Dường như chẳng có mấy người có thể trốn khỏi ái tình và Đăng Anh, cũng là một trong số những người không thể làm điều đó.
Phạm Nhật Đăng Anh, một người con trai 24 tuổi và làm công việc freelance, nói rõ hơn là làm công việc viết lách và vẽ vời.
Còn rõ hơn nữa thì là tác giả truyện tiểu thuyết và truyện tranh đa thể loại, nhưng chủ yếu thường là BL.
Đăng Anh lấy bút danh là Surain.
Kể ra thì anh ta cũng tiếp xúc với cái nghề này từ khi còn khá nhỏ, từ khi mười tuổi đã được tiếp xúc với mạng xã hội, rồi xem phim, đọc truyện tranh và trở nên thích thú với những điều đó.
Lớn hơn được một chút thì đã tập tành viết mấy thứ cậu thích, Đăng Anh từ nhỏ đã thật sự có niềm đam mê rất lớn với việc tự tạo dựng thế giới không thực.
Anh cố gắng cứ rèn luyện học tập và viết lách mãi.
Khi bản thân quyết tâm làm gì đó, vũ trụ sẽ mang đến cơ hội để phát triển điều đó, anh ta rất may mắn khi có được một quyển tiểu thuyết được nhà xuất bản đồng ý xuất bản bộ truyện đó và nó đã được rất nhiều độc giả đón nhận.
Tuy nhiên, ba bộ truyện tiếp theo lại không thể thành công như ý muốn, anh cảm thấy khá thất vọng nên không còn cảm hứng sáng tác nữa.
Đăng Anh nhận ra đây là lúc mình thử qua những thứ khác trong lúc bản thân đang lầm đường lạc lối và thứ anh chọn chính là luyện tập vẽ tranh minh họa.
Sau khi lại đạt được những thành công nhất định, anh nghĩ mình đã chọn đúng đường và bây giờ Đăng Anh đã trở thành một người có số lượng fan hâm mộ khá ổn định.
Anh ta vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cả về công việc lẫn gia đình đều ổn, bạn bè thì.. kệ đi, anh mắc hội chứng sợ loài người nên mới làm cái công việc freelance này đó.
Ngoài bố mẹ và em gái, bất kì ai cũng không rõ Surain là ai, anh không lộ mặt, giọng nói, tên thật hay bất cứ thứ gì và chỉ làm việc với những đối tác không cần phải lộ ra những điều đó.
Đôi khi nói chuyện với người hâm mộ, còn có người nhầm lẫn giới tính của anh, nhưng Đăng Anh không quan tâm, thứ anh quan tâm chính là chất lượng tác phẩm mà anhbta làm ra và anh cũng mong rằng mọi người sẽ quan tâm đến thứ đó hơn chính bản thân anh.
Vì chứng sợ con người nên anh thoải mái nhắn tin hơn là gặp mặt, nói chuyện công việc cũng nên nói qua email.
"Aaa.. Trời má ơi, con chạy kịp deadline rồi.." Sau khi đã tập trung xử lí phần công việc đã được tự bản thân giao, anh liền nằm vật ra bàn và than thở. "Vừa kịp luôn chứ, hay thật."
Thật ra còn tầm hai tiếng nữa mới tới deadline thật của dự án, dự án này là Surain sẽ cùng hợp tác với một tác giả có tiếng cùng tạo ra bộ truyện đó với vai trò là họa sĩ minh họa, nhưng anh đã liên tục xử lí công việc còn lại trong vòng 4 tiếng chỉ vì..
Trước đó thì anh cũng có hợp tác với một người khác với vai trò là đảm nhận là viết kịch bản.
Người mà anh thích từ rất lâu chuẩn bị livestream vào lúc tám giờ rưỡi tối!!
"Bây giờ là tám giờ.. còn nữa tiếng nữa lận, để mắt nghỉ ngơi tí rồi đi lấy nước, đồ ăn tối.. Rồi thông thả nghe em ấy nói chuyện.." Đăng Anh mệt mõi hết nằm lên bàn lại ngã lưng ra ghế quay vòng vòng.
Quầng thâm trên mắt anh khá đậm, chắc cũng vì mấy cái dự án cứ tới deadline liên tục mà mệt mõi mấy ngày nay.
Đối với anh, tám giờ rưỡi chính là khoảng khắc anh được bom chất Oxytocin vào người, khoảnh khắc mà cậu được hồi sinh trở lại.
"Không biết hôm nay em ấy sẽ nói về điều gì nhỉ..?" Đăng Anh ngồi dậy khỏi ghế và đi tới chỗ tủ lạnh để lấy nước và đồ ăn ra hâm.
Dương Khải Vũ, nhỏ hơn cậu 4 tuổi, người mà anh đã phải lòng từ rất lâu rồi, người mà anh đã tình cờ gặp mặt và nói chuyện được một thời gian vào mùa hè năm lớp 11 khi cậu được nghỉ hè.
Người đấy là một Alpha và cậu là một Omega.
Vì là một Omega, anh đã gặp rất nhiều bất lợi, vì thế nên trước khi gặp Vũ, Đăng Anh đã muốn trong tương lai mình sẽ thực hiện một cuộc đại phẫu cắt bỏ tuyến thể, một cuộc phẩu thuật giúp anh trở thành một beta.
Nhưng khi gặp Vũ, anh đã bỏ đi suy nghĩ đó, vì Đăng Anh thích pheromone của cậu, nếu thực hiện cuộc phẩu thuật đó, anh sẽ không bao giờ cảm nhận được mùi hương ấy nữa.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hơi thích việc mình là Omega. Thậm chí còn có mong cầu việc bản thân sẽ được trói buộc cùng với Khải Vũ bằng cách "đánh dấu".
Nhưng tất cả cũng là tình cảm đơn phương trống vánh, thời gian đã qua lâu, Đăng Anh còn chẳng biết người kia còn nhớ mình là ai không nữa.
"Hầy.." Đăng Anh thở dài, đổi từ nước lọc sang bia mà uống. "Dù gì cũng có mỗi hai tháng, chắc chỉ có mình là thích người ta thôi, người ta bây giờ biết bao nhiêu người vây quanh, biết bao nhiều người cùng thích em ấy, mình chỉ là một trong số họ, chẳng khác chút nào cả."
Uống một ngụm bia, cậu lại chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
Khải Vũ lúc gặp Đăng Anh hoàn toàn không phải người nổi tiếng gì cả, chỉ đơn giản là những người con trai tình cờ gặp rồi chơi cùng nhau thôi.
Nhưng bây giờ cậu ta là một người mẫu kiêm ca sĩ, lại còn tham gia đóng phim, nhận nhiều vai chính, những bộ phim mà cậu tham gia còn gây ra được nhiều tiếng vang.
"Mà.. dạo này không thấy em ấy có nhiều hoạt động mấy, mình tính từ từ làm việc mà nghe tin cậu ta stream mình phải bắn tốc độ làm xong cho nhanh rồi mới có thể thư giãn xem live, mệt ch*t m*.. Mõi mắt quá trời ơi.." Đăng Anh đi tìm thuốc nhỏ mắt nhỏ vào mắt mình.
Đăng Anh cũng đoán rằng hôm nay Vũ sẽ ra thông báo về những dự kiến tương lai của cậu ấy, cũng có thể là hát giao lưu?
Bộ phim gần đây nhất mà cậu ấy tham gia đóng là vào một năm rưỡi trước rồi, hiện tại cậu ấy đang tập trung sáng tác nhạc.
Tiếng ting phát ra, là tiếng lò vi sóng báo đã hâm xong đồ ăn, Đăng Anh đi đến lấy nó ra, rồi đem nó vào phòng làm việc, kiểm tra thử ý kiến của đối tác xem có không hài lòng ở đâu không.
Mọi thứ điều ổn thì anh đi vòng vòng mạng xã hội làm một số việc bằng acc clone, cụ thể như là đi stalk fan, xem người hâm mộ mình đang làm gì rồi ngồi hóng đợi tới giờ stream của Vũ.
Cũng chẳng có gì khác thường, nhiều người vẫn bình luận hóng chapter mới, phân tích nội dung có thể diễn ra, Đăng Anh đọc rồi note lại, đoán trúng thì âm thầm bàn bạc đổi hướng với đối tác làm việc.
Quy tắc của Surain là không thể để độc giả biết được nước đi tiếp theo của mình, đoán được thì mất vui.
Đọc xong một bài phân tích của độc giả thì cũng đã đến gần sát giờ stream, cậu nhanh chóng chuyển sang trang cá nhân của Vũ và chờ đợi.
"Xin chào mọi người, lâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện thật lâu nhé? Tôi có nhiều chuyện muốn nói với mọi người lắm đấy."
Cuối cùng được thấy cậu ấy, Đăng Anh rất vui, anh lại được thấy gương mặt vui cười đó, dù cách một màn hình, nhưng Đăng Anh vẫn cảm thấy rất hưng phấn như ngày xưa lúc anh chơi cùng Vũ vậy.
Đăng Anh một tay che miệng cười, khóe mắt cong lên, vẻ mặt không giấu nổi cảm giác vui sướng, tay còn lại thì gõ phím gửi lời chào và quà tặng đến cho Vũ.
Rất nhiều người đang gửi lời chào đến Vũ cùng với Đăng Anh, thế nên cậu không bất ngờ mấy nếu bản thân không được gọi tên.
"Đầu tiên tôi nên làm gì nhỉ, à hôm nay tôi tìm được một món nước rất ngon, đối với tôi là như thế, đây này." Vũ lấy ra một chai nước rồi đưa lên camera cho mọi người cùng thấy. Món nước này sau đó cháy hàng ngay lập tức, website của hãng đồ uống này cũng xém sập vì lượng truy cập quá nhiều.
"Ôi trời.. Quả nhiên không thể nào nhanh bằng họ được.. Cậu ấy thật sự rất nổi tiếng, mình không thể nào có cơ hội được.."
Vũ sau khi ngây ngô giới thiệu chai nước mà mình thấy muốn khá ngon mà xém làm một website bị sập xong thì chuyển chủ đề sang nói chuyện khác.
"Dạo này phim Vong Hồn Đỏ đang hot lắm, mình đã coi chưa hả?" Vũ đọc xong bình luận đó thì cười. "Mình xem rồi, kĩ sảo đồ khá tốt đó, mọi người có thấy giống mình không?"
Khải Vũ là một người là fan hâm mộ của thể loại phim trinh thám, tâm lí, kinh dị, Đăng Anh không bất ngờ gì mấy khi nghe thông tin này.
@uyqhd12 : Lâu rồi em chưa thấy anh đóng phim mới, anh còn có ý tham gia đóng phim không ạ? Huhu, em thích phim anh đóng lắm, em cày mấy bộ kia sắp nát rồi.
@qwerty100 : Phải đó, em cũng muốn xem phim mới nữa, anh có hứng thú với kịch bản nào không ?
@10w8aa : Ba má ơi đẹp trai quá ước gì anh này là chồng em.
@qqqqqq : Ê bà kia..
Đăng Anh đang bận ăn không tiện chat, nhưng cậu cũng thắc mắc giống như hai người kia.
"À.. không giấu gì mọi người, đúng là mình có mong muốn tham gia vào một bộ phim nọ, nhưng mình cũng không chắc nữa.."
@meomeo09 : Sao vậy? Có khó khăn gì à?
(Meomeo là id của Đăng Anh)
@qqppqn8 : Đừng lo, chị sẽ luôn ủng hộ em mà, tâm lí nhân vật bộ khó nhập vai lắm hả?
"Haha, cảm ơn mọi người vì đã lo lắng cho mình, nhưng không phải như vậy đâu, mình đã thích bộ truyện đó từ rất lâu, nghe tin người ta có ý định sẽ đầu tư chuyển thể thành phim mình đã rất vui. Họ bảo họ cũng mong mình nhận vai chính, giờ chỉ cần cầu mong sao tác giả đồng ý là ổn."
@Yuyuyuyuyu: Phim chuyển thể từ tiểu thuyết à? Thể loại gì á?
"Đúng vậy, thể loại thì.. mình nghĩ mọi người sẽ hơi bất ngờ khi mình đồng ý cast vai đó, nhưng vấn đề là dường như tác giả nguyên tác không đồng ý chuyển thể thành phim.. Mình cũng không biết làm sao nữa.."
@meomeo09 : Cậu đã tìm nguyên nhân chưa? Thử tự xuống nước nan nỉ chưa? Nếu là cậu thì biết đâu may mắn sẽ được chăng?
@iovini : Không đồng ý chuyển thể chắc có lí do, thường tác giả sẽ được trả tiền khi chuyển thể cao lắm, người này cũng lạ.
@jjjjj : Có thể là sợ phá nát nguyên tác đó, có nhiều vụ như thế này mà.
@pqoeidbabas : Đây đâu phải lần đầu Vũ chọn phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đâu, lần trước bôi phim kia đã được cơn mưa lời khen từ nét diễn của Vũ đó!
Đăng Anh đọc những dòng bình luận chạy liên tục trên màn hình, với vai trò là một tác giả nguyên tác, với những bộ truyện riêng của bản thân mà không hợp tác với người khác, cậu là thể loại người không đồng ý việc chuyển thể.
Đơn giản thôi, với việc chuyển thể thành phim, có quá nhiều bộ phận nhúng tay vào sửa chữa tác phẩm của anh ta, sửa đúng với tính cách nhân vật thì không sao, nhưng làm lệch đi tính cách nhân vật thì anh lại không muốn điều đó xảy ra lắm.
Với nếu đã sửa sai rồi thì anh khó có thể nói liền được vì anh sợ đối mặt với người lạ. Đăng Anh sợ rằng bản thân không thể nào làm việc và làm vướng chân người khác, chậm tiến độ, anh muốn là người giám sát toàn bộ quá trình quay phim và kiểm soát để nó không phá hủy đứa con tinh thần của cậu.
"Nan nỉ à? Chắc mình sẽ thử, nhưng mình sợ quản lí và công ty sẽ không cho phép, đây sẽ là lần đầu mình nói chuyện với người đó đó, mình sợ sẽ làm người ta ghét mình."
Ngay lập tức, phần bình luận bùng nổ, họ an ủi Vũ rằng chỉ cần cậu truyền đạt chân thành thì mọi thứ sẽ diễn ra ổn thôi.
@ety6: Ổn thôi mà bé Vũ ơi, chị tin người ta sẽ thích em mà, cẩn thận từ ngữ chút nha, tại vì em sẽ nói về vấn đề mà họ không thích đó.
"Em sẽ cố gắng ạ." Vũ khẽ cười. "Nhưng trước hết em phải bàn với quản lí và đoàn làm phim đã, đoàn làm phim em đã từng làm việc cùng một lần nên em yên tâm lắm, em cũng không thích việc phá nát nguyên tác nên em cũng sẽ làm mọi thứ. Em thích nó lắm, bộ truyện kia ấy. Em thật sự muốn gặp mặt người đã tạo ra nó lắm."
Những lời nói của Vũ đến người tác giả mà anh không biết là ai làm Đăng Anh muốn trụy tim vì ngọt ngào và chân thành quá.
"Không biết sao thấy hơi ganh tị với người đó, dù mình cũng không thích chuyển thể tiểu thuyết của mình."
Nói thêm một chút rồi chuyện về việc đóng phim cuối cùng cũng được cho qua, cậu lại cùng fan của mình nói rất nhiều chuyện về trên trời dưới đất, rồi cover vài bài hát đã được cấp phép.
Vũ vẫn đang xem stream, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình đang sáng, đúng hơn là nhìn chằm chằm người đang nói chuyện kia.
Anh nhìn đôi môi đang nhấp nhô nói ra những thanh âm trầm thấp gợi cảm, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, lộ ra một nốt ruồi son ngay đó.
"Mình muốn hôn vào chỗ đó.. lưu lại dấu hôn.. được không nhỉ?" Bất giác Đăng Anh tự nói ra những gì mà mình nghĩ.. "Chết tiệt.. Hưng phấn quá mức rồi, phải làm sao đây, mình là kẻ biến thái à?"
Cũng không phải lúc nào thấy Khải Vũ cậu cũng như thế này đâu, chỉ là đôi khi.. không kiềm chế được mà nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Không biết.. xúc cảm khi làm da chạm vào nhau sẽ như thế nào nhỉ?"
Hơn 10 giờ, Khải Vũ cũng tắt live và chúc mọi người ngủ ngon, Đăng Anh đi vào phòng tắm để tắm vừa đi ra kiểm tra hòm thư thì thấy nguyên cái email to đùng đến từ đoàn làm phim hỏi hợp tác chuyển thể với Surain.
"Ê từ từ khoan đã.. lẽ nào.. Cái hồi nãy là đang nói tới mình không?" Đăng Anh đang kiểm tra lại coi có phải email lừa đảo không. "Không.. chắc.. trùng hợp thôi nhỉ?"
Nhưng cái ý nghĩ trùng hợp đó ngay lập tức dập tắt vì cái email đó đã khi mọi lí do để cậu có thể tin tưởng giao việc chuyển thể cho họ.. Bao gồm cả việc Khải Vũ sẽ đảm nhận vai top chính.
Anh liền biết chắc tác giả mà hồi nãy Vũ nhắc đến chính là mình rồi.
Đăng Anh im lặng lại đi vào phòng tắm rửa mặt lại cho tỉnh táo rồi quay lại xem kĩ email, trước đây cậu đã từ chối vô số yêu cầu chuyển thể tiểu thuyết.
Nhưng lần này có vẻ như bên nhà sản xuất phim đánh hơi được tiềm năng lên nên nhất quyết muốn chuyển thể, bọn họ đang cố hết sức thuyết phục Surain dù biết là rất khó.
Nhờ phần livestream của Vũ hồi nãy mà Đăng Anh đang bị đơ người chưa biết phải viết email từ chối như nào, bình thường chắc là từ chối thẳng cho xong rồi nhưng khi nãy Vũ lại bày tỏ sự mong muốn bộ truyện được chuyển thể làm cho anh cảm thấy thật khó xử.
Đang chần chừ thì lại có thông báo một cái email khác đến, lần này là của chính Khải Vũ gửi đến email.
Vừa đọc email mà Vũ gửi, Đăng Anh vừa nghĩ đến hình ảnh mà Vũ cầu xin mình, giọng nói đó, ánh mắt và biểu cảm đó làm cho anh bị yếu lòng.
"Chết tiệt.. mình biết là mình dại trai mà, coi như lần này là ngoại lệ duy nhất, không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Kết cục vẫn là Đăng Anh phá hủy quy tắc của mình vì thần tượng, cậu quyết tâm đây sẽ là ngoại lệ, chỉ duy nhất lần này mà thôi.
Anh viết mail đồng ý cho phép chuyển thể gửi ngược cho bên phía nhà sản xuất.
"Trời ơi.. sau khi đồng ý phải làm đủ thứ chuyện, mình không thích làm việc nhóm, ừ thì dù sao đó cũng là mong cầu của Idol, bổn phận làm fan nên giúp đỡ thực hiện điều đó, nhưng nếu họ dám phá hỏng nhân vật và câu chuyện của mình, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ."
Đăng Anh gửi email xong thấy mệt quá nên ngủ gục trên bàn luôn, bên phía nhà sản xuất sau khi nghe được tin Surain đồng ý chuyển thể làm họ mừng hết nấc, định mở tiệc tổ chức ăn mừng trước luôn vì họ đã vượt qua cửa ải lớn nhất rồi.
Khải Vũ nghe được tin đó cũng rất mừng, cậu cũng không biết có phải do cái email nan nỉ của mình không mà tác giả lại đồng ý.
Cậu không ngờ đến việc thần tượng của tác giả mình yêu thích nhất lại chính là mình.
Ngày hôm sau thì biên kịch ngay lập tức bắt tay vào công việc soạn thảo bản tóm tắt để gửi rồi tới kịch bản chi tiết, lên ý tưởng và thêm thắt tình tiết, người kia muốn viết kĩ một chút vì cũng rất yêu thích bộ truyện này.
Cũng phải mất hơn vài tuần mới có thể gửi đến cho Đăng Anh xem lại để xét duyệt, sau đó mất thêm vài tuần để Đăng Anh cũng chỉnh sửa sao cho hợp lí với thiết lập nhân vật và hợp với ý của mình.
Sau đó gửi qua đạo diễn để xem tính thực tế và sự phù hợp với thị hiếu người xem ở thời điểm hiện tại của kịch bản xem có thể làm như thế không có cần phải chỉnh sửa gì và chỗ nào khó hiểu, việc sửa đi sửa lại như thế này đã tốn kha khá thời gian.
Trong lúc biên kịch và tác giả đang thảo luận kịch bản thì bên một bộ phận khác của phía nhà sản xuất cũng đăng tin ứng tuyển diễn viên vào vai, cũng có nghĩa là ra thông báo chuyển thể.
Vai top chính thì vẫn như đã nói trước, Khải Vũ sẽ nhận vai đó, nhưng những vai khác thì vẫn còn trống khá nhiều.
Đăng Anh phải sắp xếp lịch để đi đến buổi casting chọn ra những diễn viên đảm nhiệm các vai diễn khác.
Khải Vũ cũng tham gia làm giám khảo luôn, dù sao thì trong nguyên tác, cảnh cậu với top chính thân mật với nhau khá nhiều, cậu cũng có quyền lựa chọn người partner cùng đóng vai cặp đôi với mình.
Buổi thử vai này cũng là lần đầu mà bọn họ gặp nhau sau tầm hơn tám năm chưa từng chạm mặt lại.
Đăng Anh không muốn lộ mặt lắm nên đeo kính răm mang nón và khẩu trang bịt kín mặt lại. Vì anh ta trong hội người hèn và sợ nói chuyện người lạ, nhưng khi làm việc thì vẫn cần đề cao sự chuyên nghiệp, cậu lấy một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi bắt đầu đi tới nơi hẹn.
Anh dặn lòng mình là phải làm việc nghiêm túc, không được quá hoảng loạn, chỉ cần chú tâm vào công việc là được.
Anh cần phải có một khoảng thời gian mới có thể giao tiếp với mọi người xung quanh bình thường được.
Đăng Anh cố gắng tự trấn an bản thân rằng mình phải hòa nhập với loài người, không thể cứ trốn tránh mãi được.
Anh có thể vẫn đi ra ngoài mua đồ được, nhưng làm việc chung với nhau trong một thời gian dài thì lại khá đáng sợ, cậu nghĩ rằng lỡ mình khó tính quá làm mọi người mất kiên nhẫn thì sao?
Cuối cùng thì Đăng Anh cũng được đi đến nơi, anh đi thẳng vào nơi hẹn, hôm nay có cậu, đạo diễn, biên kịch và Vũ làm giám khảo, mọi người đều đã tập trung lại đầy đủ, chỉ còn đợi mỗi Đăng Anh.
Anh nhìn họ rồi băng khoăng xem lại thời gian xem mình có đến trễ không.
"Tác giả! Thật may vì cậu đã đến." Người này có vẻ như biên kịch.
"Tôi phải đến chứ." Đăng Anh đi đến chỗ trống rồi ngồi xuống, cố gắng nói chuyện thật chậm rãi để dễ kiểm soát lời nói hơn.
Anh ngồi cách Vũ một người, cố gắng không nhìn thẳng vào cậu sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát vì được gặp người mà mình thích bằng xương bằng thịt một lần nữa.
"Xin chào, tôi là Trang Ngọc Tường Vi, tôi là biên kịch, người mà cùng cậu làm việc mấy hôm nay." Cô gái kia vui vẻ giới thiệu bản thân.
Những người còn lại cũng bắt đầu giới thiệu, cả Khải Vũ cũng vậy.
"Chào tác giả, tôi là Dương Khải Vũ, như đã thông báo, tôi sẽ đảm nhận vai diễn top chính Nguyễn Anh Minh trong tác phẩm "Làn Sóng Vỗ" của cậu."
Đăng Anh nhàn nhạt gật đầu chào, khẽ ừm một tiếng như có như không, rồi cũng giới thiệu bản thân :
"Tôi là... à thôi, tôi sẽ thoải mái hơn khi mọi người gọi tôi với cái tên Surain, hoặc là chỉ cần gọi là tác giả cũng được, tuổi thì như đã ghi trên trang cá nhân, tôi mới 24 tuổi mà thôi."
"Haha, đúng là cậu kín tiếng thật, tôi không ngờ cậu lại là một chàng trai đấy."
"Giới tính quan trọng đến như vậy sao? Cũng đâu ảnh hưởng đến khả năng viết truyện của tôi? À còn nữa, xin phép để tôi đeo khẩu trang, nón và mắt kính nhé."
Rõ ràng mà nói, Đăng Anh đang làm ai cũng thấy anh là một người lạnh lùng và khó gần, đầu óc cũng chỉ toàn có công việc mà thôi.
Thật lòng, Đăng Anh đang gồng hết mức vì thần tượng mình vô cùng yêu thích lại đang ở cùng chung một căn phòng với cậu, thật sự không dám nhìn qua chút nào.
Anh đang hoảng loạn không biết nãy giờ mình có làm chuyện gì quá kì lạ đến mức không chấp nhận được không? Hay là mình nên gỡ khẩu trang và mắt kính ra cho đúng phép lịch sự..
Được vài phút sau thay vì gỡ chúng ra thì cậu đội hẳn cái mũ hoodie lên để che luôn cả phần gáy lộ ra.
________________
Tác giả có lời muốn nói :
Vũ : Anh ổn không vậy?
Anh : Đương nhiên không.
Vũ : Vậy cởi bớt ra đi?
Anh : Không được.
Vũ : Làm thế nực lắm đó.
//Đang bẻ cây quạt sang hướng Đăng Anh//
Anh : Không sao.. Ổn.. Cậu đừng bắt chuyện nữa.. sợ..
Vũ : //Ngơ// Ơ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play