Nhà ga tàu cao tốc số một.
Cô gái nhỏ nhắn trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình, phía sau là chiếc balo nhỏ. Ánh mắt cứ quan sát xung quanh như rất sợ đều gì đó.
Tám giờ tối, giờ này người đi lại không nhiều nên rất tiện để cô có thể rời đi. Mặc dù cô có chút không đành lòng.
Dư Nguyệt, hai mươi mốt tuổi.
Còn hơn mười phút nữa tàu mới cập bến.
Chợt một âm thanh khiến cả người cô căn thẳng. Cô đứng dậy rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tư thế để chạy.
Nhưng không, bọn người này ăn mặc sang trọng rõ ràng là ở nơi khác đến.
Dư Nguyệt có thể thở phào rồi.
“Có nhìn thấy một người trong thế này không?”
Người đàn ông cao lớn đang hỏi thăm ai đó.
Vì ở khoảng cách khá xa nên câu nghe được, câu không.
Thấy họ chuẩn bị rời khỏi lại nghe một người quát lớn.
“Khốn kiếp, đúng là ngu xuẩn khi dám đối gây sự với Cố gia. Nếu bắt được tôi sẽ chặt tay, bẻ chân hắn.”
Dư Nguyệt nuốt nước bọt.
Nhưng một âm thanh khác lại khiến cô dời sự chú ý. Cả đám người đàn ông to lớn quát.
“Nó bên kia, bắt nó lại.”
Tay cô đan chặt vào nhau.
Vừa nhìn ra cửa. Cô loáng thoáng thấy bóng dáng ai đó.
Cô lại nhớ đến hướng bọn họ vừa đi và câu nói của họ.
Tính Dư Nguyệt vốn dĩ tốt bụng hành động lúc nào cũng nhanh hơn não, cô liền chạy nhanh ra ngoài.
Lại nghe âm thanh bọn người đó.
Cô không nói gì nắm lấy tay anh và chạy.
“Sang kia tìm nhanh lên.”
Cố Thừa Trạch hai mươi bảy tuổi. Dáng người cao lớn lại bị cô gái nhỏ ghì chặt chạy một đoạn khá xa.
Đến khi âm thanh của những người đó đã không còn cô mới dừng lại.
“Anh không cần cám ơn tôi đâu. Tôi đi đây.”
Cô cũng không để ý liền quay lại ga tàu.
“...” Cố Thừa Trạch.
Anh đẩy nhẹ gọng kính lại nhìn bàn tay mình.
Chợt anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mỉm cười.
Lúc này bọn người mặc vets đen đi đến cúi thấp người đầy cung kính.
“Cố gia! Đã bắt được người rồi.”
“Ừm!”
Chợt một người trong số họ lên tiếng.
“Cố gia! Trực thăng...”
Anh nhàn nhạt cắt ngang.
“Mọi người cứ đưa người về trước.”
“Vậy...”
Tuy không hiểu nhưng cũng không dám hỏi thêm gì. Đối với một người như Cố gia này mãi mãi không ai hiểu được.
“Chúng tôi về trước.”
[...]
Quay lại nhà ga tàu cao tốc.
Rất may mắn là Dư Nguyệt vẫn kịp lên tàu. Tuy nhiên vẫn còn vài phút nữa tàu mới rời ga.
Dư Nguyệt mím chặt môi, tay siết chặt. Cô rất mong tàu nhanh rời đi.
Nhưng đều cô sợ nhất vẫn đến.
“Chắc chắn nó ở đây. Mau chia ra tìm nó cho tao.”
“Vâng đại ca.”
Âm thanh bước chân mỗi lúc một gần hơn.
Dư Nguyệt hít sâu một hơi, cô nhìn xung quanh.
Cánh cửa mở ra.
“Đại ca, bên trong không có ai cả.”
“Hừ! Sao có thể chứ. Tiếp tục tìm.”
“Đại ca, chỉ còn một căn phòng duy nhất.”
“Sang đó nhanh lên.”
Bọn họ không nói không rằng đạp cửa xông vào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ hơi ngớ người.
“Xin lỗi! Cứ tiếp tục. Chúng tôi ra ngoài.”
Bọn họ vội vàng khép cửa lại.
Một tên lẩm bẩm rồi xuýt xoa.
“Phụ nữ bây giờ thật là... Chậc!”
“Mày muốn lắm hả?”
“Tất nhiên rồi. Mày không muốn chắc.”
“Bọn ngu xuẩn này. Nhanh chóng tìm ra nó cho tao.”
“Dạ! Dạ!”
“Mà đại ca, có thể cô ta đã đi chuyến khác rồi. Tìm khắp tàu cũng không có.”
“Hừ! Đừng để tao bắt được mày con khốn.”
Âm thanh mỗi lúc một xa.
Dư Nguyệt lúc này mới thở phào.
Cô ngẩng đầu lên.
Cái họ nhìn thấy là hình ảnh mập mờ khó nói.
Cô ngồi sụp xuống để tránh tầm nhìn của họ.
Nhưng cái cô không để ý là người đàn ông trước mặt mình.
“Tôi...”
Cô xấu hổ đến mức không thể nói thành câu.
Bàn tay sau lớp găng tay đen đưa về phía cô.
Dư Nguyệt chậm chạp đưa tay ra.
“Cám ơn!”
Cô rụt rè lên tiếng.
Cô cũng không dám nhìn thẳng vào người này.
Nhưng cảm giác lúc này rất giống với...
Cô lấy hết can đảm nhìn lên.
“Là...”
“Chúng ta lại gặp nhau.”
Hoá ra giọng nói anh lại hay như vậy. Trầm thấp lại có chút lạnh nhạt khó gần.
Cô quan sát đánh giá. Khẩu trang kín mặt, mũ lưỡi trai, găng tay đều được che chắn rất kĩ.
“Anh không phải làm chuyện gì tài trời chứ?”
Dư Nguyệt vừa hỏi xong lại muốn cắn lưỡi mình cho rồi.
“Thôi, tôi đi trước đây.”
Cô cũng không đợi anh trả lời lập tức rời khỏi.
Lỡ ảnh là tội phạm hay là cái gì đó đại loại thì sao.
Cố Thừa Trạch nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn.
***
Giang Thành.
Khu phố phía Đông.
Âm thanh côn trùng kèm theo mùi ẩm mốc hòa lẫn vào trong không khí khiến người khác rùng mình.
Ánh đèn vàng mờ ảo càng khiến cho mọi thứ xung quanh không rõ ràng.
Người đàn ông bị trói chặt quỳ rạp dưới nền gạch lạnh lẽo.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi.”
Hai người bên cạnh vẫn im lặng.
Cánh cửa mở ra.
Ông ta nhìn thấy dáng người cao gầy bước vào, ngoài tiếng giày ra còn thêm một âm thanh gì đó. Cứ như là một vật gì va chạm với nền gạch.
Ông ta nuốt nước bọt.
Một người từng trải như ông ta lại có cảm giác sợ hãi người này đến như vậy.
“Cố gia!”
Hai người đàn ông bên cạnh cúi người.
“Thả tôi ra, tôi không biết ngài là ai. Tại sao lại cho người bắt tôi đến đây?”
Ông ta không nghe tiếng đáp lại. Chỉ thấy người đó nhàn nhã ngồi xuống ghế, vắt chéo chân.
“Tô Tĩnh Văn. Ông cũng biết sợ à.”
Cả người ông ta chấn động. Cái tên này... Người này thật ra là ai?
Ông ta vẫn kiên định nói.
“Tôi, tôi không biết ngài đang nói đến ai. Tôi tên Trần Phúc không phải cái tên ngài vừa gọi.
Ánh đèn bật sáng.
Ông ta nhắm mắt vì ánh sáng quá mạnh. Sau một lúc, dần thích ứng rồi mở ra lần nữa.
Một chàng trai trẻ lại được bọn người này gọi là Cố gia. Chắc hẳn là nhân vật không đơn giản. Nhưng...
Gọng kính bạc nhìn rất tri thức, ăn mặc sang trọng.
“Tôi không biết ngài. Chắc là ngài nhận lầm người rồi.”
Ông ta thật sự không biết người này. Chỉ là không biết tại sao khi đối diện ông ta có cảm giác áp bách, sợ hãi.
"Ra trí nhớ kém vậy. Để tôi giúp ông nhớ lại."
Ông ta thấy anh đứng dậy.
Theo bản năng ông ta vùng vẫy lùi về sau.
Hai người phía sau liền giữ lại.
"Thả tôi ra, các người làm như vậy là phạm pháp. Thả ra."
Âm thanh chiếc gậy va xuống nền gạch càng lúc càng tới gần.
"Chưa gì đã sợ rồi."
Âm thanh lạnh nhạt.
"Cậu là ai? Đừng qua đây."
Ông ta cố thét lên khá lớn tiếng với hy vọng sẽ có ai nghe thấy.
"Tiếc quá. Nơi này không có người lui tới. Chỉ có thú dữ thì không ít."
Vừa nghe câu này càng khiến ông ta sợ hãi.
"Thật ra cậu muốn gì? Thả tôi ra."
Anh hơi khụy xuống, bóp cằm ông ta.
Khoảng cách này đủ để ông ta thấy rõ người trước mắt mình.
Đôi mắt phượng, viên lệ chí nơi khóe mắt. Ánh mắt này dường như ông ta đã nhìn thấy.
"Dám làm không dám nhận. Sống nhàn nhã bao nhiêu năm qua cũng phải đến lúc phải trả."
"Tôi, tôi không hiểu ý cậu. Thả ra."
Ông ta cố nói.
Ấy vậy mà anh buông tay ra khỏi cằm ông ta thật.
Chưa kịp thở phào thì ánh sáng sắc lạnh lập tức đập ngay vào mắt.
Người đàn ông mặc vets đen đưa con dao sắc bén đặt vào tay anh.
"Có giống không?"
Anh đưa con dao kề sát vào mặt ông ta vuốt ve.
"Cậu, đừng mà. Không thể đùa được đâu."
Anh kéo nhẹ xuống cổ ông ta ấn.
"A..."
Ông ta thét lên.
Anh nhếch môi.
"Nhầm rồi."
Ông ta thở hắt ra. Rất may mắn là mặt trái nếu không là chết chắc.
Cố gắng ổn định, ông ta hòa hoãn lên tiếng.
"Tôi biết cậu đang đùa thôi. Thả tôi ra. Chuyện cậu bắt nhầm người tôi tuyệt đối sẽ không nói ai biết."
"Tô Tĩnh Văn, tôi muốn ông cảm nhận được cái cảm giác đó. Cũng rất kích thích đó chứ."
Hai người đàn ông đè bẹp ông ta xuống nền gạch.
"Thả tôi ra. Cậu điên rồi, cậu muốn làm gì?"
Anh chỉ nhếch nhẹ môi.
Âm thanh thảm thiết vang lên.
Hai người cảnh gác bên ngoài cửa nuốt nước bọt nhìn nhau nhưng vẫn không dám nhìn vào trong. Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có hai người đang ở bên trong là cố gắng kiềm chế bản thân. Quá đáng sợ.
Gân tay, gân chân ông ta đều bị cắt đứt.
Nền gạch đều là máu. Cảnh tượng khiến ai cũng phải rùng mình.
Anh đứng dậy.
Người bên cạnh đưa khăn cho anh.
Tay anh lau sạch sẽ như chẳng xảy ra chuyện gì. Đối với một người dù làm bất kỳ điều gì cũng không thay đổi sắc mặt chính là đáng sợ nhất.
Anh ném vào người ông ta.
"Nếu ông có thể ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ tha mạng cho ông."
Tất nhiên là ông ta muốn sống.
Cố bò lếch tấm thân đầy máu ra ngoài.
Vết máu kéo dài.
"Tôi, không muốn, chết."
Một người đàn ông khá hiểu.
"Cố gia! Tha cho ông ta sao?"
Anh đẩy nhẹ gọng kính.
"Mùi vị này thu hút khá nhiều thú hoang. Chờ xem."
[...]
Biệt thự nhà họ Cố.
Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt khi nhìn thấy đoạn video xuất hiện chỉ chưa đầy mười phút.
Chiếc điện thoại cũng bị rơi xuống.
Cố Vĩnh Lân bốn mươi tám tuổi đang quản lý tập đoàn Cố Thị.
"Là ai làm chuyện này."
Ông ta lẩm bẩm.
Trần Lan là vợ Cố Vĩnh Lân. Bà ta từ ngoài vào có vẻ hốt hoảng.
"Anh có thấy video không?"
Ông ta giật mình.
"Em vào khi nào vậy?"
"Anh có thấy không? Chắc chắn là nó. Có phải nó đã biết chuyện gì rồi không?"
Cố Vĩnh Lân hít sâu một hơi, bình tĩnh.
"Em bình tĩnh lại đi. Có thể là ai cố tình thôi. Em không được như vậy sẽ khiến họ nghi ngờ."
"Nhưng..."
"Để anh cho người tìm hiểu."
Bà ta gật đầu. Tay bà ta siết chặt vào nhau. Cảnh tượng đó vô cùng tàn nhẫn.
[...]
***
Thành phố B.
Dư Nguyệt cuối cùng cũng đến đến được thành phố B.
Do cô không có nhiều tiền nên tạm thời thuê một căn phòng nhỏ. Nơi này cũng không dễ dàng xin việc với một người học thức không cao như cô.
Lúc cô đang ủ rũ ngồi trên ghế đá ngoài công viên.
Vừa ngẩng mặt lên.
Ánh mắt cô như không thể tin vào những gì mình trong thấy.
Cô vội vàng đứng dậy.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào chiếc ôtô.
"Mẹ! Mẹ!"
Dư Nguyệt cố gắng đuổi theo gọi lớn.
Cô chắc chắn đó là mẹ.
Tất nhiên với sức lực con người sao có thể đuổi kịp chiếc ôtô.
Dư Nguyệt vấp ngã xuống nền gạch.
Tay chân cô đều bị trầy xước do cọ xác dưới mặt đường.
"Mẹ! Mẹ..."
Cô khẽ lau nước mắt.
Mẹ ở đây. Cô phải cố gắng bám trụ để có thể tìm được mẹ. Đó cũng là động lực để cô cố gắng nhiều hơn.
Thấm thoát mà cô đã ở đây gần sáu tháng.
Cuối cùng Dư Nguyệt cũng đã trụ lại được ở Thành phố B. Và sẽ có cơ hội gặp lại mẹ.
Mặc dù cô học không cao nhưng lại có thiên phú thiết kế những món hàng phụ kiện để kiếm sống. Lúc đầu, cũng chẳng ai để mắt đến quầy hàng nhỏ của cô. Tuy nhiên, ông trời cũng không phụ người có lòng.
Và tại đây, cô cũng có một người bạn. Lúc đầu, vì thích những món trang sức thủ công nên cô ấy thường xuyên lui tới. Cũng không biết từ lúc nào hai người lại trở thành bạn thân của nhau.
Cuộc sống của cô quá mơ hồ. Ở đây, cô cũng quen một người đàn ông, lúc đầu anh ta rất tốt lại tử tế với cô. Rất may mắn, ngày hôm đó cô không nghe được cuộc trò chuyện ấy có lẽ bản thân cô đã bị anh ta vấy bẩn rồi.
Nhận ra bộ mặt thật của anh ta sớm cũng tốt còn hơn sau này đau khổ nhiều hơn. Loại người bắt cá hai tay khiến cô có chút đau lòng, đau lòng vì thời gian mình bỏ ra không xứng đáng. Anh ta cũng có thể quen bất kì ai sao cứ phải là Trần Ngọc Liên. Cô ta luôn là người gây khó dễ cho cô từ lúc bán ở chợ đêm.
Bảy giờ sáng, chung cư số một.
Bên ngoài, mưa vẫn còn tí tách rơi. Hơi nước ẩm ướt càng làm cho cái lạnh càng tăng lên. Cô gái nằm trên giường bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Vươn tay ra khỏi chăn, cô mở điện thoại lên.
"A... Trễ mất rồi."
Ngồi bật dậy vội vàng ấn nghe.
Đầu dây bên kia đã không ngừng huyên thuyên.
[Đừng có nói với tớ là cậu vẫn còn trên giường nha. Hôm nay là ngày phỏng vấn quan trọng. Kiểu này, cậu lại bị loại rồi.]
"Tớ..."
[Vì loại người như vậy mà cậu đánh mất cơ hội tốt. Vậy là cậu không cần ăn cơm, đóng tiền nhà à. Yêu đương riết não tàn rồi thì cậu tìm bừa một người kết hôn cho rồi.]
[...]
Âm thanh tút tút vang lên cũng không đợi cô trả lời.
Dư Nguyệt thở dài. Hôm nay, lại là ngày phỏng vấn đầu tiên của cô cũng vì anh ta mà bị hủy rồi. Cũng do đêm qua, cô khóc đến xưng mắt.
Hít sâu một hơi, cô vỗ vô mặt mình để tỉnh táo một chút. Đúng là đã muộn mất rồi. Vì từ nhà cô đến nơi cũng mất một tiếng đồng hồ. Với chiếc xe điện cũ kĩ của mình.
Âm thanh báo tin nhắn vang lên.
Cô thoáng nhìn thấy là tên của bạn thân Lý Nhã. Còn cả dòng chữ. "Hai người họ sẽ đăng kí kết hôn."
Vừa thấy từ họ này là cô biết Lý Nhã nói đến ai rồi.
Cô biết Lý Nhã gửi qua để cho cô chết tâm mà hoàn toàn buông bỏ.
Càng nghĩ cô càng tức, vội vàng vào trong thay quần áo. Cô muốn cho anh ta vài cái tát tay mới hả giận.
[...]
Leo lên chiếc xe điện, cô cũng không quan tâm xem cơn mưa có làm ướt quần áo mình không. Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đến nơi mình muốn đến.
Mưa bên ngoài cũng không còn nặng hạt như vừa rồi. Nhìn thoáng qua cứ như một cơn mưa phùn.
***
Công trường Lam Thiên.
Dư Nguyệt từ chung cư số một chắc hẳn sẽ chạy qua công trường này nếu muốn đến được cục dân chính. Nhưng đoạn đường này đang thi công nên mặt đường khá trơn trượt.
Lốp xe điện đã bị mài mòn của cô càng không dễ dàng qua được đoạn đường này.
Lúc cô phanh gấp, mất lái lao vào lề đường.
Một người mặc quần áo, mũ bảo hộ từ công trường bước ra. Bước chân không tự nhiên bởi chiếc gậy trong tay.
"A... Tránh ra, tránh ra."
Cô hốt hoảng thét lên.
Chiếc điện thoại trong tay cũng rơi xuống nước.
Dư Nguyệt cũng xem như may mắn khi ngã xuống cũng không đến nỗi đau như cô nghĩ.
"Xuống được rồi!"
Giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt vang lên bên tai khiến cô giật mình. Nhưng cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Hoá ra không đau là cô ngã lên người ta.
Cô vội vàng đứng dậy.
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
"Chân!"
Dư Nguyệt càng cảm thấy có lỗi hơn khi chân lại giẫm lên chiếc gậy gỗ. Lại nhìn đến bộ đồ công nhân xây dựng có chút lấm lem trên người anh. Lại cảm thấy bản thân mình còn may mắn rất nhiều.
Cô vội vàng cuối xuống nhặt lên, cầm hai tay đưa về phía anh.
"Tôi không biết anh bị... Xin lỗi! Anh có bị thương không?"
Anh cầm lấy.
"Không cần!"
Dư Nguyệt nhìn theo bước chân có chút cứng nhắc của anh lại cảm thấy có lỗi nhiều hơn.
Vừa định lên xe, cô mới để ý phía dưới là chiếc điện thoại đã ướt đẫm.
"Mình lại gây hoạ nữa rồi."
Cô nhặt lên, bỏ vào túi xách leo lên xe.
Dù cô có nghèo hơn đi nữa cũng không thể ngó lơ chuyện này. Dù sao cũng tại mình gây ra.
Cô chạy một đoạn thì người cũng biến mất. Cô lẩm bẩm.
"Chân như vậy đi cũng nhanh thật."
Vừa quay sang đã ở ngay cục dân chính.
"..." Dư Nguyệt.
Giờ nghĩ thông suốt cô không biết mình đến đây để làm gì nữa.
Cô chuẩn bị rời đi lại nghe giọng nói phía sau vang lên.
"Là Dư Nguyệt đúng không? Sao nhìn cô nhếch nhác như vậy, xém chút nữa tôi đã không nhận ra rồi."
Dư Nguyệt bước xuống xe, xoay người lại nở nụ cười.
"Mùi hôi thối bay khắp nơi hoá ra là cô chưa đánh răng à."
"Cô..."
Trần Ngọc Liên tức điên lên nhưng vẫn cố gắng áp xuống.
[...]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play