Tôi tên Lạc Thủy, là 1 đứa trẻ chưa tròn 3 tuổi chỉ mới biết nói vài từ đơn đơn giản. Là 1 đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, bị bỏ lại trên cuộc đời này.
Bỏ rơi ở đây không phải là ly hôn hay nhận nhầm con mà họ đã rời khỏi cỏi trần này như mấy bộ truyện cảu huyết đang hot kia. Bỏ rơi ở đây là họ lại nguyện hy sinh mạng của mình để cứu người khắc mặc kệ con gái của họ còn chưa nói rõ chữ.
Chiều hôm đó, như mọi ngày 2 người họ lái xe đến trường mẫu giáo đón tôi tan học. Trên đường đi, khi đến 1 ngã tư họ thấy có 1 chiếc xe ô tô đang gặp khó khăn trong việc khỏi động xe; cách đó không xa còn có 1 chiếc xe tải lao đến. Ba tôi thấy vậy đã nhìn sang mẹ ngồi ở ghế phụ, nhận được sự đồng ý của bà. Ba đã đạp ga xe lao đến tông chiếc ô tô kia lao đi nhầm cứu người ở phía trong. Nhưng không may ông trời không thương sót lòng tốt của họ, xe của ba mẹ tôi thay chiếc xe đó chăn ngang bị xe ô tô đâm trúng; không những thế chiếc xe tải kia sau khi biết mình đâm nhầm xe còn lùi lại đổi hướng láo đến đâm chiếc xe ban đầu kia. Kết quả, ba mẹ tôi qua đời tại chỗ; nghe bảo người trên xe kia cũng khó lòng mà qua.
Sau chuyện đó tôi được đưa đến nhà chú thím, em trai của ba. Tôi ở đó được vài hôm, trong lúc làm tang lễ cho ba mẹ tôi có thấy vài người lạ mặt đến viếng tang còn đưa cho chú thím tôi 1 cái thẻ. Lúc đó tôi không biết đó là gì nhưng sau này mới nhận ra đó là tiền bồi thường cũng như lời cảm ơn. Không biết đám người áo đen đó nói gì với chú thím, sau khi họ rời đi chú thím đã đối xử rất tốt với tôi. Nhưng vì cùng lúc mất cả ba lẫn mẹ làm ảnh hưởng không nhỏ đến 1 đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi như tôi. Tôi suốt ngày khóc lóc đòi ba mẹ. Ban đầu chú thím còn kiên nhẫn dỗ dành tôi nhưng lâu dần họ mất kiên nhẫn và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Họ đưa tôi đến trung tâm phúc lợi, để 1 đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi tự sinh tự diệt.
Khi họ đến cũng giống lúc họ đi vô cảm và thờ ơ. Tôi nhìn theo bóng lưng họ rời đi mà không dẫn theo mình, lúc đó tôi như hiểu ra ngay cả họ cũng đã bỏ rơi tôi.
Nếu hỏi tôi có hận họ không, tôi sẽ trả lời ngay là không. Vì tôi biết cô chú cũng không mấy giàu có gì, thím còn vừa sinh em trai. Cùng 1 lúc nuôi cả 2 đứa trẻ như vậy quả thực không dễ dàng gì. Còn về ba mẹ tôi, tôi cũng không hận họ. Vì chí ít họ chết đi cũng là 1 người tốt 1 người ngay thẳng.
ba tôi từng nói con người lúc sinh ra 1 mình chết đi 1 mình. Nên dù cuộc sống có gặp nhiều người đi chăng nữa đến cuối cũng chỉ 1 mình thôi. Ngay cả ba mẹ sau này chết đi cũng khó mà chết cùng nhau.
Nhưng giờ tôi chỉ có thể nói với ba, là ông ấy đã sai rồi. Lúc ông ấy chết có mẹ ở bên, chỉ có tôi là không ở cùng 2 ngươi, không ở cùng trên chiếc xe đó.
Kể từ ngày hôm đó tôi không còn khóc, không còn hồ nháo. Tính cách trở nên khép kín ít nói. Có khi tôi không nói lấy 1 lời. Dần dần điều này làm cho các cô và bạn bè ở trung tâm nghĩ tôi là 1 đứa bị câm. Họ còn học thủ ngữ để nói chuyện với tôi. Tôi biết là họ có ý tốt, tôi cũng dần mở lòng hơn chút, cũng mở miệng nói chuyện. Họ thấy tôi nói được họ rất mừng.
Sống ở đây, ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ khó khăn nhưng không mọi người ở đây đều rất tốt. Các anh trai chị gái có bánh ngon kẹo ngọt đều sẽ cho tôi. Các bạn các em có đồ chơi cũng sẽ rũ tôi cùng chơi.
Tôi sống ở trung tâm được 2 tháng, bản thân đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Hôm đó, khi tôi đang ngồi đu dây dưới gốc cây hòe già ở phía sau dãy nhà tự học của trung tâm. Bản thân đang cuối đâu nhìn xuống đất, bỗng trong phạm vi nhìn của tôi xuống hiện 1 đôi giầy. Ngẩn đầu lên là 1 anh trai, không biết là lớn hơn tôi bao nhiêu; chỉ là anh ấy rất đẹp trai. Nhìn anh không giống với mấy anh trai trong trung tâm.
Anh đưa tay ra trước mặt tôi cười nói
“ về nhà cũng anh nhé!”
Nghe anh nói ‘ về nhà’ tôi có chút phân vân.‘Về nhà’ tôi từ lâu đã không còn nhà để về rồi.
Tôi nhìn anh trai với ánh mắt khó tin thăm dò anh từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên. Còn anh vẫn kiên nhẫn đưa tay đợi tôi năm lấy. Tôi do dự 1 hồi vẫn là đưa tay anh nắm lấy, cảm giác cho tôi thấy anh có thiện ý với tôi. Quả đúng như tôi cảm nhận, anh sau đó đã đưa tôi về nhà anh.
Anh tên Ôn Hàn, lớn hơn tôi 10 tuổi. Là cháu trưởng nhà họ Ôn giàu nhất thành phố, nơi tôi sống. Được biết chiếc xe ba mẹ tôi cứu lúc đó chính là xe của ba mẹ anh. Sau vụ tai nạn đó, mặc dù ba mẹ anh còn sống nhưng ba anh từ đó cũng mất đi đôi chân không còn đi lại được; mẹ anh vì tác động mạnh ở đầu hôn mê sâu đến nay còn chưa tỉnh. Bác sĩ bảo gia đình vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lí.
Trong nhà anh ấy còn có ông nội Ôn. Ông là gia chủ của Ôn gia, sớm đã lui về ở ẩn hưởng tuổi già giao gia nghiệp mấy trăm năm cho con cháu nhưng vì vụ tai nạn của con trai và con dâu mà ông phải quay lại quản lí gia nghiệp; đợi gia chủ tiếp theo là Ôn Hàn đủ tuổi tiếp quản thì ban giao lại.
Ông Ôn khi nhìn thấy tôi, 2 mắt ông đã đỏ hoe. Ông là thương gia, hơn nửa đời người của ông gặp biết bao nhiêu người trải qua biết bao nhiêu chuyện. Nhưng đây là lần đầu ông gặp cảnh này của tôi.
Tôi vừa đến Ôn gia đã được ông Ôn giao cho 2 bảo mẫu chăm sóc nhưng lại có người đứng mắt mặt tôi chắn lại. Bảo từ giờ sẽ là người giám hộ và chăm sóc tôi.
Ông Ôn biết cháu mình muốn gì cũng không ngăn cản chỉ là giờ anh cùng lắm chỉ mới 13 tuổi vẫn chưa đủ tuổi giám hộ nên tạm thời vẫn là do ông Ôn đứng ra. Nhưng về phần chăm sóc, ông giao tôi cho anh toàn quyền quyết định.
Sau đó anh dẫn theo tôi thăm quan căn nhà, chỉ là nơi này nói là biệt thự cũng không phải sai. Với đôi chân ngắn ngủi của đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi như tôi mà đi hết nơi này quả thực không thể. Đi được 1 lúc anh như nhận ra có điều không đúng, nhận thấy mình có lỗi vậy là không hỏi mà trực tiếp bế tôi lên tay anh. Anh bế tôi đi khắp nơi trong căn nhà, kết thúc là phòng của tôi. Phòng tôi ngay kế bên phòng anh. Căn phòng được trang trí theo kiểu công chúa màu hồng bay bỗng. Vừa vào phòng tôi đã nhíu mày nhưng ngay lập tức đã giản ra.
Kể từ nhau khi biết tôi mỏi chân bế tôi trên tay đến nay, mọi sự chú ý của anh dồn hết vào tôi. Kể cả cái nhíu mày kia cũng không thoát khỏi mắt anh. Anh nhìn tôi và hỏi
“em không thích sao?”
Tôi không trả lời anh chỉ cúi đầu vào hõm cổ anh. Thấy tôi như vậy, anh như hiểu ra quay sang quản gia vẫn luôn đi bên cạnh nói
“đổi đi”
Quản gia vẫn chưa hiểu vẫn để hỏi lại
"Đổi gì cơ ạ?”
Nghe quản gia hỏi vậy anh cũng không biết phải đổi gì, nhìn xuống tôi vẫn ôm anh không nói. Anh cũng chỉ biết thờ dài nói
“tạm thời để đó đi, mấy ngày tới em ấy sẽ ở phòng tôi”
Quản gia có chút khó hiểu, cũng sợ tôi sẽ làm phiền đến anh nên lên tiếng nói
"Thiếu gia, hay là để cô bé ở với bảo mẫu...”
Lời còn chưa nói hết đã bị anh lia cho ánh mắt chết người làm ông phải im lặng. Nói rồi anh ôm tôi về phòng anh. Phòng anh được trang trí đơn giản, màu chủ đạo là xám trắng. Không màu như phòng lúc này vừa đơn giản vừa thoải mái.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và anh. Anh thả tôi lên giường, tự mình cởi giày tôi ra. Xong đứng dậy vươn tay khởi động 1 chút. Có lẻ vì bế tôi mà tay anh có chút mỏi.
Mọi hành động của anh đều thu hết vào mắt tôi. Khởi động xong quay cúi xuống xoa đầu tôi.
" Lạc Thủy ngoan, sau này nơi này là nhà của em. Anh là anh trai của tôi, có chuyện gì cứ nói với anh, được không?”
Tôi như hiểu được lời anh nói gật gật cái đầu nhỏ. Những ngày sau đó tôi như cái đuôi nhỏ bám theo anh. Ngoài trừ việc tắm rửa và cho tôi đi vệ sinh, phần lớn đều là anh ở bên chăm sóc tôi.
Anh năm nay đã học cấp 2 bình thường các ngày trong tuần đều đi học, sau khi đi học về anh như 1 anh trai nhỏ chăm sóc tôi chơi với tôi dạy tôi nói. Câu nói đầu tiên sau khi ba mẹ qua đời đến giờ mà tôi thốt ra chính 2 chữ “ anh trai”
Nghe thấy tôi gọi anh, anh rất vui, lúc ấy anh ôm tôi lên quay quay vài vòng. Nhìn thấy anh cười, tôi cũng cười theo. Nhờ có anh mà tôi dần dần trở lại thành 1 đứa trẻ bình thường.
Chớp mắt đã đến Ôn gia sống được 5 năm, cảnh tượng ngày ba mẹ mất đối với tôi mới như ngày hôm qua.
Về mặt pháp lí tôi được Ôn gia nhận nuôi nhưng họ chưa từng có ý định đổi tên tôi hay nhập tên tôi vào trong gia phả. Vì họ muốn tôi nhớ về ba mẹ, không muốn Lạc gia từ đây mà biến mất.
Mọi người ở Ôn gia yêu thương tôi, tôn trọng tôi gọi tôi là Lạc tiểu thư vì họ biết chống lưng cho tôi chính là gia chủ hiện tại và gia chủ tương lai của Ôn gia. Ngoài ra, tôi cũng có thể sẽ trở thành chủ mẫu của Ôn gia. Bởi từ khi tôi đến Ôn gia đã có lời đồn anh trai sẽ lấy tôi khi tôi lớn lên vì để trả ơn.
Mùa hè năm thứ 3 tôi ở Ôn gia, Ôn gia chào đón thành viên mới. Còn cháu trai ở nhánh thứ của Ôn gia chào đời.
Hôm đó ông nội đã dẫn theo anh trai 15 tuổi và tôi 5 tuổi đến bệnh viện chúc mừng gia đình Ôn nhị gia. Chúng tôi được Ôn nhị thúc dẫn đến phòng em bé nhìn em trai. Nhìn thấy em trai dễ thương ở trong nôi tôi thích thú hỏi Ôn nhị thúc
“Ôn nhị thúc, em trai tên gì vậy ạ?”
Ôn nhị thúc vui vẻ nhìn con trai mới chào đời nói
“thúc còn chưa biết đặc tên gì, hay A Thủy của chúng ta đặc tên cho em trai đi”
Tôi bất ngờ với đề nghị này của Ôn nhị thúc, nhìn sang anh trai; anh không nói gì chỉ mỉm cười nhìn tôi gật đầu.
Ở bên anh trai lớn lên, được anh trai dạy dỗ tôi. Có thể nói ở Ôn gia người hiểu anh trai nhất là tôi, người tôi dựa dẫm nhất là anh trai. Nhưng tôi chưa từng vì được anh trai yêu thương mà sinh kiêu.
Nhận được sự chấp thuật của anh trai, tôi nhìn lại em trai đang ở trong phòng em bé kia. Cách nhau 1 tấm kính lớn tôi nhìn thấy em trai nhỏ bé đang cười với tôi, chợt tôi lên tiếng nói
"Nhìn em trai nhỏ như vậy hay gọi em ấy là Tiêu đi. Ôn Tiêu. Nhị thúc, thúc thấy được không ạ?”
nhị thúc giật mình kinh ngạc với cái tên tôi đặc cho em trai, lẩm bẩm 1 hồi cũng gật đầu đồng ý
"Ôn Tiêu... Ôn Tiêu... cái tên này khá hay. A Thủy nhà chúng ta thật là thông minh”
Tôi được Ôn nhị thúc khen ngợi, vút tóc tôi làm tôi hãnh diện nhìn sang anh trai mà lên mặt. Tôi muốn cho anh trai biết là tôi cũng có thể đặc tên cho người khác.
Ở Ôn gia trải qua trăm nay có 1 phong tục tên con cháu sẽ do gia chủ và người ở nhánh chính đặc tên. Các nhánh thứ không được tự ý đặt, tự ý đặt là vi phạm gia quy tổ tiên. Và nó đã trải qua cho đến nay, trong suốt 5 năm tôi đã nhìn thấy chỉ cần là con cháu Ôn gia đều sẽ do ông nội Ôn và anh trai đứng ra đặt tên. Lâu lâu hiếm lắm chú Ôn, ba của anh trai mới ra mặt đặt tên.
Anh trai thấy tôi vì được khen mà vui vẻ cười tươi làm anh cũng cười theo. Ở Ôn gia có nhiều đứa trẻ trạng tuổi anh nhưng không có ai dám đến gần làm bạn với anh 1 phần là do tính cách có chút lầm lì khó gần 1 phần anh chính là gia chủ đời tiếp theo của Ôn gia. Nhưng nói anh không có bạn cũng không hoàn toàn là đúng.
Ở thành phố này ngoài Ôn gia ra vẫn còn 1 vài gia tộc và dòng họ khác sinh sống. Nhưng so về bề dày lịch sử độ giàu có khó có ai qua nổi Ôn gia.
Lần lượt là Triệu gia, Lục gia, Khánh gia,....
Trong đó người được tôi công nhận là bạn của anh trai là anh Lục Văn và anh Khánh Minh... ngoài ra còn 1 vài người nữa. Có thể sự trưởng thành của tôi cũng không thể thiếu các anh, vì mỗi lần anh trai bận việc gia tộc đều sẽ gọi các anh đến chơi với tôi, chăm sóc tôi đợi đến khi tôi ngủ mới quay trở về nhà.
Nhiều người đồn đoán rằng tôi là cô vợ nhỏ được nuôi bên gối của anh trai và viên minh châu bảo bối của Ôn gia. Nhưng tôi là người rõ nhất họ yêu thương tôi chăm sóc tôi cũng chỉ vì họ thấy có lỗi với tôi mà thôi.
....
Tôi là người đặt tên cho Ôn Tiêu vậy nên tôi cũng chú ý đến cậu ấy nhiều hơn. Kể từ ngày hôm đó tôi thường xin anh trai cho mình đến nhà Ôn Tiêu chơi với cậu bé. 1,2 lần thì anh trai vẫn cho nhưng nhiều lần thì không được. Thấy anh trai không cho mình tìm Ôn Tiêu chơi nữa tôi có chút buồn.
Nhưng sự buồn bực ấy liền biến mất khi ngày hôm sau vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy Ôn Tiêu ở ngay nhà chính. Đợi tôi cùng ăn sáng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play