Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Caprhy - Đại Vương Yêu Tôi

Chapter 1-Hai cuộc sống

THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Hello mn lại là con tg ăn hại đây, tôi xoá hết tất cả chap để viết lại từ đầu đến end truyện, và sửa lại một số nhân vật nha
"ABC":suy nghĩ //ABC//:hành động 'abc':nhấn mạnh -ABC-:nói nhỏ
Ngày đầu tiên bước vào trong khu buôn bán nô lệ, Quang Anh có cảm giác sợ hãi lẫn lo lắng. Một cậu bé nghèo khó, mồ côi, không người thân nương tựa nay lại phải vào cái nơi bẩn thỉu, đáng sợ này. Em chỉ mới 7 tuổi, chưa hiểu rõ những chuyện của Thế Giới loạn lạc kia. Chưa biết thế nào là cuộc sống, sự đời. Nay lại bị bắt và đem bán đi như một món đồ thế này? Liệu có ai cứu giúp hay không? Câu trả lời là không, vì đơn giản việc bị đem bán thế này là tự do. Ở cái Thế Giới này trẻ em mồ côi được xem là một món hàng, chúng bị bắt về để phục vụ làm nô lệ, hay các công cụ dùng để xả giận dành cho những người giàu có. Chúng bị chà đạp và không có bất kì một tổ chức nào đứng ra bảo vệ cả, đó là một sự mất cân bằng nặng nề trong cuộc sống hiện tại
Về phần Quang Anh, em từng có cho mình một gia đình rất hạnh phúc. Có ba, có mẹ, có cả bà nữa. Tuy nhiên, hạnh phúc đó lại không được bao lâu thì ba của em bị sát hại, mẹ em vì quá đau buồn nên một thời gian sau cũng theo ông. Chỉ còn mỗi bà bên cạnh em, an ủi, chăm sóc em. Nhưng bà lại mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, tuổi già nên cũng nhanh chóng rời xa cõi nhân thế
Nhưng họ đi rồi vậy một đứa trẻ 7 tuổi như Quang Anh biết sống sau đây? Em còn quá nhỏ, em chưa biết nấu ăn, chưa biết làm gì cả. Đối với em cuộc sống này còn quá hư vô, toàn một mảng trời hạnh phúc đầy nắng xuân. Nhưng rồi sau khi không ai bên cạnh chăm sóc, nương tựa, em sẽ sống ra sao và nương nhờ vào ai đây?
Ngày bị bắt Quang Anh vẫn còn có nhiều sợ hãi, em bệnh sợ người lạ từ bé cho nên luôn ra sức phản kháng. Tất nhiên đó là hành động tự vệ của một đứa trẻ, em cần làm thế để bảo vệ bản thân mình khỏi những người xấu. Thế nhưng lại bị tiêm thuốc mê mà an phận để họ đưa đi. Trên chiếc xe lạ, Quang Anh mơ hồ nhìn xung quanh. Ở đây cũng có rất nhiều đứa trẻ bị bắt đi như em, nhưng trông họ rất đau buồn, dường như không còn tí sức sống nào cả
Trên tường còn có dán một tờ giấy đánh dấu những ngày trôi qua, có lẽ họ đã đi rất nhiều nơi để bắt những đứa trẻ mồ côi như Quang Anh. Nghĩa là những người bạn xung quanh em đã bị bắt rất nhiều ngày và bị nhốt xuyên suốt trên xe tải, có lẽ vì lí do đó cho nên họ mới trầm mặc, buồn bã đến vậy
Bất chợt một người đàn ông lạ đi đến, ông ta che kín mặt. Trên tay ông là một sợi dây xích dài, sau đó ông ta đi đến chỗ Quang Anh và trói em lại
NV Nam
NV Nam
Bao nhiêu đây đủ rồi chứ?
Ông ta cất tiếng hỏi người đang lái xe phía trước, khi nhận được câu trả lời 'chắc được rồi' thì ông ta mới đứng dậy nói tiếp
NV Nam
NV Nam
Vậy mau về giao hàng thôi
Kẻ phía trước gật đầu đồng ý rồi rẽ xe sang trái, lúc này thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng nên Quang Anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Bầu không khí đen tối bao trùm, em nhắm hờ đôi mắt lại. Cơn buồn ngủ ập đến, sẵn sàng bước vào một giấc mộng
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
'Cạch!', tiếng cửa xe mở ra. Quang Anh từ từ tỉnh giấc, em cố mở hàng mi đã nặng trĩu lên. Những kẻ lạ mặt kia bước xuống đem họ đi, tất nhiên Quang Anh cũng an phận đi theo mà không có bất kì sự phản kháng nào
NV Nam
NV Nam
Ông chủ Điền, đã đem hàng đầy đủ đến rồi!
'Đem hàng' á? Ông ta có nhầm lẫn không trong khi tất cả những đứa trẻ ở đây đều là con người kia mà? Vậy có nghĩa là chúng xem bọn trẻ mồ côi là một món hàng phục vụ cho giới nhà giàu hay sao?
NV Nam
NV Nam
Tốt lắm, tốt lắm!
Một gã đàn ông bước ra, trên tay là một điếu thuốc vẫn còn châm ngòi. Lửa đỏ hằn lên, ông ta kéo một hơi thuốc rồi thổi ra những làn khói độc hại. Ung dung đến chỗ những đứa trẻ kia xem xét
Lão Điền
Lão Điền
Được đấy, lũ nhóc lần này rất tốt
Lão Điền
Lão Điền
Khách hàng sẽ rất thích//tấm tắc khen ngợi//
NV Nam
NV Nam
Tất nhiên rồi, bọn tôi đã tìm rất lâu mới thấy được đấy
NV Nam
NV Nam
Mà nghe nói vụ bán đấu giá người tiếp theo có cả Đại Vương tham gia nữa à?
Lão Điền
Lão Điền
Đúng vậy, đúng vậy!
Lão Điền
Lão Điền
Ta đã hết lời dụ dỗ nên bây giờ hắn ta mới chịu đến đấy, chắc chắn vụ này sẽ lời to cho xem!
NV Nam
NV Nam
Vậy phải nhớ trả tiền đầy đủ đấy nhé, lũ nhóc lần này không rẻ đâu
Lão Điền cười một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ 'tất nhiên', Quang Anh nhìn thấy liền lộ rõ ánh mắt khinh thường. Không phải là em hiểu hết những gì mà họ nói, cơ bản là em chán ghét cái cách mà lũ người độc ác kia đối với em và mọi người. Nên nhớ dù gì tụi nhóc này cũng kiếm ra tiền để bồi vô cho cái cuộc sống đáng trách của Lão đấy. Đừng ỷ bản thân giàu có rồi lại khinh người
Sau một cuộc nói chuyện thì Lão Điền cho người đem tất cả lũ trẻ vào trong, kể cả em. Vừa vào thì Quang Anh đã thấy một bầu không khí phải nói là rùng rợn, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Xung quanh tối đen như mực, những đứa trẻ khác bị nhốt vào những cái lồng sắt. Giống y như một vườn bách thú, chỉ khác là bên trong nhột con người
Đi một lúc thì Quang Anh bị bắt nhốt vào một nơi khác, bên trong còn có vài đứa trẻ nữa. Đến lúc này em mới thấy cảm giác bị nhốt thật sự rất khó chịu, thảo nào bọn họ cứ trông ổn mà tâm lại buồn
Cánh cửa đóng lại, ánh đèn le lói bật lên. Cảm giác tù túng này thật đáng ghét, cứ như bị nhốt như một chú chim trong lồng sắt. Bốn bể là kẻ thù muốn bắt họ đi. Quang Anh còn tưởng tượng đến cái cảnh mà mình bị đem bán rồi bị trả giá như một món hàng, vô vàn ánh mắt đổ dồn vào em như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó thật đáng sợ, cũng rất ghê tởm. Tưởng tượng thôi đã muốn chết chi xong rồi
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
All
All
Này, dậy đi
Một giọng nữ nhân vang lên, Quang Anh lại tỉnh dậy một lần nữa trong giấc ngủ chập chờn. Trước mắt em là một cô gái trẻ, có lẽ cô ấy đang đem thức ăn đến cho họ
Sau khi thấy tất cả đã ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài thì cô ta mới lấy những dĩa thức ăn ra đưa cho từng người một. Những đứa trẻ kia nhanh chóng bắt đầu ăn uống, có lẽ họ đã rất đói. Nhưng Quang Anh thì khác, em lại ngồi nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn. Thu hút sự chú ý của cô gái kia
All
All
Sao ngươi không ăn?
Cô ta nhướn mày khó hiểu muốn hỏi em, nhưng em vẫn chỉ cúi đầu chứ không trả lời. Thật ra trong bữa ăn này không phải là không ngon, nó đầy đủ cơm, thịt, rau, canh, cá, sữa. Một bữa ăn đầy hấp dẫn nhưng vẫn không mời gọi được em. Tại sao họ xem những đứa trẻ này là 'hàng' để đem bán mà lại cho ăn uống tử tế vậy chứ? Tất nhiên rồi, họ chỉ đang muốn vỗ béo những đứa trẻ này để sớm có thể đem chúng đi bán được thôi
Quang Anh ngồi ngây người một lúc lâu sau đó cũng không chịu ăn mà bỏ dĩa thức ăn đó xuống, rồi quay ngoắt đi. Cô gái kia thấy vậy liền đứng lên, thở dài rồi nói một câu, sau đó lại đi mất
All
All
Ngươi nên suy nghĩ lại
'Cộp cộp', tiếng bước chân bắt đầu xa dần. Quang Anh quay lại xem, đúng là cô ta đã đi rồi. Nhưng em vẫn nhất quyết không ăn mà ngồi đấy nhìn những đứa trẻ kia. Trông chúng ăn rất ngon miệng, em cũng đói lắm chứ nhưng nếu ăn thì sẽ mau chóng bị đem bán đi mất. Tốt nhất là chịu đói có thể có khả năng được thả ra
Nhưng cuộc đời mà, nó đâu đơn giản như suy nghĩ của một cậu bé 7 tuổi
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
Lúc này tại một nơi khác, một tòa nhà rộng lớn tấp nập người ra vào. Ai nấy cũng đang bận rộn làm những công việc của riêng mình, tuy nhiên không khí lại ảm đạm, ngột ngạt đến trông thấy. Một người được cho là Đại Vương đang ngồi chễm trệ trên chiếc ghế lộng lẫy màu đỏ cùng đen gỗ, tuy nhiên hắn ta rất lạnh nhạt. Đến mức có ai nói chuyện với hắn là phải kiên dè vì sợ nói phải những điều không hay. Một con người đã lâu không có tí nụ cười, tuy nhiên lại bất tử, được xem là Vua lạnh như băng, khó ai có thể tiếp xúc được lâu
Quản Gia
Quản Gia
Thưa Đại Vương, ngài có cần gì hay không ạ?
NV Nam
NV Nam
Không❆
Quản Gia
Quản Gia
Vậy ngài đói chưa?
Quản Gia
Quản Gia
Tôi sẽ bảo người hầu đi làm bữa trưa ngay cho ngài?
NV Nam
NV Nam
Không❆
Lại thêm một câu trả lời nhắn gọn, quản gia bất giác đổ mồ hôi rồi nói tiếp
Quản Gia
Quản Gia
Vậy...ngài cần gì thì cứ gọi tôi nhé...
NV Nam
NV Nam
...
Lúc này là vị Vua kia im bặt, chẳng trả lời nữa. Quản gia thấy vậy cũng cung kính chào rồi bỏ đi ngay, vì nếu ở lại không khéo lại làm Đại Vương tức giận thêm thì khổ
Khi bác quản gia đi rồi thì hắn lại một mình, cũng tốt. Một mình luôn là thứ mà hắn thích, không ai làm phiền. Một cuộc sống nhạt nhẽo nhưng lại thú vị. Hắn không cô đơn, hắn có bóng đêm làm bạn, có sự cô đơn bên cạnh. Không cần ai cả, chỉ cần bản thân hắn thôi là đủ lắm rồi
Một kẻ bất tử sống trong Thế Giới đáng bỏ đi, hắn hiện giờ là kẻ mà ai cũng phải sợ. Tuy nhiên vì điều đó mà hắn chẳng dám thân mật với ai, hắn không có bạn bè, người thân gì cả. Vì hắn bất tử, bất tử là không thể chết. Cho nên dù có thân với ai thì sớm thôi họ cũng sẽ bỏ hắn đi, lúc đó 'lại chỉ còn mình hắn'
_________________
Vậy liệu một đứa trẻ mồ côi như Quang Anh và một vị Vua cô đơn như hắn có duyên gặp nhau không?
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Đến đây thôi
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Tôi sẽ viết lại bộ này
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Bye mn

Chapter 2-Buổi bán đấu giá

Những ngày thống khổ tiếp theo, Quang Anh vẫn một mực không chịu ăn uống gì khiến cho lão Điền hết sức tức giận. Thế nhưng ông ta vẫn không thể làm gì được em cả, vì bây giờ em là một món hàng hiếm. Động vào em thì giống như là mất đi một khoảng hời lớn rồi còn gì? Vậy là lão dùng cách dỗ ngọt, tuy nhiên vẫn không thành. Cơ bản là Quang Anh vẫn hiểu và nhìn ra được bộ mặt giả tạo của lũ người hai mặt kia, bên ngoài thì yêu thương, chiều chuộng. Bên trong lại tàn độc, ganh ghét đến không ngờ
___________________
Đến ngày bán đấu giá, những đứa trẻ bị đem đi. Chúng bị trói bằng dây xích và mặc trên người chiếc áo màu trắng tinh khôi. Thế nhưng sớm thôi màu trắng ấy sẽ bị che lấp bởi bụi trần, sự dày vò đến mức đáng thương
'Cộc!!'
Lão Điền
Lão Điền
Chuẩn bị đấu giá
Tiếng nói của lão Điền vang lên, những con người giàu có kia bắt đầu vào chỗ ngồi. Âm thanh ồn ào lan rộng, Quang Anh khẽ nhướn mày khó chịu vì bầu không khí hiện tại. Nó lạ lắm, rất lạ. Xung quanh chộn rộn nhưng từ phía nào đó lại phát ra sự yên tĩnh, lạnh nhạt đến nghẹt thở
Lão Điền
Lão Điền
Buổi đấu giá bắt đầu!
Lão Điền lên tiếng lần nữa rồi ra lệnh cho những người kia đem những đứa trẻ kia lên
Từng người từng người một, giọng nói của những kẻ giàu có kia vang lên không ngớt. Kéo lên bạc trăm, bạc triệu. Từng con số ẩn hiện, luẩn quẩn phát ra. Quang Anh vẫn chỉ mới 7 tuổi nên có chút mơ hồ điểm qua từng con số một Rồi từng đứa trẻ bị đem đi, thế nhưng em bỗng nghe tiếng lão Điền thì thầm gì đấy với tay sai. Chắc chắn là có chuyện gì đấy mờ ám nên ông ta mới bí mật như vậy
Lão Điền
Lão Điền
Đem nó lên đi
Khi lão Điền kết thúc thì đó cũng là lúc Quang Anh bị đem lên, em cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo chứ chẳng dám phản kháng lại. Thoáng chốc toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía em, nó như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Quang Anh cảm nhận được sự nguy hiểm như đang cận kề
Lão Điền
Lão Điền
Vâng, thưa toàn bộ những con người giàu có tại đây
Lão Điền
Lão Điền
Đây là hàng hiếm nhất mà chúng tôi vừa tìm được, giá khởi điểm là 600 triệu!
Em giật mình quay lại nhìn ông ta, có nhầm với cái mức giá đó hay không vậy? Nó quá cao chăng? Vả lại em cũng thấy bản thân mình không đến cái mức giá cao ngất trời xanh thế đâu. Chắc chắn sẽ chẳng có ai thèm trả giá
All
All
700 triệu!
Rồi một kẻ nhà giàu khác lên tiếng, hắn ta trông rất lịch thiệp. Mọi ánh mắt tiếp theo dồn về phía hắn ta. Không được! Nếu hắn ta trả giá thì sợ rằng em sẽ thuộc về tay hắn ta mất!
All
All
800 triệu!
Một giọng nói khác lại vang lên, đó là một người phụ nữ trung niên. Bất chợt lão già kia lại lên tiếng
All
All
850 triệu!
Một mực giá khác được đề ra, thế là cả hội trường lại đua nhau tranh giá. Nhưng vẫn còn một kẻ im lặng ngồi đấy và nhìn em bằng một ánh mắt khác lạ khiến em thoáng chút sợ hãi
All
All
900 triệu!
All
All
920 triệu!
All
All
950 triệu!
All
All
970 triệu!
Con số từ từ tăng cao, thế nhưng lão Điền vẫn chưa hài lòng. Ông ta bỗng 'tch' một tiếng rồi đưa ánh mắt về phía kẻ im lặng nãy giờ kia
Lão Điền
Lão Điền
-Chết tiệt, sao từ nãy đến giờ hắn ta chưa lên tiếng trả giá kia chứ!-
Oh, có thể là điều tất nhiên mà. Có lẽ hắn ta biết sử dụng đồng tiền hơn những kẻ kia nên không rảnh mà đấu giá để tranh dành một đứa trẻ mồ côi với cái mức giá trên Trời kia đâu. Những điều nên nói bây giờ là sao hắn không trả giá mà cứ nhìn em mãi thế???
All
All
990 triệu!
Mức giá khác lại lên, Quang Anh thầm cầu mong cho kẻ đấu giá được mình là một người tốt đi
All
All
1 tỷ!
Con số đã đổi sang một giá trị khác, bắt đầu bằng số một nhưng kết thúc với nhiều số không. Đến đây thì có thể hiểu, làm gì có ai dám trả giá nữa kia chứ
All
All
2 tỷ!
Người phụ nữ kia lên tiếng
All
All
Đáng ghét!
All
All
3 tỷ!
All
All
4 tỷ!
All
All
5 tỷ!
Lão già kia cũng góp mặt cú chót
Bắt đầu cả hội trường im bặt, Quang Anh đang hoang mang rồi. Hiện giờ em chỉ mong có ai trả giá tiếp thôi, nếu không thì em sẽ thuộc về cái tên đó mất
Lão Điền
Lão Điền
5 tỷ, không ai trả giá nữa hay sao?
Lão Điền
Lão Điền
Nếu vậy thì 10 giây đếm ngược bắt đầu, không ai trả giá nữa thì đưa bé này sẽ là của ngài Trương nhé!
Không khí đã im lặng, mọi người rút trả giá thật rồi hay sao???
Lão Điền
Lão Điền
10...9...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ôi không...làm ơn đi mà...
Lão Điền
Lão Điền
8...7...6...
Không khí vẫn im bặt
Lão Điền
Lão Điền
5...4...3...2...
Chẳng ai lên tiếng
Lão Điền
Lão Điền
1...kết thúc!
Lão Điền
Lão Điền
Vậy cậu bé này thuộc về...
All
All
10 tỷ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
H...hả...?//ngơ ngác//
Tất cả bắt đầu nhìn về phía phát ra giọng nói quyền lực kia, thì ra chủ nhân của giọng nói đó là kẻ im lặng nãy giờ. Vị vua của thế hệ này, 'Hoàng Đức Duy '
Lão Điền
Lão Điền
-Haha, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng rồi-
Lão Điền mừng rỡ
Lão Điền
Lão Điền
Với cái giá 10 tỷ này liệu có ai muốn trả giá nữa hay không nào?
Và rồi mọi người im bặt lần 2, chẳng ai hó hé câu nào. Lão Điền đắc ý đếm ngược 10 lần, và lần này chẳng có ai trả giá nữa
Lão Điền
Lão Điền
Vậy kết thúc!
Lão Điền
Lão Điền
Cậu bé này thuộc về Đại Vương Hoàng!
Và rồi em được mở trói, kẻ mua em cũng đứng dậy rời đi ngay sau đó. Lão Điền sai người đem em đi, và người đó chính là chị đưa cơm cho em với mọi người ăn hàng ngày. Tuy nhiên lần này chị ấy bỗng kéo tay em lại, khẽ thì thầm dặn dò như sợ điều gì đó
All
All
Người mua ngươi là Đại Vương Hoàng, ngươi nên cẩn thận
All
All
Đừng làm trái ý hắn ta đấy
Quang Anh nghe vậy liền khẽ gật đầu nhẹ rồi bước ra ngoài. Đây rồi, sự tự do. Sự bình yên mà em ao ước đã xuất hiện. Nhưng liệu em còn có thể ngắm nó trong bao lâu nữa đây?
Trong lúc em đang thẩn thờ thì một ông bá. đi đến, ông ta tự xưng là quản gia của Đại Vương rồi nhẹ giọng đưa em lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bác quản gia khẽ bảo
Quản Gia
Quản Gia
Cháu trai à, thời gian sắp tới cháu nên cẩn thận đấy nhé
Quản Gia
Quản Gia
Đừng làm Đại Vương giận, sẽ nhận được cái kết không hay đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng ạ...
Quản Gia
Quản Gia
Mà sao lại có chuyện kì lạ này xảy ra nhỉ?
Quản Gia
Quản Gia
Từ trước đến nay Đại Vương chẳng có hứng thú mà tham gia vào mấy vụ đấu giá này, kể cả đem người lạ về kia mà?
Bác quản gia quay lại nói với tài xế
All
All
Không biết nữa, nhưng dù có mua về thì ngài ấy vẫn cho đi xe riêng kia mà
All
All
Có lẽ chỉ hứng thú mà mua thôi
Bác tài xế nói xong thì Quang Anh mới để ý rằng trên xe chỉ có mỗi 3 người, đó là bác quản gia, bác tài xế và em. Thế Đại Vương đã đi xe khác rồi sao? Người giàu lạ thật đấy
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Đến đây thôi
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Bye mn

Chapter 3-Ngày đầu

Sau khi được đưa đi, Quang Anh trên chiếc xe lạ ngồi thẫn thờ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Một mảng trời yên bình, đầy nắng ấm. Rồi cuối cùng tất cả cũng đến nơi, vừa đặt chân xuống đất thì Quang Anh đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp cùng sự rộng lớn của nơi này. Bác quản gia thấy vậy thì lay nhẹ người em, em đành cúi đầu đi theo ông vào trong. Không biết họ có cảm thấy em quê mùa hay không nhỉ?
Quản Gia
Quản Gia
Cháu thấy nơi này ổn không?//bác quản gia khẽ hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ ổn ạ...
Quản Gia
Quản Gia
Đừng sợ, rồi sẽ quen thôi
Quản Gia
Quản Gia
Từ nay cháu là người nhà rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng
Rồi bác quản gia bảo người hầu đưa em đi tham quan nơi này, một nơi rộng lớn, thoáng mát. Trồng nhiều cây xanh, hoa cỏ. Bầu trời quang đãng, mặt nước lại trong veo. Đây thật chính là một nơi mà Quang Anh rất yêu thích vì nó tụ họp đầy đủ nhu cầu của em từ trước đến nay
Sau khi tham quan xong, Quang Anh được đưa đến một căn phòng. Căn phòng này rất đẹp, thoải mái, thoáng mát, không có cảm giác bị gò bó, chật hẹp. Có thể ngắm nhìn phong cảnh từ xa nữa
Nhưng dù có đẹp đến mức nào thì Quang Anh vẫn cảm thấy nó rất xa lạ, một sự cô đơn đến khó tả. Ở đây chẳng ai thân thích với em cả, em chỉ có một mình thôi. Sự buồn tẻ gần như là tuyệt đối, đối với một đứa trẻ 7 tuổi như em thì hiện tại nó phải được nằm trong vòng tay ấm áp của ba mẹ, gia đình mới đúng chứ không phải là ở cạnh những người xa lạ thế này
Đang luẩn quẩn trong phòng được một lúc thì bác quản gia lại gọi Quang Anh, em nhanh chóng chạy ra. Bác đưa em đến một căn phòng có cánh cửa màu đen, im bặt, không một tiếng động rồi sau đó bác khẽ bảo
Quản Gia
Quản Gia
Đây là phòng của Đại Vương, cháu vào trong nên nhớ không được phá phách gì, không làm ồn
Quản Gia
Quản Gia
Đại Vương hỏi gì thì nói đó, rõ chưa?
Quang Anh nghe vậy cũng liền *vâng dạ* một cái, bác quản gia thấy thế cũng liền yên tâm mà gõ cửa. Bên trong không truyền ra tiếng động, bác cũng đành đẩy cửa cho em vào. Ơ nhưng sao bác lại không đi cùng em chứ? Vào trong một mình như vậy thật sợ mà
Và một lát sau Quang Anh cũng lấy hết can đảm mà đi đến chỗ Đại Vương một cách rón rén, Đại Vương đang ngồi trên ghế đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ lớn. Khi thấy em liền bảo
All
All
Đến đây
Lời nói lạnh nhạt pha chút trầm mặc khiến Quang Anh cảm thấy hơi sợ, thế nhưng em vẫn ngoan ngoãn nghe theo mà đi đến chỗ hắn
All
All
Tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi tên...Quang Anh...
All
All
Họ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh...
All
All
Tuổi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
7 ạ
All
All
Gia đình?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ không còn ai...
Từng câu hỏi ngắn gọn, súc tích vang lên khiến Quang Anh thoáng chút sợ hãi. Trước mặt em là một người lạ, mà người lạ này đã mua em ngay trong lần gặp mặt đầu tiên. Hắn ta rất lạnh, ít nói, có khí chất. Tuy nhiên lại quá khó gần, người như vậy liệu có ai làm bạn hay không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nên gọi ngài là gì ạ...?
All
All
Đại Vương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng tôi hiểu rồi, thưa Đại Vương...
All
All
Hiểu chuyện
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//cúi đầu im lặng//
All
All
Được rồi, ra ngoài đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng...
Nói rồi em chạy đi thật nhanh, chậc. Có phải là hắn đã làm em sợ rồi hay không vậy?
_________________
Sau khi ra ngoài, Quang Anh đóng cửa lại thở phào nhẹ nhõm để trấn an bản thân mình. Thật sự em đã rất lo lắng sau khi nghe đến việc bản thân tự đi gặp Đại Vương. Em cũng không nghĩ là hắn ta lạnh nhạt đến mức đó đâu, nhưng thật ra là lạnh không tưởng tượng nổi. Ra ngoài rồi thì Quang Anh đành bước đi, xung quanh khác lạ. Người hầu thì cũng khá đông nên em không phải sợ gì cả
Còn về phía Đại Vương, hắn ta đang ngồi đấy với mớ suy nghĩ rối bời. Đường đường là một vị Vua nghiêm chỉnh, không hiểu sao hôm nay hắn ta lại mua một người lạ về, nhưng thật sự hắn không có ý định bắt em làm người hầu hay để tra tấn gì cả. Đó có thể là sự hứng thú nhất thời cho nên hắn mới mua em về như vậy. Nhưng dù cho có như thế nào thì hắn vẫn thấy rất lạ, dường như tự cảm thấy bản thân xó sự hứng thú với cậu nhóc mới mua về này. Nhưng hứng thú đó là gì thì hắn chưa xác định được hoàn toàn
________________
Đến tối, Quang Anh được đưa đi ăn. Những món ăn ngon cùng với hấp dẫn đang được bày trên bàn, nhưng Quang Anh bỗng chốc lại chẳng muốn ăn. Bác quản gia thấy vậy cũng liền hỏi han
Quản Gia
Quản Gia
Sao cháu không ăn?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ, cháu không dám...
Quản Gia
Quản Gia
Sao thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tại...
Quản Gia
Quản Gia
Cứ ăn đi cháu, nếu cháu không ăn thì Đại Vương sẽ không vui đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng, cháu biết rồi
Cuối cùng thì Quang Anh cũng chịu ăn, bác quản gia thấy thế cũng yên tâm. Lúc này người hầu từ trên lầu đi xuống, trên tay là khay thức ăn
Quản Gia
Quản Gia
Đại Vương đã ăn xong rồi sao?//bác quản gia hỏi//
Người hầu nghe vậy thì liền nhìn lại dĩa thức ăn rồi lắc đầu ngán ngẩm, sau đó khẽ trả lời
All
All
Không ạ, ngài ấy chỉ ăn một ít rồi lại thôi
All
All
Có lẽ không hợp khẩu vị
Quản Gia
Quản Gia
Chậc, không biết có thứ gì mới có thể khiến ngài ấy chịu ăn đây nữa
Quang Anh ngồi đấy nghe mọi người nói, em cũng hiểu đấy chứ. Hiểu là cái chỗ mà Đại Vương không chịu ăn ý, à à. Có thể là em hiểu cái vị Đại Vương kia cũng có phần kén ăn đây mà. Thì ra cũng có một xíu phần khó khăn nhỉ
Sau khi ăn xong Quang Anh đứng dậy, em định dọn dẹp nhưng người hầu không cho. Mọi người bảo em lên phòng nghỉ ngơi, em cũng ngoan ngoãn nghe mọi người. Dù gì ai ở đây cũng tốt với em cả, đó cũng được xem là một phần may mắn nhỉ?
✧・゚: *✧・゚:*✧・゚: *✧・゚:*
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
đến đây thôi
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
THÁCH ĐẤU ĐỨC DUY ĐỂ DÀNH QUANG ANH
Bye mn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play