Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mảnh Ghép Cảm Xúc

Chương 1

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Bầu trời vào buổi sáng sớm mang theo chút gió nhẹ và sắc thu vàng rực phủ kín sân trường. Tiếng chim líu lo từ những tán cây cao, hòa cùng không khí nhộn nhịp của một ngày mới, báo hiệu sự bắt đầu của năm học. Học sinh đã lác đác đến lớp, trò chuyện rôm rả, trao nhau những nụ cười sau kỳ nghỉ hè dài. An Chi, lớp trưởng lớp 12A1, bước vào lớp với đôi mắt chăm chú quét qua từng dãy bàn để đảm bảo mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng cho buổi họp lớp đầu tiên.

Cô gái trẻ, mái tóc dài buộc gọn gàng sau lưng, với dáng vẻ tự tin và nụ cười nhẹ nhàng thường trực trên môi, đã quen với trách nhiệm của một lớp trưởng. Công việc này, dù không dễ dàng, nhưng Chi luôn cố gắng hoàn thành mọi thứ một cách chu toàn nhất. Hôm nay, cô chuẩn bị sẵn danh sách học sinh và các nội dung cần thông báo.

Lớp học ồn ào dần yên tĩnh lại khi cô đứng lên phía trước bục giảng. Tiếng ghế kéo kêu lên răng rắc, học sinh lần lượt tìm chỗ ngồi, vài tiếng cười nói vẫn còn vang lên đâu đó, nhưng phần lớn sự chú ý đã tập trung về phía Chi.

Cô mỉm cười nhẹ, giơ cao bảng điểm danh và bắt đầu buổi họp.

“Chào các bạn. Hôm nay là buổi họp lớp đầu tiên của năm học mới, nên chúng ta sẽ thảo luận về một số quy định và phân công nhiệm vụ trong lớp. Mong mọi người hợp tác để chúng ta có một năm học suôn sẻ.” Chi nhìn quanh, cố gắng tạo sự thân thiện để khơi gợi tinh thần đoàn kết trong lớp.

Nhưng ngay khi cô đang phát biểu, cửa lớp bất ngờ bị đẩy mạnh. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía đó, nơi một chàng trai cao lớn, dáng vẻ lãnh đạm, bước vào với tay đút sâu trong túi quần, đôi mắt nửa khép hờ, lạnh lùng nhìn xung quanh. Chi lập tức nhận ra đó là Lâm Duy – người được đồn đại là “trùm trường”, kẻ không quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào và luôn gây ra rắc rối. Cô nghe danh về cậu ta từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên cả hai chạm mặt.

Duy không buồn nói lời chào, cũng chẳng có ý định tìm chỗ ngồi ngay. Thay vào đó, cậu ta ngạo nghễ bước về phía cuối lớp, ném cặp lên bàn một cách cẩu thả, rồi ngồi xuống với tư thế ngả ngớn. Sự hiện diện của cậu khiến bầu không khí trong lớp chùng xuống. Một số bạn bắt đầu xì xào, những ánh mắt đầy sợ hãi và tránh né.

An Chi vẫn đứng ở phía trên, đôi mắt hơi dao động một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô hít một hơi sâu, cầm chặt bảng điểm danh, rồi lên tiếng.

“Duy phải không? Bạn đến muộn. Lần sau mong bạn có thể đến đúng giờ để chúng ta không bị gián đoạn.”

Duy không đáp lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác như sự hiện diện của cô chẳng hề đáng để cậu ta chú ý. Cả lớp im bặt, dường như chờ đợi phản ứng từ cả hai.

Chi nhìn thấy rõ sự thách thức trong cách Duy cư xử, nhưng cô quyết định không để nó làm mình mất bình tĩnh. Trong vai trò lớp trưởng, cô biết mình phải giữ vững tinh thần và không để bản thân bị lấn át. Dù lòng có chút khó chịu, nhưng Chi vẫn cố gắng nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần cương quyết.

“Bạn không thể luôn làm mọi việc theo ý mình. Đây là lớp học, và chúng ta có những quy tắc cần phải tuân thủ.”

Lúc này, Duy quay đầu lại, ánh mắt của cậu ta lạnh như băng nhưng lại có chút gì đó tò mò khi nhìn thẳng vào Chi. Không phải ai cũng dám nói như vậy trước mặt cậu, nhất là một lớp trưởng. Một nụ cười nhạt, gần như chế giễu, xuất hiện trên gương mặt cậu.

“Tôi không cần ai bảo tôi phải làm gì.”

Câu trả lời của Duy sắc bén, thẳng thừng và lạnh lẽo. Một thoáng im lặng bao trùm cả lớp, không ai dám thốt lên một lời nào. Những lời của Duy khiến bầu không khí trong lớp như ngưng đọng, tạo ra sự đối đầu rõ ràng giữa hai người. Chi cảm thấy từng cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, chờ đợi cách cô đối phó với tình huống này.

Tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào Duy. Cô không phải là người dễ bị khuất phục. Lần đầu tiên, An Chi cảm thấy trước mặt mình không chỉ là một học sinh cá biệt, mà là một người có vẻ ngoài bất cần nhưng

ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt. Sự lạnh lùng của Duy khiến cô tò mò, dù biết rằng cậu không hề dễ đối phó.

“Được thôi,” Chi nói, giọng vẫn giữ vững sự điềm tĩnh, “Nhưng nếu bạn làm rối buổi học, tôi sẽ phải báo cáo với thầy chủ nhiệm.”

Duy không nói gì thêm, chỉ cười nhạt rồi quay trở lại tư thế ngả ngớn, mắt nhìn thẳng lên trần nhà như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình. Những học sinh khác trong lớp bắt đầu xì xào, vài người lén nhìn An Chi với ánh mắt lo lắng.

Chi cảm thấy không khí trở nên căng thẳng, nhưng cô không muốn kéo dài tình trạng này thêm nữa. Cô quyết định tiếp tục cuộc họp lớp, cố gắng giữ tinh thần tập trung vào nhiệm vụ.

Buổi họp kéo dài hơn nửa giờ, với những phân công công việc và các nội quy được thảo luận. Nhưng trong suốt thời gian đó, Chi luôn cảm thấy ánh mắt của Duy thoáng liếc về phía mình. Không quá rõ ràng, nhưng đủ để cô biết rằng cậu ta đang theo dõi từng hành động của mình. Mặc dù vẻ ngoài của Duy tỏ ra bất cần, nhưng bên trong, có điều gì đó trong cách cậu ta quan sát khiến Chi cảm thấy không thể bỏ qua.

Khi buổi họp kết thúc, Chi cẩn thận thu xếp lại tài liệu, trong khi học sinh bắt đầu rời khỏi lớp. Một số bạn tiến tới chào hỏi cô, nhưng tâm trí Chi vẫn còn vướng bận về cuộc đối đầu vừa xảy ra. Cô cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng đồng thời, có một sự tò mò không thể giải thích được về Duy. Cậu ta thực sự là ai? Tại sao lại có vẻ ngoài lạnh lùng và thái độ chống đối như vậy?

Chi thở dài, tự nhủ rằng mọi chuyện có lẽ chỉ là sự khởi đầu. Một năm học mới với nhiều thách thức đang chờ đợi, và Duy có thể sẽ là một trong những khó khăn lớn nhất mà cô phải đối mặt.

Đột nhiên, khi Chi đang thu dọn đồ đạc, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng cô.

“Không phải ai cũng dám đối đầu với tôi như cô.”

Chi giật mình quay lại, nhìn thấy Duy đang đứng tựa lưng vào cửa lớp, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự thách thức như trước. Cô khẽ nhíu mày, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

“Vì đó là trách nhiệm của tôi,” cô trả lời nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, “Tôi không thể để mọi thứ rơi vào hỗn loạn chỉ vì một người không muốn tuân theo quy tắc.”

Duy nhếch mép, ánh mắt dường như dịu lại một chút.

“Có vẻ cô khác với những người khác thật đấy.”

Nói rồi, cậu quay người bỏ đi mà không chờ đợi câu trả lời. Chi đứng đó, nhìn theo bóng dáng cậu khuất dần sau dãy hành lang. Một cảm giác khó hiểu tràn ngập trong lòng cô. Lâm Duy, người mà cô nghĩ sẽ chỉ là một học sinh bất trị, giờ đây lại để lại trong lòng cô những câu hỏi chưa lời giải.

Buổi sáng hôm đó, gió vẫn thổi nhẹ, nhưng trong lòng An Chi, một ngọn sóng ngầm dường như vừa trỗi dậy.

Chương 2

Chương 2: Xung đột đầu tiên

Tiếng chuông vào lớp vang lên giữa buổi sáng, báo hiệu giờ học chính thức bắt đầu. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tấm rèm cửa, chiếu xuống các dãy bàn gỗ cũ kỹ trong lớp 12A1. An Chi nhanh chóng cất cuốn sổ ghi chép của mình vào cặp, đôi mắt lướt qua danh sách điểm danh, kiểm tra lại xem có ai vắng mặt hay không. Lớp trưởng luôn giữ cho mình một thái độ cẩn thận và trách nhiệm. Cô đã sẵn sàng cho một ngày học mới, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi sự lo lắng.

Lâm Duy, người gây ấn tượng mạnh mẽ trong buổi họp lớp hôm trước, vẫn là cái tên khiến cô phải trăn trở. Cậu ta quá bất cần, quá khó đoán. Chi biết Duy sẽ không dễ dàng nghe theo nội quy lớp học. Sáng nay, cô tự nhủ mình phải kiên quyết hơn. Cô không thể để một người phá vỡ trật tự của lớp, càng không thể để vị trí lớp trưởng bị lung lay vì sợ hãi hay chùn bước.

Tiếng giày bước vào lớp vang lên khi các bạn bắt đầu ổn định chỗ ngồi. Và rồi, đúng như dự đoán, Duy xuất hiện một cách thản nhiên, đến muộn vài phút như thể thời gian chẳng có nghĩa lý gì với cậu. Lần này, không có tiếng đẩy cửa mạnh hay thái độ ngạo nghễ như hôm trước, nhưng sự thờ ơ trong ánh mắt cậu vẫn không thay đổi. Duy bước về chỗ ngồi cuối lớp, không thèm nhìn đến bất cứ ai.

An Chi nhìn cậu từ phía trên, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. Cô đã quyết định sẽ không lùi bước trước cậu ta nữa. Khi giáo viên vừa vào lớp, cô đứng dậy ngay lập tức, đôi tay cầm lấy bảng điểm danh, bước thẳng về phía cuối lớp, nơi Duy đang ngồi.

“Duy,” cô lên tiếng, giọng nói rõ ràng và không chút ngập ngừng. “Bạn đến muộn.”

Duy ngước mắt lên nhìn Chi, đôi mắt lạnh lùng nhưng có chút gì đó thách thức. Không có một lời đáp lại, cậu ta chỉ nhếch môi cười nhạt rồi quay đi, mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả lớp im lặng, tất cả đều theo dõi tình huống này với sự căng thẳng ngầm. Một số bạn cúi đầu, không dám thở mạnh, lo sợ sẽ châm ngòi cho một cuộc xung đột khác. Nhưng Chi vẫn giữ vững lập trường.

“Có thể bạn không quan tâm, nhưng đây là lớp học. Bạn cần phải tôn trọng quy tắc chung.”

Duy lại nhìn thẳng vào mắt cô, lần này không chỉ có sự lạnh lùng mà còn chút gì đó ẩn chứa bên trong, như thể Chi đang trở thành mục tiêu cho sự tò mò của cậu. Nhưng thay vì đáp trả ngay, Duy chỉ khẽ nhún vai, đôi tay vẫn đút sâu trong túi quần, rồi thản nhiên nói:

“Tôi không cần ai bảo tôi phải làm gì.”

Lời nói của cậu ta dứt khoát, sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian lớp học. Cả lớp vẫn lặng im, không ai dám phản đối, nhưng ánh mắt của họ đầy sự căng thẳng và mong đợi phản ứng của Chi.

An Chi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không thể để mình bị áp đảo bởi thái độ đó. Đây là trách nhiệm của cô, và nếu cô bỏ cuộc, cậu ta sẽ càng xem thường mọi thứ hơn.

“Bạn có thể nghĩ rằng mình không cần phải tuân theo quy tắc,” Chi tiếp tục, giọng cô mềm mại nhưng không kém phần kiên quyết, “Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục như thế này, không ai tôn trọng bạn cả.”

Lời nói của Chi dường như đã đánh thẳng vào điểm yếu nào đó của Duy. Ánh mắt cậu thoáng qua một chút biến đổi, nhưng rất nhanh, cậu lấy lại sự bình thản thường thấy. Duy khẽ cười, nhưng lần này nụ cười không hẳn là chế giễu, mà mang một chút gì đó như sự thích thú.

“Tôi không cần sự tôn trọng từ bất kỳ ai.”

Câu trả lời của Duy làm không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn. Nhưng An Chi không lùi bước. Cô nhìn thẳng vào mắt Duy, đôi mắt cô không hề dao động.

“Có thể bây giờ bạn nghĩ như vậy,” cô nói, giọng trầm ấm và chân thành hơn. “Nhưng nếu bạn không thay đổi, bạn sẽ tự cô lập chính mình. Không ai có thể sống một mình mà không cần người khác.”

Duy im lặng, đôi mắt tối sẫm của cậu vẫn nhìn cô chăm chú. Dường như có điều gì đó trong lời nói của Chi đã chạm vào bên trong cậu, dù cậu không muốn thừa nhận. Trong khoảnh khắc đó, sự phớt lờ, sự bất cần trong ánh mắt cậu dường như biến mất, thay vào đó là một tia suy nghĩ sâu xa.

Nhưng ngay lập tức, Duy lại trở về với vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần. Cậu quay mặt đi, không nói thêm lời nào. An Chi hiểu rằng cô không thể thay đổi một người như Duy chỉ sau vài lời nói, nhưng ít nhất, cô đã làm điều mà cô nghĩ mình nên làm.

Cô quay trở về chỗ ngồi, lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu. Duy là một người khó hiểu, và dù vẻ ngoài của cậu ta khiến người khác cảm thấy cậu không cần ai, nhưng Chi nhận ra có lẽ sâu bên trong, Duy đang che giấu nhiều điều mà cậu không muốn ai nhìn thấy.

Giờ học trôi qua một cách nặng nề. Duy không gây thêm rắc rối gì, nhưng sự im lặng của cậu lại khiến Chi cảm thấy có chút bất an. Cậu ngồi ở góc lớp, không chú ý đến bất kỳ điều gì, nhưng đôi lúc, Chi cảm nhận được ánh mắt của cậu thoáng nhìn về phía cô. Đó không phải là cái nhìn thách thức như ban đầu, mà có vẻ như Duy đang quan sát cô, một cách kín đáo và cẩn trọng.

Cảm giác đó khiến Chi không thể tập trung hoàn toàn vào bài giảng. Cô tự hỏi Duy thực sự đang nghĩ gì, và liệu cậu có thực sự thay đổi hay không. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Chi biết rằng cậu ta không đơn giản chỉ là một học sinh bất trị. Có điều gì đó khác biệt về Duy, và chính sự khác biệt đó làm cô không ngừng suy nghĩ.

Cuối cùng, khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô thu dọn sách vở, chuẩn bị rời khỏi lớp. Nhưng ngay khi cô bước ra khỏi cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau cô.

“Chi.”

Cô quay lại, bất ngờ khi thấy Duy đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhưng có chút gì đó khác lạ trong ánh nhìn. Không còn sự thách thức, không còn vẻ bất cần, mà thay vào đó là một sự tò mò rõ ràng hơn.

“Chuyện lúc nãy...” Duy bắt đầu, nhưng dường như không biết nói gì tiếp theo. Cậu ta đứng đó, đôi tay đút túi, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang hướng khác.

Chi hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô thấy Duy như vậy, có chút lúng túng. Cô giữ bình tĩnh, chờ đợi cậu ta nói tiếp.

“Tôi... không ngờ cô lại kiên quyết đến vậy.”

Câu nói của Duy khiến Chi khẽ cười. Cô không nghĩ cậu ta sẽ thừa nhận điều đó.

“Vì đó là trách nhiệm của tôi,” cô trả lời một cách tự nhiên, “Tôi không thể để một người làm rối cả lớp.”

Duy nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo giờ đây có chút gì đó như sự đồng cảm, hoặc ít nhất, là sự thừa nhận.

“Có lẽ... cô đúng.”

Cậu ta nói, rồi nhanh chóng quay người bước đi, để lại Chi đứng đó, cảm thấy có chút gì đó khó hiểu về con người này. Cô không ngờ rằng một người như Duy, kẻ vốn bất cần và không tuân thủ bất kỳ quy tắc nào, lại có thể thừa nhận điều đó.

Chương 3

Chương 3: Trận đánh nhau ngoài sân trường

Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên đều đặn, xua tan bầu không khí căng thẳng trong lớp học. Các học sinh bắt đầu vội vàng thu dọn sách vở, chuẩn bị cho giờ ra chơi. An Chi cũng không ngoại lệ, cô cẩn thận gấp sách vở vào trong cặp, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cuối lớp nơi Lâm Duy đang ngồi. Cậu ta đã không nói gì suốt cả buổi học, giữ một vẻ lạnh lùng, xa cách như mọi khi.

Cô tự hỏi về cuộc trò chuyện hôm trước. Dù không thể hiểu hết suy nghĩ của Duy, Chi vẫn cảm thấy cậu đang có một cuộc chiến bên trong. Một phần của cô muốn tiến lại gần hơn, tìm hiểu rõ hơn, nhưng phần còn lại lại cảnh báo rằng Duy không phải là người dễ tiếp cận.

Khi cô bước ra khỏi lớp, một nhóm bạn rủ nhau ra sân trường, tận hưởng thời gian giải lao. Chi định cùng họ đi nhưng rồi đôi chân cô chững lại khi thấy một nhóm học sinh khác đang tụ tập ở một góc khuất, gần khu vực nhà kho cũ phía sau trường. Sự ồn ào và căng thẳng toát ra từ đó thu hút sự chú ý của Chi. Dường như có điều gì đó không bình thường.

Và rồi cô nhìn thấy Lâm Duy.

Cậu đang đứng giữa nhóm học sinh trường khác, đối diện với họ mà không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng của cậu đối lập hoàn toàn với không khí căng thẳng đang bao trùm. Nhóm học sinh kia rõ ràng không đến để làm bạn; họ nhìn Duy với ánh mắt thách thức, và một trong số họ đã tiến gần hơn, rõ ràng là chuẩn bị gây sự.

An Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một phần vì lo lắng, một phần vì không thể hiểu nổi tại sao Duy lại dính vào một tình huống như thế này. Cô đứng lặng người ở một góc khuất, không dám tiến lại gần nhưng cũng không thể quay đi. Ánh mắt của cô bị hút chặt vào cảnh tượng đó, không thể rời khỏi.

Tên đứng đầu nhóm kia, một học sinh với dáng vẻ bặm trợn và ánh mắt dữ tợn, bước lên trước mặt Duy, nắm đấm đã siết chặt lại. Duy vẫn đứng yên, không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng vào hắn ta với ánh mắt đầy thách thức. Không một lời nói nào được trao đổi, nhưng không khí giữa họ đang căng như dây đàn. .

Rồi không một dấu hiệu báo trước, tên đó lao vào Duy, nắm đấm hướng thẳng vào mặt cậu. An Chi nín thở, tim cô như ngừng đập. Nhưng Duy, như một cái bóng, né tránh đòn tấn công một cách dễ dàng, rồi phản công nhanh như chớp. Một cú đấm chính xác vào ngực kẻ kia, làm hắn lùi lại vài bước, loạng choạng.

Cuộc ẩu đả bắt đầu, và mọi thứ diễn ra quá nhanh. Duy không chỉ đơn giản là phòng thủ; cậu chiến đấu như thể đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này. Những cú đấm, cú đá của cậu mạnh mẽ, dứt khoát, khiến đối phương không thể phản kháng. Nhóm bạn của tên kia cũng lao vào, nhưng Duy nhanh chóng đánh ngã từng người một. Cậu di chuyển như thể đang thực hiện một điệu nhảy, mỗi cú đấm, cú đá đều chính xác và uyển chuyển.

An Chi đứng lặng người, bối rối và lo lắng. Cô chưa bao giờ thấy một cảnh tượng như thế này, và cô cũng chưa từng nghĩ rằng Duy lại có khả năng chiến đấu như vậy. Cô biết cậu không phải là một người dễ dàng chịu thua, nhưng việc thấy cậu trong một cuộc đánh nhau thực sự khiến cô bị sốc. Duy trông hoàn toàn khác biệt trong khoảnh khắc này — mạnh mẽ, lạnh lùng, và đầy sự giận dữ ẩn sâu bên trong.

Cuối cùng, khi mọi thứ dường như đã kết thúc, Duy đứng đó, thở dốc, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối. Nhóm học sinh kia nằm rải rác trên mặt đất, đau đớn và không còn sức chiến đấu. Duy quệt máu trên miệng mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng, vô cảm.

An Chi thấy cậu định quay đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô biết mình nên rời khỏi đây, nhưng đôi chân không thể cử động. Cô không thể để mặc cậu sau những gì vừa chứng kiến.

“Bạn có bị thương không?”

Cô nói to hơn dự định, tiếng nói của cô vang lên giữa không gian tĩnh lặng của sân trường. Duy dừng lại, đôi vai cậu hơi cứng lại như thể bị bất ngờ bởi câu hỏi. Cậu quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Cảm xúc trong đôi mắt ấy vẫn không thay đổi, nhưng dường như có chút gì đó gợn lên trong khoảnh khắc Duy nhận ra cô đã chứng kiến tất cả.

“Không phải việc của cậu.”

Giọng nói của cậu vẫn lạnh lẽo, nhưng có lẽ vì hơi thở còn chưa đều, câu trả lời nghe không còn sắc bén như mọi khi. Duy không muốn để cô thấy sự yếu đuối, dù chỉ là chút ít.

Nhưng An Chi không thể bỏ qua được. Cô bước lại gần hơn, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Cô không biết phải làm gì trong tình huống này, nhưng việc để Duy một mình sau một trận đánh như vậy thực sự không ổn.

“Bạn không thể cứ như thế này mãi được,” Chi nhẹ nhàng nói, giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Nếu cứ tiếp tục, bạn sẽ gây ra rắc rối lớn"

Duy nhìn cô chăm chăm, đôi mắt ánh lên một tia chớp giận. “Cậu nghĩ cậu hiểu gì về tôi à?” Cậu nói, giọng cậu đầy sự thách thức, nhưng cũng có chút gì đó như tổn thương.

An Chi im lặng. Cô biết mình không hiểu rõ về cậu, nhưng cô cảm nhận được sự giận dữ, sự bất an mà Duy đang cố che giấu. “Tôi không hiểu bạn,” cô thú nhận. “Nhưng tôi biết bạn không phải là người vô cảm. Nếu không, bạn đã không đứng đây và trả lời tôi.”

Duy sững lại, đôi mắt cậu thoáng chút bối rối, như thể câu nói của Chi đã chạm vào điều gì đó bên trong cậu. Cậu không trả lời ngay, chỉ quay mặt đi, đôi tay siết chặt bên hông.

“Cậu không hiểu gì cả,” cậu nói nhỏ, giọng cậu như nghẹn lại. “Tôi không cần ai thương hại"

Chi nhìn cậu, lòng cô chùng xuống. Duy không phải là người dễ tiếp cận, và có lẽ cậu đã quen với việc che giấu bản thân đằng sau lớp vỏ cứng rắn này. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô biết cậu không hẳn là kẻ tàn nhẫn hay vô cảm.

“Tôi không thương hại bạn,” cô nhẹ nhàng nói, giọng nói của cô bình tĩnh hơn. “Tôi chỉ quan tâm.”

Duy khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu như để kiềm chế cảm xúc bên trong. Cậu không quen với việc người khác quan tâm đến mình, nhất là một người như Chi, người luôn tuân thủ quy tắc và có vẻ quá xa cách với thế giới của cậu.

“Quan tâm không thay đổi được gì,” Duy nói, giọng cậu lạnh lùng. “Tôi không cần.”

Cậu quay người bỏ đi, để lại Chi đứng lặng người giữa sân trường vắng. Những lời cuối cùng của cậu vang vọng trong không gian, nhưng Chi biết rằng, đằng sau vẻ ngoài bất cần đó, Duy thực sự cô đơn.

Cô nhìn theo bóng lưng của Duy, lòng đầy mâu thuẫn. Cô không thể hiểu hết cậu, nhưng có lẽ đây không phải là lần cuối cùng cô thấy mình bị kéo vào thế giới phức tạp đó. Và dù chưa biết điều gì đang chờ đợi phía trước, An Chi biết rằng Duy không phải là người xấu. Chỉ là cậu đã quá quen với việc che giấu bản thân, quá quen với việc đẩy người khác ra xa.

Chỉ có thời gian mới trả lời được liệu cô có thể thực sự tiến gần hơn tới cậu, hay cả hai sẽ tiếp tục đi trên con đường riêng lẻ của mình. Nhưng ít nhất, An Chi không có ý định từ bỏ dễ dàng.

Chỉ có thời gian mới trả lời được liệu cô có thể thực sự tiến gần hơn tới cậu, hay cả hai sẽ tiếp tục đi trên con đường riêng lẻ của mình. Nhưng ít nhất, An Chi không có ý định từ bỏ dễ dàng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play