Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chỉ Cần Em Tha Thứ

Chương 1

- Thiếu... thiếu gia, thiếu phu nhân ngã cầu thang, đang cấp cứu. Là do Phương đại tiểu thư đẩy...

Giọng nói của bác quản gia vì run sợ nên có phần lắp bắp. Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

Cứ ngỡ, người ở đầu dây bên kia sẽ lo lắng mà đến bệnh viện ngay nhưng lại buông ra lời lạnh lẽo đến thấu tâm can.

- Mặc kệ cô ta.

Tút... tút... tút.

Tiếp theo đó chỉ còn lại sự im lặng bởi tiếng tút dài phía bên kia.

Hắn tắt máy rồi, hoàn toàn không lo lắng cho người vợ đang thoi thóp chiến đấu với tử thần trong căn phòng đang đóng cửa suốt mấy tiếng đồng hồ kia.

Cô là nhị tiểu thư nhà họ Phương- Phương An An.

Người đẩy cô ngã là chị gái cũng là đại tiểu thư- Phương Lệ Lệ.

Phương gia không hề yêu thương gì cô, từ nhỏ cho tới lớn luôn chiều chuộng chị cô.

Cuộc sống của cô không hề sung sướng, ngày ngày một mình trong căn phòng tối om. Cô tủi thân khi nhìn thấy chị được ba mẹ yêu chiều còn mình thì không...

Đến khi gặp anh- Lưu Dương, cứ ngỡ cuộc sống sẽ thành màu hồng hạnh phúc.

Nhưng không, anh tiếp cận cô là vì chị gái cô. Đến khi biết sự thật thì cô lún dưới vũng bùn của tình yêu rồi.

Cô nói chính ra chỉ là một kẻ thế thân, có danh có phận nhưng không có tình cảm. Có lẽ người yêu thương cô chỉ có ba mẹ chồng và em chồng. Nhưng tiếc thay cô chỉ được gặp có một lần còn họ luôn định cư bên Mỹ.

Vào ngày kết hôn, chị cô mất tích. Vì danh tiếng đã đẩy cô vào lễ cưới. Nực cười mà, quá nực cười.

Anh nhìn cô với một con mắt khác, một cái nhìn đầy sự khinh bỉ. Ngày ngày đi sớm về khuya, lúc nhớ Phương Lệ Lệ thì mang cô ra phát tiết đủ thứ để thỏa mãn.

Rồi cái ngày cô không chờ cũng đến, chị cô quay trở về. Nhìn họ lúc nào cũng âu yếm mà cô ước ao, chỉ một lần thôi nhưng những thứ đó cô không hề có được.

Lần này, Phương Lệ Lệ rất quá đáng, dồn An An vào đường cùng. Có lẽ cô ta muốn ép cô chết thì mới vừa lòng.

Thấy cô ngã cầu thang, chị ta mặc kệ, dửng dưng như không có chuyện gì. Còn ung dung sai bảo người làm trong nhà, mặc kệ cô đang đau đớn nằm trên vũng máu.

Bác quản gia cùng mọi người nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện cấp cứu.

Tại bệnh viện...

Cánh cửa vẫn đóng, một cô gái nhỏ nhắn đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Hơn bốn giờ đồng hồ bác sĩ bước ra với khuôn mặt mệt mỏi:

- May mà người nhà đưa bệnh nhân đến kịp thời, ca phẫu thuật thành công nhưng... cái thai không thể giữ được.

Bác quản gia nghe vế đầu, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm. Nhưng chưa đầy hai giây nó lại trở nên nặng nề đến khó tả.

Một người phụ nữ, nỗi đau lớn nhất là nhiều khi không phải người chồng phản bội mà để mất đi đứa con.

Thế mà bây giờ, thiếu phu nhân của họ lại phải chịu nỗi đau khổ này. Liệu cô có chấp nhận sự thật đau đớn này không.

Cô luôn là người hiền lành, tốt bụng dù mọi người chỉ là người làm thuê nhưng cô vẫn luôn kính trọng mọi người.

Bởi vì sao ư? Cô luôn ao ước có được tình thương giữa mọi người, mặc cho họ chẳng có một chút ruột thịt nào với cô cả.

An An hôn mê đến trưa hôm sau mới tỉnh. Trong suốt thời gian đó, hắn không hề gọi cho quản gia hỏi thăm cô lấy một lời.

Một người vô tâm có lẽ mãi mãi vẫn là người vô tâm...

Cô tỉnh dậy, thấy cả người đau nhức không thôi. Nhưng phần đau nhất không phải là đầu hay cánh tay mà là phần bên dưới hạ thân.

Vừa lúc đó bác quản gia mang cháo vào, thấy cô đã tỉnh bác rất vui.

An An nhận thấy trong người mình vừa mất đi thứ gì đó. Cô chưa kịp lên tiếng, bác quản gia đã nói trước.

- Thiếu phu nhân, cô đừng sốc... Cô... cô sảy thai rồi .

Nói ra những lời này đối với bác quả thực rất khó. Bác nghĩ không thể giấu được nên đành nói ra. Đến bác là một người ngoài còn đau xót thì một người mẹ như cô phải làm sao?

Vậy là bức tường thành duy nhất trong cô đã tan vỡ. Vậy là thứ cô suy nghĩ là thật. Con cô... mất rồi. Chính là chị ta, chính chị ta đã xô cô ngã.

An An im lặng, mím chặt môi cố ngăn cản những cảm xúc của mình. Nhưng càng ngăn, nước mắt càng tuôn ra.

Bác quản gia biết cô đang cố kìm nén, hiểu ý liền bước ra ngoài. Cửa phòng đã đóng, lúc này cô mới buông thả cảm xúc.

Cô khóc rất to, cả ngày hôm đó, trong căn phòng đó, có một người mẹ mất đi đứa con đầu lòng khóc đến thảm thương.

Tại biệt thự Lưu gia.

- Dương, chúng ta đi du lịch đi!

Một cô gái ăn mặc thiếu vải đi đến chiếc ghế sôfa, ôm vai bá cổ người đàn ông. Không ai khác là Phương Lệ Lệ và Lưu Dương.

Lưu Dương xoay người lại ôm cô ta vào lòng:

- Bảo bối muốn đi đâu?

Chất giọng sủng nịnh, ôn nhu nhẹ nhàng.

- Em muốn du lịch ở Anh.

Hắn ta nhẹ gật đầu rồi đặt lên trán cô ta một nụ hôn.

- Lưu Dương, tôi hận anh cả đời này tôi sẽ không hận ai sâu đậm ngoài anh.

#còn

Lê T. Quỳnh

Chương 2

- Lưu Dương, tôi hận anh cả đời này tôi sẽ không hận ai sâu đậm ngoài anh.

Họ không hề hay biết từng hành động từng lời nói của họ đều được thu vào mắt cô.

Mặc kệ hai con người đang ngồi lù lù trước mắt cô lướt qua rồi đi lên phòng.

- Em gái, em có bị thương nặng không?

Lời hỏi thăm của chị ta, cô không dám nhận đâu.

Vì lời nói của chị ta mà cô dừng lại. An An không đáp, nhếch môi cười khinh bỉ rồi tiếp tục những bước đi của mình.

Thấy cô không đáp, chị ta tức tối đứng phắt dậy chỉ tay vào cô hét lớn:

- Con ranh, sao mày hỗn xược vậy?

Cô quay đầu lại:

- Sao? Chị tức à? Tức nhiều không tốt cho sắc đẹp đâu. Nó sẽ trở nên xấu xí, già nua và anh ta sẽ bỏ chị như bỏ rác đấy.

Cô nói xong thì phá lên cười khiến chị ta càng tức hơn.

- Mày...

- Phương An An, cô thôi ngay đi không?

Nghe giọng Lưu Dương gắt lên, cô ngừng cười.

- Sao, anh cũng tức à? Vậy mặc kệ hai người cứ ở đó tức với nhau, nhé!!!

Nói xong cô bỏ lên phòng. Thái độ khác lạ của cô làm hắn thấy không quen.

Trước đây cô đâu có như vậy, cô hiền lành, thục nữ, tốt bụng, đặc biệt không bao giờ cãi lời anh. Tại sao bây giờ lại trở nên cứng nhắc và không coi ai ra gì như vậy?

Tại sao à? Bởi con cô mất rồi, một sinh linh nhỏ bé chưa kịp nhìn ánh sáng Mặt Trời đã phải rời ra thế giới này mãi mãi. Chính là họ, chính họ đã giết chết con cô.

Nỗi đau của người mẹ mất đi đứa con sẽ như thế nào? Trong suốt ba ngày ở bệnh viện, đêm nào cô cũng nghe thấy tiếng khóc của con.

Đứa nhỏ gào khóc vì bị đau, trên người nó toàn là những vết trầy xước làm biến dạng cả thân thể.

Cô mơ thấy con nức nở mà lòng đau như cắt. Chưa đầy ba phút con đã tan biến khiến cô giật mình mà tỉnh giấc. Không ngủ được, cô ngồi khóc...

Những lúc như vậy, người ta có chồng ở cạnh an ủi. Còn cô, ngoài bác quản gia thường xuyên lui tới bệnh viện thì chỉ có một mình. Lại còn phải nghe những lời lẽ không ra gì từ người chồng và chị gái tiểu tam.

Chẳng vậy thì sao, ba mẹ ruột đã ruồng bỏ thì còn ai nữa chứ. Ba mẹ chồng thì ở tận Mỹ sao mà về chứ.

Bạn bè không có nhiều, cô cũng chẳng muốn làm phiền đến họ. Chuyện của bản thân không nên lôi bạn bè vào nhiều quá làm gì.

Về đến phòng cô đóng cửa, thân thể trượt dài xuống sàn nhà lạnh giá. Cô ôm mặt khóc nức nở.

Đây là bộ dạng mạnh mẽ ban nãy ư? Không, đó chỉ là vỏ bọc cô tự tạo ra để cố gắng chứng minh mình rất ổn.

Trước mặt họ, cô không được yếu đuối phải ngẩng cao đầu lên cho họ thấy. Cô- không hề yếu kém .

An An cố lết thân thể yếu ớt của mình vào phòng tắm. Cô xả nước lạnh, đứng trước vòi hoa sen.

Lạnh, lạnh lắm, lạnh giống như lòng cô lúc này. Tâm cô chết rồi, nó chết từ lúc đứa con của cô rời xa nơi này mãi mãi.

Một tuần sau...

- Phương An An, cô muốn li hôn ư? Tôi chơi chưa chán, tôi phải bắt cô trả giá vì đã bắt cóc Lệ Lệ rồi bước vào lễ cưới thay cô ấy.

Hắn vừa gằn từng chữ một vừa dùng tay bóp chặt cằm cô. Tưởng chừng như nó sắp vỡ vụn ra vì đau.

- Tôi sẽ không bao giờ li hôn với cô, đến khi nào cô sống dở chết dở thì tôi còn xem xét lại.

Nói xong hắn hất cằm cô ra khiến một lần nữa nó trở nên đau điếng. Bóng hắn đã khuất, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống. Cô là đồ vật à, mà nói chơi chưa chán chứ. Tại sao? Tại sao lại gán cho cô cái tội bắt cóc kia chứ?

Hắn ra khỏi nhà lái xe đi, không hiểu sao khi cô đề nghị li hôn hắn lại cảm thấy khó chịu. Vừa lái xe vừa suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông.

- Alo, mẹ!

- Chiều nay ba giờ ra sân bay đón mẹ.

- Mẹ về nước ạ?

- Ừm.

Cuộc trò chuyện chỉ có vậy. Không hiểu sao mẹ hắn tự nhiên lại về nước, chẳng biết có chuyện gì.

Thời gian trôi nhanh, đến giờ hắn phải ra sân bay đón mẹ. Từ xa đã thấp thoáng bóng dáng của một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị. Đó chính là mẹ hắn- Quang Liễu Hạnh.

- Mẹ.

Hắn muốn ôm bà nhưng bà né tránh, vẻ mặt bà vô tình cùng tức giận mà lướt qua. Hắn liền chạy theo bà đến tận xe, bà ngồi vào xe và hắn cũng vào luôn.

- Mẹ, mẹ sao vậy?

- Tội của anh mà anh còn chưa biết sao?

- Con không hiểu!!

Tội? Tội gì mới được?

Chẳng là mấy ngày trước bác quản gia đã gọi điện và kể tường tận mọi chuyện. Bác kể từ việc lúc mới kết hôn đến tận bây giờ, trong đó có cả việc sảy thai của An An.

Cô con dâu này bà đã ưng ngay từ lần đầu gặp nhưng, nhưng con trai bà lại nhất quyết muốn cưới người phụ nữ kia. Bất lực, vợ chồng bà phải chấp thuận.

Nhưng không hiểu sao, đến ngày cưới Phương Lệ Lệ biến mất và người trở thành con dâu bà lại chính là An An.

Vậy là từ trước đến giờ, bà gọi điện cho cô. Cô chỉ nói cuộc sống rất ổn và không nói không cần bố mẹ lo nhiều.

Thật không ngờ, mọi việc lại trở nên như vậy. Tất cả mọi lời nói của cô đều là để qua mặt bố mẹ chồng.

Nhưng nghe tin cô sảy thai là do người phụ nữ kia mà con bà cũng có phần lỗi. Nên bà quyết định về đây một thời gian để giúp hai đứa ở bên nhau, khiến anh thay đổi.

- Tại sao anh lại đưa con nhỏ Phương Lệ Lệ về nhà khiến con dâu tôi sảy thai!

#còn

Lê T. Quỳnh

Chương 3

- Tại sao anh lại đưa con nhỏ Phương Lệ Lệ về nhà khiến con dâu tôi sảy thai!

- Sảy... Sảy thai?

Ngạc nhiên là đúng, bởi hắn có giống nghĩa vụ của người chồng đâu.

- Anh làm chồng cái kiểu gì mà không biết vợ có thai hả?

Hắn cứng đờ người, tại sao? tại sao không ai nói cho hắn biết chứ. Ngay cả cô cũng không nói.

- Về nhà nhanh.

Khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như không quan tâm nhưng bên trong là bão tố. Cùng với vô vàn câu hỏi.

Hắn lái xe về nhà, An An vì sự xuất hiện của Phương Lệ Lệ nên luôn ở trên phòng. Ngay cả việc mẹ chồng về nước cô cũng không hề hay biết.

Bà bước vào nhà thấy Phương Lệ Lệ đang ngồi vắt chân lên sôfa xem tivi. Bên cạnh toàn là những đống vỏ đồ ăn vặt, nhìn bừa bộn như bãi chiến trường.

Thấy vẻ mặt tự tung tự tác của cô ta bà ngứa mắt , sẵn bên cạnh có cốc nước. Bà cầm lên hất thẳng vào mặt Phương Lệ Lệ.

- Mẹ, mẹ làm gì vậy!

Thấy tình huống như vậy anh chạy lại ngăn cản bà. Người cô ta ướt sũng, vì tức giận mà mặt đỏ bừng. Nhưng dám làm gì chứ, đây là mẹ hắn- Quang Liễu Hạnh.

- Cuốn gói đồ đạc, cút ra khỏi đây.

- Bác, bác bình tĩnh đã ạ.

- Một là tự mang đồ đi, hai là tôi sai người ném cô ra ngoài đường như ném rác đấy.

Mặt cô ta tái mét không còn tí máu nào. Thật không ngờ mẹ hắn lại dữ tợn đến như vậy, nhưng tại sao lại tức giận thế?

Tiếng ồn ào dưới phòng khách làm An An tò mò, liền chậm rãi đi xuống dưới. Trên tay còn cầm theo cốc sữa bác quản gia mang lên nhưng cô không uống.

Bởi cô ghét nhất là uống sữa, sức khỏe cô chưa ổn định cho lắm nên hôm nào bác quản gia cũng mang sữa lên. Cô vờ nhận rồi để đó, nhân lúc bác không có nhà thì đem xuống bỏ đi.

Và hôm nay cũng như mọi hôm.

- Bác, sao bác lại làm như vậy ạ?

- Sao à? Bởi vì cô đã hại chết cháu tôi, cô là ai mà dám đụng vào con dâu của tôi còn xô nó ngã sảy thai chứ. Loại cầm thú như cô không xứng ở trong căn nhà này.

Choang, An An nghe hai từ “ sảy thai” mà ký ức ngày hôm đó ùa về. Đã được vài tuần rồi, cô đang cố gắng quên đi nhưng không được.

Mất thăng bằng cô ngồi thụp xuống cầu thang ôm lấy đầu. Bà Lưu thấy vậy liền chạy tới đỡ cô dậy.

Bên tai cô giờ toàn là những tiếng khóc của đứa nhỏ. Đau, đau lắm. Con cô đang khóc, nó còn kêu đau. An An liên tục lấy tay đánh vào ngực mình như tự trách chính bản thân. Vì đã không bảo vệ được con không bảo vệ được thiên thần nhỏ.

Bà Lưu ôm chặt lấy cô ngăn không cho cô tự đánh bản thân mình nữa. An An ngất luôn trên vai bà.

- Mau đưa con tôi đến bệnh viện, nhanh!

Hắn vẫn dửng dưng, hờ hững không để tâm đến.

- Nếu để mẹ mày tự bắt taxi đi thì coi như Lưu gia không có đứa con như mày. Của cải một đồng cũng không có đâu.

Nói xong bà cùng bác quản gia dìu cô đi từng bước một.

- Dương, hay là anh đưa em ấy đến bệnh viện đi.

- Tại sao?

- Ờ... thì... dù sao An An cũng là em gái của em.

Lời nói bao biện nhưng thực chất lại là vì tiền của Lưu gia.

Hắn nhẹ gật đầu rồi chạy theo Lưu phu nhân, bế cô để vào trong xe rồi lái đi mất.

Lưu phu nhân phải đi taxi vào, hắn vội như vậy là muốn qua mặt bà ư?

Tại bệnh viện...

- Bác sĩ, con dâu tôi sao rồi?

- Bệnh nhân bị sốc do sự việc sảy thai lần trước, có thể đã gây chấn động tâm lý rất lớn. Người nhà nên ở cạnh động viên và an ủi cô ấy sớm vượt qua nỗi đau này.

- Vâng vâng, cám ơn bác sĩ.

Người nhà ư? Cô còn có người nhà sao? Bố mẹ ruột ruồng bỏ, chồng ngoại tình với chính chị gái.

Rốt cuộc kiếp trước cô làm sai điều gì để giờ kiếp này trời lại phạt cô như vậy.

Bà Lưu đến bên giường nắm lấy tay cô:

- Con à, con mau tỉnh lại đi.

- Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi con phải đến công ty . Mặc kệ cô ta.

Bà để tay cô xuống giường, đứng dậy kéo hắn ra ngoài phòng bệnh. Gắt lên.

- Mày có còn là con người không? Hôm nay không cần đến công ty, ở đây chăm sóc vợ mày đi. Mẹ về lấy vài vật dụng cần thiết. Nên nhớ đừng để khi mẹ vào đã không thấy mày đâu là không xong đâu đấy.

Một tràng dặn dò của mẹ đại nhân. Hắn không thể không nghe theo bởi mẹ rất đáng sợ khi tức giận.

Bà quay gót bước đi, hắn trở vào phòng bệnh ngồi bên giường. Không biết vì mệt hay lý do gì khác mà hắn gục xuống giường bệnh ngủ thiếp đi.

- Con... con... thiên thần của mẹ, đừng... đừng bỏ mẹ mà, con ơi...

Cô vừa mê sảng vừa khua tay chân loạn xạ. Cánh tay của cô đập thẳng vào đầu hắn, vì đau hắn tỉnh giấc.

- Phương An An, cô bị điên à. Tỉnh lại nhanh.

Tiếng quát của hắn kéo cô về thực tại, An An mở to mắt đảo quanh trần nhà. Cô ngồi dậy trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Mất tự chủ, An An nắm lấy cổ áo hắn gằn từng chữ.

- Chính anh, chính anh là người đã giết chết con tôi.

#còn

Lê T. Quỳnh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play