Thừa Phong sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, từ nhỏ đã được mọi người ca ngợi là "tuyệt sắc giai nhân" với dung mạo hơn người. Làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày thanh tú, mái tóc dài đen mượt khiến bất kỳ ai gặp cậu cũng không khỏi ngỡ ngàng. Tuy mang vẻ đẹp mềm mại và yếu đuối, Thừa Phong lại thông minh, tài hoa xuất chúng. Cậu không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn am hiểu binh pháp, chữ nghĩa, được nhiều học giả và võ tướng trong triều đình kính nể. Mỗi khi cậu đàn, tiếng đàn của Thừa Phong như dệt nên một bức tranh cảnh sắc mộng mơ, người nghe không khỏi cảm thán trước tài năng hiếm có của cậu.
Vì quá hoàn mỹ, Thừa Phong trở thành đối tượng ngưỡng mộ của biết bao người, từ nam đến nữ, từ quan lại đến thường dân. Ai ai cũng đều đem lòng yêu mến và kính trọng, nhưng trong lòng Thừa Phong chỉ có duy nhất một người, đó là Dịch Trần – con trai của một vị đại tướng trong triều. Dịch Trần là một tướng quân trẻ tuổi, cương nghị và mạnh mẽ, tính tình trầm ổn, ít nói. Thừa Phong từ lâu đã ngưỡng mộ sự dũng cảm, kiên định của chàng, thế nhưng giữa hai người luôn tồn tại một bức tường vô hình. Dịch Trần sống trong thế giới của binh đao và chiến tranh, còn Thừa Phong là một người nghệ sĩ, tinh tế và nhạy cảm. Cậu hiểu rằng, trong mắt Dịch Trần, tình yêu chỉ là thứ phù phiếm, xa vời.
Dù vậy, Thừa Phong không thể kiềm chế được trái tim mình, cứ lặng lẽ yêu thương Dịch Trần, không dám thổ lộ. Những đêm dài, cậu ngồi một mình dưới ánh trăng, gảy đàn mà lòng thổn thức nhớ nhung. Thừa Phong chỉ mong rằng có thể ở bên cạnh Dịch Trần, dù chỉ là trong âm thầm, không đòi hỏi hồi đáp. Nhưng số phận lại không hề ưu ái cậu thiếu niên tuyệt sắc này.
Vào năm Thừa Phong bước qua tuổi 17, cậu bắt đầu mắc phải một căn bệnh quái ác. Cơ thể cậu dần yếu đi, dung nhan ngày càng tiều tụy, ánh mắt trong veo dần trở nên u ám. Mặc dù gia đình đã mời không ít danh y đến chữa trị, nhưng bệnh tình của cậu không hề thuyên giảm. Thừa Phong cảm nhận được rằng thời gian của mình không còn nhiều. Trái tim cậu trĩu nặng, vừa vì nỗi đau thể xác, vừa vì tình yêu đơn phương không thể nào nói ra.
Một ngày nọ, khi Dịch Trần trở về từ chiến trường, Thừa Phong dốc hết sức mình để gặp người mà cậu đã yêu thương suốt quãng đời ngắn ngủi. Trong lần gặp gỡ cuối cùng ấy, Thừa Phong nhìn Dịch Trần từ xa, không dám bước tới. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn chàng tướng quân với ánh mắt đầy khát khao và tiếc nuối. Khi Dịch Trần quay lưng rời đi, Thừa Phong biết rằng, tình yêu của cậu mãi mãi chỉ là một giấc mộng không bao giờ thành hiện thực.
Chỉ ít lâu sau đó, Thừa Phong qua đời khi vừa tròn 18 tuổi, giữa mùa xuân hoa nở. Dung mạo tuyệt sắc ấy, tài năng kiệt xuất ấy, tất cả đều tan biến như một đóa hoa sớm nở tối tàn. Người đời nhớ mãi về cậu thiếu niên mang vẻ đẹp như tiên nhân, nhưng lại không biết rằng, trái tim của Thừa Phong đã từng thổn thức vì một tình yêu đơn phương đầy bi thương và vô vọng.
Dịch Trần không phải là kẻ mù mờ trước tình cảm của Thừa Phong. Hắn biết cậu thiếu niên tuyệt sắc kia đã yêu mình, nhưng tình cảm ấy chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm. “Một nam tử lại đem lòng yêu ta? Thật là điên rồ và dị tởm!” Dịch Trần đã nhiều lần lảng tránh, nhiều lần thể hiện sự khinh miệt với Thừa Phong. Hắn ghét ánh mắt ngưỡng mộ của cậu, ghét sự ngọt ngào dịu dàng mà Thừa Phong dành cho hắn, và ghét cả sự yếu đuối mà cậu mang đến.
Dịch Trần không chỉ hận, mà còn mong muốn Thừa Phong biến mất khỏi thế gian này, để hắn có thể sống yên ổn mà không phải đối diện với thứ tình cảm cậu dành cho hắn. Hắn không thể chịu đựng được sự hiện diện của Thừa Phong, người mà hắn xem như một cái gai trong mắt, một sự sỉ nhục đến lòng tự tôn của mình. “Nếu cậu chết đi, tất cả sẽ trở lại bình thường,” Dịch Trần tự nhủ.
Nhưng rồi, số phận lại sắp đặt theo cách tàn nhẫn nhất. Thừa Phong mắc phải một căn bệnh nan y, mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến với đau đớn. Dù thế, cậu vẫn cố gắng mạnh mẽ, vẫn dành những ánh mắt xa xăm và thầm lặng về phía Dịch Trần. Dẫu rằng cậu biết Dịch Trần không bao giờ đáp lại tình cảm của mình, Thừa Phong vẫn không thể ngừng yêu. Cho đến một ngày, khi sức lực cạn kiệt, cậu quyết định từ bỏ cõi trần thế, để lại tất cả yêu thương và tiếc nuối ở phía sau.
Tin Thừa Phong qua đời lan truyền khắp nơi, mang theo một nỗi buồn không thể nói thành lời. Nhưng kẻ đau khổ nhất không ai ngờ lại chính là Dịch Trần. Khi biết Thừa Phong không còn nữa, hắn không thể tin vào tai mình. Cảm giác nhẹ nhõm mà hắn tưởng chừng sẽ có không hề xuất hiện. Thay vào đó, là một khoảng trống vô tận trong lòng, như thể cả thế giới của hắn đã mất đi điều gì đó quan trọng nhất.
Dịch Trần bắt đầu nhớ lại tất cả những gì Thừa Phong đã làm cho hắn, những lần cậu dịu dàng chăm sóc dù bị hắn lạnh lùng khước từ, những ánh mắt yêu thương mà cậu âm thầm dành cho hắn. Bất giác, hắn nhận ra mình đã từng quan tâm đến Thừa Phong nhiều hơn là hắn dám thừa nhận. Nhưng giờ đây, tất cả đã quá muộn. Hắn chỉ có thể ngồi bên mộ của cậu, lặng lẽ với nỗi hối hận và day dứt khôn nguôi.
“Thừa Phong, ta đã sai… Ta thật ngu ngốc khi không nhận ra rằng ngươi quan trọng với ta đến nhường nào. Nhưng ngươi đâu còn ở đây nữa để nghe ta nói… Ta hối hận… Hối hận vì đã khiến ngươi đau khổ, vì đã khinh thường ngươi. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ không bao giờ để mất ngươi nữa.” Nhưng dù Dịch Trần có nói bao nhiêu, có khóc bao nhiêu, Thừa Phong cũng không thể quay trở lại. Cậu đã đi mãi, để lại một Dịch Trần cô độc và đầy dằn vặt, nhớ nhung người con trai tuyệt sắc mà hắn từng hận, từng khinh.
Trái tim của Dịch Trần giờ đây chỉ còn là một nỗi trống vắng, lấp đầy bởi sự hối tiếc mà không bao giờ có thể xoa dịu.
•••
Thừa Phong chết rồi, thân xác cậu nay đã lạnh giá, nhưng linh hồn lại không thể siêu thoát. Cậu đứng nơi ranh giới giữa luân hồi, một nơi không còn thuộc về trần thế nhưng cũng chẳng thuộc về cõi âm. Cảnh vật xung quanh mờ ảo như một giấc mộng, nhưng cậu không cảm thấy yên bình. Thừa Phong cứ mãi vất vưởng tại nơi này, chỉ vì một chấp niệm – một nỗi đau mà cậu không thể buông bỏ.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, bóng hình Dịch Trần hiện lên trong tâm trí Thừa Phong, rõ ràng đến mức cậu cảm thấy mình có thể chạm vào. Cậu đã chết, nhưng trái tim cậu vẫn chưa thể buông xuống tình cảm mà mình từng mang. Chấp niệm sâu sắc về người tướng quân mà cậu từng yêu đến quên mình cứ ám ảnh không ngừng. Dịch Trần, người cậu yêu thương nhưng lại khinh bỉ cậu, ghét bỏ cậu, và rồi đẩy cậu vào đau khổ không thể chịu đựng. Thừa Phong đã từng nghĩ, nếu chết đi, có lẽ mọi đau đớn sẽ chấm dứt. Nhưng cậu không thể ngờ rằng, cái chết không hề xóa bỏ đi nỗi buồn trong lòng.
Từ khi rời bỏ cõi trần thế, linh hồn của Thừa Phong chỉ có một mong ước duy nhất – được nhìn thấy Dịch Trần lần nữa. Dù biết rằng hắn ghét mình, nhưng nỗi nhớ thương vẫn khiến cậu không thể bước qua vòng luân hồi. Cậu cứ đứng đó, giữa ranh giới sống chết, để chờ đợi. Thừa Phong mong có một cơ hội cuối cùng, để được gặp lại Dịch Trần, để nói lời từ biệt mà cậu chưa kịp thốt ra, hoặc chỉ đơn giản là để thấy gương mặt người mà cậu đã yêu đến tan nát lòng.
Những ký ức về Dịch Trần dường như chẳng thể phai nhạt trong tâm trí Thừa Phong. Cậu nhớ lại những ánh mắt lạnh lùng, những lời nói cay nghiệt mà Dịch Trần dành cho mình. Nhưng đáng buồn thay, càng nhớ lại, cậu càng nhận ra, mình đã bị tình yêu mê muội bao phủ. Thừa Phong không thể hiểu tại sao, dù biết tình cảm của mình là vô vọng, cậu vẫn cứ mãi yêu, cứ mãi vương vấn, như một sợi tơ buộc chặt linh hồn mình vào cõi trần gian.
Ngày qua ngày, linh hồn Thừa Phong cứ phiêu dạt trong hư không. Cậu không có ý định đầu thai, không muốn bước tiếp vòng xoay của số phận. Chấp niệm quá sâu khiến cậu bị kẹt lại trong một cõi giới mờ ảo, giữa hiện tại và quá khứ. Cậu thấy Dịch Trần, nhưng không thể chạm vào hắn. Cậu nghe tiếng gọi tên mình, nhưng không biết nó đến từ đâu. Linh hồn cậu cứ mãi đau đáu, như một hạt bụi vĩnh viễn không bao giờ tìm được nơi để hạ cánh.
Thừa Phong không biết rằng, ở thế giới bên kia, Dịch Trần đã bắt đầu cảm nhận nỗi hối hận gặm nhấm tâm can. Hắn nhớ về Thừa Phong, về người thiếu niên tuyệt sắc từng yêu hắn không toan tính. Nhưng sự hối hận đó đã quá muộn màng. Hắn không biết rằng linh hồn Thừa Phong vẫn ở đâu đó, vẫn dõi theo hắn, nhưng không thể nói, không thể chạm. Hai người họ, dù từng gần nhau trong cõi trần, giờ đây lại mãi mãi cách biệt bởi khoảng không vô tận của sinh tử.
Thừa Phong chỉ có thể đứng đó, nhìn Dịch Trần từ xa, lòng ngập tràn tiếc nuối. Cậu muốn bước tiếp, nhưng chấp niệm quá lớn đã giữ chân cậu lại. Và thế là, cậu cứ mãi vất vưởng, một linh hồn không có nơi đến, không có đường về.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng và lặng lẽ như dòng nước chảy xiết. Một năm kể từ ngày Thừa Phong qua đời, linh hồn cậu vẫn lang thang trên nhân gian, không thuộc về cõi âm, cũng không còn gắn kết với thế gian. Cậu vẫn giữ lấy chấp niệm về Dịch Trần, vẫn mong một ngày có thể thấy hắn lần nữa. Nhưng dù thời gian qua đi, cậu vẫn chẳng thể đến gần hắn, chẳng thể nói ra điều gì. Cậu chỉ là một bóng hình mờ ảo, vô hình với cả nhân gian và người mà cậu đã từng yêu thương đến tận hơi thở cuối cùng.
Mười năm trôi qua, Dịch Trần già đi, ngày càng suy yếu bởi những trận chiến và gánh nặng cuộc đời. Hắn không còn là chàng tướng quân mạnh mẽ, oai hùng ngày trước, nhưng trái tim hắn thì lại càng chất chứa thêm nỗi hối hận khôn nguôi. Mỗi đêm, trong giấc mơ của Dịch Trần, Thừa Phong vẫn hiện lên, đôi mắt cậu trong veo và đầy ưu tư, như thể chưa bao giờ biến mất. Những giấc mơ ấy, càng lúc càng khiến Dịch Trần thêm day dứt. Nhưng hắn biết, dù có hối hận bao nhiêu, dù có mong muốn sửa chữa tất cả, Thừa Phong cũng chẳng thể quay trở lại.
Một trăm năm sau, Dịch Trần cuối cùng cũng rời khỏi cõi đời. Hắn đầu thai vào một kiếp sống mới, mang theo những kí ức mờ nhạt về quá khứ, về người con trai từng yêu hắn bằng cả trái tim. Trong lúc đó, Thừa Phong vẫn còn vất vưởng trên nhân gian, chấp niệm cũ không thể rời bỏ. Mỗi ngày, linh hồn cậu lặng lẽ đi qua những nơi từng có dấu chân của Dịch Trần, chỉ để thấy bóng dáng mờ nhạt của ký ức.
Nhưng thời gian dài đằng đẵng ấy đã bắt đầu làm mờ đi sự đau khổ trong lòng Thừa Phong. Từng khoảnh khắc, từng năm tháng trôi qua, cậu dần nhận ra rằng, không có gì là vĩnh cửu. Những đau đớn và bi thương mà cậu mang theo suốt cuộc đời, giờ đây không còn sức nặng như trước. Tình yêu cậu từng dành cho Dịch Trần, thứ tình cảm mãnh liệt đã khiến linh hồn cậu lưu lạc giữa luân hồi, dần dần phai nhạt theo dòng thời gian.
Thừa Phong cuối cùng cũng hiểu rằng, không phải cậu không thể buông bỏ, mà là cậu đã không muốn đối diện với sự thật rằng tình cảm ấy từ lâu đã không còn ý nghĩa. Dịch Trần đã rời bỏ trần gian, đã bắt đầu một cuộc sống mới trong vòng xoay luân hồi, trong khi cậu vẫn mãi đứng yên nơi chốn cũ, mang theo chấp niệm không thể giải thoát.
Phải đến khi thời gian kéo dài đến vô tận, Thừa Phong mới thực sự buông bỏ. Cậu nhận ra rằng, tình yêu này dù có sâu đậm bao nhiêu cũng đã thuộc về quá khứ. Chấp niệm của cậu chỉ là gánh nặng cho chính linh hồn mình. Trong khoảnh khắc tỉnh ngộ đó, Thừa Phong nhìn về phía chân trời, cảm nhận cõi lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu biết đã đến lúc để bắt đầu lại, để buông bỏ tất cả những gì đã qua và bước vào vòng xoay luân hồi, nơi cậu có thể sống một cuộc đời mới, không còn gắn liền với nỗi đau của quá khứ.
Và thế là, linh hồn Thừa Phong từ từ tan biến, hoà vào luân hồi. Cậu đã chờ đợi rất lâu để có thể buông bỏ chấp niệm và bước vào một hành trình mới, nơi những vết thương xưa cũ sẽ không còn là gánh nặng, nơi cậu sẽ được tái sinh với một trái tim không còn nặng trĩu yêu thương và hận thù.
•••
Trong kiếp thứ hai, Thừa Phong đầu thai thành một cậu bé nhỏ nhắn trong một gia đình nghèo khó. Cậu được đặt tên là Lạc Tinh. Ngay từ khi sinh ra, Lạc Tinh đã mang vẻ đẹp kỳ lạ mà hiếm ai có được. Làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn trong veo, hàng lông mi dài cong vút khiến người ta nhầm lẫn cậu với một cô gái hơn là một cậu bé. Vẻ đẹp ấy không biến mất theo thời gian mà càng lớn lên, dung mạo của Lạc Tinh càng trở nên tuyệt mỹ, giống như sự hoàn hảo mà cậu từng sở hữu trong kiếp trước.
Tài năng thiên bẩm trong cầm kỳ thi họa cũng theo cậu sang kiếp này. Lạc Tinh học mọi thứ một cách nhanh chóng, tinh thông cả văn lẫn võ, khiến người lớn trong làng ngỡ ngàng. Nhưng chính những điều này lại khiến cuộc sống của cậu không hề dễ dàng. Dù có tài năng và nhan sắc, cậu lại thường xuyên bị bạn bè bắt nạt. Bọn trẻ trong làng, đặc biệt là các nam nhân khác, không thể chấp nhận việc Lạc Tinh là một thiếu niên nhưng lại mang dung mạo của một nữ nhân.
"Thằng nhóc này có phải là con trai không thế?" "Nhìn nó yểu điệu thế kia, chắc hẳn là một cô gái cải trang." Những lời chế giễu không ngừng vang lên mỗi khi Lạc Tinh bước qua. Cậu bị bắt nạt không chỉ vì ngoại hình mà còn vì sự vượt trội của mình. Đám trẻ trong làng ghen tỵ với sự tài hoa và nhan sắc của Lạc Tinh, chúng tìm mọi cách để trút giận lên cậu. Không ít lần cậu bị đẩy ngã, bị đánh đập chỉ vì bọn trẻ không thể chịu được sự hiện diện của một người như cậu.
Nhưng Lạc Tinh không hề phản kháng. Cậu lớn lên với sự hiểu biết và sâu sắc hơn những người khác, dù vẫn còn là một thiếu niên. Lạc Tinh cảm nhận được những ký ức mơ hồ về kiếp trước, những chấp niệm và nỗi đau cậu đã từng mang theo. Cậu không hề trách móc những người bắt nạt mình, vì cậu biết, đó chỉ là sự thiếu hiểu biết và định kiến mà cuộc đời gieo rắc vào tâm trí họ. Trong lòng Lạc Tinh, dù vẫn còn chút gì đó vấn vương về quá khứ, nhưng cậu đã học được cách buông bỏ. Cậu hiểu rằng mình không cần phải chứng minh điều gì, cũng không cần được chấp nhận bởi những người không hiểu mình.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Lạc Tinh không cảm thấy cô đơn. Cậu thường ngồi một mình dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh ngước nhìn bầu trời. Những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, nhưng không làm dịu đi nỗi buồn trong trái tim cậu. Lạc Tinh vẫn nhớ về Dịch Trần, vẫn nhớ về tình cảm mãnh liệt mà cậu đã từng mang, dù giờ đây nó chỉ là những mảnh vụn mờ nhạt trong tâm trí. Cậu biết mình không còn yêu Dịch Trần như trước, nhưng vết thương của kiếp trước vẫn để lại dấu ấn trong linh hồn cậu.
Dẫu bị bắt nạt và chế giễu, Lạc Tinh vẫn kiên cường vượt qua mọi khó khăn. Cậu không để sự tàn ác của thế gian đánh bại mình. Cậu sống với lòng kiêu hãnh, với niềm tin rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm thấy người hiểu và trân trọng mình, không phải vì vẻ ngoài hay tài năng, mà vì chính con người cậu.
Và thế là, Lạc Tinh tiếp tục cuộc đời của mình, với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, dù trong sâu thẳm, vẫn có chút vấn vương của kiếp trước. Cậu đã bắt đầu lại, dù không hề dễ dàng, nhưng cậu biết rằng lần này, cậu sẽ không còn lạc lối trong yêu thương và hối hận nữa.
Trăng vằng vặc trên đỉnh trời, ánh sáng tựa dải lụa bạc phủ lên vạn vật, khiến những cây tùng già cỗi trên đỉnh núi Túc Phiến cũng trở nên lung linh huyền ảo. Lạc Tinh lặng lẽ đứng trên mỏm đá, thân hình thanh thoát trong bộ y phục trắng mỏng, tựa hồ như tiên nhân giữa trần thế. Đôi mắt cậu sâu thẳm, nhìn về nơi xa xăm trong màn đêm, nơi mây núi hòa quyện không rõ ranh giới. Dù ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp mê hồn của thiếu niên.
Lạc Tinh – một cái tên mỹ miều, đẹp đẽ nhưng cũng gắn liền với sự khinh bỉ của nhân thế. Dù sinh ra trong dòng dõi quý tộc cao quý, cậu lại không được trọng dụng, thường bị người đời xem thường, xa lánh vì vẻ ngoài tựa nữ nhân. Đôi môi đỏ thắm, làn da trắng mịn màng không tì vết, cùng gương mặt tinh xảo đến mức khiến không ít người phải ngỡ ngàng khi lần đầu gặp mặt. Tài năng và trí tuệ của cậu chẳng ai thừa nhận, chỉ vì bề ngoài mà họ cho là “quá yếu đuối” so với chuẩn mực của nam nhân thời ấy.
Nhưng có ai biết, ẩn sau lớp vỏ ngoài mong manh ấy, là ký ức của một kiếp trước. Kiếp mà Lạc Tinh từng là Thừa Phong, con trai độc nhất của một gia đình quyền quý, vang danh khắp chốn. Năm đó, Thừa Phong không chỉ nổi bật với sắc đẹp diễm lệ mà còn văn võ song toàn, được cả thiên hạ kính nể. Trong các cuộc thi văn thơ, Thừa Phong luôn đứng đầu; còn trên võ trường, cậu uy nghi, dũng mãnh đến mức khiến bao kẻ địch khiếp sợ. Nhưng không ai ngờ, người thiếu niên tài sắc vẹn toàn ấy lại chết sớm khi mới bước qua tuổi 18 vì căn bệnh nan y không thuốc chữa.
Lúc ấy, cậu ra đi trong tiếc nuối, bỏ lại cả một tương lai sáng lạn, bỏ lại tình thương của cha mẹ và sự kỳ vọng của cả dòng họ. Trước lúc nhắm mắt, trong cơn mê man, cậu chỉ kịp nghĩ: “Nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ sống một đời trọn vẹn, không tiếc nuối.”
Kiếp này, cậu tái sinh dưới cái tên Lạc Tinh, vẫn là con trai của một gia tộc danh giá, nhưng cuộc đời hoàn toàn trái ngược. Dù tài trí hơn người, cậu lại bị xem thường, chỉ vì vẻ ngoài quá khác biệt. Những người thân xung quanh không ai thực sự hiểu cậu. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã chịu không ít lời gièm pha, những ánh mắt khinh miệt.
“Nhìn xem, Lạc Tinh kìa! Đẹp như nữ nhân, chẳng khác gì con gái, thật là đáng xấu hổ!”
“Gia đình này đúng là xui xẻo mới sinh ra một đứa con trai như thế, liệu sau này cậu ta có thể gánh vác cơ nghiệp không?”
Những lời nói cay độc ấy theo Lạc Tinh suốt từ tuổi thơ đến hiện tại, như những mũi kim không ngừng đâm vào lòng cậu. Dù học giỏi, dù có thể xuất chúng trong mọi mặt, nhưng chẳng ai ngó ngàng đến cậu, chẳng ai cho cậu cơ hội để chứng tỏ bản thân. Như một bóng ma giữa gia tộc, cậu sống lặng lẽ, thu mình trong thế giới riêng, chỉ biết tìm đến ánh trăng và núi rừng làm bạn.
Lạc Tinh thường đứng bên vách núi, nơi gió thổi ùa về, cảm nhận sự cô đơn trải dài trong từng hơi thở. Cậu nhớ kiếp trước, nhớ những ngày tháng mà cái tên Thừa Phong từng làm rung chuyển biết bao nhiêu người. Nhưng giờ đây, dưới thân phận Lạc Tinh, cậu chỉ là một kẻ bị hắt hủi, không còn ánh hào quang, không còn niềm tự hào.
Đêm nay, khi ánh trăng chiếu rọi xuống đỉnh núi, lòng cậu lại trỗi dậy một nỗi niềm. “Phải chăng ta đã sống sai cách?” – cậu tự hỏi mình, nhưng câu trả lời lại chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Gió vẫn thổi, lá cây vẫn xào xạc, nhưng chẳng có ai đáp lại câu hỏi ấy. Thừa Phong của kiếp trước đã ra đi trong vinh quang, còn Lạc Tinh của kiếp này dường như đang lạc lối trong chính cuộc đời mình.
Có lẽ, trong lòng cậu, một cuộc chiến vẫn đang âm thầm diễn ra – giữa quá khứ và hiện tại, giữa Thừa Phong đầy uy nghi và Lạc Tinh yếu đuối nhưng đầy kiên cường.
Trăng treo cao trên đỉnh trời, soi sáng khuôn mặt tinh khôi của thiếu niên. Ánh mắt sâu thẳm ấy, dù đang ngắm nhìn bầu trời rộng lớn, lại như hướng về một nơi xa xôi trong ký ức, nơi hình bóng của người từng khiến cậu khắc khoải không thôi. Trong hai kiếp sống, hình ảnh ấy không hề phai mờ, dù thời gian có trôi nhanh đến đâu, dù số phận có đổi thay nghiệt ngã thế nào.
Trong kiếp trước, cậu – khi ấy mang cái tên Thừa Phong, từng đem lòng yêu một người, và người ấy là Dịch Trần. Đó là một mối tình đầy bi ai, vì thứ tình cảm mà cậu dành cho hắn không được đáp lại. Dịch Trần, với vẻ ngoài lạnh lùng và tài năng xuất chúng, là ngọn núi cao không thể với tới trong mắt cậu. Hắn từng nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm, khinh rẻ khi nhận ra tình cảm cấm kỵ mà Thừa Phong giấu kín bao năm. Khi ấy, hắn chỉ thấy điều đó là một sự ô nhục.
Thừa Phong đã từng mong có một lần Dịch Trần hiểu được tâm ý của mình, nhưng đến cuối cùng, điều nhận lại chỉ là sự chối bỏ và căm ghét. Cậu ra đi trong bệnh tật, bỏ lại mọi tiếc nuối. Chỉ đến khi cậu nằm xuống, khi sinh mệnh đã hoàn toàn tắt lịm, người kia mới nhận ra mình đã sai. Dịch Trần, với nỗi hối hận khôn nguôi, sống nốt những năm cuối đời trong cô độc, để rồi cuối cùng cũng rời khỏi cõi đời này trong tịch mịch.
Kiếp này, Lạc Tinh sống lại, nhưng ký ức về tình yêu không thay đổi. Dù cậu không biết liệu Dịch Trần có đầu thai luân hồi, có đang ở một nơi nào đó trên cõi đời này hay không, trái tim cậu vẫn mãi chỉ dành cho một mình hắn. Từng đêm, dưới ánh trăng sáng, cậu ngẩng đầu lên trời tự hỏi: “Hắn bây giờ ở đâu? Đã hóa kiếp, hay vẫn còn lưu lạc nơi trần thế?” Nhưng câu trả lời, giống như cơn gió thổi qua núi Thừa Phong, chẳng bao giờ trở lại với cậu.
Trong cậu, tình yêu dành cho Dịch Trần không phai nhạt dù trải qua hai kiếp người. Không ai có thể thay thế hắn trong lòng cậu, dù thế giới có thay đổi ra sao. Cậu vẫn chỉ yêu hắn, chỉ nhớ hắn, bất chấp tất cả những tổn thương mà kiếp trước đã phải chịu đựng. Tình cảm đó không cần được đáp lại, chỉ cần tồn tại trong cậu đã là đủ.
Giờ đây, khi đứng trước cảnh đêm yên tĩnh, Lạc Tinh chợt cười khẽ. Cậu đã sống qua một kiếp người đau thương và nuối tiếc, nhưng vẫn chưa bao giờ hối hận vì tình yêu mà mình dành cho Dịch Trần. Trong lòng, cậu biết, dù hắn có còn trên thế gian này hay không, dù tình yêu ấy có được đáp trả hay không, cậu vẫn sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình hắn.
“Người ấy… có còn nhớ ta không?” Lạc Tinh thì thầm, như gửi câu hỏi vào không trung, mong một lời hồi đáp, dù biết rằng chẳng có ai nghe thấy.
Gió vẫn thổi qua, mang theo mùi hương của núi rừng, nhè nhẹ chạm vào làn da cậu. Trăng vẫn sáng, chiếu rọi con đường phía trước, nhưng trong lòng Lạc Tinh, chỉ có bóng dáng một người – một người đã xa, nhưng mãi mãi không thể nào quên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play