Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chờ [DuongHung]

Chương 1

Mình thật sự rất thích sự kết hợp của BốngHồng otp này, mang lại một cảm giác đáng yêu khó tả. Vì vậy, đây sẽ là bộ truyện đầu tay mình viết cho những ai yêu thích thể loại boylove. Chỉ là một câu chuyện vui vẻ thôi nhé, đừng gán ghép quá lên các anh!
Trước khi vào truyện, lhb sẽ nói một chút về vibe và mạch truyện của hai nhân vật chính.
Lê Quang Hùng không phải là người ồn ào hay giỏi đối đáp. Anh hiền lành, nhẹ nhàng, và có phần nhát. Hùng luôn giữ lễ nghĩa trong từng lời nói, cử chỉ, khiến người khác dễ dàng cảm nhận được sự ngoan ngoãn của anh.
Nhìn vào, Hùng đúng là kiểu người dễ bị bắt nạt. Không phải vì anh không có sức mạnh hay không biết phản kháng, mà đơn giản là Hùng chẳng bao giờ muốn gây chuyện, và lúc nào cũng dễ dàng nhường nhịn người khác.
Chính vì vậy mà lhb cho anh vào kiểu nhân vật được nhiều người theo đuổi. Kiểu người khiến người ta cứ muốn nhẹ tay, muốn bảo vệ, muốn giữ lại bên mình.
Còn Trần Đăng Dương — thì ngược lại hoàn toàn. Người như cậu không quen với việc buông tay. Cậu gia trưởng, khó tính và luôn kiểm soát mọi thứ trong tầm mắt. Mà nếu ai đó vô tình rơi vào ánh nhìn của cậu, thì coi như hết đường lui.
Câu chuyện này bắt đầu từ một lần chạm mặt tưởng chừng bình thường. Với Hùng, đó thật sự là lần đầu tiên. Một cuộc gặp không báo trước, không chuẩn bị, cũng chẳng nghĩ sẽ kéo dài. Nhưng với Dương thì khác. Cậu đã biết đến Hùng từ hai năm trước, chỉ là đến lúc này… mới chịu xuất hiện.
Cảnh báo nhẹ: Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu. Sẽ có những đoạn miêu tả khá rõ nét về nhân vật, nên mong mọi người đừng quá nhập tâm hay dồn cảm xúc tiêu cực vào họ. Đây chỉ là một tác phẩm tưởng tượng để giải trí. Nếu không hợp gu, các cậu có thể lướt qua nhẹ nhàng, đừng để lại lời khó nghe. Mình nghĩ, đọc vui là chính—đừng để chuyện hư cấu ảnh hưởng thật nha.
Couple chính — DuongHung.
__
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Âm nhạc là con đường anh đã chọn, và cũng là điểm dừng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đam mê của anh, có em đằng sau chống lưng rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thật lòng cảm ơn em...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng anh muốn tự bước đi trên con đường này. Em chỉ cần ở đó, đứng sau lưng và âm thầm cổ vũ là đủ rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh không cần gì hơn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhưng mà...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng có ‘nhưng’ nữa, nghe lời anh đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc là em phải thua anh thật rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu* 'Cứng đầu như ai không biết'.!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nếu có gì khó khăn, đừng im lặng mà hãy nói em, đừng một mình chịu đựng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em xót.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*nhìn em, ánh mắt dịu lại, không nói gì nhưng có một chút cảm động lướt qua khuôn mặt*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Được rồi...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*khẽ xoa đầu Hùng, ánh mắt cưng chiều, rồi đứng dậy, quay lưng đi* Em ra ngoài có việc chút, đừng quên những gì em nói nhé.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em đã đặt đồ ăn cho anh rồi đấy, nghỉ ngơi một lát, ăn xong rồi làm nhạc sau.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh gầy đi rồi, đừng cố quá… sức khỏe mới là quan trọng nhất. *ngoảnh lại nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ cau mày như không vừa ý*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em đi đi, không sao đâu. Anh lo được mà. *bật cười khẽ, liếc An một cái đầy ý nhị*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lo xa thế, anh mà yếu đuối vậy sao? *trong ánh mắt lại lấp lánh niềm vui rõ rệt*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nhún vai cười* Vậy em mới yên tâm ra ngoài. Anh làm việc ngoan, em đi đây.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Về sớm nhé. *gọi với theo, ánh mắt thoáng dừng lại trên bóng lưng An, nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm*
Sau khi An ra ngoài, Hùng lại quay về phòng, nơi ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu xuống chiếc bàn làm việc đã nhuốm màu thời gian. Căn phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và tiếng nhạc phát ra từ tai nghe. Anh đắm mình vào công việc, những giai điệu cứ thế tuôn ra như một cách anh thể hiện tất cả những cảm xúc không thể nói ra bằng lời.
"Vẫn làm nhạc say sưa..." Anh như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ có những giai điệu và những nốt nhạc, cùng với giấc mơ đã ấp ủ suốt 10 năm qua.
Đam mê ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, mạnh mẽ đến mức khiến anh không thể dừng lại. Cứ tiếp tục như vậy, miệt mài và bền bỉ. "Mong muốn được yêu thương ở mảnh đất quê hương..." — những lời này như một lời thì thầm trong đầu anh, một lý do lặng lẽ nhưng đầy khát khao cho từng sáng tác, cho từng nốt nhạc.
Ngày hôm nay, đặc biệt hơn mọi hôm một chút, là ngày anh chính thức ra mắt bài hát Thủy Triều. Đây là sản phẩm mà anh đã ấp ủ bấy lâu, một tác phẩm chứa đựng tất cả tâm huyết, cảm xúc và những giấc mơ của anh. Và đương nhiên, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.
Mọi sự cố gắng có lẽ đã và đang trông thấy rồi. Từng giây phút đam mê, từng nốt nhạc anh khổ luyện, giờ đã có giá trị. Và Hùng, trong giây phút đó, không thể không tự hào về bản thân, dù biết rằng con đường này vẫn còn dài. Nhưng ít nhất, anh đã có được một bước tiến lớn trên hành trình của mình.
Anh vừa ngồi đó, lắng nghe từng âm điệu của bài hát vang lên, vừa trông đợi những phản hồi đầu tiên. Và đúng như anh mong đợi, bản nhạc của anh chính thức viral. Chỉ sau vài giờ ra mắt, nó đã trở thành hit, được chia sẻ rầm rộ trên mạng, khiến những người yêu nhạc phải ngỡ ngàng.
Dù có chút thỏa mãn, nhưng cơ thể anh không thể chống lại cơn buồn ngủ kéo đến. Anh không còn đủ sức để nghĩ tiếp, không còn đủ năng lượng để kiểm tra lại những tin nhắn hay phản hồi từ người hâm mộ. Chỉ một giây nữa thôi, anh lịm đi, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Bất chợt, Hùng đã ngủ quên trong chiếc ghế của mình, quên đi cả thời gian. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại âm nhạc vương vãi trong không khí như một phần của giấc mơ không lời.
__
An trở về nhà, bước qua cánh cửa, cảm giác vui mừng lạ thường khi biết rằng bản nhạc Thủy Triều của Hùng đã thành hit. Cậu không thể không mỉm cười, biết rằng tất cả sự nỗ lực của Hùng đã được đền đáp xứng đáng.
Cậu cầm điện thoại lên, lướt qua tin nhắn, rồi nhìn vào màn hình, vẫn là cái tên Hùng sáng rực. Đã có bao nhiêu tin nhắn từ những người hâm mộ, rồi cả những lời khen ngợi, tất cả đều phản ánh thành công của anh.
Bước vào phòng, thấy Hùng đã ngủ quên bên chiếc ghế, tay vẫn nắm chặt điện thoại, những ngón tay như thể còn nắm giữ lấy từng đợt sóng âm của bài hát mà anh vừa tạo ra.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ôi trời, con người này thật là... *bật cười, nhẹ nhàng bước lại gần, khẽ vỗ vai Hùng*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tưởng đâu hôm nay anh sẽ tự thưởng cho mình một bữa tối ngon lành, ai ngờ lại tự thưởng cho mình giấc ngủ không báo trước vậy.
An nhìn vào màn hình điện thoại của Hùng, thấy tin nhắn thông báo bài hát hit, cậu không kìm được mà nở một nụ cười hài lòng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thôi, anh ngủ đi, đừng lo. Chúc mừng anh nhé, nhạc hay thật sự mà.
Một lúc sau, Hùng khẽ động đậy, đôi mắt chầm chậm mở ra, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cảm giác ngái ngủ lấn át anh một chút, cho đến khi mắt anh bắt gặp An, đang đứng gần đó, mỉm cười vui vẻ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Có chuyện gì vậy?
Hùng khẽ hỏi, giọng khô khốc vì vừa thức dậy, mắt vẫn còn mờ mờ buồn ngủ. Anh nhìn vào chiếc điện thoại của mình, nhận ra nó đã hết pin.
An không trả lời ngay lập tức, mà chỉ cười nhẹ, rồi cầm điện thoại của Hùng lên.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh đã ngủ quên rồi. Xem này, bài Thủy Triều của anh đã viral rồi đấy, anh không thấy sao? *cậu đùa, mắt sáng lên như thể một đứa trẻ vui mừng khi được khoe thành quả*
Hùng thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn vào điện thoại. Lúc này, anh mới nhận ra những thông báo liên tục đã nhảy lên, tin nhắn từ các fan, từ bạn bè.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chúc mừng anh nhé. *ánh mắt không giấu được sự tự hào*
Hùng hơi mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh khẽ xoa đầu An, ánh mắt thể hiện sự cảm kích.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cảm ơn em…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Gì vậy trời, mới viral mà mắt đã long lanh thế này rồi à? *nghiêng đầu, tay lau khẽ khoé mắt anh, giọng đùa khẽ nhưng đầy yêu thương*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ai xúc động chứ… Tại gió bay vào mắt thôi. *quay đi một chút, giọng nhỏ hơn thường ngày, má hơi đỏ lên rõ thấy*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thôi, không được xúc động nữa, vui lên coi nào. Phone hay bày trò, sĩ diện của em mọi ngày đâu mất rồi? *tay nhẹ nhàng lau đi sự ngấn nước trong ánh mắt anh*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em lại dạy hư anh nữa rồi.
Nói xong, anh cúi mặt xuống, im lặng đến mức An phải nghiêng đầu nhìn kỹ mới nhận ra đôi tai anh đang ửng đỏ. Tưởng mình lại lỡ lời, An vội xoa nhẹ vai anh, trấn an bằng giọng nhỏ nhẹ. Vậy mà chưa kịp yên tâm, anh bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt long lanh như có ý định trả đũa dịu dàng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng thôi, Masterd mà có gì là không làm được đâu cơ chứ. *cười tươi*
An bất ngờ, suýt chút nữa là trêu lại, nhưng rồi cậu vội vàng nhíu mày, giả vờ giận dỗi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lại còn làm trò với em... *vươn tay véo má Hùng* Nhưng thôi, vậy mới là Phone của em chứ!
Cả hai nhìn nhau, không kìm được mà cười phá lên trong sự hạnh phúc, vui vẻ. Một không khí nhẹ nhàng, thân thuộc, nơi mà mọi sự căng thẳng đều tan biến khi có nhau.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi, trêu em đấy. Anh vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh, Negav.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cảm ơn vậy thôi à? Em muốn được đãi gì đó cơ, không phải mấy lời suông đâu nha.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ờ thì… cái bụng của em vẫn là thứ khiến anh lo nhất còn gì.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy mà còn nói, rõ là em mới là người đang chăm anh từng bữa một đấy chứ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*nhướng mày, nghiêng mặt nhìn sát vào* Ý em là sao? Muốn ăn đòn đúng không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*phì cười, lùi lại nửa bước né tránh* Trời ơi, thứ dữ sắp ra tay rồi. Thay đồ lẹ đi, em đói muốn xỉu luôn nè.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*giả vờ nằm dài ra ghế* Không thay được không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Miễn sao là anh thấy thoải mái... em chiều hết.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
NovelToon
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*mặt tỉnh bơ, mắt long lanh tự tin* Vậy thì khỏi thay. Đẹp trai sẵn rồi, mặc vậy luôn cho tiện.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*chống tay lên hông, bật cười* Hay quá ha. Tự mê mình dữ vậy, giống ai không biết.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*đanh đá đáp lại ngay* Còn ai nữa, không phải giống em thì ai?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười nhẹ đầy bất lực* Anh mà còn chọc nữa là em ăn luôn phần anh nha, không đợi đâu đó.

Chương 2

Trên xe, An vẫn là người cầm lái như mọi khi. Hùng ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn ra cửa kính đầy bụi nước. Gió đêm nhẹ lướt qua tán cây hai bên đường, và trong khoang xe yên tĩnh chỉ còn tiếng nhạc lofi nhỏ nhẹ đang phát.
Không ai nói gì trong vài phút, nhưng cái im lặng ấy lại không hề gượng gạo. Thành An thi thoảng liếc sang Hùng, khoé môi khẽ nhếch, kiểu cười vừa trêu vừa hiểu người bên cạnh quá rõ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em biết mà. Anh vui là em đoán được liền.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*bật cười khẽ, không nhìn sang nhưng cũng chẳng giấu cảm xúc* Mặt anh có lộ vậy luôn hả?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Quá là lộ luôn. Biết nhau hai năm rồi, nhìn anh cái là biết nghĩ gì.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ thì… cũng nhờ có em bên cạnh âm thầm suốt bao năm qua đó.
Giữa phố phường vắng lặng, hai người bạn ngồi trong một khoang xe nhỏ, chia nhau vài câu chuyện không đầu không cuối. Mối thân tình không cần phô trương, nhưng bền chặt hơn bất kỳ thứ gì.
Ngồi trên xe, Hùng nghiêng đầu nhìn qua kính, mắt khẽ nheo lại trước ánh đèn đường lập lòe.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hôm nay cho anh ăn món gì đấy, master đầu bếp Thành An?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ơ hay, vừa nãy ai bảo sẽ chăm em cơ mà? Giờ lại hỏi ngược lại thế là sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*cười nhẹ* Thì… quen có em chăm rồi. Thành thói quen lúc nào chẳng hay.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*giả vờ thở dài, nhưng khóe miệng vẫn cong lên* Biết thế nào cũng lại đổ cho em. Thôi, dẫn em đi ăn đồ nướng đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Trời kiểu này mà không ăn mấy món ấm bụng là thiếu sót lớn đấy. Thu đang chạm ngõ rồi còn gì.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chuẩn, đồ nướng là chân ái. Nhưng lần này là anh mời, khỏi tranh giành.
Quán đồ nướng nằm trong con hẻm nhỏ, bàn ghế gỗ cũ kỹ nhưng ấm cúng. Hơi khói bốc lên từ những bàn nướng xung quanh khiến cả không gian như sực nức mùi thơm của thịt tẩm ướp và tỏi nướng. Vừa đẩy cửa bước vào, Hùng khẽ dụi mắt, ho nhẹ mấy tiếng vì khói.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Khói nướng chưa gì đã nghẹn. *lầm bầm, rồi liếc An* Em cố tình chọn chỗ này đúng không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nhún vai, miệng cười tươi như không liên quan* Đây là thử thách độ bền phổi, ai qua được mới được gọi là dân chơi mùa thu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái gì mà dân chơi, dân chịu trận thì có. *kéo ghế ngồi xuống, tiện tay vơ lấy cái menu* Lát về chắc ám mùi như vừa lăn từ bếp ra.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*ngồi đối diện, chống cằm nhìn anh* Vậy thì đỡ phải xịt nước hoa. Mùi đồ nướng là bản sắc mùa này đấy anh ơi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*tròn mắt, làm bộ giận dỗi* Không biết đang dỗ anh hay chọc quê anh nữa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười to, cầm chai nước suối đẩy sang* Cả hai. Nhưng thôi, gọi món lẹ đi, em đói sắp xỉu rồi nè.
NovelToon
Than đã cháy hồng, mùi thịt nướng lan ra quyện với hơi se lạnh đầu thu. An thoăn thoắt gắp thịt, lật đều từng miếng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hùng đang ngồi chống cằm nhìn bếp than.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh ăn thử miếng này xem. Em ướp đó. *gắp sang cho anh, mặt tỉnh bơ nhưng mắt lấp lánh*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*nhướn mày, cười nhạt* Ủa, từ khi nào em biết ướp đồ ăn vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Biết từ lúc lo xa, biết thể nào cũng có ngày phải chăm một ông nhạc sĩ mê việc mà quên cả ăn đây này. *đáp nhanh, giọng vừa chọc vừa thật lòng*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*vừa ăn vừa gật nhẹ* Ừm… ngon thiệt. Khẩu vị này đúng gu anh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*hả hê, khoanh tay ra vẻ đắc ý* Thấy chưa? Em có thể không giỏi cầm mic, nhưng cầm đũa lo cho anh thì không thua ai đâu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cưng chiều anh ghê ha. *khẽ cười, môi còn dính chút nước sốt, vội lau bằng khăn giấy*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mê thì nói đại đi, còn giả bộ. *gắp thêm miếng nữa cho anh, rồi chậm rãi hỏi* Anh còn mệt không? Có cần em nướng thêm rau hay gì cho đỡ ngán không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*im vài giây, ánh mắt dịu lại* Không cần đâu. Vậy là đủ rồi, có em lo cũng thấy đỡ mệt rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*thoáng ngớ người, rồi cười cười tránh đi* Được rồi, ăn nhanh lên. Nói chuyện êm tai vậy là mai chắc mưa to.
Hai anh em ngồi ăn rất vui vẻ, vừa gắp đồ nướng vừa tán chuyện không ngớt. Lâu lâu An lại buông ra vài câu chọc ghẹo khiến Hùng bật cười, có lúc còn giả vờ ném khăn giấy vào mặt cậu. Không khí quanh bàn tràn ngập tiếng cười và mùi thơm đồ ăn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ê nhỏ tiếng chút, em coi mấy bàn xung quanh kìa. *vừa nhắc vừa cố nhịn cười, tay vẫn tranh miếng thịt ngon vừa chín*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thì tại ai? Ai biểu lúc nãy hét ‘ui ngon quá’ làm cả quán nhìn? *giả vờ hờn, rồi cười ha hả, chẳng chút ăn năn*
Tiếng cười lại rộn lên, kéo theo vài ánh mắt liếc nhìn từ bàn bên. Một cô phục vụ đi ngang còn nhắc nhẹ: “Hai anh ơi, vui quá cũng nhỏ giọng chút nha…”
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*giơ tay đầu hàng, nhưng miệng vẫn lí nhí trêu Hùng* Lỗi của anh hết đó, Phone sĩ gì mà nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng.
Hùng lườm khẽ, cười cười mà chẳng phản bác gì. Lâu lắm rồi mới có một buổi tối nhẹ nhàng, đầy tiếng cười như vậy. Ở bên An, mọi áp lực cũng như bớt đi nửa phần.
__
Tiếng bước chân vang nhẹ trên sàn gỗ khi Minh Hiếu từ cầu thang đi xuống, tóc còn ướt nước, áo phông rộng thùng thình vắt hờ trên vai. Anh bước tới phòng khách, phát hiện Dương đang ngồi bấm laptop, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt điềm tĩnh, lạnh lạnh quen thuộc.
Trần Đăng Dương đang ngồi thẳng lưng trên ghế, mắt dán vào màn hình laptop. Đôi mày cậu hơi nhíu, trong mắt ánh lên một tia hứng thú khó giấu. Màn hình đang phát một video ngắn, bản nhạc “Thuỷ Triều” đang viral khắp mạng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ê Dương, đi ăn đồ nướng không? *dựa vào thành ghế sofa, nghiêng đầu hỏi*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đồ ăn trong tủ lạnh đấy. Không thích nấu thì gọi ship. *đáp hờ hững, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, tay nhấc ly cà phê nhấp một ngụm*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*nhăn mặt* Thời tiết đẹp vậy mà mày ngồi đây dán mặt vào cái bảng xếp hạng à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*vẫn không rời mắt khỏi màn hình* Mày tự đi đi, tao bận rồi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*thẳng tay gập luôn laptop trước mặt cậu* Đi. Tối nay tao thèm không khí ngoài đường. Ngồi mãi cũng mốc người rồi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đi.
Dương ngẩng lên, nhìn cái mặt đang rất kiên quyết của bạn thân, biết là không thoát được. Cuối cùng cậu chậm rãi đứng dậy, lười biếng vươn vai.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phiền phức thật đấy…
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*cười hớn hở, khoác vai cậu* Vậy mới là bạn tốt. Tối nay có đi là không hối hận đâu.
Dương lườm Hiếu, nhưng môi lại khẽ cong thành một nụ cười mờ nhạt. Cậu chẳng biết tối nay có gì đặc biệt. Nhưng rõ ràng, Minh Hiếu vừa kéo cậu ra khỏi một bản nhạc – để đưa đến một cuộc gặp định mệnh không ai ngờ tới.
Trời chập choạng tối, gió thu len nhẹ vào từng khe áo, không khí mát lạnh đủ khiến con người ta dễ chịu lạ kỳ.
Quán đồ nướng mà Hiếu chọn nằm ở góc phố cũ, không quá đông đúc nhưng ấm cúng, mùi khói thịt lan tỏa thơm nức cả khu vực.
Hiếu và Dương vừa bước vào quán, mắt quét qua một lượt, tìm bàn trống. Nhưng bỗng nhiên Dương khựng lại, mắt dừng lại ở một bàn nào đó. Hiếu không để ý, cứ bước tiếp cho đến khi thấy Dương đứng im, ánh mắt cứ đắm đuối nhìn về một hướng.
Một người khá quen xuất hiện trước mắt, đôi mắt sắc lạnh, sống mũi cao thẳng tắp, và cái cách ngồi hơi nghiêng về phía trước, tập trung đến mức không nhận ra xung quanh.
Lê Quang Hùng.
Vẫn là anh – với chiếc áo sơ mi xắn tay và một nụ cười rạng rỡ đang đối thoại cùng người bạn bên cạnh.
Đó là cuộc gặp đầu tiên, vô tình như một làn khói vờn qua… chưa chạm nhưng đã lặng lẽ gieo xuống một mảnh quan tâm mơ hồ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhìn gì vậy?
Dương không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt tập trung vào bàn của Hùng và An.
Một lúc sau, Dương chỉ khẽ thở dài và lắc đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trái đất tròn thật đấy...
Hiếu nhìn theo hướng Dương nhìn, rồi bỗng nhận ra Hùng và An đang ở đó, ngồi gần nhau một cách thân mật.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*khẽ nhíu mày* Chậc, thế mà lại gặp được ở đây... Thật là... tình cờ nhỉ?
Dương nhìn chăm chú, không thể rời mắt khỏi người ngồi ở bàn đó. Thì ra là gặp người mình thích. Nhưng khi nhận ra mình đang nhìn đăm đăm như vậy, Dương khẽ cười mỉa mai một chút. Thái độ đắc ý này... có lẽ hơi không đúng, nhưng lại không thể kìm lòng được.
__
An và Hùng vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Cả hai thỉnh thoảng trao nhau những ánh mắt đầy hiểu ý, nụ cười nở trên môi. Không khí giữa họ thật thoải mái, như thể không có gì phải lo lắng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*gắp một miếng thịt nướng, nhẹ nhàng đưa cho An* Em ăn đi, món này ngon lắm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nhận miếng thịt từ Hùng rồi chọc lại* Mới vừa trêu em xong, lại chăm sóc như thế, anh đúng là người đàn ông kỳ lạ đấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thói quen rồi, em cứ quen đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười lớn, nhìn Hùng một cách tinh nghịch* Thói quen? Vậy có khi nào thói quen đó làm em phiền lòng không?
Hùng chỉ cười nhẹ, không nói gì, tiếp tục gắp thức ăn cho An. Cả hai lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, tựa như một buổi tối bình yên trôi qua.
Lúc này, Hiếu khẽ liếc về phía Hùng và An, rồi nhìn Dương, ánh mắt có vẻ hơi nham nhở.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*thì thầm, nghiêng đầu sang* Thằng bé bên cạnh là ai thế? Hình như luôn theo sát người của mày phải không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*vẫn im lặng, đôi mắt không chớp*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trông thân thiết thật đấy. Có khi nào là người yêu không? *vừa nói vừa cười, huých nhẹ vào vai Dương*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*chậm rãi quay sang, ánh nhìn lạnh như gió đêm đầu thu* Không nói được câu nào tử tế thì im đi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*nhướn mày, lùi nhẹ một bước* Ơ, tao hỏi chứ có bảo là thật đâu mà căng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*vẫn dán mắt về phía bàn bên kia, giọng hờ hững* Thắc mắc thì tự đi mà tìm hiểu. Đừng hỏi tao.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*khẽ bĩu môi, khoanh tay* Ừ thì tao tự tìm hiểu, được chưa?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*cười nhạt, lắc đầu* Rất mong.
__
Do hai bàn đối diện nhau, mà cậu thì cứ lâu lâu lại liếc anh một cái. Mà ánh nhìn kiểu đó thường dễ nhận ra—cảm tính mà, và anh cũng không ngoại lệ.
Hùng như cảm nhận được có ánh mắt nhìn chằm chằm. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Dương… và giật mình đến mức sặc một ngụm nước. Tiếng ho khẽ vang lên trong quán khiến An giật mình.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh không sao chứ? *vội đưa khăn giấy lau miệng cho Hùng, gương mặt hiện rõ sự lo lắng*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*cúi đầu, ho khan vài tiếng rồi vội vàng lắc đầu* Không sao, chỉ… bất ngờ chút thôi.
Giọng nhỏ đến mức gần như lạc hẳn trong cổ họng. Và vì ngại, Hùng càng cúi đầu thấp hơn, tránh né ánh nhìn ấy.
An nhìn anh một cái, rồi liếc ra phía ngoài — nơi Dương và Hiếu đang ngồi ở bàn đối diện. Dương vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, còn Hiếu thì nhướn mày đầy thích thú như đang chờ xem kịch hay.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*hiểu ra mọi chuyện chỉ trong một giây, quay lại nhìn Hùng, nhếch môi tinh nghịch* Đáng yêu nó khổ vậy đấy, anh nhỉ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em cũng đáng yêu không kém. Cẩn thận kẻo anh lại sặc vì em luôn đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*liếc sang Hiếu, cau mày* Gì đây?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*không hề nao núng, cười cợt* Thấy em xinh nên bắt chuyện chút. Ai ngờ vừa thông minh vừa sắc thế này…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nheo mắt, chống tay lên bàn, giọng tỉnh bơ*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xinh mà dễ bắt chuyện thì người ta bắt chuyện đầy đường rồi. Anh chắc phải xếp hàng lâu lắm đấy.
Dương bật cười khẽ, còn Hùng thì như nuốt không trôi miếng bánh trong miệng, im lặng nép vào góc ghế một cách lặng lẽ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*lại càng hứng thú, gật đầu* Không sao, anh có kiên nhẫn. Với người khó tính, phải kiên trì mới có kết quả.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nhếch môi, gật đầu như thể đang đánh giá* Với người nhiều miệng như anh, kiên nhẫn cũng chẳng cứu nổi đâu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*ngửa người ra ghế, bật cười thích thú* Khó nhằn đấy… nhưng mà thú vị.
Dương khoanh tay dựa vào lưng ghế, liếc nhẹ sang Hùng đang cúi đầu, tay mân mê ly nước. Miệng cậu khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì. Thay vào đó, ánh mắt vẫn dừng lại ở gò má hơi đỏ của người đối diện.
Hiếu còn đang bận đấu võ mồm với An thì Dương đã chẳng buồn để ý nữa. Ánh mắt anh cứ dừng mãi ở Hùng — người con trai đang ngồi yên, hơi cúi đầu, như thể cố giấu ánh nhìn ngại ngùng sau lớp tóc mái.
Hùng nhai mãi một miếng thịt, nhưng không hiểu sao không thể nuốt xuống nổi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cau mày, khó chịu* Anh bị gì đấy? Miếng thịt có thù với anh à? Nhai hoài không chịu nuốt.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*gật mình, vội cúi đầu che giấu sự bối rối* À… không có gì.
Nhưng An đã nhanh chóng liếc theo hướng mắt Hùng nhìn. Bắt gặp ánh mắt của Dương vẫn chưa dời đi, An lập tức hiểu ra. Nheo mắt, môi cong lên tinh quái, cậu vươn người chống cằm, nhìn thẳng Dương.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao, nhìn gì thế anh? Bé nhà tôi đẹp trai quá nên nhìn quên lối về à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*khựng lại một giây, khóe môi giật giật, ánh mắt nheo lại có chút mất kiên nhẫn* Bé nhà?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*không hề nao núng, thậm chí còn cười tươi hơn* Ờ. Vợ đấy.
Hiếu vừa đưa ly nước lên môi, suýt thì sặc. Anh đặt ly xuống, cười như không tin vào tai mình.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chà, chưa gì mà vợ chồng gọi nhau rồi. Mạnh tay ghê.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*liếc sang Hiếu, rồi trở lại nhìn An, giọng lạnh mà chậm rãi* Gọi thế không sợ người ta hiểu lầm à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*không chớp mắt, bắn lại liền* Thì phải để người ta hiểu lầm chứ. Có vậy mới đỡ phiền phức.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*nhếch môi, ánh nhìn lướt qua An rồi quay lại Hùng, sau đó cất giọng nhàn nhạt* Trông như này mà kèo trên à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*lập tức ngẩng đầu, mắt long lanh tia cảnh giác* Trông là trông như nào? Tôi đè anh còn được chứ nói gì trên dưới.
Hiếu bên cạnh sặc cười, trong khi Dương hừ khẽ, đá mắt sang Hiếu, như ra hiệu: “Nó là của mày đấy, xử đi.”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*lập tức hưởng ứng, ngồi sát lại bàn, tì tay lên mặt bàn, nhoẻn cười nhìn An* Hỗn thế, em không thấy anh ở đây à, nhóc?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*quay phắt sang, mặt chẳng vui vẻ gì* Ai nhóc?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*không hề ngán, thậm chí càng khoái chí* Em đó. Thái độ này, dễ thương thật.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Biết? Nó là ai mà tôi phải biết? Tại sao không phải là anh biết hai chúng tôi?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*cứng người* ...Thì ra em cũng biết cách làm người ta nhớ mặt thật nhanh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*khoanh tay trước ngực, hất cằm một chút* Lời khen hay lời dọa đấy?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lời mời. *cười khẽ một cái, rồi xoay nhẹ đầu*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Quang Hùng nhà em thì Dương biết rất rõ. Còn em… sau hôm nay có lẽ anh sẽ tìm hiểu thêm. Cho công bằng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nghe tới đó, ánh mắt lập tức sắc lại, quay sang Hùng, hỏi thẳng không vòng* Anh quen hai đứa nó hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*nhấp ngụm nước, suýt nghẹn lần nữa, lắc đầu quầy quậy, vội đáp nhỏ* Không… không quen…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chưa quen rồi sẽ quen.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*ngước mắt, nhìn thẳng vào Hùng* Anh không biết tôi… nhưng còn tôi thì biết anh. Biết rất rõ.
Câu nói ấy khiến Hùng hơi khựng lại. Không khí bàn ăn đột nhiên chùng xuống một nhịp, đầy ngột ngạt. Ánh mắt Dương như lưỡi dao sắc lạnh, không đâm thẳng nhưng khiến người ta không dám thở mạnh.
Thấy Dương cứ chăm chăm nhìn Hùng, An lập tức nghiêng người che chắn cho anh, mắt cảnh giác.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Định làm gì đấy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*rướn mày, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích* Có chắc là muốn biết?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Định làm càn à? Đừng có mơ. Tôi đặt cọc anh Hùng rồi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*ngay lập tức, nhảy vào, giọng nửa cười nửa trêu* Vậy… anh đặt cọc em luôn nha?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*liếc sang, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn một con cá mắm vừa lội nhầm hồ cạn*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*khoanh tay, nhả từng chữ* Anh nghĩ mình đủ điều kiện hả? Người như tôi, đẹp trai, thông minh, tài sắc vẹn toàn—đặt cọc á? Ảo tưởng ít thôi. Không khéo anh phải thế chấp cả nhân phẩm lẫn tự trọng cũng chưa chắc đủ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*giả vờ ôm ngực như bị bắn trúng, quay sang Dương* Ê mày… thằng bé này nó chửi tao nặng quá.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*ngả đầu về phía Hùng, tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho anh* Đồ của tôi, mấy anh đừng chạm vào.
Dương nhìn một màn ấy, khóe môi khẽ giật. Nhưng lần này, cậu không cười nữa.
Hùng thì chỉ biết ngồi yên, vừa xấu hổ, vừa... không biết nên cảm ơn hay từ chối sự “bảo hộ công khai” của An.
Cậu dựa người nhẹ về phía trước, khuỷu tay chống bàn, giọng nói trầm và thong thả, nhưng đủ để từng chữ như táp vào không khí.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vẫn luôn tự tin như thế, hay chỉ diễn cho anh bé nhà xem thôi?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*không nhịn được mà cười nhạt* Không cần diễn. Với mấy người thích diễn sâu như anh, tôi không có hứng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Hùng rồi dừng lại trên gương mặt có phần đanh đá của An*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Diễn sâu à? Vậy cậu nên cẩn thận đấy. Những người diễn sâu thường có lớp kịch sau cùng rất thật.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười, liếc Dương từ trên xuống dưới đầy khinh thường* Vậy thì mong anh diễn tiếp. Tôi còn rảnh ngồi chấm điểm cho.
Hiếu ngồi bên cạnh nãy giờ không xen vào, giờ mới bật cười, nghiêng đầu sang Hùng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em bé nhà anh dữ dội thật đấy. Lâu rồi em mới thấy có người dám bẻ lại Dương mà không đắn đo.
Hùng chỉ cười gượng, đang định nói gì đó thì Dương chen vào, mắt vẫn không rời khỏi anh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh bé thì không nói gì… nhưng nhìn kiểu đó chắc cũng có đôi chút tò mò rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*đập nhẹ tay lên bàn, vẫn cười* Dừng ở đây đi. Hôm nay tôi cho phép anh nhìn, lần sau nhìn nữa là thu tiền đấy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*nhướn mày, chỉnh lại cổ tay áo* Vậy tôi trả bằng hành động luôn, được không?
Câu nói khiến không khí khựng lại một chút. Hùng nuốt khan, cúi đầu uống vội ngụm nước, còn An thì… không lép vế.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không biết hành động của anh có đáng giá không thôi.
Dương bật cười khẽ, nhưng lần này chỉ nghiêng người, dựa lưng ra sau ghế một chút rồi liếc sang Hiếu, ra hiệu gì đó rất nhẹ. Trước khi dứt ánh nhìn, cậu lại nhìn về phía Hùng — ánh mắt chậm rãi, sâu thẳm, như thể vừa đóng dấu một lời tuyên bố không cần nói thành lời.
tg
tg
Tôi còn chịu không nổi nữa mà huống gì các anh , xin lỗi mn gọi Hùng là chồng nhưng lại thích các anh là chồng bé Hùng hơn . Tôi thật ác độc 😭😭

Chương 3

Mặc kệ việc nãy giờ An tuyên bố chủ quyền không dưới ba lần, Dương vẫn nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng thẳng về phía Hùng. Giọng cậu trầm, đều đều, nghe như một câu hỏi xã giao nhưng lại ngấm ngầm ẩn ý.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Người như anh, đam mê thế này… chắc chưa có bạn đời đâu nhỉ?
Hùng khựng lại. Tay đang cầm đũa bỗng cứng đờ, ánh mắt lơ ngơ trong một giây, dường như chưa hiểu rõ ý câu hỏi.
An liếc nhìn anh, định xen vào thì Hiếu đã chen lời, không bỏ lỡ cơ hội ghẹo tiếp.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nó hỏi ý là người yêu đó anh. Có ai bên cạnh chưa ấy?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*chớp mắt. Một nhịp chậm. Sau đó khẽ lắc đầu* Chưa có…
Câu trả lời nhẹ tênh, nhưng thật thà đến mức khiến không khí khựng lại nửa giây.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*ngay lập tức, quay sang lườm Hùng, giọng kéo dài đầy cảnh cáo* Anh!
Hùng lúng túng quay sang An, nhưng không biết phải giải thích thế nào, chỉ mím môi nhìn đi nơi khác. Dương thì hơi cúi đầu, khóe môi cong lên một góc vừa đủ, ánh mắt sắc lạnh pha chút hài lòng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*bật cười thành tiếng, vỗ tay vào vai Dương như trêu đùa* Nghe chưa? Thị trường vẫn mở. Lắm kẻ muốn đặt cọc mà chưa ai đặt được.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*gắt nhẹ, liếc cả hai kẻ đang vui vẻ kia* Thì sao? Chưa có thì giờ có, cấm ai chen vào.
Dương hơi ngả người về phía Hùng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đang đỏ dần kia.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chưa có thật à? Người như anh… để không vậy thì phí quá.
Cậu nói chậm rãi, giọng mềm như lụa nhưng ánh nhìn lại sắc như dao, rõ ràng là cố tình trêu ghẹo.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*luống cuống, mắt đảo nhanh sang An như cầu cứu, rồi cúi gằm xuống, cắn nhẹ môi dưới*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi… chưa có thì nói chưa có thôi. Cậu hỏi làm gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*cong môi, nhẹ nhàng đáp* Thì để biết chứ sao. Người ta độc thân, mình chủ động một chút cũng không có lỗi, nhỉ?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*đập nhẹ xuống bàn cốc một cái, giọng đanh lại* Chủ động mà kiểu đó thì gọi là đục nước béo cò đấy, anh trai à.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*ngồi bên cười sặc sụa, vỗ vai An một cái* Bé mà hung dữ ghê, chọc không khéo lại bị tẩn cho toi đời.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*xoay hẳn sang Hiếu* Anh chưa thấy tôi tẩn ai bao giờ đúng không? Đừng thử, phí thời gian.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*giơ tay đầu hàng, vừa cười vừa liếc sang Dương* Đấy, thấy chưa. Cái kiểu ‘chồng’ bảo kê thế này, mày còn nhắm chen nổi không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*chỉ nhấp một ngụm nước, vẫn không rời mắt khỏi Hùng* Chen hay không thì còn phụ thuộc… người kia có muốn để chỗ hay không.
Hùng nghe tới đó thì ho khẽ một cái, rồi giả vờ chăm chú nhìn vào cái menu trống trơn trước mặt, tai đỏ bừng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*ánh mắt hạ xuống một nhịp nhưng ngữ điệu thì không hề dịu đi* Người kia có muốn để chỗ hay không ấy à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười khẩy* Xin lỗi, anh nghĩ ai cũng ham mấy ánh mắt thèm thuồng như kiểu săn mồi thế à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*tay xoay ly nước, ánh mắt hơi cong lên* Cậu hơi nhạy cảm rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhạy cảm? *bật cười* Không đâu. Tôi chỉ phản xạ nhanh thôi. Giống như khi người ta sắp nhảy xuống hồ cá mập mà chưa hỏi ý cá.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*phì cười, gật gù* Hồ này nhiều răng lắm, đúng là không nên lội bừa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*quay sang lườm một cái* Anh cũng thế thôi, định nhảy xuống hồ thì ít ra phải biết bơi. Còn không thì đừng ảo tưởng được người ta cứu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*đưa tay lên ngực làm bộ đau lòng* Sao em ác thế. Câu nào cũng cắt vào lòng người nghe vậy đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*mỉm cười, đầy châm chọc* Với người quen ảo tưởng, tôi chỉ giúp tỉnh táo hơn thôi. Đỡ tốn thời gian.
Dương lần đầu im lặng. Không giận, không phản bác, chỉ hơi nghiêng mặt đi như đang cố nén cười. Cậu ngả lưng ra ghế, ánh mắt lần này đầy thách thức lướt qua Hùng một lần nữa. Rồi như vô tình, Dương hỏi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy… anh chọn được người đi cùng chưa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*hơi ho nhẹ, lúng túng* Tôi, à… tôi chưa nghĩ tới.
An lườm Dương, sau đó nhìn Hùng, ánh mắt dịu hẳn, nhỏ giọng hơn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không cần phải nghĩ vội đâu. Cái gì của mình thì sẽ là của mình. *nhìn lại Dương, lạnh lùng* Còn không phải, thì có chen vào cũng chỉ là khách qua đường thôi.
Hiếu thấy không khí bắt đầu có chút căng từ phía Dương, liền cười xoay sang An, ánh mắt tinh nghịch.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Công nhận nha, em bênh Hùng ghê luôn á. Vậy còn em? Có hứng thú đổi gió chút không? Anh cũng độc thân đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đổi gió? Sao, tính làm quạt máy hả?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ý anh là, biết đâu em cũng cần một người yêu dịu dàng, tâm lý, không hay cau có như ai đó…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ừ thì... người yêu dịu dàng tâm lý thì ai mà không thích. Nhưng mà loại vừa ảo tưởng vừa tự đánh giá cao bản thân thì... tôi để dành cho xã hội xử lý.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trời ơi, em vừa đẹp vừa ác. Vậy anh biết phải làm sao đây?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bớt nói mấy câu thừa hơi đi là biết mình nên làm gì liền.
Dương ngồi bên cạnh hơi bật cười khẽ, nhưng không xen vào.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không dễ dãi, không dễ tán, lại còn sắc sảo thế này… Đúng gu anh rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*lắc đầu, thở dài ra vẻ thương hại* Có gu thôi là chưa đủ. Còn phải đủ trình để với tới gu nữa cơ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*huýt sáo khẽ, quay sang Hùng* Công nhận, bạn anh sắc thật. Giữ kỹ không là có ngày bị đánh cắp đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*đanh đá đáp ngay, không cần để Hùng lên tiếng* Người như anh mà cũng đòi ‘đánh’ là tôi báo công an đấy.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ê, tính ra Hùng có người đặt cọc rồi. Có cần anh đính kèm hợp đồng tình cảm không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi không nhận yêu cầu từ mấy người dùng bản demo.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng demo anh thôi chứ, cảm xúc là bản full.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*xoa cằm, giả vờ suy nghĩ rồi phán tỉnh rụi* Cảm xúc anh chắc kèm virus. Cài vô phát toang luôn hệ thống.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*không chịu thua, nhích lại gần, chép miệng đầy tiếc nuối* Biết vậy từ đầu đừng hỏi. Mà anh hỏi vậy thôi chứ… nhìn em là biết kiểu có người trong tim rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ờ, đúng. Mà người đó tuyệt đối không phải anh, nên khỏi mơ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*đan hai tay lại, gật gù ra vẻ hiểu chuyện* Khỏi mơ… nhưng mà mơ thì không ai đánh thuế. Anh cứ nằm mơ đã, biết đâu có ngày...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cắt ngang, liếc xéo* Có ngày bị đạp tỉnh chứ gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đồ điên !!
Haha. Liệu đây có phải kiểu bắt chuyện vô duyên nhất từng thấy không nhỉ? Tự nhiên ngồi bàn sát cạnh rồi cứ thế nói chuyện như thân lắm, trong khi rõ ràng chẳng quen biết nhau. Hoặc cũng có thể… có người biết mà mình không hay. Mà thôi, vô duyên vậy chứ cũng lạ — đủ để khó quên.
__
Ngồi thêm một lúc, không khí bàn bên cứ xôn xao như cố tình va chạm, khiến anh và An chẳng thể tập trung ăn được. Hùng đặt nhẹ đũa xuống, liếc An một cái như ngầm hỏi, rồi chậm rãi lên tiếng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi nghĩ chúng tôi nên đổi bàn.
Giọng anh bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút bất mãn. An gật đầu ngay, đứng dậy theo sau mà không nhìn lại. Dù gì cũng không cần phải ở lại một nơi mà người khác cứ nhìn mình như món tráng miệng.
Ngay khi Hùng vừa đứng dậy, Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi anh. Hiếu nhìn theo rồi nhếch môi, giọng kéo dài đầy ẩn ý.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ủa, đi rồi à? Mới đó đã thấy không thoải mái… Hay là ngại?
Dương không nói gì, chỉ xoay ly nước trong tay, mắt nheo lại một chút như đang cân nhắc gì đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nghe thấy, lập tức quay đầu lại, bắn ánh nhìn sắc như dao về phía Hiếu* Ngại? Ai ngại? Anh đừng có nghĩ ai cũng rảnh để ngồi nghe hai người tấu hài.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*bật cười, lắc đầu* Trời, em phản ứng vậy là có thật sự ngại đó nha.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*vẫn nhìn theo bóng lưng Hùng, môi khẽ nhếch* 'Cũng thú vị đấy. Càng tránh, tôi càng muốn biết'.
Hùng vừa bước được vài bước, phía sau đã nghe tiếng ghế dịch chuyển. Anh chưa kịp ngoái đầu thì một giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bộ đi rồi mà không chào ai một tiếng à?
Hùng khựng lại, thở ra một hơi, cố giữ bình tĩnh. Anh quay sang, ánh mắt chạm phải Trần Đăng Dương — người đang thong thả bước bên cạnh như thể buổi nói chuyện lúc nãy chưa từng làm rối không khí xung quanh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi tưởng chúng ta không quen.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*mỉm cười, điềm nhiên* Nhưng anh vừa "rất quen" với bàn tôi rồi còn gì.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cậu đi theo làm gì? Quản lý quán bảo người ăn xong thì rời đi đấy.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*lúc này cũng đứng dậy, đút tay vào túi quần, vừa đi vừa cười toe*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đừng nghiêm trọng vậy chứ. Đi theo là vì quan tâm thôi. Với lại, có người sắp đi mất mà tụi anh chưa kịp gây thêm ấn tượng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*cúi đầu nhìn Hùng, ánh mắt như có ý trêu chọc* Anh đi đâu, tôi đưa một đoạn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không cần.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng tôi cần. *nói rất nhẹ nhưng không cho chối từ*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*đứng chắn ngang giữa hai người, ánh mắt hẹp lại* Nè, đừng có giỡn kiểu đó. Tôi không thích.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*bật cười sau lưng* Em lúc nào cũng dễ thương ghê.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi không cần được khen. *liếc xéo* Người như tôi không dễ mua bằng vài câu xã giao đâu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*mắt chỉ dán vào Hùng* Tôi chỉ muốn biết, nếu anh thật sự chưa có người bên cạnh… thì có nghĩ đến việc để tôi thử cạnh tranh không?
Hùng tròn mắt, chưa kịp nói gì thì An đã chen ngang, khoanh tay.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Có nghĩ hay không cũng không tới lượt anh đâu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì xem ai kiên trì hơn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*khẽ thở dài, giọng trầm lại* Tôi về trước. Mệt rồi.
Dương nhíu mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, cố bắt lấy một biểu cảm nào đó.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*bật cười nhỏ, tay khoanh lại trước ngực* Sao vậy? Sợ bọn này à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nghe thế liền trợn mắt, đứng chắn hẳn trước mặt Hùng, tay chống nạnh*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sợ cái đầu mấy người á. Bộ ở lại nghe mấy người cà khịa, xàm xí, rồi nói chuyện không ai mời là điều gì đáng tự hào lắm hả?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tổn thương thật đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tổn thương thì cắn gối mà khóc đi. Còn nếu rảnh quá thì kiếm quán nào nói chuyện với nhau, đừng có bám dai như đỉa thế.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*vẫn điềm nhiên nhìn Hùng, khẽ hỏi* Thật sự mệt à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*gật đầu*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Về thôi. Tí không về là lăn ra giữa đường á.
Hiếu định nói gì đó nữa nhưng An đã ngoái lại, chỉ tay.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lên tiếng nữa là tôi gọi bảo vệ bế hai anh đi đấy.
Hai người quay lưng rời đi, để lại Dương và Hiếu đứng giữa không gian giờ mới thấy yên ắng. Dương vẫn nhìn theo bóng Hùng, ánh mắt sâu như đáy nước.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*huýt sáo một tiếng* Được đó. Cả hai đều có cá tính. Nhưng em út kia… đanh đá thiệt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*khẽ gật đầu, cười nhạt* Nhưng đáng yêu. Và Hùng thì… đúng là có người để bảo vệ rồi.
Dương và Hiếu vẫn đứng bên cạnh bàn, nhìn theo bóng Hùng và An đã khuất sau cửa nhà hàng. Không khí vơi đi phần náo nhiệt, chỉ còn lại ánh đèn vàng hắt xuống sàn đá bóng loáng và tiếng ly thủy tinh va vào nhau từ bàn xa vọng lại.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hùng ít nói thật.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ. Như vậy là tốt.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tốt?
Dương không trả lời. Cậu chỉ nghiêng người dựa vào lưng ghế, đôi môi khẽ cong thành một nụ cười chẳng thể đoán nổi là đang nghĩ gì.
Hiếu thở khẽ, nhìn bộ dạng đó cũng đủ biết trong đầu Dương lại nảy ra ý gì.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*cười nhạt, lắc đầu* Mày đúng là… Nhưng mà dù gì thì Hùng cũng là người của công chúng. Ít nói như vậy, căn bản không phải lợi thế. Mày thấy ổn thật à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*hạ giọng, gần như thủ thỉ* Ổn. Vì ít nói thì ngoan. Mà ngoan thì dễ dạy. Tao thích.
Câu nói ấy nhẹ tênh nhưng ngấm sâu như thuốc độc. Đôi mắt Dương lóe lên một tia rất lạ — không phải ham muốn đơn thuần, mà là sự chiếm hữu thản nhiên đến tàn nhẫn. Cậu ngồi im, nhưng tâm trí đã bơi trong mê cung của những dự định không ai chạm vào được.
Hiếu là người duy nhất hiểu rõ biểu cảm đó.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lại thế rồi. Thiếu gia Trần lại tính giở trò gì đây?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có đâu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ờ, thôi mày chối làm gì. Mặt mày lúc có âm mưu với lúc không rõ rành rành. Giấu ai chứ đừng giấu tao.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*ngả người, tay đan sau gáy*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mày chờ cũng lâu thật đấy. Hơn hai năm rồi còn gì. Có thấy… mòn mỏi không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không sao. Bao lâu tao cũng chờ được. Vì tao biết cái gì là của mình. Mà vì biết là của mình, nên mới có ngày hôm nay.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*ngừng lại một nhịp, mắt khẽ nheo lại* Suy cho cùng, cái quan trọng ở đây là: của mình, thì chờ lâu hơn một chút cũng chẳng sao.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nghe cũng có lý đấy. Và cũng vì có mày, có ngày hôm nay… nên tao nghĩ tao cũng vừa tìm được một món hàng mới.
Dương nhướn mày. Hiếu đã nhìn theo hướng An rời đi từ lâu, và ánh mắt kia... rõ là không đơn thuần.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giọng điệu tổng tài nhờ, đểu gớm. *liếc Hiếu*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đội trưởng Trần kia mà.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thôi, đi về. Hết vui.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đúng là Bống. *lắc đầu*
__
Xe lăn bánh trên đường, ánh đèn thành phố phản chiếu lấp lánh trên mặt kính cửa sổ. Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng động cơ êm và tiếng gió lướt qua vỏ xe.
An ngồi ghế lái, một tay nắm vô lăng, tay còn lại đặt hờ lên cửa sổ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hùng ngồi ghế phụ, im lặng, tay đặt trên đùi, trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì đang xoay mòng mòng.
An nghiêng mặt liếc sang, thấy Hùng vẫn giữ dáng ngồi gọn gàng, hơi co vai lại, kiểu như đang tự thu nhỏ bản thân lại vậy. Đến đèn đỏ, An đạp thắng, quay sang hỏi thẳng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Căng thẳng vậy luôn hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*chớp mắt, hơi giật mình, rồi gượng cười* Không... chỉ hơi mệt.
An không nói gì, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi gương mặt kia. Đèn xanh bật lên, xe tiếp tục lăn bánh. Một lúc sau, An lên tiếng, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng khẽ hơn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh biết tụi nó chọc cho vui thôi, đúng không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*gật đầu, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ* Biết.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhưng vẫn thấy khó chịu?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
…Ừ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*khẽ gật, như thể xác nhận điều mình đã đoán* Vậy lần sau khỏi cần nói gì. Để em lo.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*quay lại nhìn An, ngạc nhiên* Lo gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*nhếch môi* Mấy đứa như tụi nó, cứ để em xử. Anh mà cứ lo chuyện vặt vậy, chắc bị em dắt đi mất sớm thôi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*trợn mắt* Gì mà "dắt đi"?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*liếc sang, nhếch môi rõ hơn, giọng trầm lại* Thì ngoan thế này, bị em dụ một phát là dính luôn chứ gì.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em… *nghẹn lời, mặt bắt đầu đỏ lên thấy rõ*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
*cười khẩy, nhìn thẳng đường nhưng giọng đùa nghe vẫn rõ* Yên tâm, em biết anh nhát. Em không có làm càn. Nhưng mà... lỡ thích thật thì cũng phiền phức đó nha.
Hùng không đáp, chỉ nuốt nước bọt rồi quay lại nhìn ra ngoài cửa kính. Nhưng ánh đèn đường phản chiếu gò má anh — đỏ ửng. Còn môi thì cắn nhẹ, không rõ là lo lắng hay… bắt đầu thấy nguy cơ thật sự.
__
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. An và Hùng mở cửa bước vào, không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng bước chân trên nền nhà vang lên nhẹ nhàng.
Hùng đổ người vào chiếc ghế sofa gần cửa sổ, thả lỏng cơ thể, đôi mắt nhắm lại, cảm giác mệt mỏi ập đến, dù cố gắng vẫn không thể xua tan hết cảm giác nặng nề trong người.
An đi vào phòng bếp rót một cốc nước, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn trước mặt Hùng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Uống chút nước cho tỉnh táo. *giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần lo lắng*
Hùng mỉm cười, đưa tay cầm lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ. Hơi lạnh từ nước chạm vào cổ họng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng không rõ vì sao.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em ngủ trước đi, anh vào phòng tắm một chút.
An ngồi trên sofa thêm một lúc, rồi thả mình nằm xuống giường. Giữa những mệt mỏi của cuộc sống, việc có một người luôn ở bên cạnh là điều khiến An cảm thấy dễ chịu. Và mặc dù không nói ra, Hùng cũng cảm nhận được điều đó.
Một lúc sau, Hùng bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc chiếc áo phông rộng và quần short đơn giản. Anh đi về phía giường, dừng lại nhìn An một lúc lâu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em ngủ chưa?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chưa. Còn anh?
Hùng đặt tay lên nệm, rồi từ từ nằm xuống cạnh An. Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ nhắm mắt, lặng im. Không gian trong phòng trở nên bình yên, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
Chắc hẳn, ai cũng đang vắt óc nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày, nhưng dường như không ai muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
An khẽ quay người, thấy Hùng đã nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ. Cậu ngước mắt nhìn trần nhà, thầm nghĩ, có lẽ Hùng vẫn còn nghĩ đến chuyện gì đó. Cảm giác thân thuộc và yên bình trong căn phòng này làm cho tất cả những lo toan của cuộc sống như tạm lùi lại, chỉ còn lại sự hiện diện của nhau.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ngủ đi, không ai làm phiền anh đâu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*khẽ cười, không mở mắt* Cảm ơn em.
Cả hai chìm vào giấc ngủ trong im lặng, giữa không gian ấm áp và sự an yên không lời.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play