Chương 1: Bắt Đầu Từ Một Mối Tình Không Đáp Lại
Hoắc Dạ nhìn theo bóng dáng của Khương Dĩ đang cười rạng rỡ bên cạnh Giang Đình, trái tim anh nhói lên một cách lặng lẽ như mọi khi. Sáu năm. Sáu năm anh đã đứng ở phía sau cô, yêu cô trong âm thầm, nhưng cô lại chưa từng quay đầu nhìn anh. Ánh mắt cô chỉ dừng lại nơi người đàn ông khác, nơi Giang Đình, người mà cô yêu tha thiết.
Hoắc Dạ không phải kẻ quá mức kiêu ngạo, anh cũng không phải người không biết thời thế. Anh hiểu rằng thứ tình cảm mình dành cho Khương Dĩ có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là bí mật của riêng mình. Từ lúc gặp cô trong buổi lễ nhập học, ánh mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ của cô đã làm trái tim anh lỗi nhịp. Đến khi quen biết cô, từng lời nói, cử chỉ, sự dịu dàng vô tư của cô đã hằn sâu trong tâm trí anh. Nhưng anh chưa bao giờ có đủ dũng cảm để bước về phía cô, vì anh biết người cô yêu không phải là anh.
Khương Dĩ và Giang Đình giống như một đôi hoàn hảo. Giang Đình nổi bật với vẻ ngoài lạnh lùng, sắc sảo và luôn tỏ ra tự tin trong mọi tình huống. Khương Dĩ lại có vẻ ngây thơ, trong sáng, luôn cười nói vui vẻ. Hoắc Dạ biết rõ Giang Đình không yêu Khương Dĩ, nhưng cũng không từ chối sự theo đuổi của cô. Giang Đình chấp nhận để Khương Dĩ đến gần, vì đơn giản Giang Đình không có ai khác, và anh ta cảm thấy thoải mái với sự chăm sóc dịu dàng từ cô. Điều đó khiến Hoắc Dạ càng thêm đau lòng.
Từ một góc nhỏ trong quán cà phê gần trường, Hoắc Dạ nhìn cảnh Khương Dĩ và Giang Đình ngồi cùng nhau, lòng ngập tràn những cảm xúc phức tạp. Giang Đình vẫn giữ thái độ lãnh đạm, trong khi Khương Dĩ lại luôn tìm cách bắt chuyện với anh ta, ánh mắt cô rạng rỡ khi nhìn Giang Đình như thể anh ta là toàn bộ thế giới của cô.
“Hoắc Dạ, cậu cũng đến đây à?” Giọng của Lâm Tuệ, bạn cùng lớp của anh, cất lên làm Hoắc Dạ giật mình, kéo anh trở lại thực tại.
“Ừ,” anh đáp gọn, thu lại ánh mắt đang dõi theo Khương Dĩ.
Lâm Tuệ ngồi xuống đối diện anh, nhướng mày nhìn theo hướng ánh mắt của Hoắc Dạ. Cô lập tức nhận ra tình cảnh trớ trêu trước mặt và thở dài. “Sao cậu không nói với cô ấy? Cậu đã yêu cô ấy bao lâu rồi mà vẫn cứ lặng thầm như vậy?”
Hoắc Dạ im lặng, không trả lời. Điều này đã trở thành một thói quen của anh. Từ lâu, anh đã quen với việc quan sát Khương Dĩ từ xa, yêu cô mà không bao giờ thổ lộ. Anh tự nhủ chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, chỉ cần cô vẫn nở nụ cười đó, như vậy đã đủ. Nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng sự yên lặng này chỉ khiến nỗi đau lớn dần.
“Sao cậu không thử một lần chứ?” Lâm Tuệ vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ. “Cậu có chắc rằng Khương Dĩ sẽ mãi yêu Giang Đình không? Cậu không thấy anh ta chẳng bao giờ thực sự quan tâm đến cô ấy sao? Cậu có thể cho cô ấy một hạnh phúc thực sự.”
Hoắc Dạ cúi đầu, bàn tay siết chặt ly cà phê đã nguội lạnh. Lời của Lâm Tuệ như đánh trúng vào điểm yếu trong lòng anh. Đúng, anh có thể cho Khương Dĩ một hạnh phúc mà Giang Đình không thể. Nhưng điều đó liệu có thay đổi được gì không, khi trong mắt Khương Dĩ chỉ có Giang Đình?
Trước khi anh kịp đáp lời, Khương Dĩ và Giang Đình đã đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quán. Cô vẫn nở nụ cười tươi tắn, còn Giang Đình thì hờ hững bước đi như mọi khi. Nhìn họ rời đi, Hoắc Dạ cảm thấy tim mình như bị xé toạc. Anh đứng dậy, bỏ lại Lâm Tuệ phía sau mà bước nhanh ra khỏi quán.
Bên ngoài, gió thu thổi nhè nhẹ, lạnh lẽo như chính cảm xúc trong lòng anh. Sáu năm dài đằng đẵng, và tình yêu của anh vẫn chỉ là một bí mật được giấu kín trong bóng tối.
"Phải chăng mình nên từ bỏ?"
Hoắc Dạ bước đi trên con đường lát đá, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên những bóng cây loang lổ. Anh đã tự hỏi câu hỏi này bao nhiêu lần rồi? “Phải chăng mình nên từ bỏ?” Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc rời xa Khương Dĩ, tim anh lại đau nhói, như thể có ai đó đang bóp nghẹt. Anh yêu cô quá sâu đậm, sâu đến mức không thể buông tay dù biết rằng có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhìn về phía anh.
Nhưng nếu tiếp tục im lặng như thế này, liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Lời của Lâm Tuệ cứ vang lên trong đầu, không ngừng thôi thúc anh phải làm gì đó. Đã sáu năm trôi qua, liệu còn bao nhiêu năm nữa anh có thể đứng nhìn cô từ xa mà không nói một lời?
Hoắc Dạ dừng lại, nhìn lên bầu trời tối đen phía trên. Những vì sao lấp lánh nhưng xa xăm, giống như tình cảm của anh dành cho Khương Dĩ, lung linh nhưng không thể chạm tới. Anh tự cười mình, cười cho sự yếu đuối của chính mình. Sáu năm rồi, mà anh vẫn chưa thể có đủ dũng khí để bước tới bên cô, nói cho cô biết anh yêu cô đến nhường nào.
---
Ngày hôm sau, Hoắc Dạ đến lớp như thường lệ. Khương Dĩ vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, đang chăm chú ghi chép bài giảng. Anh ngồi xuống bàn mình, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô như mọi khi. Khương Dĩ luôn là người chăm chỉ, tận tụy, và điều đó khiến cô trở nên đặc biệt hơn trong mắt anh.
Giờ nghỉ trưa, khi các sinh viên khác đang rời khỏi phòng học, Khương Dĩ lại ngồi một mình ở bàn, lật mở quyển sổ ghi chép. Hoắc Dạ do dự một lúc, nhưng rồi quyết định bước tới. Đây có lẽ là cơ hội tốt để anh bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Khương Dĩ, cậu vẫn ở đây à?” Anh cất tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể.
Khương Dĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng buổi trưa, nở nụ cười nhẹ. “Ừ, mình cần hoàn thành một số bài tập. Còn cậu?”
Hoắc Dạ ngồi xuống ghế đối diện cô, cố gắng nén nỗi lo lắng trong lòng. “Mình cũng vậy. Dạo này cậu thế nào? Có vẻ rất bận rộn với dự án cuối kỳ.”
Khương Dĩ gật đầu. “Đúng vậy, mình và Giang Đình đang làm chung một dự án. Cậu ấy rất giỏi, làm việc với cậu ấy mình học được rất nhiều điều.”
Hoắc Dạ nghe đến tên Giang Đình, lòng lại trùng xuống. Dù biết Khương Dĩ sẽ nhắc đến Giang Đình, nhưng mỗi lần nghe thấy, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác bị đâm vào tim.
“Giang Đình thật sự rất tài giỏi,” Khương Dĩ tiếp tục, đôi mắt lấp lánh khi nhắc về người mình yêu. “Cậu ấy không chỉ thông minh mà còn rất điềm tĩnh, mình cảm thấy rất an toàn khi ở bên cậu ấy.”
Hoắc Dạ chỉ biết lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận từng lời nói của Khương Dĩ như những nhát dao cứa vào lòng. Cô nói về Giang Đình với sự ngưỡng mộ và yêu thương, những cảm xúc mà Hoắc Dạ chỉ có thể mơ tưởng. Nhưng Giang Đình thì sao? Anh ta có thực sự trân trọng cô không?
“Khương Dĩ,” Hoắc Dạ ngập ngừng, lòng anh đột nhiên dấy lên một khao khát mãnh liệt. Anh không muốn tiếp tục lặng thầm nữa. “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng… có thể Giang Đình không phù hợp với cậu không?”
Khương Dĩ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh. “Sao cậu lại nói vậy?”
“Chỉ là…” Hoắc Dạ khó khăn chọn lựa từ ngữ. “Mình thấy cậu luôn là người cố gắng nhiều hơn. Cậu luôn ở bên, chăm sóc và quan tâm cậu ấy, nhưng Giang Đình thì sao? Cậu có thực sự cảm thấy cậu ấy quan tâm đến cậu như cậu mong đợi không?”
Khương Dĩ im lặng, ánh mắt có chút dao động. Câu hỏi của Hoắc Dạ không phải chưa từng xuất hiện trong tâm trí cô, nhưng cô luôn gạt bỏ nó. Tình yêu mà cô dành cho Giang Đình quá sâu đậm, khiến cô không muốn nghĩ tới việc anh ta có thể không đáp lại tình cảm đó.
“Giang Đình… cậu ấy có cách thể hiện tình cảm riêng,” Khương Dĩ khẽ đáp, như thể đang trấn an chính mình. “Có lẽ cậu ấy không giống mình, nhưng mình tin rằng Giang Đình cũng quan tâm đến mình.”
Hoắc Dạ nhìn sâu vào đôi mắt của Khương Dĩ, lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Dù cô có nhận ra điều gì, cô vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo Giang Đình. Anh muốn nói với cô rằng anh mới là người luôn đứng sau, người sẽ không bao giờ để cô phải cố gắng một mình. Nhưng liệu Khương Dĩ có thể hiểu?
Thời gian trôi qua, những lời nói của Hoắc Dạ không hề thay đổi được tình cảm của Khương Dĩ dành cho Giang Đình. Cô vẫn vui vẻ bên anh ta, còn Hoắc Dạ vẫn lặng lẽ dõi theo từ xa. Ngày qua ngày, cảm giác bất lực trong anh lớn dần, nhưng anh vẫn không thể buông bỏ. Mỗi khi nhìn thấy Khương Dĩ cười, anh lại cảm thấy một niềm vui khó tả, như thể chỉ cần cô hạnh phúc, anh cũng có thể chấp nhận chịu đựng mọi thứ.
Hôm nay, trời mưa lớn. Cơn mưa kéo dài từ sáng khiến thành phố trở nên u ám hơn bao giờ hết. Hoắc Dạ đứng trước cổng trường, tay cầm chiếc ô màu đen, đôi mắt lặng lẽ hướng về phía xa. Anh biết hôm nay Khương Dĩ có buổi hẹn với Giang Đình sau giờ học. Bình thường, anh sẽ chọn cách rời đi để không phải nhìn thấy họ bên nhau, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, đôi chân anh cứ như bị ghìm lại tại đây, chờ đợi một điều gì đó không rõ ràng.
Trong màn mưa, Hoắc Dạ nhìn thấy Khương Dĩ bước ra khỏi tòa nhà, tay ôm chặt cặp sách, rõ ràng không mang theo ô. Cô đứng lại dưới mái hiên, đôi mắt ngước nhìn trời mưa như đang chờ đợi ai đó.
Hoắc Dạ không cần suy nghĩ cũng biết cô đang đợi Giang Đình. Nhưng sau một lúc, bóng dáng Giang Đình vẫn không xuất hiện. Thấy Khương Dĩ lộ vẻ lo lắng, Hoắc Dạ không thể đứng yên thêm nữa. Anh cầm ô, bước nhanh về phía cô.
“Khương Dĩ!” Anh gọi, giọng anh bị lấn át bởi tiếng mưa rơi lộp bộp trên nền đất.
Khương Dĩ giật mình quay lại, nhìn thấy Hoắc Dạ đang bước tới gần. “Hoắc Dạ? Cậu còn ở đây à?”
Hoắc Dạ khẽ gật đầu, đưa chiếc ô che lên đầu cô. “Sao cậu không về sớm hơn? Trời mưa lớn thế này.”
Khương Dĩ mỉm cười yếu ớt, ánh mắt vẫn lấp lánh nhưng có chút gì đó lạc lõng. “Mình đợi Giang Đình… nhưng có lẽ cậu ấy bận việc gì đó nên không tới.”
Hoắc Dạ cắn chặt môi. Giang Đình có thể bận việc, nhưng dù bận đến đâu, anh ta cũng không nên để Khương Dĩ chờ đợi một mình dưới trời mưa thế này. Một cơn tức giận bỗng dâng lên trong lòng Hoắc Dạ, nhưng anh cố gắng kìm nén. Anh không muốn để Khương Dĩ thấy mình khó chịu vì Giang Đình.
“Mình đưa cậu về nhé. Đứng đây lâu sẽ cảm lạnh mất,” Hoắc Dạ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng.
Khương Dĩ thoáng do dự, rồi gật đầu. “Cảm ơn cậu, Hoắc Dạ.”
Họ cùng bước đi dưới chiếc ô nhỏ bé, tiếng mưa rơi xung quanh tạo thành một bức màn âm thanh êm dịu. Khương Dĩ im lặng, không nói gì, còn Hoắc Dạ cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Từng bước chân của anh như nặng trĩu, không chỉ bởi sự lo lắng cho Khương Dĩ, mà còn bởi cảm giác bứt rứt không thể nguôi.
Một lúc sau, khi đã đi được một quãng xa, Khương Dĩ đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. “Cậu nghĩ… tại sao Giang Đình lại không đến?”
Hoắc Dạ ngập ngừng, cố gắng chọn lựa từ ngữ cẩn thận. “Có lẽ cậu ấy bận việc thật, hoặc có lý do nào đó mà cậu ấy không thể tới kịp.”
Khương Dĩ gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Rõ ràng cô không hoàn toàn tin vào lời bào chữa đó, nhưng lại không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Có lẽ trong lòng cô cũng đã dần nhận ra sự thờ ơ của Giang Đình, nhưng vì quá yêu anh ta, cô không thể chấp nhận sự thật đó.
Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, cho đến khi về đến khu chung cư nơi Khương Dĩ sống. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, Khương Dĩ quay lại nhìn Hoắc Dạ, đôi mắt cô vẫn ngập tràn sự dịu dàng. “Cảm ơn cậu, Hoắc Dạ. Cậu lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc.”
Hoắc Dạ cười nhẹ, che giấu cảm xúc thật của mình. “Không có gì, chỉ cần cậu an toàn là được.”
Khương Dĩ mỉm cười, nhưng nụ cười của cô không che giấu được nét buồn thoáng qua. “Mình vào nhà đây. Tạm biệt cậu.”
Cô quay lưng bước vào tòa nhà, bỏ lại Hoắc Dạ đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo. Anh nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa, lòng tràn ngập cảm giác mất mát. Dù luôn xuất hiện bên cô, nhưng anh vẫn mãi chỉ là một người đứng ngoài, không thể bước vào trái tim cô.
Mưa vẫn rơi, nặng hạt hơn, thấm ướt vai áo Hoắc Dạ. Anh đứng đó một lúc lâu, tự hỏi bản thân: “Liệu mình còn có thể tiếp tục im lặng đến bao giờ?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play