[DN Tokyo Revengers] Nhẹm
I. Đối diện
Sau nhiều năm, tại một tiệm cà phê quen thuộc nơi góc phố
Kami
Chúng ta không nên ngồi thế này…
Giọng em nhỏ như gió, mắt nhìn ra cửa sổ quán, nơi ánh nắng nhảy nhót trên vỉa hè lát đá
Người đàn ông đối diện không đáp ngay
Gã dựa lưng vào ghế, tay xoay nhẹ tách cà phê, cười nhếch mép — một nụ cười nửa trêu chọc, nửa thấu hiểu
Sanzu Haruchiyo
Ừ, nhưng em vẫn ngồi đây
Kami cắn nhẹ môi, tay xoắn vào vạt váy
Chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh nắng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về ranh giới giữa hai người
“ Mấy người dịu dàng như cô dễ sa ngã lắm đấy, biết không ? “
Em vẫn còn nhớ lần đầu em gặp gã ở thư viện trường, khi gã ngồi vắt chân lên bàn học, nửa ngủ nửa nghịch điện thoại, nhưng vẫn ngẩng đầu lên để trêu em
Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua — em không còn là cô gái đơn thuần ngày ấy
Còn gã cũng không còn là chàng trai vô lo năm nào
Trái tim…cũng không còn thổn thức vì gã
Kami
Anh không nên gọi em đến đây
Sanzu Haruchiyo
Anh chỉ nói anh đang ở gần đây thôi
Sanzu Haruchiyo
Em đến, đâu phải lỗi của anh
Em lườm gã một cái rất khẽ, rất nữ tính
Kami
Anh vẫn vậy, không đứng đắn chút nào
Sanzu Haruchiyo
Chỉ với em
Câu nói rơi xuống, nhẹ như không, nhưng lại khiến trái tim em thắt lại
Trong khoảnh khắc đó, ký ức năm xưa ùa về
Những lần họ trốn khỏi ký túc xá để ngồi sau lưng nhau trên xe máy cũ, em ôm chặt lấy gã khi gió đêm lạnh buốt
Những lần cãi nhau chỉ vì em không chịu nói ra cảm xúc thật, còn gã thì lúc nào cũng giễu cợt để che đi nghiêm túc của mình
Không một lời chia tay đúng nghĩa
Chỉ là một ngày, họ không còn gặp nhau nữa
II. Thư viện
Thư viện trường vào buổi trưa vắng lặng
Bên trong, ánh sáng mờ dịu từ đèn tường và mùi giấy cũ tạo thành một thế giới hoàn toàn khác — yên ắng, kín đáo, như thể có thể giấu đi cả thế giới trong một trang sách
Kami đi ngang qua dãy bàn khuất sau kệ sách
Em luôn chọn chỗ này — yên tĩnh, không ai để ý, vừa đủ cho một người có “ căn phòng số 19* “ như em
Chỉ là hôm nay, có chút khác lạ
Không phải vì có người chiếm chỗ
Mà vì ngay lúc em xuất hiện, ánh mắt ấy đã đang nhìn em rồi
Không phải quay lại vì bị phát hiện
Không phải ngước lên vì nghe tiếng bước chân
Mà là — như thể gã đã ngồi đó chờ em từ trước, và vẫn luôn nhìn theo hướng ấy, chỉ đợi em xuất hiện
Sanzu Haruchiyo
Còn dư chỗ đấy
Kami
Tôi…có thể tìm chỗ khác
Sanzu Haruchiyo
Nhưng cô ngày nào cũng ngồi ở đây mà ?
Gã không phủ nhận, chỉ nhún vai như một thói quen
Sanzu Haruchiyo
Mấy người dịu dàng như cô dễ sa ngã lắm đấy, biết không?
Sanzu Haruchiyo
Không nhầm
Sanzu Haruchiyo
Chính là kiểu người như cậu
Sanzu Haruchiyo
Yểu điệu, nhẹ nhàng, nhưng cũng yên lặng như mèo
Sanzu Haruchiyo
Mà cô biết không — mèo ấy, dễ lạc lối nhất
Em cảm thấy má mình hơi nóng
Kami
“ Vì sao cậu ấy thấy được nhiều như vậy ? “
Kami
Cậu là kiểu người thế nào ?
Em không tránh ánh mắt ấy, dù tim vẫn chưa kịp hiểu mình đang làm gì
Gã bật cười — một kiểu cười có phần lười nhác, nhưng cũng rất thật
Sanzu Haruchiyo
Tôi là rắc rối
Nhưng cảm giác sau gáy vẫn còn âm ấm — như thể ánh mắt kia vẫn đang dõi theo
(*) Căn phòng số 19: hình ảnh ẩn dụ cho thế giới nội tâm, nơi mà con người thật của Kami được bộc lộ
Hiểu một cách đơn giản là có thể “mất kết nối” với loài người
III. Bình yên
Cửa đóng lại sau lưng, Kami tựa nhẹ vào cánh gỗ
Trong nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều và ánh đèn bếp sáng hờ
Kami
“ Anh ấy về rồi à ? “
Em tháo giày, treo áo khoác lên móc, bước vào nhà bếp nơi ánh đèn vàng dịu tỏa xuống chiếc bàn gỗ nhỏ
Tấm lưng quen thuộc hiện ra trong khung cửa
Senjo — chồng em, đang đứng bên bếp, xoay lưng lại phía em
Áo sơ mi trắng đã gấp tay lên đến khuỷu, một tay đỡ nắp nồi, tay còn lại khuấy nhẹ, dáng đứng bình thản, chăm chú
Senjo Garuda
Em về rồi à ?
Em không đáp, chỉ siết tay lại một chút
Anh đặt nắp nồi xuống, quay người lại, nhìn em
Ánh mắt anh vẫn thế — hiền từ, yên tĩnh, như thể trong thế giới này, chẳng điều gì có thể làm anh gắt gỏng với em
Senjo Garuda
Hôm nay có món em thích đấy
Senjo Garuda
Em lên thay đồ rồi xuống ăn nhé
Senjo Garuda
Có một cô thực tập mới vào ban anh
Senjo Garuda
Nhanh nhẹn, khôn khéo
Senjo Garuda
Mới vài ngày đã nhớ hết quy trình rồi
Kami
Chắc thầy hướng dẫn kỹ
Kami
Hoặc là gặp được trưởng ban dễ tính
Senjo Garuda
Trưởng ban có vợ rồi, em biết mà
Senjo Garuda
Với người anh thương, em nói vậy cũng phải
Kami
Ai dạy anh nói mấy câu đấy ?
Anh chỉ cười, nhẹ nhàng đan tay em vào tay mình
Ngón cái anh khẽ vuốt trên mu bàn tay cô, rất chậm
Kami
Anh vẫn thích nắm tay em như hồi xưa nhỉ ?
Senjo Garuda
Ừm, thích lắm
Senjo Garuda
Mỗi lần nắm vậy…thấy như vẫn còn đang yêu
Senjo Garuda
Thì…chưa bao giờ hết
Kami
Vậy phải nắm hoài nhé
Tình cảm giữa họ vẫn dịu dàng như thế
Không phải là thứ tình yêu khiến tim đập thình thịch
Không phải những đêm thức trắng nhớ nhau đến rã rời
Tình yêu có thể lớn dần lên trong hôn nhân, hoặc…chết đi trong chính sự yên ổn ấy
Sanzu Haruchiyo
Yên ổn chỉ là một cách nói khác của việc tự ru ngủ mình
Sanzu Haruchiyo
Mà đã ngủ rồi, thì phải đánh thức
Gã ngẩng đầu lên, mắt ánh lên một tia nhìn khó lường
Sanzu Haruchiyo
Đúng lúc rồi
Sanzu Haruchiyo
Em ấy vẫn chưa quên tôi
Sanzu Haruchiyo
Chỉ là chưa dám thừa nhận
Download MangaToon APP on App Store and Google Play