Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Văn Hàm ] Mối Tơ Lòng Vận Vã.

Chapter 1

Kỳ Hàm đang thong thả dạo quanh khu vườn nhỏ trước nhà, máy ảnh trong tay như luôn sẵn sàng để bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất.
Hôm nay, cậu vô tình thấy một bông hoa nở rộ, cánh hoa mềm mại tỏa ra sắc đỏ thắm giữa nền lá xanh tươi, khiến cậu không kìm được mà ngồi xuống chụp lại. Từng góc máy được cậu căn chỉnh cẩn thận, say mê với vẻ đẹp tự nhiên đến mức xung quanh như chỉ còn mình cậu và bông hoa kia.
Đúng lúc đó, từ trên lầu bỗng có tiếng động vang lên, một lon nước rơi xuống đất ngay gần chỗ Kỳ Hàm. Cậu giật mình ngước lên, ánh mắt ngay lập tức chạm phải cảnh tượng khiến tim cậu như thắt lại.
Trên ban công tầng hai, Dương Bác Văn đang bị kéo đi thô bạo bởi phụ huynh của mình. Khuôn mặt cậu ấy tái nhợt, đôi mắt không còn chút sức sống, như đã quen với những cơn giận dữ vô cớ. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cậu nhận ra sự tuyệt vọng và sợ hãi ẩn sâu trong đôi mắt đó.
Cảnh tượng ấy phá vỡ không khí thanh bình, để lại một cảm giác nặng nề và buồn bã, khiến cậu không còn tâm trí để tiếp tục chụp ảnh.
Tiếng cãi vã ngày càng to, cậu lo lắng đứng dưới nhìn lên phía cửa sổ ban công đang từ từ được đóng lại. Tiếng chửi bới ngừng hẳn cửa sổ từ từ mở ra. Cậu bé hồi nãy như đang bị cưỡng ép ló đầu ra nhìn.
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ chớp chớp đôi mắt/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
X-..xin lỗi
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Thằng con chú nó quậy phá đó mà.
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Cháu không sao chứ
Cậu đứng ngơ một lúc cũng nhanh chóng đáp lại lời nói có vẻ như không đáng tin đó.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
À không sao con đứng nhìn trời xíu thôi ạ
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Trời cũng sắp tối rồi cháu mau về nhà đi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
À dạ
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ liên tục ra hiệu cầu cứu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ nhìn thấy/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/ mỉm cười nhìn cậu/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Về đi nào
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vâng vâng cháu đi ngay đây
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cháu chào chú
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Chào nhóc
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
CỨ../ muốn hét lên/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/ bịt miệng anh lại/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ quay lại nhìn/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
À con chó nó sủa ấy mà
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vâng ạ
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ tiếc nuối nhìn cậu rời đi/
Cậu đi một lúc rồi gã mới buông tay khỏi miệng anh. Anh giương đôi mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Ta nói thế nào/ từng bước tiến về phía anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
C-..con xin lỗi
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/lấy dây thừng/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Xin lỗi mà được ư
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/ cầm dây thừng giơ lên chuẩn bị hạ đòn/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Con..xin lỗi mà
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Á.. Đừng đánh nữa
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Mày nói tha là tha được à
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Con xin lỗi mà
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/cố chống cự/
Xoẹt
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/ buông dây ra/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Hôm nay tha cho ngươi/ bỏ đi/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/lồm cồm bò vào góc tường/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ôm lấy thân mình/
___________
Sáng hôm sau
Cậu vẫn không thể chiến thắng được sự tò mò của mình mà lui tới nơi này. Đến ngay trước hiên nhà anh liền ngó nghiêng xung quanh xem gã kia có đó không rồi mới dám bước vào.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Xin chào/ cười xinh/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ nói chuyện với anh qua cửa sổ/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
••• /nhìn cậu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Em đang làm gì vậy
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/lắc đầu/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Bác Văn
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bố em gọi kìa anh đi nhé
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bai bai/ cười vẫy tay chào anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ nhìn cậu rời đi/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Mày làm gì mà không đáp lại tao/ đi gần tới/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Lại muốn kiếm sự thương hại à
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
•••/ cúi đầu/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
/đóng cửa lại/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Mơ đi
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật đầu/

Chapter 2

Chiều hôm sau, ngay sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu nhanh chóng nhét hết sách vở vào cặp, không chờ đợi ai mà chạy thẳng ra khỏi cổng trường.
Cậu chạy qua những con đường quen thuộc, chân không ngừng nghỉ, hơi thở hổn hển nhưng tâm trí chỉ hướng về một người: Dương Bác Văn. Cảnh tượng ngày hôm qua không ngừng ám ảnh cậu, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt tuyệt vọng cánh tay đầy vết bầm của những trận đòn roi của anh khiến cậu không tài nào ngồi yên.
Trời đã dần tối, những tia nắng cuối cùng len lỏi qua hàng cây, phủ lên con đường một ánh vàng cam dịu nhẹ. Cậu bước đến trước anh, ngôi nhà có vẻ im lìm, tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu đứng đó một lúc, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cánh cửa sổ trước mắt như trở thành một bức tường ngăn cách, khiến cậu do dự. Nhưng nhớ lại ánh mắt cậu đã thấy từ ban công ngày trước, Kỳ Hàm không thể lùi bước. Cậu hít sâu, tiến tới và nhẹ nhàng gõ cửa.
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ từ từ mở cửa/
Anh mở cánh cửa hé hé đủ để một cặp mắt mèo được lộ ra chớp chớp mắt nhìn cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Anh có thể chơi với em không
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
•••
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ cười tươi/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Thật sao
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
•••
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Phụ huynh em có nhà không?
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/lắc đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vậy được
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Anh tên Tả Kỳ Hàm rất vui được gặp em
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu nhỏ/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Còn em?
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ nhìn cậu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Không muốn nói sao
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vậy được không cần nói đâu/ xua tay/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Những vết này.../ ngập ngừng/ là papa đánh em hả/ nhìn thấy một vết bầm bên cánh tay trái/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu xong lại lắc đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Là có hay không?
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/lắc đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ thở dài/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/nhìn đồng hồ/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Thôi chết muộn rồi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bai bai
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Rất vui được gặp, cậu bé à
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ chạy đi/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ cánh tay từ từ giơ lên/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
T- ...tạm biệt
____________
Mỗi ngày sau giờ học, ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu liền thu dọn sách vở nhanh nhất có thể rồi phóng ra khỏi lớp.
Những bước chân của cậu ngày càng vội vã, đôi lúc chẳng cần nghĩ mà theo bản năng hướng về phía nhà anh. Con đường từ trường đến nhà Bác Văn trở nên quen thuộc như chính nhịp đập trái tim cậu, từng hàng cây, góc phố lướt qua như chạy theo đôi chân đầy quyết tâm ấy. Mỗi lần bước đến cửa sổ nhỏ nhà anh, tim cậu lại đập nhanh, nửa mong chờ, nửa lo lắng, nhưng cậu không thể bỏ cuộc.
Ban đầu, anh vẫn giữ thái độ dè dặt. Thường đứng sau cánh cửa, lén nhìn cậu từ xa mà không nói gì. Nhưng ngày qua ngày, sự xuất hiện đều đặn và chân thành của cậu khiến lớp vỏ bọc lạnh lùng của anh dần dần tan chảy.
Thay vì né tránh, anh bắt đầu ra mở cửa, đứng bên thềm chờ "anh trai lạ" đến. Những cuộc trò chuyện ban đầu có phần ngượng ngùng, chỉ xoay quanh vài câu hỏi vặt vãnh về bài tập hay thời tiết, nhưng ánh mắt anh đã dần bớt u ám, như thể tìm thấy chút ánh sáng trong cuộc sống bế tắc của mình.
Mỗi chiều, khi cậu đến, họ sẽ cùng nhau ngồi trong khoảng sân nhỏ, dưới tán cây khế già cỗi, nơi ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những tán lá. Họ không cần nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau. Cậu luôn mang theo niềm vui và sự lạc quan, còn anh thì dần tìm lại được chút bình yên mà cậu tưởng đã mất đi từ lâu. Và cứ như thế, anh không còn phải chịu đựng sự cô đơn một mình nữa; anh bắt đầu mong chờ từng buổi chiều, từng khoảnh khắc có cậu bên cạnh.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Hỏi lại lần nữa nhé
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bé tên gì
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
D-...Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bác Văn sao?
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật gật/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bác Văn tên em đẹp lắm đấy
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Mai gặp nhé
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bai bai/ chạy đi/
_
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ núp dưới thành cửa sổ/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Thấy rồi
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ ngước lên nhìn/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/cười/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cho em cái này nè
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Gì vậy ạ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Ta đa
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Móc khóa Cừu nè
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Xinh không
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tay đâu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/xòe tay ra/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/đặt lên/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ đặt móc khóa vào tay anh/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Nhớ giữ nhé
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật gật/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/xoa đầu/
__________
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cười lên nào
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gượng gạo cười/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ chuẩn bị máy ảnh/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cười tươi một cái mai cho kẹo
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/cười tươi/
Tách
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Rồi
Tấm ảnh trong máy ảnh của cậu từ từ được in ra, hiện lên trên mặt giấy trắng mịn. Ban đầu, chỉ là những vệt màu nhạt nhòa, nhưng dần dần, hình ảnh rõ nét xuất hiện. Đó chính là Dương Bác Văn vào khoảnh khắc ngắn ngủi mà cậu đã ghi lại.
Nụ cười của anh mang một nét buồn man mác, như thể nó đến từ những nơi sâu thẳm của tâm hồn, nơi mà niềm vui hiếm khi hiện hữu. Đôi môi khẽ nhếch lên nhưng không hoàn toàn tự nhiên, đôi khi nó chỉ là một sự gắng gượng để che giấu nỗi đau bên trong.
Khi anh cười, khóe mắt không hẳn rạng rỡ mà vẫn phảng phất chút u buồn, như một vết hằn mà thời gian và những tổn thương để lại.
Thế nhưng, mỗi khi anh cười với cậu, nụ cười ấy dường như bớt nặng nề hơn, có chút gì đó nhẹ nhàng và ấm áp, dù rất thoáng qua.
Đôi khi, nụ cười của anh giống như ánh mặt trời yếu ớt vào cuối đông, mang theo chút ấm áp nhưng vẫn chưa đủ để xua tan cái lạnh. Nó khiến người ta vừa cảm nhận được sự dịu dàng, lại vừa day dứt vì những tổn thương mà anh đang cố che giấu.
Nụ cười của anh, dù ngắn ngủi, luôn khiến người đối diện cảm nhận được sự mong manh của anh, như thể anh đang tự bảo vệ mình khỏi những vết thương đang phải chịu đừng hằng ngày, nhưng đồng thời cũng chứa đựng khát khao được thấu hiểu và yêu thương.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Có ảnh rồi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/làm bộ thầm bí/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Không đẹp ạ/ có chút thất vọng/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Không không
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bác Văn em dễ thương lắm
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Nhìn nè/ quay tấm ảnh lại/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Đẹp lắm đúng không
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
"Anh ấy nói mình đẹp..."
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Sau này ai số hưởng lắm mới lấy được em đó, nhóc con
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ nhìn cậu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Xinh iu như này mà/ xoa đầu anh/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Năm nay Bác Văn mấy tuổi rồi ta/ nghiêng đầu nhìn anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
1 nè 2 nè 3 nè 4 tuổi rồi ạ /đếm ngón tay
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Sinh nhật em ngày nào
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
1 tháng 6
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Ể sắp tới rồi này
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vậy bé con phải là chuẩn 5 tuổi rồi chứ/ nựng má anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/để im cho cậu nựng/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tấm này cho anh nha
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/gật gật/
NovelToon
Tấm ảnh được chụp
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/để vào ốp điện thoại/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/nhìn theo/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Trễ rồi anh về đây
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Tạm biệt ạ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bai bai
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Mai gặp nhé
_________
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bé con
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Hôm nay trời nắng đẹp lắm
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Muốn ra đây không
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Được sao
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Miễn là em muốn
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Ra đây/ vẫy vẫy tay/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Vâng ạ/ cười tươi/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ bước ra/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Từ sau tiếp xúc nhiều với thế giới một chút nhé! Em có thể tìm hiểu được một vài điều khá thú vị.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ chỉ cây xấu hổ/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ cầm lấy tay anh/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Chạm nhẹ vào đây
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Quao
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Nó co lại kìa
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Đó cộng 1 kiến thức về thế giới cho em rồi.
Chiều tà, những tia nắng cuối cùng lấp lánh xuyên qua tán cây, nhuộm vàng khoảng sân nhỏ trước nhà anh. Khoảng sân ấy đơn sơ với vài chậu cây nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, những viên đá cuội trắng xếp thành lối đi dẫn ra chiếc xích đu cũ kĩ nằm dưới tán cây trứng cá, nơi bóng râm rợp mát trải dài trên nền đất.
Anh sau khi chạy nhảy đến rã cả người thì ngồi trên chiếc xích đu, khẽ đung đưa chân. Anh vừa ngẩng đầu nhìn những quả trứng cá chín đỏ treo lơ lửng trên cành cây, vừa mải miết lắng nghe tiếng chim ríu rít trên cao. Nụ cười nhẹ nở trên môi, đôi mắt trong veo như mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vươn lên, như muốn chạm vào những chùm quả đỏ mọng.
Cậu đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Trong mắt cậu, anh như hòa vào khung cảnh yên bình của buổi chiều tà. Ánh nắng nhạt màu hắt lên khuôn mặt anh, chiếu rọi nụ cười tinh khôi, làm nổi bật làn da trắng và đôi mắt long lanh đầy sức sống. Nhân lúc anh không để ý, cậu khẽ nhấc điện thoại lên, điều chỉnh góc máy rồi bấm chụp.
Trong tích tắc, một bức ảnh hoàn mỹ hiện lên. Anh vẫn đang say mê ngắm nhìn những quả trứng cá, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh nắng vàng nhẹ. Những tia sáng như đang nhảy nhót trên mái tóc mềm, phản chiếu vào đôi mắt đen láy, tạo nên một khung cảnh vừa bình dị vừa ấm áp.
Cậu ngắm nhìn bức ảnh trong điện thoại, khóe môi khẽ cong lên. Trong lòng cậu lúc này như được sưởi ấm bởi sự hồn nhiên và vẻ đẹp tĩnh lặng của khoảnh khắc ấy. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ lưu giữ lại hình ảnh này, một hình ảnh mà sau này, dù thời gian có trôi đi, vẫn sẽ là ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ bên người mình thân nhất.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ bước lại gần anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ ngẩng mặt lên nhìn/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Em bé muốn đi về chưa
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Dạ chưa
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ nhanh nhảu đáp/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vẫn còn ham chơi à
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vậy chơi một lúc nữa nhé
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Vângggg

Chapter 3

Anh dần dần quen với sự xuất hiện của cậu, đến mức sự hiện diện của cậu trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Mỗi chiều, khi gần đến giờ tan học, anh lại ra ngoài hiên, chờ đợi bóng dáng quen thuộc của cậu xuất hiện ở đầu ngõ.
Ban đầu, anh chờ đợi với sự mong đợi nhẹ nhàng, lòng bình yên khi biết rằng cậu luôn đến. Nụ cười nhạt trên môi không còn gượng gạo, mà thật sự ấm áp mỗi khi nhìn thấy cậu tiến lại gần.
Thế nhưng, rồi đến một ngày, cậu không đến. Ban đầu, anh chỉ nghĩ có lẽ hôm đó cậu bận việc gì, có thể cậu sẽ đến muộn.
Anh ngồi chờ, ánh mắt dõi về phía con đường mà hai người thường đi qua. Nhưng cậu đã không đến. Một ngày, rồi hai ngày trôi qua. Vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào của Kỳ Hàm. Trái tim Bác Văn bắt đầu trở nên trống rỗng và bất an.
Anh tự nhủ rằng có lẽ Kỳ Hàm chỉ bận rộn và sẽ quay lại sớm thôi, nhưng sự lo lắng ngày càng lớn lên. Mỗi chiều, dù trời mưa hay nắng, Bác Văn vẫn đứng chờ trước cổng, mắt luôn hướng về phía con đường vắng lặng. Nhưng ngày qua ngày, bóng dáng quen thuộc ấy không bao giờ xuất hiện nữa. Cảm giác hụt hẫng và đau đớn xâm chiếm tâm trí anh. Anh không thể hiểu nổi, tại sao Kỳ Hàm lại đột nhiên biến mất như vậy. Phải chăng cậu đã quên mình? Hay có điều gì đó xảy ra mà Bác Văn không biết?
Mỗi ngày, hy vọng của cậu dần trở thành tuyệt vọng. Những chiều tà, Dương Bác Văn vẫn đứng đó, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng dõi về phía xa, chờ đợi một người mà có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cảm giác như Kỳ Hàm đã biến mất khỏi cuộc đời cậu, như chưa từng tồn tại, để lại Bác Văn một mình với sự cô độc sâu thẳm hơn cả trước kia.
____________
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ đứng dưới hiên nhà nhìn/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ thất vọng đi vào nhà/
_________
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
"Anh ấy không đến sao"
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
"Có khi nào anh ấy...quên mình rồi không"
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ lắc lắc đầu/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Đúng rồi chắc anh ấy bận gì thôi
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ đột nhiên mếu máo/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Hàm ca đâu rồi
__________
Anh đứng ở sân nhà, không gian quen thuộc quanh anh giờ đây bỗng trở nên ngột ngạt và lạc lõng. Ánh mặt trời dần khuất sau những tán cây lớn, để lại những vệt sáng yếu ớt trên con đường gạch trước nhà. Anh nhìn chăm chú vào cánh cổng, nơi mà ngày xưa, cậu vẫn hay xuất hiện, bước vào cùng nụ cười rạng rỡ.
Cơn gió thoảng qua cuốn theo vài chiếc lá khô, khiến không khí xung quanh thêm phần trống trải. Anh tự hỏi, có phải cậu đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời mình mãi mãi? Anh cắn chặt môi, cố giấu đi sự thất vọng đang dâng lên trong lòng, nhưng đôi mắt lại không thể che giấu nỗi buồn.
Những kỷ niệm về cậu như hiện rõ trước mắt — lần đầu gặp gỡ, những khoảnh khắc bên nhau dưới tán cây cổ thụ, giọng nói ấm áp mà giờ đây chỉ còn lại trong ký ức. Anh chờ đợi, dù biết rõ sự chờ đợi này có lẽ chỉ là vô ích.
Dưới chân anh, cỏ dại mọc lan khắp sân, như chính sự cô đơn và trống trải trong lòng. Cánh cổng vẫn đóng kín, và dù anh không muốn thừa nhận, anh hiểu rằng cậu sẽ không xuất hiện nữa.
Từng cơn gió nhẹ thổi vào làm mái tóc anh khẽ xao động, nhưng lòng anh thì lạnh lẽo, trống rỗng. Cảm giác thất vọng bao trùm như một tấm màn mỏng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim anh nặng trĩu. Đôi tay anh siết chặt lại, cố gắng kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn bên trong.
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
"Kỳ Hàm... liệu anh có còn nhớ em không?"
Câu hỏi vang lên trong đầu, nhưng không ai trả lời. Sự im lặng càng làm anh thêm bơ vơ, lạc lõng giữa những kỷ niệm ngọt ngào nhưng giờ đã trở thành xa vời. Hình ảnh cậu đứng bên anh, nụ cười ấm áp và giọng nói trầm lắng vang lên như còn quanh quẩn đâu đó. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh.
1 năm
2 năm
...
10 năm
11 năm trôi qua
Noraaa.
Noraaa.
Cùng xem họ đã thay đổi những gì qua từng ấy năm nhó!!! 🫶🏻
Trường Trung học liên kết Đại học Thanh Hóa vốn được xem là một trong những ngôi trường hàng đầu tại Trung Quốc. Trường nổi tiếng với chất lượng giáo dục cao và có mối liên kết chặt chẽ với ĐH Thanh Hoa - một trong những trường ĐH danh tiếng nhất Châu Á và thế giới
Tại tòa nhà dành riêng cho các hoạt động của Hội học sinh có một căn phòng được thiết kế dành riêng cho Hội trưởng của hội.
Căn phòng rộng rãi, với trần cao và cửa sổ lớn, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp phòng. Rèm cửa màu trung tính, tạo cảm giác ấm cúng nhưng vẫn giữ được sự nghiêm túc, uy nghiêm.
Trong phòng đang có hai cậu thiếu niên mang hai trạng thái khác nhau im lặng tập trung làm việc trong căn phòng nhỏ. Bỗng nhiên một trong hai thiếu niên đó cất tiếng hỏi
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Tả Kỳ Hàm/ giọng hớn hở/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/mắt vẫn dán vào màn hình máy tính/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tớ nghe
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Nghe bảo trong trường sắp có học sinh mới á
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Thì?
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ dừng tay lại nhìn em/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Chớ tớ coi hồ sơ của cậu bạn đó đi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Kệ tủ thứ 3, tập đựng 6/ đánh phím tiếp/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Ok / chạy lại phía tủ/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
À mà sẵn tí cậu đi mua cho tớ hộp cơm với một phần bánh dâu với
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Ể học sinh mới tên Dương Bác Văn nè
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ khựng lại một chút/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cậu học sinh mới đó đến từ đâu vậy/ rời khỏi ghế/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
/ dò thông tin/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Từ Bắc Kinh thì phải
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Cậu quen à
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Tớ thấy sau bức ảnh trong ốp cậu có tên cậu học sinh này
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Có thể
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tớ không chắc cũng lâu rồi không gặp
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ đóng tệp tài liệu lại/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Dù sao thì có gặp cũng chưa chắc đã nhớ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ quay lại bàn làm việc/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Cậu không muốn thử xem cậu bé đó như thế nào rồi à
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ nhìn em/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cũng có chút muốn/ mím môi/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Vậy sáng mai tụi mình đến lớp cậu bé đó xem thử không
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Chắc không được mai tớ phải thế thay cho GV cho lớp 10A1 rồi
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Thầy La có việc sao
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ gật gật/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Lười quá đi mất
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
/ vỗ vai cậu/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Ban yêu của tôi à
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Vì cuối tuần được thưởng
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Huhu cậu thay tớ đi mà
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Hỏng có vụ đó đâu bạn yêu à
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Đồ tồi/ bĩu môi/
Trương Hàm Thụy_ em
Trương Hàm Thụy_ em
Bai, Hàm Thụy siêu hảo soái đi mua đồ ăn đây
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Bạn bè gì kì cục
__________
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Liệu mà học cho tốt
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu/
Dương Lục Kiên
Dương Lục Kiên
Đi đi
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu/
Anh bước chậm rãi đến khu kí túc xá của trường, không gian xung quanh phủ một lớp không khí yên tĩnh của buổi chiều tà. Mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn cam đỏ chiếu rọi qua những tán cây, tạo nên những mảng sáng tối loang lổ trên con đường lát gạch dưới chân. Gió nhẹ thổi qua, làm lay động những hàng cây xanh mướt, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ non và đất ẩm sau cơn mưa.
Khu kí túc xá hiện lên trước mắt anh như một khối nhà màu trắng sữa, từng dãy phòng hiện rõ trong ánh sáng dịu dàng của buổi chiều. Tiếng chim hót líu lo xa xa cùng với những âm thanh lác đác từ sân thể thao gần đó làm không gian thêm phần sống động. Cảnh vật quen thuộc này gợi lên trong lòng anh một cảm giác bình yên, nhưng cũng có chút hồi hộp và lạ lẫm khi nghĩ đến cuộc sống mới sắp bắt đầu tại nơi này.
Cạch
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ ló đầu ra nhìn/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
X-...xin chào ạ
Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc đen nhánh còn ướt, vài lọn tóc bết lại trên trán. Cậu mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần thể thao, để lộ đôi vai rộng và cơ thể có phần nhỏ con. Làn da sau khi được làn nước mát làm dịu trở nên hồng hào, sáng sủa, khiến vẻ ngoài của cậu càng thêm rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Cậu dùng khăn tắm lau nhẹ mái tóc, từng giọt nước vẫn còn nhỏ xuống nền gạch, tạo nên những tiếng lộp bộp nhẹ nhàng. Ánh mắt cậu sáng và đầy sinh khí, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười thoải mái khi nhìn thấy Dương Bác Văn đứng ở cửa.
Cậu bước lại gần, vắt chiếc khăn lên chiếc ghế gần đó, giọng nói ấm áp vang lên
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Cậu đến lúc nào thế? Tôi vừa tắm xong nên hơi bừa bộn, cậu thông cảm nhé.
Anh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Từng đường nét đều giống " Hàm ca" mà anh từng gặp lúc bé. Món quà cậu tặng bây giờ anh vẫn giữ và vẫn chưa có ý định dùng nói đúng hơn là không nỡ dùng vì đó là món quà đầu tiên mà cậu được tặng
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Em vừa mới đến ạ
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Rất mong anh thỉnh giáo
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Không cần khách sáo đến thế đâu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Đi đường xa mệt rồi ngồi xuống đó đi tôi lấy nước cho
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Không phiền thế đâu ạ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Chê à
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Dạ không...không phải / cuống cuồng giải thích/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Vậy ngồi đó chờ đi
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Vâng ạ/ lủi thủi vào ghế ngồi/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Dương Bác Văn nhỉ
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Vâng ạ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Em tính học khoa nào
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Khoa tự nhiên ạ
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Uống tí đi/ đưa cho anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ nhận bằng hai tay/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Còn anh?
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Khoa Nghệ Thuật
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật gật/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ vô tình nhìn thấy ốp lưng điện thoại của cậu/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
" Tấm ảnh đó..."
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Mai lên phòng Hội đồng lấy sách nhé
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
/ gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Trễ rồi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Nghỉ sớm đi đi đường cũng mệt rồi/ đứng dậy lại bàn học/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Học trưởng em có thể hỏi
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Được/ quay lại nhìn anh/
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
Cái đó... / chỉ ốp điện thoại/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Ừm... Đây là cậu bé tôi từng gặp hồi bé. Cậu bé đó dễ thương lắm. Cao chừng này nè/ biểu thị/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Nhà cũng ở Bắc Kinh giống cậu. Tên cũng thế.
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Lúc trước có vài việc riêng bay luôn trong đêm không gặp được
Dương Bác Văn_ Anh
Dương Bác Văn_ Anh
À vâng
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ gật đầu/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ quay lưng lại/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
" Cậu ta nhìn khá giống... "/ mím môi/
Tả Kỳ Hàm_ cậu
Tả Kỳ Hàm_ cậu
/ đầu hơi cúi xuống/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play