Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vợ Ơi! Hãy Bên Anh....

Chương 1: Thảm Kịch

Trong đêm mưa gió.

Một thân hình mảnh mai đang cố gắng chút sức lực cuối cùng của bản thân đi xuyên qua màn đêm. Cô quá mệt mỏi rồi, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng cô không thể gục ngã được. Cô phải báo thù cho cha mẹ..... Cô không thể để cha mẹ mình chết một cách oan uổng được.

____

8 tiếng trước. Một thế giới màu hồng, cuộc sống nhẹ nhàng như những cơn gió mùa xuân, khiến người ta quyến luyến.

Lý Như Kì, một cô gái xinh đẹp. Không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng với bộ dạng ưa nhìn, với đôi mắt ngây thơ trong trẻo, cô được rất nhiều người chào đón và yêu quý.

Hôm nay là sinh nhật của cô, cha mẹ hứa sẽ đưa cô đi chơi khắp thành phố. Cô chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ thật nhiều nhiều. Vì dù sao cô cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, sẽ sớm phải ra ngoài tự lập. Không thể cứ ở mãi bên cha mẹ được.

Cha mẹ cô đã định sẽ cho cô vào công ty nhà mình để làm việc vì sợ cô ra ngoài sẽ bị bắt nạt... Cô là đứa con gái duy nhất trong nhà, được mọi người yêu quý nhất. Sao họ nỡ để cô ra ngoài chịu khổ cực!

Nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có màu hồng!

Trong lúc gia đình cô đang đi dạo phố thì có một chiếc xe đột ngột đỗ chặn đường, cô sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay mẹ cô. Lúc đấy, có năm người đàn ông lực lưỡng từ trên xe đi xuống lôi kéo cha mẹ cô và cô lên xe. Cô sợ hãi đến mức không dám khóc, toàn thân run rẩy ôm lấy cha mẹ.

Đi được một lúc chiếc xe dừng lại ở một công trình bỏ hoang. Cô bị bọn họ tách ra khỏi cha mẹ, cô sợ hãi tay khua lung tung cô gắng túm lấy tay mẹ.

"Tiểu Kì à.... " Mẹ cô sợ hãi vội vàng đuổi theo cô.

"Huhu..... Mẹ ơi!" sau một hồi sợ hãi. Cô thấy bọn họ không có í định làm hại mình thì cố gắng lấy lại bình tĩnh quay qua nhìn tên to con đứng bên cạnh.

"Các anh là ai vậy? Sao lại bắt chúng tôi? Các người muốn gì? "

Tên đó chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua cô chứ không hề lên tiếng. Cô biết sẽ không thu thập được gì lên đành im lặng. Không biết họ đem cha mẹ cô đi đâu rồi..... Không biết họ có làm gì cha mẹ cô không.

Lý Như Kì vừa hoang mang, vừa sợ hãi.....

Không lâu sau đó, cô thấy cha mẹ cô đi vào cùng bác cả cô Lý Viễn. Cô vui mừng chạy đến bên bác cả.

"Bác cả! Bác đến rồi, thật may quá! Chúng ta mau mau rời khỏi đây." cô vội vàng nắm tay cha mẹ nói.

Lý Viễn nhìn đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất, nhưng muốn sống tốt trong cái xã hội này ông không có sự lựa chọn.

Bố cô thấy vậy tiến đến ôm vợ và con gái vào lòng vỗ về yêu thương.

"Con gái ngoan, con phải sống tốt. Sống thay cha" bố cô thì thầm vào tai cô, còn mẹ cô vuốt ve khuôn mặt lấm lem nước mắt của con gái mà bật khóc.

"Cha đang nói linh tinh gì vậy? Bác cả đến rồi, bác đến cứu chúng ta mà... " sau khi nói xong câu này cô bỗng ngây người ra.

Rất lạ! Từ lúc cô bị bắt cóc đến đây cô chẳng thấy tên bắt cóc có í định đe doạ hay tống tiền gì. Cha mẹ cô cũng không hề sợ hãi hay gì đó, cô thấy trong mắt họ toàn là sự tuyệt vọng và không nỡ.

"Rốt cuộc chuyện này là sao? " cô quay đầu lại nhìn Lý Viễn.

"Hai người muốn tự ra tay hay để tôi ra tay đây" Ông ta lạnh lùng lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Như Kì.

"Tối có một điều kiện! " Cha cô kiên định nhìn thẳng vào Lý Viễn nói.

"Nói"

"Đừng làm hại con gái tôi, con bé vẫn còn nhỏ. Xin ông nể tình anh em chúng ta cùng cha mẹ sinh ra mà tha cho con bé! "

"Được! "

Lý Viễn nói xong thì cha Lý Như Kì ôm lấy cô vào lòng hôn nhẹ lên chán cô, nhìn mẹ cô lắc đầu một cái rồi tiến về phía Lý Viễn.

Mẹ Lý Như Kì đứng ôm con khóc không thành tiếng, bà nhìn chồng mình lắc đầu dữ dội.

Lý Như Kì vừa lấy lại tinh thần thì thấy cha mình cầm lấy con dao Lý Viễn đưa rồi đâm thẳng vào bụng tự sát.... Cô sợ hãi hét lên, chân tay run rẩy không biết lên làm gì. Cô đứng đó khóc thét lên.

Mẹ cô thấy chồng tự sát, theo phản xạ chạy đến bên chồng mình, ôm lấy ông rồi rút con dao ở bụng chồng mình lao về phía Lý Viễn. Tên đàn em đứng sau ông ta thấy vậy đạp mạnh vào người mẹ cô, khiến bà mất đà ngã xuống. Con dao đâm xuyên qua họng, rồi tắt thở....

Lý Như Kì chạy đến ôm lấy mẹ khóc không thành tiếng, rồi đôi bàn tay run rẩy của cô nắm lấy tay người cha đang thoi thóp với hơi thở yếu ớt.

"Bà già ngốc này..... Sao bà ngốc vậy hả? " Ông rơi nước mắt khi nhìn thấy thi thể vợ mình. Ông thà chết chứ không muốn thấy vợ con mình rơi vào hoàn cảnh này.

"Con gái....... Con phải nhớ lời cha... Sống thật tốt, sống thay..... Cha mẹ! " Nói xong ông nhìn Lý Viễn như đang nhắc nhở ông ta hãy giữ lời hứa, rồi chút đi hơi thở cuối cùng.

Lý Như Kì như chết lặng ngồi ôm thi thể của cha mẹ.

Tên đàn em thấy vậy liền nói :" Đại ca! Diệt cỏ phải diệt tận gốc"

"Tuỳ chú! " Lý Viễn phất tay rồi đi thẳng mà không ngoái đầu nhìn lại.

Cô bị bọn họ đánh đập dã man, đến khi họ thấy cô gục xuống. Cứ nghĩ cô đã chết rồi, nên cứ vậy bỏ đi. Để lại một thân hình nhỏ nhắn bê bết máu.

____

Cô cố lết thân xác ra ngoài tìm người giúp, nhưng đi mãi đến khi cô không còn sức lực mà gục xuống. Lúc cô mệt mỏi, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, bước đi vững vàng tiến về phía cô. Cô cô gắng vươn tay về phía người đó nói:

"Làm ơn..... Giúp... "

____

#QynhhNhu

Chương 2: Thiên Minh

Thiên Minh ung dung ngồi vắt chéo chân nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.

Lúc đầu hắn không có í định cứu cô, đã định lướt qua rồi nhưng không hiểu sao hắn bỗng nhiên dừng lại. Quan xát kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó khó chịu, miệng còn đang lầm bẩm "cha.....mẹ... " Mà không kìm lòng được cứu cô.

Đến giờ phút này hắn vẫn chưa hiểu rõ lí do vì sao hắn lại cứu cô.... Trước giờ hắn không phải kiểu không gần nữ sắc nhưng cũng không phải người dễ gần. Trước giờ lại không thích lo chuyện bao đồng..... Thiên Minh ngồi lắc lư cái đầu, miệng chẹp chẹp rồi sau đó lại thở dài.

"Minh Triết"

"Dạ! "

"Điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì "

"Thuộc hạ đi ngay ạ!"

"Hazzzzzz, thật không thể tin nổi. Một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như vậy mà người chằng chịt vết thương trông mới xót xa làm sao" Khải Tuấn thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Thiên Minh vậy, bộ mặt gian xảo tiến đến gần hắn tặc lưỡi khẽ than.

"Làm tốt công việc của cậu! " Thiên Minh trừng mắt đe doạ Khải Tuấn.

"Chẹp chẹp.... Bạn của tôi ơi, tôi bên cậu đến nay cũng hơn chục năm rồi. Tình bạn kim cương đấy có biết không! "

"Mấy tên tù nhân kia tặng cậu làm thí nghiệm. Thế nào?! "

"Ôkê bạn!" Khải Tuấn vỗ vai bạn tốt rồi quay về phía Lý Như Kì kiểm tra kĩ một lượt rồi nhanh chóng rời đi. Không nhanh lại sợ Thiên Minh đổi í.... Người thì đầy ra, xin một tên để thử nghiệm thuốc mới thôi mà kiệt sỉ.

Hai mươi phút sau, Thiên Minh nhận được điện thoại của Minh Triết.

"Tìm cho họ một nơi tốt để họ yên nghỉ đi! "

Cúp điện thoại xong Thiên Minh lại nhìn cô gái nhỏ, mạng lớn đang nằm trên giường, rồi nhìn đến bộ đồ cô đang mặc trên người. Bộ váy màu xanh tươi mát đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ, rách nát trông quá mức đáng thương đi. Suy nghĩ một lúc, hắn lấy điện thoại gọi cho em gái hắn.

"Diễm Châu, chuẩn bị giúp anh một bộ đồ nữ. Lấy size của em! " Diễm Châu còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô vừa bất ngờ, vừa vui sướng. Tảng băng nhà cô cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về nhà rồi. Phải xác minh lại một chút mí được....

" Khải Tuấn! Khai mau, anh đã biết gì rồi hả"

....

Diễm Châu nổi hứng, lượn lờ đi dạo khắp nơi, mua hết đồ này đến đồ khác. Cuối cùng cô cũng sắp có chị dâu rồi.... Trời ơi! Bất ngờ chết đi được. Bảo sao không biết bao nhiêu lần cô giới thiệu cho anh trai cô hết người này đến người khác mà anh đều không thèm để í, hoá ra là đã có người trong lòng rồi. Có rồi mà không chịu nói, làm cô khổ sở tìm kiếm giúp hắn. Không biết chị dâu cô có dáng vẻ ra sao ha!!! Trời ơi, hồi hộp quá đi.....

___

"OMG! Sao lại.... " Diễm Châu hoảng sợ nhìn người phụ nữ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên người loang lổ vết máu.

"Anh... Em không nghĩ anh lại tàn nhẫn như vậy! " cô trừng mắt nhìn người anh trai mà cô kính trọng bấy lâu nay. Thật không ngờ hắn lại ra tay với phụ nữ. Hừmmmmmm

"Em nghĩ đi đâu vậy hả? Làm ơn đi! Là anh cứu cô ta đấy" Thiên Minh nhìn em gái trừng mắt tức giận với mình thì oan ức lên tiếng. Cha mẹ hắn qua đời từ năm hắn 17 tuổi, người thân duy nhất của hắn chỉ có mỗi cô em gái này. Nên trước giờ chưa bao giờ hắn mắc cô, lúc nào cũng bênh vực, yêu thương em gái hết mực.

"Hứ! Em còn tưởng anh đánh chị ấy cơ. Hazz, trông chị ấy có vẻ không ổn lắm"

"Ừm, em giúp cô ta thay đồ đi!"

"Hửm... Em không biết đâu, anh tự làm đi" Diễm Châu nói xong ném hết đống đồ vào người Thiên Minh rồi bỏ chạy. Mặc kệ có phải người trong lòng của anh trai cô hay không, cô vẫn muốn gán gép hai người với nhau. anh trai cô tuy tàn nhẫn, giết người vô số nhưng trước giờ cô chưa hề sợ, cô cũng không áp bức bởi vấn đề này. Vì cô biết những người đó đều là một lũ đáng chết. Còn về chuyện cứu một người phụ nữ lạ hoắc, còn đem về nhà thì đây là lần đầu tiên.

Thiên Minh ngồi ôm đống đồ rồi lại nhìn người đang nằm trên giường, rồi lại thở dài. Trong nhà hắn thì làm gì có phụ nữ, giúp việc thì hắn không cần. Nấu ăn hắn biết, làm việc nhà hắn cũng biết nên trước giờ không thuê giờ việc. Bên cạnh hắn thì cũng chỉ có Tuấn Khải và Minh Triết, ngoài ra thì chỉ có cô em gái Diễm Châu của hắn thôi. Chẳng nhẽ giờ lại bảo hai tên kia đến giúp cô nhóc này thay đồ à? Quên đi. Minh Triết thì tàn nhẫn chẳng kém hắn, còn tên lang băm Tuấn Khải thì không đáng tin. Không biết từ lúc nào hắn lại phải đau đầu vì cái vấn đề vớ vẩn này. Chết mất thôi, còn nhỏ rắc rối. Tự nhiên cứu về làm gì không biết?!

Định vứt đống đồ đi nhưng lại nhìn thấy cô gái trên giường đang ngủ ngoan ngoãn kia hắn lại thu tay về, đi vào nhà tắm bê xô nước ra giúp cô lau cơ thể, thay đồ.

Vừa lau hắn vừa lầm bầm:" phiền phức.... Đáng ghét! "

Chương 3: Tại sao?

Trong cơn mê man, Lý Như Kì cảm thấy bỗng nhiên có một giọng hát vang lên bên tai.

I still hear your voice when you sleep next to me

I still feel your touch in my dreams

Forgive me my weakness, but I don't know why

Without you it's hard to survive

'Cause every time we touch, I get this feeling

And every time we kiss I swear I could fly

Can't you feel my heart beat fast, I want this to last

Need you by my side

'Cause every time we touch, I feel the static

And every time we kiss I reach for the sky

Can't you hear my heart beat so I can't let you go

Want you in my life

'Cause every time we touch, I get this feeling

And every time we kiss I swear I could fly

'Cause every time we touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch

Your arms are my castle, your heart is my sky

They wipe away tears that I cry

The good...

Đó.... Giọng mẹ cô!

Vào ngày sinh nhật của cha cô, mẹ cô đã hát bài này để tạo bất ngờ cho cha.... Cô cũng rất thích bài hát này! Cô như bị cuốn hút theo lời bài hát, cô nhớ giây phút ấy, giây phút gia đình cô vẫn còn ấm êm hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, bên tai cô vang lên tiếng nói của cha:

"Con nhất định phải sống cho tốt, sống thay phần của cha mẹ! "

Giọng nói vang vọng, cầu xin có, quyền uy có..... Khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Cô thể đau nhói, toàn thân vô lực. Nhưng quan trọng nhất....đây là đâu. Trần nhà màu xám, bốn bức tường màu trắng, sàn nhà màu đen......nằm bên cạnh cô là một người đàn ông!

Cô nhìn kĩ khuôn mặt người đàn ông này, trông có vẻ khá trẻ, khuôn mặt tuấn tú, nàn da ngăm ngăm nhưng chẳng những không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn khiến hắn mạnh mẽ và....cái gì đó mà cô chẳng thể hình dung được. Còn nữa, đàn ông gì mà lông mi còn dày và cong hơn cả phụ nữ thế này. Ông trời đúng là đang thiên vị hắn mà...

Mà khoan, cha mẹ! Đúng rồi. Nghĩ đến đây cô cố gắng ngồi dậy, có thể cô đã lầm phiền đến người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh. Hắn nheo mày mở mắt nhìn chằm chằm cô, giờ thì cô mới hiểu thế nào gọi là không giận mà uy..... Lý Như Kì chột dạ, không dám cử động thêm gì. Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đối diện. Nó vừa đẹp, vừa có thứ gì đó rất sâu, rất lạnh lẽo, cô đơn cũng có. Cô gặp ảo giác sao..... Sao mắt hắn lại có màu đẹp vậy cơ chứ, trước giờ cô chỉ thấy mắt màu đen, màu nâu. Chốt lại một điều, ông trời ban đối xử rất hậu hĩnh với tên này. Nhất là đôi mắt nha!

"Nhìn chán chưa! " Thiên Minh nhìn cô gái đối diện mà không khỏi bất ngờ, dám nhìn thẳng vào mắt hắn như thế, đã vậy còn dám đánh giá hắn công khai. Gan quả thật cũng không nhỏ! Những người xung quanh hắn trước giờ đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt vốn đã lạnh lùng, con ngươi màu hổ phách càng làm tăng vẻ lạnh lùng.

"Anh giúp tôi một chuyện được không" cô vẫn như cũ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt đó có thứ gì đó rất cuốn hút khiến cô không thể rời khỏi nó được.

"Nếu là chuyện của cha mẹ em thì yên tâm, tôi đã cho người mang đi an táng rồi"

"Ở đâu!" Khi nghe đến đây giọng nói của cô không kiềm chế được mà lạnh đi vài phần. Nực cười! Chỉ vì một chút tài sản đó mà không từ thủ đoạn. Giết cả gia đình người em trai ruột duy nhất cửa mình để bản thân được toàn quyền sở hữu. Mà cha cô trước giờ không hề ham hố cái thứ tài sản này, ông chỉ muốn sống thật hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.... Nhưng lúc ông nội qua đời lại để lại tất cả cho cha cô, có lẽ ông đã biết bác cả là một người có tham vọng, lại không từ thủ đoạn nên mới để lại mọi thứ cho cha cô quản lí. Chắc chỉ có như vậy ông mới có thể thoải mái mà ra đi. Có tham vọng không phải điều gì xấu nhưng đến mức không từ thủ đoạn để có được thứ không thuộc về mình thì...

"Nghĩa trang S" giọng nói của Thiên Minh kéo Lý Như Kì ra khỏi mớ suy nghĩ.

"Cảm ơn! Khi nào khoẻ lại tôi sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền anh lâu đâu"

"Ừ. Còn gì muốn hỏi nữa? "

"Hết rồi! "

"Không định hỏi tên tôi sao? " Thiên Minh nhìn cô với vẻ đầy hứng thú, còn có chút khó chịu. Hắn đã cứu cô, còn an táng cha mẹ cô ở nơi tốt nhất ... Vậy mà cô chẳng thèm quan tâm hắn là ai! Thiên Minh hắn là ai chứ! Hắn mà cũng có ngày gặp chuyện như thế này sao?

"Tại sao?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play