Phủ Thân Vương là nơi ở của hoàng thất bên ngoài hoàng cung, được canh gác nghiêm ngặt không thua kém với nội cung, ở chốn Kinh thành xa hoa đông đúc ấy mà không có nhiều nhà xung quanh bán kính gần đấy. Ai chả biết Thân Vương tính khí thất thường, hôm nào không vui còn có thể chém chết người.
Hôm nay là ngày mưa, ngoài đường lớn vắng vẻ không bóng người có lẽ vì mưa to, bên trong phủ cũng quạnh quẻ không kém.
Nguyên nhân là do vị Vương Phi mới cưới về hai hôm trước.
Vương Phi ấy à, là con của tội thần tham ô, cha chỉ là tước vị nhỏ trong triều, vì chuyện này mà cả nhà bị lưu đày. Đúng ra cũng không phải chuyện gì lớn nếu không phải tội trạng vừa công bố 'trùng hợp' ngay hôm đấy vị Thân Vương thất thường này đi xin lệnh ban hôn thì chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi ở chống quan triều thôi!
Ai nha, Thân Vương đi xin lệnh ban hôn với con tội thần!
Đối tượng còn là nam!
Cưới nam nhân cũng không phải chuyện hiếm lạ ở Kinh thành mấy năm nay, chỉ là người ta chỉ mới mười tám còn vị Thân Vương này đã hai mươi sáu nha! Đây rõ ràng là trâu già gặm cỏ non!
Không ai biết rõ người được vị Thân Vương đó nhắm tới có dung mạo ra sao, chỉ biết là rất xinh đẹp, ít khi ra ngoài nên cũng không nhiều người biết mặt.
Nhưng mà tại sao lại quen biết được Thân Vương đương triều? còn được đích thân Thân Vương đi xin chiếu ban hôn. Đây là thứ quần chúng ăn dưa đang tự hỏi mấy hôm nay.
Bây giờ cũng đã là hai ngày sau ngày đại hôn. Đại hôn diễn ra vô cùng lớn, Hoàng Đế cũng đích thân đến tham dự tiệc hôm đó. Phải nói là cho mặt mũi hết cỡ với vị Thân Vương này.
Dù đã qua đại hôn hai ngày nhưng không khí náo nhiệt vẫn còn động lại, nguyên nhân là do ngày đại hôn đó Thân Vương đã phát cho mỗi người dân trong Kinh Thành một bao lì xì lớn! Ai cũng có hết.
Chỉ là không khí trong Phủ Thân Vương lúc này lại không như bên ngoài lắm.
Phủ Thân Vương, Trúc Viện.
Diệu Vân mở to mắt nhìn trần giường, chiếc giường vô cùng êm ái, lót ít nhất cũng năm, bảy tầng thảm dày, tầng trên cùng còn lót thảm nhung lông thú, vô cùng ấm áp.
Chỉ thấy phía trên chiếc giường lớn mềm mại có người đang nằm, thiếu niên xinh đẹp hơn cả hồ yêu trong sách, da trắng như cả tuyết mịn, đôi mắt vừa tròn vừa đen đẹp tựa lưu ly, bây giờ trên người y chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng mỏng manh, từ cổ áo tuột xuống một đoạn ngắn, xương quai xanh lộ ra bên ngoài càng làm dáng vẻ y như mị hồ đang quyến rũ người khác.
Diệu Vân bây giờ nào quan tâm đến bản thân có dạng gì, y đang phấn khích tới nổi không tin được!
Không lâu lắm khi y còn là một cậu sinh viên nghèo đang đi làm thêm kiếm cơm thì bị bọn vô lại đẩy ra giữa đường, khỏi nói cũng viết diễn biến phía sau ấy.
Gia đình không có, bạn bè càng không nên y chẳng có gì nuối tiếc. Y chỉ mong nếu có kiếp sau thì không cần vất vả như vậy nữa, tốt nhất là ăn nằm chờ chết! Nhưng làm gì có chuyện dễ như vậy đâu?!
Diệu Vân tỏ vẻ, ai cũng có ước mơ mà.
Ấy mà mở mắt một cái lại thành sự thật!
Y không những xuyên mà còn là xuyên thư!
Hóa ra mấy câu chuyện này không lừa người à, thật sự có thể xuyên!
Không những xuyên thư mà còn xuyên vào bộ truyện y rất thích!
Câu chuyện này nói về tình yêu điên cuồng của Thân Vương công với thế thân thụ. Thân Vương sau khi dùng mưu kế thì có được bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng ngay ngày đại hôn bạch nguyệt quang lại nhảy sông tự vẫn. Không cứu được người, Thân Vương tìm một thế thân có năm phần tương tự bạch nguyệt quang về, dùng hết mọi tình cảm điên cuồng áp lên người thế thân. Sau một đoạn ngược thân ngược tâm thì hai người yêu nhau luôn!
Mà người Diệu Vân xuyên vào trùng hợp lại là bạch nguyệt quang vừa nhảy sông tự vẫn hai hôm trước!
Diệu Vân tỏ vẻ: Xin lỗi thụ chính, tại hạ cũng không biết gì ƪ(˘⌣˘)ʃ
Tối hôm qua y vừa tỉnh lại biết mình xuyên thư lại còn vào truyện điên cuồng chiếm hữu làm y vui tới nỗi không ngủ được cả đêm!
A ha ha thời của ta tới rồi!
Đúng vậy, chính xác là vui.
Diệu Vân vốn là người cuồng tiểu thuyết giam cầm chiếm hữu! Mấy anh trai thấy sự rất ngầu! Diệu Vân vui muốn chết đi được.
"A ha, khụ khụ...." Diệu Vân lại không nhịn được cười ra tiếng, lúc này sai vặt canh gác bên ngoài giường nghe tiếng động vôi chạy ra ngoài.
Diệu Vân thấy vậy muốn kêu người lại thì phát hiện người đó sớm đã chạy đi, chỉ chừa lại bóng lưng cho y thôi. Quên mất, y còn đang giả vờ hôn mê sau khi tự vẫn!
Khỏi đoán cũng biết chắc chắn nô tài vừa rồi đi mời Thân Vương, cũng là công chính đến đây rồi aaa!
Trong truyện thì không có khúc bạch nguyệt quang còn sống!
Tối qua đến giờ y vui quá quên chưa nghĩ tới khúc này!
Giờ thì hay rồi!
Diệu Vân vội nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, giả vờ còn hôn mê. Người tới cứ tới, ta cứ 'đang' hôn mê đó thì sao nào!
Quả nhiên không bao lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến. Không phải gấp gáp vội vả như của người ban nãy, nó trầm ổn hữu lực hơn nhiều, Diệu Vân lắng nghe từng bước một. Tuy trầm ổn nhưng có thể đoán đại khái người này rất cao, bước chân rất dài không quá nhiều bước đã đi đến bên giường y.
...-----------------------------------...
Tác giả: Truyện viết để luyện tay, bạn nào thấy không hợp hãy im lặng rời đi nhé.
Tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh giường y, Diệu Vân có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của đối phương đang nhìn y, từng nơi trên khuôn mặt đều bị nhìn qua một lần tới nổi Diệu Vân có cảm giác lỗ chân lông cũng bị hắn đếm được.
Nam nhân cao lớn ổn trọng, gương mặt phải nói là hạc trong bầy gà, mi tâm hắn nhíu lại nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch nằm bất động trên giường. Hắn nghiêng đầu nhìn gã sai vặt, ánh mắt rét run người.
Gã sai vặt run người lắp bắp nói, "Thưa, thưa Thân Vương rõ ràng mới nãy Vương Phi có ho vài tiếng, nô tài nghĩ, nghĩ Vương Phi ắt đã tỉnh rồi." Nên mới hối hả kêu Vương Gia ngày tới đó.
"Lui đi." Hắn thu lại tầm mắt, ngồi xuống bên giường nhìn Diệu Vân, ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt trắng nhợt gầy gò của thiếu niên.
Sai vặt như được đại xá lui xuống, mấy hôm nay Vương Gia lúc nào cũng thâm trầm làm cả phủ sợ muốn chết, hắn ta vốn muốn vội báo tin để giúp Vương Gia vui, ngài ấy mà vui không chỉ Vương Phủ được yên ổn mà hắn ta cũng có được chút lợi lộc. Ai mà biết cái vị nằm trên giường kia không chịu tỉnh dậy, làm Vương Gia nhà bọn họ mất ăn ngủ mấy hôm nay.
Thân Vương Gia lúc này vẫn đang dùng bàn tay có vết chai do luyện kiếm sờ vào má thiếu niên trên giường, đôi môi khẽ nhếch lên, "Vân Nhi."
Diệu Vân đang vờ nhắm mắt nghe hắn gọi một cái liền muốn cười, giọng nam nhân rất hay, trầm ổn đúng khí khái của bậc Vương Gia. Chỉ là khi gọi tên "Vân Nhi" Diệu Vân lại cảm thấy sến sủa không nhịn được, miệng y nhịn không được cũng muốn kéo lên.
Trời ơi, coi Vương Gia gọi tên ta kìa! Sến chưa!
Vì nhịn không được nên mí mắt y hơi run, mà nam nhân luôn để ý đến động tĩnh của y làm sao có thể bỏ qua được, hắn lập tức gọi người mời Thái Y tới, bàn tay to lớn nắm lấy tay y miệng không ngừng gọi tên y.
Lỡ không nhịn được rồi a!
Diệu Vân trong đầu suy nghĩ tình thế này nên làm sao mới tốt, kí ức của nguyên chủ cho thấy bản thân nguyên chủ rất bài xích nam chính nếu bây giờ mình tỉnh dậy rồi nói yêu hắn thì hắn có tin không nhỉ?
Ngu mới tin!
Vân Diệu suy nghĩ qua lại thì chợt nhớ ra những cảnh mất trí nhớ trong phim! Vừa dễ sài vừa nhanh gọn, dễ dùng trong mọi nơi mọi lúc!.
"Ư..." Vân Diệu dùng kĩ năng 'diễn xuất' được cho là không tệ của bản thân giả vờ như vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài.
Ánh mắt đầu tiên của y là nhìn vào nam nhân soái ca trước mắt. Phải nói đẹp không chỗ chê, từng đường cong dáng vẻ của hắn y như được đúc là từ mẫu hình tượng của y vậy. Diệu Vân thực sự không hiểu tại sao nguyên chủ lại không thích hắn nhỉ?
Mà nam nhân luôn chú ý động tĩnh của y, thấy thiếu niên mở mắt một cách vụn về như vậy liền biết không phải mới tỉnh dậy. Nhưng hắn không quan tâm lắm, miễn sau người chịu tỉnh dậy là được rồi, không cần cố tình trốn hắn mà vờ hôn mê mãi.
"Ngươi, ngươi là ai...?!" Lúc này, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng, không khí như đông cứng lại.
Vũ Đoạn đưa mắt nhìn thiếu niên mi thanh mục tú yếu ớt này, trong lòng có chút âm trầm, vì để trốn tránh hắn mà y ngay cả mất trí nhớ cũng muốn làm. Thực sự là khổ sở cho y.
Cốc cốc cốc
Thái Y được triệu bước vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong liền hạ mắt, ngoan ngoãn bước đến bên giường khám bệnh. Khi Thái Y muốn nắm tay y bắt mạch Diệu Vân hoảng sợ rụt lại tay, ánh mắt cảnh giác nhìn ông như chú nai con bị dọa sợ. Thái Y có chút bối rối nhìn Thân Vương bên cạnh, hắn hơi nhướn mày nhẹ nhàng với tay vào trong nằm lấy tay y không cho trốn tránh mà kéo ra đặt trước mặt Thái Y., "Ngoan." Hắn nhẹ giọng nói một tiếng.
Diệu Vân:"......"
Ngoan cái đầu mi.
Lỡ ông ta khám ra được ta giả mất trí nhớ thì sao?!
Thái Y khụ khụ hai tiếng liền lấy một tấm khăn đắp lên cổ tay y đôi bắt mạch, việc này trôi qua không quá lâu.
"Bẩm Thân Vương, Vương Phi là do rơi xuống nước nhiễm lạnh nặng bây giờ tỉnh lại chỉ cần điều dưỡng thêm sẽ không có việc gì." Lão nói.
"Hắn mất trí nhớ." Thân Vương không đầu đuôi nói ra một câu.
Thái Y ngước mắt nhìn, mất trí nhớ?!
Ông nhìn qua thiếu niên trên giường, dường như y rất sợ khám bệnh, bây giờ đã giấu hai tay vào chăn, đôi mắt cảnh giác nhìn ông và Thân Vương.
"Việc này, việc này có lẽ là do lúc rơi xuống sông kinh hoảng quá độ mà mất trí nhớ tạm thời, trên đầu Vương Phi không có vết thương nên có thể loại bỏ trường hợp đập đầu. Có thể một thời gian nữa liền khôi phục." Lão vuốt chòm râu trước cằm mình.
"Ừ." Hắn phất tay cho ông lui, bản thân lại nhìn chằm chằm con nai đang giả vờ bệnh đó.
Thái Y biết điều lui nhanh, như có chó rượt theo phí sau lưng, chốc đã không thấy bóng dáng.
Mà lúc này không khí trong phòng có chút lạ.
"......." Không ai nói thêm gì, bốn mắt cứ nhìn nhau. Diệu Vân thấy hắn không phản ứng thì trong lòng cũng sắp không giả vờ nổi nữa.
Không lẽ bản thân diễn tệ tới mức này?!
Thấy sắc mặt Thân Vương như thường lệ chắc chắn là đang không tin y!
Chắc chắn không phải đâu! Hồi đó y còn từng diễn kịch trên trường mà!
"Ngươi,....khụ khụ khụ..." Diệu Vân muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng liền ho liên tục, thân thể này nhảy xuống sông tự vẫn ngâm mình trong nước lạnh lâu nên nhiễm lạnh, hiện tại y cảm thấy cổ họng mình có chút đau rát nữa.
Lúc này, bàn tay to lớn tiến đến đỡ y dậy, vỗ nhẹ lên lưng y vài cái, cánh tay dài vớ lấy ly nước ở bàn nhỏ đặt sát đầu giường. Hương trà bay vờn chóp mũi y, mùi thật thơm dịu Diệu Vân không nghĩ ngợi liền muốn đưa tay cầm lấy uống chỉ tiếc chủ nhân bàn tay kia không cho phép, miệng ly đặt ngay bên môi y hàm ý kêu y uống rõ ràng.
Diệu Vân không còn cách chỉ có thể mở miệng nhận lấy, dù sao được soái ca đẹp trai đút nước ai mà không muốn chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài y vẫn cố tỏ ra yếu đuối.
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Giọng nam nhân tràm thấp vang lên từ đỉnh đầu, hắn đỡ thiếu niên nằm xuống cẩn thận vén chăn lại, bản thân ngồi bên giường nhìn y.
Diệu Vân:"......"
Ngươi nhìn chằm chằm như vậy bảo ta nghỉ ngơi kiểu gì?!
Diệu Vân liếc hắn một cái, nằm quay lưng lại với đối phương, chăn trùm qua đầu giả vờ ngủ. Chỉ là không bao lâu sau liền ngủ thật, thân thể này rơi xuống nước rất suy yếu vẫn cần thời gian hồi phục lại.
Không quá một nén nhang, tiếng hít thở đều đều vang lên, lúc này Vũ Đoạn mới lấy chăn ra khỏi đầu thiếu niên, sợ y tự mình làm ngạt thở chết. Hắn mơn trớn gương mặt mà bản thân nhớ nhung, từng làn da hơi thở đều ấm áp vô cùng. Được nghe tiếng đối phương hít thở chứ không phải một cá xác lạnh băng làm hắn nhẹ nhõm.
Vũ Đoạn bước đi một cách trầm ổn, đôi mắt sâu không thấy đáy. Cho dù đối phương có ghét hắn, muốn trốn hắn mà giả vờ mất trí nhớ thì cũng đừng mơ mộng thêm gì khác. Từ từ nuôi dưỡng y, nếu y còn mộng tưởng trốn chạy thì cũng không cần tự do nữa.
Từ lúc được Thái Y chuẩn đoán 'mất trí nhớ tạm thời' Diệu Vân liền không lo không nghĩ, đích xác là sống cuộc sống cơm tới há miệng áo tới đưa tay.
Nhưng như vậy không phải rất nhàm chán sao?!
Diệu Vân bốn, năm ngày đầu còn ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng vì sợ bản thân 'diễn' không đạt vai nên không dám làm gì quá phận nhưng sau mấy ngay y phát hiện vị Thân Vương này rất mềm lòng với y.
Diệu Vân liền cười hắc hắc tỏ vẻ thời của ta đến rồi!
Thế nên là lại qua một ngày mới y quyết định đi dạo Vương Phủ, cũng để thuộc cấu trúc ở đây. Lỡ sau khi hắn biết y không phải bạch nguyệt quang kia thì đuổi cổ y khỏi phủ hay tệ hơn là xử tử y luôn thì phải làm sao?! Tất nhiên là chạy trốn trước khi việc đó xảy ra rồi nha!
Lúc đi ngang tường viện ở hoa viên, Diệu Vân nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ bên kia bức tường.
Thấy y dừng lại không đi nữa, tì nữ theo sau y vội lên tiếng, "Hôm nay trong Kinh Thành có lễ hội đèn lồng nên bá tánh mới tấp nập như vậy ạ, còn lâu lắm mới tới tối nhưng mọi người ai cũng đều háo hức ạ." Tì nữ theo sau y gọi Thu Hạch, nhìn trạc tuổi y, nàng ta là nhà hoàn do Thân Vương phái xuống chăm sóc y mấy hôm nay.
"Hội đèn lồng sao? Nghe có vẻ vui." Diệu Vân tất nhiên biết Thu Hạch theo hầu hạ y còn có chức trách giám sát y, sợ 'y' lại nhảy sông nữa đây mà.
"Thế ta ra xem một lát nhé?." Diệu Vân cười cười, dùng tay xoa tai ngại ngùng.
"Để nô tì bẩm báo Vương Gia trước ạ." Thu Hạch mỉm cười không đồng ý ngay, Vương Phi vừa xinh đẹp dễ mến lại còn mềm mại như vậy, Vương Gia xem như viên ngọc mà nâng nàng đâu thể tự ý quyết định việc này.
Vũ Đoạn ngồi xem báo cáo từ quan viên vài tháng nay, mắt tuy dán vào đó mà lòng lại chẳng ở đó. Không biết người nọ bây giờ đang làm gì, có phải lại đang giả vờ mất trí tìm cách trốn đi không.
"Vương Gia." Nô tài bên ngoài gõ cửa bước vào.
"Thu Hạch, Thân Vương bình thường đều ở phủ sao?." Diệu Vân chán nản chóng má ngồi dưới hiên, y đang chờ tên kia đồng ý cho mình đi đây. Đúng là xã hội ở thời này làm gì cũng khó khăn, ngay cả đi ra ngoài cũng phải được thông qua.
Thu Hạch đang cầm quạt quạt cho y, nghe y hỏi liền hơi dừng. Vương Phi đây là muốn thâm dò tin tức để chuẩn bị trốn sao? hay muốn tự sát nữa?
"Nô tì không biết ạ." Chuyện của chủ tử há để cho nàng biết, có biết cũng chẳng dám nói với Vương Phi đâu. Nàng còn yêu đời lắm.
Diệu Vân thở dài.
Cộc cộc cộc.
"Thu Hạch tỷ, Vương Gia đồng ý cho Vương Phi đi rồi ạ." Nô tài đến báo tin cho Thu Hạch.
"Vậy à." Thu Hạch gật đầu, chỉ là lúc muốn đi thì nô tài kia lại bảo, "Có điều,...Vương gia có một yêu cầu...." Nô tài ho khụ hai tiếng liếc nhìn Diệu Vân.
"Vương gia nói Vương Phi mất trí nhớ, đi ra ngoài ngài ấy không yên tâm nên là...ngài ấy sẽ đi chung, cũng tiện bồi dưỡng lại tình cảm phu phu với Vương Phi." Nô tài lại liếc Diệu Vân.
Diệu Vân:"........"
Cám ơn, không cần.
Bên ngoài Vương Phủ, Diệu Vân đứng ngước nhìn người bên cạnh. Lúc trước thấy hắn hơi cao bây giờ đừng kế chẳng khác nào y đang đứng với cây cột điện! Gì mà cao vậy hả?!
Ánh mắt u oán của y làm Vũ Đoạn chú ý đến, thấy ánh mắt thiếu niên không còn vẻ chán ghét mình như xưa khiến hắn hơi bất ngờ.
Nếu y giả vờ mất trí nhớ thì lẽ ra phải ghê tởm hắn mới đúng, ánh mắt này không phải...
Không lẽ, y vì muốn rời đi mà ngay cả cảm xúc thật cũng muốn che giấu?!
Vũ Đoạn càng nghĩ càng tự giễu bản thân, hơi lạnh xung quanh người cũng làm cho người ta sợ phát khiếp.
Diệu Vân lùi lại hai bước, chuyện gì vậy? Tự nhiên mặt hắn u oán thế kia?
"Ngươi...ngươi không bận à." Diệu Vân khụ một tiếng cố khống chế tình hình.
"Ừm." Vũ Đoạn ngoài mặt cũng không phải người nói nhiều, nhìn y một cái liền thôi.
"Vậy....ngươi muốn đi dạo với ta à." Diệu Vân lại hỏi.
"Ừm."
"Ngươi.....không ghét ta sao? Ta quên mất người rồi." Diệu Vân hít sâu.
"Không ghét." Vũ Đoạn nhìn xuống y, "Đi thôi." Hắn nắm lấy tay y kéo người đi dạo theo đường nhỏ.
Thu Hạch biết chuyện không đi theo, để hai người có không gian riêng tư. Hơn nữa, hình như Vương Gia rất vui.
Thu Hạch theo Vũ Đoạn từ nhỏ, biết hắn ra sao bây giờ thấy một mặt như hổ thu vuốt thế này có chút cạn lời.
Quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho người ta ngu muội sao.
Nàng nghĩ với tính cách của Vương Gia nhà nàng, sau khi cứu được người rồi thì phải nhốt hay đánh gãy chân mới phải chứ nhỉ?
Cái tình tiết lãng mạn vừa nãy là gì?!
Vũ Đoạn cũng muốn biết bản thân đang làm gì, theo tính cách của mình thì hắn sẽ không đồng ý để y rời phỉ, thậm chí chỉ muốn nhốt y trên giường ngày ngày chờ hắn đến thăm, chăm sóc thôi.
Nhưng mà nghĩ đến người này sau khi tự sát bất thành thì có vẻ không còn chán ghét hắn như xưa, hắn có chút muốn thử. Chỉ là muốn thử thôi, Vũ Đoạn chính xác là bị tình yêu làm mở mắt rồi. Hắn muốn thử xem có thể khiến cho y cam tâm tình nguyện ở lại bên mình không.
Nhưng Vũ Đoạn không biết rằng, người mà hắn quan tâm lại đang ấm ủ âm mưu chuồn nhanh chóng khỏi hắn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play