Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tử Đằng Hoa

Chương 1:'' Nhận tội!''

23 năm trước

Ngoài trời đã không còn có thể nhìn thấy được mọi thứ, xung quanh lúc này chỉ còn lại duy nhất một màu trắng và trắng. Nhiệt độ đã giảm xuống dưới mức âm độ, tuyết cứ không ngừng rơi mà càng lúc càng nhiều hơn tạo thành những lớp băng dày , lạnh đến cực hạn . Có thể nói không khí thế này có thể khiến một người đông cứng trong tích tắc.

Vậy mà lúc này trên lớp tuyết lạnh lẽo kia lại xuất hiện những dấu chân.Đúng là dấu chân trần,bên cạnh đó còn có cả những vệt máu tươi cứ như những bông hoa tuyết đỏ thẫm, mỗi lúc mỗi nhiều thêm.

'' Tiểu Vĩ mau tỉnh lại,con không được xảy ra chuyện gì''

Giọng nói khàn đặc của người đàn ông rung rung, đôi môi khô nứt đến chảy cả máu đang không ngừng cử động.Ông chính là dùng giọng nói yếu ớt của mình muốn đánh thức đứa bé khoảng 8-9tuổi trên tay. Đứa bé gương mặt đã tái nhợt,hai mắt nhắm nghiền,hơi thở cũng trở rất yếu ,dường như đã không còn có chút hơi ấm nào.

Oách Tố nhìn đứa bé trong lòng ngực mình không có phản ứng, mà tình hình càng lúc càng tệ hơn , cảm giác bất an trong lòng ông càng trở nên dữ dội .

Đứa bé này là giọt máu duy nhất của Đồng Khước, Đồng Khước đã không còn nữa, vậy nên ông nhất định không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Ông đã thề rằng,dù cho có liều cả cái mạng của mình ông cũng nhất định bảo vệ nó.

Oách Tố chân đã bị thương, lại phải cử động nhiều khiến máu cứ vậy không ngừng chảy. Vì lạnh lại mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt ông cũng đã trở nên trắng bệch, mắt cũng đã mờ đi, sắp không còn nhìn rõ được phương hướng. Đôi chân khập khiễng cứ vậy không ngừng chạy về phía trước,tay vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng.

'' Thả tôi ra''

Cảm nhận thấy giọng nói yếu ớt nơi lòng ngực, nơi cánh tay cũng có một lực rất nhẹ đang giữ lấy khiến Oách Tố dừng lại.

'' Tiểu Vĩ đừng sợ,ta sẽ bảo vệ con thoát khỏi đám người kia.

Con yên tâm,ta nhất định sẽ đem con trở về Đồng Gia, chỉ khi ta tận mắt nhìn thấy Kỳ Kỳ nhỏ lúc đó ta mới yên tâm được'' Oách Tố cố ra sức trấn an, ông không muốn làm cho nó sợ, nhất là khi thằng bé vừa mới trải qua cú sốc tinh thần lớn đến vậy.

'' Tôi không tin, ông chính là kẻ giết người'' Trong ánh mắt và cả lời nói của đứa bé lúc này chỉ còn lại một thứ, chính là sự hận thù.

'' Kẻ giết người''

Ba chữ này khiến cho trái tim Oách Tố vô cùng đau , đau như có ai vừa lấy dao đâm một nhát thật mạnh, thật sâu.Hút lấy toàn bộ dưỡng khí cả huyết mạch toàn bộ trên người ông xuống, sau đó chặt đứt thành ngàn mảnh.

Ông không ngờ Tiểu Vĩ mà ông luôn yêu thương lại nhìn ông bằng ánh mắt hận thù kia.

Đứa bé mà lúc nào cũng lẽo đẽo phía sau chân chỉ muốn được ông bế ngồi trên vai, lại muốn phản kháng muốn đẩy ông ra như vậy.

''Ta xin con hãy tin ta,ta không giết Đồng Khước''

Oách Tố cắn chặt đôi môi đau đớn của mình đến bật máu ,có lẽ lúc này cũng không bằng nỗi đau trong trái tim mình.Ông không hiểu vì sao mọi thứ lại thành ra thế này, rõ ràng chỉ sau một giấc ngủ khi tỉnh lại ông đã trở thành kẻ giết người. Mà người ông giết lại chính là người anh em tốt nhất của mình.

'' Không tin, không tin....đồ ác độc,đồ ác độc...oa oa...

Thả tôi ra...tôi muốn về nhà...''

Tiểu Vĩ dùng hai tay bịch kín tai mình lại, bắt đầu khóc to.Dường như cảnh tượng khi đó đã khiến thằng bé bị ám ảnh, miệng không ngừng la hét.

Khi Oách Tố vẫn còn muốn nói gì đó thì phía sau l đã truyền đến tiếng bước chân . Còn có cả tiếng còi xe cảnh sát và tiếng súng càng lúc càng đến gần hơn.

Oách Tố một lần nữa ôm chặt đứa bé vào trong lòng, bắt đầu cố gắng chạy thật nhanh về phía trước. Mặc cho đứa bé ra sức vùng vẫy,cáu xé, còn không ngừng cắn thật mạnh , thật đau vào tay vào ngực của mình thì ông vẫn không có ý định buông nó ra.

Bước chân của Oách Tố một lần nữa dừng lại, ông cũng không ngờ rằng ngây cả ông trời cũng muốn tuyệt đường sống của mình đến vậy. Lần này thật sự ông đã không còn đường lui, trước mặt chính là vực thẳm.

'' Oách Tố, ông đã không còn đường để trốn thoát. Nhân chứng, vật chứng đã có đủ, mau theo chúng tôi về nhận tội''

Lúc này phía sau cảnh sát đã bao vây,khi nhìn thấy phía trước là vách núi một tên trong số đó liền dùng loa bộ đàm để đe dọa.

'' Nhận tội!

Các người chưa điều tra mà đã muốn tôi theo các người về nhận tội.Có phải các người đã thông đồng từ trước,sau đó mới lập ra sẵn cái bẫy này có đúng không''

Oách Tố lạnh lùng nhìn đám người kia một lượt, tuy lúc đó ông đã có uống chút rượu nhưng ông chắc chắn mình không hề giết Đồng Khước, bọn họ lại cứ nói rằng ông chính là hung thủ.Hơn nữa còn có cả nhân chứng và vật chứng, vậy thì có lẽ bọn họ đã chuẩn bị từ lâu chỉ còn chờ ông và Đồng Khước nhảy vào nữa thôi.

Nhưng rốt cuộc là ai?

Ai lại muốn hại chết Đồng Khước, lại muốn khiến ông trở thành kẻ giết người như vậy chứ?

Bữa tiệc hôm đó rõ ràng chỉ có 5 người bọn họ, vậy thì tại sao lại có thể xảy ra chuyện ở đó được chứ? Trừ khi.... trong rượu có vấn đề?

'' Lẽ nào...????''

Sau một hồi suy nghĩ, dường như Oách Tố đã nghĩ ra được gì đó, ông như không tin, cũng không dám tin vào đều mình nghĩ .

'' Không thể nào....

Không thể nào...''

Oách Tố sợ rồi, thật sự sợ rồi miệng không ngừng lẩm bẩm. Ông sợ những suy nghĩ của mình là đúng, sợ rằng tất cả mọi chuyện đều do một tay người đó gây ra. Nhưng càng nghĩ ông lại càng chắc chắn bởi vì chai rượu đó là do người đó đưa cho ông, và chỉ có 5 người bọn họ mới biết Đồng Khước thích uống rượu gì.

Càng nghĩ Oách Tố càng không tin, chân vô thức mà lui về phía sau...

'' Ông muốn làm gì?''

Giọng nói non nớt, lại lạnh lùng từ lòng ngực kéo suy nghĩ của Oách Tố trở về .

Oách Tố nhìn Tiểu Vĩ, vô cùng tự trách chính mình,.

Vừa rồi ông đang làm gì, suýt chút nữa thì đã hại chết giọt máu duy nhất của Đồng Khước rồi.

'' Nếu muốn thả đứa bé cũng được thôi, trừ khi ta nhìn thấy Tử Kỳ ở đây.

Mau gọi Tử Kỳ đến,ta sẽ thả đứa bé và theo các người về''

Oách Tố nhìn đám người bao quanh trước mặt, lúc này tất cả đã ở tư thế sẵn sàng nhắm bắn, nhưng bởi vì trong tay ông vẫn còn ôm đứa bé nên họ không dám làm liều mà thôi.

Ở đây ông không tin tưởng ai, chắc chắn trong bọn họ có tay trong của người đó. Vậy thì Tiểu Vĩ sẽ không an toàn, nếu giờ giao tiểu Vĩ qua đó chắc chắn họ sẽ giết người bịch đầu mối.

Một tên đứng đầu suy nghĩ một chút, hắn ra hiệu cho tên đứng phía sau liên lạc cho Tử Hàn Kỳ[mà lúc này bà ấy cũng đang trên đường đến đây]. Dù sao thì thiếu gia của Đồng Gia đang nằm trong tay của kẻ giết người,họ cũng không dám làm liều đắc tội với Gia Tộc họ Đồng. Hơn nữa,mặc dù Đồng Khước đã chết vậy có nghĩa là vị thiếu gia này rất có thể sẽ kế thừa sản nghiệp của Đồng Gia, vậy thì sau này khả năng họ nhìn mặt vị thiếu gia này để kiếm chén cơm là chuyện rất có thể xảy ra.

Nhìn thấy cảnh sát đã đồng ý, lúc này Đồng Khước mới nhìn xuống Tiểu Vĩ nỡ một nụ cười tự nhiên nhất, nhưng vẫn không giấu hết được sự đau khổ của mình.

'' Tiểu Vĩ lát nữa Kỳ Kỳ Nhỏ sẽ đến, con sẽ được an toàn''.

Một bàn tay đã dính đầy máu của Oách Tố rung rung, muốn đưa lên sờ vào đôi má phúng phính của đứa bé vì tức giận mà phồng lên, rất dễ thương. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự giận dữ,thù hận của đứa bé thì dừng lại.

'' Tiểu Vĩ dù cho con không tin ta thì ta cũng nhất định phải nói cho con biết.

Ta không hề giết người anh em tốt của mình, chúng ta chỉ là bị người ta tính kế hãm hại,cho vào bẫy của bọn chúng khiến ba con chết thảm.

Trước mắt ta không chắc chắn có phải người đó hay không, nhưng con yên tâm ta sẽ điều tra lại tất cả. Nhất định ta sẽ làm sáng tỏ cái chết của Đồng Khước ,không để anh em tốt của mình chết oan, cũng không để Kỳ Kỳ nhỏ và con phải hận ta''

Lúc này một chiếc Rolls Royce đang lao hết tốc độ để đến đây,đã dừng lại.Khi nhìn thấy người vừa bước xuống xe, Oách Tố như cảm thấy đã yên tâm phần nào .Ông biết hôm nay mình chắc chắn lành ít dữ nhiều, cái mạng của ông e rằng khó mà giữ được.Sau khi đặt đứa bé xuống, ông đưa một ngón tay út bên phải của mình ra , như từ trước đến giờ xem như là lời ước định.

'' Hứa với ta, trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ hãy tự bảo vệ chính mình và thay ta bảo vệ Kỳ Kỳ Nhỏ. Ta có hai đứa con gái hãy giúp ta chăm sóc chúng cho thật tốt có được không,ta nhất định sẽ trở về tìm con.

Còn một chuyện nữa hãy luôn nhớ câu nói ta đã dạy con.

Làm người không được cúi đầu trước bất kỳ ai, hãy ngẩng cao đầu mà sống. Không làm những chuyện để hổ thẹn với lương tâm của chính mình, và phải thật mạnh mẽ không được để người khác xem thường,con nhớ chưa''.

Mà bên đây Tử Hàn Kỳ cũng vừa tỉnh lại từ bệnh viện, sau khi nhận được cuộc gọi thì không màn sống chết mà lao thẳng đến đây . Vừa xuống xe bà đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm cho chết lặng,con trai của bà đang bị người anh trai bà luôn yêu quý bắt giữ. Hơn nữa người anh trai bà hết mực tin tưởng lại còn giết chết chồng bà, bà làm sao có thể chấp nhận chuyện này, làm sao có thể chịu đựng được đây.

Tử Hàn Kỳ nước mắt chảy không ngừng, dùng hết sức còn lại đi về phía vách núi, nơi có một lớn một nhỏ đang đứng đợi bà.Mà xung quanh cảnh sát đang không ngừng nói gì đó bà cũng không thể nghe thấy nữa, chỉ còn biết rằng lúc này hai thứ quan trọng nhất đang ở đó đợi mình, bà phải đến ngay.

Lúc này ngón tay út của Tiểu Vĩ cũng đã móc lấy ngón tay út của Oách Tố, như một lời hứa.

Khi nhìn thấy Tử Hàn Kỳ đã đến rất gần, Oách Tố mới buông tay ,nở nụ cười yên tâm.

''Mau qua chỗ mẹ con đi''

Tiểu Vĩ nhìn Oách Tố sau đó bắt đầu duy chuyển về phía Tử Hàn Kỳ. Chỉ là vừa mới đi được vài bước đã nghe một âm thanh rất lớn, rất rõ ràng.

1 Giây sau đó , Oách Tố đã bị một viên đạn xuyên qua người, và sau đó cứ vậy mà lùi về sau rồi rơi xuống vực thẳm.

'' Không...........''

Tiếp sau tiếng súng chính là tiếng hét đầy đau đớn và bi thương,Tử Hàn Kỳ hét đến khản cả họng khi nhìn thấy Oách Tố bị trúng đạn. Bà muốn chạy đến, muốn ngăn bọn họ lại, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Giây phút Oách Tố rơi xuống vực, thì trước mắt Tử Hàn Kỳ cũng tối đen, bà ngất lịm. Âm thanh duy nhất chỉ có thể đau đớn còn sót lại trong cổ họng chính là,

''Đừng mà... đừng bắn,xin các người đừng bắn''

Chương 2:"Ván cờ lúc này chỉ mới bắt đầu "

Ở Kim Thành,

Đây được xem là thành phố phồn hoa hàng đầu, lầu cao tầng cao chọc trời, xe cộ qua lại tấp nập, và là nơi giàu có bật nhất cả nước.Giới thượng lưu ở đây thì rất nhiều, từ dòng tộc nhiều đời đến các tập đoàn hùng mạnh khét tiếng không ai là không biết đến.

Sẽ thật thiếu xót nếu không nói đến tập đoàn Đồng Thị, một tập đoàn có chi nhánh trải dài cả nước và vươn ra tầm quốc tế. Tập đoàn chính của họ nằm tại Kim Thành với quy mô vô cùng lớn mạnh không ai là không biết đến, họ chuyên kinh doanh sản xuất về các loại đá quý, thời trang... và thuộc hàng top trong giới thượng lưu.

Đồng gia là gia tộc nhiều đời ,nổi tiếng là luôn làm ăn chân chính.

Đồng Gia Vĩ là con trai cả và là chủ tịch hiện tại của Đồng thị nhiều năm qua . Anh nổi tiếng là một tổng tài nghiêm khắc, lạnh lùng và tàn ác.

Một khi vị tổng tài này đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi.Đồng thị dưới sự dẫn dắt của anh ngày một lớn mạnh hơn,nhưng cũng vì vậy bên trong Đồng thị lại là cuộc chiến sống còn ngầm càng thêm khóc liệt.

Chỉ cần anh lơ là thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đâm sau lưng và đẩy khỏi cái ghế chủ tịch này ,vậy nên từ nhỏ anh đã tập cho mình bản tính tàn nhẫn, lạnh lùng . Và càng trưởng thành thì sự tàn nhẫn , máu lạnh này của anh càng khiến người khác phải khiếp sợ.

Nói về Đồng gia có ba vị thiếu gia là Đồng Gia Vĩ, kế đến là Đồng Gia Khiêm. Đồng Gia Khiêm là một người thích đi du lịch nước ngoài , anh đi đây đi đó nhiều nơi ,rất ít khi về nước . Đồng Gia Kiệt mới 10 tuổi là con trai út ,do còn nhỏ nên tập đoàn hiện tại do một mình Đồng Gia Vĩ làm chủ.

Tử Hàn Kỳ mẹ anh, là cổ đông lớn thứ hai sau anh, nhưng chuyện cty bà ít khi tham gia vào.

Một phần vì không muốn vướng vào những cuộc tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau. Một phần cũng là vì từ khi Đồng Khước chồng bà bị tai nạn qua đời ,thì sức khỏe của bà cũng trở nên yếu đi rất nhiều.

...

Tại tòa nhà cao nhất ở Đồng Thị.

"Thiếu gia, đại hội cổ đông sắp diễn ra tôi nghĩ họ sẽ không ngồi yên " thư ký Lưu do dự báo cáo lại tình hình hiện tại .

Đồng Gia Vĩ mặc bộ vest đen, bắt chéo đôi chân dài thẳng tắp được giấu trong chiếc quần tây ôm vừa vặn, đường may tỉ mỉ càng tôn lên sự hoàng mĩ đến từng centimet. Cùng với đôi giày màu đen huyền, bóng loáng đến mức không dính một hạt bụi nào.Tay vẫn đang nhẹ cầm sắp tài liệu lật từng trang , trên gương mặt vẫn là một biểu cảm không cảm xúc như núi băng của mình,từ đầu đến cuối dường như không hề quan tâm gì đến lời thư ký Lưu vừa nói.

Đã làm việc cho Đồng Gia Vĩ nhiều năm qua, thư ký Lưu cũng hiểu được rất rõ tính khí của vị lão đại này.Lúc anh im lặng có nghĩa là không muốn người khác làm phiền, nếu lở như khiến Đồng Gia Vĩ tức giận thì không chỉ một mà e rằng ngay cả Đồng Thị cũng chịu không ít bão giông.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến thư ký Lưu rùng mình.

Như dù sao đây cũng là một việc quan trọng, thân là một thư ký kề cặn anh không thể không nhắc nhở đến thiếu gia của mình. Nhưng xem ra thiếu gia của anh không hề để tâm đến thì phải, hoặc là thiếu gia của anh đã có những dự định trong đầu.Anh ta tốt nhất cũng không nên nhiều lời nữa, nếu không e rằng cả cái mạng nhỏ của anh ta cũng phải chịu tội chung với cái miệng gây họa của chính mình.

Thư ký Lưu định quay lưng đi ra ngoài, phía sau đã truyền tới một giọng nói lạnh lẽo,ảm đạm như có như không.

'' Vậy thì sao?

Tôi không tin là họ dám giở trò dưới mắt mình''

Thư ký Lưu hơi rùng mình,đúng vậy trừ khi là đám người kia nghĩ cuộc sống này quá dài, quá nhàm chán hoặc là quá nhớ ông bà ,muốn đoàn tụ với họ sớm hơn mới dám đắc tội với vị lão đại này.

'' Đúng vậy thưa thiếu gia, tôi cũng nghĩ là họ dù cho có chín cái mạng thì cũng không dám đắc tội với đại thiếu gia anh đâu'' Thư ký Lưu hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng, trong lòng có chút bất an nhưng những lời anh ta nói ra đều là những lời từng tận đáy lòng mình.

'' Lý do?''

Lại là một câu kiệm lời nữa nhưng lại chính như là mệnh lệnh giáng xuống thư ký Lưu.

'' Bởi... bởi...vì,

Đắc tội với đại thiếu gia của chúng ta, thì không biết là mắt sẽ bị móc cho cá ăn,tim bị moi cho chó ngậm, hay là chân tay bị chặt làm ba khúc , cũng có thể là đầu lìa khỏi cổ.

Đại thiếu gia của chúng ta chính là một đại ác quỷ, trừ khi kẻ nào không muốn sống nữa mới dám đụng vào thiếu gia'' .Thư ký Lưu vẫn không dám ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói không nên lời .

Tuy những chuyện này anh ta cũng chưa từng được chứng kiến qua, bởi vì dưới chướng Đồng Gia Vĩ có rất nhiều thế lực ngầm những chuyện như thế này thường do họ làm. Anh ta chỉ được nhận mệnh lệnh rồi truyền lại , còn những nạn nhân kia có kết cục như thế nào anh ta cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, nhưng anh ta đoán chắc họ cũng sẽ rất thê thảm giống như những gì anh ta vừa nói.

Còn lý do vì sao anh ta biết được những chuyện vừa rồi , thì chính nhờ Phúc Bảo , là huộc hạ đắc lực đứng đầu của Đồng Gia Vĩ một lần nhậu say với nhau nên kể lại.

Thư ký Lưu thầm nghĩ trong lòng,anh ta chỉ là thành thật nghe sao thì nói lại y như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nhưng anh ta đã sai rồi, bởi vì lúc này trên đầu anh ta có hai thanh gươm đang hừng hợt sát khí chĩa thẳng về phía này.

" Vậy sao?

Xem ra thư ký Lưu dạo này vì đều tra việc của tôi rất vất vả nhỉ ?''

Lúc này thư ký Lưu mới cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng không ngừng bất an .Tại sao không khí lại tự nhiên giảm xuống như âm độ thế này,hai hàm răng của anh ta cũng vì quá lạnh mà đánh vào nhau cầm... cập...

Thấy thư ký Lưu cứ đứng đó rung như cầy sấy, Đồng Gia Vĩ nghiến răng nghiến lợi .Thật ra lúc này anh chỉ muốn dùng chân của mình đá anh ta một cước, để anh ta văng từ tầng 76 xuống đất cho rồi.

'' Không... không...thiếu gia,không vất vả... thật sự không vất vả''

Thư ký Lưu lúc này mới cảm nhận thấy sự nguy hiểm cận kề, nhưng rõ ràng anh ta không làm gì sai có lẽ là do anh ta đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Đến khi anh ta ngước mắt lên, xuýt chút nữa thì tim đã chạy tới cổ họng luôn rồi.

''Má ơi.......''

Không biết từ khi nào Đồng Gia Vĩ đã ở trước mặt anh ta, từ trên cao đang nhìn xuống như một con quái thú muốn ăn thịt người, làm anh ta vừa nhìn thấy thôi đã phát hoảng mà hét lên.

''Thiếu gia... tha....tha.... mạng....'' .

Thư ký Lưu đã không còn chút sức lực nào,anh ta lùi về sau đến khi đụng vào tường, không còn cách nào mới cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mà ngôi...ngốp..

'' Nếu còn dám mở miệng thêm một chữ nào, thì xác định ngày này năm sau là ngày giỗ của anh''

Đồng Gia Vĩ tỏ ra hết kiên nhẫn,anh xoay người đi ra gần cửa sổ được bao bọc toàn bộ bằng kính pha lê trong suốt.Với lấy chai rượu trên chiếc bàn gần đó, cùng một chiếc ly cổ cao chuyên uống rượu vang gót ra hơn nửa ly,sau đó uống một ngụm, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống phía dưới dòng xe đang chạy không ngừng như kiến bò.

'' Bọn họ có động tĩnh gì?''

Câu nói này không biết là Đồng Gia Vĩ đang hỏi thư ký Lưu,hay là anh đang tự nói với chính mình, chỉ là qua một lúc lâu xung quanh vẫn không hề có động tĩnh gì.

Lúc này thư ký Lưu dường như cũng giống như đang ngồi trên hố lửa, muốn tàng hình cũng không được, muốn giả câm giả điếc cũng không xong. Nhưng lúc nãy thiếu gia anh ta rõ ràng đã bắt anh ta không được mở miệng, giờ lại phong lông hỏi một câu, không biết hỏi ai?Anh ta tốt nhất là im lặng cho an toàn.

'' Thư ký Lưu,anh dạo này ăn gan hùm mặt gấu hả gì?''

Thư ký Lưu chút nữa thì ngất luôn rồi, đại thiếu gia của anh ta quả thật là đại khó hầu hạ đây mà.

Bây giờ anh ta có thể tàng hình được không? Được không? Chắc chắn là không rồi!

'' Thiếu gia,theo như tôi điều tra được thì cuộc họp cổ đông lần này, tất cả bọn họ đều rất an phận,an phận đến một cách kỳ lạ''.

Thấy Đồng Gia Vĩ vẫn im lặng,anh ta ngốp một hơi khí lạnh, nói thêm.

'' Những cuộc họp cổ đông từ trước đến giờ,tuy bề ngoài các vị đại cổ đông đều không dám làm gì nhưng sau lưng lại trăm phương ngàn kế không ngừng làm trò phá hoại. Dám dùng đến cả những trò bỉ ỏi khiến thiếu giá phải bồi thường hợp đồng không ít, nhằm ép thiếu gia khỏi cái ghế chủ tịch này.

Cũng may thiếu gia tài giỏi đã có những dự tính trước mới có thể đối phó được với những lão già kia.

Còn lần này mọi thứ lại rất thuận lợi, bọn họ đều im hơi lặng tiếng không hề có thái độ chóng đối hay giở trò gì.

Thiếu gia ,anh nghĩ có phải đầu óc của mấy lão già kia bắt đầu được khai sáng rồi không''.

Đồng Gia Vĩ một hơi uống cạn số rượu còn lại trong ly, nụ cười nhẹ lạnh lẽo trên môi, muốn bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu.

'' Chỉ là bình yên trước giông bão,đám cáo già kia sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp''

Thư ký Lưu cũng gật đầu đồng ý ,anh ta cảm thấy suy nghĩ này của đại thiếu gia anh ta quả không sai.

Còn một chuyện nữa anh ta không biết có nên báo lại hay không, dù sao chuyện này anh ta biết thiếu gia cũng không mấy quan tâm,anh ta đang do dự không biết nên bắt đầu như thế nào.

'' Còn chuyện gì cứ nói? Không thì đi ra được rồi'' Đồng Gia Vĩ nhàn nhạt liếc nhìn thư ký Lưu.

Thư ký Lưu im lặng vài giây,

" Dạo này tôi còn nghe được nhân viên cty đang xầm xì bàn tán.

Họ nói dạo này thiếu gia chỉ lo chuyện yêu đương với Yến Phương tiểu thư,ban đêm thì lại tựu tập bạn bè đến độ say xỉn cả đêm. Sợ rằng cty trước sau gì cũng bị sụp đổ trong tay thiếu gia.. "

"Thiếu gia ,nếu thiếu gia cứ im lặng không chịu tính bước tiếp theo, tôi đây sợ rằng trong cuộc hợp cổ đông lần này, thiếu gia sẽ bị mấy con cáo già kia ép phải nhường lại chức chủ tịch cho họ mất "

"Anh nghĩ tôi làm sao mà có thể ngồi vào cái ghế chủ tịch này bao nhiêu năm qua " Đồng Gia Vĩ lạnh lùng nói.

"Hay anh cho rằng tôi chỉ là một tên khờ khạo để họ muốn dắt mũi đi đâu thì đi " lời nói thôi cũng đủ doạ thư ký Lưu phải khiếp sợ.

"Dạ... dạ tôi đây thật là không có ý đó .Chỉ là tôi nghĩ những tin tức không mấy tốt đẹp kia rất có thể cũng nằm trong kế hoạch lần này của bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ chắc đã có 1 quân cờ không đơn giản, thiếu gia anh nhất định phải thật cẩn thận "

"Vậy anh nghĩ ván cờ này tôi không có nổi một quân cờ tốt sao? Và cả những con cờ thí mạng.

Tôi là đang đợi xem họ sẽ ra quân cờ nào trước đã " ánh mắt vẫn lạnh lùng không thay đổi.

Trong lời nói chứa đầy sự tàn ác,lạnh lùng làm người đối diện phải khiếp sợ.

Rõ ràng ván cờ chỉ mới bắt đầu nhưng đã khiến các thế lực ngầm đã bắt đầu có những tính toán cho mình.

"Chuyện tôi nhờ anh làm tới đâu rồi "

"Dạ xong rồi thiếu gia .Nhưng chuyện này có nên cho phu nhân biết trước không ạ " Thư ký Lưu có chút không chắc chắn, muốn hỏi lại.

"Không cần, chuyện này đừng để mẹ tôi dính vào, còn tiểu Kiệt nữa. Bọn họ thật sự không biết gì cả, tôi sợ họ sẽ không chịu được cú sốc này .Tôi nghĩ nó sẽ sớm xuất hiện thôi "

...

Lần đầu viết truyện còn nhiều lỗi, nếu có đọc giả nào đọc được cứ ném gạch nhiều nhiều đi ak. Em gom lại xây lâu đài luôn kkk

4:59' phút sáng , mất ngủ từ 3h sáng đến giờ mới xong 1 chương.

Huhu... em ngủ tiếp đây.

Chương 3:Tống Vũ

Hơn nửa đêm,

Đồng Gia Vĩ vẫn chưa tan ca,anh đang ngồi trong văn phòng chủ tịch xử lý một vài văn kiện quan trọng, gương mặt có chút căng thẳng. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Đồng Gia Vĩ liếc nhìn màn hình điện thoại,khi nhìn thấy tên người gọi anh dường như mới nhớ ra mình đã quên cuộc hẹn tối nay.

Cái tên này nếu như anh không bắt máy, chỉ sợ rằng hắn ta sẽ gọi đến sáng mai. Hoặc là rất có thể chút nữa hắn sẽ nổi điên mà phi thẳng đến đây rồi làm loạn lên cả cái Đồng thị này cũng không chừng.Nhưng nếu như anh bắt máy thì nhất định sẽ bị hắn càm ràm đến đau cả đầu.

Quả đúng như những gì Đồng Gia Vĩ đã biết trước, cuộc thứ nhất vừa ngắt thì cuộc thứ hai đã nối tiếp không ngừng. Anh lấy tay gãi gãi hai đầu chân mày, vẫn là nên bắt máy.

'' Này, tên khốn nhà cậu...''

Điện thoại vừa được kết nối, đã nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ từ đầu dây bên kia truyền đến. Kèm theo đó chính là tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hò hét xung quanh, âm thanh chói tai này làm cho Đồng Gia Vĩ cảm thấy khó chịu,anh đưa điện thoại ra xa tai mình, mày kiếm hơi nhíu lại.

" Đồng Gia Vĩ bây giờ là mấy giờ rồi dám để bổn thiếu gia phải đợi ở đây.

Tốt nhất là cậu dùng tốc độ ánh sáng mà phi tới đây cho mình.Bằng không mình sẽ ngay lập tức đến Đồng thị ,cho Đồng thiếu gia cậu biết như thế nào là bắt người khác phải chờ đợi "

Gương mặt Đồng Gia Vĩ đã đen như nhọ nồi, Tống Vũ vậy mà đang dám đe dọa anh.

Hôm nay anh có hẹn với hắn uống rượu ở Dạ Hoắc,nhưng do có vài dự án đột xuất cần anh giải quyết nên anh quên mất. Nghĩ đến hắn phải đợi mình ở đó đến giờ này ,anh mới dịu đi đôi chút.

"Hôm nay mình có chút bận, lần khác sẽ bồi thường cậu ''

'' Lần khác... ở đó còn có lần khác,

Đồng Gia Vĩ,lần khác có chó mà chơi với cậu''

Tống Vũ vì quá tức giận mà không hề nhận ra những lời mình vừa nói đã lỡ chọc giận đến đại ma đầu.

'' Có phải là cậu muốn thử cảm giác bò bốn chân khi uống rượu''

Lời thì rất nhẹ nhàng, nhưng ý cảnh báo bên trong đã rất rõ ràng. Nếu còn dám nói thêm một lời nào nữa thì anh chắc chắn sẽ khiến cho Tống Vũ cả hai chân hai tay đều bị phế, để cho hắn phải bò như chó cả đời.

'' Cậu là đang muốn đe dọa mình'' Tống Vũ có chút không phục.

''Không phải đe dọa, nếu không tin thì có thể thử''

'' Thử sao.....kkkk

Được, được lắm....

Mình chính là thua cậu'' Tống Vũ nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói.

Tống Vũ rõ ràng rất tức giận vì bị cho leo cây, cũng biết rằng mình đã lỡ lời đụng đến giới hạn của Đồng Gia Vĩ. Mặc dù người có lỗi chính là Đồng Gia Vĩ, nhưng nếu như anh khiến anh ta nổi giận thì ngược lại người chịu thiệt chỉ có anh thôi.

Những lời Đồng Gia Vĩ vừa nói anh biết đó không phải là nói đùa. Mặc dù ở Kim Thành này thế lực của anh không kém Đồng Gia Vĩ bao nhiêu, nhưng nói về sự tàn nhẫn và độc ác thì anh vẫn còn thua anh ta một bậc. Hơn nữa bọn anh là anh em từ nhỏ cho đến bây giờ, vì vậy cũng không thể vì chuyện này mà chém giết lẫn nhau.

'' Vậy thì mình tắt máy đây''

Không đợi bên kia có cơ hội nói thêm Đồng Gia Vĩ đã tắt máy.

Tít... tít... tít...

"Chó má, đây là cái đạo lý gì đây?

Dám để bổn thiếu gia ta đợi còn dám tắt máy sao?

Để xem... Đồng Gia Vĩ nhất định lần khác sẽ trả lại cậu gấp đôi''

Tống Vũ tức giận đến mức trên đầu cũng có một ngọn núi lửa phun trào luôn rồi.Anh ném điện thoại sang một bên một cách không thương tiếc,sau đó là xả tất cả vào mấy ly rượu trước mặt.

"Gót rượu "

Phía trong quầy, một cô gái mặc đồng phục của quán bar, tóc búi cao, gương mặt thanh tú, tuy trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất xinh đẹp, thật sự rất thu hút.

Cô nở một nụ cười với cái tên sắp phún ra lửa trước mặt mình.

"Dạ ,quý khách dùng gì? "

"Cho một ly Bourbon"

"Vâng ạ, ngài chờ một lát sẽ có ngay "

Nói rồi cô quay ra phía sau tìm chai rượu theo yêu cầu của Tống Vũ .

"Dạ, của ngài đây " vừa nói cô vừa gót rượu cho hắn.

Tống Vũ ngồi một mình, có vài cô gái nhìn thấy liền tới bắt chuyện.Ai nấy đều tỏ ra khiêu gợi hết nấc, như hồ ly tinh chỉ muốn ăn sạch sẽ Tống Vũ vào trong bụng mình.

Có người lại không biết là đang vô tình hay cố ý mà thoải mái cọ cả ngực mình vào tay của hắn như đang mời gọi.

" Oẹ .. có phải là phụ nữ không biết, sao lại có loại lẫn lơ đến vậy, nhìn mà không dám ăn thịt heo luôn.

Nhìn thôi đã thấy bẩn cả mắt"

Phía trong quầy, cô gái tiếp viên lúc nãy nhìn thấy cảnh này chỉ muốn buồn nôn. Nhất là khi nhìn thấy cặp ngực đã to còn bự còn dài như hai trai dưa hấu kia, không biết xấu hổ lại còn không ngừng cọ cọ vào tên đàn ông kia. Đúng là làm xấu mặc phụ nữ như cô đây mà.

Tuy âm thanh của người vừa nói phát ra rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Tống Vũ, bất giác khoé miệng anh nhích nhẹ ,không thể nhìn ra cũng không hiểu vì sao.

"Này cô em,thêm một ly nữa đi "

Nói rồi anh quay lại ,một tay ôm ngang eo cô gái đang ngồi trên đùi mình.

Mặc dù cảm thấy không có hứng thú gì với cô ta, nhất là mùi nước hoa nồng nặc , cùng với lớp son phấn dày cộm trên mặc,khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng dù sao anh không vui, cũng đang buồn chán nên muốn đùa giỡn với cô ta một chút.

" Hôm nay anh không vui , cô em lại không sợ "

Vừa nói Tống Vũ còn cố tình dùng ánh mắt đầy nguy hiểm của mình mà nhìn xuống. Rõ ràng là cô ta muốn phơi bày vòng một nóng bỏng, đầy khiêu khích như đang sắp sửa nổ tung khỏi lồng ngực của mình trước mặt anh.

Anh là ai chứ?

Là Thiếu gia của tập đoàn Tống Thị một tập đoàn có tiếng về lĩnh bất động sản đứng thứ 2 ở Kim Thành này.

Phụ nữ anh không thiếu, xinh đẹp,con nhà giàu,tài giỏi tất cả chỉ cần anh muốn là có. Loại người như cô ta, đối với anh chỉ là rác.

"Đối với một người vừa đẹp trai ,tài giỏi như anh thì có gì phải sợ .

Điều em sợ nhất ngay lúc này chính là chiếc giường của anh,tối nay người nằm trên đó... "

Cô ta vừa nói vừa dùng bộ dạng ẽo lã như con rắn nước của mình muốn quấn lấy người anh.Tay còn nhẹ nhàng duy chuyển xuống phía dưới hờ hững đặt nhẹ ngay chỗ nguy hiểm nhất của người đàn ông.Sau đó kề sát vào tai anh nói rất nhỏ .

''.. không phải em...''

Tống Vũ hơi nhích môi,trong mắt rõ ràng có sát khí nhưng người phụ nữ kia lại không hề nhận ra.

Anh lại uống thêm một ngụm,sau đó dừng lại.

Rượu còn trong ly từ từ đổ lên trên ngực của người phụ nữ.

Rõ ràng cô ta có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại nghĩ rất có thể anh đã thích mình mới để cô ta ngồi trên đùi mình. Cô ta bị vẻ đẹp của Tống Vũ làm cho điên đảo, lại bị cảm giác đê mê ở ngực làm cho khoái chí, liền ưỡn ngực cao thêm, đầy khiêu gợi.

Tống Vũ thấy vậy cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, vốn anh đang rất không vui, ở đâu lại xuất hiện cái con heo nái này, thật là không muốn sống mà.

'' Thế nào có hứng thú muốn lên giường vậy sao?

Được lắm, nếu cô em đã thèm khát đến vậy thì tối nay để cô em hầu hạ tất cả đám đàn ông ở quán bar này đi''

Cô ta còn chưa hiểu gì, thì giấy tiếp theo đã thấy cơ thể mình cử động.Sau đó là rời khỏi vị trí lăn một vòng xuống đất.Giây phút mà cô ta nhận ra thì chính là lúc cô ta phát hiện khóa kéo phía sau đã bị kéo xuống.Toàn bộ thân trên của cô ta đã được cởi trần,lộ ra 2 miếng dán ngực xấu xí. Mỡ ở hai bên eo cũng vậy mà được phơi ra, quả thật trong rất giống con heo.

Xung quanh mọi người thấy trò vui cũng bu lại xem rất đông, khiến cô ta phải chật vật một lúc lâu mới có thể đứng lên.Không biết ai trong đám đông tốt bụng kéo khóa lên dùm cô ta.

Mặc dù đã rất mắc mặt, nhưng cô ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.Vì vậy cô ta sau khi đã chỉnh sửa lại quần áo của mình, liền bước qua muốn giơ tay tát cho Tống Vũ một cái.

Tống Vũ từ nãy giờ đều không hề để ý đến xung quanh mà chỉ lo uống rượu.Nhưng không vì vậy mà anh có thể để cho ai muốn làm gì thì làm.Cô ta vừa chỉ mới giơ tay lên cao, chuẩn bị gián xuống thì đã bị anh túm lấy,anh hơi dùng lực không thương tiếc mà ném cô ta sang một bên, vô cùng đau đớn.

Cô ta đau đớn rên rỉ dưới đất,hai mắt cũng sắp khóc luôn rồi.Cũng may lúc này có mấy tên xăm trổ đang đi đến.Trong đó phải kể đến tên đi đầu, râu ria um tùm trong vô cùng bặm trợn.

Cô gái lúc nảy thấy tên dẫn đầu thì bắt đầu đứng phốc dậy ,tiến lại tên xăm mình ưỡn ẹo :

"Anh,là hắn dụ em "

Lời vừa dứt thì một cái tát như trời đánh dán xuống mặt cô ta,cô ta chỉ biết ôm mặt khóc.

'' Cúttttt...đồ điếm'' Tên đại ca quát lớn, chút nữa thì làm cô ta đái cả ra quần.

Thấy tình hình căng thẳng, một tên thuộc hạ liền lên tiếng, muốn dồn tất cả tội lỗi lên người của Tống Vũ.

"Mày là ai, cả người phụ nữ của đại ca tao mày cũng dám đụng vào "

Lúc này Tống Vũ có lẽ đã say, loạng choạng đứng lên gương mặt nửa đùa giỡn lại ẩn chứa nửa phần nguy hiểm.

" Người của đại ca mày mà đại ca mày còn không biết dạy bảo, để cô ta đi tùm lum làm bẩn cả cái quán bar này "

"Anh... " cô ta tức muốn hộc máu , Tống Vũ vậy mà dám chê cô ta bẩn, cô ta có bẩn đâu.Rõ ràng lúc nãy cô ta vừa mới tắm xong cơ mà.

"Nếu mày muốn sống thì mau xin lỗi đại ca tao " một tên thấy vậy, muốn giữ mặt mũi cho đại ca của mình nên lớn tiếng nói .

Tống Vũ nảy giờ vẫn chẳng biểu hiện gì là sợ cả. Ngược lại anh cảm thấy đám người này hôm nay xuất hiện thật đúng lúc,anh đang ngứa người cần hoạt động chút ít.

"Xin lỗi? kkk....

Đại ca mày mà muốn sống ở cái đất Kim Thành này, thì tốt nhất đừng đụng vào tao " Tống Vũ không phải nói điêu, muốn anh xin lỗi, sợ rằng lời xin lỗi này bọn họ xuống gặp Diêm Vương mà đòi đi.

"Mày ...''

Giận quá hóa liều,4-5 tên thấy vậy thì cùng lúc xong lên.

Tống Vũ mới đánh vài chiêu thì tất cả đã nằm dưới đất.Khi ngẩn đầu lên thì một cây súng đang hướng về phía mình.

"Được lắm, để tao xem mày giỏi hay cây súng của tao nhanh " tên đại ca nói rồi bắt đầu chuẩn bị bóp cò.

Chỉ là lúc này...

"Cúp điện sao? "

"Sao tối vậy "

"Có ai không, giúp với tôi không thấy gì cả..."

....

Ngoài quán bar

Một cô gái đang hì hụt kéo tay áo của Tống Vũ đi ra ,

"Này anh muốn chết hay sao mà không chịu đi "

Tống Vũ hất mạnh tay cô ra, xuýt nữa làm cô ngã.

"Ai bảo cô nhiều chuyện "

"Này tôi mới cứu anh, anh đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao,

Nếu không nhờ tôi ngắt điện trong quán, thì giờ trán anh đã thủng một lỗ không trừng " cô nói.

"Cô nghĩ cái tên đó là đối thủ của tôi? " Tống Vũ cười như không cười.

"Nếu không nhờ cô nhiều chuyện, thì giờ người nằm dưới đất là bọn họ" vừa nói anh vừa bực dọc chỉ ngón tay vào hướng quán bar.

"Được, được coi như tôi nhiều chuyện,

Xem như sáng nay tôi ra đường không xem ngày nên mới gặp một người như anh "nói rồi cô quay người đi thẳng vào trong.

Tống Vũ lấy tay chỉnh lại chiếc áo, không thèm quan tâm cô gái vừa cứu mình lúc nãy, cảm thấy khó chịu .

"Khốn kiếp, hôm nay là ngày hắc ám à "

Sau khi Tống Vũ lên xe,anh khôi phục lại nét lạnh lùng như cũ của mình.Sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại quen thuộc.

'' Tìm tất cả đám người trong Dạ Hoắc tối nay chôn sống hết đi.

Còn người phụ nữ đi theo bọn chúng, bán vào động mại dâm luôn đi''

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play