Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nơi Tâm Sự Của Con Người

Bí mật nho nhỏ của chúng ta

Haiiii
Nếu có nỗi buồn
Hãy tâm sự với tui nha
Tui không thể vòng tay qua ôm bạn
Cũng chẳng thể lau những giọt nước mắt
Chỉ có thể tâm sự qua lời nói, qua những dòng chữ nơi đây
Mong những dòng chữ này có thể xoa dịu nỗi đau, nỗi buồn hoặc có thể là sự mệt mỏi
Vậy các bạn từng nghĩ tới sở thích của bản thân bao giờ chưa?
Dù mình không hay để ý nhưng bây giừo người mình hỏi chính là bạn
Liệu bạn có từng nghĩ tới mình thích làm gì? Uống gì? Ăn gì? Nghe nhạc gì chưa?
Trong cuộc sống
Từ già trẻ lớn bé
Liệu có ai từng tìm một nơi có cảnh đẹp được nhiều người ưa chuộng chưa?
Rồi tất cả được chụp lại thu gọn trong một màn hình
Vậy cảnh đó có thật sự đẹp?
Hay tất cả chỉ là gu thẩm mỹ của người khác còn bạn chỉ đang đi theo xu hướng mà thôi?
Chẳng phải chỉ là bị mạng xã hội thao túng tâm lý bé nhỏ của con người thôi sao
Tại sao bạn lại chọn đi theo số đông trong khi điều bạn thích lại là một số nhỏ bé?
Cái cảnh đẹp ở đây có thể xuất hiện ở bất cứ đâu
Còn đôia với mình
Cảnh đẹp chỉ là từng chiếc lá còn đang giữ lại giọt sương nhỏ
Chỉ là một bầu trời với những đám mây bồng bềnh nối đuôi nhau đi qua mọi nơi
Chỉ là một cơn mưa với giai điệu êm ru và sự mát mẻ của nó
Hay chỉ là nghe nhạc cùng đọc sách
Tóm gọn lại
Sở thích rất đơn giản!
Nhưng đã có ai tìm hiểu về nó chưa?
Bạn có nghĩ rằng bạn hiểu chính mình chưa
Bản thân bạn đã hiểu chính mình chưa?

Cảm ơn bạn^^

Độc giả
Độc giả
NovelToon
Cảm ơn ní đã để ý tới chi tiết này
Tinh tế thật đó!
Tui còn không quan tâm tới vụ đó nữa cơ
Chap này tui sẽ trả lời cái cmt nha^^
Đầu tiên
Đôi lúc tui cũng sẽ tâm sự ở trong đây
Chia sẻ tiêu cực và chuyển hóa nó thành tích cực
Nên đừng nghĩ rằng lúc nào tui cũng tích cực khi viết những dòng chữ này!
Sẽ có đôi lúc tui khóc khi đọc những trường hợp giống mình
Mong mọi người đừng nghĩ rằng tui lạc quan
Bí mật nho nhỏ nè
Tui hồi xưa tiêu cực lắm!
Giờ thì chỉ vui vẻ hơn trước một chút thôi
Và tui viết bộ truyện này để bộc lộ cái tính cách thật sự
Tui thích an ủi người khác nhưng lại không biết nói gì
Tui chỉ có thể nói qua từng con chữ
Và tất cả những con chữ này đều là điều tui muốn an ủi, nói ra nhưng lại chẳng dám thốt ra ở ngoài đời:<
Nhìn người xung quanh khóc mà chẳng thể an ủi nó bùn lắm
Nên cứ vào đây nói hết nỗi lòng ra đi
Cùng tui đồng hành trên con đường đầy vui vẻ, lạc quan và yêu đời
Tất cả cmt thì tui sẽ không chụp tên lại đâu
Chỉ chụp chữ thôi
Sợ có người không thích bị thấy á
Cảm ơn ní đã lo lắng nhennn
Giờ tui đi học đây
Có chuyện buồn gì thì nhớ tâm sự với tui
Không được giấu âuu
A a a a a a a a A a a a a a a a a a a a a a a a A a a a a a a a A a a a a a a a a a a a a a a a A a a a a a a a A a a a a a a a a a a a a a a a A a a a a a a a A a a a a a a a a a a a a a a a

Học><

Chắc ai cũng phải học nhỉ:3
Tui k12 nên vẫn đang trong quá trình học hỏi><
Tui không đẹp cũng chẳng giỏi lắm
Tui cũng hơi tự ti vì chính mình á
Nhưng tui biết được khuyết điểm của bản thân
Có vài nhược điểm cũng chưa biết nữa
Ai trong đây có tâm sự gì về việc học không?
Tui thì cóoo
Tui thường thấy khá bất công trước những lời nói của cha mẹ
Kiếm tiền thì cũng áp lực thật đó
Nhưng học cũng khác gì đâu?
Phải tiếp thu những thứ khó hiểu để tốt cho sau này
Nhưng liệu có tốt không?
Nó chỉ là kiến thức
Thế còn thực hành?
Tất cả chỉ đang gói gọn lại trong một lớp bảo vệ của cha mẹ
Lớp bảo vệ đấy được tạo ra từ sự yêu thương
Nó có thể bảo vệ khỏi sự tàn ác của xã hội
Nó có thể giúp chúng ta được an toàn khỏi bí mật ẩn sâu nơi xã hội
Nhưng nó cũng là thứ ngăn cản chúng ta tìm hiểu về thế giới bên ngoài
Vậy chúng ta nên làm gì?
Đây chủ là ý kiến chủ quan nên mong mọi người đừng chửi ạ><
Theo tui thì chúng ta nên cân bằng thế giới của bản thân
Đời của chúng ta như hai quyển truyện
Một quyển chúng ta là nhân vật chính trong cuộc đời của mình
Còn quyển truyện thứ hai thì chúng ta chỉ là một nhân vật phụ nhỏ nhoi mà thôi
Nên chúng ta phản cân bằng nó
Trước tiên
Phải đặt bản thân lên hàng đầu cái đã
Đừng vì người khác mà thay đổi bản thân
Hãy vì chính mình mà thay đổi
Đừng để tâm những lời lẽ bên ngoài
Mà hãy nhìn vào bên trong mình
Bản thân có gì
Thì nhìn vào nó
Đừng nhìn vào thứ người khác có mà so sánh mình với họ
Tất cả chỉ để cho mục đích được người ngoài khen thưởng
Vậy đã ai từng khen thưởng cho bản thân mình chưa?
Khen vì đã cố gắng, nỗ lực
Kên vì đã chăm chỉ, cần cù
Khen vì bản thân đã trở nên giỏi giang
Lời khen của bản thân không phải điều gì khó
Nhưng một khi đã đẽ thì làm gì có ai để ý tới?
Chính bản thân muốn thử thách chính mình thì sẽ chọn cái khó
Vậy cái dễ thì sao?
Nó dễ dàng, đơn giản thế mà cớ sao cứ phải đâm đầu vào mấy cái thử thách khó khăn rồi ngã nhào sau đó lại buồn vì mình không hoàn thành được nó?
Nghe vô bổ nhỉ?
Cái khó chắc gì đã thành công?
Có người từng nói là
"Dễ làm trước, khó để sau"
Vậy tại sao cứ đâm đầu một cách mù quáng vào những cái thử thách mình đặt ra trong khi nó không thành công?
Tại sao không đan xen giữa khó và dễ?
Một lựa chọn toàn chông gai thì ngã càng đau
Sao không lựa chọn một thử thách nhẹ nhàng rồi mới tăng dần độ khó?
Luyện để thành tài
Cần thời gian và công sức
Đừng vội vã làm chi
Dù có giỏi thế nào thì thế giới chẳng dừng bước nào để nhìn chúng ta đâu
Chạy theo nó làm gì?
Đi bộ cũng được mà
Khóc cho ai nghe?
Cho tui nghe nè:3
NovelToon
Viết từ nãy giờ và thành quả><
Ehheheh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play