Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vô Tâm , Vô Hồn

1 . linh hồn lạc lối

Linh hồn của một hoàng tử trẻ tuổi tỉnh dậy trong một căn phòng tối tăm, không nhớ được mình là ai, từ đâu đến, hay tại sao lại ở đây. Chỉ cảm nhận được một sự trống rỗng, một khoảng không mờ mịt trong tâm hồn. Mọi thứ xung quanh anh đều lạ lẫm. Một cảm giác như vừa thức dậy từ một giấc mơ dài, nhưng không thể nhớ nổi bất kỳ chi tiết nào.
NovelToon
Đầu anh đau nhức, như có hàng ngàn mảnh vỡ đang cố gắng lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí. Những ký ức mờ ảo không thể nào nắm bắt, không thể giải thích. Anh chỉ biết mình đang ở trong một nơi lạnh lẽo và vắng vẻ, một căn phòng nhỏ hẹp, không có một tia sáng ấm áp, chỉ có những bức tường thô ráp và chiếc giường ọp ẹp.
Một thị nữ bước vào, cô nhìn anh với ánh mắt đầy lo âu nhưng không dám nói gì. Cô đưa cho anh một bát cháo nguội lạnh, đôi tay run rẩy. Cô khẽ gọi anh bằng một cái tên mà anh không hề quen thuộc
NVP
NVP
nha hoàn: Hoàng tử
Nhưng sao anh lại không cảm thấy bất kỳ sự quen thuộc nào với cái tên ấy? Anh không phải hoàng thượng, anh không phải là người mà cô ấy nghĩ
Trong khi anh ngồi lặng im, cố gắng nhìn nhận tình huống xung quanh, thị nữ không dám hỏi thêm. Cô vội vã rời đi, để lại anh với hàng triệu câu hỏi chưa có lời đáp.
Vân Du
Vân Du
???
Vân Du
Vân Du
Rốt cuộc đây là đâu
Ngày qua ngày, anh sống trong sự cô đơn, bị đày vào một lãnh cung xa lạ. Những công việc hàng ngày như giặt giũ, dọn dẹp, chăm sóc vườn tược cứ trôi qua trong tĩnh lặng. Anh không hiểu vì sao mình lại bị đày đến đây, không hiểu tại sao không ai quan tâm đến sự tồn tại của mình. Những thị nữ, các quan viên trong cung, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách, như thể anh chỉ là một vật thể vô hình không đáng được yêu thương.
Mỗi ngày anh càng cảm thấy tâm hồn mình càng tê liệt. Dường như anh không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có những khoảnh khắc im lặng và những tiếng thở dài trong lòng. Tâm trí anh trống rỗng, không có ký ức, không có hy vọng. Mọi thứ như đang chìm vào bóng tối.
Vân Du
Vân Du
Haizz
Một ngày nọ
khi anh đang lặng lẽ làm việc trong vườn, một bóng hình lạ xuất hiện. Một người con gái bước vào, đôi mắt cô đầy sự lo lắng và chăm sóc. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn anh một lúc rồi hỏi
Thanh Giao
Thanh Giao
Ngài..... Ngài khỏe không
Những lời nói đơn giản đó như một làn sóng ấm áp trong cái lạnh giá của lãnh cung. Hoàng tử bất chợt cảm thấy một sự rung động trong lòng. Có lẽ, có ai đó thực sự quan tâm đến mình? Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ, như một ký ức xa xôi đang dần trỗi dậy.
Cô gái ấy nhìn anh, đôi mắt như đang tìm kiếm điều gì đó trong anh. Một sự thay đổi, một tia sáng nào đó trong bóng tối. Nhưng hoàng tử không thể nhớ ra cô là ai.
Vân Du
Vân Du
** rốt cuộc cô ấy là ai .... Tại sao mik lại cảm thấy quen thuộc đến vậy***
Câu hỏi này sẽ dần dần dẫn anh đến những bí mật sâu thẳm trong chính cuộc đời mình. Những ký ức đã mất, những tình cảm đã bị lãng quên, và có lẽ cả sự thật về thân phận mà anh đang phải gánh chịu.
--------

2. Những mảnh kí ức bị lãng quên

Lãnh cung tĩnh mịch, không một tiếng động ngoài những bước chân nhẹ nhàng của hoàng tử khi anh đi qua những khu vườn hoang vu, nơi hoa cỏ mọc tự do. Anh không nhớ vì sao mình lại ở đây, chỉ biết mỗi ngày qua đi, tâm hồn anh càng trở nên tê liệt. Từ khi bị đày vào nơi này, anh như một bóng ma, không ai quan tâm, không ai nói một lời yêu thương.
Một buổi chiều, khi hoàng tử đang làm việc vườn, một bóng dáng xuất hiện từ phía xa. Đó là cô gái lạ mà anh đã gặp vài lần trước. Lần này, cô không đứng từ xa nhìn anh, mà bước đến gần, tay cầm một tách trà nóng
Thanh Giao
Thanh Giao
Ngài không cảm thấy lạnh sao? Trời đã bắt đầu trở nên se lạnh rồi.”
Hoàng tử ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh mơ màng, không hiểu sao lại cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ từ ánh mắt cô.
Vân Du
Vân Du
Cô là ai? Sao lại quan tâm đến tôi? // nghiên đầu qua một bên//
Cô gái cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh một vẻ hiểu biết mà hoàng tử không thể giải thích được.
Thanh Giao
Thanh Giao
Chỉ là một hầu gái trong cung, nhưng tôi thấy ngài không giống những gì mọi người nghĩ. Tôi biết, ngài không phải là người vô dụng.
Hoàng tử hơi giật mình trước lời nói của cô. Anh không hiểu cô đang ám chỉ điều gì, nhưng cảm giác này lại khiến anh có một chút hy vọng, điều mà anh đã lâu không cảm nhận.
Vân Du
Vân Du
Tôi… không hiểu cô đang nói gì. Mọi người đều coi tôi là một kẻ vô giá trị. Tại sao cô lại nói như vậy?
Cô gái không vội trả lời, chỉ đặt tách trà lên bàn đá cạnh hoàng tử rồi ngồi xuống đối diện anh. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua những tán lá. Cô gái nhìn anh một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Thanh Giao
Thanh Giao
Tôi thấy ngài không phải là người vô tâm. Chỉ là ngài đã bị tổn thương, đến mức quên mất chính mình. Đôi khi, chúng ta cần một người nào đó để giúp mình nhớ lại… nhớ lại những gì đã mất.
Hoàng tử cảm thấy một nỗi xao xuyến trong lòng, như thể những lời cô gái vừa nói là những mảnh ghép bị thiếu trong tâm trí anh. Anh nhớ lại cảm giác khi tỉnh dậy trong lãnh cung, cảm giác không thể nhớ nổi mình là ai, cảm giác như linh hồn mình đã rời xa cơ thể.
Vân Du
Vân Du
Nhớ lại… những gì đã mất? Tôi không nhớ gì cả. Mọi thứ chỉ là một khoảng trống mênh mông trong đầu tôi. Tôi không biết mình là ai, tại sao lại ở đây.
Cô gái im lặng nhìn anh, đôi mắt cô ẩn chứa sự đồng cảm sâu sắc. Sau một lúc, cô mới lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.
Thanh Giao
Thanh Giao
Ngài không đơn độc đâu. Tôi biết, sâu trong lòng ngài, vẫn có một ngọn lửa chưa tắt. Một phần ký ức vẫn đang ẩn giấu, chỉ cần ngài đủ kiên nhẫn để tìm lại nó.
Vân Du
Vân Du
Tôi… có thật sự có thể tìm lại những gì đã mất không?
Thanh Giao
Thanh Giao
Tất cả mọi thứ đều có thể, nếu ngài sẵn sàng mở lòng. Ký ức của ngài không mất đi, nó chỉ đang chờ thời điểm để trở lại mà thôi.
Thanh Giao
Thanh Giao
NovelToon
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tim hoàng tử. Anh không biết có thể tìm lại ký ức của mình hay không, nhưng ít nhất anh không còn cảm thấy mình hoàn toàn vô hồn nữa. Cô gái này đã cho anh một tia hy vọng mà anh chưa từng cảm nhận được trong suốt những ngày tháng sống trong lãnh cung tăm tối.
Vân Du
Vân Du
Cảm ơn cô. Tôi sẽ thử tìm lại những gì đã mất.
Cô gái chỉ nhẹ gật đầu, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. Trước mắt hoàng tử, một con đường dài đang mở ra, và có lẽ, từ đây, anh sẽ bắt đầu hành trình tìm lại chính mình.

Những Ánh Nhìn Xa Lạ

Trong khu vườn nhỏ của lãnh cung, hoàng tử lặng lẽ tưới nước cho những luống rau non. Bỗng, tiếng cười chế giễu vang lên từ phía sau.
Tạ phong ( đại ca)
Tạ phong ( đại ca)
Ô kìa, hoàng tử cao quý của chúng ta giờ lại đi làm nông sao? Thật chẳng giống ai!
Hoàng tử ngẩng đầu, thấy ba người anh trai đứng đó, vẻ mặt đầy khinh miệt.
Vân Du
Vân Du
Các huynh đến đây làm gì? Lãnh cung này không phải nơi mà các huynh thường lui tới.
Hạo Minh (nhị ca )
Hạo Minh (nhị ca )
Ngươi nghĩ chúng ta muốn đến đây à? Là mẫu phi bảo mang ít đồ ăn cho ngươi, để ngươi không chết đói. Nhưng mà nhìn ngươi thế này, chắc cũng chẳng sống được bao lâu. // bật cười//
Tạ phong ( đại ca)
Tạ phong ( đại ca)
Thật ra, sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt. Người như ngươi… chỉ làm xấu mặt hoàng tộc thôi!
Hoàng tử cúi đầu, không đáp lời. Anh cầm lấy giỏ thức ăn mà họ mang đến, khẽ gật đầu
Vân Du
Vân Du
Nếu các huynh đã mang đến, ta nhận. Không còn việc gì nữa thì mời các huynh đi
Thiên tước (tam ca)
Thiên tước (tam ca)
Ngươi đúng là không còn gì đáng nói. Một kẻ mất trí, vô hồn. Chúng ta đi thôi! // nhết mép//
Những tiếng cười nhạo vang vọng khi họ rời đi. Hoàng tử đứng đó, nhìn giỏ thức ăn trên tay, lòng trĩu nặng
Chiều hôm đó
Khi anh đang ngồi lặng lẽ trong vườn, cô gái lạ lại đến. Trên tay cô là một túi hạt giống.
Thanh Giao
Thanh Giao
Hôm nay ngài không vui sao?
Thanh Giao
Thanh Giao
Có phải họ lại đến làm phiền ngài?
Vân Du
Vân Du
Họ lúc nào cũng như vậy. Chế nhạo ta, coi thường ta. Ta không hiểu, ta đã làm gì sai để họ ghét bỏ đến thế //ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt trống rỗng.//
Thanh Giao
Thanh Giao
//ngồi xuống bên cạnh anh, đặt túi hạt giống lên bàn đá.//
Thanh Giao
Thanh Giao
Ngài có chắc rằng đó là ghét bỏ không?
Thanh Giao
Thanh Giao
Đôi khi, người ta giấu cảm xúc thật của mình bằng những hành động lạnh lùng. Có bao giờ ngài nghĩ rằng, có thể trước đây họ đã từng yêu thương ngài?
Vân Du
Vân Du
//bật cười, nhưng trong giọng nói mang đầy sự chua chát.//
Vân Du
Vân Du
Yêu thương?
Vân Du
Vân Du
NovelToon
Vân Du
Vân Du
Cô có thấy ánh mắt của họ không?
Vân Du
Vân Du
Làm sao đó có thể là yêu thương?
Thanh Giao
Thanh Giao
Ngài đã quên mình là ai. Ngài không nhớ quá khứ của mình, vậy làm sao biết chắc cảm xúc của họ?
Thanh Giao
Thanh Giao
Đừng vội kết luận. Hãy để thời gian trả lời
Vân Du
Vân Du
.....
Vân Du
Vân Du
Cô nghĩ… ta có thể thay đổi được gì sao? Ta chẳng còn gì cả, thậm chí đến chính mình cũng không hiểu nổi
Thanh Giao
Thanh Giao
Mỗi khu vườn đều cần thời gian để đâm chồi nảy lộc. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Đây, tôi mang hạt giống đến cho ngài. Hãy trồng chúng, và chờ xem điều kỳ diệu xảy ra.
Cô đặt những hạt giống nhỏ vào tay anh. Hoàng tử nhìn chúng, lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, dù rất nhỏ nhoi.
Vân Du
Vân Du
Cô thật kỳ lạ. Tại sao lại quan tâm đến ta như vậy?
Thanh Giao
Thanh Giao
Bởi vì tôi tin, ngài không phải là một người vô dụng như họ nói. Ngài chỉ cần thời gian để tìm lại chính mình. //Cô gái mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.//
Vân Du
Vân Du
// khẽ siết những hạt giống trong tay, một tia hy vọng le lói trong lòng.//
Vân Du
Vân Du
Hoàng tử khẽ siết những hạt giống trong tay, một tia hy vọng le lói trong lòng.
Cô gái không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi rời đi. Hoàng tử nhìn theo bóng cô, cảm thấy trái tim mình, dù vẫn trống rỗng, nhưng đã có một tia sáng nhỏ xuyên qua màn đêm tăm tối.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play