Lý Hiên chuyển về vùng quê cùng mẹ, nơi mà mẹ cậu đã từng trưởng thành - huyện Thăng Bình. Cậu phải sống cùng bà ngoại trong khoảng thời gian mẹ đi công tác ở nước ngoài, mà cậu thì không thể đi cùng và thời gian đi sẽ rất lâu. Cậu buộc phải chuyển về quê sống cùng bà. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Hiên đặt chân đến ngôi nhà nhỏ của bà, nhưng lần này cậu đã cảm nhận được không khí yên bình và hòa mình vào cảnh quan thiên nhiên xanh tươi. Lý Hiên cảm thấy hạnh phúc khi được khám phá cuộc sống mới ở quê hương của mẹ. Cậu dành nhiều thời gian đi dạo trong làng, gặp gỡ hàng xóm và khám phá những điều mới mẻ. Trong lòng, Lý Hiên hy vọng rằng những trải nghiệm này sẽ giúp cậu trưởng thành hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn và hiểu thêm về quê hương, cảm nhận tình yêu của mẹ dành cho nơi này.
Trên đường đi dạo tìm hiểu về nơi mình sống trong thời gian sắp tới, Lý Hiên vô tình phát hiện ra trên cây bàng có một cậu thanh niên chạc tuổi mình đang với lấy một cái gì đó, vừa nhìn thấy Lý Hiên người kia liền lên tiếng.
"Này anh bạn nhỏ có thể giúp tôi đỡ láy con mèo không?".
"Con mèo?" giọng nghi ngờ nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, Lý Hiên nhìn thấy một con mèo màu xám tro đang lấp ló trên đó.
"Tôi sẽ đuổi nó xuống cậu ở dưới đỡ nó nhé, đừng để nó bị thương" cậu ta nói tiếp.
"Con mèo trèo lên được tự khắc xuống được sao phải bắt?" Lý Hiên hỏi.
"Nó là Happy, Chỉ biết trèo lên không biết trèo xuống" cậu ta đáp.
"Happy thì cũng chỉ là một cái tên thôi. Dù sao nó cũng là mèo, sao có thể trèo lên mà không thể trèo xuống được chứ" Lý Hiên, lắc đầu thở dài với câu trả lời của cậu ta.Nhưng trong đầu lại hiện lên một ký ức cũ.
Mùa hè năm 2003
Tiếng khóc thút tha thút thít vang vọng đâu đây, nhưng nhìn mãi vẫn không phát hiện ra được điều gì. Lý Hiên ghi ngờ lầm bẩm: "Ở đây chỉ có mỗi một mình mình, sao lại có tiếng khóc mà không thấy người. Chả nhẽ có Ma....".
"Ma cái đầu cậu, hít hít" đâu đó lại có người vừa thút thít vừa đáp.
"Vậy cậu là ai? Tại sao tớ không thấy cậu?" Lý Hiên hỏi tiếp.
"hít hít trên này nè" vừa lâu nước mắt vừa đáp, Lý Hiên ngước mắt nhìn lên, quả nhiên thấy một cậu nhóc đang ôm cây ở trên đó.
"Giúp tớ với tớ không xuống được" giọng năn nỉ thút tha thút thít không ngừng cầu cứu Lý Hiên.
"Lên được thì xuống được, sao tớ phải giúp" Lý Hiên đáp vẻ mặt treo ghẹo.
"Tớ là Liên Thành lên được nhưng không xuống được" cậu nhóc đáp.
"Cậu chỉ cần ở dưới đở tớ là được, bây giờ tớ sẽ nhảy xuống cậu đỡ tớ nhé trên này kiến cắn đau lắm. Hít hít" Liên Thành vừa nói xong thì buôn tay chân đang ôm cây ra ngã dè lên người Lý Hiên. Cơ thể Lý Hiên bị Liên Thành đè lên mà không thấy người đâu cả, chỉ nghe được giọng nói cố gắng phát ra từ Lý Hiên.
"Đứng đứng dậy nhanh lên, tớ sắp bị cậu đè chết rồi".
Liên Thành vội vội vàng vàng đứng dậy phủi tay chân rồi đỡ Lý Hiên đứng lên.
"Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã đè lên người cậu, hì hì" vừa xin lỗi vừa phủi bụi trên người Lý Hiên.
"Cậu to con như thế mà lại để một đứa nhỏ con như tớ đỡ cậu. Xém chút nữa tớ bị cậu đè chết rồi đấy" Lý Hiên bực nhọc than thở. Thấy vậy Liên Thành đặt lên tay Lý Hiên quả xoài xanh chưa kịp chín.
"Vậy tớ hồi thường cho cậu nhé. Đây là quả mà tớ thích nhất đấy" cầm quả xoài trên tay, Lý Hiên cau mày khó chịu. Nhưng khi nhìn cậu bạn ăn trông rất ngon lành Lý Hiên cũng muốn thử. Vừa cắn một miếng mặt Lý Hiên đã biến sắc làm Liên Thành một pha ôm bụng cười. Liên Thành lại xòe tay ra bảo Lý Hiên hãy chấm vào đây thì ăn sẽ ngon hơn.
Hai cậu nhóc ngồi dưới gốc cây xoài, vừa ăn vừa nhíu mày. Trong lúc ăn xoài Lý Hiên biết được cậu nhóc ngồi bên cạnh tên là Mạc Liên Thành, còn có một cái tên gọi thân thương khác là Tiểu Mập Mạp, chạc tuổi cậu sống ở xóm trên. Khi Liên Thành định hỏi tên Lý Hiên thì từ xa đã có người gọi: "Tiểu Tiệm đến giờ cơm rồi về nhanh nào" Lý Hiên vội đứng dậy, đặt lại quả xoài vào tay Liên Thành, chạy vội đi và quay đầu lại nói: "Ngày mai mình lại gặp nhau ở chỗ này nhé, giờ tớ phải về rồi".
"Này anh bạn nhỏ, có thể giúp tôi đỡ con mèo không?" giọng nói đó lại vang lên Lý Hiên giật mình nhìn lại, con mèo vẫn còn trên cây anh đưa mắt nhìn về phía người kia đáp.
"Xin lỗi, tôi bị dị ứng với lông mèo" nói rồi Lý Hiên quay lưng đi vừa hay con mèo nhảy nhào vào người cậu, chưa phản ứng kịp Lý Hiên xua tay hất nó xuống đất, cau mày phủi đi nhưng sợi lông trên người mình. Thấy vậy người đang ở trên cây nhảy vội xuống ôm láy con mèo.
"Dù có bị dị ứng, thì cũng đừng tàn bạo với nó như vậy chứ, cậu làm con mèo của tôi bị thương rồi đây này"
"Liên quan gì đến tôi" Lý Hiên đẩy người kia ra rồi bỏ đi trong sự bực bội. Có lẽ đây là trải nghiệm đầu tiên mà anh không thích khi vừa mới về đây.
Ngày đầu đến nhận lớp, Lý Hiên đã được xếp vào khối A mà không cần phải tham gia cuộc thi hằng tháng của trường. Cũng vì điều này mà khi vừa nhận lớp cậu đã mất thiện cảm với mọi người. Nhưng không ai biết được khả năng học của Lý Hiên tốt đến cỡ nào. Vừa bước vào cửa, đã có người nhận ta Lý Hiên, cậu ta vừa nhìn thấy Lý Hiên, liền đập bàn đứng dậy: "Tiểu tử thối, cậu là người hôm qua làm Happy bị thương đúng không?" Lý Hiên không đáp vội nhìn cậu ta rồi nhíu mày, mãi đến khi cậu ta hỏi lại lần nữa thì Lý Hiên mới đáp: "Liên quan gì đến tôi" vẫn là câu nói đó khiến cậu ta bực càng thêm bực, định lên đánh nhau với Lý Hiên thì cô giáo lên tiếng.
"Mạc Liên Thành, em ngồi xuống cho tôi. Em tính làm gì? Đừng nghĩ bản thân đứng top một của khối A thì muốn làm gì làm" khi nghe giáo viên nhắc đến cái tên này Lý Hiên nhìn về phía Liên Thành có chút trầm tư.
Lý Hiên được cô xếp ngồi cạnh lớp trưởng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn "Lý Hiên, lâu rồi không gặp" lớp trưởng vui vẻ chào hỏi.
"Chúng ta quen nhau sao?" cậu thắc mắc
"Cậu không nhận ra tớ sao? tớ là Hân Vy, cô gái có mai tóc dài thắt bím hai chùm, ở cạnh nhà ngoại cậu nè. Trước đây chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, một lần lúc cậu bảy tuổi, và một lần lúc cậu mười hai tuổi đó, quên rồi hả?" lớp trưởng vui vẻ nhắc lại ký ức cũ nhưng Lý Hiên lại tỏ vẻ thờ ơ và không muốn nhớ.
Dù thích hay không, thì cuộc sống của Lý Hiên giờ đây đã bước sang một trang giấy mới. Phải bắt đầu lại từ đầu, tiếp xúc làm quen với môi trường và bạn bè mới. Khi chuyển trường vào giữa năm học lớp mười, khiến cậu gặp nhiều khó khăn trong việc học. Vừa không thể theo kịp bạn bè, lại phải làm quen với bạn mới. Tính cách cậu khá nội tâm, rất ít khi chịu mở miệng bắt chuyện với người khác. Nhưng khi họ đụng đến cậu, hay người thân của cậu, thì cậu sẵn sàng đánh trả. Đã từ lâu cậu không thích thành phố, cậu muốn có một cuộc sống bình yên, yên tĩnh không ồn ào từ mọi thứ xung quanh. Lần này được chuyển về quê của bà, là điều mà cậu đã mong ước từ rất lâu. Từ thành phố chuyển về vùng quê, thì không thể không tránh khỏi sự bàn tán từ mọi người trong trường. Họ luôn thắc mắt, tại sao một người học giỏi như Lý Hiên lại phải chuyển trường khi đang học dỡ lớp mười, tại sao từ thành phố phải chuyển về vùng quê. Nhưng cậu lại chẳng thèm để ý đến ai, cậu chỉ tập trung vào việc học của mình. Những người trong lớp thì luôn muốn giúp đỡ cậu, gắn kết với mọi người, cố giắng để cậu không phải lạc lõng ở một nơi tuy xa lạ nhưng có chút quen thuộc này.
Việc Lý Hiên không cần phải thi, mà vẫn được xếp vào khối A của trường, mà làm cho những người cùng khối cảm thấy mất mảnh Bản thân họ đã cố gắng rất nhiều mới được xếp vào khối A, còn Lý Hiên thì không. Cậu chỉ vừa chuyển đến, đã được xếp vào mà không cần thi cử, và việc cậu được chuyển vào thì ắc sẽ có người bị chuyển đi. Nhưng vì chưa đến ngày thi, nên những người đó vẫn đợi kết quả thi lần tới.
Những người có khả năng bị loại, đã tìm đến Lý Hiên và kiếm chuyện với cậu. Điều mà cậu không thích, lại liên tục gặp phải. Từ trước đến nay, việc cậu bị người khác làm phiền cũng không phải ít. Chỉ là những lúc như vậy, chỉ có một mình cậu đứng lên chống lại bọn họ. Nhưng có vẻ như lần này thì lại khác, Lý Hiên vừa đứng lên đối chất, đã có một người bạn trong lớp đi lên chăng ngang.
"Học thì không lo học, ở đây trách ai chứ. Nếu các cậu học đủ tốt, thì sợ ai tranh giành vị trí của mình" giọng nói khắt khe, từ một cậu bạn ở cuối lớp. Cậu ta tiếng lên,đi về phía đám người gay chuyện với Lý Hiên.
"Không phải chứ Nhất Đinh, chúng ta đã học cùng nhau lâu như vậy, đáng ra cậu phải đứng về phía bọn tôi chứ. Sao cậu lại bênh người ngoài như thế?"một người trong đó đáp
"Người ngoài? Ai là người ngoài. Cậu nói xem, Lý Hiên là học sinh lớp A1, còn các cậu thì sao? so với những người ở đây thì ai mới là người ngoài?" Nhất Đinh khoác tay lên vai người kia đáp trả.
"Cậu ấy là học sinh của lớp A1, còn các cậu là học sinh lớp A3 thậm chí là B1, so với máy cậu thì không biết ai mới là người ngoài" lớp trưởng nhanh chóng nói thêm
Nhìn cảnh tượng này, Lý Hiên mới cảm nhận được sự quan tâm của người khác đối với mình thật sự là như thế nào. Nếu trước đây, cậu phải một mình chống lại những người kiếm chuyện với mình. Thì lần Lý Hiên lại được những người bạn cùng lớp đứng lên bảo vệ.
Thấy không thể gây chuyện với Lý Hiên được nữa, nên những người kia ngậm ngùi đi về. Lý Hiên nhìn về phía Nhất Đinh và Hân Vy sắt mặt lạnh lùng không cảm xúc: "Cảm ơn" nói rồi cậu ngồi vào vị trí của mình, Nhất Đinh thấy thế liền khoác lên vai Lý Hiên nói.
"Không phải chứ, tôi nói cậu nghe, tôi và lớp trưởng vừa giúp cậu thoát khỏi đám phiền phức kia, ít nhiều gì cậu cũng phải cảm ơn thành tâm một chút chứ, đâu thể nào nói: "cảm ơn" suông như vậy, được đúng không" đánh mắt về phía lớp trưởng nháy mắt ra hiệu, lớp trưởng hiểu ý liền nói thêm "Đúng đúng, cảm ơn phải thành ý một chút".
"Vậy các cậu muốn gì?" Lý Hiên hỏi
"Hay là cậu mời tụi này ăn nướng đi, sao hả?"
"Ăn nướng? tớ cũng muốn tham gia?" giọng thì đã nghe, nhưng người thì không thấy đâu. Nhất Đinh thở dài lên tiếng
"Lại nữa rồi đấy, cứ cái đà này tôi không thể không nghĩ cậu là ma đấy. Mạc Liên Thành, cậu có thể nào xuất hiện một cách bình thường được không? Sao mà mỗi lần cậu xuất hiện thì chỉ nghe tiếng chẳng thấy nỗi người vậy"
Đây có lẽ không phải là lần đầu tiền, Liên Thành xuất hiện theo kiểu có tiếng nhưng không có người, Nhất Đinh cũng không bất ngờ gì với cậu bạn này. Liên Thành lại bất thình lình đứng trước mặt Nhất Đinh, dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng Nhất Đinh không tránh khỏi việc bị Liên Thành làm giật mình.
Liên Thành hiện đang là học sinh của lớp A1, cậu đứng top 1 trong khối A của trường. Cậu được mệnh danh là học bá xuất sắc, luôn đạt điểm cao trong các cuộc thi cử. Và sự xuất hiện của Lý Hiên liệu có đánh bại cậu, khi không cần thi mà vẫn được xếp vào khối A. Nhưng chuyện này với Liên Thành mà nói, thì cậu cũng không quan tâm hay để trong lòng, vì với cậu điểm số không quan trọng, bằng kiến thức mà cậu học được. Liên Thành sống cùng mẹ, ba cậu mất từ khi cậu chưa kịp chào đời. Cậu là niềm tự hào lớn nhất của mẹ, Liên Thành cũng rất yêu thương mẹ của mình. Cậu luôn mong muốn học thật tốt thật giỏi và tương lai sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ không phải bận tâm về việc kiếm tiền nữa.
Kết thúc buổi học Lý Hiên, Liên Thành, Nhất Đinh cùng Hân Vy đến quán nướng gần trường, nơi mà ba người kia trước đây thường lui đến. Đây cũng là lần đầu tiên, Lý Hiên đi ăn cùng với những người bạn mà cậu cho là xa lạ này. Họ nhiệt tình đến mức làm cho Lý Hiên có chút không thoải mái, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng. Dù là vậy, nhưng cậu lại không dám kỳ vọng quá nhiều vào tình bạn này, bởi cậu đã trãi qua quá nhiều chuyện trong cuộc sống, những người mà cậu cho là bạn thì họ cũng chỉ lợi dụng cậy mà thôi. Bốn người đang vui vẻ ăn nướng với nhau, thì bàn bên cạnh lại thầm thì to nhỏ về chuyện của Lý Hiên. Họ bàn tán về việc cậu được chuyển trực tiếp vào lớp A mà không cần thi cử, họ truyền tai nhau, Lý Hiên có mẹ nhưng không có bố, không biết mẹ cậu đã làm gì để cậu được như vậy, liệu bà ta có..., nghe những điều này, sắc mặt Lý Hiên thay đổi, anh nhíu mày khó chịu đi lại bàn bên cạnh đặt nhẹ tay lên vai người kia nói.
"Bịa chuyện và bôi nhọ người khác là phạm tội, tôi có thể kiện máy người đó" những lúc anh nhíu mày, gương mặt anh dường như được thay bằng một người khác, từ ánh mắt đến gương mặt cũng trở nên cáu gắt hơn, khiến người khác khi nhìn vào liền cảm thấy lạnh sống lưng. Họ nhận ra, người như Lý Hiên không thể chạm nên liền rời đi. Nhất Đinh bên này thấy vậy liền kéo Lý Hiên về: "Lý Hiên, cậu đỉnh thật đấy, không ngờ chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến đám kia bỏ đi rồi. Tôi phải nhìn cậu bằng một con mắt khác rồi, haha" Nhất Đình vừa cho thịt vào bát Lý Hiên vừa nói.
"À phải rồi chuyện lúc nảy..." Nhất Đinh nói tiếp, nhưng chưa nói hết câu, đã bị Liên Thành nhắc thịt vào mồm: "Cậu ăn đi, ăn cho hết chỗ này, chỗ này là chỗ cậu vừa gọi thêm đó". Nhất Đinh đứng bật người dậy nhả thịt trong miệng ra liên tục chửi mắng Liên Thành
"Nóng nóng nóng, cậu bị điên hả? thịt vừa lấy từ trên bếp xuống, đã cho vào miệng tôi rồi. Nóng chết đi được" thịt mà Nhất Đinh vừa nhả ra cậu lại đêm nó cho vào mồm Liên Thành, Liên Thành nhanh trí tránh được hai người có một pha rượt đuổi không ngừng.
Sau một thời gian sống ở quê bà, Lý Hiên giờ đây đã quen với cuộc sống này. Mỗi buổi sáng cậu phụ bà mang bánh ra chợ bán, sau đó vội vã chạy đến trường. Lý Hiên cũng đã dần quen với những con người ở đây và những người thật sự xem cậu là bạn.
Trên đường đến, trường Lý Hiên thường đi ngang qua nhà Liên Thành, dù không muốn như vẫn phải gọi cậu ta đi cùng. Trên đường đi, Lý Hiên không nói lời nào, dù Liên Thành có nói gì đi nữa thì cậu cũng chỉ nhận lại sự im lặng của Lý Hiên. Trước đây trong một lần cả hai đi cùng nhau, Liên Thành liên tục nói kiến Lý Hiên cảm thấy rất phiền và bực bội, cậu không nói gì cả, quay mặt nhìn Liên Thành Nhíu mày một cái, đã khiến Liên Thành một chữ cũng không dám nói ra. Dù là vậy, nhưng đôi lần Lý Hiên cũng chỉ biết im lặng, trước sự nói nhiều trong lúc đến trường cùng Liên Thành.
Trong một buổi sáng u ám, Lý Hiên đang ngồi trong lớp học. Ánh mặt trời vừa mới ló rạng, cậu đã có mặt ở lớp từ sớm để ôn tập cho kỳ thi sắp tới. Cậu cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng vì phải học nhiều hơn các bạn cùng lớp. Nhìn qua cửa sổ, cậu nhìn thấy những đám mây xám trôi qua, như thể chúng cũng chịu đau khổ giống như cậu. Trong lúc suy nghĩ, Lý Hiên nghe tiếng động từ phía sau. Liên Thành không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó, trên tay cầm theo bữa sáng đặt trên bàn và nói
"Nghe bà bảo, sáng nay cậu đến lớp sớm bữa sáng còn chưa kịp ăn nên nhờ tôi mang đến cho cậu" nói xong Liên Thành ngồi vào bàn của minh, vừa láy sách vở vừa nói tiếp: "Chỉ là điểm số thôi mà, sao cậu phải cố giắng để đạt điểm cao làm gì nhỉ. Cậu mà cứ như thế này thì cậu chết trước khi có điểm số đó" lời nói có vẻ là trách móc, nhưng lại có chút quan tâm.
"Liên quan gì đến cậu" Lý Hiên vừa ăn vừa đáp. Lại là câu trả lời đó, khiến Liên Thành bực nhọc đập mạnh vào vai Lý Hiên đáp
"May mà không liên quan đến tôi, thử mà liên quan xem tôi có xử cậu không. Nếu không phải vì bà Lục muốn tận tay mang bữa sáng đến cho cậu, thì còn lâu tôi mới mang đến hộ nhé. Tôi chỉ lo cho sức khỏe của bà thôi"
Lý Hiên lại cau mày nhìn Liên Thành, thấy vậy Liên Thành vỗ nhẹ vào hai vai Lý Hiên nói tiếp
"Giãn cái chân mày của cậu ra, mới có mười sáu tuổi, người khác không biết lại nghĩ hai sáu đó" nói rồi cậu cười cợt bỏ đi, để lại Lý Hiên sắc mặt rất khó coi.
Ngày thi cữ cũng đã đến, mọi người ai cũng mang tâm trạng lo lắng vào phòng thi, chỉ có Liên Thành là vô tư không suy nghĩ. Cầm đề thi trên tay, Liên Thành cười nhẹ một cái rồi chút tâm làm bài. Thời gian có vẻ trội qua rất lâu, không khí trong phòng thi im re chỉ nghe được tiếng gió thổi từ ngoài vào . Tiếng chuông reo lên, mọi người lần lượt nộp bài ra về. Hân Vy và Nhất Định tìm đến Liên Thành để thăm dò đáp án, cầm bài nháp của Liên Thành trên tay Nhất Đinh hét lên.
"Mình lại làm sai câu dễ nhất rồiiiiiiii"
Nghe được âm tư của Nhất Đinh, Hân Vy lại được pha cười nghiêng ngã: "Cho chừa cái tội lanh chanh haha".
Buổi thi cữ đã kết thúc từ tuần trước, hôm nay là ngày có kết quả thi của tháng vừa rồi. Mọi người nháo nhào đi xem ai là người bị loại khỏi khối A. Nhưng sau khi xem bản điểm, điều mọi người bất ngờ không phải tên của người bị loại, mà là tên của người đứng nhất. "Lý Hiên" cái tên Lý Hiên này lại đứng ở vị trí số một, vừa chuyển vào khối A ngay lập tức đã đá bay cái tên Liên Thành xuống hạng hai. Điều này làm cho cả khối A không khỏi bất ngờ, thì ra cậu ta được chuyển thẳng là có lý do cả. Giờ thì họ mới tâm phục khẩu phục khả năng học của Lý Hiên. Dù chuyển trường và học sau mọi người nhưng cậu vẫn ngang nhiên dành được vị trí số một.
Còn về Liên Thành, sau khi hay tin vị trí số một của mình đã bị Lý Hiên giành mất. Dù trước đây từng nói điểm số với cậu không quan trọng, quan trọng là kiến thức. Nhưng dù sao, vị trí mà cậu đứng từ trước đến nay chưa từng thay đổi, vậy mà nay lại bị người khác giành mất nên cậu có chút tiếc nuối.
Liên Thành quay về lớp, nhìn thấy Lý Hiên đang được mọi người xoay quanh khiến Liên Thành chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cậu không quá bực vì bị người khác giành vị trí số một, cậu chỉ bực vì người đó là Lý Hiên.
Mất đi vị trí số một, mọi người không còn quan tâm Liên Thành như trước nữa, ngay cả giao viên cũng trách cậu vì lần này làm bài không đủ tốt. Đến bản thân cậu cũng không biết, là do bản thân làm bài chưa đủ tốt, hay do Lý Hiên làm bài quá tốt.
Trên đường về nhà, cậu như người mất hồn luôn suy nghĩ về đểm số của mình. Cậu luôn nghĩ từ trước đến nay là cậu thật sự không quan tâm đến điểm số, hay vì điểm cậu không ai vượt qua được, nên mới vô tư không quan tâm. Nghĩ rồi cậu chỉ biết mang những phiền lo vào hơi thở dài của mình.
Từ xa, cậu thấy Lý Hiên đang phụ bà dọn hàng, trong lòng lại hiện lên một sự ghét bỏ, đã ghét rồi tại sao đi đâu cũng gặp. Liên Thành đứng từ xa quan sát Lý Hiên và bà như người mất hồn, cứ đứng ở bờ sông lẩm bẩm một mình. Vô tình ánh mắt hai người chạm nhau, biết bản bị phát hiện cậu gọi Lý Hiên lại lời nói có chút buồn phiền
"Chúc mừng cậu, đã giành được vị trí đầu bản"
"Cậu thật sự đang chúc tôi, hay đang cảm thấy ấm ức vì vị trí số một đã bị tôi dành láy. Không phải cậu từng nói điểm số không quan trọng sao? bay giờ lại đi trách tôi" Lý Hiên thẳng thắn nói.
Liên Thành đang khó chịu còn thêm giọng muốn gay chuyện của Lý Hiên lại thêm ấm ức.
"Đúng, không phải chỉ là điểm số thôi sao, thứ tôi quan trọng là kiến thức được tiếp thu, chứ không phải điểm số được viết trên giấy"
"Mà tôi nói này Lý Hiên, cậu không thấy cậu đáng ghét sao, cậu vừa tranh được vị trí số một của tôi, liền quay sang kiếm chuyện với tôi như thế à" Liên Thành trách móc nói tiếp
"Là tôi đang kiếm chuyện hay là cậu, cậu chạy đến chỗ tôi liền trách tôi, bay giờ lại thành tôi kiếm chuyện. Thay vì ở đây trách tôi, thì cậu tự xem lại bản thân mình đã làm bài đủ tốt chưa. Là do cậu quá chủ quan thôi. Trách tôi được sao? Đã nói nhiều còn vô lý" Lý hiên có chút tức giận chỉ tay vào ngực Liên Thành trách móc.
Liên Thành nổi giận đáp lại: "Tôi nói nhiều là vì tôi muốn cậu hiểu rằng, việc đánh mất vị trí số một không phải là do tôi chủ quan. Tôi đã làm hết sức của mình, nhưng cậu đã tìm cách vượt qua. Nên tôi tạm thời khó có thể chấp nhận điều đó!"
Lý Hiên nhìn Liên Thành với ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không quan tâm cậu có chấp nhận hay không. Cuộc sống không công bằng, và tôi chỉ đang làm điều mà tôi muốn. Nếu cậu không thể chấp nhận thất bại, thì cậu không xứng đáng với vị trí số một."
Liên Thành cảm thấy tức giận tràn đầy trong lòng, nhưng cậu ta biết không có lợi gì khi tranh cãi với Lý Hiên. Thay vào đó, cậu ta quyết định chấp nhận thất bại và học từ những sai lầm của mình. Cả hai người đứng im lặng, ánh mắt của họ đầy căng thẳng và sự cạnh tranh sẽ tiếp tục tồn tại giữa họ hay chỉ là gió thoảng may bay.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play