích chị Liên, đây là việc nàng hoàn toàn có thể xác định
Như vậy...cô gái kia...Cô gái Kim Trí Tú kì quái kia...tự xưng là bạn gái của anh...nói có thể giúp nàng trả viện phí, lại nói muốn nàng...
Là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương 3
Sau khi tan học, Chu Tử Du từ phòng học đi ra, cầm trong tay sách giáo khoa luật dân sự cùng điều lệ pháp luật, một đường đi dọc theo hành lang, vẻ mặt vẫn là thập phần hoảng hốt
Từ ngày anh gặp chuyện đến nay cũng đã một tháng, chung quy nàng cũng không thể giấu ông ngoại cùng dì Mục nữa, ngày anh được đem đi h.o.ả t.á.ng, nhìn ông bà ngoại tuổi đã lớn nước mắt lưng tròng, thế mà chính mình lại không có một giọt nước mắt
Có lẽ là vì...ở những ngày trước khi h.o.ả t.á.n.g anh, nước mắt sớm đã chảy khô rồi
T.r.o c.ố.t của anh được ông bà ngoại đem về nhà, mà dì Mục...
Khi nhìn đến Mục Hề Liên nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh thì lập tức ngất xỉu, Chu Tử Du lại hoảng hốt
Chu Tử Du
Tiểu Liên...tiểu Liên... sẽ không tỉnh lại nữa sao?
Nguyễn Minh Kỳ
Sẽ không, dì, chị Liên rất nhanh thì sẽ tỉnh lại
Chu Tử Du
Nhưng...nhưng mà...
Nguyễn Minh Kỳ
Dì, yên tâm đi, hết thảy mọi việc đều có cháu ở đây
Mặc dù cái c.h.ế.t của anh đã qua hơn một tháng nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn còn hiện rõ ràng trong trí nhớ, trong đầu Chu Tử Du cực kì hỗn loạn, vừa ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa một chiếc Porsche trắng đang đậu, đứng bên cạnh là một cô gái, tựa hồ dưới ánh sáng Mặt Trời thoạt nhìn cô gái cũng không có vẻ lạnh lùng như ở trong phòng x.á.c ngày ấy
Trong lòng Chu Tử Du một mảng đông lạnh nhìn Kim Trí Tú, không chút do dự liền đi đến chỗ cô, mãi cho đến trước mặt cô thì dừng lại, đứng ở đó chờ cô nói chuyện
Kim Trí Tú liếc mắt một cái, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển
Sửng sốt vài giây, có chút chần chờ không biết nên ngồi ở ghế phụ hay là ngồi ở phía sau, Chu Tử Du đứng bên ngoài, vẻ mặt do dự. Cửa ghế phụ bỗng nhiên mở ra, sau đó liền truyền đến âm thanh lạnh như băng không hề mang theo một chút cảm tình nào
Ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, mang dây an toàn vào, Chu Tử Du không hỏi Kim Trí Tú muốn làm gì, chỉ là im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn cô khởi động xe rời khỏi trường học
Xe ngừng lại ở một tiểu khu thập phần cao cấp, theo Kim Trí Tú xuống xe, mãi cho đến lúc Kim Trí Tú mở cửa phòng đi vào, Chu Tử Du vẫn có chút câu nệ đứng ở cửa, trong lòng một trận không yên
Liếc mắt đến người mang vê mặt rối rắm đứng ở cửa, giọng điệu Kim Trí Tú thay đổi trở nên lạnh lùng, khẩu khí như vậy, nghe thấy cực kì giống như mệnh lệnh
Biết tình trạng hiện tại của chính mình, càng biết sinh mạng của Mục Hề Liên hiện giờ đang nằm trong tay cô gái lạnh lùng này, Chu Tử Du không chút phản kháng nghe lời đi vào, cầm dép lê thay, quay lại đóng cửa phòng, đi theo Kim Trí Tú vào phòng khách, nhìn cô ngồi xuống, chính mình đứng ở bên cạnh không biết nên ngồi hay không
Kim Trí Tú nhìn thấy sự khủng hoảng không thể kìm nén của nàng nhưng lại cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, trong mắt cô xoẹt qua một tia cảm xúc không rõ, thanh âm lại như trước giống nhau khiến cho người ta không có một chút cảm tình
Sau khi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, cho dù đang ngồi nhưng toàn thân vẫn như trước căng thẳng, Chu Tử Du đặt hai tay lên đùi nắm chặt thành quyền, nhìn Kim Trí Tú, bình ổn hô hấp chờ cô nói chuyện
Trừ bỏ ngày đó ở bệnh viện, sau khi trả xong tiền viện phí của Mục Hề Liên, một tháng qua Kim Trí Tú đều không có liên lạc với nàng, cho dù ngày mà anh được h.o.ả t.á.n.g, cô cũng chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, không hề cùng nàng nói qua một câu
Vậy mà hôm qua lại gọi điện cho nàng, Kim Trí Tú bảo nàng đem thời khóa biểu gửi đến một cái mail, sau đó không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại
Mấy ngày nay, Chu Tử Du rất muốn biết Kim Trí Tú rốt cuộc muốn làm gì, nhưng là, hành động của chị ta thật sự quá mức quỷ dị làm cho người khác khó mà phòng đoán được, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cho dù nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu rõ chị ta muốn cái gì
Ngược lại là cái hôn ở phòng x.á.c ngày hôm đó thật sự khiến cho nàng hoảng sợ
Vì cái gì chị ta lại nói muốn nàng? Nếu nói Kim Trí Tú thích con gái...cho dù vẻ mặt vẫn lạnh như băng như vậy, nàng vẫn có thể nhận thấy được trên thực tế Kim Trí Tú rất để ý đến anh trai nàng
Cũng vì vậy nên ngay cả hành vi được cho là lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn của Kim Trí Tú, cũng không khơi dậy nổi quá nhiều chán ghét trong lòng nàng đối với Kim Trí Tú, chính là cảm thấy thật sự không rõ chị ta muốn làm cái gì
Kim Trí Tú
Đây là chìa khóa
Đem một chùm chìa khóa ném lên bàn, Kim Trí Tú dùng âm thanh ảm đạm bình thường nói
Kim Trí Tú
Về sau mỗi chiều thứ năm thì lại đây, sáng hôm sau tôi sẽ đưa em về lại trường học
Chu Tử Du ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của Kim Trí Tú khiến cho người khác không nhịn được mà động tâm, vẻ mặt lại lạnh như băng kông biểu lộ gì thật khiến người khác lạnh cả sống lưng, nhưng lại vẫn muốn nhìn. Nhìn nhìn, Chu Tử Du liền có chút thất thần, nàng thủy chung vẫn không rõ rốt cuộc Kim Trí Tú muốn làm gì.
Kim Trí Tú
Buổi chiều em có tiết học không?
Ngay lúc trong đầu Chu Tử Du đang loạn thất bát tao mà ngần người, Kim Trí Tú lại mở miệng
Kim Trí Tú
Có tiết học không?
Hồi thần lại vội vàng trả lời cô, lập tức vì những lời nói vừa rồi của cô mà khó hiểu
Cho dù cô đã biết thời khóa biểu của nàng...nhưng vẫn lo lắng nàng sẽ có tiết học bất ngờ. Kỳ thật Kim Trí Tú, hẳn là không lạnh lùng như vẻ bề ngoài
Kim Trí Tú gật đầu, đứng lên, trước ánh mắt khó hiểu của Chu Tử Du xoay người hướng một cái phòng đi đến, lập tức dừng lại
Kim Trí Tú
Điều khiển từ xa ở trên bàn, muốn xem TV thì xem đi
Lăng lăng nhìn người sau khi nói xong thì trực tiếp đi vào gian phòng kia, Chu Tử Du vẫn duy trì bộ dáng nhìn chăm chăm cửa phòng, sau một lúc lâu, bởi vì cổ có chút mỏi mới rụt đầu trở lại, một mình một người nằm trên sofa, đánh giá căn phòng
Căn phòng ở tầng cao nhất, sát bên cửa sổ có một cây đàn dương cầm, bài trí bên trong vừa nhìn đã có thể sáng tỏ, làm cho người ta cảm thấy đơn giản nhưng lại không mất sự cầu kì, liền giống như...cô gái lạnh như băng kia
Cúi đầu, trong tay nắm di động, trên màn hình là ảnh chụp chung của chính mình cùng anh trai Chu Úc Sâm còn có Mục Hề Liên, nàng đứng chính giữa hai người, có vẻ mặt tươi cười sáng lạn. Chu Tử Du nhìn nhìn liền thất thần
Kim Trí Tú một mình ôm ngực đứng ở ban công, buổi sáng màn thu ánh Mặt Trời sáng lạn, cũng không thể làm cho lòng cô ấm áp
Kim Trí Tú
Đây là em gái anh sao? Thoạt nhìn rất giống anh nha
Chu Úc Sâm
Ừm, đúng vậy, tiểu Du rất giống anh
Kim Trí Tú
A...tính cách cũng giống nhau sao?
Chu Úc Sâm
Tiểu Du rất đơn thuần
Kim Trí Tú
Vậy ý anh là anh không đơn thuần sao? Úc Sâm?
Chu Úc Sâm
Trí Tú, anh thật sự rất thích em, không giống như bọn họ nói
Kim Trí Tú
Ừm, em tin tưởng anh
Kim Trí Tú
Người kia là ai?
Chu Úc Sâm
À, là một người bạn
Người làm Kim Trí Tú
Theo những gì điều tra được, dựa theo tình huống lúc đó thì người gặp n.g.u.y h.i.ể.m hơn phải là người ngồi ở ghế phụ...
Người làm Kim Trí Tú
Theo chuyển động của dấu vết bánh xe, người điều khiển xe, hắn là cố ý làm như thế, vì muốn bảo vệ cho người ngồi ở ghế phụ
Cúi đầu, mở ra bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt, nhìn trong lòng bàn tay chiếc nhẫn cũng không thực đáng giá, khóe môi Kim Trí Tú lộ ra một nụ cười lạnh, xoay người, nhìn tư liệu trên bàn làm việc, vẻ tươi cười của cô càng phát ra trào phúng
Đi đến bên cạnh bàn, đem tất cả tư liệu, cùng với chiếc nhẫn trong tay cất hết vào tủ sắt, Kim Trí Tú vuốt vuốt tóc, khôi phục lại bẻ mặt không gợn sóng, không sợ hãi
Tại phòng khách, Chu Tử Du như trước ngẩn người nhìn màn hình di động, mỗi lần màn hình tối dần, nàng lại nhấn vào bàn phím cho ánh đèn kia lần nữa sáng lên
Anh đi rồi, chị Liên vẫn chưa tỉnh lại...Hiện tại chỉ còn một mình nàng
Di động trong tay bỗng bị một bàn tay lấy đi, Chu Tử Du cả kinh, ngẩng đầu, Kim Trí Tú cầm di động, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm màn hình di động
Định há mồm, lại không biết gọi cô là gì, cũng không biết cô muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời Chu Tử Du chỉ ngơ ngác nhìn cô
Di động bị ném lên trên bàn, phát ra âm thanh làm cho thân mình Chu Tử Du run rẩy lấy lại tinh thần, lại nhìn Kim Trí Tú, liền phát hiện khuôn mặt vốn đã lạnh như băng kia nay còn thêm âm trầm vài phần
Chu Tử Du
Cái gì...cái gì?
Chu Tử Du có chút không thể lý giải được nhìn cô, vẻ mặt không hiểu
Khuôn mặt âm trầm rất nhanh biến mất, lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, Kim Trí Tú lặp lại một lần nữa chữ kia, nhìn chằm chằm Chu Tử Du, loại khí thế này làm cho Chu Tử Du khó có thể bình thản mà ngồi được, nhưng lại không cam lòng xóa đi ký ức tốt đẹp của chính mình, nàng liền chỉ ngồi ở đó, không muốn đi lấy di động vẫn đang đặt trên bàn
Hừ lạnh một tiếng, nâng tay, nắm lấy cằm Chu Tử Du, Kim Trí Tú nhíu nhíu đôi mi thanh tú, ngữ khí không buông tha nói tiếp
Cằm bị nắm, cái tay kia nhìn thập phần tinh tế, lại dùng toàn bộ khí lực nắm lấy cằm của nàng khiến nàng phải nhăn mi lại.
Chu Tử Du gian nan há mồm muốn nói gì, Kim Trí Tú lại trực tiếp đẩy nàng dựa vào sofa, còn chưa, còn chưa kịp hoàn hồn, Kim Trí Tú đã khóa hai tay nàng ở sofa
Kim Trí Tú
Không nghe lời phải không?
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, Chu Tử Du liền cảm thấy một mảnh mềm mại chạm vào môi mình, ngày sau đó môi nàng tê rần, một cỗ mùi máu tươi lan tràn ở miệng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play