Thành phố lúc về đêm.
Bảy giờ tối, cơn mưa bắt đầu rơi lất phất, nhiệt độ không khí cũng dần hạ xuống. Trong căn chung cư được thiết kế hiện đại tối giản, không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Bất chợt, ánh đèn trong phòng ngủ được bật sáng, phơi bày ra khung cảnh hỗn loạn còn vương lại lúc chiều.
Chế Khắc thức dậy rời giường với cơ thể không một mảnh vải che thân. Dưới ánh đèn sáng, khuôn mặt điển trai đậm sự nổi loạn càng khắc thêm sự quyến rũ.
Rời khỏi giường vào nhà tắm, anh tiện tay thu dọn đi mớ quần áo của cả nam lẫn nữ bị vứt bừa dưới sàn.
Sau khi bỏ quần áo bẩn vào giỏ, Chế Khắc đi thẳng vào phòng tắm xả nước vào bồn. Anh đứng chống một tay lên thành bồn, một tay khuấy nước kiểm tra nhiệt độ bằng xúc giác.
Phản chiếu qua gương treo tường, từ bả vai dọc xuống thắt lưng, thêm cả bắp tay rắn chắc của anh sớm đã hiện lên những vết cào đỏ.
Pha nước xong, Chế Khắc quay trở ra phòng ngủ, đi thẳng đến giường. Cạnh bên chỗ anh nằm vừa nãy, một cô gái sớm đã chui trong chăn vì lạnh, chỉ để lộ một ít đuôi tóc dài ra bên ngoài.
Chế Khắc nhẹ nhàng kéo chăn thấp xuống, gương mặt bầu bĩnh ưa nhìn đang ngủ say lập tức hiện ra.
Cổ bị ngón tay vuốt vuốt gây nhột, Tạ Manh Kiều nheo mắt kiểm tra. Ngay khi thấy Chế Khắc ở bên cạnh, cô thản nhiên quay mặt đi, kéo chăn lên đắp rồi ngủ tiếp.
Trước hành động của Tạ Manh Kiều, Chế Khắc không nhịn được bật cười. Mặc dù gương mặt anh có chút đẹp trai theo kiểu đểu cáng, nhưng cảm xúc trong ánh mắt dành cho cô ngay từ đầu đã đặc biệt ân cần.
“Cô nhóc vô tâm, anh sắp trễ giờ rồi đó.”
Tạ Manh Kiều vẫn nhắm nghiền mắt, cô chuyển người quay lưng lại với Chế Khắc, buồn ngủ đáp: “Em không đi.”
Chế Khắc ngồi ở mép giường, người hơi ngả về phía đầu giường. Anh đưa mắt dõi theo Tạ Manh Kiều, ngón tay quấn lấy tóc cô nghịch, từ tốn nói tiếp: “Nhưng hôm nay quán bar mời nhiều ca sĩ về diễn, em thật sự không muốn đến xem sao?”
Tạ Manh Kiều vẫn không đáp, quyết giữ ý định không rời giường. Tuy nhiên Chế Khắc không hỏi nữa, anh thẳng thừng mở chăn bế cô lên, cưỡng ép vào nhà tắm.
Khác với mọi hôm, quán bar mời được nhiều ca sĩ về diễn nên đông đúc hơn thường ngày. Ngay từ bãi đổ xe, từ bảo vệ đến nhân viên đều đã lên tiếng chào hỏi Chế Khắc và Tạ Manh Kiều một cách tôn trọng.
Bản thân Chế Khắc xuất thân từ gia đình kinh doanh, nhưng thay vì nối nghiệp cha mẹ, năm hai mươi ba tuổi anh từ bỏ công việc văn phòng, tự mình lập nên quán bar Charme.
Không thể ngăn cản quyết định của con trai, chính mẹ anh đã đưa Tạ Manh Kiều đến để quản lý, ngăn anh sa vào cám dỗ.
Nhưng chuyện sẽ chẳng có gì để nói, khi cô gái nhỏ chỉ mới mười tám tuổi mà mẹ anh đưa đến lại chính là cám dỗ.
Chế Khắc và Tạ Manh Kiều cũng có thể xem là quen biết trước đó, bởi mẹ của cả hai là bạn tâm giao. Có điều, khi Chế Khắc đã để ý đến Tạ Manh Kiều khi cô còn là nữ sinh cấp ba, cho đến tận hiện tại khi đã ở bên anh năm năm, cô vẫn thờ ơ hững hờ, giống hệt như biệt danh “Cô nhóc vô tâm” anh vẫn hay gọi.
Cha mẹ Tạ Manh Kiều là chủ một trung tâm thương mại lớn, cô là con gái duy nhất của gia đình, lại thêm nội ngoại chống lưng không ai có thể động vào. Vậy nên, tính cách của Tạ Manh Kiều có chút lạnh lùng khó gần.
Năm xưa, vì Tạ Manh Kiều cãi lời không theo kinh doanh mà chọn theo học thiết kế trang sức, mẹ cô mới có cơ hội cấu kết với mẹ Chế Khắc. Rằng nếu cô chấp nhận theo quản lý anh, bà sẽ nói giúp với cha cô không ngăn cản nữa.
Vì ước mơ, Tạ Manh Kiều đã đồng ý đến chỗ Chế Khắc, nhưng phải mất tận hai năm anh mới có thể dụ dỗ được cô.
Vì vậy bây giờ dù chỉ là nửa phút, anh cũng không muốn buông.
Lúc cả hai vào tới nơi, khách quen đã bắt đầu đến gần chào hỏi. Khác với Chế Khắc niềm nở đón tiếp, Tạ Manh Kiều lại hờ hững ngồi vào bàn gần sân khấu, điềm nhiên ăn trái cây do quản lý mang lên.
Chế Khắc bị khách vây lấy, không còn cách nào khác phải tiếp rượu, thế nhưng ánh mắt anh vẫn liên tục nhìn qua phía Tạ Manh Kiều trông chừng.
Bỗng nhiên từ đâu, một nam thanh niên tóc cam đứng cạnh Chế Khắc khẽ đá mắt về phía Tạ Manh Kiều, hạ giọng hỏi: “Ông chủ Chế, vẫn còn hẹn hò à? Qua lại ba năm rồi vẫn chưa chán sao?”
Nghe nam thanh niên kia nói thế, một cô gái khác với mái tóc ép thẳng, cùng trang phục gợi cảm đứng gần đó chợt lên tiếng chen vào: “Người ta là tiểu thư con nhà giàu, bộ giống mấy cô gái ăn chơi cậu cặp kè một hai đêm chắc. Nhưng mà, Chế công tử chưa “luộc” được bạn gái, hay là vì chơi đùa chưa đủ?”
Ngay tức khắc, lại thêm một giọng nam từ phía sau lưng Chế Khắc hào hứng góp lời: “Vậy là tụi bây không biết rồi, Chế công tử tuy trông hơi đểu, nhưng chính cậu ta mới là người bị chơi đùa. Nghe đâu, Chế công tử ở bên Tạ tiểu thư còn không được cho danh phận nữa.”
Tiếng cười xung quanh hùa nhau vang lên, Chế Khắc sớm cũng không lạ với những lời châm chọc của bọn họ, thế nên anh cũng chỉ cười cho qua.
“Cô ấy chịu chơi thì tôi mới sướng.”
Để lại một câu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sức nặng, Chế Khắc tìm cớ tách ra để quay lại chỗ của Tạ Manh Kiều.
Từ xa thấy Tạ Manh Kiều tập trung xem biểu diễn, một tay ôm đĩa trái cây, một tay ghim trái cây bỏ vào miệng. Chế Khắc đến ngồi bên cạnh vòng hai tay ôm người cô, dễ dàng nhấc cô ngồi lên đùi mình.
Tuy bị quấy rầy, Tạ Manh Kiều vẫn điềm nhiên như đã quen thuộc, kể cả khi những đầu ngón tay của Chế Khắc vẫn đang mon men bên dưới vạt váy của cô.
Mải lo xem biểu diễn, Tạ Manh Kiều cắn trúng một trái nho chua liền rùng mình nhăn mặt. Cô nhìn xuống đĩa vẫn còn vài trái nho tương tự, trong đầu lập tức chê bai.
Cô ghim nho đưa lên trước miệng Chế Khắc, gương mặt tỉnh bơ đề nghị: “Ngọt lắm, anh ăn đi.”
Chế Khắc tựa lưng ra sau ghế, cười nửa miệng nhìn cô: “Anh mới thấy em nhăn mặt còn dám nói ngọt hả?”
Đáp lại, Tạ Manh Kiều hơi nhướng mày nhìn anh, từ tốn bắt bẻ: “Đồ em đút cho anh, không lẽ anh không thấy ngọt?”
Bẫy giăng to trước mắt, Chế Khắc chỉ đành há miệng ăn trái nho chua kia. Tạ Manh Kiều đạt được ý đồ vẫn cố ý hỏi kháy: “Thật sự không ngọt sao?”
Bị Tạ Manh Kiều làm khó, Chế Khắc bất ngờ nhướng người hôn chóc lên môi cô, sau đó lên mặt đáp: “Ngọt chứ, cái gì của em mà chẳng ngọt.”
Trước ứng biến nhanh nhẹn của Chế Khắc, Tạ Manh Kiều cũng không kiếm chuyện được nữa, cô quay lại ăn trái cây trong đĩa của mình.
Dõi theo bộ dạng khẩu phục của Tạ Manh Kiều, Chế Khắc khẽ nhếch môi cười đắc thắng.
Có điều nói đi phải nói lại, Chế công tử người người khao khát, lại thật sự bị một cô nhóc vô tâm chơi đùa.
Qua mười giờ đêm, Chế Khắc và Tạ Manh Kiều đã có mặt ở nhà.
Sau khi thay đồ ngủ, Tạ Manh Kiều lục túi xách lấy ra một hộp vuông nhỏ được bọc vải nhung. Cô vừa leo lên giường, vừa đưa hộp vuông về phía Chế Khắc đang cởi trần ngồi tựa lưng nơi đầu giường.
“Tặng anh này.”
Chế Khắc cong môi cười giơ tay nhận lấy. Lúc mở hộp ra, phát hiện là một chiếc hoa tai ngọc trai đen, nụ cười trên môi anh càng hiện rõ.
Từ lúc Tạ Manh Kiều tốt nghiệp và đến công ty của anh họ làm việc, thi thoảng cô lại tự làm trang sức tặng Chế Khắc, đặc biệt nhiều nhất là hoa tai.
Chế Khắc lấy hoa tai ra khỏi hộp đưa Tạ Manh Kiều đeo giúp, cô cũng thuận tay cầm lấy, nhích đến quỳ giữa hai chân anh để nâng chiều cao cơ thể lên.
Trong lúc Tạ Manh Kiều đeo hoa tai cho Chế Khắc, hai tay anh lại vòng ngang ôm người cô.
Đợi Tạ Manh Kiều đeo xong, trong lúc cô ngắm nghía gương mặt Chế Khắc, tâm tình anh vui vẻ hỏi: “Đẹp không?”
“Hoa tai thì đẹp, anh thì không.”
“Đúng là phũ phàng.” Chế Khắc không nhịn được bật cười, tay ôm kéo Tạ Manh Kiều vào sát người mình. Anh hơi nhướng mặt lên, khẽ hạ giọng nhắc: “Hôn anh một cái.”
Tạ Manh Kiều chạm môi lên môi Chế Khắc, nhanh đến mức còn chưa lưu được cảm giác.
Ngay khi hôn xong, cô nghiêm túc trừng mắt chất vấn: “Em cái gì cũng chiều anh, anh mà còn dám đi mách người lớn rằng em ăn hiếp anh thì đừng có trách.”
Dù Tạ Manh Kiều nói gì hay làm gì, Chế Khắc cũng chỉ cảm thấy buồn cười. Thế nhưng, bàn tay anh vẫn như một thói quen luồn dưới vạt váy ngủ của cô, sờ lấy bờ mông đầy đặn không bị che chắn.
Từ ánh mắt đến nét mặt của Chế Khắc thoáng nghiêm nghị, giữa lúc Tạ Manh Kiều vừa gác tay lên vai anh, vừa chăm chú đánh giá hoa tai, anh lại không khống chế được bản thân nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Chúng ta hẹn hò được ba năm rồi, có phải bây giờ nên tính đến chuyện kết hôn không?”
Tạ Manh Kiều còn chưa suy nghĩ đã lập tức lắc đầu từ chối: “Không được, đang chơi vui mà kết hôn cái gì?”
“Lại còn muốn chơi? Chơi một mình anh vẫn chưa đủ sao?”
Nghe thấy giọng điệu trách móc của Chế Khắc, nhìn thấy hai đầu chân mày đang cau chặt biểu tình của anh, Tạ Manh Kiều vẫn không hề mủi lòng, cũng chẳng chút nhún nhường, thậm chí cô còn khó chịu ra mặt.
“Anh lắm chuyện thật đó.”
Thế nhưng ngay khi dứt câu, Tạ Manh Kiều đã ôm lấy mặt Chế Khắc hôn mạnh lên môi anh, hành động nhanh đến mức khiến anh không kịp trở tay, càng không có cơ hội kháng cự.
Trong chớp mắt, gương mặt vừa tỏ ra không vui của Chế Khắc đã bị che lấp bởi sự si mê. Tạ Manh Kiều thuần thục len lỏi đầu lưỡi vào khoang miệng của anh, từ tốn cuốn lấy đầu lưỡi kiêu ngạo đang chờ đợi.
Nụ hôn càng sâu, hai cánh tay của Tạ Manh Kiều đang vòng ôm cổ Chế Khắc càng thêm siết chặt, ngay cả cơ thể cũng vô thức dán sát vào người anh. Mà từ đầu đến cuối, bàn tay của Chế Khắc vẫn luôn luồn dưới vạt váy ngủ của Tạ Manh Kiều, nắn bóp bờ mông tròn đủ kiểu.
Giữa chừng, Tạ Manh Kiều bỗng khựng người, dứt nụ hôn không báo trước, vô tình khiến cho nước bọt dây ra khóe miệng.
Cô nhìn thẳng vào Chế Khắc, nghiêm giọng nhắc nhở: “Không được nói linh tinh chuyện kết hôn với mẹ em, bà ấy hối thúc em cả năm rồi đó.”
Nghe đến đây, nụ cười gian bỗng hiện trên môi Chế Khắc. Quan sát biểu hiện của anh, Tạ Manh Kiều đủ hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu. Vậy nên trước khi anh có tư tưởng chống đối, cô lần nữa cảnh cáo: “Anh mà nói lung tung với mẹ em thì đừng có ngủ với em nữa.”
Chế Khắc không nhịn được thở ra một hơi bất mãn, tuy nhiên anh vẫn không quên thu lợi về cho bản thân. Ngón tay của Chế Khắc nhấc dây váy của Tạ Manh Kiều lên như muốn cởi ra, từ ánh mắt đến giọng điệu khó giấu được sự ám muội.
“Anh muốn được hối lộ.”
Trước yêu cầu của Chế Khắc, Tạ Manh Kiều vô thức thở ra một hơi bất lực. Cô từ tốn nắm lấy cổ tay anh, kéo ra khỏi dây áo trên vai mình, sau đó cô dùng đầu ngón trỏ dí mạnh vào vai anh cảnh cáo.
“Người làm kinh doanh lại không minh bạch, muốn chết hả?”
Nghe đến đây, trên mặt Chế Khắc bỗng hiện lên nụ cười ẩn ý. Anh bất chợt ôm ngang thắt lưng Tạ Manh Kiều kéo cô nằm ngửa xuống giường, bàn tay không tử tế lại luồn dưới chân váy xoa nắn da thịt cô.
Chế Khắc hạ thấp mình, kề môi sát bên tai Tạ Manh Kiều, thì thầm mờ ám: “Anh đợi ngày được chết dưới tay em đã lâu lắm rồi. Nể tình chúng ta yêu nhau lâu như vậy, em có thể cho anh một đặc ân, khiến anh chết trong sung sướng không?”
Từ ánh mắt cho đến biểu cảm của Chế Khắc trở nên đầy gợi tình, tựa như muốn dùng vẻ ngoài vốn có để mê hoặc Tạ Manh Kiều.
Ngoài mặt Tạ Manh Kiều tuy tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trái tim trong lồng ngực sớm đã đập rộn ràng. Ngay khi cô vừa tiến gương mặt gần đến gương mặt của Chế Khắc, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt ngang.
Cảm xúc đang dâng trào lại bị phá, Tạ Manh Kiều tức khắc mất hứng, cô chồm người qua chỗ trống phía bên cạnh đi ngủ.
Chế Khắc một tay cầm điện thoại nghe máy, một tay ôm ngang người Tạ Manh Kiều kéo lại, để cô tựa lưng vào ngực anh.
Ngay khi lên tiếng hồi âm người gọi, giọng điệu của Chế Khắc đã lộ ra sự bất mãn: “Cái tên Dao Ngật kia, nửa đêm nửa hôm còn gọi tôi làm gì?”
Đáp lại Chế Khắc là một tràng cười khoái chí của thanh niên trẻ, mãi hồi sau cậu ta mới tiếp lời: “Ngày mai Tony về nước, tách bạn gái tụ họp anh em một bữa đi.”
Vừa nghe điện thoại, Chế Khắc vừa cúi đầu nhìn Tạ Manh Kiều nằm trong lòng mình, anh dùng tay bóp cằm chọc phá không cho cô ngủ trước.
Phía bên kia đầu dây Dao Ngật nói xong, Chế Khắc theo phản xạ bật ra đáp: “Mấy giờ?”
“Mười một giờ, pm.”
“Cậu bị điên rồi hả, ban ngày không gặp lại hẹn mười một giờ đêm.”
Bị Chế Khắc mắng, Dao Ngật liền cao giọng mắng lại: “Cậu mới bị điên đó. Ông chủ quán bar mười một giờ đêm không ở quán bar thì ở đâu?”
“Ở giữa hai chân bạn gái tôi.”
Chế Khắc vừa thản nhiên đáp một câu, trong loa điện thoại thoáng vang lên tiếng chửi thề trầm thấp. Trước khi cúp máy, Dao Ngật vẫn không quên lên giọng đe dọa: “Ngày mai cậu không tự giác đến, bọn tôi qua tận nhà tìm cậu.”
Đợi Chế Khắc đặt lại điện thoại sang tủ đầu giường, Tạ Manh Kiều lười biếng dựa vào người anh, lên tiếng hỏi: “Lâu lâu mới có dịp hội ngộ bạn cũ thời đại học, sao anh không muốn đi?”
Chế Khắc chưa vội đáp, anh ngồi thẳng người bế Tạ Manh Kiều đặt sang chỗ bên cạnh, tiện tay kéo chăn đắp lên cho cô. Xong xuôi, anh nằm nghiêng qua phía Tạ Manh Kiều, một tay chống đầu nâng nửa thân trên lên, một tay gác ngang người cô bên dưới chăn.
“Tụ tập cũng chỉ uống rượu nói vớ vẩn, ở nhà làm tình với em chẳng phải sướng hơn sao?”
Về cuối câu, giọng nói của Chế Khắc hơi hạ xuống mờ ám. Tạ Manh Kiều hờ hững nhìn anh, nghiêm túc chất vấn: “Dạo này anh mất kiểm soát thân dưới quá rồi đó, đến lúc bị yếu thì đừng trách tại sao em đá anh.”
“Không phải chứ.” Chế Khắc kéo dài giọng than vãn, anh vùi mặt vào cổ Tạ Manh Kiều, thấp giọng thì thầm: “Em có biết mỗi lần đến phòng tập thể hình, anh đều nỗ lực tập thân dưới thế nào không?”
Nói rồi Chế Khắc bỗng ngẩng đầu dậy, cánh môi anh khẽ chạm lên sườn mặt của Tạ Manh Kiều, tiếp tục buông lời gạ gẫm: “Em cũng khen tư thế anh nhấp hông quyến rũ còn gì.”
Tạ Manh Kiều nằm yên một chỗ, chỉ riêng con ngươi dần dần chuyển động lườm Chế Khắc, thẳng thừng mắng: “Lưu manh!”
Tuy bị mắng, thế nhưng Chế Khắc lại bật cười vui vẻ. Anh không nhanh không chậm ngồi dậy rời giường đi tắt đèn, sau đó quay lại ôm Tạ Manh Kiều.
Trong bóng tối, nằm yên lặng không được bao lâu, bàn tay của Chế Khắc đang ôm người Tạ Manh Kiều lại bắt đầu sờ soạng. Bản thân đã quá quen với hành động của anh, thế nên cô vẫn bình thản nhắm mắt ngủ.
Chế Khắc vùi mặt vào bên đầu của Tạ Manh Kiều, khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh không đợi được nữa đâu, nếu em không sớm đồng ý lấy anh, anh sẽ đánh em một cái to bụng.”
Nghe Chế Khắc đe dọa, Tạ Manh Kiều vô thức bật cười thành tiếng.
Qua một lúc yên lặng, sực nhớ đến chuyện của Dao Ngật, Tạ Manh Kiều nghiêng đầu qua phía Chế Khắc, lên tiếng hỏi: “Anh Dao Ngật định kết hôn với chị Tịch Kha sao?”
“Hửm? Ai nói?”
“Nếu không thì anh gấp gáp muốn kết hôn làm gì?”
Bị so sánh với tên bạn đi cùng thuở đại học, Chế Khắc không nhịn được cười khẩy tỏ vẻ: “Cậu ta nghèo, cần phải kiếm thêm tiền. Còn anh bây giờ cái gì mà chẳng có, đương nhiên phải ưu tiên yên bề gia thất.”
Càng nghe Chế Khắc ba hoa, Tạ Manh Kiều chỉ càng thêm cảm thấy buồn cười: “Dao Ngật mà nghèo thì ai mới giàu? Người ta vừa có gia thế làm nền, lại chăm chỉ cầu tiến, ai như anh lông bông suốt ngày.”
Ngừng lại một chút, Tạ Manh Kiều nghiêm túc nói thêm: “Còn nữa, anh Dao Ngật với chị Tịch Kha yêu nhau sáu năm còn chưa tính chuyện kết hôn, em với anh hẹn hò mới ba năm đã đòi cưới. Gượng ép như vậy, em không làm được đâu.”
Nghe đến đây, Chế Khắc bỗng nhanh chóng xoay người bật đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Khi ánh sáng phát ra hiện rõ gương mặt của Tạ Manh Kiều, anh nghiêm trọng nhìn cô, thấp giọng dò hỏi: “Chẳng lẽ, em bắt anh đợi như Dao Ngật? Cậu ta kiên nhẫn đợi được, không có nghĩa anh cũng làm được.”
“Nhưng chúng ta bây giờ có kết hôn hay không cũng đâu khác nhau?”
Ngay khi Tạ Manh Kiều dứt câu, Chế Khắc đã lập tức lên giọng nhấn mạnh: “Danh phận! Anh cần được thừa nhận danh phận!”
Trước thái độ hùng hổ của Chế Khắc, Tạ Manh Kiều nằm bất động nhìn anh không chớp mắt.
Ngỡ rằng bản thân đã lớn tiếng, Chế Khắc vội chồm tới nằm đè nửa thân trên lên người Tạ Manh Kiều, nhỏ giọng nói lại: “Dân làm ăn kinh doanh, làm gì cũng phải có giấy tờ chứng nhận rõ ràng, không phải sao?”
Tạ Manh Kiều im lặng không đáp, ngẫm nghĩ lời Chế Khắc nói không phải không có lý. Chần chừ một hồi, cô vô thức thở ra một hơi, nhường nhịn thuận theo: “Để em suy nghĩ.”
Bất ngờ nhận được lời đồng ý, Chế Khắc kích động ngẩng đầu dậy, sung sướng hôn liên tục lên môi cô.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play